"Đây là lần hành động thứ nhất của các cậu ở chiến đội Liệp Ưng, tin tưởng từ khi sát hạch đến bây giờ, tất cả mọi người đều đang chờ cơ hội này, không nên quên sứ mệnh cùng trách nhiệm của thành viên đội Liệp Ưng, hiện tại nói cho tôi, các cậu đã chuẩn bị xong chưa!"
Ánh mắt Trần thượng tướng lợi hại đảo qua bốn phía, phần nhiệt huyết trong xương của tất cả mọi người vào thời khắc này triệt để được nhen lửa, cùng kêu lên, "Chuẩn bị xong!"
Trải qua từng tầng chọn lựa, gian nan như vậy mới gia nhập chiến đội "Thiết huyết" này, huấn luyện một ngày một đêm lâu như vậy, mục đích cũng chỉ là bảo vệ quốc gia, làm một chiến sĩ chân chính, hiện tại nhanh như vậy đã có thể có cơ hội ra chiến trường giết địch, ánh mắt của mọi người đều toát ra ánh lửa, lòng bàn tay đổ mồ hôi, huyết dịch cũng trở nên sôi trào.
Mà giờ khắc này Yến Thù Thanh đứng ở trong đội ngũ, sắc mặt lại hơi trắng bệch, tuy rằng anh đã sớm ngóng trông có thể súng thật đạn thật ra chiến trường thực chiến, giờ khắc này nghe đến tin tức đột nhiên xuất hiện này nhiệt huyết cũng trở nên sôi trào, thế nhưng vừa nghĩ tới tình huống thân thể bây giờ của anh, trái tim của anh không khống chế được đột nhiên chìm xuống.
Ngón tay theo bản năng sờ sờ cái bụng bằng phẳng, đầu của anh vang lên ong ong, bây giờ nơi này đến cùng có đứa nhỏ xuất hiện hay không còn chưa có xác định, đáp ứng Trần Lâm đồng thời về mẫu tinh cũng không có tin tức, lại đột nhiên có hành động khẩn cấp, anh đến cùng phải làm gì đây...
Trần thượng tướng chú ý tới thần sắc của anh, con mắt nhắm lại, tầm mắt chuyển qua, "Thư Yến, cậu có vấn đề gì không?"
Đột nhiên bị gọi tên, Yến Thù Thanh lập tức đứng thẳng người, "Báo cáo trưởng quan, thuộc hạ không có vấn đề."
"Không có vấn đề cậu đây là biểu tình gì?"Trần thượng tướng trầm mặt, con mắt sắc bén chăm chú khóa ở trên người Yến Thù Thanh, khẩu khí có phần dò hỏi nói, "Thoạt nhìn cậu tựa hồ rất không muốn tham gia nhiệm vụ lần này, làm sao, sợ?"
"Thuộc hạ không sợ." Yến Thù Thanh nhìn thẳng trở lại, mím chặt môi.
"Tốt nhất là như vậy." Trần thượng tướng không vui hừ lạnh một tiếng, "Các cậu nghe cho kỹ, chiến đội Liệp Ưng không nhận kẻ sợ chết nhu nhược, tại thời khắc mấu chốt tôi không quan tâm các cậu có nguyên nhân gì, đều phải phấn chấn lên cho tôi, máy bay thuốc nổ không chịu nổi còn có súng, nếu như súng không thủ được còn có máu cùng mạng của các cậu!"
Nói tới chỗ này tầm mắt của huấn luyện viên, nhìn chằm chằm Yến Thù Thanh gằn từng chữ, "Nếu có người lùi bước, vậy tốt nhất hiện tại liền đứng ra, chỉ cần các cậu có lý do có thể thuyết phục tôi, tôi nhất định sẽ không miễn cưỡng một kẻ nhu nhược tham dự hành động, Thư Yến, cậu còn có vấn đề gì hay không?"
Nói xong lời này, toàn bộ ánh mắt mọi người trên sân huấn luyện đều tập trung vào trên người Yến Thù Thanh.
"Thuộc hạ..."
Yến Thù Thanh chặt chẽ siết lấy nắm đấm, anh đã đáp ứng chuyện trở về mẫu tinh kiểm tra.
