22: Anh chỉ muốn làm em
Edit & Beta: Wookie
***
Hai người giằng co suốt một đêm.
Ngày hôm sau, Lục Mạn Tình chui ra khỏi lều trại thấy Hạ Lăng đã thức dậy từ lâu.
Hạ Lăng ôm đầu gối, ngồi trên đá, vành mắt cô hơi thâm, sắc mặt không được tốt lắm.
“Túi ngủ tớ cứng quá, eo đau chết đi được.” Lục Mạn Tình xoa xoa eo, oán giận với Hạ Lăng: “Lăng Lăng, hôm qua cậu ngủ thế nào, túi ngủ có cứng không?”
Bên cạnh, Hạ Thừa Tư đang tháo dỡ lều, gấp túi ngủ lại, nghe vậy cười: “Túi ngủ hả, rất mềm.”
Lục Mạn Tình có chút hưng phấn, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô, cô đến lôi kéo làm quen: “Để tôi nhìn xem hình dáng thế nào, lần sau leo núi nhất định sẽ đổi cái khác.”
Túi ngủ, một nửa dính chất dịch trong suốt, chắc là chất lỏng khi hai người làm lưu lại.
Nếu như bị Lục Mạn Tình thấy…
Hạ Lăng lo lắng nhảy dựng, đoạt lấy túi ngủ, nhét vào trong ba lô: “Túi ngủ không phải đều giống nhau à, nhanh lên thu vào đi.”
Hạ Thừa Tư cúi đầu cười, không biết đang cười dáng vẻ cô làm ầm lên hay là cười hắn đêm qua đã thực hiện được mong muốn.
Hạ Lăng mặc kệ hắn, xoay đầu, kéo Lục Mạn Tình đi sang phía bên kia.
Đêm qua, bất kể Hạ Thừa Tư nói gì, cô đều không chịu để ý đến hắn, cũng không muốn nằm trong túi ngủ, hai người giằng co ngồi suốt một đêm.
Hạ Thừa Tư mặc áo khoác, ôm cô không buông như là sợ cô sẽ bị đông lạnh.
Sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, Hạ Lăng vô cùng thống hận sự dịu dàng của hắn.
Xe dừng ở giữa sườn núi, bốn người đi bộ qua đó.
Lục Mạn Tình luôn cảm thấy, tư thế đi của Hạ Lăng hơi kì lạ, giống như hai chân không khép lại được, không khỏi hỏi: “Lăng Lăng, cậu đi như Vịt Donald vậy, hai chân mở rộng quá.”
Lục Thần nhìn chân Hạ Lăng, như thể đoán được gì đó, mờ ám cười: “Tối hôm qua chắc hẳn rất mệt.”
“Ngày hôm qua leo núi đúng là rất mệt.” Lục Mạn Tình vỗ vỗ cẳng chân: “Chân tớ cũng rất mỏi.”
Hạ Lăng không thể nói rõ nguyên nhân vì sao hai chân không khép lại được. Cảm giác huyệt bị xỏ xuyên còn rõ ràng ở phần dưới cơ thể cô.
Mỗi một bước đi, quần lót cọ xát huyệt nhỏ càng thêm ngứa.
Đêm qua ngủ không đủ, leo xuống núi đã cạn kiệt sức lực, lòng bàn chân cô vô ý dẫm lên sỏi đá của bậc thang đá.
Ngay lúc Lục Mạn Tình kinh ngạc hét lên, cả người cô nghiêng xuống dưới.
Hạ Thừa Tư bỗng chốc xoay người, bước một bước bắt được Hạ Lăng đang trượt chân.
Theo quán tính hắn theo cô ngã xuống nhưng vẫn kiên quyết vững vàng bảo vệ cơ thể cô, nằm lót ở bên dưới, cọ xát với bậc thang phát ra những âm thanh khiến người khác sợ hãi.
“Trời ơi!” Lục Mạn Tình sợ hãi, chạy tới hỏi: “Hai ngươi không sao chứ.”
Hạ Lăng đứng dậy từ trong lòng Hạ Thừa Tư, ngoại trừ khuỷu tay hơi nhức không còn một vết thương nào khác.
Nhìn Hạ Thừa Tư bên dưới, đôi lông mày cực đẹp của hắn hơi nhăn lại, sắc mặt xanh ngắt đau đớn.
Hạ Lăng theo phản xạ có điều kiện mà sờ chân hắn: “Em bị thương ở đâu…”
“Em không sao.” Hắn cố hết sức chống tay ngồi dậy: “Chỉ là hơi trầy da chút thôi.”
