Chinh Phục Chú Mèo Nhỏ

Chương 5




1.

Dạo gần đây Thiên Kỳ rất buồn bực, bởi vì mắt anh rõ ràng nhìn thấy cô bé Nhã Nhi đáng yêu dần dần bị chiều đến đầu óc choáng váng rồi. Anh đã từng nói chuyện thẳng thắn với anh trai, nhưng nhận lại chỉ là một cái lườm sắc lẻm cùng câu nói lạnh te: "Em gái chúng ta ai dám ghét bỏ?" Tất nhiên anh tuyệt đối không dám chạy đi kháng nghị với bố mẹ, thế nên anh lại càng thêm não nề. Bảo anh trơ mắt nhìn em gái biến thành đóa hoa điêu ngoa đáng ghét anh không làm được. Nhưng chiến đấu chống lại cả nhà thì nói dễ hơn làm. Thiên Kỳ đáng thương dường như rơi vào ngõ cụt, tính tình vốn đã không mấy tốt đẹp càng trở nên nóng nảy, động một chút liền giống như quả bom nổ tan tành.

Thiên Kỳ cứ sốt ruột trong thế giới của mình mà không biết rằng trong căn phòng đối diện cũng có một chú thỏ nhỏ sợ hãi đến run rẩy. Nhã Nhi mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng 7 năm ở cái nơi lạnh lẽo thiếu thốn tình thương khiến cô bé hiểu được cách nhìn sắc mặt người khác. Mà vài ngày gần đây sự cưng chiêu vô pháp vô thiên thể hiện quá rõ ràng, cô bé không nhận ra cũng khó. Nhưng tại sao? Thôi thôi, cái đầu nhỏ của cô bé hiển nhiên không đủ tế bào để hiểu thấu đáo mục tiêu cao cả của từng người. Thế nhưng giống như Thiên Kỳ, cô bé rất rõ ràng nếu cứ tiếp tục như vậy mình sẽ trở thành người như thế nào. Nhưng cô bé lại không đủ can đảm để đả đảo chính quyền lấy nuông chiều làm cốt lõi này. Cho nên, rối rắm~ing

...

Một buổi sáng nọ,

Cạch...

Nhã Nhi ngáp ngắn ngáp dài bước ra khỏi cửa. Mặc dù hôm nay không phải đi học nhưng cái bụng của cô bé vẫn đúng giờ kêu vang, khiến cô bé có muốn lười biếng ngủ nướng cũng không được.

Đang xiêu xiêu vẹo vẹo đi trên hành lang bỗng nhiên cái đầu nhỏ cộc một cái đụng phải một người, cô bé hếch mũi ngửi ngửi, sau đó cau có vươn tay muốn đẩy người kia ra.

- Mở mắt! – Thiên Kỳ nhìn dáng vẻ này của em gái tuy rất đáng yêu nhưng lại không thể không mở miệng gắt. Đằng sau anh là cầu thang đấy, nếu như anh không xuất hiện ở đây có phải cô bé nho nhỏ này sẽ giống như quả bóng lăn xuống hay không? Nghĩ đến đây, trái tim Thiên Kỳ giật thót. Nhưng ngược lại với Thiên Lam dịu dàng luôn biểu hiện sự quan tâm bằng những lời khuyên nhủ nhẹ nhàng thì Thiên Kỳ lại phừng phừng lửa giận, hai mắt bốc hỏa nhìn cô bé con dưới chân. – Còn không mau mở mắt ra nhìn cho kỹ?

- Không cần nhìn em cũng biết anh là ai, hừ! – Nhã Nhi quệt mũi, he hé mắt như để xác nhận lại lời mình nói là đúng.

- Đây là giọng điệu dùng để nói chuyện với anh trai? – Thiên Kỳ tức đến dựng râu, chỉ tiếc anh vẫn chưa có một cọng râu nào.

Nhã Nhi nghe được thanh âm giận dữ bỗng mở bừng mắt ra, một đôi mắt to sáng ngời nhìn chằm chằm vị anh trai nhỏ trước mặt đến mức Thiên Kỳ có cảm giác như mình là hoa hậu khỉ trong vườn bách thú.

