Chính Là Tiểu Bạch Kiểm

Chương 90




Beta: Utano_Yuuki

Diệp Hiểu Tư biết Nhan Mộ Sương không vui.

Mặc dù mỗi ngày hai người bọn cô đều ở bên nhau, buổi sáng cô có giờ học, Nhan Mộ Sương sẽ ở trong ký túc xá chơi game hoặc là tới thư viện đọc sách, nếu cô không có giờ học, thì hai người sẽ cùng nhau đọc sách, hoặc là nói chuyện phiếm, buổi tối, sau khi cơm nước xong thì sẽ đi dạo, sau đó mở máy tính của cô với máy tính của Khang Quả Duy lên chơi, để bạch y thư sinh cùng luyện cấp với bích y nữ hiệp.

Nhưng mà cô biết Nhan Mộ Sương không có vui, ngay cả khi Nhan Mộ Sương lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ.

"Dì..." Vào quán cà phê, Diệp Hiểu Tư nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy Đinh Hinh Trúc, thì vội vàng đi tới, có hơi sợ hãi kêu bà.

Thật ra thì cô có hơi sợ, cô không biết phải đối mặt với Đinh Hinh Trúc như thế nào.

Nhưng mà nghĩ tới việc Nhan Mộ Sương vì cô mà hi sinh lớn như vậy, cô lại cảm thấy cô không nên trốn tránh.

"Ngồi đi." Đinh Hinh Trúc nhẹ gật đầu, ra hiệu cho Diệp Hiểu Tư ngồi đối diện với mình, sau đó nói, "Muốn uống gì?"

"Dạ? Lam Sơn ạ."

Gật đầu một cái, kêu phục vụ chọn một ly Lam Sơn cho Diệp Hiểu Tư, Đinh Hinh Trúc ngồi ở đó, nhìn chăm chằm Diệp Hiểu Tư, cho đến khi Diệp Hiểu Tư bối rối gãi đầu, lúc này mới thở dài.

"Con xin lỗi." Diệp Hiểu Tư suy nghĩ một hồi lâu, mới bắt đầu nói trước.

"Haiz..." Lại tiếp tục thở dài, Đinh Hinh Trúc nhìn gò má xinh đẹp của Diệp Hiểu Tư, ánh mắt lập tức luống cuống, có chút dò xét nói, "Nhất định phải như thế sao?"

"Con..." Nhíu mày, rồi cúi đầu, tóc mái rủ xuống che đi đôi mắt của Diệp Hiểu Tư, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.

"Dì nghĩ, ba mẹ con nhất định cũng không hi vọng con như vậy." Định Hinh Trúc lại nói tiếp.

Trái tim cô dường như bị một con dao cứa qua, trong mắt hiện lên đau đớn, nhưng cũng không nói gì, chỉ cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó.

Qua một hồi lâu, mới ngẩng đầu lên nói, "Dì, con vẫn là... xin lỗi dì."

Đinh Hinh Trúc yên lặng nhìn cô, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, cho đến khi nhìn thấy sự kiên định ở trong đôi mắt ấy, lại nặng nề thở dài lần nữa.

Cho đến khi cà phê được bưng lên, hai người vẫn duy trì yên lặng.

Diệp Hiểu Tư cầm muỗng nhẹ khuấy cà phê, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn bề mặt gợn sóng của cà phê.

"Được rồi, dì hiểu."

Qua một hồi lâu, Đinh Hinh Trúc nói như vậy, rồi nói tiếp, "Thứ bảy này, con bảo Sương Sương về nhà đi, con cũng tới luôn."

"..." Diệp Hiểu Tư sửng sốt, rồi nói, "Dạ."

"Vậy dì đi trước." Đinh Hinh Trúc cầm túi xách lên, nhẹ giọng nói.

Diệp Hiểu Tư cũng vội vàng đứng lên định đưa bà ra khỏi quán cà phê, thì bị ngăn lại.