Hạ Lăng kiên trì nói: “Cho chị xem.”
“Chị cuối cùng cũng chịu nói chuyện với em.” Hạ Thừa Tư chớp mắt nhìn cô, vẫn cười rất nồng nhiệt.
Hạ Lăng giật mình, đánh bay tay hắn: “Đau chết em đi.”
Lục Mạn Tình nhìn thấy mà không thể hiểu được, muốn đỡ Hạ Thừa Tư, oán giận nói với Hạ Lăng: “Cậu đối xử với em trai quá tệ rồi.”
Hạ Lăng không nói gì, phát hiện Lục Thần đang nghẹn cười xem náo nhiệt, càng thêm chán ghét người đàn ông này.
Hạ Thừa Tư không nắm lấy tay Lục Mạn Tình, tự mình đứng lên, bước chân hơi bất ổn, phớt lờ những vết trầy xước trên đầu gối, đặt tay vào thắt lưng, bước xuống bậc cầu thang.
Cách 1 khoảng cách nhất định, hắn đi phía trước Hạ Lăng. Có lẽ là cảm thấy nóng, dây kéo của áo khoác mở ra, gió thổi vạt áo phồng lên như một cánh đen khổng lồ.
Hạ Lăng nhìn chằm chằm vào bóng dáng lưng của hắn, không biết cảm giác trầm trọng trong lòng rốt cuộc là gì.
Về đến nhà, Hạ Lăng rất muốn giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, hai người vẫn thân thiết như chị em bình thường.
Nhưng mà mỗi lần thấy hắn, cô đều vô thức nhớ đến đêm đó. Tay chân hắn giam cầm cô, cảnh tượng thanh thịt ra vào trong huyệt nhỏ, không phải muốn quên là quên được.
Vì thế, cô tránh hắn hết mức có thể, hy vọng thời gian có thể làm mờ đi mùi vị cấm kỵ sau khi cơ thể giao hòa.
Hạ Thừa Tư nhìn cô trốn tránh, dường như đã không còn kiên nhẫn.
Cuối cùng, một đêm nọ, hắn bùng phát.
Từ sau khi xảy ra chuyện đó, Hạ Lăng đều khóa chặt cửa trước khi đi ngủ đề phòng em trai.
Sau khi tắm xong, cô đang mặc đồ ngủ chuẩn bị đóng cửa thì một bàn tay vươn từ bên ngoài vào trong.
Nhớ lại chuyện không tốt, Hạ Lăng nhanh chóng đóng cửa, ván cửa ấn vào tay hắn, tiếng hét đau đớn chói tai vang lên bên ngoài.
Trái tim cô đột nhiên nhói lên, buông tay ra, nhìn thấy hắn ngẩng mặt lên, bất đắc dĩ lại vô tội nhìn cô từ khe cửa.
Hắn mím môi hỏi: “Làm gì vậy, em có làm gì chị đâu.”
“Xin lỗi.” Trong lòng Hạ Lăng tràn đầy áy náy:“Là chị không đúng.”
Hạ Thừa Tư nhìn chằm chằm cô, ánh mắt trượt vào xương quai xanh trắng nõn dưới áo ngủ: “Chị nghĩ mà xem, nếu em thật sự muốn làm gì chị, chị có thể phản kháng lại không?”
Hạ Lăng còn chưa kịp phản ứng lại đã bị hắn ôm ném mạnh lên trên chiếc giường êm ái.
Hạ Thừa Tư đè trên người cô, một tay dễ dàng nắm chặt hai tay cô, cười lưu manh: “Không thể di chuyển đúng không? Chỉ cần em muốn, hoàn toàn có thể ép chị làm loại chuyện này. Đóng cửa lại, không cho phép chị ra ngoài, không cho mặc quần áo, mỗi ngày đều chơi huyệt chị, làm cho cả người chị đều tràn ngập tinh dịch em.”
Hạ Lăng ngơ ngẩn, cảm thấy hạ thể hắn cứng rắn chọc lên cơ thể mình, khóe mắt cô ướt át: “Vì sao lại làm chuyện này với chị, chị là chị em mà! Nếu chỉ vì muốn trải nghiệm tình dục, em có thể tìm bạn gái…”
“Nhưng em chỉ cần chị thôi.” Hắn lau khóe mắt cô: “Người phụ nữ khác có cởi sạch, em cũng không thèm nhìn. Nhưng chị mặc gì em cũng muốn xé nát, làm huyệt chị, nhìn chị khóc xin em thao nhẹ chút.”