Chinh Phục Bầu Trời, Chinh Phục Em

Chương 71




Hơn 8 giờ tối, Trình Ngộ Phong và Trần Niên mới nghỉ lại ở khách sạn Kim Diệp, sau khi làm xong thủ tục đăng ký, cất kỹ hành lý thì hai người xuống dưới lầu ăn cơm, thời gian cũng chưa muộn lắm nên Trần Niên đề nghị đi chợ đêm gần đây một lát.

Chợ đêm là địa điểm để giết thời gian vào buổi tối của người thành phố S, đủ mọi sạp hàng rực rỡ muôn màu, đi vài bước là có một món ăn đặc sắc, gần như tập hợp tất cả các món ăn vặt khắp nơi trên cả nước, về phần hương vị có chính tông hay không, dùng nguyên liệu có vệ sinh hay không dường như cũng không quan trọng lắm, chủ yếu là giá cả phải chăng.

Gió đêm pha lẫn mùi dầu mỡ thổi qua mặt đất ướt sũng, bên trong vũng nước đọng phản chiếu ánh đèn màu rực rỡ bị người đi đường vội vàng liên tục đạp lên giống một tấm gương mờ bị vỡ thành từng mảnh nhỏ, chiếu ngược lại muôn vàn màu sắc của chúng sinh trên thế gian.

Vừa đi tới đầu phố đã ngửi thấy một mùi cay nồng đậm, Trần Niên nhịn không được nghiêng đầu hắt hơi một cái, cách đó không xa có sạp đồ nướng, đối diện là quán lẩu thập cẩm cay, hai bên đều có một hàng người xếp hàng thật dài.

Mấy chiếc bàn thấp bốn người ngồi trong tiệm đều đã đầy, bầu không khí vừa khói bụi vừa ồn ào, sau một ngày mệt nhọc giữa cuộc sống bộn bề, mọi người giống như một đóa hoa héo được trở về trong nước, gột rửa đi ý chí suy sụp, trở nên sinh động sung mãn hẳn lên.

Thùng rác nằm nhan nhản ven đường nhưng cũng có thể nhìn thấy rác vứt bừa bãi mọi nơi, Trần Niên vò khăn giấy thành cục nhét vào thùng rác đầy đến mức sắp tràn ra, lúc quay người bỗng có chiếc xe đạp ofo(1) gần như đi sượt qua cô, may mắn Trình Ngộ Phong lanh tay lẹ mắt kéo cô lại.

(1)ofo là công ty cho thuê xe đạp trực tuyến (còn gọi là dịch vụ xe đạp công cộng) được thành lập vào năm 2014 tại Bắc Kinh, khách hàng có thể thuê xe đạp của công ty và đỗ lại bất cứ nơi đâu nếu không cần dùng nữa, sẽ có nhân viên công ty đến gom xe về, ofo tượng trưng cho hình dáng một người khi đạp xe.

Chủ nhân của chiếc xe đạp cũng không quay đầu lại mà len lỏi vào trong đám người đi mất.

Trình Ngộ Phong khẽ chau mày, Trần Niên lắc lắc cánh tay anh, "Chúng ta đi tiếp thôi."

Phía trước truyền đến từng tiếng nhạc dai dẳng đầy bi thương, như khóc như than, Trần Niên lôi kéo Trình Ngộ Phong đi đến đó, chỉ thấy trong góc tối hẻo lánh với ánh đèn ảm đạm có một người đàn ông khoanh chân ngồi dưới đất kéo đàn nhị, phía trước mặt rải rác mấy đồng tiền xu, tiền giấy, mệnh giá lớn nhất chỉ có 5 đồng.

Trần Niên không nghe ra đây là bài gì cũng không biết trình độ của người đàn ông đó như thế nào, cô chỉ chú ý tới đôi mắt không có tiêu cự kia, nó trống rỗng đục ngầu giống như một món đồ lạnh băng không có sinh mệnh, vì kế sinh nhai mà không tiếc bày ra chỗ mềm yếu nhất cho người ta thấy nhưng hiệu quả lại quá nhỏ bé.

Bài nhạc kết thúc.

Cô lấy tờ 100 đồng trong ví ra để trước mặt ông ta, người đàn ông không hề biết, chỉ đổi một ca khúc mới, tiếp tục kéo đàn.

Trần Niên không biết phía sau ông là câu chuyện như thế nào, sau khi đi một đoạn khá xa, cô mới yên lặng than nhẹ trong lòng, nếu tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy thế giới này thì tốt quá rồi.

Đương nhiên trước mắt mà nói, đây là chuyện không có khả năng thực hiện.

