Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chinh Phục Đối Thủ Đến Nghiện

Chương 13




Lục Lâm Vãn nghe câu này thì thật sự bị dọa sợ, sợ bị mọi người biết họ dùng bình giữ nhiệt tình nhân, vậy nên cô mở chiếc bình ra ngay trước mặt anh, uống ừng ực mấy ngụm.

Lục Hoài Chuẩn: "..." Cũng không cần phải sợ anh như vậy.

Sau khi uống xong Lục Lâm Vãn còn ợ một cái, cảm thấy mùi vị này uống nhiều dễ ngán, hơn nữa còn hơi ngọt.

Sau khi cô uống vào thì đỡ hơn nhiều, phía dưới không đau như vậy nữa.

Lục Hoài Chuẩn là người có trí nhớ rất tốt, có điều cơ thể Lục Lâm Vãn rất khỏe mạnh, vậy nên kỳ kinh nguyệt vẫn luôn rất chuẩn.

Mỗi tháng anh đều nhớ kỹ.

......

Hôm qua, Lục Lâm Vãn bị Lục Hoài Chuẩn làm chuyện đó ở trong WC, cảm thấy xấu hổ nhục nhã cả đêm, hơn nữa lúc về, bạn cùng phòng vẫn đang bàn tán chuyện này, cô cảm thấy rất mất mặt, cô nhất định cũng phải làm Lục Hoài Chuẩn mất mặt.

Vậy nên hôm nay cô bèn làm ra một kế hoạch.

Cô muốn "làm" Lục Hoài Chuẩn.

Đương nhiên lúc này đến tháng, không thể làm bên ngoài, nhưng cũng phải khiến Lục Hoài Chuẩn mất mặt.

Hôm nay Lục Hoài Chuẩn có một trận thi đấu hữu nghị, thi đấu bóng rổ với lớp khác. Con người anh đấy mà, sở thích là chạy bộ và bóng rổ.

Lục Lâm Vãn nghe nói, mỗi lần, lúc anh chơi bóng rổ thì đều rất rất đẹp trai, khiến tất cả con gái mê mẩn cực kỳ.

Không người con gái nào có thể kháng cự lại được anh khi chơi bóng rổ, nói lúc anh chơi bóng rổ vô cùng đẹp trai phong độ, còn thích vén áo lau mồ hôi, vậy nên mỗi lần anh chơi bóng rổ đều có một đống người đi xem.

Lục Lâm Vãn nhớ rõ, lúc mới vừa khai giảng không lâu, cô và Lục Hoài Chuẩn còn đang có huyết hải thâm thù, Thẩm Chân vì quá tò mò bọn họ chơi bóng rổ nên dẫn Lục Lâm Vãn đi xem.

Ngày thường, Lục Lâm Vãn không có sở thích gì chỉ hay làm đề, bị Thẩm Chân lôi đi, cô cũng không thích thú gì đối với chuyện này, nhưng Thẩm Chân thích xem nên cũng hết cách, chỉ đành đi xem Lục Hoài Chuẩn chơi bóng rổ với cô ấy.

Lúc đó cô thật sự không thích nổi anh, lần nào cũng bắt cô chạy tám trăm mét, ai có thể thích nổi.

Có điều mức độ nổi tiếng của anh thật sự cao, toàn bộ khán đài đều hết chỗ ngồi, tất cả đều là đến xem anh, hơn nữa còn thét chói tai khi chơi bóng rổ.

Lúc đó Lục Lâm Vãn bị làm ồn nên hoàn toàn không có cách nào học tập nghiêm túc, đang chuẩn bị âm thầm trốn đi thì đúng lúc này, một quả bóng rổ bay về phía cô, không biết xui xẻo kiểu gì mà bất kể thế nào cũng phải đập vào ngực cô.



Lúc đó, cô bị đập vào ngã xuống, Lục Lâm Vãn ngẩng đầu nhìn đầu sỏ gây tội cách đó không xa. Lục Hoài Chuẩn cũng không nghĩ đến lại trùng hợp như vậy, một quả bóng rổ bay qua mà cũng có thể đập phải ngực cô.

Lục Lâm Vãn cũng không phải ăn chay, thấy anh đánh bóng rổ đập vào ngực mình, rất đau. Cô cũng tức giận, cầm quả bóng rổ kia lên ném về phía Lục Hoài Chuẩn, kết quả Lục Hoài Chuẩn bắt lấy bóng rổ.

Lục Lâm Vãn bốc hỏa tại chỗ, trực tiếp tiến lên đánh anh, ở trên sân bóng đánh đấm anh một trận.

Cô cảm thấy anh chính là cố ý! Lại làm cô mất mặt như vậy.

Vừa nãy Lục Hoài Chuẩn chỉ trượt tay mà thôi, không ngờ bóng rổ sẽ bay ra ngoài, như vậy thì cũng thôi đi, còn đập vào Lục Lâm Vãn. Anh cũng xấu hổ, không biết làm thế nào mới được, lại đắc tội với đứa con gái này.

Lúc đó Lục Lâm Vãn rất tức giận, cứ đánh anh mãi.

Lục Hoài Chuẩn cũng bất đắc dĩ, đời này cũng chỉ có lúc đó rất mất mặt.

Anh giống như đàn ông bị vợ bắt gian, vừa bị túm tóc vừa bị nhéo tai còn bị cào lên mặt.

Kết quả cuối cùng là hai người họ tụ tập đông người đánh nhau bị ban giám hiệu cảnh cáo. Tuy ban giám hiệu cảnh cáo hai người nhưng không đưa ra xử phạt gì, dù sao lúc này đã thi xong, biết thành tích học tập của hai người họ.

