Diệp Hiểu Tư vừa huýt sáo vừa đi đến phòng học.
Tâm tình của cô gần đây phi thường tốt.
Nhan Mộ Sương tựa hồ đang chậm rãi tiếp nhận cô, đều nhắn tin lại, lộ trình mỗi ngày trước buổi tối sẽ nói cho cô biết, lúc đi chung với nhau cũng sẽ không tỏ ra lạnh lùng, hết thảy toàn bộ, đều phát triển theo hướng tốt đẹp.
"Ơ, tâm tình tốt như vậy a?" Khang Quả Duy ngồi ở trong phòng học,thấy bộ dáng hưng phấn kia của Diệp Hiểu Tư, nhịn không được mở miệng trêu đùa.
Thật ra gần đây không chỉ có tâm tình của Diệp Hiểu Tư tốt, tâm tình của nàng cũng rất tốt.
Mắt thấy quan hệ của học tỷ Mộ Sương cùng Diệp Hiểu Tư càng ngày càng gần, Trần Úc cùng mình cũng càng ngày càng thân mật, mỗi buổi sáng Khang Quả Duy tỉnh lại, thì sẽ nghĩ: Thế giới này thật sự là đủ loại tốt đẹp.
"Ôi, Khang đại tiểu thư mà cũng đi lên lớp nha." Ngữ khí trêu chọc giống hệt nhau, khóe miệng Diệp Hiểu Tư câu lên nụ cười tà ác.
Chậc chậc chậc, tối hôm qua học tỷ xinh đẹp nói nghe Trần Úc trong điện thoại đang giáo dục Khang Quả Duy mỗi ngày phải luôn hảo hảo học tập mà hướng về phía trước, không nghĩ tới ngày hôm nay liền thấy gia hỏa có thói quen cúp học đến lớp.
Suy sụp gục mặt xuống, Khang Quả Duy một bộ dạng ứ đọng, "Úc Úc nói, người thích trốn học thì khẳng định cũng thích trốn người."
"Phốc..."
Diệp Hiểu Tư phun trào, trốn người? Đây là cái khái niệm gì đây?
"Ai, sáng nay chị ấy không lớp nên muốn tự học, không phải tiết một hai chúng ta không có học sao? Tớ liền đi cùng chị ấy, kết quả mới vừa tới chị ấy liền đuổi tớ đi lên lớp, 55555..."
"Chậc chậc, bạn học Quả Duy nén bi thương a." Vỗ vỗ vai của nàng, Diệp Hiểu Tư ngồi xuống mở sách ra tùy ý xem, chợt cảm giác được một đạo tầm mắt đang nhìn mình.
Nhíu mày, ngẩng đầu nhìn bốn phía, kết quả chống lại chính là ánh mắt nóng rực của La Nhã.
Ánh mắt lành lạnh, vẻ mặt bình tĩnh, Diệp Hiểu Tư nhìn nàng mấy giây, cúi đầu tiếp tục đọc sách, giống như mình chỉ nhìn người qua đường Giáp tương đối kỳ lạ vậy.
La Nhã thấy Diệp Hiểu Tư như vậy, trong lòng một trận khó chịu.
Quả nhiên người cô thích là Nhan Mộ Sương.
Ngày đó thật vất vả mới lấy được dũng khí, kết quả mình nhận được hiển nhiên không khác gì dự đoán của mình.
Trong mắt Diệp Hiểu Tư vĩnh viễn cũng chỉ nhìn Nhan Mộ Sương, không nhìn tới những người khác, ngày hôm đó phản ứng như vậy, căn bản là không biết mình.
Nhưng mà, trong lòng cái người mặt không biểu cảm đang cúi đầu đọc sách không có bình tĩnh như thế.
Nhìn thấy La Nhã thì liền nghĩ đến ngày hôm đó, nghĩ đến ngày hôm đó thì liền nghĩ đến nụ hôn kia...
Sau đó liền kích động một trận.
Diệp Hiểu Tư một tay đỡ trán một tay lật sách, một chữ Đức trên sách cũng không nhìn tới.
Bây giờ quan hệ của cô với học tỷ xinh đẹp càng ngày càng gần gũi, nhưng mà, rốt cuộc phải tới khi nào mới có thể...
Danh chính ngôn thuận ở chung một chỗ.
Thở dài, Diệp Hiểu Tư có thói quen phòng ngừa chu đáo thuận tiện ảo tưởng tương lai, chợt vì chuyện ra quỹ mà phiền não.
Không biết cha mẹ của học tỷ xinh đẹp có tức giận hay không, có bắt buộc các cô tách ra hay không, đến lúc đó học tỷ xinh đẹp sẽ làm như thế nào.
