Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 131




"Vấn đề này của em, khó trả lời thật đó." Đoạn Ngọc nửa đùa nửa thật, Thẩm Giáng Niên tim đập thình thịch, chẳng lẽ không đơn giản như vậy sao? Nhưng trên mặt vẫn còn tỏ ra vẻ bình tĩnh: "Nếu như khó nói thì không cần nói, chị cứ chọn một số chuyện giữa chị và Thẩm Thanh Hoà nói là được." Chỉ cần liên quan đến Thẩm Thanh Hoà, thì sao cũng được.

Cô muốn hiểu biết Thẩm Thanh Hoà, muốn đến phát điên rồi.

"Chà, chị cũng hiếu kỳ, nếu em muốn biết, sao không hỏi Thẩm Thanh Hoà?" Đoạn Ngọc nghiêng đầu, nhìn lướt qua mặt Thẩm Giáng Niên, cả người Thẩm Giáng Niên cứng đờ, Đoạn Ngọc nói thêm, "Bây giờ, cô ấy vẫn như thế, vẫn không chịu nói gì."

A, hóa ra không chỉ là đối xử với cô như vậy, Thẩm Giáng Niên cảm thấy nhẹ nhõm, cười nói: "Cô ấy rất bận, không có thời gian nói chuyện, cho nên em đi hỏi chuyện mấy người xung quanh cô ấy." Đoạn Ngọc cười thở dài, "Câu nói này mà để cô ấy nghe được, chắc cô ấy không vui đâu."

Nụ cười của Thẩm Giáng Niên tắt đi, Đoạn Ngọc nói: "Em thích Thẩm Thanh Hoà à?"

Thẩm Giáng Niên mím môi im lặng, Đoạn Ngọc thẳng thắn nói: "Đừng ngại, người thích Thẩm Thanh Hoà nhiều vô số, em cũng đâu phải là người cuối cùng."

.... Được lắm, Thẩm Giáng Niên nhíu mày, "Cũng đúng, người xuất sắc luôn có sức hấp dẫn."

"Chị thừa nhận cô ấy rất xuất sắc." Đoạn Ngọc ngồi thẳng người, nhìn hàng dài xe cộ trước mặt, "Nhưng mà, những người bị cô ấy mê hoặc không chỉ bởi vì cô ấy xuất sắc." Đoạn Ngọc thản nhiên nói: " Những người xung quanh cô ấy không có ai là không xuất sắc, kể cả em." Đoạn Ngọc nhìn Thẩm Giáng Niên chăm chú.

Những lời này đã chạm đến trái tim của Thẩm Giáng Niên, đúng vậy, "Chị cũng bị Thẩm Thanh Hoà thu hút phải không?" Cô hỏi.

"Chị thấy, so với Thẩm Thanh Hoà, thì em hấp dẫn hơn đó."

.... Thẩm Giáng Niên cười ngại ngùng, "Nói thế không buồn cười chút nào."



Đường tắc nghiêm trọng, Đoạn Ngọc chỉ khoanh tay ngồi trên vô lăng, nghiêng người, khẽ cười nói: "Hôm nay bị em chạm vào lỗ tai, tim chị đập nhanh vô cùng."

Thẩm Giáng Niên nhớ tới vẻ mặt của Đoạn Ngọc lúc đó, vội vàng giải thích: "Lúc đó em bất cẩn, không phải cố ý..."

"Chị biết."

Thẩm Giáng Niên đột nhiên cảm thấy bầu không khí xấu hổ, có nên tiếp tục chủ đề này không?

Phía sau có tiếng bóp còi, Đoạn Ngọc ngồi dậy, xe chậm rãi lái đi, "Tiếp tục nói về Thẩm Thanh Hoà đi." Đoạn Ngọc nhìn về phía trước, "Đột nhiên, em bảo chị kể chuyện, nói thật là chị chẳng nhớ chuyện gì hết, em hỏi chị đi, chị nhớ tới đâu thì nói tới đó, em nghe xong, thì thôi nha, đừng để cho Thẩm Thanh Hoà biết là chị nói với em."

"Vâng." Thẩm Giáng Niên đổi ý, "Chị có thể kể em nghe chuyện giữa Thẩm Thanh Hoà và Ngô Thi Nghiêu không?"

"Ha, vấn đề em hỏi, đúng thật là...." Đoạn Ngọc cười to một tiếng, ngẫm nghĩ, Thẩm Giáng Niên hỏi: "Sao thế?"

