Chương 11 : Uy lực của Gatling Gun .
“ Ting, chúc mừng chủ ký sinh về lại Hắc Thủy Thành, ký ức truyền thừa bắt đầu “ .
Ngay khi chân vừa chạm đất, trong đầu Lâm Quân vang lên tiếng hệ thống, ngay sau đó một đám ký ức xa lạ truyền tới, thành những hình ảnh đứt quãng .
Một cậu bé bò ra từ giữa đống xác c·hết, khuôn mặt đ·ã c·hết lặng, quay lại nhìn t·hi t·hể của ba mẹ, cậu bé gạt nước mắt bước đi .
Một đám d·u c·ôn lưu manh quây quanh một cậu bé chừng 10 tuổi, nhìn chằm chằm cái bánh bao trên tay nó . Sau đó đám d·u c·ôn lao lên, đè cậu bé xuống đất tẩn cho nó một trận, cậu bé nằm úp sấp, nhét cái bánh bao dính đầy bụi vào ngực, ôm người bảo vệ lấy nó .
Một thanh niên đã 18 tuổi tham gia một buổi tuyển quân, sau đó xếp cuối cùng trong số tân binh, nhưng ánh mắt người thanh niên ấy tràn đầy hy vọng vào cuộc sống tiếp theo .
Trên chiến trường khốc liệt, một thanh niên người đầy máu, một tay đã cụt chống thương đứng đó, trước khi c·hết vì mất quá nhiều máu, trong đầu chàng trai ấy chỉ vang lên một thanh âm : “ Ta không muốn c·hết, ta không muốn c·hết “ .
Những hình ảnh này là của Lâm Quân đời trước, có lẽ khi Lâm Quân quay về Hắc Thủy Thành thì hắn mới siêu thoát, chỉ để lại ký ức một đời người cho Lâm Quân . Nước mắt không kiềm được chảy xuống, Lâm Quân nghe bên tai có một tiếng thở dài như giải thoát .
“ Lâm Quân, hãy yên nghỉ, ta sẽ giúp ngươi tiếp tục sống sót, một ngày nào đó, trên mảnh thế giới này sẽ đều là tên của ngươi “ .
Gạt đi nước mắt, Lâm Quân bình tĩnh lại quan sát xung quanh .
“ Vụt “ .
Một mũi tên xé gió bay ngang qua mặt hắn, lúc này Lâm Quân mới để ý đây là một chiến trường, Hắc Thủy thành bị Minh Hỏa quốc t·ấn c·ông .
Lâm Quân cúi người nhặt một cây thương trên đất, hắn muốn tham gia trận chiến này .
“ Đừng hòng có ai đụng tới Hắc Thủy Thành “ .
Nghĩ như vậy, Lâm Quân nóng máu lên não, chỉ muốn lao xuống phiến chiến trường trước mặt để giải tỏa khó chịu trong lòng .
Chợt, đằng sau hắn vang lên một tiếng kèn lệnh, kèm theo một âm thanh hét to : “ Tất cả rút lui, bỏ Hắc Thủy Thành “ .
Các chiến sĩ chỉ giống như chỉ chờ có thế, điên cuồng nhảy xuống chạy vào trong thành, muốn rút lui bằng một cửa thành khác, thậm chí có tên còn quăng luôn cả v·ũ k·hí, tất cả nguyên khí dồn vào hai chân chỉ hận không thể lập tức mọc cánh bay đi .
Phía đối diện, Minh Hỏa đời nào bỏ qua cơ hội như vậy, chỉ trong chốc lát, cửa thành đã bị phá, các chiến sĩ bên Minh Hỏa sĩ khí dâng cao, lập tức tràn vào thành như một cơn l·ũ q·uét . Bọn hắn đi tới đâu, xác c·hết đổ như rạ trên mặt đất, kể cả dân chúng bình thường cũng không có một ai may mắn thoát khỏi .
Lâm Quân mặt cứng đờ đứng trên tường thành, trong lòng phẫn nộ dâng lên .