- Nhìn cái gì mà nhìn? – Thiên Kỳ trừng mắt, đưa tay hung hăng gạt em gái sang một bên, sải bước về phòng. Đúng là một đứa nhỏ không đáng yêu, khi không nhìn anh với vẻ mặt sùng bái làm cái gì, hại anh không cách nào tiếp tục lớn tiếng với nó được. Hừ!

Nhã Nhi vẫn đứng tại chỗ ngẩn người, sau khi nghe tiếng đóng cửa cái rầm mới bừng tỉnh, khóe môi nhỏ xinh cong lên thành một nụ cười, hai mắt cũng bừng sáng, dường như rotó cuộc cũng tìm thấy con đường bằng phẳng sáng rõ giữa núi non hiểm trở.

- Em gái, tại sao hôm nay lại dậy sớm thế này? – Thiên Lam vừa từ dưới nhà đi lên đã thấy cô nhóc trong chiếc váy xanh ngọc cười đến khuôn mặt rạng ngời, không nhịn được cũng muốn cười theo. Em gái của anh thật sự là vô cùng đáng yêu a~

- Em đói bụng! – Nhã Nhi chợt nhớ tới mục đích mình dậy sớm thế này, tung tăng chạy xuống cầu thang.

Có lẽ do quá vội vàng nên cô bé không phát hiện Thiên Lam đứng giữa cầu thang sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, bàn tay còn đang dừng giữa không trung.

Nhã Nhi vừa xuống nhà liền chạy thẳng vào bếp mè nheo một hồi, sau đó vẻ mặt thỏa mãn bưng đĩa bành trứng ra trèo lên ghế ngồi ăn ngon lành.

Hôm nay là ngày nghỉ nên ông bà Tống quyết định ra ngoài dạo chơi bồi dưỡng tình cảm. Vừa xuống nhà đã thấy con gái bé bỏng ngồi ăn sáng một mình, sắc mặt lập tức tối lại. Bà Tống đi tới ôm đứa nhỏ vào lòng, vừa dỗ dành vừa đích thân đút từng miếng từng miếng bánh mềm xốp cho cô bé. Còn ông Tống lại quay đầu đi lên tầng, lửa nóng bốc lên đầu hùng hổ dạy dõ hai đứa con trai một hồi.

- Bố, chỉ là ăn sáng mà thôi, em gái đã lớn rồi, chẳng lẽ còn cần người hầu hạ? – Thiên Kỳ bĩu môi kháng nghị.

- Lớn? Như thế nào là đã lớn rồi? Con bé mới 7 tuổi, bé bỏng như vậy. Các con có phải là anh trai của con bé hay không? Lại để nó một mình thui thủi ăn sáng, chưa nói đến tâm trạng nó sẽ buồn bã thế nào, nhỡ nó không cẩn thận làm mình bị thương thì làm sao bây giờ?

- Bố lo lắng quá rồi, bên dưới có nhiều người làm như vậy, sao có thể nói là thui thủi một mình? – Thiên Kỳ không cho là đúng.

- Con còn cãi? Uổng công con bé coi con là anh trai, con lại đối xử lạnh nhạt với nó như vậy. Trên đời này có người anh trai nào thờ ơ như con không? Em gái đói bụng cũng không biết đường xuống bếp lấy đồ ăn cho nó, để nó phải một mình lo liệu. Nó còn bé như vậy, nhỡ không cẩn thận làm rơi đĩa vào chân... - Ông Tống càng nói càng hăng, càng nghĩ càng sợ run. Ông khó khăn lắm mới có được một đứa con gái xinh xắn đáng yêu, làm sao có thể để con bé gặp chuyện gì được? Không được không được, ông phải nói chuyện với vợ mới được, cứ giao con bé cho hai đứa con trai vô trách nhiệm này không ổn một chút nào.

