Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 152




Tần Thư ngồi trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào kênh mà Thẩm Thanh Hoà đã xem trước đó, đài trung ương 2.

Sau khi ra khỏi bếp, điện thoại của Lê Thiển vang lên. Cuộc gọi này đã diễn ra trong ít nhất 15 phút. Có lẽ là sợ cô nghe thấy, cho nên Lê Thiển dùng cửa sổ ngăn cách hai người, đóng cửa ban công lại, hiệu quả cách âm quá tốt, Tần Thư vặn âm lượng TV về 0, nín thở, nhưng vẫn không nghe thấy gì.

Thôi bỏ đi, không bận tâm.

Tần Thư đổi kênh, chuyển qua chuyển lại, chuyển sang đài trrung ương 6. Kênh phim hiện đang phát sóng bộ phim kinh điển "3 chàng ngốc", cốt truyện chỉ mới bắt đầu. Coi bộ coi cũng được, Tần Thư đặt điều khiển xuống, định nghiêm túc xem phim.

Tuy nhiên, đôi mắt bất giác sẽ luôn trôi ra ngoài cửa sổ.

Cô ấy đang cầm điện thoại trong tay phải, tay trái của cô ấy vô thức lần theo những bông hoa nhỏ dán trên khung cửa sổ, đầu ngón tay mảnh mai của cô ấy đỏ hồng dịu dàng;

Cô ấy đứng hồi lâu, cúi đầu, bước nhỏ đi tới đi lui, dáng người mảnh khảnh như cành liễu bị gió xuân thổi qua;

Hầu hết thời gian cô ấy đều lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ nhếch mép cười, ánh mặt trời chiếu rọi sưởi ấm người kia.

Có đôi khi, cô ấy cười thật vui vẻ, không giống như cái người hung dữ vừa rồi.

"Khụ khụ!" Tần Thư nhịn không được ho khan một tiếng, nhất định là tối hôm qua tắm được nửa đường, máy nước nóng đột nhiên hỏng, buộc phải tắm nước lạnh. Viêm họng, viêm amidan, này chính là điểm yếu của cô, một khi cơ thể bắt đầu khó chịu thì sẽ bắt đầu từ chỗ này. Một khi đã ho thì không ngừng lại được, ho liên tục, cả người cong lại, giống như làm thế mới thoải mái hơn vậy, khi cô nghiêng đầu vừa hay lại bắt gặp người bên ngoài đang nhìn vào trong.



Lê Thiển mím môi, nhìn cô, đương nhiên chỉ trong một cái chớp mắt, Tần Thư không nhịn được cúi đầu ho khan tiếp. Đến khi cơn ho ngừng lại, hít thở bình thường, thì nhìn thấy Lê Thiển đã đưa lưng về phía cô. Có cảm giác như tất cả vừa rồi chỉ là ảo giác.

Khoảng 3 phút sau, Lê Thiển cúp điện thoại, mở cửa ban công và trở lại căn phòng ấm áp.

Tần Thư vẫn ngồi ở vị trí cũ, Lê Thiển ngồi ở vị trí của Thẩm Thanh Hoà trước đó. Người trở về cũng không nhàn rỗi, không ngừng nghịch di động, Tần Thư bất đắc dĩ lắc đầu, người trẻ tuổi bây giờ đều là hệ cúi đầu.

Tần Thư muốn hỏi chuyện vừa rồi, nhưng nhìn Lê Thiển như không có ý định nói chuyện. Tần Thư băn khoăn không biết có nên hỏi hay không, sợ hỏi xong bị dỗi lại. Thấy tâm trạng Lê Thiển có vẻ tốt lên hơn, Tần Thư áp chế nghi vấn trong lòng, không có ý định hỏi tiếp.

"Khụ Khụ!" Cổ họng lại bắt đầu ngứa ngáy, Tần Thư cố nén ho khan.

Lê Thiển ngước mắt nhìn cô, Tần Thư không có ý nhìn Lê Thiển, nhưng ánh mắt vẫn chạm nhau.

Lê Thiển không nói gì, ánh mắt cũng không dời đi, Tần Thư không biết vì sao, trên mặt có chút nóng lên, "Cậu nhìn gì vậy?" Lại không nói nữa, nàng sẽ cảm thấy lúng túng.

Lê Thiển liếc cô một cái, "Cậu không nhìn mình thì sao biết nhìn cậu?"

"....." Vừa rồi coi như bị ảo giác đi, lúc ở bên ngoài nghe điện thoại, không phải cười rất vui vẻ sao? Tần Thư hắng giọng, "Ý của tôi là, cậu nhìn tôi thế có gì muốn nói, hay sao đây."

"Không có."

"...." Tần Thư không muốn cãi nhau, cho nên đành ngậm miệng lại.

Căn phòng lại chìm vào im lặng, Lê Thiển luôn nghịch điện thoại di động. Trong điện thoại di động làm sao có thể có nhiều chuyện thú vị như vậy, Tần Thư lấy điện thoại di động ra, lật xem một chút, cảm thấy nhàm chán lại bỏ vào trong túi. Không gì vui bằng trong bếp nấu cơm, Tần Thư nhìn chằm chằm TV, cũng không tập trung coi, không biết trong bếp xảy ra chuyện gì, Thẩm Thanh Hoà có biện pháp, chắc là hỏi toàn bộ câu chuyện từ lâu để xoa dịu cảm xúc của Thẩm Giáng Niên rồi chứ nhỉ? Một người tồn tại ở cấp bậc thầy thì xinh đẹp, giàu có và quyến rũ... Thẩm Thanh Hoà có khuyết điểm nào không nhỉ? Chắc khuyết điểm là không thích cười nhỉ? Nhưng rất có thể chỉ là do không quen với cô ấy, còn với Thẩm Giáng Niên, chắc chắn Thẩm Thanh Hoà rất thích cười.