"Dì hi vọng, có một vài vấn đề, con cần phải nghĩ suy nghĩ rõ ràng một chút."

Nghe được lời này, Diệp Hiểu Tư không biết nên nói gì, chỉ gật đầu một cái, vẻ mặt cô đơn ngồi lại chỗ, nhìn Đinh Hinh Trúc rời đi.

"Nương tử..." Trở về ký túc xá, Diệp Hiểu Tư tiến lên ôm Nhan Mộ Sương đang giúp cô xếp quần áo, mặt chôn ở trên vai nàng, khẽ gọi.

Nhan Mộ Sương dựa vào người Diệp Hiểu Tư, duỗi tay ra sau xoa đầu cô, rồi ôn nhu nói, "Em sao vậy?"

Đứa ngốc này, buổi chiều rõ ràng là không có giờ học, vậy thì em ấy đi đâu?

"Buổi chiều em... gặp mẹ chị." Giọng nói buồn rầu, Diệp Hiểu Tư càng ôm chặt nàng hơn nữa, giống như chỉ cần mình buông lỏng một chút là nàng sẽ biến mất ngay lập tức.

Cả người cứng đờ, nhất thời Nhan Mộ Sương cũng không biết phải nói gì, qua một hồi lâu, mới nghẹn ngào nói, "Mẹ chị... bà ấy..."

"Nhìn dì... có vẻ hơi tiều tụy." Diệp Hiểu Tư thành thật nói.

"..." Nhan Mộ Sương che miệng cố gắng không để cho tiếng khóc tuôn ra, nước mắt rơi lên cánh tay Diệp Hiểu Tư.

"Nương tử..." Đau lòng xoay người nàng lại, Diệp Hiểu Tư khẽ hôn lên nước mắt Nhan Mộ Sương, nhìn nàng, chỉ có thể nói ra hai chữ.

Ôm nàng vào trong lòng mình, Diệp Hiểu Tư vỗ nhẹ lưng nàng, ở bên tai nàng nói, "Nương tử rất hiếu thuận... Chính là..."

Chính là gì?

Là do mình sai đi.

Nếu như cô không theo đuổi Nhan Mộ Sương, có lẽ Nhan Mộ Sương sẽ tìm một người bạn trai, chứ không phải là cô.

Nhan Mộ Sương không nói gì, ôm Diệp Hiểu Tư khóc nức nở, qua nửa ngày, mới kiềm chế tốt cảm xúc của mình lại, vừa ngẩng đầu lên thì liền thấy trên mặt Diệp Hiểu Tư đầy bối rối, nàng loáng thoáng cảm thấy có hơi áy náy và hối hận.

"Diệp Hiểu Tư!" Lạnh lùng kêu tên cô, Nhan Mộ Sương lui ra khỏi lòng cô, ánh mắt có hơi sưng đỏ nhưng lại lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, "Em không được suy nghĩ lung tung nữa, chuyện ba mẹ chị, chị sẽ giải quyết tốt, không cho phép em suy nghĩ tới chuyện lùi bước."

"Nương tử..."

"Đứa ngốc..." Thở dài rồi ôm cô lần nữa, Nhan Mộ Sương dựa đầu lên vai cô, "Chị yêu em, đây là sự thật không thể thay đổi, em biết chưa?"

"Dạ."

"Không phải em muốn có một ngôi nhà với chị sao? Không phải em nói sẽ cố gắng để ba mẹ chị tiếp nhận em sao? Không phải em nói muốn một đứa trẻ sao?"

"Nương tử..." Diệp Hiểu Tư thì thào, sau đó thì kiên định nói, "Em biết sai rồi, sau này, em sẽ không như vậy nữa."

"Ừ."

Hai người lẳng lặng ôm nhau, một lát sau, Diệp Hiểu Tư bỗng nhiên đánh vỡ bầu không khí an tĩnh này, "Dì nói, chú bảo chị thứ bảy này về nhà..."

"Hửm?"

