Beta: Utano_Yuuki
Diệp Hiểu Tư cảm thấy mình càng ngày càng giống tiểu bạch kiểm.
Nhan Mộ Sương từ lúc trông coi tài chính của cô, thì cô liền bắt đầu xài tiền rất tiết chế, trên người Diệp Hiểu Tư vĩnh viễn đều giữ nguyên trạng thái tờ một trăm đồng.
Đến nỗi tiêu xài thường ngày...
Ăn cơm, cùng ăn với Nhan Mộ Sương, Nhan Mộ Sương sẽ đưa tiền cho cô để cô đi tính tiền, sau khi tính tiền xong thì Diệp Hiểu Tư cũng rất ngoan ngoãn đưa tiền dư lại cho Nhan Mộ Sương.
Mua quần áo, lúc đi dạo phố, Nhan Mộ Sương trừ bỏ việc chọn quần áo cho mình, đa số thời điểm đều là mua cho Diệp Hiểu Tư, bây giờ Diệp Hiểu Tư mở tủ quần áo ra, quần áo bên trong đã gấp ba bốn lần so với trước kia, với lại mấy bộ quần áo đó cũng không còn đơn điệu nữa.
Còn lúc đi ăn chung với câu lạc bộ, bởi vì những người khác cũng không hẳn là giàu có, một bữa ăn trung bình chỉ cần hai đến ba mươi đồng là có thể giải quyết, một trăm đồng trong túi của Diệp Hiểu Tư hoàn toàn dư dả.
Trừ bỏ những việc này ra, Diệp Hiểu Tư dường như không cần phải tiêu tiền.
Vì vậy, cô thật sự không khác gì được Nhan Mộ Sương bao nuôi.
"Ô... Nương tử, em cảm thấy em giống như bị chị bao nuôi vậy." Ngày lễ Giáng Sinh đó, sau khi ăn chung với câu lạc bộ xong, Nhan Mộ Sương lấy ra tờ một trăm đồng bỏ vào trong túi của Diệp Hiểu Tư, Diệp Hiểu Tư có chút bất đắc dĩ nói.
Dù sao cô cũng rất phiền muộn, bởi vì sinh nhật Nhan Mộ Sương sắp tới, mặc dù cô đã có kế hoạch, nhưng mà...
Một trăm đồng này nọ, thật sự là không đủ.
"Chị nói, chị tình nguyện để em lừa tiền lừa sắc của chị mà." Bóp bóp gò má của cô, Nhan Mộ Sương khẽ cười, "Hơn nữa, tiền của em đều ở chỗ của chị mà, tiền chị chi tiêu cũng đều là của em hết."
Diệp Hiểu Tư căn bản cũng không biết tài khoản của mình có bao nhiêu tiền, sau khi nàng có được mật mã của thẻ thì mới bất đắc dĩ đi kiểm tra một chút, lúc này mới phát hiện, số tiền ở bên trong, chậc...
Xem ra mỗi lần Diệp Định với Tiêu Nhàn Ninh cho Diệp Hiểu Tư tiền là cho rất nhiều, mà Diệp Hiểu Tư tiêu phí cũng không nhiều, năm này sang năm nọ, rốt cuộc số tiền nhiều đến nỗi Nhan Mộ Sương cũng phải kinh ngạc. . Chươ𝘯g mới 𝘯hất tại # T𝑅𝓊𝖬T𝑅U YeN.𝗩N #
"Ô..." Gãi gãi sau ót, Diệp Hiểu Tư thật ra cũng có chút sốt ruột.
Cô cần tiền, cô phải chuẩn bị trước nha, bởi vì sắp tới sinh nhật Nhan Mộ Sương rồi.
"Em sao vậy?" Tựa hồ là nhìn ra tâm tư của cô, trên mặt Nhan Mộ Sương đầy nghi hoặc nhìn cô, "Em cần tiền sao?"
"Em..." Vừa muốn nói mình cần tiền, nhưng lại không muốn để cho nàng biết tính toán của mình, Diệp Hiểu Tư ấp úng nửa ngày, cái gì cũng không nói ra được.
"Hử?" Nhìn chằm chằm cô vài giây, ngữ khí Nhan Mộ Sương mang theo mấy phần dò xét, "Em cần tiền, nhưng không thể cho chị biết lý do sao?"