Thế nhưng Trần Niên không hề biết rằng đoạn nhạc đệm tối hôm nay thật ra lại là một luồng sức mạnh vô hình dẫn dắt cô, để cô dùng hết sở học suốt đời tận sức vì sự nghiệp giúp đỡ người mù nhìn thấy ánh sáng.

"Muốn vào trong một chút không?"

Trần Niên bị giọng nam trầm thấp gọi về tâm tư đang lơ lửng, cô mới phát hiện không biết từ lúc nào mình đã đi đến trước cửa tiệm chụp ảnh, ngay trước mặt là quầy chụp ảnh dán(2), bên ngoài dán một tấm áp phích chứa đầy những bức ảnh selfie của mấy cô cậu mới lớn, ánh mắt cô nhìn lướt vào trong tiệm rồi bỗng nhiên lấp loé toả sáng, “Được ạ.”

(2)Quầy/máy chụp ảnh dán:



Cô lôi kéo Trình Ngộ Phong đi vào, chỉ dãy quần áo trên kệ, "Ông chủ, chỗ này của ông có cho thuê trang phục quân sự không?"

Chủ tiệm đang nhàm chán ăn dưa hấu xem tivi, thấy có khách tới cửa thì ném miếng dưa lên bàn, vẻ mặt tươi cười đi tới, "Thuê một bộ 50 đồng, miễn phí chụp ảnh."

Ông ta nhìn Trình Ngộ Phong, do dự một hồi mới nói: "Nếu như thuê hai bộ thì có thể bớt 20% cho hai người."

Ngoài miệng chủ tiệm nói như vậy nhưng vốn cũng không ôm hy vọng cho thuê được hai bộ bởi vì người đàn ông trước mắt này nhìn qua chính là loại người tinh anh chuyên ra vào văn phòng cao cấp, sao lại có hứng thú mặc trang phục quân sự chụp ảnh chứ?

Ông ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi, không ngờ Trình Ngộ Phong lại đồng ý khiến ông suýt chút đã rớt mắt kính, "Vậy, vậy hai người đi thay quần áo trước đi."

Chủ tiệm đương nhiên sẽ không biết mặc trang phục quân sự chụp ảnh tình nhân đối với Trình Ngộ Phong và Trần Niên mà nói có ý nghĩa quan trọng thế nào, kinh nghiệm trong nghề nói cho ông ta biết tướng mạo khí chất của đôi nam nữ này đều xuất chúng, ảnh chụp ra nhất định sẽ là cảnh đẹp ý vui, nói không chừng còn có thể trở thành bảo bối trấn tiệm của mình nữa.

Trang phục quân sự coi như sạch sẽ không có mùi gì, chỉ có điều… Trình Ngộ Phong mặc lên người thì lại quá nhỏ, Trần Niên nhìn đường cong thân thể căng cứng dưới lớp vải thật mỏng kia, quả thật không thể dời mắt nổi, nhất là còn có thể mơ hồ nhìn thấy hình dạng của vị trí nào đó ở thân dưới.

May mắn chỉ chụp ảnh nửa người trên.

Gần như không cần chỉ đạo tư thế chụp ảnh, hai người sóng vai ngồi chung đã có cảm giác vô cùng thân mật khiến ông chủ nhịn không được chụp nhiều thêm mấy tấm, tải lên máy tính xem đi xem lại, cảm thấy không cần dùng phần mềm chỉnh sửa vì mỗi tấm ảnh đều rất hoàn mỹ, đương nhiên phải kể thêm kỹ thuật chụp ảnh siêu cao của mình nữa, ông ta đóng lại phần mềm, thông qua Wechat gửi ảnh đến điện thoại của Trần Niên.

Trần Niên xem từng tấm một, cảm thấy đều rất hài lòng, đây là Trình Ngộ Phong 30 tuổi và Trần Niên 20 tuổi không cần photoshop, rốt cuộc cũng chung khung hình với nhau, xem như đã hoàn thành một tâm nguyện nho nhỏ của cô.

Bởi vì cùng mặc trang phục quân sự nên dường như chênh lệch mấy tuổi cũng nhìn không ra nữa.

Trình Ngộ Phong lấy từ trong ví tiền tờ 100 đồng đưa cho ông chủ, ông chủ nhận lấy, đang tính trả tiền thừa thì Trần Niên nói cô rất thích ảnh chụp, không cần giảm giá, ông chủ cười ha ha, "Vậy tôi cũng chúc hai bạn trăm năm hảo hợp."

Trần Niên cất giọng trong veo ngọt ngào: "Cảm ơn chú."