Anh chỉ cần một ngày, một ngày là tốt rồi, chỉ cần có thể cho anh một cái an lòng, không cần lấy đứa nhỏ ra làm trò đùa, anh nhất định sẽ lập tức trở về, dù cho một giây sau sẽ hi sinh anh cũng sẽ không tiếc, thế nhưng dưới con mắt mọi người, anh căn bản không có cách nào mở miệng.
Bởi vì anh là một quân nhân, hiện tại quốc gia cần anh, anh không có bất kỳ lý do gì làm một đào binh, dù cho là bởi vì đứa nhỏ của anh.
"Thuộc hạ không có vấn đề!"
Đứng thẳng tắp, anh giơ tay chào một cái, ánh mắt kiên định mà chấp nhất, tản ra nghị lực quyết tâm tuyệt đối không lùi bước.
"Rất tốt."
Trần thượng tướng thu hồi ánh mắt, trên mặt lộ ra thần sắc hài lòng, ngón tay điểm nhẹ thiết bị truyền tin trên cổ tay, một bản đồ không gian ba chiều xuất hiện ở trước mắt, ông chỉ vào tinh cầu Alpha nơi nằm xa nhất mẫu tinh, trầm giọng nói, "Lần hành động này thời gian eo hẹp nhiệm vụ khó khăn, tôi sẽ tự mình chỉ đạo, hiện tại bắt đầu làm nhiệm vụ phân tích..."
Bởi vì là lần thứ nhất hành động, cho nên có rất nhiều đồ vật cần sớm chuẩn bị, bọn họ phân tích cả một đêm, sau khi bước đầu định ra chiến lược kế hoạch, hết thảy thành viên toàn thể đợi lệnh, cùng đợi ánh bình minh xuất hiện.
Bóng đêm càng ngày càng thâm trầm, Yến Thù Thanh ngồi ở trong góc, một bên cầm súng trong tay, một bên mím chặt môi có vẻ hơi mất tập trung.
Lúc này một bóng người ngồi xuống bên cạnh anh, thấp giọng hỏi, "Làm sao vậy, không thoải mái?"
Yến Thù Thanh vừa ngẩng đầu đối diện đội mắt Cận Hằng, trái tim anh đập mạnh một cái, kéo kéo khóe miệng, "Không có, em chỉ là... trước khi hành động có hơi sốt sắng."
Cận Hằng cười một tiếng, chống đỡ một chân dựa vào phía sau tảng đá, tiến đến bên tai anh hạ thấp giọng nói, "Anh nói Yến thiếu tá, trước đây không phải em cũng chưa từng mang binh đi đánh giặc, có cần giống tiểu tử vắt mũi chưa sạch như thế không, lúc trước thành tích của em ở quân bộ diệt địch vẫn luôn dẫn trước, bây giờ nói lời này không thấy mất mặt sao."
Yến Thù Thanh mỉm cười nở nụ cười, liếc nhìn hắn một cái, "Em dẫn trước, thế nhưng vẫn không sánh bằng Cận thượng tá!"
Khoé miệng Cận Hằng bất động thanh sắc câu lên một chút, "Đó là tự nhiên, em đứng thứ hai nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng coi như thừa nhận rồi."
Yến Thù Thanh cười nguýt hắn một cái, tiếp tục cúi đầu lau súng trong tay, Cận Hằng bên cạnh nhìn chằm chằm anh chốc lát, tại góc độ người khác không thấy, nắm lấy tay anh, "Thù Thanh, đến cùng làm sao vậy, em không đúng lắm, còn có vừa nãy lúc tắt đèn em chạy đi đâu vậy, làm sao không ở ký túc xá."
Yến Thù Thanh không nghĩ tới Cận Hằng sẽ nhạy cảm như vậy, vào lúc này rõ ràng anh vừa nói vừa cười, còn có thể bị hắn nhìn ra manh mối.
Ngẩng đầu đối diện con mắt màu xanh lam nguỵ trang của hắn, anh giật mình, đột nhiên tuôn ra một luồng kích động, muốn đem chuyện giờ khắc này kìm nén ở trong lòng tất cả đều nói cho Cận Hằng.
