Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 113




Con người đều có tâm lý này, cái gì nói không được thì càng muốn thử. Sau khi thử xong, giờ thì đã, hu hu ~ phải trả giá lớn. Nếu mà đã trả giá thì luôn bi thảm, Thẩm Giáng Niên bị Thẩm Thanh Hoà trêu chọc nóng hết cả người, Thẩm Thanh Hoà cho cô hai sự lựa chọn, một là nghe lời đi ngủ, hai là giường ai người nấy ngủ.

Đương nhiên, Thẩm Giáng Niên chọn cái thứ nhất, cả người khô nóng một hồi, qua một lúc mới hạ nhiệt, có lẽ Thẩm Thanh Hoà mệt, cho nên, cho dù cô có muốn cũng chỉ có thể nhịn. Có lẽ trước khi ngủ cơ thể không được phóng thích, cho nên lúc ngủ nằm mộng phóng thích một hồi, Thẩm Thanh Hoà đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bên tai nghe tiếng ưm a nhỏ nhặt, cơ thể bé nhỏ trong lòng cô cọ tới cọ lui không ngừng.

Thẩm Thanh Hoà nhích ra xa một chút, Thẩm Giáng Niên lại dán tới gần, rốt cuộc trên chiếc giường này, người có thể làm cho Thẩm Giáng Niên cọ cọ... cũng chỉ có cô. Trước khi ngủ, Thẩm Thanh Hoà trừng phạt Thẩm Giáng Niên, ông trời cũng công bằng lắm, sau khi Thẩm Giáng Niên ngủ, cọ tới cọ lui cọ khiến cho Thẩm Thanh Hoà có cảm giác, nhưng mà cũng chỉ có thể chịu đựng.

Cũng may, cái mộng xuân này cũng không kéo dài lâu lắm, Thẩm Thanh Hoà nhịn một lúc rồi cũng qua. Trời đã sáng, lúc Thẩm Giáng Niên thức dậy, thì Thẩm Thanh Hoà không còn ở trên giường. Thẩm Giáng Niên cứ ngỡ là một giấc mơ, lập tức đạp chân trần chạy ra phòng khách, thấy Thẩm Thanh Hoà đứng trước ban công, cô thở phào nhẹ nhỏm, rồi chạy tới ôm Thẩm Thanh Hoà làm nũng cùng với hờn trách, "Sao không nằm ở trên giường chờ em tỉnh dậy, em còn tưởng đâu nằm mơ." Trong lòng vẫn còn cảm giác sợ hãi.

Thẩm Thanh Hoà ôm lấy cô, vuốt ve phía sau lưng, "Em đói không?" Thẩm Giáng Niên nép vào trong lòng Thẩm Thanh Hoà, nhắm hờ mắt, ngửi mùi nắng, "Có chút." Cô vùi đầu cắn xương quai xanh Thẩm Thanh Hoà, "Tối hôm qua, người có ngủ được không?" Thẩm Thanh Hoà thành thật nói: "Không ngủ, nhưng mà cũng có nhắm mắt nghỉ ngơi."

"Ừa, em đi làm bữa sáng nha." Thẩm Giáng Niên không nỡ buông Thẩm Thanh Hoà ra, Thẩm Thanh Hoà ôm lấy eo cô đi vào trong, "Tôi nấu cháo rồi, em đi rửa mặt đi, tôi chờ em bên bàn ăn." Thẩm Giáng Niên như người không xương dựa vào người Thẩm Thanh Hoà, nghiêng đầu nâng chiếc cằm thanh tú lên, "Ừa~ em muốn nụ hôn chào buổi sáng~"

"Rửa mặt xong quay lại đây, tôi cho em." Thẩm Thanh Hoà cào cào eo Thẩm Giáng Niên, khiến cô buồn ngứa cười phá lên.

Nụ hôn chào buổi sáng, hôn đến mức Thẩm Giáng Niên có cảm giác như ăn mật, ngọt vô cùng, "Cháo ăn rất ngon." Thẩm Giáng Niên ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Hoà, vừa ăn cháo vừa nắm tay Thẩm Thanh Hoà, "Người có muốn ăn thêm không?" Thẩm Thanh Hoà đã ăn rồi, lắc đầu, "Em ăn đi."

Một bữa sáng, có Thẩm Thanh Hoà ở bên cạnh làm bạn, Thẩm Giáng Niên ăn vô cùng vui vẻ.

Hôm nay, Thẩm Thanh Hoà phải đến chi nhánh Tập Đoàn Nhã Nại ở Bắc Kinh, Thẩm Giáng Niên giờ mới biết, hoá ra chi nhánh ở Bắc Kinh đã hoạt động từ lâu, chẳng qua còn chưa công bố ra bên ngoài. Tập đoàn Nhã Nại có tiền, chi nhánh công ty mở ở gần CBD, tự nhiên Thẩm Giáng Niên cũng muốn đi theo.