Hiển nhiên ông Tống đã quên mất mình từng tự hào về đứa con trai lớn như thế nào, bây giờ trong lòng trong tim ông cũng chỉ có đứa con gái đáng yêu mới nhận nuôi mà thôi.

- Bố đừng tức giận nữa, là con không chăm sóc em chu đáo, sau này con sẽ chú ý hơn! – Thiên Lam cúi đầu, chỉ cần nghĩ đến em gái có thể bị thương vì sự bất cẩn của mình là lòng cũng xoắn lại. Anh không nên vì sự tức giận nhất thời mà bỏ mặc em gái như vậy. Kể ra thì cô bé cũng đâu có làm gì sai? Có lẽ quá đói bụng nên mới vội vàng đến quên cả sà vào lòng anh làm nũng như mọi khi. Anh thật là đáng trách!

Thiên Kỳ thu hết vẻ mặt tự trách của anh trai vào mắt, hai hàng lông mày nhíu chặt. Chỉ là một chuyện bé xíu như hạt đậu thôi, mọi người có cần làm toáng lên như thế không? Em gái cũng không phải đồ dễ vỡ mà.

Cùng lúc đó, Nhã Nhi ngồi trong lòng bà Tống máy móc há miệng. Tại sao cô bé cứ có cảm giác không được tự nhiên? Mặc dù mẹ đối với cô bé tốt lắm, nhưng có phải là có chút quá đà hay không?

Thật vất vả mới nuốt hết được chỗ bánh trên đĩa, Nhã Nhi chu môi hôn lên má bà Tống một cái thay cho lời chào, sau đó liền vọt lên trên nhà.

Còn chưa đợi cô bé đặt bàn chân lên bậc thang cuối cùng hai cái chân nho nhỏ đã rời khỏi mặt đất.

- Con gái ngoan, ở nhà chơi với anh trai nhé! Tối về bố sẽ mua quà cho con! – Ông Tống xoa xoa gò má mềm mịn của cô công chúa nhỏ, sau đó lập tức thay đổi phương hướng, vỗ vỗ cái lưng ngắn ngủn của cô bé. Cũng không thể trách ông, ai bảo làn da của Nhã Nhi được Thiên Lam và bà Tống chăm sóc quá tốt, vừa trắng vừa mềm giống như sữa, khiến ông mỗi lần chạm vào đều có cảm giác sẽ làm đau cô bé.

- Vâng, bố mẹ đi chơi vui vẻ! – Nhã Nhi ôm cổ bố hôn cái chụt, cười toe toét chờ đợi được thả xuống đất.

Thế nhưng hai cái chân còn chưa cảm nhận được mặt đất vững trãi thì cơ thể đã xoay một vòng, nằm gọn trên cánh tay mạnh mẽ của Thiên Lam.

- Bố yên tâm, con sẽ chăm sóc em thật tốt!

- Nhã Nhi đừng sợ, nếu anh trai không tốt với con thì buổi tối cứ nói với bố, bố sẽ phạt anh, được không? – Ông Tống mỉm cười hiền lành với đứa nhỏ, sau đó xoạch một cái trở nên nghiêm nghị vỗ vai con trai cả. – Đừng làm bố thất vọng!

- Vâng, con biết rồi.

Nhã Nhi nhìn một màn này mà không khỏi cau mày. Hình như mọi người quá quan trọng hóa vấn đề rồi. Cô bé cũng không phải người giấy, làm sao mà dễ tổn thương như thế được? Không thật, quá không thật rồi!

Nhã Nhi đột nhiên lắc lắc đầu khiến Thiên Lam chú ý, nhướn mày hỏi.

- Sao vậy? Không thoải mái?

- Không phải.

- Vậy chúng ta ra vườn chơi nhé? Hay là em muốn đi bơi?

- Em... cho em xuống! – Nhã Nhi vùng vẫy đôi chân nhỏ. Cô bé có chân, cô bé cũng muốn vận động a~

- Có phải em ghét anh rồi không? – Thiên Lam u sầu nhìn cô nhóc trên tay.

- Không có đâu.

- Vậy tại sao khôgn muốn anh bế em? Mọi ngày vẫn như vậy, không phải sao?

