Chính Là Yêu Kẻ Hám Tiền

Chương 5




Một cơn gió nhẹ thổi đến, xua tan cái nóng bức, nhưngtrong đình giữa hồ lại nổi lên một cơn gió lạnh.

“Ngươi không thể luôn tùy hứng như vậy a! Tống Trì.”Đối với việc hắn không ngại sinh tử, A Kim thấy phẫn nộ lẫn đau lòng. “Ngươikhông sợ chết, nhưng sư phụ làm sao bây giờ? Ngày sau ai sẽ chăm lo cho ngườilúc lâm chung?”

“Cha ta nếu cố gắng thúc đẩy hôn sự của ta và ngươi,đợi đến trăm năm sau hiếu tử, hiền tôn tất cả đều có.” Thiếu niên ngày thườnghiền hòa, hiện thời sắc mặt mười phần hiên ngang, ánh mắt nóng cháy, muốn từngười nàng đốt lên một ngọn lửa.

A Kim có cảm giác bị sét đánh, trực giác muốn tránhđi, lại không thể bỏ mặc hắn, ai biết tiểu tử cuồng vọng này lại làm ra tai họagì?

Cổ nhân nói “Hồng nhan bạc mệnh”, nàng bộ dạng cũngkhông tính thật đẹp, làm sao có thể xấu số đến mức dính đến tiểu tử này?

Nàng yêu đại sư huynh sao? Nàng nghĩ nghĩ,sùng bái có lẽ có một chút, nhưng cũng không tính là yêu, chính là quan niệm“tại gia tòng phụ” nên nàng vâng lời đính hôn cùng đại sư huynh, huống chi đạisư huynh nhân phẩm, tính tình đều hợp ý phụ thân, là con rể lí tưởng trong mắtngười.

Thấy nàng lâm vào trầm tư, hắn âm dương quái khí nhắcnhở nói: “Ngươi cùng đại sư huynh đều không phải giai ngẫu, bởi vì ngươi khôngyêu hắn, hắn cũng không yêu ngươi.”

“Yêu?” A Kim có chút không tán thành cách nói của hắn,“Nữ nhân giang hồ kiến thức rộng rãi, có cơ hội nhận biết tình yêu, nhưng tuyệtđại đa số dân chúng bình thường cũng không biết tình yêu, chỉ bằng cha mẹ đínhước, bà mối đánh tiếng liền động phòng, cũng không phải một đời một kiếp sao?”

“Đó là bọn họ không có cơ hội.” Tống Trì nói. “Trừ phingươi không phải nữ nhân, bằng không ta không tin ngươi không có tình cảm,không ở trong lòng vụng trộm ái mộ người khác. Ta không có lúc nào không muốnngươi, đặc biệt lúc ngươi không ở bên người, ta ăn cái gì ngon cũng đều nghĩ,nếu có ngươi ở bên cùng ăn, ta…”

“A Trì!” Nghe lời nói nhiệt tình của hắn, A Kimngắt lời: “Ta không phải nữ nhân vô tình, ta hiểu được, ngươi để ý ta, nhưnglà, ngươi nhất định thất vọng rồi.”

“Vì sao?” Ngực khí huyết cuồn cuộn, hắn hơi nhếch môi.

“Ngươi có thể đến điện Diêm Vương sao? Ngươi có thểlàm phụ thân ta hồi sinh sao? Làm tử nữ, há có thể vi phạm di ngôn của vongphụ?” Nàng chưa từng hoài nghi, Tống Trì đã tiến vào trong sinh mệnh của nàng,khảm vào cốt nhục.

Nàng cảm thấy, như vậy cũng là đủ rồi.

Nhưng vì sao, hắn chưa bao giờ thỏa mãn?

Tống Trì quay lưng đối mặt với hồ nước, mày rậm thủychung nhíu chặt.

“Ngươi không thể vi phạm di ngôn phụ thân phải không?”Con ngươi đen chớp cũng không chớp chăm chú nhìn mặt hồ, ngữ khí thành bănglạnh buốt. “Giả sử nếu đại sư huynh giải trừ hôn ước, sẽ không tính là vi phạmlời thề, có phải không?”

“Đại sư huynh sẽ không giải trừ hôn ước, hắn tuyệt đốisẽ không.” A Kim lời thề son sắt nói, cho dù hắn không yêu nàng, đối với nàngchỉ có tình cảm huynh muội, nhưng vì hạnh phúc của “nữ nhân kia”, cho dù TốngTrì lấy dao kề cổ cũng sẽ không giải trừ hôn ước! Đây là phương thức yêu củađại sư huynh.

“Ngươi biết rõ chân tướng, ngươi còn cùng hắn đínhhôn?” Tống Trì trở lại nhìn chằm chằm nàng.

“Ta về sau cũng mới biết.” Tránh đi ánh mắt của hắn,nhàn nhạt ngữ khí, dường như bọn họ đang nói về người khác mà không phải bảnthân mình.

“Vì sao không mời cha ngươi ra làm chủ? Lúc ấy hắn cònsống......” Hắn nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi âm y nói.

