Được thị vệ dẫn đi, Yến Thù Thanh chậm rãi đi ở trên hành lang uốn lượn, nhìn cảnh vật ở đây không khỏi cảm thấy hoa mắt, khắp nơi đình đài lầu các được thiết kế theo kiến trúc cổ đại, so với những toà nhà cao tầng bên ngoài kia tuyệt nhiên bất đồng.
Đây là lần đầu tiên Yến Thù Thanh tới hoàng cung, thị vệ bên cạnh rất nhiệt tình giới thiệu cho anh cảnh trí xung quanh, thế nhưng trong lòng anh vào lúc này hoàn toàn không có tâm tư nhàn rỗi để thưởng thức cảnh đẹp, trái tim trong lồng ngực giống như bị treo vào một tảng đá, đập loạn không có quy luật, trong lòng bàn tay mơ hồ còn thấm ra một tầng mồ hôi.
Anh tự an ủi mình, Hoàng Đế không có gì đáng sợ, cũng chỉ là một con người có một lỗ mũi, hai đôi mắt, thế nhưng vừa nghĩ tới một chốc lát nữa anh sẽ được diện kiến người thống lĩnh quốc gia, hơn nữa còn là cậu ruột của Cận Hằng, anh lại càng cảm giác giống như đang đi gặp mặt gia trưởng, một trái tim vì vậy trước sau không có cách nào an bình.
Tuy rằng ngày hôm qua anh nhất thời kích động ra tay làm thịt Liệt Long, xem như là gián tiếp cứu Hoàng đế một mạng, thế nhưng nói cho cùng cũng là do anh tự chủ trương, bây giờ chuyện này huyên náo xôn xao dư luận, quân bộ cùng hoàng thất cũng bị cuốn vào trong đó, anh không thể tưởng tượng ra được Hoàng Đế nhìn thấy anh sẽ là biểu tình gì.
Tâm lý càng là thấp thỏm, anh lại càng không có cách nào tiếp tục suy nghĩ, thẳng thắn cứng đầu nhẹ nhàng dùng ngón tay đâm vào lưng thị vệ dẫn đường, "Vị tiểu ca này, cái kia... lúc trước bệ hạ gọi tôi vào cung có nói qua phải làm gì hay không? Hoặc là anh nói cho tôi vẻ mặt của ngài ấy vui hay là phẫn nộ cũng được, để tôi sớm chuẩn bị tâm lý."
Thị vệ không nhịn được cười nở nụ cười, "Ý nghĩ của bệ hạ, người hầu chúng tôi làm sao dám tùy ý suy đoán, mà ngày hôm qua ngài anh dũng như vậy, còn cứu mạng bệ hạ, bệ hạ khẳng định ban thưởng cho ngài, thiếu tá cứ việc yên tâm đi."
Không biết rốt cục ý nghĩa của từ "ban thưởng" này là gì... Yến Thù Thanh yên lặng mà ở trong lòng phun tào một câu, hít sâu một hơi, quyết định phá quán tử phá suất, không quản phía trước là đại lộ khang trang hay là núi đao biển lửa, người cũng đã tới làm sao cũng phải xông vào một lần.
Thị vệ rất nhanh dẫn anh đi đến một chỗ trong cung điện, tự động mở cửa đối với anh ra dấu tay xin mời, Yến Thù Thanh nhìn thị vệ giật nhẹ khóe miệng, làm tốt tâm lý chuẩn bị đi vào diện kiến thánh nhan của Hoàng Đế.
Sau khi cửa phòng khép lại ở phía sau, theo dự liệu hoàng đế không có ở trong đó, thậm chí lúc này toàn bộ trong phòng chỉ có một mình anh.
Trong phòng rường cột chạm trổ khắp nơi, khiến Yến Thù Thanh khó giải thích được có một loại cảm giác trở lại cung đình Trung Hoa thời kì địa cầu cổ đại, trên bàn còn đặt một ấm trà bốc hơi khí nóng nghi ngút, tất cả đều cực kỳ vui tai vui mắt, ngoại trừ tấm màn chiếu cỡ lớn trong suốt ẩn vào trong tường mang theo hơi thở hiện đại.
Yến Thù Thanh nhìn một chút tấm màn chiếu cùng vị trí của mình, vừa vặn đối diện, chẳng lẽ đây là phòng xem phim của Hoàng Đế? Nhưng tại sao ngài ấy muốn hẹn anh tới đây.
