Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chinh Phục Đối Thủ Đến Nghiện

Chương 49




Lục Lâm Vãn nhìn thấy Lục Hoài Chuẩn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc như vậy thì hỏi anh: "Bố mẹ em muốn tới đây, anh không vui à?"

Lục Hoài Chuẩn vội vàng sốt ruột bò dậy khỏi giường, đi tới đi lui đầy lo sợ: "Bố mẹ em tới thì anh có vui, không phải, anh không phải vui, mà là anh sợ ấy, bố mẹ em đột nhiên tới đây gặp anh vào thời điểm này, có phải muốn kiểm tra anh không nhỉ? Em nói xem anh phải làm như thế nào đây, nhỡ đâu bố mẹ em không thích anh thì phải làm sao bây giờ?"

Lục Lâm Vãn an ủi anh: "Anh không cần sốt ruột đâu, bố mẹ em rất quý anh, lúc trước bọn họ đã từng gặp anh rồi, cũng không phải chưa gặp anh bao giờ, anh lo lắng cũng vô ích thôi, sẽ thích anh mà."

Lục Hoài Chuẩn sốt ruột tiếp tục đi tới đi lui, phân tích với cô: "Không phải, không giống nhau, bố mẹ em quý anh, là bởi vì trước đây, bọn họ cho rằng anh chỉ là bạn cùng lớp của em, là bạn cùng lớp có thành tích học tập tốt mà thôi, phần lớn phụ huynh đều thích những người như thế này, kiểu thích này không giống như thích khi nhìn con rể mà nhỉ? Em nói xem, nếu như bố mẹ em không thích anh, có phải sẽ không đồng ý cho hai người chúng ta ở bên nhau hay không?"

Lục Lâm Vãn nghe thấy anh phân tích như vậy thì cảm thấy không thể hiểu nổi, nếu như không thích thì chắc sẽ không tới gặp anh mà nhỉ, nhưng hiện tại, Lục Hoài Chuẩn chính là lo lắng căng thẳng đến mức không biết phải làm gì bây giờ.

Hơn nữa con người của Lục Hoài Chuẩn này nghĩ vô cùng nhiều, anh nghĩ tới những thứ này thì đã cảm thấy chắc chắn là muốn chia cắt hai người bọn họ, sốt ruột cứ như sắp khóc rồi vậy.

"Anh cảm thấy càng đáng sợ hơn chính là không đồng ý cho hai người chúng ta kết hôn, khả năng sau khi gặp anh thì sẽ bắt em chia tay với anh, nếu như bố mẹ em bảo em chia tay với anh thì em sẽ nghe lời à? Lục Lâm Vãn, anh cảnh cáo em, nếu như em nghe lời bố mẹ em muốn nói lời chia tay với anh thì anh sẽ chết cho em xem!"

Lục Lâm Vãn: "? Không phải, Lục Hoài Chuẩn, dạo này anh đang xem phim ngôn tình thần tượng à? Vì sao em lại nghe lời bố mẹ em nói chia tay với anh, bố mẹ em sẽ không bắt hai người chúng ta chia tay, anh đừng nghĩ nhiều như vậy có được không hả?"

Lục Hoài Chuẩn vẫn cảm thấy mình nghĩ nhiều là tốt, cho nên hiện tại anh đã muốn chuẩn bị cho tốt, nếu không, bố mẹ vợ tương lai của anh không thích anh thì sẽ phiền phức lắm.

"Anh không có kinh nghiệm trong chuyện này, vì thế anh phải học hỏi mới được, đến lúc đó anh phải dẻo miệng một chút, phải nói chuyện nghiêm túc với bọn họ, còn phải dỗ bọn họ vui vẻ, bố mẹ em, không phải, là bố mẹ vợ của anh quan tâm thứ gì nhất, sắp tới anh sẽ về nhà bù lại kiến thức về khía cạnh này, anh phải ra sức có chủ đề chung với bọn họ."

Lục Lâm Vãn: "... Vậy anh tự mình ngẫm lại cho kĩ đi, em ngủ trước đây."

Lục Lâm Vãn thật sự rất mệt, chủ yếu là vì vừa nãy hai người 'làm' lâu như vậy, sau mỗi lần làm tình, cơ thể cô đều sẽ rất mệt, cô trực tiếp ngủ luôn nên cũng đã buồn ngủ không chịu được rồi.