"Còn nói... Em cũng đi luôn."

"..." Nhan Mộ Sương không nói lời nào, chỉ dựa vào trong lòng cô lặng lẽ suy tính.

Lấy tính cách của ba nàng, không có lý do nào mà nhanh như vậy đã muốn gặp nàng, cho dù là thỏa hiệp hay là tiến hành bước tiếp theo khuyên nàng rời khỏi.

Như vậy... Là tại sao chứ?

Huống chi, bảo Diệp Hiểu Tư đi theo để làm gì?

Suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không nghĩ ra đầu mối, Nhan Mộ Sương dứt khoát không suy nghĩ nữa, nở nụ cười rồi nói, "Đứa ngốc... Em sợ sao?"

"Sợ." Diệp Hiểu Tư vô cùng thành thật.

Nhan Mộ Sương vẫn cười dịu dàng nhìn cô, chờ cô nói câu tiếp theo.

Mà Diệp Hiểu Tư cũng không có cô phụ kỳ vọng của nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, "Nhưng mà, có chị ở đây."

"Ha ha... Đứa ngốc."

Thứ bảy, Diệp Hiểu Tư và Nhan Mộ Sương đứng ở ngoài cửa Nhan gia, hai người nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt đối phương.

Không dùng chìa khóa mở cửa mà ấn chuông, Nhan Mộ Sương chờ sau khi cửa mở ra, nắm tay Diệp Hiểu Tư đi vào nhà.

Từ lúc Nhan Hữu Sơn nhìn thấy hai người các cô xuất hiện, lông mày nhíu lại cũng không có giãn ra, ánh mắt rơi vào bàn tay hai người đang nắm lấy nhau, vô cùng bất mãn nói, "Làm cái trò gì vậy? Tách tay ra!"

Nhan Mộ Sương quật cường nhìn ông, "Ba, ba vẫn chưa rõ sao?"

Nàng sẽ không tách khỏi Diệp Hiểu Tư, ngay cả mười ngón tay đang giao nhau cũng như vậy.

Diệp Hiểu Tư vốn cảm thấy không nên chọc giận Nhan Hữu Sơn là tốt nhất, cho nên cô muốn rút tay ra, chỉ là cảm nhận được bàn tay Nhan Mộ Sương nắm tay mình càng chặt hơn nữa, thì liền dừng động tác lại.

Cô hiểu ý nàng.

"Mày..." Nhan Hữu Sơn bị nói như vậy, lại nổi giận thêm lần nữa, trợn mắt muốn mắng Nhan Mộ Sương, nhưng lại mắng không ra miệng, dứt khoát quay đầu trừng Diệp Hiểu Tư, "Rút tay của cô ra!"

Diệp Hiểu Tư nhìn ông, lắc đầu, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói, "Xin lỗi, chú."

"Cô!" Lại tức giận tiếp, Nhan Hữu Sơn mắng, "Sao cô lại không biết xấu hổ tới như vậy chứ, cô... khó trách ba mẹ cô không cần cô nữa..."

"Hữu Sơn!"

"Ba!"

Đinh Hinh Trúc với Nhan Mộ Sương cùng lên tiếng muốn ngăn cản, nhưng câu đó vẫn bị nói ra.

Tay Diệp Hiểu Tư hơi run, trái tim cô đau nhói, nhưng trên mặt vẫn bình thản như cũ.

Nhan Mộ Sương đau lòng quay sang nhìn cô, lại thấy cô nhìn mình lắc đầu, trên mặt còn nở nụ cười ý bảo là mình không có chuyện gì.

Chỉ là nụ cười kia, lại có bao nhiêu miễn cưỡng.

Nhan Hữu Sơn từ lúc nói ra câu đó thì liền hối hận, liếc nhìn Diệp Hiểu Tư một cái, vừa vặn thấy động tác và vẻ mặt của cô khi an ủi Nhan Mộ Sương, thì có hơi mềm lòng lại.

