Chinh Phục "Anh Chú" Mặt Lạnh!

Chương 12




Mai Tiểu Phương vốn dĩ còn đang định nói gì đó, nghe xong câu từ chối sáu mươi từ của anh thì lặng thinh. Không phải khi nãy anh nói không say lắm à, sao giờ lại nói là say rồi? Hay là vì bia chưa kịp ngấm hết? Thấy Lập Khang Dụ đã sắp đặt hết nên cô cũng không nói gì nữa, đành chấp nhận việc không thể cùng ngồi chung xe với anh. Hai người đứng ở bên đường chờ xe, thỉnh thoảng nói chuyện vài câu về cuộc sống thường ngày, lần nào anh cũng chỉ trả lời hờ hững cho qua. Mai Tiểu Phương trong lúc im lặng cố gắng động não nghĩ ra một câu chuyện khác nói với anh cho đỡ tẻ nhạt.

Đúng lúc cô mở miệng định nói tiếp, tiếng chuông điện thoại từ trong túi quần của Lập Khang Dụ vang lên. Anh nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, sau đó nhấn nghe.

- Alo?

Đầu dây bên kia, âm thanh trong trẻo của Vân Thường Hi vang lên, chỉ nghe một lần cũng có thể đoán được là của một cô bé nhỏ tuổi xinh đẹp. Lập Khang Dụ dùng giọng điệu âm trầm đáp lại:

- Ừ.

- Chú... đang ở đâu vậy? Ba về rồi nhưng em không thấy chú ở nhà.

- Tôi đang đi ăn với bạn. Sao vậy?

Vân Thường Hi đang nằm trên giường, nghe thấy giọng của anh hơi khàn, lại trầm thấp khó cưỡng khiến cô thoáng chốc quên mất mình đang định hỏi gì. Cô nằm lăn trên giường, lưỡng lự một chút rồi hỏi:

- Vậy tối nay chú có về không? Em có chuyện muốn hỏi chú.

Lập Khang Dụ hơi lùi lại một chút, cả người dựa trên chiếc xe moto đen của mình, khoanh tay trước ngực đáp:

- Không nên thức khuya, tôi về hơi muộn, có gì thì hỏi luôn đi.

Mai Tiểu Phương đứng bên cạnh nhìn anh, cảm giác hình như tâm tình của Lập Khang Dụ khi trò chuyện cùng người trong điện thoại dễ chịu hơn hẳn so với lúc nói chuyện với cô, cả hàng lông mày cũng đã giãn ra, giọng nói mềm mại đi đôi chút. Cô cố nghiêng đầu, nheo mắt nhìn tên người gọi tới nhưng đáng tiếc không nhìn ra.

Vân Thường Hi do dự một lúc rồi nói:

- Khi nãy em có ghé phòng chú, thấy trên kệ có một vòng tay bình an. Đúng lúc em cũng muốn xin một cái, không biết là chú xin ở đâu thế?

Anh nghe cô nói muốn xin vòng bình an, không nhiều chuyện hỏi là xin cho ai, chỉ nghĩ dạo này chắc cô gặp vài chuyện xui xẻo, muốn nương tựa vào chốn tâm linh để yên tâm hơn. Lập Khang Dụ liếc mắt nhìn sang Mai Tiểu Phương đang cúi đầu nhìn chân bên cạnh, nhẹ nhàng đáp lại:

- Tôi xin giúp cháu.

- Được, em cảm ơn chú trước.



Lập Khang Dụ ừ một tiếng trong cổ họng, nhỏ đến mức gần như không nghe ra. Vân Thường Hi cũng hết chuyện, muốn nghĩ ra để nói thêm nhưng lại thấy hơi lấn cấn nên đành thôi, chỉ bảo:

- Vậy chú về sớm một chút.

- Tôi biết rồi, mau ngủ đi.

