Chinh Phục Trên Đầu Lưỡi

Chương 101




Một số thứ có thể kiềm chế được, nhưng những cảm giác của cơ thể thật sự nào không thể kiềm chế được. Ngay cả khi Thẩm Giáng Niên tự lừa dối bản thân nhưng mà cơ thể của cô đã bán đứng cô rất rõ ràng, cô có cảm giác với Thẩm Thanh Hoà, không cần bị trêu chọc cũng có cảm giác.

Mấy ngày nay, trong vô tình hay cố tình mà kiềm chế, thế mà giờ Thẩm Giáng Niên không thể kiềm chế được mà quấn lấy Thẩm Thanh Hoà, trêu chọc vào tai người ta. Thẩm Thanh Hoà cũng rất muốn làm, nhưng những gì Thẩm Giáng Niên nói trước đó cứ văng vẳng bên tai, Thẩm Thanh Hoà khó khăn nghiêng đầu chuyển chủ đề: "Trước tiên hãy nói cho tôi biết, Nguyễn Nhuyễn thế nào rồi?"

"Người quan tâm đến cô ấy à." Thẩm Giáng Niên rất ghen tị.

"So với tôi thì em quan tâm nhiều hơn đó." Thẩm Thanh Hoà kéo Thẩm Giáng Niên đến sô pha, cô vừa mới ngồi xuống thì Thẩm Giáng Niên trực tiếp ngồi lên đùi cô, tư thế này... ý câu dẫn quá rõ ràng.

"Cái đó thì khác." Thẩm Giáng Niên có thể quan tâm người ta nhưng mà sự quan tâm của Thẩm Thanh Hoà chỉ có thể giành cho cô, người này cũng bá đạo thật: "Cuối cùng cô ấy không nói gì hết, nhưng em đã kiểm tra rồi, cô ấy không bị khi dễ." Thẩm Thanh Hoà nhướn mày nói: "Em kiểm tra thế nào?" Thẩm Giáng Niên đỏ mặt: "Chỉ là xem qua quần áo của cô ấy hay gì đó thôi." Làm Thẩm Thanh Hoà sợ hết hồn, còn tưởng đâu tiểu lãng cuốn nhìn gì đó của người ta, Thẩm Thanh Hoà thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Giáng Niên mới nhận ra: "Này, người đang nhìn gì vậy?"

Pa~ Bị vỗ nhẹ vào mông, Thẩm Thanh Hoà hờn dỗi nói: "Không biết lớn nhỏ gì hết, dám này nọ hô to gọi nhỏ với tôi." Thẩm Giáng Niên từng lớp từng bước tiến lên, ôm lấy Thẩm Thanh Hoà, làm nũng nói: "Người ta làm gì có hô ta gọi nhỏ chứ." Thẩm Giáng Niên nghiêng đầu hôn lên tai Thẩm Thanh Hoà, "Người ta dịu dàng lắm mà."

"Chúng ta đã ở đây một lúc rồi, đi xem Nguyễn Nhuyễn đi, lỡ đâu tỉnh lại không thấy ai, cô ấy sẽ càng hoảng sợ." Lời nói của Thẩm Thanh Hoà khá có lý, Thẩm Giáng Niên ậm ừ, đứng dậy muốn đi ra ngoài, nhưng lại không nỡ để người ở lại, "Người có muốn đi cùng em không?"

"Tôi không đi."

"Nhưng em không muốn đi một mình." Thẩm Giáng Niên đi tới, từng lớp từng lớp dựa vào người Thẩm Thanh Hoà, ra vẻ làm nũng, "Chúng ta đi cùng nhau đi ~" Phụ nữ mà làm nũng, thì chính là điểm làm người ta chết người.

Thẩm Thanh Hoà đứng dậy cùng đi, "Tôi không đi vào." Thẩm Thanh Hoà đứng ở cửa, nếu Nguyễn Nhuyễn thức dậy, nhìn thấy cô thì cô cũng chẳng sao cả, nhưng mà cảm thấy như thế thì không tốt cho Thẩm Giáng Niên.