Lục Hoài Chuẩn không quấy rầy cô đi ngủ, anh tự cầm điện thoại lên Baidu*, muốn nhìn xem phải nói chuyện phiếm với bố mẹ vợ như thế nào, anh nhớ kĩ tất cả nội dung trong Baidu, một số điểm chính cần học tập thì đều phải nhớ kỹ, đến lúc đó cứ thế mà dùng thôi.

*Baidu: một trang tìm kiếm ở Trung Quốc giống như Google.

Ngày hôm sau, khi Lục Lâm Vãn thức dậy thì nhìn thấy Lục Hoài Chuẩn đang mở to hai mắt nhìn cô, dáng vẻ ấy dọa cô phát sợ, bởi vì dáng vẻ này, Lục Lâm Vãn cũng không biết anh có ngủ hay không, hay là thật sự nghĩ linh tinh cả đêm nghĩ đến không ngủ được luôn?

Lục Lâm Vãn hỏi: "Tối qua anh không ngủ à?"

Lục Hoài Chuẩn đang chờ cô dậy để hỏi cô mấy câu, bây giờ nhìn thấy cô dậy rồi thì hỏi thẳng luôn: "Em thấy anh dùng cách nói chuyện như thế này để nói chuyện với bố mẹ em thì thế nào, sẽ khiến bọn họ thích anh chứ? Đây chính là cách mà anh học tập rất lâu vào tối qua đấy, tổng kết kinh nghiệm, không biết hỏi ai mới được nên anh chờ em dậy, anh tới hỏi em."

Lục Lâm Vãn: "..." Quả thật là cả đêm không ngủ hả?



Lục Hoài Chuẩn thật sự đã nói với Lục Lâm Vãn, dáng vẻ nghiêm túc, đều biểu diễn một lần.

Lục Lâm Vãn nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì đúng là dở khóc dở cười, thậm chí cô còn sợ với dáng vẻ này của Lục Hoài Chuẩn thì đến lúc nhìn thấy bố mẹ cô liệu có thể tè ra quần hay không.

Mấy ngày sau đó, Lục Hoài Chuẩn cũng chưa thể bình tĩnh lại, anh vẫn luôn nghĩ đến lúc đó liệu hai người lớn gặp anh thì có thể không thích anh hay không, vẫn luôn nghĩ mình phải ở chung với hai vị phu huynh như thế nào, cứ như vậy đã đến lúc rồi.

Ngày hôm đó, Lục Hoài Chuẩn đặt đồng hồ báo thức vì không dám đến muộn, sáng sớm đã đi đón bố mẹ Lục Lâm Vãn với cô, anh đi đón Lục Lâm Vãn trước, đợt trước anh đã thi lấy bằng lái xe rồi, bây giờ đã có thể ra đường nên lái xe đưa Lục Lâm Vãn đi.

Khi Lục Lâm Vãn nhìn thấy anh thì còn bị dọa giật bắn người, bởi vì như này cũng quá... nghiêm túc.

Quả thật cô quen Lục Hoài Chuẩn ngần ấy năm nhưng chưa từng nhìn thấy Lục Hoài Chuẩn mặc âu phục đứng đắn như vậy, còn đeo và-vạt, kiểu này đúng là không biết anh đi gặp người hay là đi bàn chuyện làm ăn nữa.

"Lục Hoài Chuẩn, anh nghiêm túc hả? Anh đi gặp bố mẹ em thì mặc vest làm gì? Như này sẽ dọa sợ bố mẹ em mất?"

Lục Hoài Chuẩn đã kiểm tra tỉ mỉ rồi, phải mặc rất nghiêm túc, nếu không sẽ bị phụ huynh cảm thấy không đáng tin cậy, anh cảm thấy dáng vẻ hiện tại này của mình rất đáng tin cậy, nhưng mà nói ra thì Lục Lâm Vãn cảm thấy thật ra mình và Lục Hoài Chuẩn rất xứng đôi, bởi vì cô thích nhất là đi theo một đám chị em ở ký túc xá cùng nhau mua mua mua, mua không ít đồ, thích trang điểm cho bản thân, còn đi giày cao gót, thời tiết dạo này có hơi lạnh, có vẻ sắp tới mùa thu, cho nên cô mặc váy hoa màu trắng ở bên trong, bên ngoài khoắc áo vest ngắn, bên trong còn đeo tất chân, tất chân rất mỏng, không phải để giữ ấm mà chính là vì đẹp.