- Không phải... em không phải không muốn, chỉ là... em... em thích tự đi.

- Được rồi. – Thiên Lam thở dài một hơi. Chắc là em gái muốn hoạt động gân cốt thôi, những đứa nhỏ thường rất hiếu động mà.

Có điều, Thiên Lam thật không ngờ việc đầu tiên cô nhóc này làm khi đặt chân xuống đất không phải kéo anh ra bên ngoài chơi đùa mà là chạy vọt tới trước cửa phòng em trai anh khua tay loạn xạ.

- Anh Thiên Kỳ! Anh Thiên Kỳ! – Nhã Nhi vừa đập cửa vừa cong miệng gọi liên hồi. Cô bé vẫn còn nhớ thái độ hung hăng của vị anh trai nhỏ này lúc nãy, ôi chao mới bình thường làm sao!

Nghe thấy giọng nói ngọt ngào mang theo vui sướng của em gái, Thiên Kỳ hơi ngẩn ra, sau đó là nghi hoặc vô tận. Anh trai đâu? Tại sao trong mắt em gái lại đột nhiên tồn tại người anh trai bị vứt bỏ này rồi?

- Anh Thiên Kỳ! Mau ra ngoài chơi! Đi chơi a~ - Nhã Nhi bé nhỏ hoàn toàn không biết tâm trạng rối rắm của người trong phòng, tiếp tục đạp cửa gọi toáng lên.

Thiên Lam đứng một bên cũng kinh ngạc không thôi. Em gái trước giờ đều do một tay anh chăm sóc, luôn bám lấy anh, ỷ lại anh, thậm chí có lúc anh còn nghi ngờ không biết cô bé có nhớ là mình còn có một người anh trai nữa hay không. Thế nhưng bây giờ chuyện gì đang xảy ra? Nhìn thái độ vui sướng của cô bé mà Thiên Lam không hiểu sao lại cảm thấy hết sức bực bội. Hình như anh bị cho ra rìa rồi!

---------------------------------------

2.

Cạch...

- Anh Thiên Kỳ, đi thôi! Nhanh nào!! – Cánh cửa vừa mở, Nhã Nhi lập tức nhảy cẫng lên, lôi kéo Thiên Kỳ hướng dưới nhà mà đi, trực tiếp bỏ qua Thiên Lam với vẻ mặt tối sầm.

Thiên Kỳ nghiêng đầu nhìn anh trai muốn xin một lời giải thích đúng lúc bắt gặp ánh mắt bất mãn đang trừng mình thì sợ đến co rúm. Anh nghĩ đại khái mình là người duy nhất biết được con người đáng sợ của anh trai dưới lớp vỏ hiền lành kia. Vì vậy, Thiên Kỳ không chút nghĩ ngợi cúi xuống nhấc bổng cô em gái đang vui mừng tíu tít lên chạy vèo một cái biến mất sau cánh cửa lớn.

Nhã Nhi bị tốc độ kinh hồn làm cho sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần bàn tay nho nhỏ quơ một cái, chuẩn xác túm được mấy cọng tóc trên đầu Thiên Kỳ.

- Anh chạy cái gì?

- Rèn luyện thân thể! – Thiên Kỳ thả cô bé trên tay xuống, ưỡn ngực trả lời hết sức hùng hồn. Không phải anh sĩ diện không muốn thừa nhận mình sợ anh trai, mà đơn giản là dù anh nói thế nào thì cũng không có ai tin tưởng đâu haizzzz...

Nhã Nhi cau mày nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn là nghĩ không ra. Cô bé lắc đầu một cái, sau đó bắt đầu léo nhéo không ngừng, khiến Thiên Kỳ quay như chong chóng, quyết tâm chọc cho người anh trai rất không xứng làm anh trai này phát điên mới thôi.