“ Hệ thống, dùng một lần hệ thống ân huệ, giúp ta đổi lấy súng, nếu có thể đổi cả bộ càng tốt “ .
“ Được, súng là thứ v·ũ k·hí chỉ hữu dụng ở Địa Cầu nên giá cả tiện nghi, chúc mừng chủ ký sinh nhận được AMW, M4A1, DESERT EAGLE, GATLING GUN, M1887, tất cả đều là bản cải tiến, chỉ sử dụng nguyên khí để phát xạ chứ không có hộp đạn “ .
Lâm Quân chưa kịp hỏi thì trong nhẫn trữ vật của hắn đã có 5 cây súng xuất hiện, lấy Gatling Gun ra, Lâm Quân cầm bằng hai tay, nhảy về phía đoàn quân Minh Hỏa .
“ Chính Nghĩa không dành cho kẻ xâm lược “ .
Đối với Lâm Quân, Chính Nghĩa của hắn không có tuyệt đối, chỉ có tương đối, và Chính Nghĩa này phải được lập nên từ xương và máu, nếu muốn mọi nơi không có c·hiến t·ranh, không có oán than, cách tốt nhất là thống nhất tất cả .
Nghĩ như vậy thì Lâm Quân đã tới trước gần đám Minh Hỏa, bọn chiến sĩ Minh Hỏa thấy Lâm Quân cầm một ống sắt kỳ quái thì hơi nghi hoặc, nhưng cũng không cần thiết nghĩ, mấy tên lính gần đó vung kiếm lên chém tới .
Khẽ cảm nhận độ nặng của Gatling Gun, Lâm Quân truyền nguyên khí vào nó .
Gatling Gun màu bạc lập tức lóe lên ánh sáng, ở đầu súng tỏa ra ánh lửa, khẩu súng xoay tròn rồi bắt đầu nhả đạn .
“ Cạch, cạch, cạch “ .
Âm thanh chát chúa vang lên, mấy tên lính Minh Hỏa chưa hiểu ra sao thì đã đổ gục xuống đất, thân thể có hàng trăm lỗ thủng .
Mấy tên còn lại vẫn chưa kịp phản ứng thì đạn nguyên khí đã bay tới, tất cả đều bị xuyên qua thành cái sàn .
Lâm Quân không ngạc nhiên mấy, vừa cầm vào Gatling Gun thì hắn đã biết có tác dụng này, dưới Kim Đan trở xuống, không ai có thể chống nổi một viên đạn . Lâm Quân quét súng về nơi khác, cứ nơi nào có Minh Hỏa là bắn nơi đó .
Chẳng mấy chốc xung quanh Lâm Quân đã ngập ngụa xác c·hết, giày hắn dẫm lên máu tiến lên .
“ Lấy khiên chắn, lấy khiên chắn “ .
Minh Hỏa cũng hồi thần, bộ binh lui về phía sau để cho Thuẫn Chiến Sĩ lên trước, từng tấm chắn dày nặng giơ lên, quây quanh Lâm Quân vào chính giữa .
Lâm Quân không chút bối rối tiếp tục nhả đạn, tầm bắn của Gatling Gun tới 30m, đạn nguyên khí bay vèo vèo xuyên thủng tấm chắn, đơn giản lấy mạng tất cả những ai dám đứng lại .
Từng tiếng dày nặng vang lên, Thuẫn Chiến Sĩ của Minh Hỏa gục xuống đất . Phó tướng tiên phong cũng trúng đạn bỏ mình trong đợt t·ấn c·ông này, chỉ còn mỗi chủ tướng mặt vàng như nghệ, nếu hắn không có pháp bảo hộ thân, có lẽ cũng đã nằm dưới đất .
Chủ tướng vừa tức vừa sợ, hắn hét lớn : “ Quây quanh hắn, không tiếc giá nào g·iết tên đó cho ta, ai lấy đầu hắn tiền thưởng vạn kim, quan thăng ba cấp “ . Đồng thời cũng vụng trộm truyền tin cho tướng quân mau điều quân tới, hắn không dám cam đoan sẽ chặn được Lâm Quân .
