Chính Lăng Vương Phi

Chương 67




Nghe tiếng cấp báo bất ngờ, quân cờ đang khó khăn không cách nào hạ xuống trên tay Đông Phương Thiên Tường bỗng cộp một phát, ảo diệu chui lại vào trong hộp đựng cờ, người cũng quay đi vội vàng đi về phía long án giống như một vị vua anh minh hăng hái, nhiệt huyết....Đông Phương Thiên Diệp nhìn vào thế cờ trên bàn cờ, lại nhìn về phía bóng lưng đang vội vã kia, lắc đầu cười khẽ...

Nếu thật sự so về kì nghệ, hai huynh đệ bọn hắn vốn là không phân cao thấp, chỉ vì những ngày này, tâm cảnh của bạn họ không giống nhau, Đông Phương Thiên Diệp trải qua những ngày yên bình bên Mạc Tử Liên cùng Duệ Nhi, ý cảnh trong lòng dường như tăng lên không ít, mà tâm tư của Đông Phương Thiên Tường vốn bị phân tán bởi rất nhiều công việc, còn có mấy nữ nhân rảnh rỗi gấy sức ép bên cạnh nữa, khiến tầm thần bị quấy phá không ít, không tránh khỏi có chút thua thiệt...

Bình tĩnh bước tới phía long án, đã thấy người bên dưới biến mất, mà Đông Phương Thiên Tường thì lại đang ngồi nhìn tấu chương nhíu mày, Đông Phương Thiên Diệp không khỏi cất tiếng hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Đông Phương Thiên Tường không hề liếc hắn một cái, mắt vẫn chăm chăm vào tấu chương kia trái lại không trả lời hắn như thường lệ mà lại gọi một tiếng về phía cửa:

“Người đâu!”

“Có nô tài.” Ngoài cửa lập tức vang lên âm thanh của An công công, tâm phúc bên cạnh hoàng đế, sau đó cánh cửa két một tiếng mở ra, An công công nhanh chân bước vào đến trước mặt Đông Phương Thiên Tường khom lưng:

“Đi đến điện của thái tử tìm Mạc cô nương đến đây cho trẫm, nhớ là phải mau một chút.”

“Nô tài tuân chỉ.” Nói xong lập tức cung kính cúi chào, lại cúi chào về phía Đông Phương Thiên Diệp một cái nữa mới khom lưng ra ngoài, nhanh chóng biến mất.

“Có chuyện gì khiến huynh phải lập tứ triệu nàng đến vậy, không phải bình thường huynh rất không thích tiếp xúc với nàng ấy sao?”

Đông Phương Thiên Tường nghe vậy không khỏi liếc hắn một cái, không phải lão tử không dám tiếp xúc với nàng, mà lão tử không muốn nàng lôi những tật xấu à không những hành vi bình thường của ta làm mất điểm trong lòng nhi tử của ta thôi có được hay không.

Đông Phương Thiên Diệp trả lại cho hắn một cái liếc mắt xem thường, nếu ngươi thận trọng với hành vi của bản thân, nàng hà tất phải nói xấu ngươi trước mặt Duệ Nhi.

Đông Phương Thiên Tường làm như không thấy cái liếc mắt xem thường kia của đệ đệ mình, mặc niệm trong lòng: chính sự quan trọng hơn, sau đó lại tập trung tư tưởng về phía tấu chương trong tay, quân doanh tập kích phía bắc đã xảy ra chuyện, đệ xem đi. Nói xong liền đưa tấu chương cho Đông Phương Thiên Diệp tự mình kiểm chứng.

Đông Phương Thiên Diệp nhận lấy tấu chương, vừa nhìn một cái, mày kiếm không khỏi nhíu lại, Phía bắc mua này thời tiết vốn lạnh giá, vả lại trước giờ vốn chưa bao giờ xuất hiện qua bệnh tật, làm sao bỗng nhiên bỗng xuất hiện bệnh dịch, lại còn lan nhanh với tốc độ không tưởng, chuyện này quả thực quá kì lạ, khó trách Đông Phương Thiên Tường lại phải cho mời Mạc Tử Liên đến.

Một khắc sau, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng của An công công:

“Khởi bẩm hoàng thượng, Mạc cô nương đã tới.”

“Cho nàng vào đi.”

“Vâng.”

Đại môn ngựng thư phòng khẽ mở, sau đó một bóng dáng thanh y chậm rãi bước vào, phúc thân trước mặt Đông Phương Thiên Tường.