Cuộc đời này của cô đã được xác định, nhưng mà đời này của Thẩm Giáng Niên, vẫn còn những khả năng khác.

Thẩm Thanh Hoà đứng ở cửa, nhìn đồng hồ, đã là nửa đêm. Khi Thẩm Giáng Niên bước vào cửa, Nguyễn Nhuyễn giống như đang gặp ác mộng, khóc nức nở và trở mình, Thẩm Giáng Niên gọi cô ấy, Nguyễn Nhuyễn có vẻ khó chịu, vung tay lên, có tiếng vang lên chói tai. Cánh cửa khép hờ, Thẩm Thanh Hoà tự nhiên nghe thấy, cô lập tức đứng thẳng người, lắng nghe động tĩnh bên trong: "Giáng Niên?" Nguyễn Nhuyễn đang nằm mơ, mơ thấy Tưởng Duy Nhĩ, đòi hôn cô cho bằng được....

Thẩm Giáng Niên ôm mặt, lần này, cái tát đến thật đột ngột. Ông trời à, ông là đến báo thù thay Thẩm Thanh Hoà đúng không? Nguyễn Nhuyễn sợ hãi đến mức khóc, "Xin lỗi, em xin lỗi." Nguyễn Nhuyễn xin lỗi ngay. truyện tiên hiệp hay

"Không sao, không sao hết." Thẩm Giáng Niên an ủi: "Em gặp ác mộng à?"

Nguyễn Nhuyễn nửa quỳ trên giường bật khóc, Thẩm Thanh Hoà ở ngay ngoài cửa, cho nên Thẩm Giáng Niên thực sự không muốn ôm cô ấy. Nhưng Nguyễn Nhuyễn đã chủ động ôm cô, Thẩm Giáng Niên chỉ có thể vỗ vai Nguyễn Nhuyễn cho có, qua khe cửa, cô nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Thanh Hoà lướt qua, Thẩm Giáng Niên cảm thấy tim như bị xước, muốn ra ngoài ngay lập tức.

Mặc dù biết, Thẩm Giáng Niên đang an ủi Nguyễn Nhuyễn, nhưng sau khi chứng kiến cảnh hai người ôm nhau, Thẩm Thanh Hoà nhận ra cô đã đánh giá quá cao sức chịu đựng của bản thân. Không chỉ khó chịu mà còn chướng mắt, vì vậy cô đi tới cửa sổ ở hành lang cách đó không xa, dưới ánh đèn đường bên ngoài, thỉnh thoảng có người đi bộ lướt qua.

Chiếm hữu, ghen tuông, kiểm soát... Thẩm Thanh Hoà, dù sao thì bạn cũng là một người bình thường.

Khi an ủi Nguyễn Nhuyễn, tim Thẩm Giáng nôn nóng đến mức muốn phát hoả. Cô biết, Thẩm Thanh Hoà là người chính chắn trưởng thành, sẽ không so đo mấy chuyện này, nhưng mà Thẩm Giáng Niên vẫn không khỏi lo lắng, vất vả lắm mới dỗ Nguyễn Nhuyễn ngủ, Thẩm Giáng Niên đưa ra kết luận, sau này cô sẽ không có con, trên thế giới này, người cô thích nhất là Thẩm Thanh Hoà, cô chỉ muốn sống cuộc sống hai người với cô ấy đến hết đời.

"Trưởng quan ~" Thẩm Giáng Niên đi ra, thoáng nhìn thấy bóng người cô đơn bên cửa sổ, bước nhanh tới, nắm tay Thẩm Thanh Hoà, "Sao người lại đứng đây một mình, chúng ta lên lầu đi."

"Xem thử mấy giờ rồi." Thẩm Thanh Hoà đưa đồng hồ cho cô xem.

"Ba giờ."

