Chờ đến khi thật vất vả dỗ tiểu tổ tông ngủ, đã là đêm khuya, chỉ lo chăm sóc tiểu tổ tông, Cận Hằng cũng không quan tâm Yến Thù Thanh, vốn cho là đối phương đã trở về phòng ngủ, thế nhưng trong phòng lại không có bất kỳ ai.
Hắn thở dài, xoa xoa thái dương đau nhức, tiện tay cởi quần áo ẩm ướt đã bị dính mồ hôi, cởi trần chuẩn bị đi buồng tắm xả nước lạnh, thế nhưng mới vừa đi gần vài bước liền nghe đến bên trong truyền đến tiếng nước ào ào.
Hắn đầu tiên là sững sờ, sau đó mâu sắc sâu hơn mấy phần.
Lúc này trong phòng tắm Yến Thù Thanh tựa hồ nghe đến tiếng bước chân bên ngoài, cất giọng nói, "Em quên mất lấy quần áo, em để ở trên giường đó, anh giúp em lấy đi."
Cận Hằng nuốt ngụm nước bọt, nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên ở trên giường phát hiện một cái áo sơmi màu trắng tinh khiết, trừ cái này ra không có quần dài cũng không có quần lót.
Phút chốc hô hấp của hắn đột nhiên cứng lại, cầm quần áo lên trực tiếp mở ra cửa lớn buồng tắm.
Trong nháy mắt hơi nước mông lung phả vào mặt, dưới ánh đèn màu vàng, một tấm kính chặn lại tầm mắt, lúc ẩn lúc hiện chỉ có thể thấy một đường viền thon dài, dựa vào trong bồn tắm, một cánh tay để ở bên ngoài, xuyên thấu qua cửa kính có thể nhìn thấy màu da mê người.
"Quyển Quyển ngủ rồi?"
Có lẽ là do đang tắm, âm thanh Yến Thù Thanh ở bên trong hơi nước mờ mịt, lộ ra mấy phần khàn khàn.
Cận Hằng "Ừ" một tiếng, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
"Tìm được quần áo của em chưa?"
"Không có."
Lời này khiến Yến Thù Thanh nở nụ cười một tiếng, "Vậy anh vào đây làm gì, nhanh đi ra ngoài lấy đi."
Nghe xong lời này, Cận Hằng không lên tiếng nữa, trực tiếp vòng cửa kính pha lê đi tới bên trong phòng tắm, sương mù nóng hổi trong nháy mắt phả đầy mặt, hắn giương mắt thoáng nhìn liền đối diện một đôi mắt đen láy của Yến Thù Thanh.
Thuận theo đôi mắt của đối phương một đường đi xuống, một giọt nước từ sợi tóc màu đen lăn xuống, di chuyển từ đôi môi đỏ bừng chảy xuống hầu kết, cuối cùng thuận theo xương quai xanh thon dài chuyển vài vòng, rơi vào trong nước kêu lên một tiếng "tích"
Nước trong bồn lay động, ở giữa lồng ngực hai mảnh nhũ hoa nhạt sắc như ẩn như hiện, Cận Hằn nguy hiểm híp mắt lại, rất giống một con báo đen mệt mỏi lười biếng lúc nào cũng có thể phát động tấn công.
Đối diện đồng tử đen kịt của hắn, Yến Thù Thanh trái lại có chút không dễ chịu, nhìn thấy áo sơ mi trắng hắn nắm trong tay, rời đi đôi mắt nói, "Còn nói không tìm được, vậy cái trong tay anh là gì, anh để sang một bên đi, một hồi tắm xong em
sẽ ra mặc."
Cận Hằng không hề bị lay động, nghiêng người dựa vào bên cạnh bồn rửa tay, "Không cần, anh xem em tắm, dù sao người anh cũng dính nước rồi, tí nữa cũng cần phải tắm."
Nói xong hắn còn bắt đầu cởi quần của mình, lúc khom lưng, bả vai rắn chắc cao ngất phác hoạ ra một độ cong cường hãn mạnh mẽ, trên thân thể màu đồng cổ, mang theo mấy vết sẹo còn chưa kịp tiêu tán, khiến vóc người của hắn càng thêm gợi cảm mê người.
Trong không khí bất tri bất giác tràn ngập mùi vị cây cỏ, trên mặt Yến Thù Thanh theo bản năng nóng lên, thấp giọng ho một tiếng nói, "Vậy anh ở đây tắm đi, em tắm xong rồi, anh quay lưng lại, em muốn mặc quần áo."