Cô còn đi giày cao gót nữa.

Cả người cô nhìn có vẻ thành thục hơn không ít, hai người bọn họ cảm thấy bản thân mình vẫn còn rất trẻ, nhưng như vậy thì vẫn rất lạ, Lục Lâm Vãn đi theo Lục Hoài Chuẩn tới sân bay.

Dọc đường đi, Lục Hoài Chuẩn nói với Lục Lâm Vãn, anh đã đặt phòng cho bố mẹ cô rồi, đặt khách sạn cao cấp ở chỗ này, một đêm mất mấy ngàn, Lục Lâm Vãn bị dọa sợ: "Khách sạn ở đây đắt như vậy, anh còn đặt phòng đắt như thế nữa, anh đang nghiêm túc à? Anh đừng dọa sợ bố mẹ em đấy."

Lục Hoài Chuẩn: "Đây không phải là vì muốn bố anh mẹ anh ở đẹp một chút, thoải mái một chút sao?"

Lục Lâm Vãn nghe thấy anh nói nghiêm túc như vậy còn trực tiếp treo bố mẹ anh ở trên miệng, cô giận tới mức giơ tay véo mặt anh một cái, nói: "Có giỏi thì lát nữa anh gọi bố mẹ em như vậy đi, để em xem anh có dám không?"

Lục Hoài Chuẩn chắc chắn là không dám, dẫu sao cũng chưa kết hôn, còn chưa cả đính hôn, nếu nói thẳng ra thì quá xấu hổ.

Anh chỉ ba hoa với cô mà thôi.

Khi Lục Hoài Chuẩn xuống xe, còn có một bó hoa đặt ở ghế sau ghế lái, anh cầm bó hoa kia lên.

Không cần nói Lục Lâm Vãn nhìn thấy Lục Hoài Chuẩn đều có chút cảm giác như đang nhìn kẻ ngốc, có thể là bởi vì trước đây chưa từng ăn mặc như vậy, mà trời sinh Lục Hoài Chuẩn đã giống như móc treo quần áo vậy, anh mặc vào thì rất dễ nhìn, cho nên mặc bộ âu phục này vào, Lục Lâm Vãn cảm thấy rất đẹp, giống như mặt người dạ thú.

Lục Lâm Vãn và anh nắm tay nhau đi vào, cô rất chắc chắn là anh đang căng thẳng, bởi vì lòng bàn tay anh đều toát mồ hôi rồi, mức độ này cũng quá nghiêm trọng.

"Đừng căng thẳng, bố mẹ em rất hài lòng với anh, dù sao anh có thành tích học tập tốt, bọn họ chính là phụ huynh nhà bình thường, chính là thích người có thành tích tốt như anh đấy, anh cứ nói anh học rất giỏi, thì đã tốt hơn người khác rất nhiều rồi."



Nói như vậy, Lục Hoài Chuẩn cũng yên tâm, nhưng vẫn rất hồi hộp, hồi hộp tới mức lòng bàn tay vẫn luôn đổ mồ hôi.

Vài phút sau, bố mẹ Lục Lâm Vãn ra ngoài, lần trước gặp bố mẹ cô là ở buổi họp phụ huynh hồi lớp mười hai, Lục Hoài Chuẩn tiến lên chào hỏi, đặc biệt giới thiệu bản thân để lưu lại ấn tượng, không ngờ lại một lần nữa gặp lại ở đây, sau khi bố mẹ Lục Lâm Vãn nhìn thấy anh thì đều rất hài lòng nói một câu: "Nhìn có vẻ đẹp trai hơn lần trước nhiều, có lẽ là đã trưởng thành, chín chắn."

Lục Hoài Chuẩn nghe thấy lời này thì cười một tiếng: "Cháu chào chú dì ạ, cháu là Lục Hoài Chuẩn, là bạn trai của Lâm Vãn, rất hân hạnh được gặp chú dì, bây giờ cháu đưa chú dì đến khách sạn sẽ ở nhé, sau đó dẫn chú dì đi ăn vịt nướng Bắc Kinh ở đây."

Lục Hoài Chuẩn nói xong thì đưa cho mẹ của Lục Lâm Vãn một bó hoa: "Dì ơi, đây là hoa tặng cho dì ạ."