"Tôi đoán, trời càng sáng thì số lần Nguyễn Nhuyễn tỉnh giấc càng nhiều." Thẩm Thanh Hoà vuốt ve mu bàn tay cô, "Đừng đi qua đi lại nữa."

"Vậy người đi về phòng à, để em lại chỗ cô ấy sao?" Không biết cảm giác của Thẩm Thanh Hoà thế nào nhưng mà Thẩm Giáng Niên trước hết cảm thấy không vui, "Người không nhớ em sao?"

"Đừng suy nghĩ lung tung." Thẩm Thanh Hoà dẫn người trở về, "Buổi sáng Nguyễn Nhuyễn thức dậy, để cô ấy nghỉ một ngày về nhà nghỉ ngơi, sau đó em lên lầu tìm tôi, tôi đợi em, sau đó cùng ngủ với nhau." Lời này của Thẩm Thanh Hoà làm cho Thẩm Giáng Niên thoải mái hơn đôi chút, nhưng mà tóm lại thì thích Thẩm Thanh Hoà, vẫn luôn thấu hiểu cho cô: "Em đưa người lên xong rồi đi xuống."

Sau khi đưa người lên, Thẩm Giáng Niên đi theo vào cửa, ôm Thẩm Thanh Hoà rồi lại muốn hôn. Đối mặt với Thẩm Thanh Hoà, không nói lời nào chỉ muốn hôn người ta, muốn chiếm giữ người ta, giống như đây là cách duy nhất để chắc chắn rằng người này thuộc về cô.

Hai người lại ân ái với nhau hơn nửa giờ, Thẩm Giáng Niên mới miễn cưỡng buông ra: "Vậy người chờ em, cũng đừng có nghĩ lung tung nha, vừa rồi cô ấy ôm em, em không có ôm lại." Trước khi đi, Thẩm Giáng Niên vẫn giải thích, Thẩm Thanh Hoà cười cười, "Ừa, đi đi." Thẩm Giáng Niên ngày càng không thể che giấu sự quan tâm của mình dành cho người này.

Thẩm Giáng Niên ngồi trong phòng của Nguyễn Nhuyễn cả đêm, có giường, nhưng cô không muốn ngủ. Sợ bản thân ngủ rồi sẽ không dậy nổi, tích góp cơn buồn ngủ để có thể ngủ cùng Thẩm Thanh Hoà. Thẩm Thanh Hoà đoán không sai, trước bình minh, Nguyễn Nhuyễn ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ngủ, cuối cùng thì không ngủ được. Thẩm Giáng Niên ngồi ở đầu giường, "Nguyễn Nhuyễn, hôm nay xin nghỉ làm đi, về nhà nghỉ ngơi một hôm cho tốt, được không?" Biết Thẩm Giáng Niên thức cả đêm, Nguyễn Nhuyễn càng thêm áy náy, lúc này nên về nhà sớm để giảm bớt gánh nặng cho Thẩm Giáng Niên, ngoài cái này ra cô bé không biết nên làm gì khác nữa, "Cảm ơn chị, sau này em sẽ trả ơn." Trước khi đi, cô bé còn để lại một câu như thế, làm như là đại ơn đại đức này không có cách nào báo đáp, đành dùng thân thể để trả vậy.

Thẩm Giáng Niên đêm qua đã thả lòng, nhưng bây giờ cô ấy có phần lo lắng, nếu không có ai bắt nạt Nguyễn Nhuyễn, cô ấy sẽ không lo lắng như vậy. Nhưng nếu ai đó bắt nạt cô ấy, thì đó sẽ là ai? Thẩm Giáng Niên nghĩ mãi không ra. Lúc này, Thẩm Giáng Niên gạt câu hỏi đó sang một bên, cầm tấm thẻ cửa mà Thẩm Thanh Hoà đưa cho cô, đi thẳng lên tầng trên, quẹt thẻ xong, cô nhẹ nhàng đẩy cửa lẻn vào như một tên trộm.

