Chinh Phục Bầu Trời, Chinh Phục Em

Chương 12




Liên tục mơ vài giấc mộng đẹp, khi Trần Niên tỉnh lại thì trời đã sáng, bạn cùng phòng cô vẫn còn đang ngủ, một cánh tay của Trương Nghệ Khả ở giường dưới còn đang vắt ra bên ngoài thành giường, cái bụng trắng bóc cũng phơi ra, còn đang ngáy nhè nhẹ.

Động tác trèo xuống của Trần Niên vô cùng nhẹ nhàng, cô lại gần giúp cô ấy đắp kín chăn, sau đó ra ngoài sân rửa mặt.

Đang đánh răng cô bỗng nghe thấy tiếng còi, nhìn về nơi phát ra âm thanh chính là sân điền kinh, cô thấy bóng dáng Triệu Thắng Nam vụt qua nên ánh mắt không tự giác đuổi theo.

Một nhóm học sinh khoa thể dục thể thao đang chạy dưới ánh nắng ban mai, người chạy đầu là một nam sinh có dáng vóc khá cao nhưng cách xa quá nên cô không nhìn rõ diện mạo, chỉ thấy cậu ta chạy rất nhanh, vượt qua vạch cuối thì giơ cao tay lên làm động tác thắng lợi.

"Ục ục ục....."

Hôm qua Trần Niên quên không ăn cơm tối, đánh răng xong bụng cũng reo vang, bánh mì nướng mà cô định ăn tối qua giờ lại trở thành bữa sáng, cô uống thêm nửa chai nước suối rồi mới cầm cặp sách nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.

Một mình cô đi trong khuôn viên trường rộng lớn, cuối cùng cũng tìm được tòa nhà Khoa học tự nhiên ở phía ngoài cùng, đi tới phòng học 303, bên trong đã có hai nam sinh đang ngồi.

Bọn họ ngạc nhiên nhìn cô bạn tươi tắn đứng ngoài cửa, ngoại hình của cô vô cùng nhỏ nhắn, ngũ quan xinh đẹp, trên mặt còn mang theo nụ cười mỉm, chỉ yên tĩnh đứng yên như vậy để hai người họ quan sát.

Hai người trao đổi ánh mắt với nhau trong im lặng, đều chắc chắn từ trước tới giờ mình chưa từng thấy nữ sinh này.

"Bạn học, cậu....không phải đi nhầm lớp chứ?"

"Đây là phòng 303 tòa nhà Khoa học tự nhiên phải không?"

Một nam sinh khác trả lời: "Đúng vậy."

Trần Niên đi vào: "Vậy thì tớ không đi nhầm."



Trương Ngọc Hoành và Thu Hàng Hàng kinh ngạc đến mức há hốc miệng.

Trần Niên không hiểu vì sao họ lại phản ứng lớn đến vậy, cô ngồi vào vị trí gần cửa, vừa mới uống hai ngụm nước lại thấy một bóng đen dần dần phủ lên mặt bàn, thêm một nam sinh bước vào lớp.

Lần đầu tiên Âu Dương Bân nhìn thấy Trần Niên đã không che giấu được sự khiếp sợ của mình, cứ nhìn cô chằm chằm giống như nhìn động vật quý hiếm vậy, cậu còn liên tục lùi về sau mấy bước, đẩy mắt kính gọng đen nhìn lại biển '303' ở ngoài cửa.

"Âu Dương Bân, cậu không đi nhầm đâu!" Trương Ngọc Hoành vội vàng gọi người quay lại.

Thu Hàng Hàng cười đến mức cái bàn cũng rung theo.

Âu Dương Bân mơ hồ hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Ba người cùng nhìn về phía Trần Niên.

Lúc trước bọn họ ít nhiều cũng nghe được một vài tin tức, trường học chuẩn bị lập một ban thi đua, từ trong các lớp chuyên Khoa học tự nhiên chọn ra những học sinh mũi nhọn, lập thành một ban nhỏ độc lập do thầy Tằng - tổ trưởng khoa Vật lý làm chủ nhiệm, trang thiết bị cùng chất lượng giảng viên ở Nhất Trung là tốt nhất, học sinh sẽ được đào tạo chuyên về Toán học và Vật lý để đi thi.