Nói cho hắn biết hiện tại trong bụng anh rất có thể có đứa nhỏ của hai người, cho nên muộn như vậy anh còn đi ra ngoài chỉ là vì gặp Trần Lâm muốn xác nhận, thế nhưng lời nói đến bên mép tất cả đều kẹt ở trong cổ họng, một chữ cũng không nói ra được.
Anh hiểu rất rõ tính khí Cận Hằng, nếu để cho cái tên này biết đến chuyện này, hắn rất có thể lập tức thậm chí không quan tâm hậu quả dẫn anh trở về mẫu tinh.
Mà nơi này là chiến đội Liệp Ưng, lâm trận bỏ chạy là tội danh gì, tất cả mọi người trong lòng đều rất rõ ràng, một khi hai người ở cửa ải khẩn cấp lùi bước, sau này cuộc sống quân lữ của Cận Hằng sẽ bị phá huỷ, dù cho hắn là cháu trai của Hoàng đế, trong quân đội cũng sẽ không tiếp tục giữ lại một tên đào binh.
Yến Thù Thanh kỳ thực căn bản không quan tâm sau này anh ra sao, nhưng anh không muốn để cho Cận Hằng tiếp tục vì anh hi sinh, một khi chuyện này vỡ lở, thân phận của hai người cũng sẽ bị đem ra ánh sáng, Yến Thù Thanh không dám tưởng tượng nếu như bị quân địch biết đến anh không chỉ ẩn thân ở chiến đội Liệp Ưng, hơn nữa còn mang thai đứa nhỏ, chuyện này sẽ gây ra kết cục nghiêm trọng cỡ nào...
Nhắm mắt lại hít sâu một hơi, đè xuống tâm tình phức tạp, anh nhếch miệng, "Gần đây anh làm sao giống mẹ của em vậy, em còn có thể làm sao? Chỉ là buổi tối ăn cơm có chút không tiêu hóa, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, liền chạy tới bên ngoài đi tản bộ một chút, không nghĩ tới đột nhiên nhận được thông báo khẩn cấp, mới không kịp về ký túc xá."
Cận Hằng híp mắt nhìn anh một lúc lâu, như là đang suy tư trong lời nói của anh có thật hay không, thế nhưng ánh mắt Yến Thù Thanh quá thản nhiên, dạ dày Yến Thù Thanh không khỏe trong lòng hắn cũng rất rõ ràng, một lát sau hắn nở nụ cười, cánh tay phải vừa nhấc khoát lên trên tảng đá, dùng một tư thế người ngoài nhìn không rõ, đem Yến Thù Thanh ôm vào trong lòng.
"Không thoải mái liền dựa vào anh ngủ một chút đi, một hồi trời sáng, không cần sốt sắng, còn có anh ở đây, có anh ở đây yêu ma quỷ quái gì cũng không dám đến."
Lời này khiến Yến Thù Thanh xì một tiếng bật cười, trong miệng một bên nói thầm "Anh cũng biết mình là thần giữ cửa à ", ở trong bóng đêm dưới bóng cây thấp thoáng, nghiêng đầu dựa vào bả vai Cận Hằng.
Nhiệt độ quen thuộc từ trên gương mặt truyền đến, mang theo sức mạnh khiến người ta an tâm, làm Yến Thù Thanh không khỏi hơi thở ra một hơi.
Có lẽ là anh nghĩ tới quá nhiều, có lẽ là ông trời từ trước đến giờ thích trêu đùa anh, cho nên làm cho anh không nhịn được suy nghĩ sự tình theo hướng xấu nhất, giả sử tất cả chỉ là một hồi ô long, nếu như anh nói ra e sợ sẽ khiến Cận Hằng thất vọng, kỳ thực Trần Lâm nói rất đúng, tất cả mới chỉ là giả thiết, trước khi có kết quả anh cần gì phải buồn lo vô cớ?
Nghĩ tới đây anh lại dí sát vào lồng ngực Cận Hằng, an tâm nhắm hai mắt lại, không chú ý tới chẳng biết lúc nào Hàn Minh đứng ở đằng xa, nhìn chằm chằm bóng lưng tựa sát vào nhau của hai người, bất động thanh sắc nheo mắt lại.
Bầu trời mới vừa nổi lên ánh sáng trắng, chiến đội Liệp Ưng liền leo lên chiến hạm đi về tinh cầu Alpha.
