Đối với Diệp Hiểu Tư mà nói sinh nhật hạnh phúc nhất đã trôi qua, sau đó kỳ thi cuối kỳ cũng đến làm cho nhiều người đều rất đau đầu.
Diệp Hiểu Tư với Khang Quả Duy là thuộc loại 'ngày thường không nghiêm túc', trong giờ học thì không nghe giảng, lúc nhàm chán thì sẽ ôm sách xem một chút, mặc dù hai người lúc nào cũng chơi đùa, nhưng cho tới bây giờ cũng không có bị thi lại, cho nên lúc hai người đối mặt với cuộc thi cuối học kỳ, cái này tuyệt đối là ở trạng thái không sao cả.
Nhan Mộ Sương với Trần Úc là thuộc loại 'nghiêm túc trong giờ học', sau giờ học trừ bỏ bận rộn công tác ở bên ngoài thì sẽ rút ra một chút thời gian để tự học, cho tới bây giờ hai người đều lấy được học bổng cao nhất, cho nên hai người này đối mặt với cuộc thi cuối học kỳ, thì tuyệt đối là hết sức nghiêm chỉnh.
Làm cho hai người ký túc xá 302 trước giờ đều làm theo ý mình không chăm chú học bài, bị hai người ở ký túc xá 403 yêu cầu bản thân nghiêm khắc nhân tiện yêu cầu nghiêm khắc lão bà của mình luôn, tai họa đã đến tới ký túc xá 302.
"A, thảm rồi thảm rồi, Úc Úc bảo ngày mai lúc tự học sẽ rút ra vài từ học ngày hôm qua để cho tớ học thuộc mấy từ ngữ thường dùng." Khang Quả Duy vừa vào nhà trọ liền bắt đầu giậm chân, tiếp theo thì giống như con kiến trong chảo nóng vòng tới vòng lui.
Sau khi ngày quốc tế thiếu nhi vừa qua không bao lâu thì tất cả chương trình học đều dừng lại.
Từ đó về sau, Diệp Hiểu Tư với Khang Quả Duy liền rơi vào cuộc sống có chút bi kịch.
Mỗi ngày đều đi theo Nhan Mộ Sương với Trần Úc đi phòng tự học ôn tập, hết lần này tới lần khác hai người có thể dễ dàng ôn tập mà không có đi xuống làm cho người ta nóng nảy, hoặc là tụm lại đùa giỡn, hoặc là hai người đều điên cuồng bấm điện thoại, nhưng mà lại không chăm chỉ học tập.
Vì thế hai nữ nhân chờ mong người yêu của mình có thể lấy được thành tích tốt tức giận.
"Ngày hôm qua cậu nắm bắt được phần từ ngữ kia sau đó không phải liền bắt đầu học thuộc sao? Sợ cái gì?" Diệp Hiểu Tư cầm bút trong tay cấp tốc viết lên sách bài tập, trong miệng cũng nói theo.
"Cái gì a, chỉ là cầm ở trong tay mà thôi, ai đời lại ngồi học thuộc a..." Khang Quả Duy nằm sấp ở trên giường ai oán nói, "Từ khi hai chị ấy không cho hai ta ngồi cùng nhau, mỗi ngày tớ đều chạy lại ngồi gần Úc Úc... Lúc đó đương nhiên là nhìn chị ấy rồi, ai lại đi xem mấy cái từ đơn gì nữa a?"
Bút trong tay dừng một chút, Diệp Hiểu Tư thở dài, lại bắt đầu làm bài, "Hai chị ấy cũng muốn tốt cho chúng ta."
"Đúng vậy a..." Khang Quả Duy tiếp lời, sau đó trở mình ngửa mặt lên nhìn trần nhà, nhớ tới Trần Úc vì mình không chăm chỉ mà lo lắng, vốn là đang ai oán thì chuyển thành ngọt ngào, "Ô ô, Úc Úc thật tốt..."
Tiếp theo người nào đó không sợ chết còn chưa học thuộc từ đơn mà bắt đầu ở trên giường lăn lộn.
Diệp Hiểu Tư không nói gì liếc nàng một cái, lại bắt đầu nghiêm túc làm bài trên sách bài tập.
Cô có thể đoán được ngày mai lúc Trần Úc khảo bài Khang Quả Duy thì Khang Quả Duy sẽ có bao nhiêu bi thảm.
