Chinh Phục Sói Hoang Yêu Nghiệt

Chinh Phục Sói Hoang Yêu Nghiệt - Chương 1-1: Mở đầu





Dưới ánh nắng mặt trời ấm áp, một cô gái xinh đẹp đứng tựa vào gốc cây, hồi hộp chờ đợi. Khuôn mặt khả ái bởi vì bị nắng rọi mà trở nên ửng đỏ, vài giọt mồ hôi lấm tấm làm tôn lên nước da trắng hồng mịn màng.-"Vi Vi, sao lại đứng chỗ nắng như thế!?"- Bất chợt một giọng nói rét lạnh, lại mang theo vài phần lo lắng từ phía sau vang lên


Dương Tuệ Vi chậm rãi quay đầu lại, nhoẻn miệng cười vô cùng đáng yêu, nịnh nọt đáp:


-"Sư huynh, muội đang chờ huynh mà."


Chàng trai cười khổ chụp lên đầu cô một chiếc mũ lưỡi trai, mắt màu xám tro hơi nheo lại:


-"Anh không có đùa với em nha, nhỡ đâu say nắng thì khổ."


Tuệ Vi cười "hì hì" mấy cái, theo thói quen ôm lấy cánh tay Hàn Nhược Hy, lôi anh về phía khu vui chơi giải trí. Nhược Hy ôn nhu cười, cũng không có phản kháng, rảo bước đi theo cô.


-"Oa, kia có phải là Tổng giám đốc Hàn của công ty S không?"- Một nữ sinh mũm mĩm không biết từ đâu xuất hiện, la lớn


-"Đẹp trai quá!"- Cô gái đi cùng phụ họa


-"Người đi cùng anh ấy là ai vậy?"


Bị người khác nhìn chằm chằm, lại chỉ trỏ dò xét, Tuệ Vi có chút mất tự nhiên, nấp ra sau lưng Nhược Hy. Nhận ra phản ứng này của cô, anh vốn muốn lờ bọn "ruồi muỗi" phiền phức kia đi lại phải ra tay một chút rồi. Đôi mắt cong dài hơi nhíu lại, bắn về phía đám nữ sinh kia hàng loạt tia rét lạnh, khiến cho bọn họ không ngừng rùng mình sợ hãi, rất biết điều mà tản mác ra hết.



-"Vi Vi, bọn họ đi rồi, chúng ta vào chơi thôi."-Nhược Hy mang Tuệ Vi từ phía sau lôi lên, hào hứng nói.


-"Vâng, đợi em mua vé đã nhé!"-Cô nhanh chóng chạy về phía đám đông đang xếp hàng phía trước, nghiêm chỉnh đợi.


Anh nín cười nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, chậm rãi đi về phía người soát vé, rút từ trong túi áo ra một tấm bưu thiếp màu vàng. Người soát vé kinh hãi lắp bắp:


-"Giám đốc!!"


-"Suỵt."-Anh ra dấu im lặng, chỉ tay về phía cô-"Để cho cô gái kia vào trước."


-"Vâng!"- Người soát vé vội chấp hành, trên người giám đốc tỏa ra hơi thở lạnh lẽo quá, anh ta sắp chịu hết nổi rồi.


Đang đứng nghiêm trang, đột nhiên hàng người phía trước giãn ra, lần lượt đi ra sau cô xếp hàng, Tuệ Vi có chút kinh ngạc, mắt đen láy hết mở ra lại nhắm vào, không ngừng chớp chớp.


-"Còn đứng ngẩn ra đấy làm gì, mau đi thôi!"-Anh hai tay đút túi quần, cười cười nhìn cô


Tuệ Vi lập tức hiểu ra vấn đề, bĩu môi giận dỗi:


-"Anh thật là..."



-"Sao vậy?Em không muốn vào trước à?"-Nhược Hy cưng chiều véo má cô, hỏi


Tuệ Vi quay mặt sang chỗ khác, khe khẽ chu môi lên:


-"Nhưng mà em không muốn lúc nào cũng dựa dẫm vào anh."


-"Rồi, rồi. Đi vào thôi!"- Anh bật cười, đem cô ôm vào người, rảo bước về phía trước.


Hàn gia là gia tộc giàu mạnh cỡ nào, không ai biết rõ, có điều, tất cả mọi lĩnh vực kinh doanh đều có mặt Hàn gia, mà đứng đầu là Hàn Nhược Hy. Cho nên lần này, khu vui chơi giải trí cũng là do công ty S quản lí.


-"Em muốn chơi tàu lượn!"- Cô hào hứng nhìn anh


-"Được, vậy thì đi."-Nhược Hy cười nhẹ, cầm tay cô trèo lên ghế đầu của tàu.


Sau khi thắt dây an toàn, tàu bắt đầu chuyển bánh, Tuệ Vi sợ đến nhắm tịt hai mắt lại, mái tóc đen nhánh tung bay trong gió. Trong tiếng gió rít gào, cô loáng thoáng nghe thấy thanh âm tràn ngập ý cười của Nhược Hy:


-"Này, em phải mở mắt ra thì mới nhìn được chứ.Phong cảnh phía dưới đẹp lắm đó."


Cô nửa tin nửa ngờ he hé mắt nhìn ra, ở bên dưới quả thật rất đẹp. Hơi"oa"một tiếng, quên khuấy đi tình cảnh của mình, vui vẻ cười lớn, trông thế nào cũng giống đứa trẻ đơn thuần đáng yêu.


Đợi sau khi tàu lượn dừng lại, cô vươn vai một cái, sảng khoái đứng dậy. Quay qua anh cười nói:


-"Chúng ta đi dạo một lát nhé?"


-"Ừ."- Anh vui vẻ chấp thuận, dù sao cũng trễ rồi, chẳng còn thời gian chơi thêm trò nào nữa.


Khu vui chơi rộng lớn, không khí rất trong lành, Tuệ Vi cước bộ có chút chậm chạp, làm cho Nhược Hy đợi không nổi, trực tiếp đem cô bế xốc lên. Đối với hành động này của anh, cô không hề cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại đã thành thói quen luôn rồi. Nhưng mà, anh lại cảm thấy vô cùng thất bại, nhàn nhạt hỏi cô:


-"Anh không đẹp sao?"


-"Hả?...Đẹp, Hy là đẹp nhất...Nhưng mà có chuyện gì ạ?"- Cô ngây ngốc hỏi, vẫn là không hiểu anh đang nói cái gì.


Tán cây dao động, không gian yên tĩnh dị thường, bốn mắt giao nhau trên không, cô tựa hồ nghe thấy nhịp tim của anh, có chút lúng túng muốn nhảy xuống liền bị anh ghì chặt vào lồng ngực. Âm thanh ấm áp của anh chậm rãi vang lên, như muốn khắc sâu vào lòng cô vậy:


-"Vi Vi, anh yêu em..."