Còn có, bây giờ các cô một người năm nhất một người năm hai, ở trường học còn có thể ở cùng một chỗ, nhưng mà sau khi tốt nghiệp thì làm sao đây?
Học tỷ xinh đẹp ở đâu? Cô sẽ ở đâu?
Khang Quả Duy nhàm chán chơi điện thoại coi tin tức, không dám lên QQ, cũng không dám lên Fetion*.
[*Cái ứng dụng này nó tựa như yahoo á]
Úc Úc nhà nàng nói, chỉ cần phát hiện nàng ngồi chơi mà không có nghe giảng, thì ba ngày liền sẽ không nhìn nàng nữa.
Ai, muốn Khang Quả Duy nàng anh minh một đời, tại sao lại bị Trần Úc quản nghiêm a.
Thở dài, cất điện thoại ngẩng đầu quét mắt nhìn giáo viên đang giảng bài trên bục, không có một chút dục vọng nghe lọt vào tai, vì thế quay đầu nhìn gia hỏa chưa bao giờ cúp học đang làm gì.
A? Vẻ mặt rối rắm quá vậy?
Xé một trang giấy xuống viết vài chữ, sau đó đẩy qua cho Diệp Hiểu Tư.
Diệp Hiểu Tư đang rối rắm cho tương lai sau khi thấy tờ giấy thì cực 囧.
"Chậc chậc, vẻ mặt rối rắm quá a, có phải là đang suy nghĩ làm sao để đem học tỷ Mộ Sương quẹo lên giường a?"
"Cút, cậu cho là tớ là cậu a..."
Diệp Hiểu Tư viết mấy chữ trên giấy xong đẩy về cho nàng, nhưng mặt không kiềm được đỏ lên.
Thật ra cô vừa rồi cũng có nghĩ tới cuộc sống sau khi cô với học tỷ xinh đẹp ở cùng một chỗ, mà cái cuộc sống đó... dĩ nhiên có bao gồm... việc giường chiếu.
"Ui ui, mặt đã đỏ lên rồi mà còn giả bộ, thì ra Diệp Hiểu Tư không thuần khiết đến vậy luôn a, tớ phải nói cho Úc Úc, để chị ấy nói cho học tỷ Mộ Sương biết cậu sắc đến vậy."
Bĩu môi, Diệp Hiểu Tư rất khinh thường liếc Khang Quả Duy một cái, cầm tờ giấy viết nhanh như chớp.
"Cậu nói đi, sau đó tớ sẽ nói cho học tỷ Trần Úc biết, nói là trong máy tính của cậu lưu trữ rất nhiều file không CJ*, còn bảo là muốn vì sau này mà học tập trước."
[*CJ = Thuần khiết, trong sáng:))))) ý của bạn Hiểu Tư là máy tính của bạn Duy Duy chứa tàng mấy file 18+:)))))
"Uy uy uy, tớ lúc nào nói qua 'vì sau này mà học tập trước', cậu đừng có vu khống tớ!"
Khang Quả Duy trừng Diệp Hiểu Tư, cô giống như là kẻ thù không đội trời chung vậy.
Đắc ý cười cười, Diệp Hiểu Tư viết lên giấy nói, "Không sao, tớ thấy cậu lúc nhìn mấy tấm hình không CJ kia, biểu cảm kia... chậc chậc, tớ nhớ có lần cậu nhìn mấy tấm hình kia xong còn cầm ảnh chụp của học tỷ Trần Úc lên xem nữa, cậu dám nói cậu không có YY* xem?"
[*tự sướng]
"Diệp Hiểu Tư!" Khang Quả Duy nổi giận, vo tờ giấy kia thành một cục như muốn đem Diệp Hiểu Tư ăn tươi.
"Khang Quả Duy!" Tiếng gầm rú lý trực khí tráng* như vậy đương nhiên không phải là của Diệp Hiểu Tư đang nằm úp sấp ở một bên cười như điên, mà là của giáo viên đã sớm trợn mắt nhìn nàng thật lâu trên bục giảng.
[*lẽ thẳng khí hùng]
Khang Quả Duy này, em ấy đã cúp không biết bao nhiêu tiết học rồi, bây giờ đã lên lớp rồi mà còn ồn ào như vậy.
Cái người đang lửa giận ngút trời kia giống như bị tạt một thau nước lạnh, nhục chí gục xuống bàn không nói gì nữa.
Cầm bút trong tay vẽ a vẽ a, cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên mới đem tờ giấy kia ném cho Diệp Hiểu Tư, sau đó liếc mắt, chạy đi tìm Trần Úc.
Liếc nhìn tờ giấy kia, Diệp Hiểu Tư nhịn không được cũng liếc mắt.