Thiên Kỳ đáng thương bị hành hạ đến khói bốc lên tận đỉnh đầu, mấy lần thiếu chút nữa chịu không nổi mà phát hỏa với cô bé quay tít mù trước mặt. Khổ nỗi anh trai đang mặt mày hằm hằm đứng ở một bên quan sát, anh nào dám bạo phát chứ? Thế nhưng anh càng nhẫn nhịn thì cô bé này lại càng có xu hướng được voi đòi tiên. Thiên Kỳ hận đến nghiến răng, nhân lúc xoay người che đi tầm mắt Thiên Lam thì nhe răng trợn mắt đe dọa một hồi. Ai ngờ, đứa em gái có vẻ ngoài đáng yêu như thiên sứ này lại như uống phải thuốc kích thích, cười khanh khách không ngừng.

Cứ như vậy, một người tận dụng mọi cơ hội răn đe dọa nạt, một người thoải mái tận hưởng cảm giác chân thực khi bị ghét bỏ, vui đùa quên cả trời đất.

Cuối cùng, Thiên Kỳ đau lòng phát hiện, quả nhiên em gái bị cả nhà chiều đến tâm lí vặn vẹo rồi. Không được, anh quyết định phải giúp cô bé trở lại làm một nguwòi bình thường. Tống Thiên Kỳ anh đây sống 15 năm mới có được một đứa em gái, chỉ tiếc là còn quá nhỏ. Đợi sau này cô bé lớn lên rồi, anh nhất định phải dẫn em gái cùng đi chơi, để đám bạn khốn kiếp kia ghen tị đến chết. Còn nữa, anh còn có thể giúp em gái kén chồng. Anh muốn hành hạ những tên nhóc kia đến chết đi sống lại ha ha ha...

Thiên Kỳ càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng cảm thấy cuộc đời phía trước sao mà đẹp đẽ đến vậy. Nhiều năm về sau, khi nghĩ lại giây phút này Thiên Kỳ đều lệ rơi đầy mặt, ngửa đầu lên trời mà cảm thán, vị trí anh vợ của anh ở đâu a~

...

Mấy ngày sau đó, tình trạng như thế vẫn tiếp tục tiếp diễn, Thiên Lam bắt đầu thiếu kiên nhẫn, còn Thiên Kỳ đã sớm từ kinh ngạc đến tràn đầy hi vọng. Anh quyết định không thể phụ sự kỳ vọng của em gái, nhất định phải đưa cô bé đáng yêu trở lại con đường trưởng thành bình thường.

Vì vậy, bà Tống được dịp kinh ngạc phát hiện cô con gái bé bỏng của mình ngày càng thân thiết với con trai nhỏ. Tất nhiên bà rất vui mừng vì tình cảm của bọn chúng tiến triển, nhưng tình cảnh này hình như có chút kì quái?

Lúc đó, Thiên Kỳ đang khoác ba lô chuẩn bị đi đá bóng, phía sau là Nhã Nhi với đôi chân ngắn cũn lẽo đẽo bám theo, mặt mày hớn hở không ngừng gọi.

- Anh Thiên Kỳ! Anh Thiên Kỳ!

- Làm sao? – Thiên Kỳ len lén nhìn mẹ mình đang ngồi trên sô hpa, quay đầu lườm một cái, nhe răng trợn mắt, dường như muốn nói: "Đừng có làm bừa, anh mà không được ra khỏi nhà thì em cũng xong đời luôn biết không?"

- Cho em đi với!! – Nhã Nhi chỉ cao đến thắt lưng Thiên Kỳ, vươn tay vừa đúng ôm lấy bắp đùi của anh, ngẩng đầu chớp mắt làm nũng.

- Không được. – Thiên Kỳ khoanh tay nhìn chằm chằm cái kẹo dẻo bám trên chân mình, nghiêm nghị từ chối.

- Nhưng em muốn đi, anh cho em đi cùng với!

- Ở nhà!

- Anh Thiên Kỳ, em muốn đi chơi mà! Anh cho em đi cùng đi nha! Nha!

- Anh nói ở nhà là ở nhà, không kì kèo cái gì hết.

