Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 162




“Có xem ra được gì không?” Thẩm Thanh Hòa sáp tới gần, trông thì giống như đang xem lòng bàn tay của mình nhưng thực ra lại nhìn ngón cái của Thẩm Giáng Niên, có hơi run run, cô gái ngốc này, đang khẩn trương kìa.

“Nhìn ra được, sau này người sẽ hạnh phúc.” Thẩm Giáng Niên ngước mắt, đối diện với ánh mắt tập trung của Thẩm Thanh Hòa, “Quý trọng người bên cạnh thì sẽ hạnh phúc.” Thẩm Giáng Niên nói rất ẩn ý, thiếu điều nói thẳng ra: Người bên cạnh người chính là em nè.

Thẩm Thanh Hòa cười khẽ, hiểu hết, ừ một tiếng, “Tôi sẽ.”

Mặt Thẩm Giáng Niên, lập tức đỏ bừng lên.

Con mẹ nó, này là sao đây chứ? Nói chuyện với Thẩm Thanh Hòa, dù nói thế nào, cũng bị câu dẫn là sao trời.

Thẩm Giáng Niên nói chuyện với Thẩm Thanh Hòa, Nguyễn Nhuyễn bị bắt nói chuyện nói Tưởng Duy Nhĩ, Nhược Phong và A Lam lôi kéo Thích Tử Quân nói chuyện, Kiều Sanh và Thẩm Duyệt đang không biết thì thầm cái gì đó, chỉ có Lê Thiển và Tần Thư, đang trong trạng thái khác, một người thì xem điện thoại, người kia thì vừa ăn cháo vừa lướt điện thoại.

Người xem điện thoại là Tần Thư, còn người vừa ăn cháo vừa lướt điện thoại là Lê Thiển, trông có vẻ chẳng liên quan gì đến nhau, thật ra thì....

Lê Thiển: Cậu có bệnh à, gọi nhiều cháo như thế hả!

Tần Thư: Cậu không muốn ăn, thì đừng ăn.

Lê Thiển: Là cậu gọi.

Tần Thư: Là Thẩm Giáng Niên bảo cậu ăn.



Lê Thiển: Nếu cậu không gọi, câu ấy là sao bắt mình ăn cho được hả?

Tần Thư: Thì sao, cậu muốn thế nào?

Lê Thiển: Tôi muốn ăn lẩu!

“Lẩu sôi.” Đột nhiên, Tần Thư thốt ra một câu. Sự chú ý của mọi người tập trung trên bàn.

“Một bên lẩu cho thịt cá vào trước đi, hương vị khá thanh đạm.” Tưởng Duy Nhĩ chỉ đạo, Kiều Sanh bưng dĩa cá mú thái lát lên, “Người mới, ai ăn lẩu thanh đạm?”

“Tôi!” Thẩm Giáng Niên ngoan ngoãn giơ tay lên.

“Cậu ăn lẩu thanh đạm?” Lê Thiển không thể tin được.

“Mình thích.” Thẩm Giáng Niên cười, hỏi Nguyễn Nhuyễn, “Nguyễn Nhuyễn, hình như em không ăn cay được nhỉ?”

Nguyễn Nhuyễn vâng vâng hai tiếng, nữ thần thế mà nhớ rõ, Thẩm Giáng Niên liếc nhìn qua Tần Thư, “Tần Thư có thể ăn hơi cay.”

“Cậu ta mà có thể ăn cay cái gì hả?!” Lê Thiển là người đầu tiên phản đối, Tần Thư nói tiếp, “Ừm, hôm nay không ăn cay.” Giọng tương đối dịu hiền, “Ui cha....” Thẩm Giáng Niên mím môi cười, không nói ra được bởi vì Lê Thiển đang trừng mắt với cô.

“Cậu cũng đừng ăn cay.” Thẩm Giáng Niên nói Lê Thiển, thật ra Lê Thiển còn đang suy nghĩ, gần đây bao tử cô không thoải mái cho lắm, đúng là không ăn được, “Ừa, nghe cậu đó.” Lê Thiển ngoan ngoãn nghe lời.

