Chinh Phạt

Chương 27





Nhìn cả ba người bước ra khỏi cánh cổng khổng lồ Ngọc Văn nhíu mày lạnh lùng nói với Kyuubi:
-Không phải ta đã nói cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta hay sao, sao lại đi chung với Mikari và Gikuya?.
Nghe Ngọc Văn quở trách thì Kyuubi bĩu môi ủy khuất nói:
-Ta có tên đấy, là Kagura Miyo, là tự hai lão già kia đưa ta đến đó, ngươi tại sao lại nổi đóa với ta. Mà ta cứ thích xuất hiện trước mặt ngươi đó, sao không giết ta đi?.
-Câm lại!, còn dám vô lễ với thầy của ta - thì sẽ chết.
Ngọc Văn giọng rét lạnh như băng giá vạn năm nói với Miyo sau đó phất tay tạo thành cơn gió cuốn cô đi thật xa. Mikari đứng một bên nhìn cảnh này thì trong lòng xót xa. Đã năm năm trôi qua từ ngày Kakyou mất đi, mặc dù cả cô và Gikuya vẫn ở bên chăm sóc và cố gắng làm dịu đi vết thương đó nhưng sự xuất hiện của Miyo làm Ngọc Văn rất bối rối, vết thương trong lòng cậu sẽ nhói lên mỗi khi cô gái đó xuất hiện.
Ngọc Văn đứng giữa bầu trời, trên các tầng mây gió thổi mái tóc bạch kim uốn lượn dịu dàng. Rút trong ngực ra một chiếc khăn tay trắng tinh có hương thơm thiếu nữ, Ngọc Văn ngẩn ngơ nhìn dòng chữ “Ngọc Văn, Kakyou vĩnh luyến” được thêu rất tinh xảo. Bất giác tự lúc nào, nước mắt lăn dài trên gương mặt Ngọc Văn, cậu di ngón tay thon dài tuyệt đẹp vuốt ve trên dòng chữ, trong tim tràn đầy những hình ảnh của Kakyou, Ngọc Văn và cô chỉ bên nhau một đêm trong hang động sau đó vĩnh viễn xa cách nhưng đó là những kỉ niệm trân quý nhất đối với cậu. Ánh mắt mang theo đau khổ, nhớ nhưng và tang thương vô tận Ngọc văn nhìn vào tinh không và cất tiếng hát:
Sami de javon koiny gu kate….
I miru la la fussa de anomi piki jivein…
Nara si devon akaki laxiu…

Tế Hồn Thánh Ca thánh thót vang lên trong thiên không sâu thẳm như muốn gửi đến Kakyou tình cảm của Ngọc Văn dành cho cô tích tụ suốt năm năm. Mikari và Gikuya nghe tiếng hát thì ngây ngẩn, đau đớn quá, buồn quá,… những cảm xúc vang lên trong lòng cả hai khiến trái tim hai người như thắt lại. Nhìn bóng lưng cô tịch, tang thương của Ngọc Văn làm cả hai cô đều muốn tiến đến dịu dàng ôm cậu lại và xoa dịu những cảm xúc đó đi. Đúng lúc này tiếng hát của Ngọc Văn đã dứt, mỉm cười nhè nhẹ cậu nói với Mikari và Giukuya:

-Em hơi xúc động một chút làm hai người lo lắng, không có việc gì rồi. Chúng ta khôi phục lại chiến trường thôi, hai chị giúp em nhé.
Mikari vốn muốn tiến tới nói gì đó nhưng Gikuya đưa tay ngăn cản, cô buồn bã cùng Gikuya tiến đến bên cạnh Ngọc văn trợ giúp cậu khôi phục lại những gì mà bọn họ đã tàn phá.

Đứng trước mặt Sasuke lúc này là phân thân của Kakashi, nghe anh thuật lại tình hình làng lá lúc đó khiến cậu nhíu mày thật sâu, Sasuke nói:
-Nếu có việc này thì không thể trách hội trưởng được, bây giờ mọi người trong làng đều ổn cả chứ?.
-Tất cả đều đang ở nơi an toàn cùng các lang khác, có các tổ chức do Tiên nhân thành lập bảo vệ thì không sao đâu.
Nghe Kakashi trả lời thì Sasuke giãn đôi chân mày, cậu nói:
-Nếu thế thì được rồi, khôi phục làng như trước kia thì rất đơn giản. Em đi đến chỗ hội trưởng để xem có thể trợ giúp gì cho cậu ấy. Thầy thông báo tình hình với mọi người trên đảo đi…
-Ngu ngốc, ta đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi Sasuke. Đừng có chuyện nào dính đến ta cậu cũng chạy đến góp vui như thế nữa.
Một giọng nói trong trẻo mang theo ý trách móc nhưng không hề có sự giận dữ vang lên trong không trung. Nhận ra giọng nói này thì Sasuke vui mừng lên tiếng:
-Hội trưởng, cậu không sao chứ?.
-Lần sau nếu còn diễn lại cái cảnh này thì ta buộc phải gông cậu lại trên đảo Ác quỷ thôi. Cậu nghĩ rằng chạy tới chiến trường đó thì sẽ hỗ trợ gì cho ta?.

