Chinh Phục "Anh Chú" Mặt Lạnh!

Chương 9




Hoàng Thanh thấy Mai Tiểu Phương ngồi thẳng thớm, hai tay để lên đùi xoa xoa từ nãy đến giờ, chắc hẳn rất căng thẳng. Dù sao thì hai người đã không gặp rất lâu rồi, từ lúc lên đại học đến giờ. Mai Tiểu Phương đi học ở thành phố khác, sau này ra trường ở lại đó làm giáo viên trung học vài năm, đến giờ mới quay về.

Lập Khang Dụ không hờ hững cũng không quá quan tâm, chỉ hỏi một câu:

- Cuộc sống vẫn ổn chứ?

Mai Tiểu Phương cười hiền, đáp lại:

- Em vẫn tốt. Còn anh?

Anh cởi chiếc áo khoác ngoài đặt lên ghế, thoải mái ngả người ra sau, thản nhiên đáp:

- Ổn.

Khuôn ngực rắn rỏi ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi khiến Mai Tiểu Phương đỏ mặt. Cô vốn dĩ muốn đến ăn cơm với anh, nhưng bây giờ đã trễ rồi, không tiện mời nữa. Cô hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói với anh:

- Ngày mai anh rảnh không? Nếu có thì sắp xếp chúng ta cùng ăn cơm một bữa. Cũng lâu rồi chưa tụ họp đủ mấy người bạn trong xóm.

Lập Khang Dụ ngẫm nghĩ một lát, nhớ lại lịch trình của Vân Chính Toàn rồi trả lời:

- Tối mai lúc tám giờ rưỡi.

Mai Tiểu Phương nghe anh đồng ý thì cười rất tươi, gật đầu nói:

- Vậy được. Để em gọi thêm bọn Phong Đỉnh.

Nói rồi, cô quay sang Hoàng Thanh vẫn đang đứng đó, lễ phép nói:

- Bác gái, bây giờ cũng không còn sớm nữa, cháu xin phép về trước ạ. Quà cháu tặng bác dùng thử có thích không ạ? Nếu có thì lần sau cháu mua thêm vài hộp nữa.



- Thích lắm, thích lắm. Cảm ơn cháu nhé Tiểu Phương.

Hoàng Thanh rất ưng ý cô gái này, nắm tay cô vỗ vỗ nhẹ, lại quay sang phía Lập Khang Dụ, xởi lởi bảo anh:

- Tiểu Phương cũng mua quà cho con đấy. Mau cảm ơn con bé đi.

Anh lười nhác cởi mấy cúc bên tay áo, giọng nói hơi trầm đục:

- Cảm ơn. Lần sau không cần khách sáo như vậy.

Mai Tiểu Phương nhìn anh đỏ mặt, chỉ nhỏ nhẹ đáp lại:

- Không có, chỉ là chút phép tắc nên có ạ. Vậy em xin phép đi trước.

Mai Tiểu Phương được giáo dục rất nghiêm khắc, từ nhỏ đến giờ đều là đứa trẻ ngoan. Điểm này cả anh và Hoàng Thanh đều biết rõ. Tính cách hiền hòa, kiên nhẫn thế này quả thật rất thích hợp làm cô giáo. Nhưng cô ở trong kí ức của anh không hẳn quá rõ ràng, chỉ là một bé gái nhỏ người luôn muốn đi theo sau lưng anh.

Chỉ có Hoàng Thanh là nhận ra tình cảm của cô dành cho anh không còn là thứ cảm xúc rung động thời thơ bé nữa, mà là tình cảm nam nữ. Với thân phận người mẹ nhìn đứa con ba mươi tuổi của mình chưa từng một lần dẫn bạn gái về nhà, bà cực kì sốt ruột. Nếu như không phải biết rõ tính tình anh không tinh tế, không biết cách tán tỉnh, dỗ dành, chiều chuộng con gái nhà người ta thì Hoàng Thanh còn nghĩ đứa con trai khỏe mạnh này đang có căn bệnh gì khó nói. Bà ngồi xuống cạnh anh, thúc thúc tay.

- Này, con lớn tuổi lắm rồi đấy, còn không mau cưới vợ? Mẹ thấy Tiểu Phương rất tốt, rất hợp ý mẹ, hay là con tính toán đưa con bé về nhà đi.