Trong bữa tiệc, “Thanh Hòa, gắp giúp em đi.” Thích Tử Quân đưa dĩa qua, giọng nói rất tự nhiên. Thẩm Giáng Niên không lên tiếng, cũng vờ như không để ý, nhưng khóe mắt lại nhìn Thẩm Thanh Hòa gắp đồ ăn cho Thích Tử Quân.... Nói chung vẫn có chút ngột ngạt. Trước kia, Thẩm Thanh Hòa ăn gì, Thẩm Giáng Niên đều nhớ, thế nhưng Thẩm Thanh Hòa gắp cho Thích Tử Quân đều giống thế, nhiều rau, mộc nhĩ, rau xà lách, củ mài, ngó sen, các loại thịt, Thẩm Thanh Hòa ăn thịt với cá, không động vào thịt dê, Thích Tử Quân cũng thế, các loại hải sản, không biết có phải bị dị ứng hay thế nào, Thẩm Thanh Hòa không chạm vào thì Thích Tử Quân cũng thế.

Thẩm Giáng Niên chua thôi rồi, sợ càng nhìn càng chướng mắt, dứt khoát nhìn Tần Thư và Lê Thiển, cố ý nói chuyện với hai người, “Tiền Xuyến Tử, hôm nay tôm ngon đó, cậu ăn thử đi.” Cô lột tôm, theo thói quen đút cho Lê Thiển. Lê Thiển há miệng cắn một miếng, sau đó vớt cua.

Lê Thiển tách cua ra rồi đem gạch cua cho vào muỗng, đưa qua, “Cho cậu.” Thẩm Giáng Niên muốn cầm lấy, Lê Thiển a một tiếng, “Há miệng.” Thẩm Giáng Niên vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến Thẩm Thanh Hòa và Thích Tử Quân hỗ động qua lại với nhau, có chút cáu kỉnh, há miệng ăn. Đúng là ngon thật, Lê Thiển biết cô ăn kiểu vừa chín tới, béo mềm thơm ngậy, Thẩm Giáng Niên khen ngợi: “Ngon lắm, Tiền Xuyến Tử, sau này cậu mở nhà hàng, mình sẽ đến ăn mỗi ngày.”

“Mình cũng có ý tưởng thế, gần đây có người hỏi mình, mình còn đang cân nhắc.” Lê Thiển tiếp tục lấy gạch cua, vui vẻ nói: “Đến lúc đó, cậu tham vấn cho mình nha.”

“Được chứ.” Thẩm Giáng Niên chống tay lên cằm, nhìn động tác nhuần nhuyễn của Lê Thiển, “Hai đứa mình còn ngại gì nữa, lúc nào cần thì cứ nói.”



“Cậu đừng nói thế, biết đâu mình còn tìm cậu góp vốn.” Lê Thiển đưa muỗng qua, Thẩm Giáng Niên vừa định há miệng, Tưởng Duy Nhĩ chậc chậc hai tiếng, “Quan hệ tốt ghê, còn đút cho nhau nữa.” Lê Thiển cười, “Chị nhìn xem, toàn là người trong nhà hết mà.”

Người trong nhà, a.

Một tiếng cười nhẹ, từ bên cạnh truyền đến, Thẩm Giáng Niên không biết có phải bản thân bị ảo giác không.

Hình như Thẩm Thanh Hòa không vui nhỉ? Rốt cuộc cũng có phản ứng rồi sao? Thẩm Giáng Niên hơi quay lưng về phía Thẩm Thanh Hòa cả buổi, lúc sau quay lại mới thấy trong đĩa của mình, đã có tôm lột sẵn, còn có hai khối gạch cua, này....

Thẩm Thanh Hòa cũng không nhìn cô, mà đang cùng Tưởng Duy Nhĩ nói gì đó, thỉnh thoảng Tưởng Duy Nhĩ còn sáp tới gần mặt Thẩm Thanh Hòa, nhỏ giọng thì thầm gì đó, biểu cảm Thẩm Thanh Hòa lạnh nhạt, ngẫu nhiên sẽ gật đầu. Thẩm Giáng Niên nhìn mãi, Thẩm Thanh Hòa như cảm giác được, tầm mắt đặt lên người cô, Thẩm Giáng Niên chỉ vào đĩa, “Người đặt à?”

“Thẩm tổng rất ít khi làm mấy chuyện này, phiên dịch Thẩm không cảm kích à? Nguội hết rồi kìa.” Tưởng Duy Nhĩ ghẹo, còn định nói tiếp thì thấy Nguyễn Nhuyễn hướng đũa vào bên lẩu cay, dạy dỗ: “Cô gái nhỏ này, mới vừa rồi nói giỡn với em, em thật sự định ăn cay à, nồi lẩu cay này, cay đến mức làm em khóc đó.”