Ông chủ tiễn bọn họ ra ngoài, lúc quay người vào tiệm bỗng vỗ đầu một cái, lại quên nói với bọn họ mình có yêu cầu quá đáng là muốn dán ảnh chụp để quảng cáo, ông ta lắc đầu, hay là thôi đi, chưa có sự đồng ý không được tự tiện dùng ảnh chụp của khách, chút đạo đức nghề nghiệp này vẫn phải có.

Trần Niên và Trình Ngộ Phong trở lại khách sạn Kim Diệp, Trình Ngộ Phong bỏ đồ đạc xuống thì cầm quần áo vào phòng tắm, tắm rửa xong đi ra thấy cô bạn gái bé bỏng vẫn vùi mình trên ghế sô pha cầm điện thoại yêu thích nhìn không buông tay, anh ngồi xuống bên cạnh, hỏi, "Yêu thích đến vậy sao?"

Trần Niên ngồi dậy, dựa lên vai anh, mặt cọ cọ mặt anh, "Trình tiên sinh, em yêu anh nhất."

Lời này nghe thật dễ chịu, Trình Ngộ Phong nhếch môi cười, cứ thế nghiêng đầu sang mà hôn lên môi cô.... Đây là một nụ hôn sâu vô cùng nóng bỏng, từ đôi môi, anh tấn công đến cổ rồi chuyển xuống bầu ngực mềm mại…. Trình Ngộ Phong cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy, khi mọi chuyện xong xuôi, mặt mũi Trần Niên đỏ bừng, ngay cả bờ môi cũng hơi sưng lên, cô kéo áo lại đàng hoàng rồi bỏ chạy vào phòng tắm.

Đêm nay, hai người ngủ cùng nhau trên một chiếc giường.

Trần Niên hẹn Lộ Chiêu Đệ gặp mặt lúc 8 giờ, ngày hôm sau, 6 giờ cô đã tỉnh khiến người đàn ông bên cạnh cũng bị đánh thức, sau khi ướt át một trận cô mới được thả xuống giường rửa mặt.

Trần Niên ăn sáng xong thì cũng sắp đến giờ hẹn, Trình Ngộ Phong vừa đưa cô đến quán trà sữa đã hẹn lại bị một cuộc điện thoại công việc gọi đi, cô tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, mấy phút sau, bóng dáng Lộ Chiêu Đệ xuất hiện tại cửa ra vào.

Lộ Chiêu Đệ giờ đã cao hơn, trắng trẻo hẳn ra, cô mặc áo sơ mi màu xanh nhạt cùng váy yếm jean nhìn vừa trẻ trung lại vừa hoạt bát, khác hoàn toàn với dáng vẻ khúm núm nhát gan trước kia.

Trần Niên kích động đứng lên thì phát hiện sau lưng Lộ Chiêu Đệ còn có một anh chàng cao lớn đi theo, cô lục lại ký ức trong đầu, "A, anh là....”

Chàng trai nọ cũng nhận ra cô, kinh ngạc nói, "Trùng hợp vậy! Sao lại là cô!?"

Lộ Chiêu Đệ không biết bọn họ đang nói gì, nghe xong cứ như rơi vào sương mù.

Trần Niên giải thích: "Tháng Sáu năm ấy, lần đầu tiên em đi máy bay đó, anh ta vừa vặn ngồi ngay phía trước em, lúc đó tóc còn là màu tím, đúng chứ?"

Giả Huy Hoàng sờ đầu, cũng may cô còn giữ lại chút mặt mũi cho mình, không nói ra chuyện lúc đó mình vừa khóc vừa nôn oẹ lung tung, được tiếp viên hàng không đỡ xuống máy bay.

Lộ Chiêu Đệ bừng tỉnh hiểu ra, Trần Niên nháy mắt với cô, "Không giới thiệu một chút sao?"

Trên mặt Lộ Chiêu Đệ mang theo vẻ ngượng ngùng, "Đây là bạn trai em, Giả Huy Hoàng."

"Đây là chị của em, Trần Niên."

"Tôi biết cô đã lâu rồi," Giả Huy Hoàng nói, "Cô là con gái của bác Diệp, với lại cảnh ngộ của chúng ta cũng rất giống nhau."

"Hửm?"

Chuyện này nói ra thì dài lắm.

2 năm trước, trong lúc vô tình, chuyên gia tư vấn tâm lý của Chiêu Hàng phát hiện chỗ bọn buôn người Phương Đức Bình lẩn trốn, sau đó báo cảnh sát, cảnh sát lập tức khống chế kẻ tình nghi phạm tội, sau khi trải qua thẩm vấn thì phát hiện con trai gã - Giả Huy Hoàng cũng là một trong những đứa bé trước kia bị gã lừa bán...