Trên bức vẽ chỉ có một người nhỏ nhỏ*, bên cạnh thì ghi tên của cô, người nhỏ nhỏ đó bị mấy cái vòng tròn bao lấy, bên cạnh viết: Khoanh tròn khoanh tròn nguyền rủa ngươi, Diệp Hiểu Tư xui xẻo, phù hộ cậu bị học tỷ Mộ Sương áp, Diệp Hiểu Tư là vạn năm thụ!!!
Kháo*!
[*Fuck]
Sau khi thấy mấy câu này Diệp Hiểu Tư rốt cuộc không nhịn được mắng ra miệng, vừa định vò tờ giấy rồi vứt đi, lại bị một cái tay khác lấy đi.
A?
Buồn bực quay đầu, Nhan Mộ Sương như đang có điều suy nghĩ gì nhìn tờ giấy kia.
A!
Tốc độ Diệp Hiểu Tư cực nhanh muốn cướp tờ giấy kia, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Nhan Mộ Sương đông cứng lại, ngoan ngoãn đứng bất động tại chỗ.
"Hai em đi học không nghe giảng bài mà lại đi làm cái này?"
Nghe thấy như vậy thì cả kinh, Diệp Hiểu Tư hoảng sợ dùng sức lắc đầu, "Đó là Khang Quả Duy làm, không phải em."
"Ân, chị sẽ lấy đưa cho Úc Úc nhìn."
Khang Quả Duy, thượng đế phù hộ cho cậu.
Diệp Hiểu Tư nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Nhan Mộ Sương, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện cho Khang Quả Duy.
Sau đó, điều làm cho cô rất ngạc kinh chính là, Trần Úc không có sữa chữa cái tên Khang Quả Duy không đứng đắn, mà chỉ liếc nhìn tờ giấy kia, sau đó cất vào trong ngăn kéo, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
Thời gian trôi qua thật nhanh, vì thế học kỳ này dường như lại trôi qua, sau đó, ngày quốc tế thiếu nhi cũng đến.
Diệp Hiểu Tư từ mấy ngày trước đã bắt đầu hưng phấn, bởi vì ngày quốc tế thiếu nhi cũng là sinh nhật của cô, cô rất muốn biết Nhan Mộ Sương sẽ làm gì.
Vì vậy, trong tâm trạng thấp thỏm không yên, ngày quốc tế thiếu nhi rốt cuộc đã đến.
Nhưng mà ngày hôm đó, Diệp Hiểu Tư thế nhưng rất thất vọng.
Nhan Mộ Sương chẳng qua là lúc rạng sáng mười hai giờ chỉ gửi qua tin nhắn: "Tiểu hài tử ngốc, quốc tế thiếu nhi vui vẻ."
Diệp Hiểu Tư cực kỳ uất ức.
Cái cô cần không phải là quốc tế thiếu nhi vui vẻ a a a!
Vì vậy, đêm hôm đó, Diệp Hiểu Tư trằn trọc trở mình đến trời sáng cũng không có ngủ.
Nhưng mà là lúc Diệp Hiểu Tư tan học ở tiết hai, Nhan Mộ Sương thế nhưng xuất hiện ở trước cửa phòng học cô vẫy tay gọi.
Mắt sáng rực lên, mang theo tia chờ mong chạy ra ngoài, thì thấy nàng rất ưu nhã nói, "Tiểu hài tử ngốc, ngày quốc tế thiếu nhi, có muốn đi chỗ nào chơi không?"
Diệp Hiểu Tư đổ mồ hôi, có chút bất đắc dĩ nói, "Em đã hai mươi tuổi rồi."
"Ai nói, vừa nhìn em thì đã cảm thấy em nên trải qua loại ngày lễ này." Lắc đầu phủ định lời của cô, Nhan Mộ Sương yếu ớt cười điểm lên cái mũi của cô, "Để tỷ tỷ mang em đi khu vui chơi chơi."
"..."
Như vậy, Diệp Hiểu Tư đang lơ mơ đã bị kéo đi khu vui chơi ở Z thị, chẳng qua là sau khi tiến vào thì không biết phải làm gì nữa.
"Muốn chơi cái gì?" Nhan Mộ Sương tựa hồ rất hưng phấn, quay đầu nhìn người đứng bên cạnh đang gãi đầu, nghĩ nghĩ một chút, rồi chìa tay ra dắt tay cô.
Diệp Hiểu Tư chớp mắt mấy cái, cúi đầu nhìn nhìn bàn tay đang cầm kia, vui vẻ cười cười.
Thật ra thì như vậy cũng không tệ, cho dù học tỷ xinh đẹp giống như đã quên hôm nay là sinh nhật của cô.
