Chinh Phạt

Chương 15





Từ sáng đến giờ Gikuya nhảy mũi liên tục, thầm mắng mụ lolicon không biết bị gì mà mắng mình mãi. Hôm nay cô nhận thấy các tín hiệu bất thường đến từ hướng bộ tộc Cự Linh nhân, các Cự Linh nhân dường như đang tìm kiếm điều gì đó và di chuyển rất nhiều bên con sông. Gikuya thầm tà ác nghĩ:
-Bọn nhóc này không phải là bị mụ lolicon kia dọa chạy đó chứ. Mụ lại gây họa ở đâu đây.

-Ách… ách… ách xì…
-Chị không sao chứ chị Mikaru.
Kakyou thấy Mikaru nhảy mũi liên tục thì dịu dàng hỏi. Mikaru nhìn hướng Vĩ thú tộc nhăn mày nói:
-Không sao đâu mụ SM nói xấu chị thôi.

Ngọc Văn lúc này đang đứng trong một không gian màu trắng rộng lớn không thấy chân trời, trước mắt cậu là hai người không thấy rõ khuôn mặt, người đàn ông có mái tóc bạch kim dài đến eo, người phụ nữ tóc đen chấm đất đang nắm lấy tay người đàn ông, tuy không nhìn rõ chân diện nhưng Ngọc Văn cảm nhận được sự ấm áp, ôn hòa phát ra từ hai người đang bao phủ làm cậu như được ở trong vòng tay cha mẹ, tuy đã nói cậu sẽ lãnh đạm cho dù gặp lại nhưng bản tâm cậu ngược lại.
-Cha… mẹ…

Cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng vai Ngọc Văn run run khi nhận được khí tức vô cùng thân quen. Hai người đối diện cùng dang rộng vòng tay hướng về cậu. Ngọc Văn nhào vào lòng hai người, cậu không hề che dấu khóc lên thật to:
-Hức… cha,… hức…hức… mẹ…. a…a… AAAAAAAAAA!.
Cảm nhận được những nỗi đau trong suốt 12 năm qua của Ngọc Văn, hai người hôn nhẹ vào trán cậu, lau đi nước mắt của Ngọc Văn và ôm cậu thật chặt, nói những xin lỗi và an ủi đối với cậu bé.
Trước mắt hai người hiện lên hình ảnh một cậu 3 tuổi bé lẳng lặng nhìn những gia đình vui vẻ bên nhau, cậu đến nhà trẻ thì bị chúng bạn gọi là đồ quái vật, đồ con hoang, cậu bé sống cô độc suốt 9 năm sau đó, trái tim cậu đã đóng băng. Không gian hai người đang đứng vốn một màu trắng xám lạnh lẽo, cô tịch. Cho đến khi con trai hai người gặp một cô bé mặc kimono xinh đẹp, đáng yêu tâm hồn cậu bừng lên ánh sáng, kỉ niệm giữa hai người tuy ngắn ngủi nhưng cô bé đã xuyên qua lớp băng lạnh lẽo của Ngọc Văn và chạm đến trái tim buốt giá của cậu. Hình ảnh trong không gian lại một lần nữa thay đổi, con trai hai người hát vang lên khúc thánh ca của cuộc đời và thiêu đốt linh hồn. Người phụ nữ đưa tay che miệng để không bật ra tiếng khóc, cả hai siết chặt lấy Ngọc Văn khi thấy được chấp nhất và ước muốn cuối cùng của cậu.
Nhìn con trai mang theo nỗi cô độc và đau khổ suốt 12 năm hai người nhìn nhau rồi kể cho cậu nghe về câu chuyện của mình, lí do phải để cậu ở lại, về nguồn gốc dân tộc của cậu. Ba người lẳng lặng ôm nhau trong không gian trắng vô tận và lạnh lẽo thật lâu, thật lâu. Hơi ấm của cha mẹ khiến trái tim cậu dịu lại. Ngọc Văn cảm thấy trong linh hồn có gì đó khác thường, lúc này cha đưa cho Ngọc Văn một trang giấy và bảo cậu đưa nó cho Angler còn mẹ thì giao cho cậu một mảnh ngọc và dặn cậu trả lại cho Agus. Thân hình hai người lui ra xa phát ánh sáng màu vàng sau đó dần mờ ảo, Ngọc Văn vứt trang giấy và mảnh sang hai bên vội vàng chạy theo vừa bắt lấy thân ảnh hai người vừa gào lên:
-KHÔNG!... CHA MẸ ĐỪNG ĐI!... KHÔNG!.... AAAAAAAAA!...
Nhìn thân ảnh hai người tan biến trong không gian, Ngọc Văn quỳ xuống thét lên thê lương, linh hồn cậu phát ra ánh sáng màu xanh xám, trong không gian trong gian trắng vô hạn một bóng người nhỏ bé quỳ nơi đó tỏa ánh sáng chiếu rọi đến những nơi không thấy được.

