Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 124




Tim Thẩm Giáng Niên đập liên hồi như nhịp trống gõ, điều càng đáng sợ hơn là lý trí thiếu nghị lực của cô đã lặng mất tăm để lại những hình ảnh khi cô cùng Thẩm Thanh Hoà mặn nồng.

Màn hình điện thoại đã chuyển đen, WeChat thông báo có tin nhắn mới. Thẩm Giáng Niên vội vàng nhấp vào. Vừa nhìn thấy tin nhắn này bao nhiêu hình ảnh kia bị phá tan, bởi vì bật cười.

Thẩm Thanh Hoà đã gửi một bức ảnh Phật Di Lặc đang ngồi thiền, Đức Phật Di Lặc thật thà chất phác ngây thơ, nở nụ cười hiền hoà, làm người nhìn thấy không nhịn được mà cong môi lên cười.

Thẩm Giáng Niên: Trưởng quan, em phục người thật đó [dở khóc dở cười.jpg]

Thẩm Thanh Hoà: A ~

Một từ a, Thẩm Giáng Niên đọc ra, từ sự hài hước của Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên: Trên điện thoại người luôn có hình này à?

Thẩm Thanh Hoà: Mới tìm thấy.

Thẩm Giáng Niên: Vì em, mà trưởng quan nhà em lao tâm khổ tướng quá [Cười lăn lộn.jpg]

Thẩm Thanh Hoà: Tần Thư sao rồi?

Rõ ràng là đổi chủ đề, Thẩm Giáng Niên: Cậu ấy ngủ rồi, người ở đâu?

Thẩm Thanh Hoà: Khách sạn.

Thẩm Giáng Niên: [Hai mắt tỏa sáng.jpg]

Thẩm Thanh Hoà lại gửi một tấm hình Phật Di Lặc, Thẩm Giáng Niên bật cười, Thẩm Giáng Niên: Được rồi, trưởng quan, người khiến em cảm thấy em đang muốn người phá giới vậy, thật tội lỗi.

Thẩm Giáng Niên: Giờ em không ngủ được, chúng ta video call đi, trò chuyện chút được không?

Những gì đã bỏ lỡ, Thẩm Giáng Niên luôn muốn bù đắp lại. Thẩm Thanh Hoà: Em không buồn ngủ à?

Thẩm Giáng Niên: Ừa, tâm trí đầy hình bóng người mà lại không có được, cho em nhìn chút được không?

Thẩm Thanh Hoà: Hứa với tôi, phải ngoan.

Thẩm Giáng Niên: [Chính trực tao nhã.jpg] Em là bé ngoan cuốn của người.

Video call thành công, nhìn trong màn hình lập tức thấy Thẩm Thanh Hoà đã thay bộ đồ ngủ tơ lụa, chỗ xương quai xanh kia thoắt ẩn thoắt hiện. Đôi mắt Thẩm Giáng Niên nhìn chằm chằm vào chỗ đó không dứt ra, cô sẽ không nói ra là cô rất muốn liếm.... Thẩm Thanh Hoà ho khan một tiếng, rồi kéo chăn lên trên một chút, Thẩm Giáng Niên xấu hổ dời mắt đi, sau đó vội la lên, "Đừng kéo, đừng kéo mà, cho em chút phúc lợi đi." Không thể liếm rồi mà còn không thể xem, Thẩm Giáng Niên ấm ức.

Thẩm Thanh Hoà cảm thán một câu: "Em a."

"Biết vậy không đổi bộ nội y." Trước đó, Thẩm Giáng Niên có về nhà tắm rửa, đã thay bộ nội y gợi cảm ra.

"Bộ này cũng đẹp mà." Thẩm Thanh Hoà ngồi ở đầu giường, cánh tay đặt lên đầu gối đang gấp cong lên, mặt vô cảm nhưng mà ánh mắt dịu dàng nhìn Thẩm Giáng Niên khiến cô rung động, mắt háo hức nhìn người trong màn ảnh, mím môi, hai má đỏ bừng, "Đẹp thật à?"

"Ừa." Thẩm Thanh Hoà cong môi cười. Thẩm Giáng Niên dùng đầu ngón tay chạm vào màn hình, trong lòng mềm nhũn: "Người cười rồi." Cô cũng cười theo, "Người cười rất đẹp." Thẩm Thanh Hoà thế nào thì cũng đẹp.

"Trưởng quan, em cho người xem áo lót bên trong nha? Em còn chưa cởi đâu." Thẩm Giáng Niên cũng chưa bao giờ xấu hổ với cái biệt danh tiểu lãng cuốn này, muốn lãng là lãng liền.

"Em ngoan ngoãn nằm xuống đi." Thẩm Thanh Hoà cố ý nghiêm túc, Thẩm Giáng Niên lúc này có thể nghe thấy sự dịu dàng của người này nên không sợ hãi, "Vậy không cho người xem, người đoán thử mà màu gì?" Thẩm Giáng Niên để điện thoại sát lại gần chút, cười ngây thơ hồn nhiên, giống như chỉ thực sự chơi một trò chơi đoán đố vậy.