Cận Hằng chà chà hai tiếng, phi thường nghe lời quay người sang, thật nhanh liếc một chút sống lưng rắn chắc của đối phương, Yến Thù Thanh cầm lấy khăn mặt lung tung chà xát mấy lần, phủ thêm áo sơ mi trắng liền muốn bước nhanh chạy khỏi nơi này, ai nghĩ đến mới vừa hơi nhúc nhích, lại bị Cận Hằng nắm lấy, sau đó ấn vào gương bên cạnh.
Hai đôi mắt trong nháy mắt đụng vào nhau, tay Cận Hằng trực tiếp siết lại eo Yến Thù Thanh, "Em chạy cái gì hả?"
Trên mặt Yến Thù Thanh nhiệt độ tăng vọt, nhưng vẫn là giả bộ trấn định, "Em chạy lúc nào, tắm xong rồi muốn rời khỏi cũng không được à?"
"Em để anh lấy cho em áo sơ mi, cũng không lấy quần lót, còn cố ý không khóa cửa phòng tắm, không phải chờ anh làm chuyện này?"
Cận Hằng cúi đầu, đôi môi liếm vào lỗ tai Yến Thù Thanh, trong nháy mắt làm cho anh giật cả mình, một trương mặt triệt để đỏ ửng, "... Đừng nói hưu nói vượn, anh đừng nghĩ em giống như anh, mỗi ngày ở trong lòng luôn nghĩ đến mấy chuyện linh tinh."
"Ồ —— anh lo nghĩ chuyện linh tinh là chuyện gì, em nên nói rõ một chút a?" Cận Hằng biết rõ còn hỏi, đầu lưỡi tiến vào bên trong lỗ tai Yến Thù Thanh liếm một lần, "Hay là nói em đã sớm biết anh đang suy nghĩ gì, còn cố ý giả bộ hồ đồ?"
"Yến Thù Thanh, đêm nay em là cố ý đi? Em muốn nấu ăn, lại để anh đi dỗ con trai, kỳ thực em đã sớm biết anh nghĩ như thế nào, thế nhưng trong lòng thật không tiện, cho nên mới cố ý kéo dài đến bây giờ đúng hay không? Bất quá em cố ý kéo dài, trong lòng chẳng lẽ không giống như anh nghĩ, nói thật đi, em cũng muốn đúng không?"
Nói xong lời này, hắn cúi đầu cắn một cái vào hầu kết của Yến Thù Thanh, Yến Thù Thanh run run hai lần, trong miệng không khống chế được phát ra tiếng rên rỉ.
"Anh đừng có mà nghĩ linh tinh....."
"Em nếu không muốn muốn hà tất mặc như thế trêu chọc anh, hả?" Ngón tay Cận Hằng dò vào áo sơ mi trắng của Yến Thù Than, bởi vì trên người còn dính nước cho nên áo sơ mi có chút ướt át, vào lúc này lộ ra màu da nhàn nhạt, dán thật chặt ở trên người, phác hoạ ra một đoạn eo nhỏ nhắn của Yến Thù Thanh.
Cận Hằng nhìn mê tít, đầu gối hướng phía trước tách ra hai chân của Yến Thù Thanh, cả người chìm vào trong đó, lại cúi đầu dùng răng cởi nút áo sơ mi cuối cùng, vì vậy Yến Thù Thanh trong lúc nhất thời trên người cực kỳ chỉnh tề đoan trang, phía dưới lại rỗng tuếch.
"Anh mới là người trêu chọc em... A ừm!" Không đợi Yến Thù Thanh nói xong, liền bị đôi môi của Cận Hằng ngăn chặn miệng.
"Đúng, em không trêu chọc, em chỉ là cố tình trêu chọc một mình anh mà thôi, như vậy là đủ rồi."
Cận Hằng một bên hôn một bên cười, đôi môi một đường đi xuống, cắn vào cái cổ Yến Thù Thanh, ngón tay tiến vào bên trong vạt áo, làm loạn ở trên lưng bóng loáng của đối phương.
Yến Thù Thanh không ngừng mà né tránh, thế nhưng cả người giống như bị thú hoang cắn chặt cuống họng ép trên mặt đất dường như không có cách nào nhúc nhích, chỉ có thể ở trong miệng phát ra tiếng rên rỉ vỡ vụn.
Kỳ thực anh chỉ cần dùng sức nhất định có thể đẩy ra Cận Hằng, nhưng anh cũng chỉ là tính chất tượng trưng giãy dụa hai lần, cũng không có ý tứ phản kháng kịch liệt, Cận Hằng nhìn thấy anh như vậy nghĩ Yến Thù Thanh còn cố ý cự tuyệt dục vọng, không khỏi khàn khàn nở nụ cười, "Kỳ thực em cũng rất muốn anh đúng không? Lần trước hai chúng ta làm chuyện này, em còn nhớ rõ không, có phải là quên mất rồi? Em cần thoải mái mà, anh hiểu."