“Ta cho rằng theo thời gian trôi qua, hết thảy đều sẽmưa tạnh trời trong.” A Kim thở dài nói. Bao gồm cả tình cảm của Tống Trì, đềusẽ theo thời gian mà phai nhạt đi, không như mong muốn a!

Năm năm khôngđủ dài sao? Hiển nhiên không đủ.

“Ngươi nói ta không nên vì yêu mà mê muội, nhưng ngườiđiên chính là ngươi!” Tống Trì thống hận thất bại, nhưng không cách nào ngăncản sự thất bại phủ dần lên trái tim. “Ngươi cho mình là thánh nhân sao? Vìthành toàn tình yêu của người khác, biết rõ chính mình không hạnh phúc cũngkhông sao? Ngươi một chút cũng không cảm thấy không cam lòng sao?”

“Sẽ không.” Nàng lắc đầu, trước kia sẽ không, nhưngnàng không nói ra miệng.

“Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không yêu ta? Nếu ngươiđối với ta có tình yêu, cho dù một chút cũng tốt, ngươi sẽ không cam tâm gả chomột nam nhân khác!” Hắn thâm thúy chăm chú nhìn nàng, dường như có ý định đoạtđi hô hấp của nàng.

“Tình yêu, rốt cuộc là cái gì? Đáng giá cho ngươikhông màng sinh tử, không để ý đến sư phụ sao?” Trời sinh nàng luôn suy nghĩ rõràng. Tâm như băng tuyết trong vắt, nàng không mang theo nhiều nhiệt tình, chỉcó thể đối mặt nói thẳng với hắn, khi mới bắt đầu có vẻ u sầu nhàn nhạt, ngựcchua xót.

Đại sư huynh cũng người không hay biểu lộ tình cảm, chodù trong lòng cất giấu nữ nhân khác, nàng tin tưởng hắn vẫn sẽ đối xử tốt vớinàng, cùng nàng làm một đôi vợ chồng tương kính như tân, cho nên nàng chưa baogiờ trách cứ phụ thân.

Mà Tống Trì chính là chướng ngại lớn nhất của nàng,Tống Trì so với nàng nhỏ tuổi hơn, nhiệt tình thế nào lại dào dạt như thế? Yêuthì như thế nào? Hắn chung quy vẫn là ái tử mà sư phụ mong đợi nhất, không nênyêu một cô nương lớn hơn hắn, toàn bộ mọi người đều hi vọng hắn thanh tỉnh.

Rốt cuộc, nàng nên làm như thế nào mới có thể làm chomọi người đều vừa lòng? Nàng không thể yêu Tống Trì, sợ sư phụ thương tâm; Nàngchậm chạp không dám cùng đại sư huynh thành hôn, chỉ sợ Tống Trì lại làm raviệc điên cuồng! Nàng nên như thế nào mới tốt?

Nàng thật sự không biết, thật hy vọng aiđó có thể nói cho nàng.

Trong mắt Tống Trì tràn ngập tình yêu. “Tình yêu,chính là ta thực để ý ngươi, thực xem ngươi như bảobối, cho dù vì ngươi mà chết cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cầu ngươi cũng yêuta.”

“Không, không! Ngươi không thể chết được, ngươi khôngthể lại làm việc ngốc!” A Kim tâm bị nghiền nát đau xót, chỉ cần nhớ đến năm năm trướcTống Trì chỉ còn một hơi thở, chỉ cần nhớ đến cảnh sư phụ tuyệt vọng thươngtâm…

Rõ ràng không phải nàng làm hại, tâm đã có một cỗ đauđớn.

“Năm năm! Đầu óc ta cũng trưởng thành rất nhiều, khôngđơn giản như vậy phải đi chết, ta cũng không yên tâm đồ ngốc người thực sự đigả cho đại sư huynh kia!” Con ngươi đen bóng bất động kiên định, Tống Trì thậtsâu hít vào một hơi, gằn từng tiếng như là dùng đao trước mắt, “Chờ giải quyếtchuyện nơi này chúng ta đi tìm đại sư huynh, để xem hắn nói thế nào?”

“Ngươi muốn làm cái gì?” Chỉ cần hắn đừng đi tìm chếtA Kim liền không để ý.

“Năm năm trước, ta không cho phép ngươi cùng đại sưhuynh đính thân: Hiện tại, ta vẫn nghĩ cưới ngươi như cũ.” Hắn ương ngạnh nói:“Xin hỏi đại sư huynh, hắn có quyết tâm giống ta sao?”

“Không cho ngươi khó xử đại sư huynh.” A Kim tức giậnnói: “Không phải ai cũng giống nhau, tùy hứng làm bậy, không biết kiêng dè.Trong lòng đại sư huynh kì thực rất khổ sở.”

“Ta mới khổ a! Hắn quyết tâm muốn cưới cô nương của takhông tha, ngươi còn nói giùm hắn!” Hắn bất bình quát.

Oa oa oa!Thèm muốn vị hôn thê của người khác còn kiêu ngạo như vậy! Quả thực không cóthiên lý.