Vẫn là nhanh nhanh làm sách bài tập mà học tỷ xinh đẹp đưa cho cô nha, ngày mai học tỷ xinh đẹp muốn lấy ra vài đề mục để kiểm tra cô, thật là đủ loại bi kịch a.
Lúc này, trong ký túc xá 403, Trần Úc đang cầm sách ngữ pháp nhìn nhìn, bỗng nhiên "Xì" một tiếng rồi bật cười.
Nhan Mộ Sương đang cầm bút lựa ra một ít đề mục trong sách bài tập chép ra giấy thì nghe được âm thanh rồi quay đầu nhìn cô, "Vui vẻ quá vậy?"
"Ha ha..." Trần Úc cười càng xán lạn hơn, "Mới vừa rồi tớ bảo Quả Duy ngày mai rút ra vài từ đơn để học thuộc, biểu cảm của em ấy lúc đó, ha ha..."
Nhớ đến vẻ mặt đau khổ của người nọ, nụ cười trên mặt càng trở nên ngọt ngào ôn nhu.
Khóe miệng Nhan Mộ Sương câu lên, nhàn nhạt cười một tiếng, cũng nhớ lại lúc cầm quyển sách bài tập đưa cho Diệp Hiểu Tư làm cũng nói sẽ lấy ra vài đề mục bên trong để khảo bài cô, mặt cô lúc đó suy sụp xuống, ngữ khí trêu chọc nói, "Cậu, lực chú ý đều ở trên người Quả Duy..."
"Sao đây?" Nghe được lời nói trêu chọc của Nhan Mộ Sương, Trần Úc nhàn nhàn mở miệng nói, "Xế chiều ngày hôm nay tớ nhìn thấy người nào đó, thừa dịp Hiểu Tư gục xuống bàn ngủ mà nhìn không chớp mắt luôn a."
"Cậu không phải cũng giống nhau sao, không biết là người nào nguyên cả buổi chiều tự học đều nắm tay Quả Duy đây." Nhan Mộ Sương không cam lòng yếu thế phản kích lại.
"Nhưng mà tớ thích Quả Duy nhà tớ nha." Trong mắt Trần Úc lộ ra thâm tình, không có một chút che dấu nói.
Đúng vậy... Nàng cũng thích Hiểu Tư nhà nàng.
Nhan Mộ Sương nâng tay trái lên đem một cọng tóc rũ ở trước mặt nhét vào sau tai, tầm mắt rơi vào sao chép của mình muốn Diệp Hiểu Tư làm mấy đề mục mình cho, nụ cười trên mặt cũng hạnh phúc ngọt ngào.
Đáng tiếc sau khi nhìn đến máy tính của mình thì hạnh phúc ngọt ngào này vẫn là biến mất.
Từ lúc bị bạch y thư sinh cự tuyệt, Nhan Mộ Sương lòng tự trọng luôn luôn rất mạnh không chút do dự đem Du kiếm giang hồ trong máy tính của mình xóa đi.
Dù là như vậy, nhưng thân ảnh màu trắng kia vẫn sẽ ở lúc nàng không có phòng bị mà nhảy vào trong đầu.
Thích Diệp Hiểu Tư, thời gian sau đó mới chậm rãi xác nhận.
Từ trước đến nay vẫn vậy, thế là nên sao?
Những lời này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ở trong đầu nàng, vì vậy, dần dần, từ lúc bắt đầu không chỉ là cảm động Diệp Hiểu Tư cố chấp cùng quan tâm, mà là vì đồng dạng thường thường ra hiện tại nàng trong đầu, vì thế, dần dần, bắt đầu không chỉ là cảm động Diệp Hiểu Tư chấp nhất cùng săn sóc, mà dần dần từ phần chăm sóc ấy mà kêu ngạo lên.
Thân ảnh bạch y thư sinh dường như đã chậm rãi phai khỏi cuộc sống của mình, số lần mình nhớ hắn càng ngày càng ít đi, số lần nhớ tới đứa ngốc lúc nào cũng cười hề hề ngày càng nhiều.
Dường như, Diệp Hiểu Tư đã dần dần đem bạch y thư sinh từ trong lòng mình gạt ra ngoài.
Nhưng mà, có đôi khi, không biết tại sao, lúc nào cũng đem Diệp Hiểu Tư thích mặc áo sơmi trắng, cùng với bạch y thư sinh liên hệ cùng với nhau.