"Không có gì, Ngô Thi Nghiêu à, có gì để nói chứ, cô ấy thích Thẩm Thanh Hoà rõ như ban ngày, kẻ khờ cũng thấy được nữa là." Giọng điệu của Đoạn Ngọc khá tùy tiện, Thẩm Giáng Niên chắc chắn cô đoán không sai, nhưng mà qua lời nói của Đoạn Ngọc thì giống như thêm cân lượng, thậm chí còn nặng hơn, "Ồ, thế chuyện giữa bọn họ, chị biết nhiều không?"

"Chị chỉ biết, lúc Ngô Thi Nghiêu còn trẻ mới ra mắt năm đầu tiên, thiếu chút nữa bị một đạo diễn dùng quy tắc ngầm, hình như là Thẩm Thanh Hoà cứu cô ấy."

"A..." Thẩm Giáng Niên há miệng, không biết nên nói cái gì.

"Nhưng mà về Thẩm Thanh Hoà, không biết em có nghe hay không, chứ cô ấy thích phụ nữ, mặc dù không nói rõ, nhưng có không ít người biết, cho nên sau tự nhiên có tin đồn, nói Thẩm Thanh Hoà coi trọng Ngô Thi Nghiêu, cho nên mới cứu cô ấy."

Câu trả lời này, làm lòng người rất dày vò, nhưng mà cũng nằm trong suy đoán của Thẩm Giáng Niên, "Chuyện không có bằng chứng, đồn lung tung, cũng không có nghĩa." Cô vẫn không muốn tin Thẩm Thanh Hoà và Ngô Thi Nghiêu có quan hệ như thế.

Đoạn Ngọc ngạc nhiên nói: "Giáng Niên, em cũng ngây thơ quá rồi, chị có thể hiểu em thích Thẩm Thanh Hoà, cho nên tin tưởng Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà, phụ nữ Thẩm Thanh Hoà từng chơi qua, có không ít đâu, bao gồm trong giới giải trí, chỉ cần cô ấy muốn chơi, thì chẳng ai mà không chơi được." Mỗi lần Đoạn Ngọc nói từ chơi, Thẩm Giáng Niên càng dày vò hơn, "Chị không biết em với Thẩm Thanh Hoà đến bước nào rồi, nhưng những người phụ nữ từng lên giường với Thẩm Thanh Hoà, không ngừng khen ngợi kỹ năng giường chiếu của cô ấy đó."

Lần này, Thẩm Giáng Niên không còn dày vò nữa, thậm chí cũng không muốn hỏi thêm nữa, cô muốn giữ vững trong lòng Thẩm Thanh Hoà là người hoàn hảo, "Cô ấy độc thân, cô ấy chọn thế nào là chuyện của cô ấy, nhưng những người từng lên giường với cô ấy rồi, còn đi nói mấy lời này, phẩm chất kém thật." Đoạn Ngọc bật cười, "Em cũng bao che cho người ta thật đó, xem ra thích người ta lắm phải không?"

Thẩm Giáng Niên không trả lời, Đoạn Ngọc có lòng tốt nhắc nhở: "Nhưng mà, sau này đừng trách chị không nhắc em, con người Thẩm Thanh Hoà này, mặc dù ở trên giường rất nhiệt tình, nhưng xuống giường thì vô cùng tuyệt tình, nhưng người cô ấy từng chơi đùa, có người từng dùng tự sát đe dọa, nhưng mà cô ấy cũng mặc kệ."

Đầu óc Thẩm Giáng Niên nhất thời trống rỗng, Đoạn Ngọc còn đang nói: "Cho nên, nếu đã có quan hệ với cô ấy thì nhất định phải chuẩn bị tâm lý. Nếu cô ấy vui vẻ đủ rồi thì sẽ vứt bỏ không tiếc nuối."



"Chị Ngọc." Thẩm Giáng Niên đột nhiên nói.

"Ừm?"

"Ngoại trừ chuyện giường chiếu, còn có chuyện gì nữa sao?" Thẩm Giáng Niên không muốn nghe chuyện giường chiếu của Thẩm Thanh Hoà, trong lòng có chút đau xót.

"Có."

"Ừa." Thẩm Giáng Niên rũ mắt xuống, "Chúng ta nói sang chuyện khác đi."

"Giờ cô ấy như thế này cũng có nguyên nhân, nghe nói đâu lúc cô ấy sống ở nước, hình như đã chịu tổn thương khá lớn."