Sáng sớm xe đã đợi ở dưới, Nguyễn Duyệt báo cáo: "Bây giờ, đang trong giờ cao điểm, nên kẹt xe, Thẩm tổng." Thẩm Thanh Hoà nhìn đồng hồ, "Thẩm Giáng Niên, đi thôi em." Thời tiết khá tốt, Thẩm Giáng Niên cầu mà không được, lúc hai người đi trên lề đường, Thẩm Giáng Niên có cảm giác như cả hai đang hẹn hò với nhau.

"Vui thế à?" Thẩm Thanh Hoà cảm nhận được Thẩm Giáng Niên đang vui.

"Ừa, nhìn thấy người tự nhiên muốn cười." Thẩm Giáng Niên cong mặt, cười thật tươi. Lần này, Thẩm Thanh Hoà vẫn đi phía bên ngoài, hai người không khoác tay nhau, nhưng mà lúc đi đường, cơ thể cũng có va chạm với nhau, động tác nhỏ như vậy cũng khiến Thẩm Giáng Niên rất vui.

Có thể thấy được ở bên người mình thích thật dễ chịu biết bao. Một cái nhìn, một hành động, có thể đọng lại rất lâu.

Khi dòng người bắt đầu đông đúc, hai người đi song song có chút khó, thường xuyên phải né để tránh va chạm vào người khác. Khi người đi ngược lại sắp va vào Thẩm Giáng Niên, Thẩm Thanh Hoà đã nhanh tay kéo người vào trong lòng, Thẩm Giáng Niên như cô chim nhỏ nép vào người, ngước mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Giáng Niên có cảm giác mọi thứ như bừng sáng, thật là đẹp, "Nhìn đường." Thẩm Thanh Hoà bất đắc dĩ, siết chặt người trong ngực.

Khóe miệng Thẩm Giáng Niên nở một nụ cười, ừa một tiếng, nghe rất êm tai, hôm nay tâm trạng cô rất tốt, có thể vui vẻ cả ngày.

Phải nói, tập đoàn Nhã Nại thật sự rất có tiền, đứng trước tòa nhà cao chót vót, Thẩm Giáng Niên nhìn thấy tấm biển sáng loáng, "Chẳng lẽ toàn bộ tòa nhà là của tập đoàn Nhã Nại?"

"Từ tầng 9 trở lên." 9 tầng dưới không phải là khu văn phòng mà là khu thương mại, bao gồm ăn uống, vui chơi giải trí, thể thao. Mặc dù, có một số mảng không thuộc tập đoàn Nhã Nại, nhưng mà phúc lợi công ty rất tốt, các nhân viên ở các cấp khác nhau có trợ cấp khác nhau, cho dù là phương tiện đi lại hay là ăn uống, cái gì bạn cần công ty đều trợ cấp.

"Phúc lợi của tập đoàn Nhã Nại tốt quá, em muốn đi phỏng vấn làm nhân viên chính thức." Thẩm Giáng Niên đi vào thang máy cùng Thẩm Thanh Hoà, Thẩm Thanh Hoà nhấn tầng 28, là tầng cao nhất. "Cũng không phải không thể." Thang máy chỉ có hai người các cô, Thẩm Giáng Niên tiến lại gần hơn chút, cười nói, "Nếu người ở lại Bắc Kinh, em sẽ nộp đơn xin việc."

"Tạm thời vẫn chưa quyết định, nhưng mà khả năng vẫn rất cao." Thẩm Thanh Hoà nghiêm túc nói, Thẩm Giáng Niên càng cảm thấy bộ dạng nghiêm túc của người này càng đáng yêu hơn, thế là hạ giọng đùa giỡn, "Có người từng nói với người, là khi người nghiêm túc, sẽ rất đáng yêu không?" Thẩm Thanh Hoà nhàn nhạt liếc mắt cô một cái, "Trừng phạt còn chưa đủ hả." Mặt Thẩm Giáng Niên đỏ cả lên, nhớ đến chuyện tối hôm qua, "Người còn nói nữa, tối hôm qua hành hạ em, đến nỗi ngủ cũng mơ nữa."

"Phải không vậy?" Thẩm Thanh Hoà hỏi thêm, "Mơ gì thế?"

"Không nói cho người biết." Làm sao Thẩm Giáng Niên không biết xấu hổ mà nói là mộng xuân cơ chứ.

"Mộng xuân vô ngân a." Thẩm Thanh Hoà cảm thán một câu, Thẩm Giáng Niên muốn phản bác, nhưng đã tới tầng 28 cho nên chỉ có nghẹn đỏ mặt.