Mẹ của Lục Lâm Vãn rất hài lòng về anh, chủ yếu là bố mẹ có ánh mắt chuẩn, nhìn một cái đã có thể nhìn ra đến tột cùng là nghiêm túc hay là chơi bời, thằng nhóc này cho người ta cảm giác chính là rất chín chắn, hơn nữa cũng rất nghiêm túc với Lục Lâm Vãn, tuy rằng ngày xưa đã lén lút yêu đương nhưng không ảnh hưởng tới học tập, cho nên, thật ra thì bố mẹ Lục Lâm Vãn cảm thấy không sao hết.

Sau khi Lục Hoài Chuẩn nói xong thì còn giúp bọn họ cầm vali hành lý đi ra ngoài.

Dọc đường đi đều có thể trò chuyện, Lục Lâm Vãn cũng biết, một khi Lục Hoài Chuẩn há miệng thì không thể tẻ nhạt được, hơn nữa dỗ người khác rất vui, bầu không khí vốn dĩ rất căng thẳng nhưng sau khi Lục Hoài Chuẩn nói chuyện, trong nháy mắt đã trở nên dịu đi không ít, tự anh cũng có thể thấy được, bố mẹ của Lục Lâm Vãn rất thích anh, vì thế bầu không khí lúc sau trở nên rất thoải mái.

Sau khi ăn cơm xong, Lục Hoài Chuẩn lập tức đưa bố mẹ của Lục Lâm Vãn đến tận trên tầng khách sạn, sau đó mới đi xuống đón Lục Lâm Vãn, bởi vì Lục Lâm Vãn muốn ăn một món bánh ngọt nên ở dưới tầng, khi sắp đến thời gian, cô lại muốn ăn nên chờ ở dưới tầng.

Lục Hoài Chuẩn đưa người về, nhìn dáng vẻ đang ăn đồ ngọt của Lục Lâm Vãn, anh đi đến bên cạnh cô rồi ngồi xuống.

Lục Lâm Vãn hỏi anh: "Thế nào, có phải em nói đúng rồi không, em đã nói là anh không cần lo lắng nhiều như vậy, bố mẹ em sẽ thích anh."

Lục Hoài Chuẩn nghe thấy lời này thì đi qua, vuốt ve đùi cô một cái rồi nói: "Lúc trước anh rất lo lắng, nhưng hiện tại không lo nữa rồi, quả thật chú dì có thích anh, nếu như bây giờ bảo bọn họ gả em cho anh, bọn họ cũng đồng ý."

Lục Lâm Vãn nhìn anh nói chuyện, đang nói chuyện tử tế lại còn vuốt ve đùi cô, cô giữ chặt tay anh: "Anh nói chuyện thì cứ nói, anh sờ em làm gì?"

Lục Hoài Chuẩn không nhẫn nhịn, nói thẳng: "Bởi vì thấy em đeo tất chân nên không nhịn được, hôm nay nhìn em đeo một ngày, thì anh nghĩ tới em cả một ngày, ước gì có thể xé rách tất chân của em, cứ như vậy mà cắm vào em."

Lục Lâm Vãn nghe thấy những lời gợi tình như vậy của anh, nhìn ra ngoài một cái, bây giờ không có ai đi vào, nên không có ai nghe thấy, cô cũng đi qua, kích thích anh, nói: "Em cũng thế, nhìn thấy anh mặc âu phục giống như mặt người dạ thú vậy, ước gì có thể để cho anh mặc vest cắm vào em, chắc chắn sẽ rất kích thích."

Lục Hoài Chuẩn là một người nghiêm túc như vậy, nghe thấy lời này của Lục Lâm Vãn thì cho rằng cô đang dụ dỗ mình, cho nên trực tiếp vén váy của cô lên, trực tiếp ra tay ở trong phòng bao, cởi tất chân của cô ra.

Tất chân mà Lục Lâm Vãn đeo là có quần lót, cho nên cô không mặc quần lót bên trong, dù sao tất chân đã kết hợp rồi nên cô không muốn phiền phức.

Lúc nãy khi Lục Hoài Chuẩn đi vào, anh còn đặc biệt lấy kéo từ chỗ người phục vụ, chính là muốn cắt rách tất chân của cô ra, cắt thành quần hở đũng.

Hiện tại anh vén váy lên, nói thẳng với cô: "Giạng chân ra, không phải muốn để cho anh mặc vest cắm vào em à? Cho nên anh cắt tất chân của em thành quần hở đũng, cứ như vậy cắm vào em."