Chinh Phục Bầu Trời, Chinh Phục Em

Chương 74




Tỷ lệ phẫu thuật thành công là 40%.

Trần Niên là người thông thạo toán học nhưng cũng không đoán được xác suất này có ý nghĩa như thế nào. Có người có 99% hy vọng thành công nhưng cuối cùng vẫn không thoát được 1% xui xẻo kia, dĩ nhiên, cũng có người may mắn được 1% thành công, thế nhưng điều đó vô cùng hiếm gặp - trường hợp ấy gọi là “phép màu của y học”.

Phía sau con số này là một ván cờ sinh tử khốc liệt.

Phản ứng đầu tiên của Trần Niên là: Tỷ lệ thành công quá thấp, không tới một nửa, nhưng so với thời hạn 2 năm ngắn ngủi thì nó vừa nguy hiểm vừa hấp dẫn, điều kiện trước tiên là phải lấy mạng sống làm tiền cược, nếu thành công sẽ còn rất nhiều 2 năm, nhưng một khi thua cuộc thì…. ngay cả thời gian 2 năm cũng chẳng còn.

Cho dù là người thân cận nhất nhưng Trần Niên và Diệp Minh Viễn cũng không thể thay Dung Chiêu chọn lựa có đánh cược hay không.

“Bố nghĩ như thế nào?”

Diệp Minh Viễn ngước mắt nhìn lên trời, một lúc lâu sau ông mới nói: “Bố không muốn mẹ con chỉ còn mỗi 2 năm.”

Sau 7 năm quen biết và yêu nhau, họ cùng nắm tay nhau bước vào lâu đài hôn nhân, đồng vợ đồng chồng suốt 22 năm, từ bao lâu nay, cuộc đời của họ đã trở thành một phần không thể tách rời, nếu cố ép phải chia xa thì sẽ máu me be bét.

Nếu có thể, ông rất muốn sống cùng vợ đến già.

Con đường phía trước vừa tối tăm vừa lạ lẫm, làm sao ông có thể đành lòng để Dung Dung bước đi cô đơn một mình?

Trần Niên cũng nghĩ giống vậy nhưng trong lòng cô biết rất rõ dù cha con cô có cùng suy nghĩ thì người quyết định cuối cùng vẫn là mẹ, thế nhưng cô có cảm giác mẹ sẽ lựa chọn giống hai người họ.

Có lẽ đó chính là mẹ con liền tâm.

Dung Chiêu im lặng rất lâu sau khi nghe chồng nói về ca phẫu thuật, trong mắt bà đọng lại một làn nước mỏng manh, bà cương quyết nói: “Em muốn làm phẫu thuật.”

Trần Niên khẽ dựa vào lòng Dung Chiêu, “Mẹ ơi.”

“Dung Dung.” Diệp Minh Viễn cũng kêu lên một tiếng, chỉ hai từ này đã thay thế cho biết bao điều muốn nói.

Dung Chiêu yếu ớt nở nụ cười, dịu dàng và điềm tĩnh, đó là sức mạnh của tình mẫu tử mà cũng là khát vọng cầu sinh, sự yếu đuối và mạnh mẽ vừa hay đều cùng tồn tại bên trong con người bà.

“Niên Niên, mẹ không đành lòng rời bỏ con, cũng không nỡ bỏ lại bố con, vì vậy, mẹ nhất định phải đánh cược.”

Chỉ có đánh cược mới có khả năng sống.

Không, là nhất định phải thắng!

Trong quá khứ, bà đã chiến thắng mười một lần, mỗi lần đều thành công bước ra từ cửa tử, tin rằng lần này trời cao cũng sẽ ban cho bà một cái kết viên mãn.

Ba người nắm tay nhau, không biết là ai đang run nhưng cuối cùng thì cả sáu bàn tay đều run nhẹ, không một ai khóc nhưng khóe mắt ai cũng đỏ hoe.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, cả phòng bệnh tràn ngập ánh nắng nhưng bầu không khí dường như lại đang ngưng đọng.

Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, hai mẹ con cùng nhau nói chuyện, Dung Chiêu mệt đến mức ngủ thiếp đi, bây giờ cơ thể của bà rất yếu, thậm chí không thể bước xuống khỏi giường mà chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi.

Trần Niên giúp mẹ vén lại góc chăn rồi tiếp tục ngồi bên cạnh giường trông chừng bà.