A Kim lười để ý hắn, dù sao hắn lâu lâu lạinháo một lần, giống như tiểu hài tử .

Hắn cứ không cho nàng bỏ ra, nắm giữ hai vai nàng, tậptrung nhìn thẳng vào mắt nàng, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy. “Cho dù ngươiđồng ý làm hôn lễ này với ta vì việc của Hoàng Kim, nhưng ta vô cùng thành tâmcùng ngươi bái đường, ngươi là thê tử duy nhất đời này của ta! Ta rất nghiêmtúc, không giống đại sư huynh, hắn căn bản là tâm hoài bất quỷ.”

“Ngươi mới tâm hoài bất quỷ!” Nàng thối mắng, nhưngnói trong lòng không cảm động là gạt người.

“Cho dù tâm hoài bất quỹ, cũng chỉ đối với một mìnhngười.. Kim Kim, ta không ép ngươi,ta sẽ chờ ngươi cam tâm tình nguyện cùng ta động phòng.” Tống Trì con ngươisáng lấp lánh chớp cũng không chớp, nói xong làm người ta đỏ mặt.

A Kim lại không nói, những gì muốn nói đều nói khôngra lời.

Tiểu hài tử đáng chết!

Thật sự là chán ghét! Nhưng...... Là thật chán ghétsao? Quên đi, hắn cuồng mặc kệ hắn cuồng, hắn si mặc kệ hắn si, dù sao nàng chỉcần một mực chắc chắn: Di ngôn phụ thân không thể trái!

Hướng về khuôn mặt tuấn tú của hắn mà nham hiểm cườimột cái.

“A Trì, ta đáp ứng ngươi, nếu đại sư huynh chủđộng giải trừ hôn ước -- hơn nữa không phải ngươi dùng thủ đoạn buộc hắn, sưphụ lại không ghét bỏ ta lớn tuổi hơn ngươi, ta gả cho ngươi.” Đây là muốn hắnbiết khó mà lui.

Hai cái điều kiện này đều rất khó, huống chi phải thỏamãn cùng lúc hai điều này, khó càng thêm khó.

Biện pháp tốt như vậy sao nàng lại không nghĩ tới?Thực sự để hắn làm phiền lâu như vậy.

“Thật sao?” Tống Trì hồ nghi nói. Nàng chưa từng chohắn một hi vọng nào.

“Ta lừa ngươi bao giờ chưa?” A Kim chọn chọn màyliễu.

Tống Trì thuận thế nắm giữ tay nàng, một mặt nghiêmtúc. “Thẩm Bái Kim một lời đã nói ra, tứ mã nan truy nha!” Hắn hai tay ấm áp ômtay tay nàng,không cho nàng né tránh.

“Ta cũng không lừa gạt ngươi.” Nàng khẽ thở dài, bởivì vẻ hồn nhiên của hắn mà nhất thời không thu tay.

“Vạn tuế - Kim Kim vạntuế!” Trong mắt hắn hiện lên ánh sao mừng như điên, “Ngươi cuối cùng cũng chota một cơ hợi! Mảnh tình này ta sẽ ghi tạc trong lòng, nhất định hoàn thành sứmệnh.”

“Ách...... Ngươi không biết là thực khó khăn sao?”Nàng buồn bực hỏi, cho hắn biết khó mà lui.

“Càng khó khăn, càng chứng ta đối với ngươi tình thâmý trọng, không phải sao?” Hắn hai tròng mắt tràn ngập hạnh phúc chờ mong.

A Kim nhất thời trên mặt treo ba đường hắc tuyến.

Chết đi! Chết đi!

Giết hắn đi!

Chu phu nhân cùng tân di nương Uông XảoBăng, Doãn Tâm Đường cùng Lâm Miểu Miểu,bốn người đi dạo thuận miệng nói chuyên gia đình, Chu phu nhân còn cảm thán AKim không thể làm dâu nàng thật đáng tiếc.

Uông Xảo Băng mới nhập môn, tựnhiên muốn nịnh bợ nữ chủ nhân.

Lâm Miểu Miểu vìthuận lợi gả cho Chu Duẫn Can, bỏlại hai mẹ con Nhị nương mà đi theo bên cạnh Chu phu nhân.

Nhưng nàng vạn vạn thậtkhông ngờ, nghĩ sai thì hỏng hết, khiến vận mệnh nàng nghịch chuyển.

“A...... Ha ha......Ha ha a......”

Tiếng cười bừa bãi vang lên, một nam nhân điên điên khùngkhùng từ chỗtối chạy ra.

“Xảo Xảo! Xảo Xảo! Tarốt cục tìm được ngươi...... Chúng ta cùng chết...... Cùng chết......” Một đôicon ngươi cuồng loạn chạy tới chạy lui giữa gương mặt Uông XảoBăng cùng Lâm Miểu Miểu.

“Có hai Xảo Xảo xinhđẹp...... Người nào...... Muốn cùng ta tự tử......”