Trong này có bao nhiêu cạnh tranh khốc liệt là có thể tưởng tượng được, Trương Ngọc Hoành, Âu Dương Bân cùng Thu Hàng Hàng đều là những người xuất sắc ở lớp chuyên Khoa học tự nhiên, phải vượt năm ải chém sáu tướng, gần như dùng hết bản lĩnh của bản thân mới được chọn vào, cho nên khi họ thấy một nữ sinh xa lạ cũng xuất hiện ở phòng 303 thì không khác nào thấy chim cánh cụt ở Châu Phi.

Không phải bọn họ xem thường nữ sinh, trong lớp cũng có không ít bạn nữ học các môn Khoa học tự nhiên rất tốt, trong các bạn nữ ấy cũng có vài người vượt qua vòng loại tuyển chọn nhưng đến vòng hai thì không có ai vượt qua được, dù sao thì thi đua trong học tập cũng đòi hỏi một ý chí nghị lực phi thường, đừng thấy cảnh tượng lúc khen thưởng vô cùng nở mày nở mặt mà không biết bản thân người đó đã phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực, phải gánh chịu những áp lực nhiều không đếm được như thế nào, huống hồ lại còn là một nữ sinh như hoa như ngọc thế kia…

Gần như có thể đoán trước được, một đóa hoa mềm mại ở trong gió táp mưa sa, trời đất giá rét sẽ từ từ tàn lụi.

Trần Niên không biết trí tưởng tượng của bọn họ phong phú như vậy, chỉ cảm thấy bị nhìn đến mức hơi ngại ngùng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, nhuộm lên mái tóc đen của cô một màu vàng nhàn nhạt, cô vén sợi tóc rủ xuống bên má lên sau tai, ánh sáng bị che khuất, lại có người đi vào.

Ba nam sinh không hẹn mà cùng lên tiếng: "Thầy Tằng", Trần Niên nhìn lên bục giảng thấy một người đàn ông trung niên đang đứng ở đó, người này không gầy không béo, không cao không thấp, gương mặt chữ điền, trên sống mũi đeo một cặp kính, ánh mắt thì lấp lánh có thần, chỉ là…. hơi bị nghiêm túc, cô không tự giác ngồi thẳng lưng lên, hai tay khoanh trên bàn, ngồi ngay ngắn ra dáng một học sinh thông minh nghiêm chỉnh.

Tằng Bình Phàm nhìn bốn học sinh ngồi dưới qua cặp mắt kính thật dày, "Hoan nghênh mọi người đã tới lớp đào tạo mũi nhọn, ý nghĩa như tên, lớp mũi nhọn, chính là muốn đào tạo ra những thanh đao sắc bén nhất...."

"Woaa, lớp mũi nhọn," Âu Dương Bân đắc ý cười lộ ra hai cái răng khểnh, "Thật là oai nhé!" Vừa nghe đã biết vô cùng lợi hại rồi.

Thầy Tằng nói một câu đã kích thích bốn học sinh phía dưới nhiệt huyết dâng trào, nhân lúc tinh thần bọn họ đang dâng cao, ông phát cho mỗi người hai bộ đề thi Vật lý: "Trước tiên luyện tay một chút nhé."

Phát đề thi xong, giống như mới ra chuyện này, ông nói: "Đúng rồi, nữ sinh duy nhất lớp chúng ta, bạn học Trần Niên, mọi người làm quen một chút."

Trần Niên đứng lên, mỉm cười vô cùng chân thành, nói: "Xin chào mọi người, tớ là Trần Niên, sau này nhờ mọi người giúp đỡ nhiều hơn."

Ba nam sinh nhiệt liệt vỗ tay bày tỏ sự hoan nghênh.