Điện thoại đang ở chế độ im lặng run lên một lần, hai lần, ba lần, dựa vào nhịp điệu có thể đoán không phải là cuộc gọi đến, Trần Niên mò tìm điện thoại trên bàn, sau khi nhìn vào màn hình thì ra là thông báo tin nhắn trong nhóm trò chuyện.

Cô nhấn vào, từng dãy icon (ngọn nến), (ôm nhau) và những dòng tin như ‘cố nén đau thương’ đập vào mắt khiến trái tim cô cũng đau nhói theo.

Cô phát hiện ra nhóm này trong lúc tìm tư liệu trước đây, thành viên trong nhóm đều là người bệnh hoặc người nhà bệnh nhân đang mắc phải căn bệnh giống mẹ cô, chủ yếu dùng để chia sẻ những thông tin điều trị và cỗ vũ tinh thần cho nhau.

Nhóm có tổng cộng 105 thành viên nhưng hình đại diện của một nửa số đó là màu xám.

Hôm nay lại có thêm một cô gái 20 tuổi không qua khỏi. Trần Niên có ấn tượng đặc biệt với cô bé này vì cô ấy là người hoạt bát sáng sủa, là thành viên vui vẻ trong nhóm… Ngón tay Trần Niên khẽ vuốt lên bức ảnh đại diện vĩnh viễn sẽ không bao giờ sáng lại được nữa, nước mắt tuôn ra nhưng tiếng khóc đã bị cô kiềm lại giữa đôi môi.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Trần Niên cuống quýt rút nhanh vài tờ khăn giấy lau sạch nước mắt, trước khi cánh cửa mở ra, cô đã nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh sửa sang lại một chút rồi mới bước ra ngoài.

Trong phòng bệnh nhiều thêm 2 người, là Diệp Minh Viễn vừa từ văn phòng bác sĩ trở về và Trình Ngộ Phong đến thăm Dung Chiêu.

Cả hai ánh mắt đều rơi vào Trần Niên, cô rũ mắt tránh đi theo bản năng.

Diệp Minh Viễn đến gần nhìn vợ mình, Dung Chiêu vẫn còn ngủ, ông chạm nhẹ lên tay bà, nhiệt độ ấm áp trên bàn tay kia khiến đôi mày đang nhíu chặt của ông giãn ra được một chút.

“Em có muốn xuống dưới đi dạo một chút không?” Trình Ngộ Phong thì thầm nói với Trần Niên.

Trần Niên gật đầu. Cô cũng có thật nhiều điều muốn nói với anh.

Hai người rón rén mở cửa bước ra ngoài.

Môi trường trong bệnh viện này rất tốt, cây cối râm mát, phóng mắt nhìn khắp nơi đều là một màu xanh biêng biếc, Trần Niên đi đến bên dưới một cây đa to, cô vừa xoay người một cái đã có ngay lồng ngực ấm áp để dựa vào.

“Bác sĩ nói nếu mẹ em không đồng ý phẫu thuật thì nhiều nhất chỉ có thể sống được 2 năm.” Cô khẽ túm lấy áo sơ mi của anh, “Nhưng nếu phẫu thuật thì tỷ lệ thành công cũng không cao, chỉ có 40%, em rất sợ… Em đã phải mất đi một người mẹ rồi…”

Dường như sau khi số mệnh hung hăng đẩy cô ngã một cú đau điếng thì ban cho cô một viên kẹo an ủi, giờ đây, nó lại muốn cướp lấy viên kẹo đó từ trong tay cô.

Trần Niên không biết mình có thể chịu đựng được nỗi đau ấy thêm một lần nữa hay không, cô không muốn khóc bởi vì nước mắt không thể giải quyết được vấn đề, ngược lại còn tăng thêm áp lực tâm lý cho bố mẹ cô, thế nhưng nỗi buồn trong lòng càng lúc càng nhiều, không thể giải tỏa.

“Anh biết không? Một cô gái trong nhóm vừa mất hôm nay, cô ấy mới 20 tuổi thôi, bằng tuổi em.”

Giữa lúc thanh xuân mơn mởn nhưng cuộc đời của cô gái ấy lại vĩnh viễn chấm dứt.

“Gia đình của cô ấy sẽ đau lòng đến cỡ nào đây.”

“Niên Niên,” Trình Ngộ Phong cúi đầu khẽ hôn lên khóe mắt cô, cảm nhận được mùi vị mặn chát của nước mắt, “Trên đời này có rất nhiều chuyện khiến chúng ta bất lực nhưng khi còn sống nên hướng tới những điều tốt đẹp, em phải có lòng tin vào mẹ mình, bà ấy đã trải qua rất nhiều gian nan cực khổ nên nhất định bà ấy sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.”