“Tôi mới không khóc.” Nguyễn Nhuyễn nhất quyết gắp, nhưng mà vẫn bị Tưởng Duy Nhĩ cản lại, hai người ăn thôi cũng sôi động. Thẩm Giáng Niên cắn một miếng tôm, đúng là nguội rồi, trong lòng có chút cảm động, cố ý nói: “Gắp cho người ta mà sao không nói tiếng nào thế, nguội hết rồi không ăn được.” Cũng không phải oán trách, mà đau lòng. Thẩm Thanh Hòa gắp đồ ăn cho cô, thế mà cô lại không đáp lại.

“Em với Lê Thiển nói chuyện quên trời quên đất, nên không kêu em.” Thẩm Thanh Hòa ôn nhu giải thích, thu hồi tầm mắt, miệng nhỏ cũng cắn một miếng cá, người này ăn uống từ tốn, “Không ăn được nữa cũng đừng ăn.” Thẩm Thanh Hòa muốn gắp bỏ, Thẩm Giáng Niên lại lấy đũa cản lại, “Em muốn ăn.”

Thẩm Thanh Hòa ừ một tiếng, không nói gì cả, cúi đầu gắp cá lên ăn tiếp. Sao miếng cá này quen vậy nhỉ.... hình như là miếng phía trước? Thẩm Giáng Niên lén nhìn mấy cái, quả nhiên lúc sau Thẩm Thanh Hòa không ăn gì thêm, chén nước chấm không thấy cạn, đồ ăn trong nồi, ngoại trừ gắp cho Thích Tử Quân, gắp cho Tưởng Duy Nhĩ, hình như cô ấy gần như không ăn gì hết.

“Người không thích ăn hải sản à?” Thẩm Giáng Niên hỏi.

“Cũng tạm.” Thẩm Thanh Hòa trả lời.

“Vậy em lột cho người.” Thẩm Giáng Niên gắp một con tôm tích lên lột, giọng có chút nhỏ nhưng lại bá đạo, “Không được phép nói không ăn.” Thẩm Thanh Hòa cười khẽ, “Ừa.” Thẩm Giáng Niên cúi đầu, dưới ánh mắt quan sát của Thẩm Thanh Hòa, cô có chút hối hận tại sao lại chọn tôm tích.

“Đây.” Một con tôm tích không ra hình ra dáng ra lò, còn chấm nước chấm, “Nếu người không chê thì cứ vậy ăn đi.” Thẩm Giáng Niên đưa qua. Lời này nói xong... Thẩm Thanh Hòa ghé lại gần, Thẩm Giáng Niên cố gắng kiềm chế, nhưng phát hiện tay cô đang run, đặc biệt là lúc Thẩm Thanh Hòa tới gần, hơi thở cô hơi gấp gáp....

Lòng bàn tay ấm áp của Thẩm Thanh Hòa, nắm lấy cổ tay cô, cúi người qua, rồi cắn miếng tôm. Không biết có phải Thẩm Giáng Niên ảo giác hay không, cô có cảm giác như bị liếm, cảm giác mềm mại, làm cô có cảm giác như điện giật, rất thoải mái.

Thẩm Giáng Niên đương nhiên để ý đến, lúc cô đút cho Thẩm Thanh Hòa ăn. Ánh mắt Thích Tử Quân. Nên nói thế nào đây? Chính là cái loại tên nhóc bất khuất, mang theo ánh mắt địch ý cùng oán trách, hận không thể dùng mắt đánh gục cô.... Nếu nói Thích Tử Quân không thích Thẩm Thanh Hòa, tuyệt đối không có khả năng.

Thẩm Thanh Hòa thông minh như thế, không có khả năng không biết. Thẩm Thanh Hòa biết rõ Thích Tử Quân thích cô ấy, mà vẫn còn dung túng sao? Cái kịch bản này, Thẩm Giáng Niên không hiểu được, nghẹn không thôi. Thẩm Giáng Niên càng bực bội hơn, nhưng sẽ không kiếm chuyện như lúc trước, ngay cả cố ý là Thẩm Thanh Hòa khó xử cũng không, cô có hơi hối hận, cảm thấy khi đã yêu một người, không nên làm người ấy khó xử trước người ngoài.



