Beta: Utano_Yuuki
Dạo gần đây Diệp Hiểu Tư vô cùng bối rối.
Cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày mình với Kỷ Ngưng lại giống như trước đây vậy, ban ngày hai người ở chung với nhau.
Ví dụ như...
"Hiểu Tư ngu ngốc này, cậu lại không ăn sáng nữa sao, nè, cậu thích bánh mì với sữa bò nhất mà, cậu nhớ phải ăn hết mấy miếng bánh mì này với uống hết sữa tươi đó."
Một tay Diệp Hiểu Tư chống cằm, nhìn bánh mì với sữa bò ở trên bàn mình, còn có thêm tờ giấy được đè ở phía dưới.
"Haiz..."
Đã không biết đây là lần thứ mấy cô thở dài rồi.
Cô vẫn không thể hiểu, tại sao Kỷ Ngưng vẫn đối tốt với cô như vậy.
Rõ ràng đã không còn là người yêu nữa, tại sao còn muốn mập mờ như vậy chứ?
Rõ ràng cô đã lặp đi lặp lại nhiều lần với nàng là mình phải đợi Nhan Mộ Sương trở về, nhưng nàng chỉ mỉm cười, rồi sau đó tiếp tục xem như không có chuyện gì xảy ra, vẫn làm mấy việc kia cho mình.
Đẩy sữa bò với bánh mì qua một bên, Diệp Hiểu Tư mở máy tính lên, đang muốn mở văn kiện phải xử lý ra, thì lại giống như là nhớ tới cái gì đó, rồi cười cười, trước tiên nhấp vào một ký hiệu ở ngoài desktop.
Vào tài khoản Sương Nguyệt Dạ, mang bích y nữ hiệp đến một chỗ có nhiều quái, rồi treo máy, sau đó mới bắt đầu nghiêm túc xem một phần văn kiện ở trong mail.
Thời gian thực tập cũng đã được bốn tháng, Diệp Hiểu Tư dưới sự giúp đỡ của Triệu Văn Hoành, từng chuyện ở trong công ty cũng đã quen tay, không còn giống như lúc ban đầu nữa, cứ luôn bận rộn đến chóng mặt, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có.
Lúc làm việc, cô cũng sẽ thường xuyên mở tài khoản Sương Nguyệt Dạ treo máy luyện cấp.
Nương tử đã nói, không được rớt xuống hạng hai.
Kỷ Ngưng tốt với cô, không phải là cô không cảm giác được, nhưng mà, chuỗi vòng ở trên cổ tay, quần áo mặc trên người, mỗi buổi sáng phải dùng bàn chải đánh răng và khăn mặt...
Nhan Mộ Sương không ở bên cạnh cô, nhưng những thứ có liên quan tới làm cho cô không có lúc nào mà không nhớ nàng.
"Tớ rầu quá." Diệp Hiểu Tư uống một hớp nước trái cây, vẻ mặt buồn bã nhìn Khang Quả Duy, "Cậu nói đi, lúc trước rõ ràng cậu ấy nói chia tay với tớ, tại sao bây giờ còn muốn mập mờ với tớ vậy?"
Vẻ mặt Khang Quả Duy quái dị nhìn Diệp Hiểu Tư, "Cậu nha, thì ra còn có đoạn tình sử này nữa, đã vậy còn không nói với tớ nữa chứ."
"Xì, có cái gì để nói chứ." Diệp Hiểu Tư liếc mắt, "Tớ bị vứt bỏ đó nha, còn phải đi nói với cậu nữa."
"Ồ..." Khang Quả Duy cau mày, rồi nói tiếp, "Đừng có lý do này nọ nữa Hiểu Tư, cậu nói nhiều tới như vậy, tớ cảm thấy người đó rất yêu cậu, tuyệt đối không thua gì học tỷ Sương, tại sao lại vứt bỏ cậu chứ?"
"Sao tớ biết được..."
Ngữ khí yếu ớt nói, Diệp Hiểu Tư nhớ lại thời gian sáu năm ở bên nhau với Kỷ Ngưng, rồi nhớ lại khoảng thời gian thống khổ khi chia tay, trong lúc nhất thời tầm mắt của cô có chút mờ ảo.
"Diệp Hiểu Tư!" Đột nhiên bị vỗ lên vai một cái, làm cho Diệp Hiểu Tư đang rơi vào trầm tư phải run lên, nhíu mày ngẩng đầu lên, sau đó thì có hơi kinh ngạc nhìn người đang nhìn xuống mình.