"Em..." Chần chờ một hồi lâu, vẫn không có nói gì được, Diệp Hiểu Tư nhìn nàng, rốt cuộc mới nói, "Không có, không có chuyện gì đâu."
Nhan Mộ Sương trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng nói, "Được rồi."
Nàng hơi cảm giác được em ấy cần tiền là vì sinh nhật của mình, nhưng lại sợ không phải, cuối cùng vẫn lựa chọn không hỏi tới nữa.
"Tỷ... Cứu mạng." Trở về ký túc xá, mới vừa lên QQ thì thấy Nghiêm Thiều Nguyệt đang online, Diệp Hiểu Tư nhanh chóng gửi tin nhắn qua.
Nghiêm Thiều Nguyệt mới về đến nhà là liền mở máy tính ra, vừa nhìn thấy tin nhắn này thì nhướng mày hỏi, "Sao vậy?"
Cái con nhóc này là người không có lương tâm, từ khi có Nhan Mộ Sương cho tới giờ, trừ phi có việc cần giúp mới ngoi đầu lên, bằng không sẽ không bao giờ tìm nàng.
"Ô ô ô, đoạn thời gian trước em có đặt trước một chiếc nhẫn ở Vĩnh Phúc, chị nhớ không? Ngày hôm trước chỗ đó có báo cho em tới chi nhánh lấy, nhưng mà... em không có tiền... Chị có thể tới chỗ đó giúp em thanh toán số tiền còn lại được không?"
"Phốc..." Mới vừa uống một hớp nước, sau khi thấy mấy lời này thì liền phun ra hết, Nghiêm Thiều Nguyệt trả lời, "Em đang gặp chuyện gì à, sao ngay cả tiền mua nhẫn cũng phải mượn chị luôn vậy?"
Hách Liên Thiền Hàn ngồi ở một bên thấy người của mình thất thố như vậy, một chút tò mò cũng không có, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn mấy giọt nước bên khóe miệng đang nhếch lên của Nghiêm Thiều Nguyệt, đưa tay rút một miếng khăn giấy lau giúp nàng, ánh mắt vô cùng ôn nhu.
Bởi vì động tác thân mật như vậy mà có chút đỏ mặt, nhưng lại cảm thấy ấm áp, Nghiêm Thiều Nguyệt mỉm cười nhìn Hách Liên Thiền Hàn, sau đó quay đầu lại nhìn câu trả lời của Diệp Hiểu Tư, điên cuồng cười lớn.
"Ô ô ô, chị cho là em muốn như vậy à, bây giờ tất cả tiền của em đều bị nương tử nhà em quản, chiếc nhẫn này là quà sinh nhật cho chị ấy, sao em có thể nói với chị ấy được chứ."
Tiểu tử này, chưa gì mà đã bị nắm tài chính rồi, quả nhiên là bị vợ quản nghiêm mà.
Nghiêm Thiều Nguyệt cũng không đồng cảm với Diệp Hiểu Tư một chút nào, ngược lại là mang theo tâm tình 'cười lên sự đau khổ của người khác' trả lời, "Được rồi, vậy chị giúp em vay tiền trước."
Suy nghĩ một chút, lại vô cùng có lòng tốt nói, "Em có cần mượn trước một ít tiền luôn không? Em cho người ta ăn sinh nhật cũng cần phải tiêu tiền mà."
"Ô... Đúng... Nhưng mà, chị cho em mượn như thế nào đây?"
Nghiêm Thiều Nguyệt thấy những lời này, trợn mắt, "Mượn như thế nào, dĩ nhiên là..."
Gõ bàn phím tới một nửa, nàng bỗng nhiên ý thức được.
Thẻ của Diệp Hiểu Tư nằm ở chỗ Nhan Mộ Sương, nói cách khác...
Nàng chuyển tiền qua, Diệp Hiểu Tư cũng không lấy được?
"Thẻ ở chỗ chị ấy, chị chuyển cho em, em cũng không lấy được nha." Diệp Hiểu Tư rất vô tội gửi tới, tiếp đó thì linh quang chợt lóe lên trong đầu, "Em biết rồi, chị mua một phong thư, rồi để tiền vào bên trong, gửi cho em."