Mặc dù thầy Tằng không giới thiệu gì nhiều nhưng có thể gia nhập lớp mũi nhọn, hơn nữa lại là người duy nhất không đeo kính, bạn nữ với đôi mắt đen nhánh trong suốt, chỉ dựa vào hai điểm này đã lặng lẽ chứng minh thực lực của cô mạnh đến mức nào.

Sau khi thầy Tằng ra ngoài, bốn người ngồi tại chỗ tập trung toàn bộ tinh thần làm đề thi, lớp học rộng lớn yên lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng bút viết trên mặt giấy phát ra âm thanh 'xoạt xoạt'.

Làm xong hai bộ đề thi thì đã đến giờ ăn trưa.



Trương Ngọc Hoành và Thu Hàng Hàng ở nhà trọ gần trường, cơm trưa sẽ không ăn ở căng tin trường học, mẹ Âu Dương Bân mỗi buổi trưa sẽ đúng giờ đưa bữa cơm đầy đủ dinh dưỡng qua cho cậu nên chỉ có một mình Trần Niên đến căng tin.

Sau khi Âu Dương Bân nhiệt tình dẫn cô tới căng tin thì chạy ra ngoài cổng trường học tìm mẹ, Trần Niên đứng nhìn một lúc, bắt chước những người phía trước lấy khay đựng thức ăn, sau đó gia nhập vào đội ngũ xếp hàng thật dài.

Đợi khoảng chừng 5 phút mới đến lượt Trần Niên chọn thức ăn, lúc cô đứng đợi đã nhẩm xong giá tiền, lấy năm tệ trong túi ra thanh toán nhưng dì phát thức ăn lại xua xua tay, nói cho cô biết ở đây không lấy tiền mặt mà phải dùng thẻ ăn của trường.

Trần Niên bối rối, cô không có thẻ ăn của trường, cũng không ai nói cho cô biết đi ăn cơm phải dùng thẻ ăn để thanh toán mà không được dùng tiền mặt......Cô nên làm gì bây giờ?

Phía sau truyền tới giọng nói oán trách của một nữ sinh: "Rốt cuộc đang lằng nhằng cái gì thế, không quẹt thẻ thì đừng có chiếm vị trí chứ, đằng sau còn một hàng người đang đói bụng đây này."

"Ngay cả thẻ cũng không có," có người không nhịn được chế giễu, "Cũng không biết ở đâu ra đồ nhà quê này nữa."

Lời này của cô ta dẫn đến một loạt tiếng cười của những người xung quanh.

Trần Niên có thể thản nhiên đối mặt với những lời cười nhạo không mang ác ý này, cũng không cảm thấy có điều gì mất mặt, chỉ vì mình làm trễ nãi thời gian của mọi người mà cảm thấy thật có lỗi, đang định tìm người mượn thẻ để trả tiền thức ăn trước thì lúc này một cánh tay mảnh khảnh trắng nõn từ bên trái cô đưa lên, quẹt thẻ 'xoẹt' một tiếng…

Quẹt thẻ hộ xong, nữ sinh cất thẻ ăn của mình lại, đến nhìn cũng không nhìn Trần Niên một cái, xoay người đi.

Trong nhóm người lập tức phát ra tiếng xì xào bàn tán.

"Cám ơn cậu." Trần Niên vội vàng bưng khay thức ăn đuổi theo, "Tớ đưa tiền mặt trả lại cho cậu nhé."

"Không cần." Giọng của nữ sinh này trong trẻo lạnh lùng, mang theo sự lãnh đạm ngăn cách người ngoài ngàn dặm.

Mặc dù chỉ là ba tệ rưỡi nhưng không có lý do gì để người khác không dưng phải giúp đỡ mình, Trần Niên đi tới ngồi đối diện nữ sinh kia, rất nghiêm túc nói: "Nếu cậu không nhận tiền này thì có lẽ cả đêm nay tớ không thể ngủ yên giấc được."

Nữ sinh kia ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt rất lạnh nhạt.

Trần Niên cũng nhìn thẳng cô ấy, ánh mắt nóng bỏng giống như cất giấu một mặt trời nhỏ bên trong.