Đến cuối cùng, Nhan Mộ Sương cũng không phân rõ được rốt cuộc chính mình là bị làm sao, vì sao lại có cảm giác Diệp Hiểu Tư với bạch y thư sinh đôi khi rất giống nhau.
Ảo giác như vậy, lúc xế chiều ngày hôm nay còn xuất hiện.
Khi đó, chính mình đang viết đề mục, theo thói quen quay đầu nhìn đứa trẻ lúc nào cũng không chăm chỉ đang làm gì, lại phát hiện cô đã gục xuống bàn ngủ say.
Dừng bút lại, một tay chống cằm nghiêng mặt nhìn cái người dù ngủ mà vẫn còn cau mày, nhịn không được một trận đau lòng, tiến gần lại vuốt trán của cô muốn đem mấy vết nhăn kia xóa đi.
Trong lúc ngủ mơ Diệp Hiểu Tư tựa hồ cảm nhận được khí tức của nàng, tâm tình một mực bất an lúc này lúc này mới được trấn an lại, chân mày cũng giãn ra.
Là bởi vì cảm thấy không có cảm giác an toàn đi.
Nhan Mộ Sương nghĩ như vậy, tiếp theo nhớ tới chuyện ba mẹ của Diệp Hiểu Tư, im lặng thở dài, khống chế được xúc động muốn ôm cái người vẫn còn đang ngủ kia.
Tay từ trên trán di chuyển đến một bên gò má, ở trên làn da trắng nõn bóng loáng nhẹ nhàng vuốt ve.
Kiểu tóc trung tính, ngũ quan thanh tú, làn da trắng nõn bóng loáng...
Tầm mắt từ đầu xuất phát từ cái trán cho đến lông mày rồi đến cái mũi và miệng, Nhan Mộ Sương không chút kiêng kỵ nhìn Diệp Hiểu Tư, đột nhiên cảm giác được đứa bé này thật ra rất có thiên phú làm tiểu bạch kiểm.
Tiểu bạch kiểm?
Nghĩ tới từ này, trong lòng không hiểu sao lại đau đớn khó chịu một chút.
Hơi hơi cắn môi không để cho mình nhớ tới đạo thân ảnh kia, bởi vì vị trí tự học là trong một góc hẻo lánh, lại gần ở chỗ để máy điều hòa nhất, Nhan Mộ Sương không biết bởi vì nguyên nhân gì, thân mình khẽ run một cái.
Diệp Hiểu Tư vốn là đang ngủ nhưng bỗng nhiên cảm thấy trên mặt ngứa ngứa, theo thói quen bất mãn chu chu mỏ ra, tiếp theo thì chậm rãi mở mắt ra, trong mắt vẫn còn điểm mơ màng, nhưng ngoài ý muốn phát hiện người bên cạnh đang run rẩy.
Ân?
Người vẫn còn chưa tỉnh táo lại hoàn toàn theo bản năng ngẩng đầu lên nắm cánh tay vẫn còn đang trên mặt mình, cảm thấy được có chút lạnh lẻo thì sau đó không chút do dự đứng lên đem quạt điều hòa quay sang chỗ khác, dưới ánh mắt kinh ngạc của Nhan Mộ Sương lúc này mới trở về vị trí của mình.
"Đứa ngốc..." Trong lòng vừa mới nổi lên bóng ma bởi vì động tác của Diệp Hiểu Tư thì lập tức biến mất, Nhan Mộ Sương hờn dỗi thấp giọng kêu cô, trong lòng không biết đã bị cô làm xúc động biết bao nhiêu lần, càng thêm mềm mại.
"Ân?" Chớp chớp mắt, Diệp Hiểu Tư cố sức muốn làm cho mình thanh tỉnh để học bài, nhưng mà không chống cự được cơn buồn ngủ, tay trái đặt trên bàn, tay phải nắm tay trái người bên cạnh, tiếp đó lại nằm úp sấp lên tay trái đang để trên bàn ngủ thật say, mà trước khi ngủ trong miệng lại lẩm bẩm, "Phải bảo hộ lão bà của mình..."
Tay nắm lại tay Diệp Hiểu Tư, Nhan Mộ Sương vì phản ứng của cô mà bất đắc dĩ mà sủng nịch cười, nhưng đột nhiên cảm giác được hình ảnh này giống như mình đã từng gặp qua.
Đạo lý phải bảo hộ thê tử của mình, ta hiểu.