-KHÔNG!....
Ngọc Văn mở bừng mắt ra và thấy được mình đang nằm trong lòng một cô gái tuyệt trần thân vận hồng y, cô đang ôm Ngọc Văn, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu và cất tiếng hát ru du dương, nhìn Ngọc Văn đã tỉnh cô thả cậu bé ra và dịu giọng nói:

-Em đã tỉnh rồi, ta phát hiện em dưới lòng sông, lúc ấy em đã không còn khí tức linh hồn nhưng hơi thở vẫn mạnh mẽ. Ta đưa em về tẩm cung đã được một tháng, chỉ thấy cả tuần này em khóc rất nhiều nên ta ru em ngủ thôi.
Ngọc Văn chỉnh lại một thân trang phục, lãnh đạm nói:
-Cảm ơn, nếu không có gì thì ta đi đây.
Bỗng, trước khi bước ra của tẩm cung Ngọc Văn hơi dừng bước, không quay đầu lại cậu nói nghe không ra khác thường:
-Nếu có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với ta, cảm ơn đã chăm sóc ta những ngày vừa rồi, tạm biệt.
Nhấc bước biến mất trong không khí, Ngọc Văn để lại hồng y cô gái trong tẩm cung rộng lớn. Đi về hướng con sông, cậu cảm nhận được khí tức trong con sông này, dựa vào đó cậu lao vụt về hướng Cự Linh tộc, cậu trước tiên phải tìm Kakyou và nói cho cô biết mình còn sống và cho nàng biết tình cảm của mình.
Trên đường đi Ngọc Văn vừa thể nghiệm cảm giác của Tiên nhân, tuy còn xa không bằng Lục Đạo nhưng có thể làm kế hoạch vốn có của cậu rút ngắn rất nhiều.
Lúc trước cậu đã tự hỏi mình rất nhiều, như thế nào là tiên nhân?. Angler và Agus đều nói đó là sự lột xác về linh hồn. Cậu không hiểu làm thế nào để linh hồn lột xác. Một tháng vừa ròi cậu đã biết làm sao để linh hồn lột xác – đó là tình cảm. Những trải nghiệm mãnh liệt về tình cảm sẽ làm linh hồn lột xác, tình cảm đau đớn làm linh hồn biến chất, cảm giác hạnh phúc khiến linh hồn thăng hoa. Ngọc Văn trải qua sự ấm áp của cha mẹ mà cậu chưa từng cảm giác được trước đây, thêm vào đó là nỗi đau của sự chia li khiến linh hồn cậu lột xác hai lần liên tiếp, và đạt tới trạng trái tiên nhân hơn nữa cậu mạnh mẽ hơn bất kỳ tiên nhân nào khác ngoại trừ Lục Đạo - Hắn đã đặt nữa bước chân vào cánh cửa Siêu thoát Giả.
Cảm giác bây giờ, Ngọc Văn cảm giác được bầu trời nằm trong tay mình, dòng sông vĩ ngạn , phiến lục địa này,… tất cả như chúng thật nhỏ bé và tùy ý mình chơi đùa. Ngọc Văn bỏ lại tất cả suy nghĩ sau lưng điều câu quan tâm là lúc này đến bên Kakyou và thổ lộ với cô bé ngốc nghếch dịu dàng đó biết cảm xúc mình.


Trong tẩm cung của mình tại Vĩ thú tộc, Gikuya lười biếng nằm trên vương tọa, nhớ tới cậu bé mà mình đã chăm sóc hơn một tháng nay cô thì thầm:
-Thật là một tên nhóc ngoài lạnh trong nóng mà, hi hi, nhưng cũng thật thú vị. Có lẽ nên theo chân em ấy có lẽ có trò vui.
Nói rồi chuyển thân, Gikuya biến mất trong cung điện mênh mông.