*Mộng xuân vô ngân: mộng xuân qua đi không còn nhớ gì hết.

Rõ ràng, cách bài trí văn phòng ở Bắc Kinh cũng giống như ở Thượng Hải, kể cả cách bài trí, Thẩm Giáng Niên có cảm giác như mình đang ở Thượng Hải.



"Thẩm tổng." Nguyễn Duyệt đang đợi ở cửa, mở cửa văn phòng và hơi cúi đầu với Thẩm Giáng Niên đang ở phía sau Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Giáng Niên mỉm cười, Nguyễn Duyệt đeo kính vẫn đáng yêu hơn.

Sau khi vào văn phòng và đóng cửa lại, Nguyễn Duyệt đi theo và báo cáo: "Tiền tổng hỏi hôm nay ngài có thời gian không, muốn qua đây một chuyến." Sau khi Thẩm Thanh Hoà ngồi xuống, mở máy tính ra, "Có thể, hỏi thử có đi ăn trưa cùng nhau không."

Nguyễn Duyệt: "Vâng, Thẩm tổng, nếu không có việc gì tôi đi ra ngoài trước."

Thẩm Thanh Hoà nhớ tới gì đó hỏi: "Tưởng tổng đâu?"

"Sáng nay, Tưởng tổng đã lên máy bay, giữa trưa sẽ đến."

"Ừ, lát nữa tôi đi ra ngoài có việc, nếu Tưởng tổng đến, nói với cô ấy, đi ăn với Tiền tổng."

Nguyễn Duyệt đáp một tiếng, sau đó đi ra ngoài. Thẩm Giáng Niên ngồi bên cạnh, "Em có làm phiền công việc của người không?"

"Lát nữa, tôi phải đi ra ngoài, em có thể ở trong văn phòng dạo chơi."

"Em có thể đi ra ngoài cùng với người được không?"

"Không."

"Vậy người sắp xếp cho em một phòng làm việc đi, em ở đây mãi cũng không hay."

"Ừa, để tôi bảo Nguyễn Duyệt sắp xếp cho em." Thẩm Thanh Hoà cúi đầu bận rộn, "Nếu em cảm thấy chán, có thể về nhà, hiếm khi có thời gian được nghỉ."

Thật ra, Thẩm Giáng Niên chẳng muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở cạnh Thẩm Thanh Hoà, làm con cún có ở bên cạnh trông chừng chủ nhân, "Không, em ở đây chờ người quay lại."

Rất nhanh Thẩm Thanh Hoà đã đi ra ngoài, Thẩm Giáng Niên trước tiên chỉ có thể chờ ở trong văn phòng, lúc nhàm chán cô mở lịch sử trò chuyện của cô và Thẩm Thanh Hoà, vừa xem lại vừa cười, nội dung các cô nói chuyện, nhìn lại, có đôi khi rất mập mờ, xem xong hết một lần, trong lòng đầy mật ngọt.



"Giáo sư Lục, cháu tới rồi." Thẩm Thanh Hoà ra ngoài, không phải là vì công việc, mà đến gặp Lục Mạn Vân. Sáng hôm nay, Lục Mạn Vân đã gửi tin nhắn cho Thẩm Thanh Hoà, hỏi cô có thời gian không cùng ăn bữa cơm trưa, gần đây Thẩm Thanh Hoà rất bận, ngoại trừ hôm nay ra, thì không biết có thời gian hay không, cho nên chỉ đơn giản hẹn uống trà sáng.

Rất nhanh Lục Mạn Vân cũng đã đến, Thẩm Thanh Hoà đứng dậy, kéo ghế ra, gọi phục vụ mang menu đến. Lục Mạn Vân ngồi xuống, Thẩm Thanh Hoà đã đưa menu cho bà, lịch sự chu đáo không còn gì để chê. Lục Mạn Vân xua tay, "Cháu ngồi đi, không cần làm thế."

"Giáo sư Lục, nếu cô có việc gì cứ nói thẳng ra." Thẩm Thanh Hoà có thể đoán được là việc gì, cho nên Lục Mạn Vân cũng không giấu, "Tối hôm qua, Tiểu Niên ở cùng cháu à?"

"Đúng vậy."

"Vậy thì chúng ta cứ thẳng thắn với nhau, cô có nói có hỏi gì, cháu cũng đừng trả lời qua loa."

"Được ạ."

"Tiểu Niên thích cháu, chắc cháu biết chứ?"

"Biết ạ."

"Nhưng mà, hình như cháu không thích con bé."

"Ai nói chứ?" Thẩm Thanh Hoà ngước mắt, hỏi ngược lại.