Tiểu tử kia, nếu là nam, thì gả Sương Sương cho nó cũng không tồi, hơn nữa còn có thể chơi cờ với mình, đáng tiếc...

Nhan Mộ Sương không thèm để ý ba mẹ mình ở đây, đưa tay lên vén tóc mái của Diệp Hiểu Tư qua một bên, sau đó quay đầu nói, "Ba, nếu hôm nay ba kêu tụi con tới chỉ vì muốn nói như vậy với Hiểu Tư, vậy con nghĩ... hai đứa con vẫn là đi về thôi."

Cái con nhóc chết tiệt này!

Nhan Hữu Sơn nghe vậy thì thầm mắng Nhan Mộ Sương ở trong lòng, đang định mở miệng nói, lại bị Đinh Hinh Trúc đè tay lại.

Quay đầu nhìn bà, khi Nhan Hữu Sơn nhìn thấy khẩu hình miệng của bà thì mới thanh tỉnh được một chút, mở miệng nói, "Hôm nay gọi hai đứa tới, là có việc muốn nói với hai đứa."

Diệp Hiểu Tư và Nhan Mộ Sương cùng nhìn nhau, lại quay đầu nhìn Nhan Hữu Sơn chờ ông nói tiếp.

"Ba biết, khoa của hai đứa, hàng năm sẽ tuyển chọn mấy người tốt nghiệp đi qua Munich du học." Nhan Hữu Sơn đốt một điếu thuốc, hít một hơi, lúc này mới nói tiếp, "Sương Sương khẳng định phù hợp điều kiện đi."

Nhan Mộ Sương lúc này có hơi hiểu rõ, đề phòng nhìn Nhan Hữu Sơn, "Ba, con sẽ không đi."

Lại bị con gái mình không chút do dự cự tuyệt, Nhan Hữu Sơn nặng nề dập tắt khói thuốc, trừng mắt, "Con chính là nói chuyện với ba như vậy à?"

Đều là vì tiểu tử thúi kia! Sai sai, nha đầu thúi mới đúng!

"Ba, hai đứa con sẽ không tách ra."

"Con chắc không?" Nhan Hữu Sơn thở hổn hển, rồi nói tiếp, "Nếu như vậy, đánh cược đi."

Đánh cược?

Diệp Hiểu Tư khó hiểu nhìn ông, vẻ mặt đầy khó hiểu.

Đánh cược? Đánh cược cái gì chứ?

Nhan Hữu Sơn liếc nhìn cô một cái, rồi sau đó nhìn thẳng vào con gái mình, "Chỉ cần con đi Munich học hai năm, hơn nữa trong hai năm đó không có liên lạc với con bé. Thì sau khi trở về, nếu hai đứa vẫn còn kiên trì như lúc này, thì ba liền tiếp nhận con bé."

Tay Diệp Hiểu Tư lập tức nắm chặt tay Nhan Mộ Sương, trong lòng bắt đầu có hơi bất an.

Hai năm... cô... có hơi sợ.

Nhan Mộ Sương nhìn thẳng vào ba mình, rồi cảm nhận được cảm xúc của Diệp Hiểu Tư không ổn định, trầm mặc một hồi lâu, dường như là nghĩ tới gì đó.

Đinh Hinh Trúc nhìn thần sắc khác nhau của hai người, trong lòng âm thầm thở dài.

Thật ra, là bà có hơi muốn tiếp nhận đứa bé kia, nhưng mà, bà quả thật rất sợ con gái mình bị thương tổn.

Bất quá, nếu trong hai năm không liên lạc mà vẫn còn kiên quyết như vậy, bà cũng có thể yên tâm giao con gái mình cho con bé.

"Được, con sẽ đi du học." Bỗng nhiên Nhan Mộ Sương mở miệng nói, rồi nói tiếp, "Nhưng mà, trước khi con đi du học, hai người không được ngăn cản con với Hiểu Tư ở bên nhau."