Dáng vẻ nữ sinh này thật là đẹp mắt ghê, khuôn mặt nho nhỏ rất tinh xảo, lông mi vừa dài vừa dày, làn da trắng vô cùng, ngay cả động tác ăn cơm cũng tao nhã như vậy.

Lúc bấy giờ Trần Niên còn không biết người đang ngồi trước mặt cô là kiểu người mà trước đây Trương Nghệ Khả chưa nói đến: trong nhà không chỉ có tiền có quyền, hơn nữa thành tích của cô ấy còn vô cùng trâu bò, là kiểu người thứ ba trong trường này.

"Để đó đi."

Trần Niên thở phào một cái, đặt mấy tờ tiền nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh lên bàn, "Vừa rồi vô cùng cảm ơn cậu! Tớ tên là Trần Niên, cậu tên gì?"

Nữ sinh kia dừng một lát mới hời hợt nói: "Trì Vân Phàm."

Sau bữa cơm trưa, Trần Niên kể với mẹ chuyện này qua Wechat —



"Bởi vì hôm nay không có thẻ ăn của trường nên con đã bị cười nhạo một trận ở căng tin, sau đó có một bạn nữ vô cùng tốt, không chỉ giúp con quẹt thẻ mà còn không cần con trả lại tiền, tuy nhiên con vẫn trả tiền cho cô ấy. Lời mẹ nói con nhớ rõ lắm, hí hí hí."

"Đúng rồi, ngoại hình của cô ấy không tồi đâu mẹ ạ, là một đại mỹ nữ đấy, nhưng có vẻ không thích nói chuyện cho lắm."

"Con ở Nhất Trung được chia vào lớp mũi nhọn, nhất định mẹ không tin được điều này đâu, cả lớp tổng cộng chỉ có bốn học sinh, hơn nữa con là nữ sinh duy nhất!"

"Gần đây mẹ bận lắm ạ, sao mẹ cứ không nhận điện thoại của con thế?"

Trần Niên vừa mới gửi đi tin nhắn này, phía đầu bên kia lập tức có hồi âm, đầu tiên là một đoạn tin nhắn thoại:

"Niên Niên, gần đây mẹ tương đối bận rộn, có thể sẽ không thể nào trả lời tin nhắn của con ngay lập tức.". truyện kiếm hiệp hay

Sau đó chuyển thành tin nhắn văn bản: "Vào lớp mũi nhọn cơ à, Niên Niên thật là tuyệt vời! Mẹ cũng vui mừng thay cho con!"

"Vừa mới đến hoàn cảnh mới, chưa quen thuộc là bình thường, một thời gian nữa thích ứng hơn thì sẽ tốt thôi. Con hãy nói chuyện với các bạn nhiều hơn, kết thêm vài người bạn mới, việc học tập cũng không cần có áp lực quá lớn."

"Vâng, vâng! Mẹ, con biết mà." Cô nhất định sẽ vô cùng, vô cùng cố gắng!

Trần Niên đã mơ hồ hiểu được 'Không tầm thường' mà thầy Triệu nói là có ý gì, cô cũng chuẩn bị sẵn sàng, vì mục tiêu kia mà cố gắng toàn bộ sức mình để chạm tới tương lai sớm hơn so với các bạn cùng trang lứa.

Điện thoại di động lại tiếp tục rung, cứ rung liên tục, là Trình Ngộ Phong gọi điện thoại tới.

Cô vừa nhận cuộc gọi đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: "Ngày đầu tiên đi học cảm giác thế nào?"

Nếu như khi kể chuyện cho mẹ nhịp tim của cô là 98 thì bây giờ chính là 150, khóe miệng Trần Niên không kìm được mà nhẹ cong lên, khóe mắt chân mày cũng mang ý cười: "Cảm giác.....cũng không tệ lắm."

"Vậy thì tốt." Trình Ngộ Phong nói, lại cười nhẹ: "Tôi lại có chuyện làm phiền em."

Trong lòng Trần Niên khẽ động, hàng lông mi đang rũ xuống nhẹ nhàng run lên.