Ngón tay cô chỉ vào nàng, sửng sốt một hồi lâu mới nói, "Cậu... Là Nguyễn Vân à?"
Nguyễn Vân cười hì hì nhìn cô, "Đúng rồi, đã lâu không gặp."
"Ừ, đã lâu không gặp..." Diệp Hiểu Tư hầu như là ngây ngốc đáp lời, ánh mắt rơi vào trên người nam nhân đang nắm tay Nguyễn Vân, "Tiếu... Tiếu Dĩ Bằng?"
Hai... Hai người này sao giống như... đang ở bên nhau quá vậy?
"Hi, đã lâu không gặp." Tiếu Dĩ Bằng nở nụ cười với Diệp Hiểu Tư, suy nghĩ một chút, rồi nói, "Cậu với Kỷ Ngưng sao rồi?
"Hả?" Diệp Hiểu Tư ngơ ngác nhìn hắn, hoàn toàn không hiểu tại sao hắn lại hỏi mình như vậy.
Nguyễn Vân nghe vậy thì hung ác trừng Tiếu Dĩ Bằng một cái, "Ý cậu là gì?"
Tiếu Dĩ Bằng nghe vậy thì nhanh chóng cười lấy lòng nói, "Tớ chỉ hỏi thôi mà, cậu xem nè, bây giờ trái tim của tớ đều đặt ở trên người lão bà đại nhân mà."
"Hừ!" Nguyễn Vân liếc hắn, lúc này mới quay đầu tiếp tục quay đầu nhìn Diệp Hiểu Tư cười hì hì, "Đúng vậy, chắc hai cậu vẫn còn ở bên nhau hả?"
Diệp Hiểu Tư nhíu mày lại, nhìn Tiếu Dĩ Bằng, "Không phải cậu ở bên nhau với Kỷ Ngưng sao? Tại sao bây giờ lại ở bên nhau với cậu ấy vậy?"
Hai tay nắm thành quyền, trong con ngươi lóe lên ánh sáng tức giận.
Mặc dù lúc trước Kỷ Ngưng bỏ cô lại để ở bên nhau với Tiếu Dĩ Bằng, nhưng mà bây giờ, cô nghe Tiếu Dĩ Bằng lại di tình biệt luyến, cô vẫn rất khó chịu, vì Kỷ Ngưng cảm thấy không đáng giá.
[*Yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.]
"Hể?" Tiếu Dĩ Bằng nghe vậy thì ngây người, qua một hồi lâu, mới xấu hổ nhìn Nguyễn Vân, "Cậu nói vậy với Hiểu Tư khi nào thế?"
Mặt Nguyễn Vân lập tức đỏ lên, xấu hổ nói, "Lúc đó tớ nghe đồn..."
"Là ý gì?" Khang Quả Duy ở một bên cũng cảm thấy không thích hợp, liếc nhìn Diệp Hiểu Tư đang có hơi hoảng loạn ở một bên, mở miệng hỏi.
Tiếu Dĩ Bằng cũng đỏ mặt theo, qua một hồi lâu mới ấp úng nói, "Lúc đó tớ thổ lộ với Kỷ Ngưng... Tớ có nói trước với Vân... Hơn nữa cũng rất tự tin... Nhưng mà lại bị từ chối..."
Tay đang nắm thành quyền cũng không có buông ra, nhưng càng ngày càng run rẩy, Diệp Hiểu Tư nhìn Tiếu Dĩ bằng, mở mở miệng, nhưng lại không nói ra được.
Dường như, lúc trước là cô sai rồi.
Nguyễn Vân cảm thấy rất có lỗi nhìn Diệp Hiểu Tư nói, "Dĩ Bằng do sợ mất mặt nên mới nói dối tớ, không nghĩ tới nhất thời tớ lại đi nhiều chuyện với cậu... Xin lỗi cậu Hiểu Tư..."
Diệp Hiểu Tư cúi đầu nhìn xuống đất, bên tai nghe Nguyễn Vân nói lời xin lỗi, chỉ cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, không biết được đây là cảm giác gì, cô chỉ biết là mình vô cùng khó chịu.
"Tớ cho là cậu vẫn luôn liên lạc với Kỷ Ngưng..."
"Lúc trước Kỷ Ngưng từ chối Dĩ Bằng, nói thẳng với Dĩ Bằng người cậu ấy yêu là cậu..."