Bốn người kinh hô ra tiếng, người qua đường ào ào tránhné, để tránh gặp vạ lây. “Cùng chết...... Cùng nhau tự tử......”

Nam nhân điên cuồng đầu tiên hướng một đao vào LâmMiểu Miều,nàng tránh được nhưng đao lại đi đến gương mặt nàng, từ mắt chạy thẳng đếnmiệng một đường…...... Nàng kêu thảm thiết kêu khóc, che mặt đau trên mặt đấtlăn lộn.

“Không đúng, ngươi không phải Xảo Xảo......Xảo Xảo là đại mỹ nữ......”

Điên cuồng nam tử nhắm ngay mục tiêu Uông XảoBăng,Uông Xảo Băng sớm sợ tới mứchoa dung thất sắc, chạy trối chết, trong cuộc đời hai cái đùi chưa từng dùngsức như thế, nhưng vẫn không tráng được một đòn của nam nhân kia, rốt cuộc gụcxuống, tiếng thét chói tai vang tận mây xanh......

Hộ vệ đuổi tới thì Uông XảoBăng đã bị chém vài đao, mọi người ba chân bốn cẳng đem tên điên khóa trụ, vộivàng đemUông Xảo Băng cùng Lâm Miểu Miểu về Chuphủ trị liệu, hung thủ đưa quan xử lý nghiêm khắc.

Tống Trì cùng A Kim bởi vì không thể thi triển khinhcông, khi đuổi tới, chuyện đáng tiếc cũng đã xảy ra, hai người xem xét liếc mắtmột cái.

Rốt cục cũng động thủ!

Nam tử điên cuồng tên là Khưu Đại Hạ,từng là trung thần dưới váy Uông XảoBăng, khăng khăng một mựcyêu nàng, vì nàng tan hết gia tài, cuối cùng chủ chứa vẫn tác chủ làm choUông XảoBăng gả cho Chu lão gia làm thiếp, sau khi hắn biết được liền năn nỉ Uông XảoBăng cùng hắn bỏ trốn, một đạo tự tử, Uông XảoBăng tự nhiên không chịu, vui vui mừngmừng gả tiếnChu gia trang.

Khưu Đại Hạ bị kích thích,người bắt đầu trở nên điên điênkhùng khùng,nhưng ai cũng không thể tưởng được hắn sẽ tìm cơ hội báo thù.

Quan phủ rất nhanh phán Khưu Đại Hạmười năm lao ngục, nhưng không vài ngày, Khưu Đại Hạlại ở trong lao tự sát.

Việc này huyên náo rất lớn, oanh động cực kỳ. Có ngườinói Uông XảoBăng đùa bỡn tình cảm nam nhân, tự nhiên không có kết quả tốt: Có người nói Chulão gia khí tiết tuổi già khó giữ được, bốn phía phô trương cưới yên hoa nữ,khó trách Chu gia trang có những sự kiện không hay ho liên tiếp phát sinh.

Đáng thương nhất là liên lụy Lâm Miểu Miểu bị hủydung, một vết sẹo vô tình khắc trên gương mặt bạch ngọc, ngày xưa xinh đẹp, mithanh mục tú, trong nháy mắt đều bị phá hủy, nàng mất đi sự tự tin đến nỗi muốnchết.

Gặp chất nữ bị hủy dung, Nhị nương điên rồi dường nhưhuyên náo Chu gia gà chó không yên, mắng lão gia cưới họa thủy vào cửa, vì saobị hủy dung không phải Uông XảoBăng?Uông Xảo Băng thân chịu nhiềuđao nhưng không chết, Nhị nương nói cái gì cũng không phục, nhất định phải bắtlão gia đem nàng đuổi ra đi, lần này ngay cả Chu phu nhân đều giúp đỡ nàng, bằngkhông đối với người nhà Lâm Miểu Miểu cũngkhông thể giao phó.

Chu lão gia mặc dù bất đắc dĩ nhưng là khuấtphục, đáp ứng chờ Uông XảoBăng thương lành liền bỏ nàng. Nói thật, thấy vết thương trên người Uông XảoBăng hắn thật sự có chút mất khẩu vị.

Vì trấn an Nhị nương, Chu phu nhân thề nhất định làmcho Chu Duẫn Can nạpLâm Miểu Miểu làm chithứ hai, cả đời chiếu cố nàng. Vì thế, Nhị nương không náo loạn, nàng cũngkhông có mặt mũi tiếp tục vì Lâm Miểu Miểu tranhđoạt vị trí thiếu phu nhân, ai bảo ngày đó nàng cứng rắn đi bên cạnh Chu phunhân mới có thể gặp tai họa này.

Từ đó, Chu Duẫn Can bắtđầu cùng Doãn Tâm Đường ra vào một đôi, ngày đầu tiên thấy mặt Lâm Miểu Miểu về sauhắn cũng không qua thăm nàng nữa, Doãn Đường Tâm thuận lợi trở thành mĩ nhân đệnhất trong cảm nhận của hắn.

Tại “lãnh cung”!