Vân Thường Hi cúp máy, thầm nhủ sao ông chú này lại tẻ nhạt thế nhỉ, không có lời nào muốn nói với cô hay sao? Suốt ngày chỉ nhắc mấy câu như mau ngủ đi, mau ăn đi, học cho tốt, toàn lời mà người lớn luôn nói với mấy đứa nhỏ. Cô không cam tâm, cô đã mười tám tuổi rồi, đã đủ tuổi quyết định cuộc đời mình rồi. Ba mẹ còn không quản thì anh quản cái gì chứ? Cô càng nghĩ càng thấy khó chịu, nhưng đột nhiên nghĩ tới giọng điệu khi nãy của anh, chắc mẩm anh có uống bia rượu gì đó, cảm giác không nói thành lời trong lòng vơi đi gần hết. Vân Thường Hi lại tưởng tượng ra một cảnh tượng lãng mạn rồi tự mình xấu hổ, chui tọt vào trong chăn mà cười khúc khích.

Lập Khang Dụ nhét điện thoại vào túi quần, quay sang hỏi Mai Tiểu Phương. Đây là lần đầu tiên trong buổi tối nay anh chủ động trò chuyện với cô.

- Vòng bình an em tặng tôi lúc trước là xin ở đâu vậy?

Mai Tiểu Phương nghe anh hỏi thì ngẩng đầu lên, trong đôi mắt nâu đậm ánh lên một tia sáng. Cô nhẹ giọng đáp:

- Cái vòng đó em xin từ chùa Miên Tự ở thành phố bên cạnh. Mọi người đồn ngôi chùa đó linh lắm, nếu anh muốn thì em sẽ nhờ bạn xin giúp cho, bao giờ thì anh cần?

Lập Khang Dụ nhíu mày suy nghĩ, hình như lúc cùng Vân Chính Toàn đi công tác có đi ngang qua chỗ này. Anh lục lại trong trí nhớ lịch trình mấy ngày tới của Vân Chính Toàn, hai ngày sau sẽ bay sang thành phố bên cạnh họp với chủ tịch thành phố. Lập Khang Dụ nở một nụ cười lịch sự, trả lời cô, giọng nói đã dịu dàng hơn khi nãy rất nhiều:

- Không cần đâu, cảm ơn. Tôi tự đến đó xin.

- Anh xin cho ai à? Có phải là xin cho bác gái không? Em tắc trách quá, chỉ xin có một cái. Tại em thấy công việc của anh...

- Xe đến rồi. Mau về đi kẻo cô chú lo.

Mai Tiểu Phương định nhân cơ hội này trò chuyện với anh lâu một chút, ai ngờ xe lại tới đúng lúc như vậy. Cô nhìn chiếc xe, vẻ mặt tiếc nuối thấy rõ. Lập Khang Dụ nhanh chóng chụp lại biển số xe, lắc lắc điện thoại trong tay rồi nói:

- Em yên tâm, tôi đã chụp lại rồi. Mười phút nữa không thấy người về nhà sẽ ngay lập tức báo cảnh sát.

Lập Khang Dụ nói vậy để cô yên tâm. Thành phố này khá lớn, hệ thống camera giám sát được trang bị đầy đủ, mấy năm nay có rất ít vụ bắt cóc hay đánh người cho nên căn bản không cần lo lắng. Mai Tiểu Phương đành lên xe, trước lúc đi còn vẫy tay với anh. Lập Khang Dụ chỉ gật đầu một cái, sau đó quay lưng đi lấy xe.

Đêm tối yên tĩnh, ngoài vườn nghe rõ tiếng lá cây khô xào xạc. Vân Thường Hi vừa học xong, đang nhấm nháp ly sữa nóng mà Mỹ Tuyết Lệ đem vào khi nãy. Cửa sổ phòng vẫn mở, đem theo chút hơi lạnh từ bên ngoài vào, quấn quýt bên tay áo mỏng manh của cô. Đúng lúc Vân Thường Hi định tắt đèn bàn học thì nghe xa xa có tiếng xe moto chạy vào. Chiếc xe này nhìn rất ngầu nhưng không quá hầm hố, tiếng bô nghe cũng không khó chịu như nhiều loại khác. Cô biết ngay là anh đã về, vội vàng mở cửa lao xuống lầu.