Thẩm Thanh Hoà nằm vị trí bên trong, bên cạnh còn một vị trí trống, Thẩm Giáng Niên vừa đi vừa cởi đồ, lúc đến bên cửa sổ, trên người chỉ còn lại mỗi cái quần lót. Lén nhìn một cái, Thẩm Thanh Hoà nhắm mắt lại, không biết có phải là ngủ hay không, Thẩm Giáng Niên nhẹ nhàng vén chăn lên, nằm vào trong đó, sau đó từng chút một nằm xuống, đến gần Thẩm Thanh Hoà. Thẳng đến khoảng cách rất gần, Thẩm Giáng Niên mới yên lặng thở một hơi, trên mặt có chút nóng lên.

Thẩm Giáng Niên cứ như vậy mà nhìn lén Thẩm Thanh Hoà, chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế này, có thể ở gần người mình thích, hơn nữa người này cũng thích mình, ừm, Thẩm Thanh Hoà thích cô, cho dù là thích cơ thể cô đi nữa cũng được coi là thích.

Nghĩ đến đôi mắt đỏ hoe vì khóc của Nguyễn Nhuyễn, Thẩm Giáng Niên nghĩ đến bản thân mình, trong lòng thở dài, Nguyễn Nhuyễn không thích cô là tốt nhất, mà nếu có thích cô thì cô cũng sẽ từ chối. Cô biết, từ chối một người thực sự thích mình là một việc rất tàn nhẫn, đặc biệt đối phương còn là một cô bé, nhưng mà, Thẩm Giáng Niên sẽ không có người ta cơ hội.

Nếu Nguyễn Nhuyễn không chủ động gọi điện thoại, Thẩm Giáng Niên sẽ hoàn toàn quên mất người này, cô ấy rất thâm tình với Thẩm Thanh Hoà, nhưng mà với người khác, cô ấy lại rất bạc tình. Thẩm Giáng Niên cảm thấy bất an, nếu một ngày Thẩm Thanh Hoà từ chối cô, cô sẽ phải làm sao đây?

Câu hỏi này giống như một nút thắt, Thẩm Giáng Niên buộc mình phải dừng lại.

Cơ thể cô vẫn còn hơi lạnh, cho nên Thẩm Giáng Niên không dán vào người Thẩm Thanh Hoà, nằm một lúc, đợi cơ thể ấm lên, Thẩm Giáng Niên mới dùng đầu ngón tay thăm dò người nằm kế bên, chạm vào tay Thẩm Thanh Hoà, sau đó làm trò như trẻ con làm chuyện xấu, lén lút đan mười ngón tay vào nhau, nhưng mà sợ đánh thức người ta, cho nên nín thở đến mức nghẹn.

Nhưng mà nắm tay vẫn chưa đủ, Thẩm Giáng Niên ghé sát gần, nhẹ nhàng hôn Thẩm Thanh Hoà. Hôn lên trán, giữa mày, bờ má, bờ môi.... Đầu lưỡi mân mê, vẫn còn muốn thâm nhập vào bên trong, bỗng nhiên có cảm giác tay bị siết, Thẩm Giáng Niên đang mê say chơi trò vờn lưỡi lập tức dừng lại không dám cử động, Thẩm Thanh Hoà khẽ nói: "Nằm yên ngủ đi."

"Em muốn người ôm em." Thẩm Giáng Niên thẳng thắn nói. Thẩm Thanh Hoà vươn tay, kéo Thẩm Giáng Niên nằm trong lòng ngực cô, Thẩm Giáng Niên cố ý co người lại, môi đối diện với xương quai xanh Thẩm Thanh Hoà, thở ra những hơi thở nên thơ. Trong lòng Thẩm Giáng Niên đầy mật ngọt, những bất an đã được vị ngọt phủ lấy, rất nhanh cô ấy đã chìm vào giấc ngủ.