“Uống chút rượu không?” Vấn đề của Tưởng Duy Nhĩ. Không ai nói uống, cũng không ai nói không uống, tất cả động tác của mọi người đều nhìn về phía Thẩm Thanh Hòa. Thẩm Giáng Niên đại khái đoán được, vai chính của bữa tối hôm nay, chính là Thẩm Thanh Hòa. Không chỉ có bữa tối này, mà những bữa gặp gỡ bình thường, Thẩm Thanh Hòa cũng là trung tâm.

Một năm hai bữa tụ họp, là vì chuyện gì chứ? Vấn đề trong đầu Thẩm Giáng Niên ngày càng nhiều.

“Tôi không uống, mọi người ai muốn uống thì uống đi, lát nữa gọi người lái thay đến.” Thẩm Thanh Hòa mở miệng, Tưởng Duy Nhĩ ngồi ngay thẳng, “Cậu không uống thế bọn tôi uống còn ý nghĩa gì chứ?” Tưởng Duy Nhĩ nhìn lướt qua người Thẩm Thanh Hòa, “Phiên dịch Thẩm, uống chút chứ?” Thẩm Giáng Niên buồn bực, sao Tưởng Duy Nhĩ chỉ hỏi cô không vậy? Đúng là cô có chút bực dọc, muốn uống cũng không phải không được, “Nếu Tưởng tổng muốn uống, thì tôi uống cùng.” Thẩm Giáng Niên coi như cho người này cái mặt.

“Còn ai muốn uống không?”

“Em.” Hôm nay, Thích Tử Quân không nói nhiều lắm, lúc này, biểu cảm khá lạnh nhạt.

“Em không được.” Tưởng Duy Nhĩ không cho, đem cái tay vừa định giơ lên ấn xuống, còn xoa đầu Nguyễn Nhuyễn, “Em cũng không được.” Nguyễn Nhuyễn tức giận, không thể cụng ly với nữ thần rồi.

“Em uống.” Kiều Sanh liếc liếc nhìn Thẩm Duyệt một cái, tưởng đâu người này không cho, “Em chỉ muốn một chút thôi.” Hôm nay, Thẩm Duyệt không nói nhiều cho lắm, lên tiếng: “Em cũng uống.” Kiểu Sanh giật mình, thấy Thẩm Duyệt lắc lắc đầu, trong lòng than thở: Rốt cuộc cũng là vì Thẩm Thanh Hòa.

“Được rồi, ngoại trừ Thanh Hòa và hai bạn nhỏ ra, những người khác có thể uống, uống được bao nhiêu thì uống, không thích uống rượu thì uống trà.” Nhược Phong cười đề nghị.

“Đã nói thế rồi, ai cũng uống, vậy tôi uống trà làm gì.” Thẩm Thanh Hòa hắng giọng, “Hôm nay ngoại lệ, tất cả đều uống, Tử Quân với Nguyễn Nhuyễn uống có giới hạn, chỉ cho uống một lý, những người khác tự cân nhắc, tôi uống cùng.” Câu này vừa nói xong, trên đùi Thẩm Giáng Niên có một bàn tay. Thẩm Giáng Niên nghiêng đầu nhìn, Thẩm Thanh Hòa cũng nhìn Thẩm Giáng Niên, ánh mắt nhu như nước, nhuận như ngọc, cực kỳ trong suốt. Đôi mắt kia như muốn nói lại thôi, nhưng bàn tay trên đùi cô xoa xoa, thông minh như Thẩm Giáng Niên, đã hiểu được, thế nên nói: “Hôm nay, em chỉ uống một ly.” Thời gian còn lại, cô cần phải ở cạnh Thẩm Thanh Hòa.

Bữa tối hôm nay thật sự không đơn giản, mặc dù Thẩm Giáng Niên chưa biết rõ nguyên nhân, nhưng chắc chắn có liên quan đến Thẩm Thanh Hòa. Thẩm Giáng Niên nắm lấy bàn tay đang đặt trên đùi mình, không nói lời nào những như diễn tả; Người yên tâm, có em ở đây.

Cho nên giờ phút này, Thẩm Thanh Hòa, người có thể buông thả hoàn toàn.