“Thật sự người vong tình a! Tuy rằng hắn là đại ca củata.” Buồn uống rượi, Chu Thiếu Cương có chút cả giận nói: “Luôn miệng nói hắnyêu nhất Lâm biểu muội, nhất định phải cưới nàng làm vợ, dùng hết khả năng sủngái nàng, như thế nào…Trên mặt mới có một vết sẹo, hắn lại thành thế này? Nhưvậy, yêu của hắn rốt cuộc là thế nào? Các người…Các người ai có thể nói tabiết?”

Tống Trì thực khó chịu hắn mang theo hai bầu rượukhông mời mà đến, cũng không biết tự chuẩn bị đồ nhắm, ngữ khí ác liệt đáp lạinói: “Hắn vốn chính là cái loại người này, ngươi có cái gì ngạc nhiên?”

“Đúng vậy! Ta không nên ngạc nhiên.” Chu Thiếu Cươngrót xuống một ly rượu to, lấy tay áo lau lau vếtrượu bên môi. “Đại ca điểm này rất giống cha, miệng nói yêu muốn chết, kỳ thựcyêu chính là bề ngoài nữ nhân, chỉ cần bề ngoài già đi hoặc bị tổn thương, yêucủa hắn tự nhiên cũng liền biến mất, thật sự đáng buồn!”

A Kim vặn xoắn mi, xem biểu cảm sầu não Chu tamthiếu.“Ngươi thích Lâm cô nương, đúng hay không?”

Chu Thiếu Cương không tự giác tránh đi mắt, không trảlời.

Tốt lắm, đáp án rất rõ ràng. Bởi vì Chu Duẫn Canchưa thành hôn, cho nên mọi người đều mong chờ có thể làm thiếu phu nhân, càngđẹp càng có cơ hội, tự nhiên liền xem nhẹ Chu Thiếu Cương, bao gồm mẹ ruột củahắn.

“Chu tam gia, khuyên ngươi một câu, sớm đi sớm hảo.Đừng ở trong này than vãn.” A Kim thành tâm nói. Ngay cả nàng cũng không hiểuđược, gia đình có thể có bao nhiêu bí mật hắc ám?

Chu Thiếu Cương trong khoảng thời gian ngắn bị lời củanàng làm ngây ngẩn cả người. Đây là tiểu nàng dâu A Kim sao?

Tống Trì không cho hắn suy nghĩ nhiều, nhẹ giọng nói:“Thiếu Cương huynh, ngươi say.” Sau đó điểm huyệt của hắn, để hắn ghé vào bànmà ngủ.

Đúng lúc này, “Xuy” một tiếng cười mỉa vang lên, chỉthấy Vương Chi Thiết và Quách Thanh Thanh đi vào.

“Ngươi hôm nay tai mắt thật linh mẫn.” Giễu cợt TốngTrì còn ai ngoài thiên địch Quách Thanh Thanh.

“Bang chủ, bang chủ phu nhân.” A Kim mi vi chọn, nhếchmôi,tin tưởng khi thấy hai người đại biểu chân tướng đã sắp lộ ra. “Đối phương lạiđộng thủ, hơn nữa thủ pháp thực kín đáo......”

“Ta biết, Tô Châu trong thành đã lan truyền ồn àohuyên náo.” Vương Chi Thiết mâu quang trừng định, làm cho người ta mười phầntin cậy.

“Hơn nữa chúng ta giành trước một bước ngăn cản một vikịch khác nha!” Quách Thanh Thanh dungnhan xinh đẹp nổi lên cười. Nàng thích nhất là “thấy việc nghĩa hăng hái làm”.

Tống Trì hừ lạnh. “‘Chúng ta’? Mọi người trong lòngbiết rõ ràng, nếu nói có ai có thể kịp thời ngăn cản bi kịch phát sinh, xácnhận là công của bang chủ, Vương phu nhân ngươi chỉ có phần cổ vũ phần đi!”Không châm biếm nàng, răng hắn thật ngứa.

“Tống Trì!” A Kim khiển trách.

“Không sai, không sai.” Quách Thanh Thanh thái độkhác thường gật đầu đồng ý, nàng đã làm nương, tu dưỡng tốt hơn nhiều, loại thùhận nhỏ này có thể ghi trong não. “Ta là dựa vào tôn vinh của phu quân, nhờ vàophúc khí của Thiết ca. A Kim thì tốt rồi, sau này sẽ gả cho đại sư huynh HồNgưỡng Chân, người thừa kế Huyền Ưng Bảo! Sau đó chẳng phải phu xướng phụ tùysao!”

Một quả bom tung ra, quả nhiên oanh tạc bọn họ choángváng, nhất là Tống Trì, ánh mắt trở thành thâm thúy, thu hồi tâm tình vui đùa.

“Ngươi làm sao có thể biết -- Hồ Ngưỡng Chân” Hắn dừngmột chút, tên này, có bao nhiêu lâu hắn chưa kêu ra miệng? “Hắn không có khảnăng thừa kế Huyền Ưng Bảo, ngươi nghĩ sai rồi.”