“Hơn nữa,” Giọng nói của anh vừa trầm vừa thấp, “Bây giờ có em ở bên cạnh chính là động lực lớn nhất của mẹ em, vì em, bà ấy sẽ cố gắng hết sức.”

“Trước khi mọi việc có kết quả cuối cùng, tất cả đều là ẩn số, mà ẩn số cũng đại biểu cho hy vọng.”

Lời nói của Trình Ngộ Phong giúp trái tim rơi xuống vực sâu của Trần Niên trở nên nhẹ nhõm hơn, cô tựa mình vào ngực anh cọ cọ hai cái, đến lúc ngẩng đầu lên ngoại trừ hốc mắt và chóp mũi vẫn ửng hồng, còn bao nhiêu áp lực đè nặng lên cô đã từ từ biến mất.

“Là do em quá bi quan. Trước đây trên máy bay anh đã nói, tránh được một kiếp nạn cũng giống như tiêu hết năm triệu vận may, sau này gặp được anh và lại đoàn tụ cùng bố mẹ, em cảm giác như mình đã sử dụng hết vận may cả đời này rồi.”

Trình Ngộ Phong cầm tay cô, lòng bàn tay đan xem vào nhau, “Được rồi, anh sẽ cho em mượn vận may của anh.”

Trần Niên đặt tay mình vào giữa bàn tay anh, “Trình Ngộ Phong, cảm ơn anh.”

“Cô bé ngốc.” Với giọng điệu cưng chiều, Trình Ngộ Phong khẽ hôn lên trán cô, “Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn thôi.”

“Vâng!”

Chỉ cần là lời anh nói, cô đều tin tưởng tuyệt đối.

Trình Ngộ Phong đưa Trần Niên đi dạo một vòng mới trở về phòng bệnh, vừa đẩy cửa ra, Trần Niên đã thấy Lộ Chiêu Đệ đang đứng đưa lưng về phía cửa.

Khi biết được tin Dung Chiêu bệnh nặng phải nhập viện, Lộ Chiêu Đệ đã lập tức chạy đến thành phố A, vừa xuống máy bay là đi thẳng tới bệnh viện trung tâm thành phố, hai mắt sưng đỏ thế kia, vừa nhìn đã biết cô khóc dữ dội tới cỡ nào rồi.

Với những người đối xử tốt với mình, Lộ Chiêu Đệ cũng một lòng đối đãi.

Nhìn thấy Dung Chiêu tiều tụy nằm trên giường, ánh mắt Lộ Chiêu Đệ bắt đầu mờ đi, trong lòng không ngừng lặp đi lặp lại, người tốt sẽ được ban phước lành, mẹ nuôi nhất định sẽ không sao.

Lộ Chiêu Đệ nhắm chặt hai mắt, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên mặt, ngay cả có người đứng bên cạnh cũng không phát hiện ra.

Trần Niên đưa cho cô hai miếng khăn giấy.

Lộ Chiêu Đệ nghiêng đầu, há miệng, không phát ra âm thanh nhưng nhìn vào khuôn miệng thì có thể đoán được cô đang gọi “Niên Niên.”

Trần Niên duỗi tay ôm cô ấy, nhẹ nhàng an ủi, “Đừng khóc.”

Lộ Chiêu Đệ vùi trong lòng Trần Niên, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, Dung Chiêu đã tỉnh dậy, vừa mở mắt ra thấy hai cô con gái đứng trước giường bệnh, bà bèn cầm tay hai chị em, nở nụ cười hạnh phúc.

Buổi chiều hôm ấy, phòng bệnh tràn ngập tiếng cười vui vẻ.

***

Bởi vì bệnh tình của Dung Chiêu tái phát nhiều lần nên ngày phẫu thuật vẫn chưa được xác định.

Trình Ngộ Phong tìm đến những bác sĩ khoa tim mạch có danh tiếng ở Mỹ. Sau khi đọc xong hồ sơ bệnh án, họ rất ngạc nhiên, tất cả đều cho rằng Dung Chiêu chính là một kỳ tích, bà có ý chí sống rất mạnh mẽ, điều này rất hiếm gặp ở những bệnh nhân khác. Vì điều này, họ chắc chắn tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật sẽ lên đến 50%.