Lập Khang Dụ biết ngay là mẹ sẽ nói đến chuyện này. Mấy năm gần đây, cứ mỗi lần về nhà thì anh đều nghe mẹ nhắc đến chuyện cưới vợ. Nghe mãi thành quen, đến bây giờ giống như vịt nghe sấm, không buồn đáp trả nữa.

- Con giả điếc cái gì? Mẹ đang nói chuyện với con đấy. Nếu con không chủ động thì để mẹ ra tay giúp cho.

Nói rồi, Hoàng Thanh nháy mắt một cái. Lập Khang Dụ thở dài, anh không biết phụ nữ tuổi nào cũng rắc rối như vậy, chán chường nói:

- Mẹ đừng có dọa con người ta sợ. Con với Mai Tiểu Phương chỉ là bạn bè không hơn không kém, tình cảm quái gì chứ?

Hoàng Thanh vội vàng che miệng anh lại, sau đó ngóng nhìn ra phía cửa. Bà sợ Mai Tiểu Phương đi chưa xa, nghe thấy những lời này lại buồn rầu.

- Cái thằng này, con im miệng cho mẹ. Mẹ không biết đâu, trong năm nay nhất định phải lấy vợ, không thì phải dắt bạn gái về ra mắt. Việc của con trong cái nhà này chỉ vậy thôi.



Lập Khang Dụ là con một trong nhà, từ nhỏ đã vào trại huấn luyện, trong nhà cũng rất hiu quạnh. Bây giờ Hoàng Thanh đã lớn tuổi, muốn có đứa cháu ẵm bồng cho đỡ cô đơn. Vậy mà con trai của bà cứ chần chừ, nhất định không tìm hiểu ai, cũng không cho ai cơ hội tìm hiểu. Thật hết nói nổi.

Anh cầm áo khoác lên, đứng thẳng dậy đút một tay vào túi quần, hỏi mẹ:

- Mẹ gọi con chỉ để nói chuyện này thôi đúng không? Vậy con đi trước nhé!

Hoàng Thanh không có ý định giữ con trai lại làm gì, vội xua tay nói:

- Được được, con mau đi đi, đừng ở đây chọc tức mẹ nữa.

Lập Khang Dụ nhún vai cười nhạt, sau đó quay lưng đi ra ngoài. Chưa bước tới cửa đã nghe tiếng mẹ gấp gáp gọi lại:

- À quên, khi nãy Tiểu Phương có tặng quà cho con. Là vòng tay bình an con bé thỉnh từ chùa về, nghe nói rất thiêng. Cái công việc của con nguy hiểm nghìn trùng, có vật này bên cạnh mẹ cũng yên tâm hơn.

Anh cụp mắt nhìn chiếc vòng được làm bằng chỉ đỏ bện chặt, còn có một viên ngọc trắng khắc chữ ở trên. Lập Khang Dụ không định lấy, cứ giữ nguyên tư thế lạnh nhạt đó nói:

- Mẹ giữ đi. Đeo vào bình bình an an, sống lâu trăm tuổi.

Hoàng Thanh tặc lưỡi, giúi vòng tay vào trong túi quần của anh. Lập Khang Dụ thấy vậy chỉ im lặng để mặc bà muốn làm gì thì làm. Sau cùng, Hoàng Thanh hài lòng vỗ vai anh vài cái, nhẹ giọng bảo:

- Được rồi, đi xe cẩn thận nhé!

Anh thở dài bất lực, gật đầu đáp:

- Mẹ mau vào nhà nghỉ ngơi đi, đêm tối sương lạnh.

- Ừ, đi đi con.

Lập Khang Dụ phóng xe đi rất nhanh. Trên tầng hai của căn nhà đối diện, ánh điện vàng vọt bị chiếc rèm làm lọt ra ngoài. Mai Tiểu Phương nấp ở phía sau, lén đưa mắt nhìn người đàn ông phía dưới. Lúc anh đội mũ bảo hiểm làm tim cô như sắp rơi ra ngoài, thực sự đẹp trai đến động lòng. Mai Tiểu Phương thích anh đã lâu, tình cảm kiềm nén trong lòng suýt không giấu được nữa. Phải chăng là vì cô đã đến tuổi muốn yên bề gia thất nên nội tâm luôn thôi thúc muốn tìm tới anh? Cô không nghĩ nữa, chỉ nhẹ nhàng kéo rèm lại, xoay người đi vào trong chọn đồ thật đẹp để ngày mai đi ăn cùng anh.