"Ừa."

"Vào tháng 11 hàng năm, cô ấy sẽ ra nước ngoài một mình."

Thẩm Giáng Niên cau mày, sắp đến tháng 11 rồi.

"Rồi, mỗi lần từ nước ngoài về, như biến thành một con người khác, sẽ ở ẩn một thời gian, đến nỗi ở đâu làm gì cũng không ai biết, có người bảo là ở nhà."

"Ừa."

"Giấc ngủ của Thẩm Thanh Hoà cực kỳ không tốt, mấy năm quen biết nhau, chị biết, cô ấy dựa vào thuốc ngủ để ngủ."

"Ừa."

"Sau đó, thuốc ngủ cũng không còn tác dụng nữa, nên cô ấy bắt đầu ngồi thuyền, nhưng cũng có uống thuốc, mà không biết thuốc đó là thuốc gì."

"Ừa."

"Thẩm Thanh Hoà, người này nói sao đây nhỉ..." Đoạn Ngọc nghĩ nghĩ, tựa hồ không biết nên đánh giá như thế nào, Thẩm Giáng Niên cúi đầu không phát ra tiếng, Đoạn Ngọc thở dài, "Không biết nói sao nữa, chị rất ghét cô ấy, nhưng mà cũng không hẳn là ghét."



Thẩm Giáng Niên ậm ừ và hỏi: "Tại sao chị lại ghét Thẩm Thanh Hoà?"

"Chị nói, cô ấy từng chơi đùa với chị, em có tin không?" Quán bar của Đoạn Ngọc, gần ngay trước mắt, Thẩm Giáng Niên không có phản ứng gì, Đoạn Ngọc giơ tay vỗ vai Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên ngước mắt nhìn cô ấy, Đoạn Ngọc sửng sốt một giây, sau đó cười nói: "Đứa ngốc, mắt đỏ hết cả rồi."

Thẩm Giáng Niên ngay lập tức quay đầu đi và giải thích: "Mắt hơi đau."

"Ừ." Đoạn Ngọc nghiêm túc nói: "Nếu em không có một lòng kiên cường, chị khuyên em không nên thích Thẩm Thanh Hoà, chị sợ em sẽ tổn thương đầy mình." Đoạn Ngọc khẽ vuốt bờ vai Thẩm Giáng Niên, an ủi: "Đừng để đến lúc, đau đến mức không thể không buông tay, mới chịu buông."

"Cảm ơn chị Ngọc, em đi trước." Thẩm Giáng Niên xuống xe, đi lang thang không mục đích cho đến khi mặt trời lặn, màn đêm buông xuống, nước mắt rơi lã chã.

Thẩm Thanh Hoà, người ở đâu thế? Em nhớ người, cho dù có đau đớn, em cũng nhớ người.

Quá khứ của người, em có thể không bận tâm, nhưng giờ, người không thể dây dưa với Ngô Thi Nghiêu, càng không thể cùng với những người tình cũ kia dây dưa không dứt.

Đi qua hết quán bar này đến quán bar khác, cuối cùng vẫn đi vào trong quán bar. Nhưng mà, Thẩm Giáng Niên vẫn chưa mất lý trí, còn gọi điện thoại cho Lê Thiển, "Lát nữa đến quán bar Sea World đón mình." Trong đầu đều là Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên đi vào trong, cô trực tiếp vào hướng bên trái, cô còn nhớ bên trái là nơi dành cho LGBT.

Vẻ gợi cảm gây choáng ngay lập tức thu hút sự chú ý của nhiều thợ săn.

Thẩm Giáng Niên ngồi trong góc, uống hết ly này đến ly khác, khi có người đến nâng ly mời, cô đều từ chối. Lúc men say bắt đầu dâng lên, người đến mời rượu càng nhiều hơn, uyển chuyển từ chối không còn tác dụng, Thẩm Giáng Niên bực bội: "Nghe không hiểu tiếng người à? Tôi chỉ muốn uống rượu, cách xa tôi ra!" Có người rời đi thì có người khác đến.

"Này, uống một ly chứ." Một người phụ nữ đến quấy rầy Thẩm Giáng Niên mấy lần, "Uống một mình sao mà giải sầu được chứ?" Cô ta nắm lấy cổ tay Thẩm Giáng Niên muốn dựa vào người, nhưng tay lại đột nhiên bị nắm lại, "Không nghe cô ấy nói muốn uống một mình à?"