- Em muốn đi! Em muốn đi chơi! Em muốn xem anh đá bóng! – Nhã Nhi nhảy một cái đu trọn cả người lên người Thiên Kỳ, tiếp tục nỗ lực xin xỏ. – Cho em đi với! Anh Thiên KỲ, anh cho em đi đi mà! Anh Thiên Kỳ~

- Đi xuống! – Thiên Kỳ sầm mặt, nhưng còn chưa phát nổ đã bị người anh sợ nhất cắt ngang.

Thiên Lam vừa xuống cầu thang đã nhìn thấy đứa em gái mình cưng chiều nhất bị thằng nhóc không biết điều kia mắng, tâm trạng lập tức tụt dốc không phanh. Thiên Lam đi nhanh đến bế Nhã Nhi lên, nhìn Thiên Kỳ đầy trách móc.

Thiên Kỳ không nói được câu nào, cơn tức giận mới rồi không cánh mà bay. Anh chỉ căn góc độ để mẹ không nhìn thấy, làm sao mà biết vị anh trai đáng sợ này đột ngột xuất hiện chứ? Dọa chết anh rồi!

Nhã Nhi cũng đờ đẫn, lại có chút bất bình. Cô bé còn chưa chơi đủ mà. Anh Thiên Kỳ đã sắp nổi bão rồi, rõ ràng đã sắp thành công rồi hu hu...

Thấy Nhã Nhi xị mặt như sắp khóc đến nơi, Thiên Lam không đành lòng, vội vàng bế em gái ra vườn tìm mọi cách dỗ dành.

Nhã Nhi nhìn Thiên Kỳ lẩn nhanh như chuột mà tức đến thở phì phì. Tống Thiên Kỳ đáng ghét, đợi anh về cô bé nhất định phải tìm cách trừng trị anh lên bờ xuống ruộng. Hừ!

---------------------------------------

3.

Thiên Lam đặt Nhã Nhi lên xích đu rồi ngồi xổm xuống trước mắt cô bé, hạ giọng nói.

- Có phải em giận anh không?

Nhã Nhi chớp mắt bày ra vẻ mặt vô tội, cái đầu nho nhỏ lắc liên hồi. Cô bé không ghét anh trai, anh trai tốt lắm, nhưng mà anh Thiên Kỳ chơi vui hơn một chút.

Thiên Lam dường như nhìn ra được phần nào suy nghĩ của Nhã Nhi, hai hàng lông mày thoáng nhíu lại rồi dần dần giãn ra, bàn tay to lớn xoa xoa đầu cô bé.

- Bé ngoan, em có thể ham vui nhưng không được quá đà, nếu không anh sẽ tức giận đó!

- Anh trai rất hiền, em mới không sợ anh tức giận đâu. – Nhã Nhi chun mũi lè lưỡi.

- Em cảm thấy anh rất hiền à? – Thiên Lam mỉm cười véo mũi cô bé, trong ánhmắt thoáng lóe lên sự hài lòng.

- Vâng, anh trai là hiền nhất tốt nhất! – Nhã Nhi gật đầu cái rụp, nhảy bổ vào lòng Thiên Lam bắt đầu giở trò làm nũng. Ừm, kỳ thực chơi cùng anh trai cũng thích lắm, cô bé muốn cái gì thì sẽ có cái đó, thật là vui!!

Nhã Nhi dù sao cũng là trẻ con, bản tính ham vui là không thể bỏ đi được, vì vậy khi hoàng hôn buông xuống, vừa nhìn thấy Thiên Kỳ về nhà cô bé liền giãy giụa khỏi tay anh trai lớn, vèo một cái lao tới bắt đầu một vòng luẩn quẩn mới.

Thiên Kỳ mồ hôi nhễ nhại đứng giữa nhà, mặt mày đen sì nhìn cái kẹo dẻo đang lượn lờ bồng bềnh. Anh thề, anh đã phải cố gắng hết sức mới có thể kìm nén được mong muốn một tay xách đứa nhỏ không biết điều này lên quẳng vào sọt rác. Thiên Kỳ hít sâu một hơi, tự nhủ mình là một người anh trai, mình phải làm tốt trách nhiệm của một người anh trai, mình phải trở thành một người anh trai vĩ đại.