Thẩm Giáng Niên ngủ một giấc đến chiều, cả người như từ trong mộng bừng tỉnh. Có lẽ trước khi ngủ tâm trạng có chút bất an, nên giờ vẫn còn đọng lại, Thẩm Giáng Niên mơ thấy Thẩm Thanh Hoà rời đi, đột nhiên ngồi dậy, lo lắng nhìn xung quanh, nức nở gọi một tiếng Thẩm Thanh Hoà.

"Tỉnh rồi à?" Thẩm Thanh Hoà từ phòng bên đi ra, "Sao lại khóc rồi?" Thẩm Thanh Hoà bước vài bước đi tới trước mặt cô, Thẩm Giáng Niên giơ hai tay lên, Thẩm Thanh Hoà lập tức ôm cô, Thẩm Thanh Hoà vùi mặt vào bụng nhỏ Thẩm Thanh Hoà thì thầm, "Em mơ thấy người không cần em nữa~" Nước mắt không ngừng rơi, hai ngày nay, sự dịu dàng của Thẩm Thanh Hoà khiến cô như chìm trong giấc mộng ngọt ngào, cô sợ bản thân đang nằm mơ

"Ngoan~" Thẩm Thanh Hoà xoa tóc cô, "Bây giờ, tôi đang ở đây."

Thẩm Thanh Hoà lái xe đưa Thẩm Giáng Niên về nhà, bữa cơm sáng và cơm trưa đã được dọn lên. Bị ảnh hưởng bởi những cơn ác mộng, Thẩm Giáng Niên không có cảm giác thèm ăn. Thẩm Thanh Hoà dường như đang bận rộn với công việc, Thẩm Giáng Niên đang ăn, Thẩm Thanh Hoà bận rộn trong phòng làm việc, Thẩm Giáng Niên cắn vài miếng rồi đặt đũa xuống.

"Sao em ăn ít thế?" Thẩm Thanh Hoà đi ra với một cuốn sổ trên tay,"Ăn uống đàng hoàng đi." Thẩm Thanh Hoà ngồi bên cạnh cô, nhìn cô với ánh mắt khá ý tứ, điều này khiến Thẩm Giáng Niên hứng thú. Sau đó mới ăn, sẵn tiện đút cho Thẩm Thanh Hoà, cuối cùng cả hai đều ăn.

"Ngày mai có cuộc họp, em cũng tham dự." Thẩm Thanh Hoà nhìn chằm chằm màn hình máy tính nói, Thẩm Giáng Niên ậm ừ, "Được, người có cần em chuẩn bị gì không?" Thẩm Thanh Hoà quay đầu nhìn cô, "Ngày mai tất cả cổ đông đều sẽ có mặt, đến lúc đó tôi chính thức giới thiệu em, có thể lãnh đạo tổng bộ ở Mỹ sẽ thử em một chút."

Thẩm Giáng Niên ừ một tiếng dài, Thẩm Thanh Hoà nhìn thấy dáng vẻ tự tin của cô bèn nói: "Có phải đã quen với việc bị người ta làm khó dễ rồi không?" Thẩm Giáng Niên vuốt tóc cô vén ra sau, giả vờ làm một quý cô. "Bao nhiêu năm trên chiến trường, em từ lâu đã coi thường mọi thứ." Thẩm Thanh Hoà đưa tay xoa xoa tai cô, Thẩm Giáng Niên cười nói: "Yên tâm đi, em không có nói điêu đâu, ở chỗ của các người, đối với em cũng chẳng có là gì cả." Thẩm Giáng Niên thậm chí đã tham gia các hội nghị quốc gia quy mô lớn và các cuộc họp phiên dịch với các nhà lãnh đạo quốc gia, case nhỏ này có gì đáng lo ngại chứ.