Ngồi ở trong chiến hạm, Yến Thù Thanh nhìn về căn cứ của Liệp Ưng dần dần mất hút, anh mím môi thật chặt, vào lúc này chắc Trần Lâm còn đang chờ tin tức của anh đi? Nếu như không chờ được anh trở về, đồ ngốc kia sẽ tự mình rời đi trước, anh không nói tiếng nào lại leo lên tiền tuyến, cái tên kia có thể tức giận giống như hôm qua hay không.
Vô số vấn đề tràn ngập đầu óc, thế nhưng Yến Thù Thanh đã không thể suy nghĩ nhiều, quay đầu lại nhìn cái bóng của căn cứ Liệp Ưng đã hoàn toàn biến mất ở phía dưới tầng mây, anh chỉ mong mình còn có mạng sống sót trở về xin lỗi Trần Lâm, chính tai nghe anh ta tự nói với anh kết quả kiểm tra.
Tinh cầu Alpha nằm ở tận cùng phía bắc Thương Kiếm, là một tinh cầu hoang vu, quanh năm bốn mùa trời đông giá rét, cả tinh cầu giống như được bao trùm trong tuyết trắng mênh mông, đoàn người còn đang cảm nhận nắng ấm mùa thu, đến khi chiếm hạm hạ xuống, mọi người không tự chủ đều cảm nhận được hơi lạnh thấu xương.
Sau khi dừng lại tiếp tế đạn dược cùng nguồn năng lượng, tất cả mọi người cho là sẽ lập tức ra đi, ai nghĩ đến Trần thượng tướng triệu tập bọn họ lại một lần nữa sắp xếp nhiệm vụ mới, đồng thời tuyên bố một tin tức bết bát hơn.
"Căn cứ tình báo cùng định vị tin cậy, quy mô quân địch khổng lồ lần này, vì che giấu hành tung đã vứt bỏ phi hành khí cùng vũ trang cỡ lớn, sẽ trực tiếp đến núi tuyết Thương Lan."
"Núi tuyết Thương Lan?" Yến Thù Thanh lập tức nhíu mày
Người xung quanh cùng nhau nghi hoặc, Trần thượng tướng ra hiệu anh tiếp tục nói, Yến Thù Thanh trầm giọng nói, "Theo tôi biết, trụ sở Alpha nằm ở sâu bên trong núi tuyết Thương Lan, bởi vì núi Thương Lan cao hơn mặt biển, tạo thành một tấm chắn thiên nhiên, rất dễ dàng để cho trụ sở chiếm cứ địa hình có lợi dễ thủ khó công."
Cận Hằng gật gật đầu, "Cho nên nếu như quân địch từ bỏ vũ trang cỡ lớn, nằm vùng ở trong núi tuyết, đi bộ vượt qua Thương Lan, chẳng khác nào nhắm thẳng vào trụ sở quân ta."
Hai người phối hợp cực kỳ hiểu nhau, cơ hồ trong lúc Yến Thù Thanh mới vừa nói xong, những người khác còn không có phản ứng lại xảy ra chuyện gì, Cận Hằng đã bổ sung hoàn chỉnh câu nói.
Trần thượng tướng vỗ tay một cái, cho hai người họ một ánh mắt tán thưởng, "Không sai, cho nên muốn đuổi theo bọn họ, chúng ta không có cách nào ra tay từ trên trời."
"Mục tiêu chiến hạm quá lớn, quá dễ dàng đánh rắn động cỏ, mà núi Thương Lan quá cao so với mặt biển, phi hành khí không đạt tới độ cao của nó, chúng ta bây giờ chỉ có thể đi đường bộ."
"Đi đường bộ" có ý nghĩa như thế nào, tất cả mọi người trong lòng đều rất rõ ràng, mặc dù có xe hành quân thay đi bộ, mà trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, không có phi hành khí khống chế trên cao, ngồi ở trong xe cùng trực tiếp đi ở trong tuyết cũng không khá hơn chút nào.
Trong lúc nhất thời sắc mặt của mọi người đều có chút đông lạnh, mà vẫn cứ dựa theo kế hoạch ngồi trên xe hành quân, trực tiếp thẳng tiến núi Thương Lan.
Hết chương 59-phần 1.