Cậu trai trẻ với mái tóc màu tím và tính tình tùy tiện phát hiện vận mệnh bày ra cho mình một trò đùa cực lớn, thế là không gượng dậy nổi.

"Về sau, nhân viên công tác của Quỹ cứu trợ thanh thiếu niên Mộ Chiêu đến tìm tôi, bọn họ không chỉ giúp tôi tìm kiếm cha mẹ mà còn cho tôi cơ hội tiếp tục đi học."

"Vậy bây giờ anh..." Trần Niên nhẹ giọng hỏi, "Tìm được cha mẹ anh chưa?"

"Vẫn chưa."

Không phải đứa bé nào bị lừa bán đều có thể may mắn được trở lại bên cạnh cha mẹ như vậy.

Lộ Chiêu Đệ nắm chặt tay Giả Huy Hoàng dưới bàn, bị anh dùng sức cầm ngược lại, đây cũng là lần đầu tiên cô nghe nói chàng trai quật cường này còn có quá khứ khúc chiết đau xót đến thế, trong lòng không khỏi cũng thấy đau theo.

"Tôi không sao." Giả Huy Hoàng nói, "Dù sao cuộc sống hiện tại của tôi cũng rất tốt."

Trần Niên khẽ nở nụ cười.

Trần Niên không nhớ rõ mà Giả Huy Hoàng cũng không nhớ nổi, đây không phải lần thứ 2 bọn họ gặp nhau mà là lần thứ 3.

Lần đầu tiên họ gặp nhau là 16 năm trước, trong buồng sau xe tải nhỏ hẹp dơ dáy bẩn thỉu kia.

Tiểu Diệp sốt cao hôn mê được một anh trai xa lạ ôm lấy, nhiệt độ trên người như sắp khiến cậu bé tan chảy.

Cậu cảm giác người trong ngực có thể chết đi bất cứ lúc nào nên vô cùng sợ hãi, khóc tới nỗi thở không ra hơi ——

"Đầu của em gái nóng quá."

"Em gái không uống nước được.”

"Em gái không còn thở nữa."

…….

Sau khi đi bánh xe vận mệnh lướt qua nhau trong thoáng chốc như thế, hai đứa bé cùng cảnh ngộ lại rẽ qua hai con đường khác biệt, Tiểu Diệp bị vứt bỏ còn cậu thì trời xui đất khiến biến thành con trai của tên buôn người.

Cùng nhau trải qua cơn chấn động tâm lý trên không vào năm 18 tuổi ấy, sống sót sau tai nạn mới thật sự là cuộc trùng phùng.

"Không nói những cái này nữa." Giả Huy Hoàng gọi nhân viên phục vụ tới, "Hai người muốn uống gì?"

Trần Niên và Lộ Chiêu Đệ người muốn một ly nước trái cây còn người muốn một ly trà sữa, Giả Huy Hoàng thì gọi cà phê, một đĩa hoa quả và mấy loại điểm tâm khác.

"Chiêu Đệ, em nghĩ kỹ muốn báo danh ngành nào chưa?"

"Em muốn học chuyên ngành Luật." Lộ Chiêu Đệ nói, "Nhưng phải chờ tới cuối tháng xem thành tích thế nào đã."

"Nhất định không thành vấn đề." Giả Huy Hoàng cười nói.

"Anh thì sao?" Trần Niên hỏi Giả Huy Hoàng vấn đề giống vậy, trước đó cô biết anh là bạn học cùng lớp bổ túc của Lộ Chiêu Đệ, cũng vừa tham gia xong kỳ thi đại học hồi đầu tháng.

"Có thể tôi còn phải thi lại một lần." Giả Huy Hoàng cũng không cảm thấy ngại mà ngược lại mặt mũi tràn đầy tự tin, "Tương lai, tôi muốn trở thành kỹ sư bảo dưỡng của công ty Chiêu Hàng."

Anh nhìn Lộ Chiêu Đệ, dùng giọng điệu đùa giỡn mà nói: "Lộ Lộ, em phải chờ anh đó, đừng lên đại học đã bị một anh chàng loi choi nào đó câu đi, nếu thật vậy thì anh không biết phải làm sao đâu.”

Lộ Chiêu Đệ trực tiếp giựt cùi chỏ.

"Ơ, đây là cái gì thế?" Tầm mắt Lộ Chiêu Đệ rơi xuống cái túi trong tay Trần Niên.

"A!" Lúc này Trần Niên mới nhớ tới, cô bèn mở túi ra, "Đây là trứng gà với đậu que ngâm chua mà bố em nhờ chị mang cho em.”

Lộ Chiêu Đệ nhìn hai món đồ kia, im lặng không nói gì.