"Chà, tôi rất mong chờ ngày mai, em sẽ hạ gục toàn bộ." Thẩm Thanh Hoà nửa đùa nửa thật, rồi lại bận việc tiếp, thấy Thẩm Giáng Niên ngồi bên cạnh nhìn mình chằm chằm, "Em không gọi điện thoại hỏi thăm tình trạng Nguyễn Nhuyễn à?" Thẩm Giáng Niên a một tiếng, "Vậy em đi hỏi thăm, lát nữa người còn ở đây không?" Thẩm phủ quá lớn, Thẩm Giáng Niên sợ không hỏi rõ, lát nữa lại không tìm thấy người."

"Đi đi, tôi ngồi ở đây làm việc." Thẩm Thanh Hoà cúi đầu tiếp tục bận việc, trên bàn còn dư một ly nước hoa quả, "Mượn hoa hiến Phật." Bản thân cầm lấy lu nước, đi đến ban công gọi điện thoại.

Trên công cụ trò chuyện nội bộ của công ty, Tưởng Duy Nhĩ đã gửi một câu: Đúng như tôi dự đoán, cô ấy không đến làm việc.

Thời gian gửi là vào buổi sáng, giờ Thẩm Thanh Hoà mới có thời gian trả lời: Ừ.

Tưởng Duy Nhĩ: Tối hôm qua có phải phấn khích lắm không, còn chịu được không đó~

Thẩm Thanh Hoà: Tưởng tổng, lại nhàm chán rồi.

Tưởng Duy Nhĩ: Thẩm tổng, cậu nói xem, có khi nào cô bé từ chức không?

Thẩm Thanh Hoà: Cậu đi hỏi người ta đi.

Tưởng Duy Nhĩ:.... Này, cậu nói chuyện như thế, Thẩm Giáng Niên không đánh cậu à?

Thẩm Thanh Hoà: Nếu như rảnh quá thì cậu đi tĩnh tâm đi, suy nghĩ xem bản thân muốn gì.

Tưởng Duy Nhĩ: Tối nay, đi ăn chứ?

Thẩm Thanh Hoà nhìn thoáng qua ban công, thấy Thẩm Giáng Niên đang nghe điện thoại, từ chối ngay: Không đi.

Tưởng Duy Nhĩ: [Khinh bỉ] Trọng sắc khinh bạn.

Thẩm Thanh Hoà không trả lời lại, một lúc sau, Tưởng Duy Nhĩ: Cậu nói tôi nghe thử xem, nếu tôi gọi cho cô bé, hẹn ra ngoài nói chuyện, vậy được không?

Một người uy quyền trong giới kinh doanh, thế mà giờ này lại bị một cô bé non nớt làm cho hoảng loạn, Thẩm Thanh Hoà nhắc nhở: Đừng vội chìm đắm, xác định bản thân muốn gì đã, xác định xem cô bé muốn cái gì, cả hai muốn gì, liệu có làm thoả mãn nhau không.

Tưởng Duy Nhĩ: Thảo luận với người có lý trí, thực sự bực bội ghê gớm, được rồi, lát nữa tôi gọi cho Giáng Niên.

Thẩm Thanh Hoà lại ngước nhìn Thẩm Giáng Niên, người được ánh mặt trời tắm trông thật ấm áp. Thẩm Giáng Niên quay đầu nhìn cô, giống như sắp cúp điện thoại. Thẩm Thanh Hoà đứng dậy, Thẩm Giáng Niên đi vào. Thẩm Giáng Niên còn định báo cáo một chút, thì môi đã bị lấp, "Ưm~" Thẩm Giáng Niên nhanh chóng chìm vào nó, điện thoại reo, cô ấy vùng vẫy và thì thầm: "Em nghe điện thoại đã~" Thẩm Thanh Hoà không ngừng, nụ hôn ngày càng mãnh liệt, Thẩm Giáng Niên dần dần từ bỏ phản kháng.

