Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 107




Mềm còn sợ cứng, huống chi cứng này còn là miếng gừng già. Đối với Nguyễn Nhuyễn bé nhỏ mềm mại, Tưởng Duy Nhĩ thực sự không sử dụng bất cứ thứ gì gọi là thủ đoạn, căn bản không cần dùng, chỉ cần hù doạ là đủ rồi.

Tưởng Duy Nhĩ lại vòng qua trước mặt Nguyễn Nhuyễn, đôi mắt đỏ hoe Nguyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm vào cô, lần này không quay đầu a~ Tưởng Duy Nhĩ nhìn thấy vẻ mặt tức giận kia, gương mặt nhỏ nhắn phồng lên như cái bánh bao nhỏ, không hiểu sao lại cảm thấy đáng yêu, tậm trạng khó chịu cả đêm nay, bỗng nhiên đỡ hơn không ít, nhưng mà vẫn lạnh lùng, "Được rồi, đưa em ấy lên trên đi."

Trên đường trở về thành phố, Vệ Tử An báo lại toàn bộ những gì bác sĩ nói, "Có kê thuốc cho cô ấy, tôi sợ không ai trông chừng thì cô ấy không uống thuốc đúng hạn." Tưởng Duy Nhĩ ừ một tiếng, "Nói cho Thích Tử Quân biết đi, bảo em ấy chú ý chút."

"Tưởng tổng, nửa tháng sau Thích Tử Quân sẽ ở Mỹ." Vệ Tử An nhắc nhở, làm Tưởng Duy Nhĩ mới nhớ tới quả thật có chuyện như vậy, trong số nhân viên mới, có hai người được đưa đến Mỹ đào tạo, nữ là Thích Tử Quân, người còn lại là một cậu con trai.

"Vậy...." Tưởng Duy Nhĩ suy nghĩ, "Em đi điều tra xem, Nguyễn Nhuyễn ở đâu."

Ngày hôm sau, nhóm lãnh đạo rời đi, Thẩm Thanh Hoà và Tưởng Duy Nhĩ đều ra sân bay tiễn, mà Thẩm Giáng Niên đương nhiên cũng muốn đi cùng, không ngờ lại phát hiện Thích Tử Quân cũng đi theo người tổng bộ về Mỹ; Thẩm Thanh Hoà phát hiện ra có gì đó không thích hợp, Nguyễn Nhuyễn xin nghỉ không có đến.

Thẩm Thanh Hoà: Nguyễn Nhuyễn không sao chứ?

Tưởng Duy Nhĩ: Tối hôm qua té ngã, ở nhà nghỉ.

Thẩm Thanh Hoà: Bị thương nặng không?

Tưởng Duy Nhĩ: Chắc không nặng.

Thẩm Thanh Hoà: Chắc à?

Tưởng Duy Nhĩ có chút cáu kỉnh, Thẩm Thanh Hoà: Công ty có cử người đến đó không?

Tưởng Duy Nhĩ: Vẫn chưa.

Thẩm Thanh Hoà: Cậu sắp xếp đi.



Tưởng Duy Nhĩ suy nghĩ một lúc rồi trả lời: Ừ, cậu và Thẩm Giáng Niên sao rồi?

Thẩm Thanh Hoà không trả lời, Tưởng Duy Nhĩ bất lực, người này thật là.

Ngay khi Thẩm Thanh Hoà đang trên phần mềm nội bộ nói chuyện với Tưởng Duy Nhĩ, vừa kết thúc thì tiếng gõ cửa văn phòng vang lên. Thẩm Giáng Niên đi vào, đứng cách cửa rất gần, "Thẩm tổng, nếu gần đây công ty không có việc, chắc tôi sẽ không đi làm."

"Ừa." Thẩm Thanh Hoà ừa một tiếng, "Khoảng mấy ngày?"

"Tạm thời chưa biết, nếu công ty có việc, bất cứ lúc nào có thể gọi điện thoại."

"Được." Thẩm Thanh Hoà vui vẻ đồng ý, Thẩm Giáng Niên ủ rũ, người này còn không thèm hỏi cô định làm gì, haizz, "Vậy em đi ra ngoài." Thẩm Giáng Niên xoay người định đi, Thẩm Thanh Hoà vừa định gọi cô lại, thì Thẩm Giáng Niên lại lên tiếng trước, "À, đúng rồi, quên nói."