Ngọc Văn quở trách khiến Sasuke mặt đỏ lên, cậu ấp úng nói:
-Chỉ… chỉ… chỉ là… quan sát thôi, không… không hỗ trợ gì cả,… học hỏi, đúng chính là học hỏi.
Nhếch miệng cười, Ngọc Văn bước đến cốc vào đầu Sasuke nói:
-Học được sao?, mà thôi cậu đến cũng đúng lúc, chuyện gia tộc lần này ta để cậu tự thân giải quyết, thời gian hai tháng này cậu cứ ở lại nghỉ ngơi một thời gian, sau khi ta xong việc thì cùng trở lại đảo, ta phải kiểm tra xem mọi người trong hội tiến bộ đến đâu.
Nói với Sasuke xong thì Ngọc Văn quay sang hỏi Kakashi về vị trí Danzou ẩn nấp. Nhìn sắc trời đã gần tối cậu nói với Kakashi:
-Đi đến nơi mọi người đang ẩn nấp và thông báo cho họ về làng thôi, mọi việc cứ diễn ra như cũ.

Danzou ngồi trên một mỏm đá thở nặng nhọc, ba năm về trước hắn bị một bóng đen phong ấn lại và nhốt trong một sơn động cánh làng lá 1000km, hắn chỉ loáng thoáng nhớ được khuôn mặt của bóng đen có điểm quen thuộc nhưng không biết là ai. Một tuần trước hắn cởi được phong ấn và tháo chạy càng xa càng tốt bởi linh cảm bao nhiêu năm nói cho hắn biết, hắn sẽ chết và linh cảm đó mấy hôm nay mỗi một thời khắc lại mãnh liệt hơn.
Nhìn nửa người gắn đầy những con mắt, hắn lột bỏ các lớp phong ấn ra và nhanh chóng chuyển thân khỏi mỏm đá, di chuyển đến gần một dòng sông hắn tìm nơi ẩn nấp và dựng thân cảnh giác vì phát hiện có người theo dõi. Ánh mắt theo dõi hắn nhìn chằm chằm vào Danzou một cách trần trụi không hề che dấu khiến hắn tức giận, đợi lúc lâu vẫn không thấy đối phương có động tĩnh gì hắn bước ra lên tiếng:
-Ai đang theo dõi thì mời ra đi.
Khu rừng vẫn yên tĩnh đến đáng sợ, sát khí trong khu rừng tỏa ra đến con sông khiến lũ cá bên dưới hoảng loạn nhảy khỏi mặt nước, Danzou dùng Sharingan nhìn xuyên vào khu rừng và quét khắp nới nhưng không hề thấy được bất kì một luồng Chakra hay nhẫn thuật nào trong đó cả:

-Ảo thuật! làm sao có thể, chỉ có nhà Uchiha mới có thể tạo ra ảo thuật chân thật đến như vậy.
Danzou cởi áo lộ ra hàng chục con mắt Sharingan trên cánh tay và dùng chúng quét vào khu rừng nhưng khu rừng vẫn lờ lững sát khí không tán đi. Trên một ngọn cây, Sasuke nhìn cảnh này thì cười một cách thú vị. Đây không phải là ảo thuật gì cả, chỉ do Danzou tưởng tượng ra tất cả thôi, nghiền ngẫm nhìn kẻ thù đang hoảng loạn bên dưới Sasuke bỗng nghĩ đến trò chơi mèo vờn chuột, một nụ cười như ác ma địa ngục thoát ra từ khóe miệng Sasuke. Hai tay bắt ấn, trong mắt cậu hiện lên các kí tự kì lạ, chúng luân chuyển sau đó tổ hợp lại thành một Sharingan hình ngôi sao mười hai cạnh nằm trên ba vòng tròn – Mangekyou Sharingan Luân Hồi một loại nhãn thuật được tổ hợp từ các ký tự Ảo, Hồn, Tâm, Sát, Khống, Lục Đạo, chúng đều là các ký tự Chakra nguyên thủy do Ngọc Văn truyền thụ và chỉ dẫn cách sử dụng cho Sasuke. Nhìn Danzou đang hoảng loạn bên dưới Sasuke thì thầm:
-Khà khà khà, thử một chút ác mộng đi nào.
Danzou lúc này đang dùng các Sharingan trên cơ thể nhìn ào khu rừng thì bên tai hắn vang lên giọng nói:
-Đã lâu rồi nhỉ Danzou, những con mắt đấy anh dùng tốt đấy chứ.
Danzou thân hình run lên, hắn chăm chú nhìn vào khu rừng, rất nhều các bóng đen bước ra, mắt họ trống rỗng và chảy đầy máu, họ đều là những người cảu tộc Uchiha khi xưa bị hắn dùng mưu giết hại và lấy Sharingan cấy ghép lên cơ thể mình, những người này vung kiếm lên đâm vào mắt Danzou khiến hắn thét lên:
-AAAAAAA!........
Trong khu rừng vang lên tiếng kêu đau đớn hãi hùng, Sasuke quan sát thấy cảnh này thì nhếch miệng:
-Con chuột lúc này chưa chết được, nào, chạy trốn đi và mỗi ngày ta sẽ cho ngươi một chút xíu hành hạ thôi, ha ha ha….
Nói dứt lời Sasuke thu lại ảo thuật để lại Danzou nằm dưới mặt đất thở khò khè. Cố gắng bò đến bờ sông hắn vốc một ít nước tạt vào mặt mình để tỉnh táo lại sau đó khó nhọc đứng dậy rồi chạy ngược lên thượng nguồn, không cần biết có thoát hay không hắn phải đi ra khỏi nơi đáng sợ này trước đã.