"Tớ cho là sau này cậu ấy có nói với cậu..."
Từng câu nói của Nguyễn Vân như một cây búa đập mạnh vào trái tim Hiểu Tư, làm cho cái cảm giác khó chịu kia bắt đầu chuyển thành đau đớn.
"Tớ có việc phải đi trước." Bỏ lại một câu, Diệp Hiểu Tư trực tiếp chạy ra khỏi quán nước.
Khang Quả Duy thở dài nhìn bóng lưng vội vã của Diệp Hiểu Tư.
Người tên Kỷ Ngưng kia, xem ra là bị Hiểu Tư oan uổng rồi.
Nếu như vậy... Hiểu Tư sẽ làm gì đây?
Có phải sẽ....
Vẻ mặt bỗng nhiên cứng nhắc, Khang Quả Duy cười cười xin lỗi Tiếu Dĩ Bằng với Nguyễn Vân vẫn còn đứng ở đó, lấy điện thoại ra rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Nàng phải đi tìm Úc Úc.
Mặc dù cảm thấy đáng tiếc cho cô gái tên Kỷ Ngưng kia, nhưng mà, nàng lại càng để ý Diệp Hiểu Tư với Nhan Mộ Sương có thể mãi mãi ở bên nhau được không, nàng không muốn trong hai năm này Diệp Hiểu Tư với Nhan Mộ Sương lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn được.
Diệp Hiểu Tư đã hoàn toàn quên mất là mình đang lái xe tới, cô chạy như điên tới chỗ ở công ty an bài cho Kỷ Ngưng, cho đến khi cô đứng ở ngoài cửa, mới chống tường thở dốc, sau đó thì nhấn chuông cửa.
Kỷ Ngưng đang ở trong phòng bếp làm cơm tối, khi nghe được tiếng chuông cửa thì vô cùng khó hiểu.
Nàng không nhớ rõ là mình ở thành phố Z có người bạn nào để đến tìm nàng, chỉ có duy nhất một người...
Có vẻ không có khả năng sẽ tới đây.
Nghĩ tới việc Diệp Hiểu Tư lãnh đạm với mình, Kỷ Ngưng chỉ bất đắc dĩ cười khổ, liền lau tay rồi đi ra mở cửa, nhưng ngoài ý muốn lại thấy người đáng lí ra không thể xuất hiện đang đứng thở dốc với vẻ mặt tái nhợt ở ngoài cửa.
"Hiểu Tư!" Kinh hỉ kêu lên, sau đó thì đau lòng kéo cô vào nhà, "Cậu làm gì mà chật vật quá vậy? Nhìn cậu nè... Môi cũng trắng cả lên."
"Tớ hỏi cậu!" Diệp Hiểu Tư kéo Kỷ Ngưng lại, nghiêm túc nhìn nàng, "Hồi đó, sau khi cậu chia với tớ, cậu có ở bên ai nữa không?"
Kỷ Ngưng đang muốn lấy khăn giấy lau mồ hôi giúp cô, nghe vậy thì đột nhiên quay đầu lại nhìn cô, trong mắt lộ ra nồng đậm không thể tin tưởng và thương tâm, "Cậu nghĩ tớ là người như vậy sao?"
"Tớ..." Diệp Hiểu Tư lập tức bối rối, nhìn viền mắt của Kỷ Ngưng đang từ từ tràn ra nước mắt, trái tim lại bắt đầu đau đớn dữ dội.
Lúc trước, nếu không phải cô nghe Nguyễn Vân nói Kỷ Ngưng đã ở bên người khác, thì làm sao cô sẽ ở trong cơn tức giận cố tình theo đuổi Nhan Mộ Sương chứ...
Nghĩ tới Nhan Mộ Sương, Diệp Hiểu Tư bỗng nhiên cảm thấy mờ mịt.
Cô như vậy, là đang làm gì?
"Đúng, có rất nhiều người theo đuổi tớ, nhưng mà trong lòng tớ chỉ có một mình cậu." Kỷ Ngưng nhìn cô, từng giọt nước mắt rơi xuống, "Đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ tớ vẫn chưa từng thay lòng đổi dạ."
Diệp Hiểu Tư mấp máy miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không thể nói ra được.