Thẩm Thanh Hoà ngước mắt, yên lặng nhìn cô, "Mấy ngày tới, em không ở chỗ người." Thẩm Giáng Niên cười cười, không cho Thẩm Thanh Hoà cơ hội hỏi, còn nhấn mạnh, "Em đi đây." Thẩm Giáng Niên kéo cửa đi ra ngoài.

Thẩm Thanh Hoà theo bản năng mà đứng dậy, nhưng không có đi ra ngoài, một lúc sau, cô ngồi xuống, mở WeChat nhắn tin cho Thẩm Giáng Niên: Mấy ngày tới, em ở đâu, sắp xếp ổn hết chưa?

Sau đêm hôm qua, tâm trạng Thẩm Giáng Niên khá phức tạp. Vừa lúc, bên phía Viên Tu Minh có chuyện muốn bàn, cô sẵn tiện đi theo, trước tiên là đến Thiên Tân, sẵn đường có thể về Bắc Kinh, cô cảm giác đã lâu lắm rồi không về nhà, Lê Thiển cũng ở trong WeChat nói nhớ cô lắm rồi.

Viên Tu Minh lái xe đến sân bay, Thẩm Giáng Niên đọc tin nhắn WeChat, suy nghĩ một lúc lâu rồi trả lời một chữ: Ừ.

Thẩm Thanh Hoà không nhắn gì thêm, luôn là như thế, Thẩm Thanh Hoà đối với cô, trước nay chẳng để tâm. Nếu nói không để thâm, thì lúc ở cạnh Thẩm Thanh Hoà, từng phút từng giây cô đều cảm nhận được sự săn sóc của người này, nhưng nếu nói để tâm, thì sau khi chia cách, cô như dây diều đứt dây.

Lúc này, Thẩm Giáng Niên nghĩ, nếu Thẩm Thanh Hoà không chủ động liên hệ với cô, thì cô sẽ cam chịu, cô muốn thử một lần, xem thử bản thân có chịu được hay không, cô muốn thử xem, Thẩm Thanh Hoà liệu có chủ động liên hệ với cô hay không.

Dự án lần này của Viên Tu Minh nếu thành công, sẽ cần đi ra nước ngoài, nhưng mà cũng kiếm được khá nhiều tiền, có liên quan đến thiết bị y tế. Tới Thiên Tân, gặp hết người này đến người khác, Thẩm Giáng Niên không có thời gian để suy nghĩ đến chuyện khác, còn lúc cảm thấy khó khăn nhất, chính là vào buổi tối, cô sẽ nhớ Thẩm Thanh Hoà, cũng lo lắng người này có ngủ ngon không, đáng lý Thích Tử Quân không có ở Trung Quốc, cô nên vun đắp tình cảm cho cả hai... nhưng sau đó, khi trời sáng, Thẩm Giáng Niên lại nghĩ, cô không thể đánh mất bản thân, cô muốn bản thân tự lập hơn xuất sắc hơn, Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy cô, sẽ biết cô là hàng hiếm.

Bắt đầu từ tháng 10, Thẩm Giáng Niên bận rộn ở Thiên Tân, có quá nhiều kiến thức trong lĩnh vực y học mà cô không biết, cho nên cô khẩn cấp bổ sung kiến thức, cho nên mua một cuốn từ điển tiếng Anh chuyên ngành, mỗi ngày nhai nuốt chữ.

Bận mãi đến cuối tuần, Thẩm Giáng Niên gần như đã nuốt hết số chữ trong đó, hôm nay hiếm khi cô không ra ngoài vào ban ngày, ở trong khách sạn. Chờ đến khi tối, cô phải đi ra ngoài xã giao, lần này, Viên Tu Minh đã thoả thuận với cô, anh ấy sẽ lo uống rượu còn Thẩm Giáng Niên phụ trách phần phiên dịch. Nói là như thế, nhưng mà Thẩm Giáng Niên vẫn uống khá nhiều, nhưng mà chưa đến mức say, cô cũng có ý thức khống chế, bởi vì cô sợ nếu uống nhiều sẽ suy nghĩ tràn lan.

Vào buổi tối, những vị khách trên bàn hôm nay rõ ràng khó giao du hơn trước, khi nói đến các điều khoản trong hợp đồng, cả hai đều không nhượng bộ, Thẩm Giáng Niên vì lợi ích mà cố gắng, trên bàn tiệc đều là lời qua tiếng lại, vì lợi ích bên nào cũng không muốn nhượng bộ.