Sáng nay là ngày đẹp trời, Sakura vươn mình tỉnh giấc và nhớ đến hôm nay đội 7, đội 8 và đội Guy sẽ tập hợp trước cổng làng để tham gia việc hỗ trợ làng cát giả cứu Kazakage của họ. Vệ sinh cá nhân và thay một thân trang phục ninja Sakura thong thả đi đến nơi họp mặt, đập vào mắt cô là khuôn mặt thong dong đáng ghét của Sai – thành viên mới trong đội 7. Ngọc Văn nhìn Sakura đang hầm hè với mình đầy địch ý thì mỉm cười.
Đêm qua, linh hồn Akasai đại lục đã tiến hành trả nguyên trạng các công trình, sông núi,… bị nhóm Tiên nhân chiến đấu và phá vỡ về nguyên trạng bằng thiên thuật đảo ngược vật chất, sau đó yêu cầu các Tiên nhân hỗ trợ xóa đi tất cả ký ức liên quan đến trận chiến của những người có cảnh giới từ Chân nhân trở xuống, thế nên tất cả đều hoạt động bình thuờng như hôm nay đã thấy. Nở nụ cười trêu chọc, Ngọc Văn nói với Sakura:

-Cậu đến sớm làm gì, những người đội khác vẫn chưa ai đến cả trừ Hinata.
-Á…
Trong con hẻm nhỏ gần đó phát ra tiếng kinh hô khẽ, một cô gái mắt trắng, tóc đen dài vô cùng đáng yêu đang thẹn thùng nấp sau góc cua gần đó nhìn hai người. Ngọc Văn bó tay rồi, chẳng lẽ cô nàng này không biết rằng cô nhìn thấy cậu và Sakura thì cả hai cũng nhìn thấy cô sao. Sakura cất tiếng gọi:
-Hinata đến đây, sao cậu đến sớm quá thế?,… hị hị,… chờ Naruto đúng không?.
-A…
Hinata nghe thế thì mặt đỏ đến bốc khói làm Ngọc Văn buồn cười thú vị, đúng lúc này Naruto xuất hiện cạnh ba người, anh chàng có vẻ như chẳng hề nhớ gì sau khi bị Kakashi đưa về từ đảo Ác quỷ, lên tiếng chào Ngọc Văn và Sakura, Naruto quay sang bên cạnh hỏi quan tâm hỏi Hinata:
-Sao mặt cậu đỏ thế Hinata, cậu bị bệnh nặng rồi đấy, để mình đưa cậu về nghỉ ngơi.
-Á…
Kêu lên một tiếng hoảng hốt, Hinata té xỉu khi thấy Naruto đưa mặt lại gần và ân cần hỏi thăm. Ngọc Văn ở bên cạnh phá lên cười thành tiếng, cô nàng Hinata này thật sự quá thú vị rồi, từ khi xuất hiện đến khi té xỉu chỉ phát lên đúng ba từ Á, A, Á. Sakura trợn mắt nhìn Ngọc Văn sau đó tức giận đi đến đấm vào đầu Naruto khiến cậu ta đập xuống đất và mắng:
-Thằng ngốc này, bệnh gì chứ, chính cậu làm bạn ấy xỉu đó.
-Mình???.
Naruto ngu ngơ hỏi để cho Ngọc Văn và Sakura té ngửa, đúng lúc này thì đội 8 và đội Guy cũng đã đến. Kakashi thấy tất cả đã tập hợp đông đủ thì gật đầu với Guy và Kurenai sau đó lên tiếng hô:
-Mục tiêu làng cát, tất cả xuất phát.