Sau khi các chuyên gia hội chẩn thì cuối cùng đã đề ra phương án phẫu thuật, thời gian cũng được chỉ định vào ngày 12 tháng 7.

Thời gian dường như đang nhích dần về phía hồi sinh nhưng cũng giống như đếm ngược mạng sống, cuối cùng rồi cũng đến ngày 12.

Trình Lập Học, Trình Ngộ Phong và Lộ Chiêu Đệ đã đến bệnh viện từ sớm.

Trước khi vào phòng phẫu thuật, Diệp Minh Viễn nắm chặt tay vợ, ông mạnh mẽ đặt lên tay bà một nụ hôn, hầu như dùng hết sức lực vốn có mà nói với bà một câu, “Dung Dung, anh ở ngoài đợi em.”

“Được.” Dung Chiêu cười đáp.

“Mẹ, mẹ là người mẹ dũng cảm và mạnh mẽ nhất trên đời.” Trần Niên cố gắng kiềm chế giọng nói của mình, “Nhất định mẹ sẽ làm được. Con và bố…. chờ mẹ.”

“Mẹ ơi, con yêu mẹ.”

Đã từng một lần cô không kịp nói câu này với người mẹ Lộ Như Ý của mình, bây giờ, cô hy vọng có cơ hội nói lên ngàn lần câu nói đó.

“Mẹ phải nhớ kỹ con và bố đều rất yêu, rất yêu mẹ, vì con, vì bố, con xin mẹ nhất định phải cố lên.”

“Niên Niên,” Nước mắt Dung Chiêu từ từ rơi xuống, “Mẹ cũng yêu con, rất yêu con.”

Mẹ cũng muốn đồng hành cùng con qua một quãng đường thật dài, muốn tận mắt nhìn thấy con kết hôn sinh con, muốn bù đắp cho những tháng năm chúng ta lạc mất nhau.

Nhưng lỡ đâu số mệnh đã như vậy, mẹ cũng sẽ không hối hận, chỉ cần con và bố sống thật tốt… “Niên Niên, hãy chăm sóc thật tốt… cho bố của con.”

Đây là những lời nói cuối cùng của Dung Chiêu trước khi vào phòng phẫu thuật, khi tâm trạng bình tĩnh lại một chút, Trần Niên mới hốt hoảng nhận ra những lời này có ý ám chỉ đến sự ly biệt.

Mẹ cô đã tính đến tình huống xấu nhất.

Nhận thức được điều này khiến Trần Niên lạnh hết cả người, thần kinh căng thẳng, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể đứt rời, hai bên thái dương giần giật đau nhức, cô tựa đầu lên vai bố mình như muốn tìm kiếm cảm giác an toàn nào đó, hai cha con nắm tay nhau thật chặt giống như lần trên máy bay trước kia.

Giờ này khắc này, họ cùng nhau nuôi hy vọng nhưng niềm hy vọng đó cũng rất yếu ớt, dường như đang bị sự tuyệt vọng quấn quanh.

Ý nghĩ đáng sợ nào đó khiến lồng ngực Trần Niên đau nhói không thôi ——

Mẹ ơi, nếu như mẹ ở trên trời có linh thiêng thì xin mẹ phù hộ cho mẹ con, nếu có thể, con nguyện ý đánh đổi 20 năm mạng sống của con cho mẹ.

Cầu xin người.

Chỉ cần mẹ có thể bình an vô sự, muốn con làm gì con cũng bằng lòng.

Đèn của phòng phẫu thuật đã sáng suốt 10 tiếng.

Bác sĩ bước ra, mệt mỏi nhìn mọi người và mỉm cười thông báo tin vui, “Phẫu thuật thành công.”

Trình Lập Học vuốt cằm nở nụ cười, Trình Ngộ Phong thở dài nhẹ nhõm, Lộ Chiêu Đệ thì nước mắt đã lăn dài trên mặt.

Mấy giây sau, Trần Niên mới bật dậy từ trên ghế, “Bố ơi, bố có nghe thấy không? Phẫu thuật đã thành công!”

Diệp Minh Viễn như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ dài, đầu óc trống rỗng, đang chuẩn bị đứng dậy nhưng do mấy ngày qua phải chịu áp lực từ thể xác đến tinh thần nên ông đã kiệt sức, hơn nữa vì đứng dậy quá nhanh, đôi chân mềm nhũn không chịu nổi sức nặng của cơ thể khiến trước mắt tối sầm, ông đã ngất đi.