"Mấy người muốn nắm phần lớn, thì lúc đi ra nước ngoài các người đi đi." Dự án lần này là hợp tác với người khác, Thẩm Giáng Niên thản nhiên nói: "Đi thì đi, bọn tôi có gì mà chẳng làm được." Đối phương tức giận nói, "Ở đất nước xa lạ, cũng đâu phải chỉ dựa vào mỗi tiếng Anh để nói chuyện."

"Anh yên tâm, bản thân tôi thông thạo 7 ngôn ngữ, không ngại học thêm một ngôn ngữ nữa đâu." Điều Thẩm Giáng Niên không sợ nhất chính là học.

Khi họ rời khỏi bàn rượu, đã hơn hai giờ đêm, trên đường trở về khách sạn, Viên Tu Minh nhắc nhở cô: "Tối nay, điện thoại của em đổ chuông mãi." Gần đây, Viên Tu Minh như một trợ lý chuyên xách túi xách cho Thẩm Giáng Niên, Thẩm Giáng Niên ừ một tiếng, uống xong cảm thấy hơi khó chịu, sau khi về phòng, cô mất một lúc lâu mới trấn tĩnh lại được rồi mở điện thoại.

Cuộc gọi nhỡ: Thẩm Thanh Hoà.



WeChat, Thẩm Thanh Hoà: Bận à?

Wechat là 21:30 và hiển thị cuộc gọi nhỡ là 22:30. Bây giờ là 2:46. Thẩm Giáng Niên có chút khó chịu, tại sao cô không nghe thấy? Viên Tu Minh cũng thật là, lúc nghe tiếng chuông điện thoại sao không nói, giờ nói làm gì chứ. Lúc này mà gọi điện thoại lại, thì đã trễ rồi, nhưng không gọi thì Thẩm Giáng Niên không cam lòng. Hiếm khi Thẩm Thanh Hoà chịu chủ động liên hệ với cô, cho nên, Thẩm Giáng Niên do dự một lúc, vẫn nhắn tin trên WeChat trả lời: Hôm nay, đi xã giao về hơi trễ, giờ mới thấy tin nhắn với cuộc gọi của người, gần đây có ổn không?

Sau khi gửi tin nhắn này đi, một lúc sau vẫn không thấy tin nhắn trả lời của Thẩm Thanh Hoà, đầu ngón tay Thẩm Giáng Niên chọc chọc trên màn hình, không biết có nên gửi thêm một tin nhắn nữa không, chỉ một câu 'em nhớ người' nhưng lại nghẹn ở cổ họng.

Cuối cùng, cũng nhấn gửi đi, trong lòng Thẩm Giáng Niên bắt đầu bất an, hy vọng người bên kia sẽ trả lời, nhưng lại sợ câu trả lời bên đó lại không như cô mong đợi.

Ding~ Wechat vang lên, Thẩm Giáng Niên luống cuống cầm lấy điện thoại của cô, Thẩm Thanh Hoà trả lời cô, viết: Chú ý thân thể, nghỉ ngơi sớm. Truyện Mạt Thế

Không còn gì cả, Thẩm Giáng Niên vui nhưng buồn, Thẩm Giáng Niên: Gần đây người thế nào? Vẫn không thể ngủ được sao?

Thẩm Thanh Hoà: Cũng được, trễ rồi, em ngủ đi.

Thẩm Giáng Niên đột nhiên trở nên yếu ớt và không trả lời nữa, rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói. Thẩm Giáng Niên không ngủ được, bao tử cồn cào, cuối cùng cũng nôn. Nằm ở trên giường nghỉ ngơi, Thẩm Giáng Niên lướt xem WeChat của Thẩm Thanh Hoà, không có update gì mới, mà cô cũng thế.

Luôn có một khoảnh khắc như vậy, cảm giác như cô và Thẩm Thanh Hoà bị mất kết nối, tương tác với nhau quá ít. Nếu cứ tiếp tục như vậy, theo tính khí của Thẩm Thanh Hoà, có lẽ sẽ cứ như vậy mà lụi tàn, Thẩm Giáng Niên cảm thấy buồn bực một hồi. Nửa đêm, thần kinh của con người luôn dễ trở nên yếu ớt, Thẩm Giáng Niên ra vẻ, đăng một bài lên trang cá nhân: Chẳng là vì tôi yêu người, sao lại tra tấn tôi thế này?