Trong khi đó, Nhã Nhi nhìn sắc mặt từ từ chuyển đậm của Thiên Kỳ mà trong lòng vui đến nở hoa. Cô bé cũng không rõ vì sao lại thích chọc tức Thiên Kỳ như vậy, chỉ biết dáng vẻ nín nhịn, giận mà không dám bạo phát của anh đặc biệt đáng yêu, và mỗi lần anh không kiềm chế được lên giọng đe dọa vài câu cô bé lại cảm thấy đặc biệt hài lòng.

Thiên Lam lắc đầu nhìn tình cảnh này, cố gắng đè nén cảm giác ghen tị trong lòng xuống. Anh tự nói với lòng mình, phải bình tĩnh, đây chỉ là tạm thời, em gái chỉ nhất thừoi ham vui thôi, anh mới là người anh trai tốt nhất, là người em gái yêu quý nhất.

...

Vào một buổi tối không trăng không sao, Thiên Kỳ bỗng dưng tâm huyết dâng trào chạy tới nhấc bổng em gái đang ôm gấu bông trên giường ra ngoài vườn, bắt đầu giảng giải về từng loài cây cảnh.

Nhã Nhi chống cằm bên bàn đá mát lạnh, lười biếng liếc mắt qua từng chậu cây được cắt tỉa gọn gàng, rồi lại chăm chú quan sát sắc mặt hào hứng bừng bừng của Tống Thiên Kỳ trước mặt, nhịn không được nói một câu.

- Anh Thiên Kỳ, thực ra những điều này anh trai đã nói với em hết rồi. – Sau đó dường như sợ mình nói còn chưa đủ rõ ràng lại tiếp tục nhấn mạnh một lần nữa. – Anh trai hiểu biết hơn anh rất nhiều!

Thiên Kỳ chết lặng, trong lòng rỉ máu. Anh trai có thể đừng toàn năng như vậy được không? Anh cũng muốn dạy dỗ em gái, anh cũng muốn được em gái thần tượng, anh cũng muốn làm một nguwòi anh trai mà. Nghĩ đến đây, Thiên Kỳ lại bắt đầu bừng bừng lửa giận, quan sát xung quanh không thấy ai liền thoải mái tự nhiên quắc mắt.

- Em gọi anh là cái gì?

- Anh Thiên Kỳ. – Nhã Nhi bé nhỏ ngoan ngoãn trả lời.

- Vậy còn anh trai?

- Anh trai thì chính là anh trai thôi. – Cô bé liếc mắt xem thường. Người này không phải là bị mình đả kích đến ngu luôn rồi chứ?

- Anh cũng là anh trai của em đó!! – Thiên Kỳ giận dữ đập bàn rống lên.

Nhã Nhi hơi giật mình vì âm thanh bất thình lình này, nghiêng đầu quan sát dáng vẻ như con nhím xù lông của anh mà nghi hoặc. Cô bé tất nhiên biết anh cũng là anh trai của cô bé, nhưng như thế thì làm sao? Chẳng lẽ là bởi vì cô bé nói anh trai tốt hơn anh, cho nên anh tức giận? Cô bé cứ nghĩ từ nhỏ đến lớn anh bị người ta nói ra nói vào đã thành thói quen rồi chứ? Với cả anh cũng đâu có vẻ gì là khó chịu khi bị Thiên Lam che mất hào quang đâu? Ngược lại cô bé còn cảm thấy vị anh trai nhỏ này rất vui vẻ núp dưới bóng anh trai toàn năng của mình mà ra sức quậy phá đấy. Aizzzz... đúng là càng nghĩ càng không thể hiểu được mà, cô bé còn nhỏ, đầu óc vẫn là không đủ dùng.

Thiên Kỳ bắt gặp ánh mắt mịt mù của cô bé thì vừa tức vừa bất đắc dĩ, muốn tiếp tục mắng cũng không biết phải làm sao, rốt cuộc vẫn là chịu thua thở hắt ra. Thôi đi, cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi, "anh Thiên Kỳ" thì "anh Thiên Kỳ", dù sao cũng có một chữ "anh".

