Chinh Phục Bầu Trời, Chinh Phục Em

Chương 77




Boston và thành phố A chênh lệch gần 12 tiếng đồng hồ, ngoài sự khác biệt giữa ngày và đêm, ngăn giữa Trần Niên và Trình Ngộ Phong còn có khoảng cách của cả một Thái Bình Dương.

Khoảng cách không gian còn khó vượt qua hơn khoảng cách thời gian, hơn nữa lại đang vào mùa cao điểm, Trình Ngộ Phong không chỉ bận rộn lái máy bay mà còn phải giải quyết một số việc quan trọng trong công ty, bận tới nỗi hận không thể phân thân.

Trần Niên cũng bận tới mức chân không chạm đất, trước khi ra nước ngoài, nghe nói thư viện đại học Harvard buổi tối đèn đuốc sáng trưng, không còn ghế trống, sau khi nhập học rồi, cô mới phát hiện lời đồn ấy chẳng hề khoa trương chút nào.

Trong buổi học đầu tiên, lời mở đầu của vị giáo sư râu tóc bạc phơ chính là: "Chọn học môn của tôi, các anh chị phải chuẩn bị tốt tinh thần chỉ ngủ 5 tiếng một ngày."

Khi đó, Trần Niên ngồi bên dưới nghĩ thầm 5 tiếng đồng hồ cũng có thể chấp nhận được, nhưng sau đó cô phát hiện mình thật sự quá ngây thơ rồi.

Giáo sư giảng bài rất nhanh, bao gồm cả tốc độ nói và nội dung khóa học. Giờ thì Trần Niên mới sâu sắc cảm nhận được ý tốt của Trình Ngộ Phong khi tặng cho cô một cuốn từ điển Oxford và yêu cầu cô học tiếng Anh thật giỏi, cô học là tiếng Anh giọng Mỹ nên sau khi đến Harvard không gặp phải trở ngại gì lớn về giao tiếp và nghe giảng bài.

Tất nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ.

Trần Niên có một giáo viên bộ môn là người Nam Á, vừa nói một cái chính là giọng địa phương đặc sệt, nghe ông giảng bài như nghe thiên thư, mỗi lần đều là vội vàng đến, vội vàng để lại rất nhiều tài liệu đọc cho sinh viên tự đi thư viện tra cứu, sau đó yêu cầu học sinh nộp báo cáo.

Bởi vậy nên Trần Niên cũng quen được rất nhiều "bạn cùng chung hoạn nạn", dù mỗi người có màu da, quốc tịch và tín ngưỡng khác nhau nhưng họ vẫn rất hòa hợp với nhau, đối với nền văn hóa cổ xưa uyên thâm của Trung Quốc, họ hứng thú vô cùng, cô học lịch sử cũng chỉ thường thường, vì cống hiến một phần nhỏ bé của mình để truyền bá văn hóa nước nhà, mỗi ngày trước khi đi ngủ cô đành phải lấy quyển lịch sử trên dưới 5000 năm mà điên cuồng ôn lại một lần.

Ngoài ra còn một điểm khá là vi diệu —

Theo sự phát triển ngày càng lớn mạnh của đất nước, chỗ đứng trên sàn quốc tế càng được đề cao thì sinh viên Trung Quốc càng có nhiều cơ hội phát biểu hơn, tất nhiên tiền đề là bạn đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đến lớp.

Mà chuẩn bị có nghĩa là phải đọc rất nhiều.

Là nữ sinh Trung Quốc duy nhất trong lớp giành giải nhất cuộc thi Olympic Vật lý Quốc tế nên Trần Niên đương nhiên nhận được quan tâm nhiều hơn từ các giáo sư, đôi khi vì quý mến tài năng, giáo sư còn dựa trên báo cáo của cô mà bí mật đưa thêm một vài quyển sách, giống như thầy Triệu ở trường Trung học Đào Nguyên đã thiên vị cho cô vậy.

Tới đây một tháng, Trần Niên cảm giác số sách mình xem còn nhiều hơn cả một năm cộng lại, cô giống như một miếng bọt biển vĩnh viễn không thấy thỏa mãn, điên cuồng hấp thụ các loại kiến thức, thời gian ngủ cũng thu hẹp lại, không bao lâu sau, một đôi mắt gấu trúc tiêu chuẩn đã xuất hiện.

Lúc gọi video, Trình Ngộ Phong nhìn thấy quầng thâm dưới mắt bạn gái thì lập tức cảm thấy đau lòng không chịu nổi.

Trần Niên cười hì hì: "Trình tiên sinh, anh thấy em có giống trang điểm mắt khói không?"

Sau khi ăn xong, mới từ nhà ăn đi ra cô liền nhận được cuộc gọi video của Trình Ngộ Phong gọi đến, bây giờ trong nước là gần 1h sáng, muộn thế này rồi mà anh còn chưa ngủ.

Hơn 11h khuya, Trình Ngộ Phong mới về đến nhà, sau khi viết tổng kết chuyến bay, nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ vậy mà hiếm khi lại bị mất ngủ như thế này.

Đêm khuya sẽ phóng đại những nhớ nhung ẩn giấu trong ngày lên vô số lần.