Lúc này Nghiêm Thiều Nguyệt cảm thấy mình rất muốn chửi cô một trận, liếc nhìn Hách Liên Thiền Hàn ngồi ở bên cạnh, cố gắng đè loại xúc động này xuống, "Em có bị ngu không vậy? Em không biết gửi tiền qua bưu điện à!"
Gửi tiền qua bưu điện?
Diệp Hiểu Tư khó hiểu nhìn bốn chữ này, vô cùng tò mò hỏi, "Đó là cái gì?"
Lại trợn to mắt, trong lòng biết rõ trình độ thiếu hiểu biết của Diệp Hiểu Tư, mặc dù trên bàn phím đã gõ ra hai chữ "Ngu si", nhưng Nghiêm Thiều Nguyệt vẫn cố gắng giải thích, "Chính là đi tới bưu điện để gửi tiền a, bưu điện sẽ cho em một tờ giấy báo nhận tiền, em cầm giấy báo đi lấy tiền là được."
"Wow, tốt như vậy!" Hai mắt Diệp Hiểu Tư sáng lên nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, sau đó dường như là nhớ tới cái gì đó, gục đầu xuống, đánh ra một hàng chữ, "Lúc em đi học đều đi chung với chị ấy..."
"Quá đần!" Lúc này Nghiêm Thiều Nguyệt càng thêm khinh bỉ cô, "Địa chỉ chị viết là lớp của em, vậy em ấy cũng sẽ không nghi ngờ gì đúng không? Lúc em tan học thì đi qua bưu điện trường học của các em lấy là được rồi. Còn nữa, dù sao em cũng phải tìm thời gian không đi chung với nàng đi chứ, nếu không em làm sao mà chuẩn bị được?"
Ô... Đúng rồi...
Gãi gãi đầu, Diệp Hiểu Tư thở dài, quyết định vẫn là đi tìm Trần Úc hỗ trợ.
Thật may là chiếc nhẫn ở cửa hàng bên kia đã trực tiếp đưa tới chi nhánh ở bên này, sau đó mình đi tới lấy, nếu không...
Thật sự không biết phải làm thế nào nữa.
Lúc trước là do mình không quen thuộc với thành phố Z, lại muốn bí mật đặt, hơn nữa cô cảm thấy đặt ở thành phố Y tương đối có cảm giác an toàn hơn, cho nên trong mấy ngày Quốc Khánh kia cô thừa dịp Nhan Mộ Sương không chú ý liền chạy tới cửa hàng trang sức nổi tiếng đặt làm.
Bây giờ nghĩ lại, đầu óc của mình quả nhiên là bị lừa đá, cái tiệm trang sức kia không phải ở thành phố Z cũng có sao?
Sau khi chắc chắn mọi chuyện đã làm tốt, Diệp Hiểu Tư mới tắt máy tính, rồi gửi tin nhắn qua cho Khang Quả Duy, "Ê, tối nay tớ sẽ tự giác đi qua phòng 403 ngủ, nhưng mà tớ có một chút chuyện muốn thương lượng với học tỷ Úc."
Không bao lâu, tin nhắn của Khang Quả Duy cũng gửi tới, hết sức dứt khoát, "Được, bất quá cậu phải nói với Úc Úc là do cậu muốn ngủ với học tỷ Sương."
"Biết rồi." Cạn lời mà nhắn lại, cất điện thoại, Diệp Hiểu Tư ngơ ngác ngồi ở mép giường, thất thần nhìn sàn nhà.
Có đôi khi cô cảm thấy, mọi chuyện giống như là mình đang nằm mơ vậy.
Đã hơn một năm, từ một đứa trẻ gặp chuyện nào cũng cần Kỷ Ngưng xử lý đã biến thành như bây giờ.
Mình trước đây, ngay cả việc hỏi đường cũng cảm thấy sợ hãi, còn bây giờ thì sao?
Mặc dù đã là phó chủ nhiệm Văn phòng, làm chuyện mà chỉ có trợ lý của chủ tịch mới làm. Mặc dù đa số thời gian là đợi ở bên cạnh Nhan Mộ Sương, còn có một số thời gian thì đối mặt với nhiều người xa lạ, nhưng việc này làm cho cô càng trở nên thành thục hơn.
Mình trước đây, vĩnh viễn cũng không bao giờ hiểu được hai chữ 'săn sóc' này, còn bây giờ thì sao?