Nhã Nhi vẫn luôn để ý sắc mặt của Thiên Kỳ, vừa thấy anh có vẻ như đã trở lại bình thường thì lập tức nhảy khỏi ghế, chạy vòng ra sau bò lên lưng anh, giọng nói non nớt vừa lộ ra vẻ làm nũng lại mang theo sự ra lệnh.

- Anh Thiên Kỳ, cõng em!

Thiên Kỳ theo phản xạ đưa tay đỡ lấy cô bé, nhíu nhíu mày.

- Đang yên đang lành cõng cái gì mà cõng?

- Em muốn đi dạo, anh cõng em đi!

- Muốn đi thì tự mình đi, anh không đi. – Thiên Kỳ buông tay, ngồi im như pho tượng. Anh mới không cần nuông chiều cô bé này đâu, mặc dù âm thanh ngọt ngào này đáng yêu đến mức lòng anh cũng có dấu hiệu nhũn ra tới nơi rồi.

- Không đi thì thôi, dù sao em cũng không xuống. – Nhã Nhi bĩu môi, huy động cả hai tay hai chân bám lấy Thiên Kỳ, biến mình thành con khỉ vắt vẻo trên người anh, thỉnh thoảng còn nghịch ngợm đá chỗ này véo chỗ kia, khiến cho Thiên Kỳ ngồi cũng không yên.

Nhã Nhi chơi đến cười híp cả mắt, mặc kệ Thiên Kỳ dỗ dành hay đe dọa thế nào đều không chịu buông tay, sống chết bám chặt lấy anh mà trèo.

- Đừng có nghịch, ngã bây giờ.

- Em bám chắc lắm rồi, không ngã được đâu.

- Đi xuống, anh không phải cái cây.

- Ha ha... anh chính là một cái cây khô a ha ha...

- Tống Nhã Nhi!!!!

- Sai rồi, em là Ngô Nhã Nhi.

- Bố mẹ đã nhận nuôi em, tất nhiên em phải sửa thành họ Tống, hiểu chưa?

- Nhưng mẹ nói em vẫn là Ngô Nhã Nhi.

- Hả? – Thiên Kỳ nhăn mày khó hiểu, nhưng một giây sau đã không thể tập trung suy nghĩ được nữa, bởi vì cô bé nào đó nhân lúc anh không chú ý đã đạp cho anh một cái, tiếp tục leo lên chễm chệ ngồi trên bả van anh, hai tay nắm chặt tóc anh. – Em đi xuống ngay!! – Thiên Kỳ nổi bão.

- Không xuống, em không xuống.

- Anh cho em ba giây, nếu em còn không xuống...

- A, anh trai!! – Bỗng nhiên Nhã Nhi kêu lên một tiếng cắt ngang lời cảnh cáo của Thiên Kỳ.

Thiên Kỳ giật mình nhìn lại nhưng không thấy ai cả. Cùng lúc đó, trên đầu vang lên tiếng cười lanh lảnh khiến sắc mặt anh càng không tốt. Cô bé này giỏi lắm, lại dám hù dọa anh, xem ra anh vẫn còn rất nhẹ nhàng, hừ!

Nghĩ như v ậy, Thiên Kỳ không chút do dự một tay túm bé con trên đầu xuống, đặt nằm úp sấp trên mặt bàn, tay to giơ lên cao chuẩn bị dạy dỗ lại đứa nhỏ không hiểu chuyện này. Nhưng bàn tay còn chưa hạ xuống thì đã nghe thấy thanh âm tràn ngập tức giận khiến anh lạnh toát cả sống lưng.

- Tống Thiên Kỳ, em đang làm gì?

Nhã Nhi quay đầu nhìn Thiên Kỳ một cái, hết sức xem thường đảo mắt một vòng. Không phải cô bé đã nói rồi sao, anh trai đến đây.

------------------------------------------------------------------