Yến Thù Thanh phiền nhất hắn nói lời nói thô tục, một gương mặt nghẹn đến đỏ bừng, vốn định mắng hắn một câu nói, kết quả bộ vị nào đó lúc trước vừa mới tắm sạch sẽ, lúc này lại bị Cận Hằng bóp một cái, Yến Thù Thanh không khỏi rên lên một tiếng "A", tàn nhẫn mà run cầm cập, rốt cục không nói được câu đầy đủ.
"Anh... Ngậm miệng lại a a... Làm chính sự của anh đi!"
Lời này đã có ý tứ ngầm đồng ý, Cận Hằng câu môi nở nụ cười, trên tay càng thêm dùng sức, "Đây không phải là đang làm "Chính sự", em nhìn xem "Chính sự" của em đều khóc, ẩm ướt đến nỗi dính cả một tay của anh."
"Em nói đi, làm sao nước vẫn nhiều như thế, thành thật khai báo có phải là em cùng tên tiểu tam Đoan Trạch kia làm qua rồi hay không?"
"Cút con mẹ nhà anh đi... A!"
Toàn thân Yến Thù Thanh run rẩy, bởi vì lời này trong nháy mắt mặt đỏ ửng như quả cà chua chín, biết rõ là Cận Hằng đang nói đùa, thế nhưng trong lúc như thế này đột nhiên nghe đến hai chữ "Đoan Trạch", lại nghĩ tới đến gương mặt đầy sẹo kia, anh không hiểu ra sao nảy sinh một loại cảm giác phản bội người đàn ông của mình.
Cận Hằng nở nụ cười trầm thấp, Yến Thù Thanh không nhịn được đạp hắn một cước, "Anh lại muốn nói nhiều như vậy ân a... Nếu còn nói nữa thì anh biến trở về Đoan Trạch cho em, ít nhất nhìn gương mặt kia... A ân, so với mặt của anh còn tốt hơn."
Lời này khiến ý cười bên môi Cận Hằng cứng đờ, lông mày đột nhiên nhíu lại, "Em cho rằng anh không đẹp trai bằng gương mặt giả kia!? Thẩm mỹ của em làm sao vậy! Mẹ nó... Em sẽ không thật sự yêu thích tên đó đi! Yến Thù Thanh em nói rõ cho anh!"
Yến Thù Thanh xì cười một tiếng lười nhìn bộ dạng ngu xuẩn của hắn, Cận Hằng thấy anh không nói lời nào, lại không biết suy nghĩ đến nơi nào rồi, hừ hừ hai tiếng, "Em yêu thích gương mặt kia đúng không? Vậy anh sẽ khiến cho em quên đi tên đó."
Nói xong lời này, hắn dùng sức bóp "tiểu thanh thanh" một cái, nhìn Yến Thù Thanh vừa đau vừa sảng khoái, còn không nhịn được cười thành tiếng, sau đó một ngón tay trắng mịn tùy tiện khuếch trương mấy lần, liền đem "tiểu hằng hằng" đưa vào.
"A!"
Yến Thù Thanh rên lên một tiếng, bóp chặt lấy phía sau lưng hắn, một bên thích ứng đâm nhói một bên thở hổn hển kề sát tới bên tai của hắn, đứt quãng nở nụ cười, "Anh sớm thẳng thắn như vậy không phải xong rồi sao, đừng nói nhảm nhiều như vậy, nhanh chóng làm em đi..."
Lời này không khác nào một chậu dầu hỏa tưới vào trên người Cận Hằng, hắn gầm nhẹ một tiếng, triệt để như mãnh thú tránh thoát dây khóa nhào về phía Yến Thù Thanh, tàn nhẫn mà cắn chặt cổ của đối phương, bên trong tiếng kêu rên thở dốc của Yến Thù Thanh, hắn khàn khàn nở nụ cười, "Anh sẽ làm chết em, làm cho em sinh thêm bảo bảo cho anh."
Một hồi cửu biệt trùng phùng, hai người ôm chặt nhau hưởng thụ điên cuồng cùng vui sướng, đêm đó còn rất dài, đủ để cảm nhận nhiệt độ của đối phương, đêm đó lại rất ngắn, ngắn không kịp nói ra lời nhung nhớ còn giấu trong lòng.
May là ngoài cửa sổ trắng đủ tròn, một nhà rốt cục đoàn viên.
Hết chương 76- phần 1.