Diệp Hiểu Tư nhớ tới lần trước mình mua rau câu cho Nhan Mộ Sương, còn mua thêm khăn giấy ướt, để cho Nghiêm Thiều Nguyệt vô cùng kinh ngạc.
Nhớ rõ khi đó Nghiêm Thiều Nguyệt có hỏi mình, làm sao lại nghĩ chu đáo như vậy, cô nói, "Rất bình thường mà chị, em nghĩ, ăn rau câu có thể sẽ làm cho tay bị dính dính, nhưng mà có đôi khi không tiện để rửa tay, vậy phải làm sao bây giờ? Cho nên ngay cả khăn giấy ướt em cũng mua."
Bây giờ nghĩ lại, bình thường thì bình thường, nếu đổi lại là Diệp Hiểu Tư lúc trước, chắc chắn cũng làm không được đi.
Nghĩ như vậy, cô đột nhiên cảm thấy có lỗi với Kỷ Ngưng.
Nghĩ tới thời gian hai người ở bên nhau, vẫn luôn là Kỷ Ngưng, làm gì cũng suy nghĩ cho mình trước, luôn luôn che chở cho mình, mà mình thì chỉ cần ở bên nhau với Kỷ Ngưng, làm việc gì cũng không cần phải suy nghĩ.
Mà Kỷ Ngưng cũng cùng tuổi với mình, như vậy cậu ấy sẽ mệt tới bao nhiêu?
Cảm giác áy náy bỗng nhiên nổi lên, Diệp Hiểu Tư nằm ngã xuống giường, ngửa mặt nhìn trần nhà, trong lòng cảm thấy có chút nặng nề.
"Tớ đã về." Khang Quả Duy ngữ khí hưng phấn đẩy cửa phòng ra, khi nhìn thấy khắp người Diệp Hiểu Tư lộ ra hơi thở tịch mịch nằm ở trên giường thì ngây ngẩn cả người.
Diệp Hiểu Tư như vậy, đã bao lâu rồi không có xuất hiện?
"Ê, cậu làm sao vậy?" Ngồi bên cạnh cô, đụng đụng vào cánh tay cô, Khang Quả Duy giả vờ không để ý nói, "Đừng nói là cậu xấu hổ khi nói với Úc Úc là cậu muốn ngủ chung với học tỷ Sương nha."
Người vốn vẫn đang buồn rầu lập tức ngồi dậy, tâm tình bị đè nén cũng bị quét sạch, "Cậu nói giống như tớ muốn đi làm cái gì đó đó vậy?"
"Bớt đi, cậu dám nói là cậu không nghĩ tới việc làm gì đó với học tỷ Sương không?" Trề môi, Khang Quả Duy vô cùng sắc bén nói, không có một chút lưu tình nào.
"Tớ..." Miệng động đậy, muốn biện bạch, nhưng cái gì cũng không nói ra được, Diệp Hiểu Tư quay đầu không nhìn nàng nữa, nhưng hai bên lỗ tai lại hơi đỏ lên.
Được rồi, thật ra thì sinh nhật lần này của Nhan Mộ Sương, cô đúng là muốn...
Lúc này, Trần Úc đẩy cửa đi vào, giọng nói tràn đầy cưng chìu, "Tiểu Duy Duy, em nói Hiểu Tư như vậy, sẽ làm cho em ấy phiền muộn đấy."
"Vốn dĩ là vậy mà." Khang Quả Duy lập tức nhào tới ôm Trần Úc, cười hì hì nói.
"Ha ha..." Trần Úc vỗ vỗ đầu nàng, kéo nàng ngồi ở mép giường bên kia, lúc này mới nghiêm túc nhìn Diệp Hiểu Tư, "Quả Duy nói em có việc tìm chị?"
"Vâng." Gật gật đầu, Diệp Hiểu Tư rất nghiêm túc nhìn Trần Úc, "Em có việc... cần học tỷ hỗ trợ."
Trần Úc nhìn Diệp Hiểu Tư, trong mắt hiện lên một tia gian xảo, lộ ra một nụ cười quyến rũ, "Không thành vấn đề."
================
Chắc mấy thím cũng lờ mờ đoán được kế hoạch của Hiểu Tư rồi ha:))))