“Ta biết ngươi sợ hãi cái gì?” Quách Thanh Thanh như đãđịnh liệu trước. “Không sai, Thiết ca nhận được bồ câu đưa tin, nói Hồ NgưỡngChân phái người tới giúp tổng đàn, cho thấy muốn tiếp Thẩm Bái Kim tới HuyềnƯng Bảo thành thân.”

Tống Trì nhất thời sắc mặt đại biến, trợn to mắt.“Không có khả năng --” Hắn nhìn về phía A Kim, phát hiện nàng xuất thần.

A Kim không nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng nhét đầymột cỗ buồn bực.

“Các ngươi thế nào? Rất kinh hỉ đi!?” Quách Thanh Thanhmắtđẹp khẽ chớp. “Hạnh phúc lớn nhất của nữ nhân là gả cho một lang quân như ý,tin tưởng ngươi sẽ chúc phúc cho sử tỉ của mình đi!”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Tống Trì giống con dế mèn nhảydựng lên, kêu to.

“Ân hừ! Kia không phải do ngươi.” Thanh Thanh lại khẽhừ một tiếng. Hơn nửa khắc, Tống Trì uể oải không nói ra lời, muốn mắng cũngmắng không ra nguyên cớ.

Quách Thanh Thanh mặc dùđáng giận, nhưng là chưa nói sai, hắn cùng với A Kim trong lúc đó, cái gì cũngkhông phải.

“Phu nhân, ngươi đừng chọc A Trì, việc của ta khôngđáng thảo luận, xử lí xong việc này rồi tính sau.”

“Vì công quên tư, rất giỏi.” Quách Thanh Thanh phuncái lưỡi. Yêu thương nữ nhân như vậy thực vất vả nha, ngốc Tống Trì!

Tống Trì hai tròng mắt kết dày băng sương, cứng rắnứng thanh. “Đúng vậy! Đến lúc đó ta sẽ cùng ngươi đến Huyền Ưng Bảo, thuận tiệnchúc mừng đại sư huynh ngồi lên cao vị.”

Không khí dường như đọng lại.

Chỉ có “Mặt lạnh tú sĩ” Vương Chi Thiết không cảmgiác, hắn mới mặc kệ người khác tam giác hoặc tứ giác tình yêu, hắn thầm nghĩđem chuyện này giải quyết xong, bắt lão bà ngoan ngoãn về nhà ôm con.

“Thẩm đường vương, hiện tại ta đến nói cho ngươi nênlàm như thế nào......”

Vương Chi Thiết kể ra chân tướng hắn điều tra được,cùng với kế sách tiếp theo. Quách Thanh Thanh kéoTống Trì tới trong viện, lóe ra ánh mắt mưu kế, ân cần nhìn hắn.

“Đừng nhìn ta như vậy, hiện tại không có tâm tình đốiđầu với ngươi.” Tống Trì toàn tâm đặt lên hôn sự của A Kim, thật khó chịu, cốgắng không bộc phát ra.

“Ngươi không muốn biết ngày đó ngươi làm sao có thểcùng Thẩm đường chủ bị ‘Bắt gian tại giường’?”

“Chẳng lẽ là ngươi cùng Vương bang chủ......” Hắn miễncưỡng gợi lên nụ cười.

“Không sai, ta đối với ngươi tốt lắm đi! Thành toànnguyện vọng ngươi cùng Thẩm đường chủ thành thân.” Quách ThanhThanh mỉmcười, không nhanh không chậm nói: “Một đêm kia, bị bắt gian ở giường hẳn là ChuThiếu Cương cùng A Kim, người uống trà trong phòng A Kim mà bất tỉnh, là ta nănnỉ Thiết ca mang Chu Thiếu Cương ra ngoài rồi mang ngươi vào đặt bên cạnh AKim.”

Đồng tử thiếu niên nhất thời bắn ra tia lửa.

Quách Thanh Thanh liếcnhìn hắn một cái, tiếp tục nói: “Nguyên bản Thiết ca đem Chu Thiếu Cương đuổivề phòng là xong, chỉ cần phá hỏng âm mưu này, nhưng ta linh động năn nỉ mangngươi đến giường, chỉ cần làm sai lệch âm mưu này một chút, nhất định sẽ lộ radấu vết. Lấy tính Thiết ca mà nói, rất chán ghét việc vi phạm lễ giáo này,nhưng ta một phen đấu võ mồm với hắn, nói các người tốt xấu cũng là tỷ đệ,Tống Trì ngươi cũng không làm tổn thương khuê dự của A Kim.”

Tống Trì khóe miệng hơi hơi runrẩy, nhịn xuống không phản bác.

Quách Thanh Thanh đixuống nói: “Ta còn lo lắng những người đó quay lại, phát hiện Chu Thiếu Cươngbị đánh tráo thành Tống Trì, thật phức tạp, vì thế, lôi kéo Thiết ca đến phòngtân hôn của Chu lão gia, làm một trận gà bay chó sủa.”