Trần Niên hỏi: "Bức ảnh mà anh gửi cho em lúc sớm là gì thế?"

Trình Ngộ Phong: "Động cơ bị cháy do chim va phải."

Trần Niên giật mình: "Không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Không, chỉ quay lại điểm xuất phát để hạ cánh khẩn cấp thôi.”

"Vậy là tốt rồi."

Hai người nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ, ai cũng luyến tiếc không muốn cúp máy.

"Muộn rồi, anh nhanh đi ngủ đi."

Trình Ngộ Phong nhẹ giọng thở dài: "Ngủ không được."

Trần Niên vuốt ve gương mặt anh qua màn hình điện thoại, lại nghe thấy anh thì thầm: "Anh nhớ em."

Bầu trời trên đỉnh đầu trong xanh vô tận, những suy nghĩ của cô cũng vượt qua đại dương rơi xuống sông núi trùng điệp bên ngoài thành phố A, cô chớp chớp đôi mắt, hàng mi cong vút cũng theo đó khẽ rung lên, "Em cũng nhớ anh, rất nhớ rất nhớ."

Còn ba tháng nữa cô mới có thể trở về thành phố A.

Cuối cùng vẫn là Trình Ngộ Phong ngắt máy trước.

Trần Niên cất điện thoại, cũng ổn định lại cảm xúc rồi mới đạp trên con đường đầy ánh nắng trở về nhà trọ.

Thoáng cái, hè qua thu tới, một vài chiếc lá đỏ nằm rải rác trên mặt đất trước chung cư, trong không khí cũng nhiều hơn một phần lạnh lẽo.

Trần Niên ra khỏi phòng thí nghiệm thì đi thẳng đến thư viện, cho đến khi tìm xong sách tham khảo theo danh mục, lúc ra ngoài đã là cảnh hoàng hôn, khi sắp về tới chung cư thì nhận được điện thoại của Trình Ngộ Phong.

Cô đã tắt chuông trước khi vào phòng thí nghiệm, điện thoại rung lên trong lòng bàn tay, ba chữ trên màn hình đã đâm thẳng vào góc khuất mềm mại nhất trong trái tim cô.

Trần Niên không nghe máy bởi vì cô đã nhìn thấy bóng dáng cao to đứng dưới tàng cây trước cửa chung cư kia.

Thời gian giao thoa, Trần Niên thoáng như trở lại thời còn học trường trọng điểm Nhất Trung thành phố S năm ấy, anh chạy đua với cơn bão, đáp chuyến bay của hãng hàng không khác tới giúp cô "nạp điện", đến nay cô vẫn còn nhớ rõ nhịp tim đập thình thịch vì sự cảm động ẩn giấu sâu trong lòng khi ấy.

Bên kia truyền đến âm báo bận, không có người nhận, Trình Ngộ Phong nhíu mày chuẩn bị gọi lại lần nữa nhưng dường như nhận ra điều gì, anh quay đầu lại.

Bốn mắt nhìn nhau.

Anh dịu dàng mỉm cười, chậm rãi dang hai tay về phía cô.

Rốt cuộc thì Trần Niên không khống chế được bản thân, như viên đạn nhỏ lao thẳng vào ngực anh.

Lực va chạm quá mạnh, Trình Ngộ Phong phải lui về sau một bước mới giữ vững được cơ thể hai người, Trần Niên ôm anh, ngửi thấy hơi thở trong trẻo quen thuộc trên người anh mà tâm trạng phức tạp, vừa muốn cười vừa muốn khóc.

Không cần hỏi anh tại sao lại xuất hiện ở đây, bởi đáp án chỉ có một: Chính vì cô đang ở đây.

Anh là vì cô mà đến.

Sinh viên đi qua thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt nhìn tới, dù sao thì có một đôi trai xinh gái đẹp người Châu Á ôm nhau cũng là cảnh đẹp ý vui, Trần Niên lại hoàn toàn không quan tâm, trong mắt cô chỉ nhìn thấy mỗi người đàn ông trước mặt này mà thôi.

Mấy chiếc lá đỏ nhiễm đầy sắc vàng óng ánh, Trần Niên nhón chân lên, câu lấy cổ anh mà hôn.

Nụ hôn này vừa sâu vừa lưu luyến, đã nói lên tất cả những nhớ nhung trong lòng của nhau, từ lúc trời chiều sắp lặn cho đến khi ánh sáng cuối chân trời biến mất để tiếp tục chiếu sáng ở một nửa khác của thế giới.

Ánh chiều tà le lói, cách đó không xa, từng toà nhà với lớp gạch tường đỏ tươi lần lượt sáng đèn.

Trần Niên dẫn Trình Ngộ Phong về phòng, cô ở cùng với một nữ sinh Trung Quốc khác, vừa vào cửa đã thấy trên bàn còn đặt một chiếc pizza đang ăn dở, đoán chừng là đang ăn thì bị người khác gọi đi.

Bình thường không có khách đến thăm, Trần Niên tìm mãi không thấy cái cốc nào mới đành phải dùng cái của mình rót cho anh một cốc nước.