Trọng thưởng phía dưới, đám Minh Hỏa lấy lại tinh thần, mặt mũi tên nào cũng tràn đầy hưng phấn, hai mắt đỏ thẫm, lập tức lao tới Lâm Quân . Lâm Quân mặt mũi hờ hững, tiếp tục bắn súng, kiếp trước hắn rất thích chơi các thể loại game bắn súng, nhưng chưa bao giờ bắn sảng khoái đầm đìa như hiện tại, tất cả đều không quan tâm, chỉ cần nhả đạn là xong .
Từng t·hi t·hể, hết lớp này đến lớp khác đổ xuống đất nhưng Minh Hỏa vẫn còn tiến lên như không s·ợ c·hết .
Chỉ một lát sau, giống như nhận được tín hiệu, quân Minh Hỏa còn sống đều lui lại tách ra một con đường .
“ Grừ, gréc ầm ầm “ .
Tiếng gào thét vang lên, mặt đất chấn động nhè nhẹ, trước mắt Lâm Quân xuất hiện một đám Ma Thú, Hung Thú và cả Yêu Thú, phần lớn là các loài hung dữ như sói, hổ, báo các loại và bọn chúng đều có nhân loại ngồi trên lưng . Đây là Mãnh Thú Quân hung danh hiển hách của Minh Hỏa, dẫn đầu là các Thuần Thú Sư, một loại chức nghiệp khá hiếm gặp . Mặc dù thực lực của đám thú loại đều rất thấp, nhưng có cái lợi là da dày thịt béo, muốn g·iết bọn chúng so với binh lính bình thường, cái giá cũng cao hơn nhiều lắm .
Lâm Quân nhíu mày, đạn của Gatling Gun không xuyên được da của đám thú loại, hắn cất Gatling Gun đi, lấy khẩu M1887 ra .
“ Đầu hàng đi tên kia, mày không làm gì được bọn tao đâu . Nếu hàng và giao nộp thứ v·ũ k·hí kia, bọn tao sẽ tha mày khỏi c·hết “ .
Cầm đầu Mãnh Thú Quân là một lão già mặc giáp đỏ, hai mắt nhìn Lâm Quân tràn đầy hứng thú như bắt một con ba ba trong rọ .
Lâm Quân nghe thế, chỉ cười, đoạn hắn giơ M1887 lên, nhắm về phía lão già .
“ Đoàng “ .
Âm thanh dày nặng vang lên, sáu viên đạn xoay tròn bay về phía lão, lão già chưa kịp phản ứng thì thân thể đã nổ tung, máu thịt văng tứ tung trên lưng con Yêu Thú loại sói của lão .
Con Yêu Thú này bất ngờ khi chủ nhân mình c·hết đi, nhưng lập tức gầm lên mừng rỡ, không những không đánh tới Lâm Quân mà còn vội vàng chạy ngược lại, tông vào những con thú khác .
Nó đã được tự do .
Tình cảnh lập tức r·ối l·oạn, con sói kia như một tia chớp xanh thoát đi, chạy vào trong rừng, đội hình của Mãnh Thú Quân lập tức không còn chỉnh tề nữa .
Lâm Quân thấy vậy mỉm cười, không ngờ lại có chuyện như vậy . Ngay lập tức hắn vác M1887 xông lên, đạn nhả liên tục vào những nhân loại ngồi trên lưng những con thú .
“ Đoàng, đoàng “ .
Mỗi tiếng súng vang lên là một tên nhân loại tan xác, đồng nghĩa với một con thú mất đi khống chế . Mãnh Thú Quân hiện tại lại trở thành đồng minh của Lâm Quân, những con thú phản loạn lập tức dày xéo đám lính của Minh Hỏa, bọn nó ghét áo giáp màu đỏ, ghét những cái tên cùng phe với chủ nhân đã cầm tù bọn hắn .