"Làm gì mà cười ngây ngô đến vậy a..." Khóe miệng Nhan Mộ Sương câu lên nụ cười nhợt nhạt, sau đó sờ sờ đầu người bên cạnh, "Muốn chơi cái gì?"
"Ách... Em chưa từng chơi." Diệp Hiểu Tư trong mắt hiện lên tia ảm đạm, tiếp theo cười cười nói, "Em đã trưởng thành rồi mà."
"Bớt đi..." Biết là cô đang nói sang chuyện khác, Nhan Mộ Sương không có tiếp tục hỏi tiếp, mà là kéo cô đi, "Vậy tỷ tỷ dẫn em đi chơi trò chơi chị thích nhất."
Ân? Thích nhất?
Diệp Hiểu Tư tò mò mặc cho Nhan Mộ Sương kéo mình đi, nhưng trong lòng đang suy đoán trò chơi nàng thích nhất là gì.
Chẳng lẽ là ngựa gỗ xoay vòng vòng kia sao? Hay là vòng đu quay cao chọc trời kia, nghe nói nữ sinh đều rất thích không phải sao?
Đổ mồ hôi, có vẻ như bạn học Diệp Hiểu Tư đã đem mình loại bỏ khỏi hàng ngũ nữ sinh.
Kết quả, lúc đi tới mục tiêu, Diệp Hiểu Tư hoàn toàn ngây dại.
Xe điện đụng...
Cái này..... Cái này...
Trợn mắt há mồm mà nhìn Nhan Mộ Sương hưng phấn đi mua vé rồi kéo mình vào, sau đó vui vẻ nói, "Chúng ta mỗi người một chiếc."
"Được." Gật gật đầu, rồi ngồi lên xe, Diệp Hiểu Tư khởi động xe sau đó bắt đầu lái xe.
Bởi vì lúc cô sinh nhật mười tám tuổi Diệp Định có tặng một chiếc xe ô tô nhỏ cho cô, năm mười tám tuổi Diệp Hiểu Tư liền đi thi lấy bằng lái, hơn nữa lúc nhàm chán cô liền lái xe đi khắp nơi để luyện tập kỹ năng lái xe.
Cho nên lúc này, tài lái xe của Diệp Hiểu Tư rất tốt, cho nên trò xe điện đụng cô có thể né tránh xe của người ngoài đụng tới.
Nhan Mộ Sương ngồi ở trên xe mình, vốn là không có để ý ánh mắt phụ huynh đang chiếu cố hài tử xung quanh đang nhìn qua, rất hứng thú bừng bừng dụng người khắp nơi, khi nhìn đến chiếc xe của Diệp Hiểu Tư đang linh hoạt né tránh thì dừng xe lại cười muốn lật ngửa ra.
Đứa ngốc này, ai đời chơi xe điện đụng mà lại đi tránh người khác đụng.
Sau khi một vòng này kết thúc, Nhan Mộ Sương dứt khoát từ trên xe của mình đi xuống chạy tới ngồi cùng một chiếc xe với Diệp Hiểu Tư, sau đó dựa vào tài lái xe của Diệp Hiểu Tư tránh thoát người khác đụng vào, rồi chỉ huy cô đi đụng người khác.
"Ha ha, chị vẫn là lần đầu tiên đụng người khác mà lại thống khoái như vậy." Từ bãi xe điện đụng đi ra, Nhan Mộ Sương lau lau mồ hôi trên trán mình, xoay người nhìn nhìn Diệp Hiểu Tư, lại lấy ra một tờ giấy giúp cô lau lau trán một chút.
Diệp Hiểu Tư ngơ ngác nhìn nàng, sau đó ôm lấy nàng không nói gì.
Lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên cô trải qua một ngày sinh nhật vui vẻ như vậy.
"Đứa ngốc..." Nhan Mộ Sương kéo kéo tay cô, đi đến vòng đu quay, rất nghiêm túc nhìn cô.
"Thật ra thì, vốn là muốn lên vòng đu quay nói." Dừng một chút, liếc nhìn phản ứng của Diệp Hiểu Tư, lại nói tiếp, "Nhưng mà nghe nói vòng đu quay này có lịch sử lâu đời, chị không yên tâm."
"Cho nên?" Người đang bị kéo mặt đầy nghi hoặc nhìn nàng.
"Cho nên, hay là nói ở chỗ này đi."
"Ân?"
"Chị thích em, cho nên, làm bạn gái của chị đi." Nhan Mộ Sương nói như vậy.
Vì vậy, Diệp Hiểu Tư hoàn toàn ngây dại.
Làm... Bạn gái của học tỷ xinh đẹp?
__________________________________
Thả thính nè (★'ω`★)ゞ
Vote đi mấy má ヽ(・∀・)ノ●ヽ(・∀・)ノ●ヽ(・∀・)ノ●