"Đoán đi, đoán thử xem, đoán đúng sẽ có thưởng." Thấy Thẩm Thanh Hoà chỉ nhìn cô với nụ cười trên khóe miệng, cô cầu xin.

"Phần thưởng không được phép liên quan đến sắc ái." Thẩm Thanh Hoà cười nói.

"Được, được." Thẩm Giáng Niên chỉ muốn làm với Thẩm Thanh Hoà chút chuyện gì đó thôi, Thẩm Thanh Hoà đoán: "Màu đen."

"Đoán đúng rồi kìa!" Thẩm Giáng Niên kinh ngạc, "Em không hay mặc màu đen, sao người đoán đúng được chứ?" Hỏi xong cô mới nhớ ra, đỏ mặt xấu hổ trước nụ cười đầy ẩn ý của Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà cố ý hỏi: "Muốn biết lý do à?"

"Không, không, cái này không tính." Thẩm Giáng Niên nhớ tới lúc tối ở trong xe, Thẩm Thanh Hoà còn xoa ngực của cô, thành ra có cảm giác, cô còn rên rĩ, đòi Thẩm Thanh Hoà sờ vào trong... đương nhiên là màu sắc áo lót đã được nhìn thấy.

"Được rồi, giờ thì ngoan ngoãn nằm xuống đi." Thẩm Thanh Hoà đã quen với việc này, nhưng Thẩm Giáng Niên không làm được, đỏ mặt nằm xuống, "Người có muốn nằm xuống không?" Giọng Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng hơn trước, có lẽ là nghĩ đến lúc trước ở trong xe ngại ngùng, "Như vậy sẽ có cảm giác người đang nằm cạnh em."

Thẩm Thanh Hoà ừa một tiếng, rồi nằm xuống, "Em nhắm mắt lại đi."

"Nhưng mà em muốn nhìn người."

"Vừa rồi có tiểu lãng cuốn nói sẽ ngoan mà nhỉ."

Thẩm Giáng Niên làm nũng, "Chúng ta đang video call, chủ yếu là nhìn đối phương mà."

"Tôi sẽ luôn nhìn em." Thẩm Thanh Hoà dịu dàng nói, "Em ngủ đi."

Thẩm Giáng Niên nhắm mắt lại, lông mi vẫn còn run rẩy, đột nhiên mở mắt ra mấy lần, giống như đang thử xem Thẩm Thanh Hoà có tiếp tục nhìn cô không, "Người có muốn ngủ không?"

"Đợi em ngủ rồi, tôi cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi."

"Vậy em ngủ liền đây." Sau đó, Thẩm Giáng Niên nhắm mắt lại, một lúc lâu cũng không động đậy, Thẩm Thanh Hoà vẫn luôn nhìn cô chăm chú, Thẩm Giáng Niên nhắm mắt nhưng vẫn còn khe khẽ nói: "Có thể để vậy rồi cúp được không?"

"Ừa." Thẩm Thanh Hoà nhẹ giọng, "Ngủ đi."

Câu trả lời như ý muốn, lúc này Thẩm Giáng Niên mới không có động tĩnh nữa, đầu ngón tay Thẩm Thanh Hoà chạm vào màn hình, đôi môi đầy đặn, đường viền môi rất đẹp, lúc này đột nhiên Thẩm Giáng Niên mở mắt ra, ngón tay Thẩm Thanh Hoà còn chưa kịp rút lại, hai mắt Thẩm Giáng Niên còn đang mơ hồ, "Vừa rồi là cái gì thế?" Màn hình chỉ thấy một cái bóng, không thấy rõ là cái gì.

"Không có gì." Thẩm Thanh Hoà hỏi: "Chưa ngủ sao?"

"Quên gửi người nụ hôn ngủ ngon." Thẩm Giáng Niên thò người đến gần màn hình, hôn một cái, nói như trẻ con: "Người cho em cái hôn ngón tay đi." Cô hôn lên ngón tay rồi đặt lên màn hình, Thẩm Thanh Hoà cười bất đắc dĩ, Thẩm Giáng Niên năn nỉ, "Cho em một cái thôi, một cái thôi rồi em ngủ nè." Thẩm Thanh Hoà khép ngón trỏ và ngón giữa mảnh khảnh của cô ấy lại, hôn lên sau đó ấn lên màn hình, Thẩm Giáng Niên hài lòng nói, "Sáng mai thức dậy, mở mắt ra sẽ thấy được người, thật sự rất muốn sáng mai sẽ mau đến."

Tiểu lãng cuốn xao động cuối cùng cũng ngủ rồi, hàng mi cong vút rũ xuống, an tĩnh nhưng đầy quyến rũ. Thẩm Thanh Hoà đi lấy bộ sạc, đặt điện thoại trên đầu giường, Thẩm Thanh Hoà nhìn đến mệt mới nhắm mắt lại.