Điện thoại không cam lòng, vang lên lần thứ hai, nhưng mà cũng bị chủ nhân phớt lờ. Thẩm Giáng Niên được Thẩm Thanh Hoà ôm vào lòng, hôn một lúc lâu, Thẩm Giáng Niên định mặc kệ cứ thế mà thuận theo, nào đâu Thẩm Thanh Hoà dứt ra, xoa môi nói: "Tôi hơi khát, em đi rót nước cho tôi đi." Vừa nói xong, thì Thẩm Giáng Niên cũng cảm thấy khác, cô dậm chân một cái, có chút buồn bực, tất cả là do Thẩm Thanh Hoà trêu chọc.

Tưởng Duy Nhĩ đã gọi hai cuộc điện thoại, nhưng Thẩm Giáng Niên không bắt máy, cô đổi ý và gọi trực tiếp cho Nguyễn Nhuyễn. Dám làm dám chịu, Nguyễn Nhuyễn muốn đền bù cái gì, thì cô cho cái đó, chẳng qua là một nụ hôn thôi mà. Tưởng Duy Nhĩ ôm suy nghĩ như vậy mà gọi điện thoại. Nguyễn Nhuyễn chậm chạp nghe máy, nhưng vẫn chấp nhận nghe điện thoại, "Em...." Vốn dĩ định nói, em muốn tôi bồi thường cái gì thế mà mở miệng thì lại thay đổi: "Em sao rồi?"

"Ý cô là gì?" Giọng điệu của Nguyễn Nhuyễn bình tĩnh đến không ngờ, khiến Tưởng Duy Nhĩ có ảo giác cô gọi nhầm.

"Có ý gì đâu, chỉ hỏi em thế nào rồi." Nguyễn Nhuyễn nghiêm túc làm cho Tưởng Duy Nhĩ ý thức được chính mình hỏi sai vấn đề.

"Cô cảm thấy thế nào khi đột nhiên bị người mình không thích hôn?" Nguyễn Nhuyễn hỏi lại, giọng nói cường thế, khiến Tưởng Duy Nhĩ ngạc nhiên, cũng khiến tim có chút nói, cô bé nói, người không thích.

"Một cái hôn thôi mà." Tưởng Duy Nhĩ thuận miệng nói, "Có gì to tát lắm sao?"

Nguyễn Nhuyễn không nói gì, có lẽ là bị thái độ của cô làm cho khó chịu, Tưởng Duy Nhĩ đại khái cũng đoán được, đổ thêm dầu vào lửa: "Nếu như em cảm thấy chịu thiệt thòi, tôicó thể bù đắp cho em, em nói đi."

"Bù đắp?" Nguyễn Nhuyễn nghiến răng nói: "Muốn bù đắp thế nào?"

"Tuỳ em."

"Đó là nụ hôn đầu của tôi, phải để cho người tôi thích, giờ cô cướp đi rồi, cô muốn bù đắp thế nào đây? Đời này của tôi không thể đem nụ hôn đầu với lần đầu cho cùng một người!" Cảm xúc Nguyễn Nhuyễn có chút kích động, bắt đầu khóc.

....thời đại này mà còn có người ngây thơ vậy sao, nhưng mà cũng làm cho Tưởng Duy Nhĩ mở rộng mắt, "Có gì mà không thể? Nếu em thích tôi, không phải tâm nguyện của em sẽ được thực hiện à?"

"Cô!" Nguyễn Nhuyễn bị chọc tức, "Đời này, tôi tuyệt đối không thích cô!"

Bang, thế là điện thoại cúp máy, Tưởng Duy Nhĩ nhìn điện thoại, xác định là đã cúp.

Chuyện này khó giải quyết hơn cô nghĩ, nhưng mà cũng thú vị hơn mong đợi.

Nhưng mà, đau lòng cũng nhân đôi, người không thích, đời này sẽ không thích... lời này của Nguyễn Nhuyễn rất tàn nhẫn.

A~ Tưởng Duy Nhĩ cười, cô bé à, đừng vội kết luận chứ.