Anh tò mò đến gần, dùng tay đụng vào tấm màn trong suốt, một giây sau trước mắt đột nhiên lóe lên, tấm màn chiếu biến mất, trước mắt xuất hiện một cảnh tượng trong một căn phòng khác, Yến Thù Thanh lập tức nhìn thấy người đàn ông oai hùng bất phàm ngồi ở trên cao, đương nhiên còn có Vương Trọng Sơn cùng Cận Hằng.
Trong phút chốc, anh đột nhiên trợn to hai mắt.
Hoàng đế nhìn Vương Trọng Sơn quỳ gối bên chân mình, nửa ngày không nói gì, ông ấy không mở miệng, Vương Trọng Sơn cũng không nắm chắc được tâm tư của Hoàng Đế, chỉ có thể tiếp tục khàn cả giọng khóc lóc kể lể, còn Cận Hằng bên cạnh cũng không nói một lời, cực kỳ tình nguyện thưởng thức kỹ năng diễn xuất vụng về của lão già này.
Hoàng đế trước sau bất động thanh sắc uống chén chè xanh bên cạnh, đợi đến khi Vương Trọng Sơn nói khàn cản giọng, thực sự không phát ra được thanh âm nào, ông ấy mới đập mạnh cái chén xuống bàn, mặt không thay đổi thoáng nhướn mi, "Nói xong chưa?"
Vương Trọng Sơn đầu tiên là lắc đầu, sau đó nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Hoàng Đế, thân thể không tự chủ mà run lên, thế nhưng lời còn không kịp nói ra khỏi miệng, hoàng đế đã khoát tay chặn lại.
"Ông chưa nói xong, nhưng trẫm nghe xong rồi, trở lại cùng quân bộ bàn giao công việc, vị trí thượng tướng này ông không cần làm, nể tình ông nhiều năm vì quân bộ làm việc, trẫm cho ông một đặc quyền, tinh cầu Alpha hiện tại đang cần một nhân viên ghi chép, hiện đang làm việc này chính là một phục tùng giả, nhưng người đó không trấn giữ được đánh lính kia, Vượng thượng tướng có kinh nghiệm như vậy, lại là sĩ quan lâu năm, đối với công việc này khẳng định sẽ thích ứng nhanh chóng."
"Dĩ nhiên nếu như ông cảm thấy được khổ cực, trẫm cũng không miễn cưỡng ông, phê chuẩn ông sớm cáo lão hồi hương, bảo dưỡng tuổi thọ."
Lời này vừa nói ra, trên mặt Vương Trọng Sơn một vệt huyết sắc cuối cùng đã triệt để biến mất, tinh cầu Alpha là một mảnh đất hoang, chưa từng được khai phá, đám quân nhân phạm sai lầm lớn đều bị đày tới đây, Vương Trọng Sơn đường đường là một thượng tướng quân bộ không thể tới đó làm nhân viên ghi chép nhỏ nhoi được, việc này so với việc trực tiếp tước bỏ quân quyền của ông ta còn kinh khủng hơn!
"Bệ hạ ngài không thể đối với thần như vậy!" Vương Trọng Sơn triệt để hỏng mất, giống như điên cuồng xin tha.
"Làm sao, Vương Trọng Sơn ông đang chất vấn quyết định của trẫm sao?
Gương mặt Vương Trọng Sơn hoàn toàn vặn vẹo, gắt gao trừng Cận Hằng lại quay sang nhìn Hoàng đế, khàn cả giọng rống to, "Bệ hạ, ngài được xưng minh chủ một đời cuối cùng lại vì che chở Cận Hằng cháu ngoại ruột của ngài, ngài lại muốn hi sinh vứt bỏ thần? Tất cả những thứ này đều là Cận Hằng vu oan hãm hại thần! Thần cúc cung tận tụy nhiều năm như vậy đến cùng đã làm sai điều gì!?"
Tiếng nói vừa dứt, hoàng đế trực tiếp đá một cước đạp ông ta lăn trên đất, trên mặt bất động thanh sắc rốt cục tuôn ra một tia âm lệ doạ người, "Ông còn có mặt mũi hỏi trẫm đã làm sai điều gì!? Coi như Cận Hằng là vu oan hãm hại, những lời của ông nói đều là nói thật, thế nhưng ông biết đường đường là cấp trên lại không biết tình trạng thân thể của cấp dưới chính là không làm tròn trách nhiệm! Không báo cáo chuyện quan trọng chính là khi quân! An ninh bất lợi chính là hành thích vua! Chỉ bằng ba cái tội này trẫm trực tiếp giết ông cũng không quá đáng, ông còn mặt mũi chất vấn trẫm sao."
