16: Bắt được em rồi
Edit & Beta: Wookie
***
Hạ Lăng đụng phải ánh mắt hắn, bỗng nhiên nhớ đến sự việc đêm đó.
Đúng lúc này tiếng chuông vang lên, cô đấy thấy bóng dáng thầy giáo bên ngoài cửa sổ.
“Nhớ nói chuyện với em trai cậu đấy.” Lục Mạn Tình từ từ trở về chỗ ngồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, vèo phát đã đến giờ tan học rồi.
Giáo viên vừa nhấc chân rời khỏi, học sinh đã như ong vỡ tổ ào ào chạy ra ngoài.
Hạ Lăng thu dọn cặp sách, một bóng dáng xuất hiện trước bàn học, nhẹ gõ bàn học cô: “Có về nhà không đây?”
Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy người trước mặt là Hạ Thừa Tư. Khóe môi hắn cong lên, dáng vẻ bất cần đời.
Đầu lưỡi Hạ Lăng thắt lại, xoang mũi phát ra tiếng "ừ" nhẹ.
“Vậy đi thôi.”
Hạ Thừa Tư chạm vào cặp sách, thay cô cầm lấy dây quai, cặp sách lỏng lẻo nghiêng ngả.
Một cái tay khác vòng qua bả vai cô, cả người dựa gần vào lưng cô.
Khi nói chuyện hắn thường cúi đầu, đôi môi dường như chạm vào tai cô, rất ngứa ngáy.
Hành động của Hạ Thừa Tư mặc dù không hề khác với ngày thường nhưng cô vẫn là lần đầu tiên có cảm giác kì lạ.
Trước kia Lục Mạn Tình từng nói, 2 người bọn hò chẳng hề giống chị em chút nào. Người khác mà không biết, chắc chắn sẽ nghĩ hai người là một cặp đôi yêu nhau ngọt ngào.
Hai người đi đến đầu hẻm, hai bên đều là vách tường, người dân đến đây rất thưa thớt.
“Lục Mạn Tình hẹn chúng ta cuối tuần đi dã ngoại mùa thu, cắm trại trên núi nướng BBQ, có đi không?”
“Có thể đi.”
Hạ Lăng vốn nghĩ hắn sẽ từ chối. Ai ngờ hắn lại vui vẻ đồng ý như vậy: “Không phải em không thích Lục Mạn Tình à?”
“Ai bảo chị cũng ở đó, nhỡ may bị lạc thì phải làm sao.” Hạ Thừa Tư sát lại gần người cô: “Em chỉ có chị, một mình chị thôi…”
Hạ Lăng bị hắn đẩy đến vách tường, nghiêng mặt nhìn hắn: “Chỉ có một người chị gái thôi, đúng chứ.”
“Có chị gái nào sờ gậy thịt của em trai mình không, hửm?” Giọng Hạ Thừa Tư khàn khàn, khiến tinh thần cô hỗn loạn:“Có muốn sờ một lần nữa không?”
Phần thân dưới của hắn đã dựng thẳng, chỗ phình to nhô lên ở giữa hai chân chọc chọc cô, cứng rắn đến mức khiến người khác muốn phụt máu mà.
Âm lượng của Hạ Lăng cao lên: “Nói linh tinh gì vậy! Chị là chị của em!”
Cô vừa xấu hổ, vừa tức giận, chưa bao giờ thấy hắn quá mức như vậy.
“Ha ha ha…” Hạ Thừa Tư buông cô ra, cười to, như thể đây chỉ là trò đùa thôi.
Hắn buông hai tay, nhún nhún vai: “Chơi chẳng vui chút nào.”
Hạ Lăng nhìn hắn xoay người rời đi, cảm thấy rất mất mát.
Có lẽ là cô sai rồi, không nên chạm đến điểm mấu chốt trước. Vừa rồi cô kích động như vậy, còn tức giận, không bằng nói là vì cô quá sợ hãi.
Sau đó, nguyên một đêm dài, Hạ Lăng nằm trằn trọc ở trên giường không thể ngủ được. Đầu cô không ngừng nghĩ đến cảnh ban ngày hắn chọc phần dưới cơ thể vào người cô.
Nơi đó, quá cứng.
Thật sự ngủ không được, cô ngồi dậy, lấy một hộp sữa nguyên chất ở trên bàn cạnh giường ngủ.
Hộp sữa này là Hạ Thừa Tư mua. Cô nghĩ thầm, ngày thường em trai có vẻ rất bất cần nhưng những lúc cần thiết hắn vẫn rất ân cần.
Uống một nửa, cơn buồn ngủ ập tới.
Trong giấc mộng, cô trở lại nhà xưởng trước kia của bố mẹ.
Mười mấy năm trôi qua, nhà xưởng hoang tàn lâu lắm rồi. Mất đi màu sắc ban đầu, khắp nơi phủ màn sương trắng xóa, còn truyền đến tiếng động vừa giống như tiếng máy móc hoạt động lại vừa giống như tiếng khóc thảm thiết củ người phụ nữ.
Khi còn nhỏ, thường trốn vào nhà xưởng cũ này với em trai chơi trò trốn mèo. Cô luôn vào vai nhân vật bị cào.
Sương mù trắng xóa tan dần. Cô hình như nghe thấy tiếng bước chân, càng lúc càng gần cô.
Nhịp tim cô vô thức đập nhanh hơn, vô thức muốn chạy trốn. Cô nhìn trộm địa hình xung quanh rồi trốn vào tủ.
Trong tủ rất tối, chỉ có ba khoảng trống, để lộ ánh sáng bên ngoài.
Người kia dường như đã đến gần rồi.
Khí lạnh tràn ra đến đỉnh đầu, lông tơ cả người cô dựng lên.
Cảm giác người đàn ông đang đến gần rất khủng khiếp, giống như chỉ cần một bàn tay đã có thể siết chặt trái tim cô.
Một lúc lâu, tiếng bước chân dường như đã đi xa.
Cô nhẹ nhàng thở ra, vẫn thận trọng nhìn lén qua khoảng trống.
Sau đó, cô nhìn thấy một đôi mắt đen, giống như vực thẳm không đáy, ánh sáng duy nhất còn sót lại cũng đã bị bóng tối bao phủ.
Anh cười ranh mãnh: "Bắt được em rồi."