Lập Khang Dụ đi cổng sau, vào thẳng chỗ để xe của căn nhà sau vườn. Lúc anh tháo mũ bảo hiểm xuống đã thấy Vân Thường Hi đứng bên cạnh, mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa mềm mại và đi dép trong nhà. Anh nhíu mày hỏi:

- Sao giờ này cháu vẫn chưa ngủ? Đã muộn lắm rồi.

Trong bóng tối, đôi mắt tinh anh của cô vẫn sáng rỡ, cả người mang theo chút mùi thơm nhàn nhạt, không biết là mùi sữa tắm hay mùi nước xả vải khiến người ta cực kì dễ chịu. Vân Thường Hi mở miệng nói:

- Em đợi chú mà.

Tối nay anh không tính uống vì còn phải làm nhiệm vụ canh gác, vệ sĩ không thể lơi lỏng. Nhưng vì đã được Vân Chính Toàn đồng ý, cũng rất hào phóng bảo anh uống nhiều một chút, lâu lâu mới có dịp gặp bạn cũ nên Lập Khang Dụ mới tiếp rượu. Trời trở gió, lúc này sương xuống nhiều nên khá lạnh, Vân Thường Hi mặc đồ mỏng manh, gió thổi qua làm vải lụa dính sát vào người làm lộ ra đường nét cơ thể của cô. Lập Khang Dụ có chút men say trong người, vốn dĩ đã không tỉnh táo như thường ngày, lại nhìn thấy cảnh này, sợ mình không khống chế được nên mới quay mặt nhìn sang hướng khác, lạnh lùng nói với cô:

- Ai bảo đợi? Đi vào ngủ đi.

Vân Thường Hi không lạ gì cái tính tình này của anh, một câu dỗ dành cũng không nói ra được. Cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, mỉm cười tiến gần thêm hai bước, giọng nói êm ái như đang cọ nhẹ vào lòng người đàn ông vốn dĩ không tinh tế trước mặt:

- Chú ôm em một cái được không? Em hứa sẽ ngủ ngoan.

Lập Khang Dụ nhìn cô, lời từ chối chưa kịp thốt ra đã bị cô gái nhỏ trước mặt ôm chặt lấy, đầu vùi vào trong lòng anh. Vân Thường Hi hít thở rất khẽ, chủ yếu là không muốn bị phát hiện ra cô đang tận hưởng mùi hương của anh. Khi nãy anh vừa uống bia, men say khiến Lập Khang Dụ trở nên quyến rũ hơn gấp mấy phần.

Anh sững người, trong lòng cảm nhận rõ cơ thể của cô đang cọ lên người mình. Con gái, hóa ra lại mềm mại đến thế. Phía trước còn có... nhiều thịt như vậy. Vòng một của Vân Thường Hi không lớn lắm, so với tổng thể rất hòa hợp. Nhưng mà đối với anh, như thế này, chắc là cầm rất vừa tay.

Lập Khang Dụ thấy nóng rẫy hai vành tai, trong đầu xẹt qua một ý nghĩ:

- Cái đcm, ông đây sắp điên rồi. Vân Thường Hi không phải chỉ mới mười tám tuổi à? Lớn tới mức này rồi sao?

Anh nắm lấy vai cô dứt khoát kéo ra, còn trầm giọng nói:

- Đừng quậy nữa, về phòng mau.

Vân Thường Hi nghe ra giọng nói của anh có hơi kiềm chế, lại có chút giận dữ, thế nên cô lập tức yên phận, nói nhỏ một câu chúc ngủ ngon rồi co chân chạy mất. Lập Khang Dụ bất lực đưa tay đỡ trán. Con mẹ nó, thế mà lại có phản ứng rồi.

- Thằng đồi bại, mày mau nằm xuống cho ông.

Anh gằn nhẹ trong họng rồi lập tức đi vào nhà. Người trong nhà đã ngủ hết, chỉ có hai người canh gác và tuần tra ở ngoài. Lập Khang Dụ vừa đóng cửa đã đi vào phòng tắm, dội nước lạnh hơn mười phút mới về phòng ngủ. Vân Thường Hi được ôm bù cho buổi xem phim hôm trước thì rất vui vẻ, nằm trong chăn ngâm nga vài câu hát không đầu không đuôi rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.