“Dân nữ khấu kiến hoàng thượng, không biết người gấp gáp truyền gặp dân nữ là có chuyện gì.”

Mạc Tử Liên hôm nay mặc một bộ thanh y tơ lụa thêu hoa tử vi thanh thoát vô cùng, kết hợp với búi tóc nghiên đơn giản, trên đầu cũng chỉ cài duy nhất một đóa hoa lụa trắng, nhìn qua càng giống như một tiên tử vô tình lạc xuống nhân gian khiến hai huynh đệ Đông Phương đều có chút thất thần. Nàng bình tĩnh nhìn hoàng đế, nàng đã được hắn đạc biệt ân chuẩn không cần quỳ lúc ở trong cung của Duệ Nhi, nhưng bình thường hắn thấy nàng đều là tránh không kịp, vì sao hôm nay lại gấp gáp triện nàng đến như vậy?

Ngươi tự mình xem đi, hoàng đến nói xong đưa mắt nhìn về phía đệ đệ, Đông Phương Thiên Diệp lấp tức hiểu ý đưa tấu chương trên tay cho nàng.

Mạc Tử Liên cầm lấy tấu chương xem xong cũng không khỏi có chút kinh ngạc:

“Phía bắc quanh năm lạnh giá, ngược lại tương đối khó phát sinh mầm bệnh, cho dù là có cũng không thể đột ngột lan truyền khiến ngay cả ngự y cung thúc thủ vô sách như vậy được.”

Theo nàng nhớ trình độ y học hiện tại cũng không quá tệ, đa số những bệnh tật dịch bệnh phát sinh đều đã có phươg pháp chữa trị, mặc dù rất chậm HoẶC thậm chí không có hiệu quả nhưng cũng không có hả năng ngay cả nguyên nhân của dịch bệnh là gì cũng không phát hiện ra như vậy được, trừ khi là giống như những lần nàng gặp được kia, có kẻ nào đó hiểu biết về thượng cổ đã ra tay, dùng những thứ mà con người chưa hiểu biết được kia phát tán bệnh dịch, như thế lại không dễ giải quyết rồi. Nàng nhìn về phía hoàng đế, lạnh nhạt nói:

“Hoàng thượng, bệnh dịch này có nhiều nghi vấn, có lẽ dân nữ cần đến đó một chuyến, tuy nhiên, chuyện của Duệ Nhi.”

“Chuyện của Duệ Nhi, trẫm sẽ cho người an trí thỏa đáng, ngươi cứ an tâm đi làm việc của mình đi, có gì cần lập tức thông báo cho trẫm chuẩn bị, ngươi lập tức cùng nhị đệ xuất phát đi.” Diễn đàn lê quý đôn.

“Dân nữ xin phép cáo lui.” Vừa đi được mấy bước nàng lại quay đầu lại:

“Còn nhị ca lỗ mãng kia của dân nữ, cũng xin hoàng thượng chiếu cố một chút.” Nàng cố ý nhấn mạnh hai chữ chiếu cố khiến Đông Phương Thiên Tường có chút chột dạ cười khan hai tiếng:

“Ha ha, chuyện đó là tất nhiên rồi.” Không có nàng ngày ngày xuất hiện bên cạnh Duệ Nhi nói không chừng hắn cũng chẳng có cớ gì để mà bắt nạt ca ca kia của nàng nữa, nhưng mà nhân tài là cần được sử dụng đúng cách nha, hắn dĩ nhiên phải quan tẫm tới ca ca nàng rồi.

Mạc Tử Liên không nói gì, quay lưng đi ra, vẫn còn một câu phía sau mà nàng chưa nói, nói không chừng mục đích của đích của kẻ sau lưng kia chính là muốn dụ nàng cùng Đông Phương Thiên Diệp xuất hiện, tuy nhiên dù nàng không nói, tin chắc hai người kia cũng không có khả năng không phát hiện.

Chờ nàng đi rồi, Đông Phương Thiên Tường lập tức nghiêm túc nhìn về phía đệ đệ:

“Chú ý cẩn thận một chút, khồng chừng lần này có thể biết được kẻ đứng phía sau là ai cái lưới kia của chúng ta, cũng sắp đến lúc thu rồi.” Không thể uổng phí công sức chịu khổ của hắn bấy lâu nay được.

“Đệ hiểu!”