Nghe vậy, Tống Trì hiểu ra. Nguyên lai, bọn họ chínhlà tiểu tặc đêm hôm đó.

Bờ môi chăm chú cười yếu ớt, Quách Thanh Thanh lạinói.“Ta cũng không phản đối chân tình của ngươi nhưng có vấn đề ta không rõ.”

“Vấn đề gì?” Tống Trì thanh âm rầu rĩ. Ngẫm lại Kim Kimthiếuchút nữa cùng Chu Thiếu Cương cùng nhau bị bắt gian ở giường, truy cứu tiềncăn, lúc đó chẳng phải Quách ThanhThanh gây rasao? Nữ nhân này thế nào cũng không tỉnh lại?

“Nếu Thẩm đường chủ không gả Hồ Ngưỡng Chân mà gả chongươi, ngươi sẽ để nàng ở lại Thiên Long Bang làm đường chủ, hay dẫn nàng vềĐại Hồ Đảo?” Mắt phượng nhìn thẳng mắt hắn tha thiết mong đợi đáp án.

“Đương nhiên là về Đại Hồ Đảo.” Tống Trì một mặt khôngthương lượng nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Thanh nhấtthời suy sụp. “Cho dù nàng rất muốn ở lại bản bang làm đường chủ, hơn nữa Thiếtca cũng nàng có khả năng trời cho, ngươi vẫn dẫn nàng trở về?”

“Không sai,” Tống Trì thẳng thắn vô tư, khí phách hiênngang nói: “Từ nhỏ cha ta luôn mong muốn ta mang tân nương về Đại Hồ Đảo.”

“Nam tử hán chí ở tứ phương, Thiết ca biết dùng người,ngươi ở bản bang nhất định có thể phát huy sở trường......”

“Ta không cần! Vừa nghĩ đến phải ở dưới trướng ngươi,ta không chịu nổi, đương nhiên ta sẽ cứu A Kim thoát li bể khổ, cùng nhau vềĐại Hồ Đảo làm một đôi tiêu dao thần tiên.”

Bể khổ? Có nghiêm trọng như vậy sao? Quách ThanhThanh tứcgiận hai tay chống nạnh.

“Không suy nghĩ lại một chút?”

“Không cần.” Tống Trì vẫy vẫy tay,không thương lượng.

“Hoàn toàn không có khả năng thương lượng?” Nàng mịchặt đôi mắt đẹp, toàn thân tản ra hơi thở nguy hiểm.

“Không có.” Hừ! Nam tử hán đại trượng phu nói mộtkhông hai.

Tiểu hài tử đáng chết, thật sự không suy nghĩ lại mộtchút nha! Tốt xấu cũng cho nàng chút mặt mũi, tốt lắm! Thù lớn như thế nàykhông chỉnh ngươi thì thật có lỗi với bản thân!

Hừ hừ! Thẩm Bái Kim nếungoan ngoãn với ngươi về Đại Hồ Đảo, nàng Quách Thanh Thanh liềnđổi theo họ ngươi!

Đôi mắt sáng lên một tia quỉ dị,liếc hắn một cái. “Vậy không miễn cưỡng.” Nói xong nàng liền xoay người vàotrong nhà.

Tống Trì đắc ý cười cười,cũng chạy nhanh vào nhà, sợ có người đem Kim Kim tẩynão.

Mà Vương Chi Thiết cùng A Kim nói chuyện cũng xong.

“Các ngươi đi ra ngoài nói cái gì?” Vương Chi Thiết ômthê tử, ôn nhu hỏi.

“Không có! Chính là mời Tống Trì chiếu cố Thẩm đườngchủ nhiều hơn.” Thanh Thanh ngữ khícó một tia thất vọng.

Tống Trì theo đuôi vào cười nhạo. Thật sự là hết chiêunày đến khi khác! Bất quá, chuyện mất mặt như vậy nàng tự nhiên nói không nênlời. Tưởng giúp phu quân “Chiêu binh mãi mã”? Còn lâu.

Vương Chi Thiết đem phản ứng hai người xem ở đáy mắt,tự nhiên rõ ràng thê tử bị Tống Trì cự tuyệt, cuộc đời hắn quan trọng nhất làbảo hộ thê tử, trừng mắt nhìn Tống Trì một cái, nhẹ nhàng hừ khí. “Thanh Nhi,Thiên Long Bang không phải là nơi a miêu a cẩu có thể vào được, ngươi không cầnphiền não, theo ta về tổng đàn đi!”

Mau cút! Mau cút! Tống Trì da mặt dày, không sợ châmchọc.

Quách Thanh Thanh thanh âm trầmnhẹ cười nói: “Ta hết thảy đều nghe Thiết ca, chính là, trước khi đi, ta nghĩcùng Thẩm đường chủ tâm sự.”

“Chuyện gì?” Tống Trì nóng vội giành trước đặt câuhỏi, nếu là muốn tẩy não Kim Kim, vậy miễn.