"Thần... Thần xác thực công tác có sai lầm, mà đều là hành động vô tâm, van cầu bệ hạ cho thần thêm một cơ hội, thần nhất định lấy công chuộc... A ——!"
Ông ta sống chết cầm lấy chân Hoàng Đế, lời nói còn chưa kịp nói xong, một viên đạn trực tiếp bắn xuyên qua vai ông ta, máu tươi trong nháy mắt bắn tung toé, nhiễm ô uế thảm trải nền màu trắng dưới chân.
Hoàng đế cúi đầu, dùng súng vỗ vỗ vào gương mặt đau đến vặn vẹo của Vương Trọng Sơn, không chút lưu tình nói, "Đừng làm cho trẫm nói lần thứ hai, một súng này là trừng phạt ngày hôm qua ông không làm tròn trách nhiệm bảo vệ, đừng để cho trẫm nổ phát súng thứ hai, cũng đừng khiến trẫm hiện tại thay đổi chủ ý, bằng không một viên đạn nữa chính là vào đầu của ông."
Nòng súng nhắm ngay cái trán Vương Trọng Sơn, hoàng đế đã nhấn chốt, âm thanh khủng bố khiến Vương Trọng Sơn tái mặt cũng mất đi oán liệt vừa nãy, trực tiếp giống như đống thịt thối rữa co quắp nằm ở trên mặt đất.
"Người đến, đem lão già này kéo ra ngoài cho trẫm!"
Ra lệnh một tiếng, mười mấy thị vệ mang theo vũ trang vọt vào, trực tiếp giữ chặt cánh tay của Vương Trọng Sơn, hoàn toàn không để ý cả người ông ta toàn là máu, khàn cả giọng giãy dụa, cứng rắn đem ông ta kéo ra ngoài.
Trong phòng nhất thời khôi phục yên tĩnh, Cận Hằng nhíu mày nhìn hoàng đế liếc mắt một cái, cười một cái nói, "Con cảm ơn cậu."
Hoàng đế cười cười, như có như không liếc mắt nhìn về phía tấm gương bên cạnh, "Coi như ngày hôm nay con không nói ra chuyện đó, trẫm cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta, ông ta ngồi không ăn bám nhiều năm như vậy, tại quân bộ kết bè kết đảng mưu lợi chuyện riêng, trẫm không phải không biết, chỉ là chức vị thượng tướng của ông ta làm quá cao cũng quá lâu, trẫm không thể tùy tiện động vào ông ta, bây giờ ngược lại là tiện tay đẩy thuyền giải quyết lão già đó, thuận tiện trả ơn con."
Cậu cháu hai người hàn huyên vài câu, Cận Hằng xin được cáo lui trước, trong lúc đi ở trên hành lang, ngẫm lại chuyện xảy ra ngày hôm nay không nhịn được gửi tin nhắn cho Yến Thù Thanh, [Em ở chỗ nào, làm sao vừa giữa trưa đã không thấy em đâu] nhưng là tin tức gửi đi giống như đá chìm biển lớn, không có tin nhắn trả lời.
Lúc này hoàng đế vừa vặn đi qua Cận Hằng, liếc mắt nhìn về phía máy truyền tin của hắn, cười vỗ vỗ bờ vai hắn, rồi lại rời đi.
Yến Thù Thanh nhìn Cận Hằng gửi tới tin nhắn, ngón tay ở trên bàn phím dừng lại hồi lâu cuối cùng không có đánh ra một chữ, tiện tay cầm máy truyền tin sắp hết pin nhét vào trong túi, mà lúc này cửa lớn sau lưng đột nhiên mở ra, một người đàn ông cao lớn kiên cường điệu bộ ung dung phú quý đi tới, không cần phải nói tự nhiên chính là hoàng đế.
Yến Thù Thanh hoàn toàn không chuẩn bị sẵn sàng, sững sờ ngẩn ra mới nhanh chóng quỳ một chân trên đất hành lễ, kết quả Hoàng Đế lại đối với anh cười khoát tay một cái, "Ở chỗ này chờ lâu như vậy, làm sao không nói cho Cận Hằng cậu bị trẫm mời đến trong này?"
Hết chương 40- phần 2.