Ngọc Văn đến nơi mình và Kakyou thất lạc nhau, nhận thấy khí tức của cô dẫn đến một kiến trúc vĩ ngạn ẩn trong mây, Ngọc Văn lúc này bắt gặp người khổng lồ mà mình đã chữa trị khi ở đại lục Akasai. Người này bây giờ khí tức suy yếu và hình dáng rất thê thảm, dường như vừa trải qua một trận chiến rất kịch liệt. Ông rất vội vàng hướng khu kiến trúc trên cao bay đến, Ngọc Văn cảm thấy có gì đó không đúng, cậu chuyển thân chặn trước mặt người khổng lồ. Nhận thấy người đứng trước mắt chính là người cứu mình ông ta liền nói:
-Có chuyện gì để sau hẳn nói, ta bây giờ có việc rất quan trọng muốn bẩm báo với Tiên chủ.
Ngọc Văn gật đầu sau đó cùng người đàn ông bay vào kiến trúc trong mây. Mikari lúc này cảm nhận được ấn chú mình lưu trên người Kakyou khá bất ổn nên chuẩn bị kiểm tra một chút thì có hai người đi vào. Một người là Cự Linh nhân tộc Susano, người còn lại thân ảnh vô định, phiêu miễu không nhìn ra chân diện. Mikari cả kinh bởi cô không cách nào nhìn thấu được Chakra phát ra từ người đối diện, rất cảnh giác cô thăm dò:
-Hiện ra chân thân đi Lục Đạo, ta biết là ngươi.
-Ta không phải Lục Đạo, ta tới đây là hỏi thăm tung tích cô bé 14 tuổi có huyết thống Cự Linh tộc rất mỏng manh, đó là bạn ta và ta phát hiện khí tức cô ấy biến mất tại đây.
Ngọc Văn đáp lời. Nghe thế Mikari ngẩn người, ra là bạn của Kakyou, không biết có phải người cô bé cần tìm không – Mikari thầm nghĩ và lên tiếng:

-Vậy ra ngươi là bạn Kakyou, có thể hiện chân diện cho ta xem không vị tiên nhân trẻ tuổi.
Người đàn ông nghe nói ân nhân của mình lại là một Tiên nhân thì chấn kinh thật sâu, không phải trên đại lục chỉ có ba vị Tiên nhân thôi sao, lúc này ông bỗng nhớ lại mục đích mình đến đây, ông ta chen ngang nói:
-Tiên chủ, cô gái Chân nhân có ấn chú của người hiện đang bị Lục Đạo Tiên nhân truy sát vì phải đánh lạc hướng hắn và bảo vệ ta chạy trốn về đây, ta nghĩ đó là người quan trọng bên người nên vội quay về đây báo cáo.
-CÁI GÌ! Ngươi nói Kakyou đang bị truy sát! Sao ngươi…
Đúng lúc này một ngọn thanh kiếm khổng lồ phá tung cửa điện cắt đứt lời Mikari đang nói. Một bóng người nhanh chóng bay ra hư không và xuyên vào thông đạo khổng lồ tăm tối sau đó biến mất. Mikari cũng không chần chừ đuổi theo, cùng lúc một cô gái vận hồng y cũng lao đến bên cạnh Mikari, cả hai nhìn nhau gật đầu rồi tiến vào thông đạo.
Trong không gian thông đạo, Ngọc Văn hai tay bắt tất cả nhẫn thuật, tiên thuật, thiên thuật mình có thể nhằm đẩy nhanh tốc độ di chuyển, trong lòng cậu không ngừng hò hét:
-Không!. Không!. KHÔNG!.... Làm ơn!.... Cầu xin hãy để ta đến kịp!... Ngốc nghếch! Ngốc nghếch! QUÁ NGỐC NGHẾCH!... làm sao cậu có thể ngốc như thế!...
Không tiếc tất cả, Ngọc Văn phun ra từng luồng máu đỏ trong veo – Tâm Huyết Tiên nhân. Gikuya và Mikari bị chấn động thật sâu trước hành động như vứt bỏ đi tính mạng của mình của vị tiên nhân bé nhỏ phía trước.
Lúc này bầu trời trên đại lục Akasai đang rất ảm đạm, mưa rơi rất lớn, Kakyou đã chạy trốn hết sức có thể khỏi người thanh niên trước mắt nhưng trước hắn mình chỉ như một con kiến bé nhỏ đang chèo chống, vùng vẫy tuyệt vọng trước một vị thần cao cao tại thượng. Nhìn hắn đưa tay lên trời tạo thành một thanh kiếm màu đen khổng lồ ngoài hư không và kéo dài nó đến trước ngực, Kakyuo nhắm mắt lại, trong đầu cô hiện lên nụ cười của Ngọc Văn khi nói: “Có ta nơi đây thần chết không mang cô đi được”. Kakyou biết khi đó mình đã yêu cậu con trai lạnh lùng nhưng bên trong nhu hòa này, cô không biết tình cảm của Ngọc Văn nên sợ hãi không nói. Nhắm mắt lại, Kakyou thì thầm tiếc nuối nói:
-Yêu cậu Ngọc Văn, mình yêu cậu,… rất… rất nhiều, nếu có kiếp sau mình vẫn… yêu cậu như bây giờ, vĩnh biệt...
Trên trời cao Lục Đạo Tiên nhân vận chuyển thanh cự kiếm đâm xuống kẻ mang huyết thống dị tộc cuối cùng này.