Quách Thanh Thanh gục đầuxuống, bên môi liều mình cắn ra một nụ cười. “Chính là...... Thẩm đường chủ mauthành thân, nàng từ nhỏ không có nương, đạo vợ chồng sao hiểu được? Việc nàycũng không tiện nói trước mặt mọi người!”

“Phu nhân, ta......” A Kim nhất thời mặt đỏ hồng, muốncùng bang chủ phu nhân nói nàng không phải không biết, lại khó có thể mở miệng.

“Đừng thẹn thùng, mau vào đi!”

Quách Thanh Thanh kéo AKim vào phòng, ước chừng một khắc sau, chỉ thấy nàng thần thái phấn khởi tiêusái đi ra, đối với lão công cười đến xinh đẹp, sau đó không lâu, vợ chồng dắttay biến mất cho trong bóng đêm.

Thật yên lặng, ngay cả tiếng kim rơi cũng không nghethấy.

“Lãnh cung” Xứng đáng là lạnh tanh, ngay cả quỷ cũngkhông tiến tới gần.

Tống Trì nghĩ như thế nào cũng thấy kì lạ, QuáchThanhThanh đều không phải trưởng bốihay tỷ muộicủa A Kim, sao đột nhiên muốn dạy nàng đạo vợ chồng?

Hắn vén rèm vào phòng, vội vàng hét lên: “Kim Kim,Quách Thanh Thanh kia códạy bảo bậy bạ gì không?”

A Kim vẻ mặt bình yên, chậm rãi đứng lên, nhàn nhạtứng câu, “Không có.”

Nàng dời bước đến tiểu thính ngồi xuống. Cô nam quả nữkhông nên ở chung trong tẩm phòng, vài ngày nay, nàng cũng để hắn ngủ ngoàitiểu thính, tuyệt không đồng giường cộng chẩm với hắn.

Tống Trì lại đi ra, hét lên. “Ta không tin, QuáchThanhThanh kia trong thật giống tiểunhân đắc chí…”

“Tống Trì! Mời ngươi không cần phê bình bản bang phunhân.” Nàng có chút đau đầu thấp giọng nhắc hắn.

“Nhưng là nàng......” Dọa! Nàng tức giận.

“Mặc kệ ngươi nói như thế nào, bang chủ phu nhân tarất kính trọng.” Nàng nghiêng người qua nhìn hắn. “Ta khuyên ngươi tốt nhấtkhông được xem nhẹ bang chủ phu nhân, chưa nói nàng là hiệp nữ, nàng có được sựchuyên sủng của bang chủ cũng đã rất giỏi.”

“Kim Kim, ngươi về sau cũng sẽ có được sự chuyên sủngcủa ta!” Tống Trì động đuôi lông mày,cười lấy lòng nói, “Được rồi! Nói cho ta, nàng nói cái gì cho ngươi?”

A Kim cười nhẹ. “Nếu thực sự có ngày chúng ta thànhthân, ta sẽ đem độc môn phu nhân truyền dạy công khai trước mặt ngươi, hiện tạikhông được!”

Tống Trì nghe vậy mừng rỡ, mở lớn hắc đồng. Kim Kim đãkhông bài xích gả cho hắn, là ý tứ như vậy sao?

“Nhất định rồi! Ta sẽ mỏi mắt mong chờ.” Hắn thốt ra,thanh âm trầm định như bàn thạch, tin tưởng mười phần.

“Ta không hi vọng có ngày như vậy bởi vì ngươi nhấtđịnh sẽ hối hận.” A Kim che miệng cười duyên nói, má phấn có một chút nhàn nhạtmây đỏ.

“Ta lấy đầu ra đảm bảo tuyệt không hối hận!” Hắn quảthực choáng váng.

Tuyệt không hối hận? A Kim mày liễu thoáng dương cao,không biết nên nói hắn hồn nhiên hay là đắc ý vênh váo?

Nàng hồi tưởng mới vừa rồi ở trong phòng ngủ, QuáchThanh Thanh xuất ramột tấm giấy, hai người nói những lời này, không khỏi cười bí hiểm---

“Thẩm đường chủ, nếu ta có một cái diệu chiêu, có thểngăn chặn Tống Trì đối với ngươi quấn quýt si mê, mà lại không tổn thương hắn,dạy hắn tự động biết khó mà lui, ngươi nguyện thử một lần sao?”

“Ta nguyện ý. Chẳng qua, thực sự có phương pháp tốtnhư vậy? Ta trước kia thế nào cũng chưa nghĩ đến......” Nàng buồn bực, có thểsử dụng phương pháp nào nàng cơ hồ đều dùng!

“Ngươi là [trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường]thôi! Đến, đến, ta giúp ngươi dự tính tốt lắm, chỉ cần ngươi ấn dấu tay vào tờgiấy này, phiền não của ngươi sẽ giải quyết dễ dàng.” A Kim nghi hoặc nhìn tờgiấy, đọc xong nội dung không khỏi mỉm cười. Quả thực là kì diệu a! Ai! Nghĩđến có một ngày Tống Trì đọc được tờ giấy này, không biết hắn có hộc máu haykhông! A Kim có ý xấu chờ mong.