Đúng rồi, từ khi nào, bạch y thư sinh cũng nói với nàng lời tương tự như vậy.
Trong nháy mắt, người đang nằm ngủ say và bạch y thư sinh tiêu sái lại chồng lên nhau, Nhan Mộ Sương mê mang, nhìn gò má của Diệp Hiểu Tư, trăm vị hỗn tạp.
"Sương Sương, cậu làm sao vậy?" Mắt thấy thời gian càng ngày càng muộn, Trần Úc đem sách ngữ pháp cất đi định nằm lên giường ngủ, nhưng thấy Nhan Mộ Sương đang ngơ ngẩn cầm bút, không khỏi có chút lo lắng hỏi.
"A?" Theo bản năng đáp một tiếng, Nhan Mộ Sương phục hồi tinh thần lại lắc lắc đầu nói, "Không có sao."
"Chắc không?" Nghi ngờ nhìn bằng hữu thần sắc có chút mất tự nhiên, Trần Úc không nhận được câu trả lời thì đành phải nói, "Vậy ngủ đi, trễ lắm rồi."
"Ân." Nhan Mộ Sương nhẹ nhàng gật gật đầu, để cây viết trong tay xuống, đem tờ giấy sao chép đề mục kẹp vào trong sách rồi cũng tắt đèn lên giường ngủ.
Ánh sáng trong ký túc xá 403 đã tối đi, ký túc xá 302 vẫn sáng trưng như cũ.
"A a a, mấy từ đơn này tại sao lại khó học đến vậy a?" Khang Quả Duy cầm một tờ giấy trong tay, mỗi khi qua năm phút đồng hồ thì sẽ kêu ca một lần.
Diệp Hiểu Tư vẫn còn đang hăng hái chiến đấu với đề mục khinh bỉ liếc một cái, "Nếu cậu không muốn bị học tỷ Trần Úc chỉnh, thì lo mà ngoan ngoãn học thuộc đi."
"Ô ô ô ô ô, tớ không muốn a, Úc Úc thật là lợi hại." Khang Quả Duy lại bắt đầu lăn lộn ở trên giường, tiếp theo thì bỗng nhiên ngồi dậy, "Tớ muốn thuộc bài, tớ muốnthuộc bài, tớ muốn thuộc bài!"
Rất máu gà mà gào thét ba lần 'tớ muốnthuộc bài', Khang Quả Duy lại khôi phục thần sắc ai oán, "Nhưng mà tớ không muốn học bài."
"..." Diệp Hiểu Tư cạn lời.
Không muốn phản ứng cái tên điên kia, cô còn một trang nữa là có thể đem mấy bài học tỷ xinh đẹp giaotrong phạm vi cần thi làm xong.
"Chuyện kể rằng, hôm nay cậu tại sao còn chưa ngủ a?" Không nghe được Diệp Hiểu Tư xem thường lời nói của mình, Khang Quả Duy có chút tò mò hỏi.
"Sương Sương ngày mai muốn kiểm tra mấy đề mục tớ làm, tớ phải làm xong mấy thứ này mới có thể ngủ."
"Ách..."
Xem ra hai người các nàng bi thảm giống nhau nha.
Ôi...
Nghĩ như vậy, Khang Quả Duy lại nhìn bộ dáng phấn đấu của Diệp Hiểu Tư, lại bắt đầu học thuộc mấy từ đơn.
Diệp Hiểu Tư ngu ngốc ngoan như vậy, khó trách cô chưa từng bị học tỷ Mộ Sương phạt qua.
Không được, không thể kém hơn cái tên ngu ngốc này, nếu Úc Úc mà ưa thích cô hơn mình thì không phải là xui xẻo sao?
Ôm theo ý tưởng quỷ dị như vậy, Khang Quả Duy nguyên cả buổi tối nóng nảy không muốn học thuộc từ đơn, lúc này rốt cuộc đã bắt đầu nghiêm túc.
Ký túc xá 302, nhất định sẽ bị ký túc xá 403 ăn chết.
__________________
Hờ hờ, chương này làm tui tốn nhiều muối quá:)))) Xin lỗi đã làm mấy thím chờ nguyên 1 tháng nha, tại nguyên tháng này tui kiếm được nhiều truyện hay để đọc quá nên đâm ra lười, giờ đã đọc xong rồi nên quay lại edit đây, tự hứa với bản thân là sẽ không lười nữa đâu (;・∀・)