Tần Thư vừa nghĩ tới đây, cửa phòng bếp mở ra, Thẩm Giáng Niên thanh âm tươi trẻ vui vẻ vang lên: "Nửa tiếng nữa ăn cơm." Quả nhiên được dỗ xong rồi. Tần Thư thực sự muốn... bái sư nhận Thẩm Thanh Hòa làm thầy, dạy cô làm sao theo đuổi phụ nữ, làm sao dỗ phụ nữ vui vẻ.

"Nhanh thế." Tần Thư đứng dậy, nói.

"Mình phải đi ra ngoài một lát." Lê Thiển cũng đứng lên.



"Đi đâu?" Thẩm Giáng Niên hỏi.

"Đi gặp một người." Lê Thiển đã đi tới cửa.

"Cơm sắp nấu xong rồi...." Thẩm Giáng Niên đi theo, Tần Thư cũng có chút nhẹ nhõm, tâm tình Thẩm Giáng Niên khá hơn, chỉ cần hai người không cãi nhau, chuyện này rất dễ xử lý, "Đi gặp ai thế?" Giọng nói của Thẩm Giáng Niên Niên rất nhỏ.

"Tiểu soái ca kia kìa." Giọng của Lê Thiển không thay đổi, Tần Thư cũng nghe được, mặt đực ra, trong lòng hụt hẫng. Thẩm Giáng Niên xoay người, vẻ mặt lơ đãng của Tần Thư nhếch lên một nụ cười, nhìn thế nào cũng thấy cay đắng.

"Nhất định phải gặp bây giờ à?"

"Đúng vậy, anh ta mới ở nước ngoài trở về, chưa về nhà đã trực tiếp tìm đến mình, muốn nhìn mình một cái."

"Vậy cậu đi mau lên." Thẩm Giáng Niên không nhiều lời, Lê Thiển ừ, đóng cửa rời đi.

Thẩm Giáng Niên lại quay đầu lại, Tần Thư đã không ở trong phòng khách, cửa phòng bếp mở ra, mơ hồ có thể nghe được tiếng của Tần Thư.

Thẩm Giáng Niên đứng ở cửa và lặng lẽ "nghe lén", giọng nói của Thẩm Thanh Hoà quá nhỏ để cô có thể nghe thấy. Nghe lén cũng không có gì thú vị, Thẩm Giáng Niên cũng không có đi phòng bếp làm loạn, cô ngồi ở trong phòng khách, này, phim hay đấy, tâm tình cô rất tốt, mọi thứ đều tốt.

Đến đoạn quảng cáo, Thẩm Giáng Niên cắn môi, mỉm cười nhớ lại cảnh phía trước. Nhìn đồng hồ, Lê Thiển đã đi được một lát, cô lấy điện thoại ra, viết tin nhắn bên WeChat: Tiến triển thế nào rồi?

Bước vào sân khấu quảng cáo, Thẩm Giáng Niên cắn môi và mỉm cười một mình khi nhớ lại cảnh trước đó. Kiểm tra thời gian, Lê Thiển đã ra ngoài một lúc, cô lấy điện thoại ra và viết trên WeChat: Tiến độ thế nào rồi?

Phải mất một lúc Lê Thiển mới gửi qua một bức ảnh: Bông hồng đỏ rực, tình yêu sâu đậm tràn đầy. Xem ra tiểu soái cá khá thích Lê Thiển, tiếc là.... Tiền Xuyến Tử: Mình ghét nhất được tặng hoa, còn phải vờ vui vẻ. [Mỉm cười]

Thẩm Giáng Niên: Giả vờ vui vẻ, này không giống điệu bộ cậu có thể làm được nha. [Bĩu môi]

Tiền Xuyến Tử: Nếu không phải vẻ ngoài anh ta đẹp trai, bà đây đã sớm nhăn mặt rồi.

Thẩm Giáng Niên: Cậu có thể nói cho anh ta, cậu không thích hoa hồng.



Tiền Xuyến Tử: Có một số lời không thể nói ra, nói ra làm mất thú vị.

Thẩm Giáng Niên: A~

Tiền Xuyến Tử: Cười cái quần.

Thẩm Giáng Niên: Mình cười thì sao nào?

Tiền Xuyến Tử: Làm bà đây tốn công diễn xuất, cũng không thử được cọng lông chim, cậu còn có tâm trí mà cười.

Thẩm Giáng Niên: Làm gì tốn công chứ? Mình thấy cũng có thành quả.

Tiền Xuyến Tử: Phải rồi, Thẩm Thanh Hòa có thèm để ý đến cậu đâu, nếu coi đó là thành quả, thì đúng là có thật. [Mỉm cười]

Thẩm Giáng Niên: Hừ, mình nói thành quả ở đây là Tần Thư đó.

Tiền Xuyến Tử: Sao thế, cậu cũng coi trọng cầm thú à?

Thẩm Giáng Niên:... Cậu cứ vòng vo đi ha, sao mình cảm thấy Tần Thư quan tâm cậu lắm đó?