Tiếng gầm rống vang lên liên tục, khoảng chừng 500 con thú lao về phía đám Minh Hỏa, đi tới đâu ăn thịt gặm xương tới đấy, bọn nó bị cầm tù quá lâu rồi, nỗi hận có thể nói là vô bờ bến .
Lâm Quân đang muốn tiếp tục thì đột nhiên một con voi màu đen chắn trước mặt hắn, quỳ xuống đất bằng bốn chân, hai mắt mông lung đẫm lệ . Nó gào rú liên hồi .
“ Ngươi muốn giúp ta ? “
Con voi đen gật đầu, lấy vòi chạm tới tay Lâm Quân .
Lâm Quân gật đầu hiểu ý leo lên lưng voi, con voi lập tức đứng lên, dùng một tốc độ không phù hợp với hình thể lao nhanh về đám Minh Hỏa đã trốn tứ tán . Lâm Quân lại lấy ra Gatling Gun, khạc đạn khắp nơi .
Đoàn quân mãnh thú, dẫn đầu là voi đen là Lâm Quân thực thi tàn sát ngay trong Hắc Thủy Thành, bất cứ một tên nào mặc áo giáp màu đỏ đều không ngoại lệ trở thành bữa ăn cho các con thú, hoặc vong hồn dưới súng của Lâm Quân . Chỉ một số ít ngoại lệ chạy được ra ngoài thành .
Mười phút sau, Lâm Quân cưỡi voi đi tới cửa thành, bên ngoài thành Minh Hỏa đã vây quanh đợi sẵn bọn hắn, dẫn đầu là tên tướng quân của Minh Hỏa, đối thủ một mất một còn của Kiều Minh lúc trước .
Hắn tên Lâm Thanh, người Lâm Gia Minh Hỏa quốc, thân kinh bách chiến, tuổi chỉ chừng 50, khuôn mặt chữ điền uy nghi nghiêm nghị, lúc này đang bay lơ lửng trên cao, trừng mắt nhìn Lâm Quân .
Lâm Thanh lúc trước tốn trăm phương nghìn kế để dụ Kiều Minh đi khỏi, đặng dẫn quân đánh phá Tống Quan quốc, mắt thấy sắp sửa thành công thì đột nhiên xuất hiện tên trước mặt kia, Lâm Thanh hận Lâm Quân tới ngứa răng . Đã thế binh lực của hắn còn mất một mảng lớn, không nói Mãnh Thú Quân, chỉ tính binh lính bình thường thì Lâm Quân đã đồ sát trên 5.000 người, một con số khủng bố .
Mặc dù hận Lâm Quân như vậy, nhưng Lâm Thanh vẫn nói : “ Nếu giao ra thứ v·ũ k·hí của ngươi, ta sẽ tha c·hết “ .
Hắn đã quan sát Lâm Quân từ khi mới nhận được tin tức, thứ v·ũ k·hí của Lâm Quân là thứ chưa bao giờ xuất hiện nhưng sát thương lại rất khủng bố . Thử nghĩ mà xem, nếu Lâm Thanh hắn chỉ cần có khoảng 10 cây, có khi tiêu diệt luôn hoàng đế của Minh Hỏa cũng sẽ rất đơn giản .
Lâm Quân ngước mắt nhìn Lâm Thanh đang bay cách hắn tới 70m, không thèm trả lời . Mà lấy ra AWM, ngắm chuẩn Lâm Thanh . Hiển nhiên tên này rõ ràng tầm bắng của Gatling Gun nên mới bay cao như vậy, nhưng tiếc cho hắn, AWM có thể bắn xa tới 1200m cơ .
Cười dữ tợn, Lâm Quân bóp cò súng .
Một viên đạn bay ra từ AWM, nhanh như tốc độ âm thanh bay về phía đầu Lâm Thanh, hắn chưa kịp rên lên một tiếng thì đầu đã nổ tung, thân thể rớt thẳng xuống đất .
“ Rầm “ .
“ Tướng quân các ngươi đ·ã c·hết, còn không mau lui quân ? “ .