"Bình thường em cũng ăn cái này?" Trình Ngộ Phong chỉ pizza và cocacola.

Trần Niên bỗng nhiên chột dạ: "Thỉnh thoảng… mới ăn một chút thôi."

Quả thực ban đầu cô cũng quyết tâm tự mình nấu cơm, nhưng về sau thì… không đề cập đến cũng được, pizza và cocacola vừa tiện lợi vừa lấp đầy được dạ dày, dần dần rồi cũng quen.

"Niên Niên."

"Em biết rồi," Trần Niên chủ động nhận sai, "Sau này em sẽ cố gắng ăn ít lại."

Trình Ngộ Phong bỗng dưng cười khẽ một tiếng, anh kéo cô qua, vòng tay ôm chặt lấy.

Trần Niên cũng kịp nhận ra, anh không phải muốn mắng cô mà chỉ là muốn… ôm cô một cái.

Bạn cùng phòng có thể trở về bất cứ lúc nào, ngoài cửa thỉnh thoảng lại có tiếng bước chân truyền đến, vào mấy lúc này mà ôm nhau như vậy cảm giác kích thích cứ như yêu đương vụng trộm ấy.

Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến rồi.

Bạn cùng phòng của Trần Niên đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy người đàn ông xa lạ ngồi bên trong, phản ứng đầu tiên là mình đi nhầm cửa.

"Dĩnh Dĩnh," Trần Niên mỉm cười gọi cô ấy lại, "Cậu không đi sai đâu."

"Oh~my god!" Dĩnh Dĩnh kinh ngạc, "Trần Niên, đây là bạn trai cậu sao?"

Trần Niên tự nhiên thoải mái giới thiệu bọn họ với nhau.

Dĩnh Dĩnh nhìn Trình Ngộ Phong, nở nụ cười vừa thùy mị lại rụt rè nhưng thực ra sâu trong đáy lòng đã kích động phát điên lên rồi, quá đẹp trai, quá man! Giữa phong trào ưa chuộng tiểu thịt tươi như trong nước vậy mà vẫn còn kiểu đàn ông diện mạo xuất chúng lại mang đậm khí chất vững vàng chính chắn đến vậy.

Tựa như một khối ngọc thô không nóng nảy cũng chẳng kiêu căng, chỉ ôn hoà ấm ám, lắng đọng giữa thiên nhiên.

"Dĩnh Dĩnh, chuyện là, đêm nay tớ… "

"Biết biết." Dĩnh Dĩnh nhìn chiếc túi Trần Niên cầm trên tay, tỏ ra đã biết tất cả mọi chuyện, đều là người trưởng thành cả rồi, bạn trai ngàn dặm xa xôi sang đây thăm nên đương nhiên buổi tối phải trải qua mộng đẹp cùng nhau chứ.

Dĩnh Dĩnh cười tiễn Trần Niên ra ngoài cửa, vẫn không quên nháy mắt ra hiệu, "Chúc hai người có một đêm tốt đẹp nha."

Trần Niên: "..."

Làm gì mà nói mập mờ dữ vậy, mặt cô nóng tới nỗi sắp cháy luôn rồi.

Thôi được rồi, đúng là những chuyện họ sẽ làm đêm nay quả thực không thuần khiết cho lắm.

Nửa giờ sau, Trần Niên đi theo Trình Ngộ Phong vào khách sạn mà anh đang nghỉ lại, khi cánh cửa sau lưng đóng "Rầm" một tiếng, cô không kịp chờ đợi mà nhảy bổ lên người Trình Ngộ Phong.

Trình Ngộ Phong vững vành đỡ cô bạn gái đang quá nhiệt tình, bốn cánh môi dính sát vào nhau tựa như hai đầu nam châm gặp gỡ, đầu lưỡi trêu chọc lẫn nhau, dùng sức mút vào, nụ hôn ướt át kéo ra thành những sợi chỉ bạc, âm thanh hô hấp và tiếng tim đập của cả hai như hòa vào làm một, chẳng thể phân biệt được anh hay em.

Chiếc giường lớn màu trắng sạch sẽ tiếp nhận sức nặng của hai người, lún xuống, chỉ chốc lát sau, mặt giường bắt đầu rung động.

Từng cú va chạm càng lúc càng mạnh, đâm tới nơi sâu nhất trong thân thể Trần Niên.

Từng lớp mềm mại bao quanh khiến Trình Ngộ Phong tê dại cả người.

Một lúc lâu sau, trời quang mây tạnh.

Sau ba lần vận động với cường độ cao xong, rốt cuộc thì Trần Niên cũng không còn một chút sức lực nào, ngay cả việc bị ôm vào phòng tắm tắm rửa, cô đều trong tình trạng mơ mơ màng màng.

Sau khi lau rửa sạch sẽ, cô lại bị ôm trở về trên giường, vừa chạm xuống gối là ngủ thiếp đi.

Trình Ngộ Phong vẫn còn lịch trình bay nên không thể ở lại Boston lâu, buổi chiều ngày hôm sau, Trần Niên tiễn anh đến sân bay, sau khi trở về lại tiếp tục vùi đầu vào việc học bận rộn mà phong phú.