Thẩm Thanh Hoà không biết, khi cô nhắm mắt nghỉ ngơi thì có đôi mắt ôn nhìn cô tràn đầy yêu thương.

Em cứ vậy mà thích người, Thẩm Thanh Hoà à. Thẩm Giáng Niên dạo gần đây thật không thể tin vào bản thân được, cô từng cho rằng bản thân không phải là người chung tình, thậm chí còn cho bản thân là kẻ bạc tình, cô có thể rất rất lâu mà không liên hệ một người. Ấy vậy mà, ông trời lại phái một người tới, khiến cô làm kẻ chung tình.

Thẩm Giáng Niên làm sao mà ngủ được, cô vẫn còn lo lắng cho Tần Thư, tranh thủ lúc Thẩm Thanh Hoà nhắm mắt nghỉ ngơi, cô lén rời giường, đi xem Tần Thư thế nào, cũng còn may là Tần Thư còn đang ngủ, mặc dù sắc mặt còn ửng hồn, nhưng mà trên trán đã mát, người không còn nóng.

Thẩm Giáng Niên lặng lẽ quay về nằm, Thẩm Thanh Hoà trong màn hình đẹp như một bức tranh, ánh sáng ấm áp bao phủ lên một tầng ánh sáng, khiến các đường nét trên khuôn mặt thanh tú trông vô cùng mềm mại.

Lúc đầu ngón tay Thẩm Giáng Niên chạm vào, hơi thở cô run lên. Thẩm Giáng Niên không dám mở mắt nhìn lâu, cho nên, mỗi lần mở đều híp mắt xem thử tình hình thế nào.

Trời gần sáng, Thẩm Giáng Niên mới ngủ thiếp đi, mới sáng sớm, giáo sư Lục đã gọi điện thoại tới, hỏi cô sao tối hôm qua không về nhà. Thẩm Giáng Niên trong cơn ngái ngủ, giải thích mơ màng sau đó cúp điện thoại, đợi đến khi tỉnh dậy, cô mới như từ trong mộng bừng tỉnh, bởi vì nhớ đến chuyện cô và Thẩm Thanh Hoà video call.

Video Wechat cho thấy Thẩm Thanh Hoà cúp máy, Thẩm Thanh Hoà không gửi tin nhắn, Thẩm Giáng Niên mới tỉnh giấc mà tim đã đau nhói. Nhưng mà cô cũng không đi tìm Thẩm Thanh Hoà ngay, ép bản thân ngừng nghĩ lung tung về nó, đi xem Tần Thư thế nào rồi, sợ người này còn chưa hồi sức, vẫn còn nằm ở đó.

"Cậu thấy sao rồi?"

"Đỡ hơn rồi."

"Cậu chắc chứ?" Thẩm Giáng Niên nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của cô.

"Ừ, cậu có việc thì đi làm đi."

"Tạm thời không có."

Vừa mới nói xong, thì Viên Tu Minh đã gọi điện thoại đến, hy vọng hôm nay cô tranh thủ đến Thiên Tân, có một báo cáo dự án cần nghe, nhưng toàn bộ quá trình đều dùng tiếng anh, Viên Tu Minh sợ một mình không xử lý được.

Thẩm Giáng Niên hỏi thời gian, bên đó bảo sáng hay chiều đều được, hy vọng cô có thể qua sớm nhất có thể. Hôm nay là thứ bảy, Thẩm Giáng Niên xác định lần nữa, có cần cô vào chủ nhật hay không, Viên Tu Minh tạm thời trả lời: Không cần.

Thẩm Giáng Niên trả lời: Ngày mai, em có việc quan trọng, cho nên, chuyện mà anh có thể giải quyết được thì tự giải quyết đi, đừng tìm em.

Thẩm Giáng Niên còn nhớ rõ buổi hẹn của Thẩm Thanh Hoà.

Hôm nay, Thẩm Giáng Niên phải đi, nhưng mà cô không yên tâm về Tần Thư, cho dù Tần Thư nói một mình không sao, nhưng mà Thẩm Giáng Niên vẫn tao áp lực, áp bực Lê Thiển đến.

Tần Thư nằm ở trên giường, mặc dù rất muốn nói không cần, nhưng mà trong thâm tâm lại không muốn nói, cho nên cái từ không cần kia không nói ra, lúc này Thẩm Giáng Niên cúp điện thoại, "Lát nữa, cậu ấy sẽ đến đây, cậu cứ tuỳ ý mà sai bảo, nếu cậu ấy nổi nóng, cậu bảo cậu ấy tìm mình."

Thế là, Thẩm Giáng Niên đi trước, sau đó Lê Thiển vội vã chạy đến với quả bom cảm xúc tiêu cực.

Nếu như trong nhà Tần Thư có máy phát hiện nguy hiệm, chắc hệ thống sẽ nhắc nhở: Nguy hiểm đang tới gần, đến gần lắm rồi!