Cô thực sự rất buồn tủi, đăng lên vài giây, thế mà đã có bình luận, Thẩm Giáng Niên vội vàng nhấp vào xem, ấy vậy mà là Tần Thư, cô ấy trả lời: Có lẽ, TA cũng đang chịu tra tấn. Tình yêu không bao giờ là chuyện của một người.

Tần Thư dùng TA chẳng lẽ Thẩm Thanh Hoà cũng đang chịu tra tấn? Đầu óc Thẩm Giáng Niên rối bời, cô xóa bài đăng đó, nhấp vào hộp thoại của Tần Thư, nhắn: Ngự y, có phải mình tra tấn người ta ghê lắm không?

Rất nhanh Tần Thư đã trả lời: Không phải cậu, là tình yêu, nếu đã động tâm, thì nên chuẩn bị sẵn sàng, có ngọt ngào cũng sẽ có đau khổ.

Thẩm Giáng Niên nhìn câu này, Tần Thư lại gửi đến một câu: Ngọt bùi thì có, đau thì phải chấp nhận, nhất định phải trưởng thành, không so đo hơn thua, như vậy tình yêu mới dám đến.

Tần Thư: Tiểu sư tử, nếu như cậu chỉ muốn tình yêu ngọt ngào, mình có thể chỉ cho cậu một cách.

Thẩm Giáng Niên: Cách gì?

Tần Thư: Đừng thích người không thích cậu, chấp nhận người thích cậu.

Thay vì thích Thẩm Thanh Hoà, hãy chọn một người thích mình? Nếu cô không thích, vậy cái đó có thể gọi là tình yêu sao? Thẩm Giáng Niên nghĩ thôi cũng đã đau nhói, Thẩm Giáng Niên: Mình chỉ cần người mình thích.

Tần Thư: Các cậu a....

Tần Thư thở dài một hơi, sau đó viết: Thẩm Giáng Niên, trong tình yêu, cậu tựa như một đứa trẻ, chắc có lẽ phải nếm trải đau khổ thì mới trưởng thành, mà TA thì sao, đã nếm trải quá nhiều, cho nên sớm đã hiểu rõ, nếu TA có lòng cùng cậu trưởng thành thì chẳng có gì để bàn, chỉ sợ TA từ ban đầu không lòng, chỉ cần bước tới liền sẽ ta.



Vì những lời này, đôi mắt của Thẩm Giáng Niên đỏ hoe, cô không nên để bản thân lạc lối sao. Thẩm Giáng Niên: Mình chưa bao giờ thích một người đến thế, mình muốn có được người ấy, ngự y à, rốt cuộc làm sao để theo đuổi người ta đây?

Tần Tư: [Cười khổ] Mình là cẩu độc thân, cậu còn hỏi mình.

Thẩm Giáng Niên dụi mắt, Tần Thư viết: Dụng tâm một chút, đặt bản thân ở vị trí khác, cho dù không ở bên nhau, vẫn sẽ có nhau.

Thẩm Giáng Niên: Cậu nói thử xem, một người chẳng thèm để tâm đến bất cứ điều gì về cậu, có phải hay không chứng minh trong lòng người ta không có cậu?

Tần Thư: Không phải.

Thẩm Giáng Niên: Chứ sao?

Tần Thư: Mình chính là người như thế, mình yêu một người, sẽ cho người đó tự do vô hạn.

Thẩm Giáng Niên sửng sốt. Tự do vô hạn? Thẩm Giáng Niên: Đó là bởi vì trong lòng cậu rất để tâm, chẳng qua là không hỏi ra, nhưng thực ra cậu rất muốn biết đúng không?

Tần Thư: Đúng vậy, nếu người ấy chủ động chia sẻ với mình, mình sẽ rất vui, nhưng mà mình sẽ không chủ động hỏi, giống như mình đang quản người ta vậy.

Thẩm Giáng Niên: Làm sao cậu biết, người ta không hy vọng được cậu quản đâu?

Tần Thư: Đại đa số người đều như thế, hỏi một hai lần thì không sao, hỏi nhiều đâm ra phiền, mình thấy vậy đó, muốn nói thì tự nhiên sẽ nói, không muốn thì đương nhiên không muốn bị hỏi quá nhiều.

Nói như vậy, bỗng nhiên Thẩm Giáng Niên thấy, hình như Thẩm Thanh Hoà là loại người này.

Tần Thư: Nói thật, mình thấy Thẩm Thanh Hoà khá tự kỷ.

Vậy là Tần Thư đã biết hết mọi chuyện?!