"Lúc trước, tớ nói chia tay, cậu ngay cả một câu giữ tớ lại cũng không có." Lắc đầu nhìn cô, trong giọng nói của nàng tràn đầy đau đớn như đang dần vỡ vụn, "Nếu như cậu nói một câu, cho dù chỉ là một chữ 'không', tớ cũng sẽ lập tức ôm cậu nói 'được', chúng ta sẽ không chia tay, nhưng mà cậu thì sao?"
"Tớ..."
Cô cho là ngay từ lúc bắt đầu Kỷ Ngưng đã muốn chia tay với cô, người đã yêu cô lâu như vậy, không phải lúc nào cũng không tin vào yêu xa nhất sao?
"Cậu luôn cảm thấy tớ không tin vào yêu xa à." Dường như đoán được suy nghĩ của cô, Kỷ Ngưng cười khổ, "Nhưng mà, trên thực tế, cậu mới là người không tin nhất."
Diệp Hiểu Tư lùi lại một bước, bởi vì những lời này của Kỷ Ngưng.
"Cậu vẫn luôn không có cảm giác an toàn, cậu vẫn luôn như vậy, thờ ơ chấp nhận tất cả mọi thứ."
"Ngưng à..." Vô thức gọi xưng hô của Kỷ Ngưng mà trước đây mình vẫn luôn gọi, Diệp Hiểu Tư yên lặng nhìn nàng, trong mắt đều là đau thương.
Đúng vậy, nếu bây giờ quay đầu lại nhìn lại bản thân mình trước đây, quả thật giống hệt như Kỷ Ngưng nói.
Cô sợ những thứ mà cô không biết, cô cảm thấy Kỷ Ngưng sẽ rời khỏi cô, ngay từ lúc bắt đầu cô cũng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt luôn rồi.
Nhưng cô cũng chưa từng nghĩ tới nếu Kỷ Ngưng không bỏ cô thì sẽ thế nào, cũng không có nghĩ tới việc Kỷ Ngưng muốn cô giữ cậu ấy lại, chỉ là nghĩ, nếu Kỷ Ngưng không cần cô, thì cô cũng không cần mất mặt đi cầu xin làm gì.
Bởi vì, lúc trước, cô khóc lóc cầu xin Diệp Định với Tiêu Nhàn Ninh đừng bỏ cô lại, nhưng mà kết quả là không có ai ở lại với cô.
Trong tiềm thức, cô cảm thấy trên thế giới này, không có người nào sẽ bởi vì cô giữ lại mà có bất kỳ thay đổi nào.
"Được, tớ nghĩ, chỉ cần cậu còn yêu tớ, tớ sẽ luôn có cơ hội ở bên cậu lần nữa." Bỗng nhiên Kỷ Ngưng lạnh mặt xuống, nhìn Diệp Hiểu Tư, dường như là muốn phát tiết tất cả thống khổ từ lúc mình biết cô có bạn gái cho tới bây giờ, "Nhưng mà cậu thì sao?"
Lại lùi thêm một bước, Diệp Hiểu Tư nhíu mày thật chặt, tất cả áy náy đang ùn ùn kéo đến đè hết lên người cô.
"Có lẽ là tớ sai rồi, tớ không nên tự tin như vậy, không nên cắt đứt liên lạc với cậu quá lâu." Kỷ Ngưng cười khổ lắc lắc đầu, "Tớ không nên tự tin vào tình cảm của chúng ta như vậy."
Đoạn thời gian kia, trong lòng nàng vẫn còn oán giận Diệp Hiểu Tư, cho nên, mới không có liên lạc với cô.
Huống chi, nàng vẫn luôn cảm thấy, chỉ cần nàng ở bên Diệp Hiểu Tư lần nữa, Diệp Hiểu Tư sẽ ỷ lại vào nàng giống như lúc còn học sơ trung và cao trung, không có một chút trưởng thành nào.
Cho nên nàng nghĩ, cố gắng chịu đựng một thời gian để Diệp Hiểu Tư một thân một mình suy nghĩ thật kỹ.
Kỳ nghỉ hè lần đó vô tình gặp lại cô, làm cho tất cả tính toán ở trong lòng nàng cũng sụp đổ, nàng muốn ở bên Diệp Hiểu Tư lần nữa, nhưng mà...
Mộ khanh hiệt lai hệ tương tư, sương dạ thả tác quy nhân từ?*
[*Ngưỡng một người lòng tương tư nhớ, đêm sương trường bút họa nên thơ]
Cô gái tên Nhan Mộ Sương kia, đã giành trước một bước chiếm giữ lãnh địa vốn thuộc về nàng sao?