Đứng đầu lớp và đứng thứ hai lớp, hơn nữa còn là thứ nhất thứ hai toàn khối, đây chính là hạt giống tốt đó, cũng không thể xử phạt, nếu là đuổi học thì sau này trường sẽ thiếu vốn liếng để tranh giành thành tích.

Dù sao thì nếu điểm của hai người vẫn luôn ổn định, tương lai thi vào Thanh Hoa Bắc Đại cũng đều không thành vấn đề.

Học giỏi là có ưu đãi này, bọn họ bị phạt đứng ở cửa văn phòng.

Lục Hoài Chuẩn cảm thấy móng tay của đứa con gái này thật sự là quá lợi hại.

Anh thật sự cảm thấy mặt như bị cào nát vậy, anh cũng không nói gì thêm, dù sao thì anh cũng thật sự có lỗi vì đánh bóng vào người cô, lúc phạt đứng, anh âm thầm đi mua hai chai nước có ga về đưa cho Lục Lâm Vãn.

Lục Lâm Vãn vốn dĩ cảm thấy lúc trước đánh nhau trước mặt mọi người đã là chuyện rất mất mặt, kết quả ngoài mất mặt ra còn có thể mất mặt hơn nữa. Bây giờ bị phạt đứng như vậy, thầy cô đi ngang qua đều nhìn thấy.

Một học sinh ngoan ngoãn như cô cũng không chịu nổi.

Cô vốn là một đứa con gái, là kiểu con gái tủi thân sẽ khóc, vậy nên lúc này bị phạt đứng, mặt đỏ đến mức xấu hổ nhưng vẫn luôn kìm nước mắt không khóc.

Lục Hoài Chuẩn chạy đi mua nước có ga, lúc về đưa cho cô, lần này là thật sự, tự mình mua cho cô, không phải kem mà người khác đưa.



Lục Lâm Vãn vốn không thích, vậy nên rất tức giận đẩy anh ra: "Tôi không cần! Cậu là người xấu, tôi không cần đồ của cậu."

Lục Hoài Chuẩn cảm thấy bản thân mình rất có lỗi với cô, dù sao thì con gái đều cần mặt mũi, như này thật sự rất xấu hổ nên anh cứ đẩy nước có ga về phía cô như vậy.

Lục Lâm Vãn không muốn lấy, sau đó, năm lần bảy lượt bị anh xô đẩy khiến cho cô bật khóc vì tức quá, trực tiếp khóc lên, nước mắt lưng tròng: "Lục Hoài Chuẩn, cậu có bệnh có phải không? Tôi trêu cậu chọc cậu có phải không? Sao cậu cứ phải đối xử với tôi như vậy chứ? Có phải cậu có bệnh không, cậu có bệnh à?"

Lúc đó, Lục Lâm Vãn là thật sự không kìm chế nổi nữa, vẫn luôn khóc, khóc mãi.

Lục Hoài Chuẩn nhìn thấy hình ảnh này còn cười: "Lục Lâm Vãn, cậu khóc xấu thật đó!"

Lục Lâm Vãn: "......" Cô nháy mắt không khóc nữa.

Lúc đó, Lục Hoài Chuẩn thật là, thẳng đến không thể thẳng hơn, lần nào cũng có thể chọc khóc Lục Lâm Vãn.

Sau đó, Lục Lâm Vãn cũng không biết làm thế nào mà ngăn nước mắt lại được, dù sao cho đến lúc mặt trời ngả về tây, hai người đều đứng phạt ở đó, nhưng đều ôm nước có ga uống.

Sau này, lúc Lục Hoài Chuẩn và Lục Lâm Vãn làm xong, anh vuốt ve bầu ngực nhỏ đến không thể nhỏ hơn, còn hơi áy náy nói: "Lục Lâm Vãn, thực ra anh cảm thấy, đến giờ em còn dậy thì không thành công thì ít nhiều đều có nguyên nhân ở anh. Nếu lúc trước không phải bóng rổ của anh đập trúng ngực em, có lẽ nó sẽ không ngừng lớn, còn có thể tiếp tục dậy thì, không đến mức sẽ nhỏ như bây giờ đâu."

Lục Lâm Vãn lại tức đến phát khóc, đá anh xuống giường ngay lập tức.

...

Lục Lâm Vãn nghĩ đến sự nghẹn khuất của mình lúc trước là lại khó chịu, giờ phòng học không có ai, cô đi về phía Lục Hoài Chuẩn, Lục Hoài Chuẩn đã thay quần áo bóng rổ xong, chuẩn bị đi ra ngoài.

Mái tóc dài Lục Lâm Vãn tung bay, hơn nữa do học sinh cấp ba không thể nhuộm tóc, vậy nên mái tóc đen nhánh suôn mượt, lúc cô đi về phía anh, kéo dây buộc tóc xuống. Tóc cô vô cùng mềm mượt, lúc xõa tóc xuống cô còn quơ quơ tóc.

Lục Hoài Chuẩn nhìn dáng vẻ quyến rũ như vậy của cô, cả người đều choáng váng.

Lục Lâm Vãn cười đi về phía anh, cô chuẩn bị buộc dây buộc tóc của mình lên cậu nhỏ của anh.

Lát nữa anh chơi bóng rổ, nếu cậu nhỏ bị thít, nhất định vừa mất mặt vừa xấu hổ.

______

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Lâm Vãn: Tôi vẫn không nghĩ ra vì sao tên khốn này lại có bạn gái. À, thì ra tôi chính là bạn gái của anh.