*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Xiao Mei
Từ khi trận mưa to đi qua lúc sau thành phố A liền khôi phục ngày nắng.
Mặt trời lên cao, nhìn vào ánh nắng ấm áp trong mùa đông tâm tình của mọi người đều trở nên thoải mái không ít.
Cơn bệnh của cô cũng hoàn toàn khỏi hẳn, không biết có phải là 3 ngày truyền nước phát huy tác dụng hay không nhưng mà ít nhất cũng không có bị bệnh lại.
Khi phát sóng trực tiếp âm thanh cũng trong trẻo, nghe được nhóm fans nhỏ đều gào khóc kêu to nói rằng thanh âm cô dễ nghe.
Đối với việc này, Tô Tinh Thần chỉ có thể biểu thị, trong nhà có hai vị ca hát dễ nghe là một chuyện hạnh phúc, di truyền tiếng nói xuống cuối cùng là cho cô thêm một ưu điểm.
Ngày cuối cùng đi bệnh viện truyền nước Lục Hành Chỉ không đi làm khiến cho Tô Tinh Thần suy sụp tinh thần đem canh dùng 2 giờ mới nấu được cầm trong tay đưa cho y tá.
Cô tính tính thời gian từ sau khi ngày đó qua đi cũng chưa đến bệnh viện lần nào nữa.
Nhíu nhíu mày, Tô Tinh Thần nghĩ cứ vậy đi xuống thì không được. Nhưng cô lại không tìm được lý do nào để đến bệnh viện. Rốt cuộc một người bình thường, thường xuyên đi bệnh viện giống như không quá thích hợp, cũng lo lắng sẽ ảnh hưởng tới công việc của bác sĩ.
Suy nghĩ một lát, mắt Tô Tinh Thần sáng ngời quyết định lên Weibo dò hỏi ý kiến của nhóm fans.
Từ khi đăng ký Weibo tới nay bác chủ vẫn luôn phát các loại ảnh chụp mỹ thực, cùng chia sẻ các thực đơn mỹ thực. Quay một hồi phát một vấn đề tư nhân làm cho fans đã theo dõi cô nhiều năm khiếp sợ.
Tiểu Tinh Thần: Tôi bò lên hỏi một vấn đề nho nhỏ.....Xin hỏi không phải là một người làm trong bệnh viện làm cách nào mới có thể cùng nhân viên y tế có nhiều tiếp xúc hơn?
Nguyên bản cô muốn để tên Weibo là Tinh Thần nhưng mà đã có người đã dùng rồi nên đành phải bỏ thêm một chữ là xưng hô ngày thường mà bạn bè thường dùng để gọi cô.
Weibo vừa mới phát ra, fans trung thành liền ở bên dưới tích cực phản hồi.
[Trời ơi, tôi không nhìn lầm chứ, Tinh Thần muốn cùng nhân viên y tế tiếp xúc nhiều hơn? Là bạn trai sao? Hay là người thích?]
[Cười xấu xa, dù sao tôi nhìn ra Weibo này không giống như bình thường.]
[Giống như trên, có chủ ý gì mau tới đưa cho Tinh Thần a, không thể để Tinh Thần của chúng ta hỏi vấn đề mà không có câu trả lời.]
[Tôi tới trước, đầu tiên tôi cảm thấy muốn cùng bác sĩ tiếp xúc, hoặc là đồng nghiệp, hoặc là người bệnh, nếu không thì muốn tiếp xúc có chút khó, còn có một cái.... Tôi cảm thấy có thể cận thủy lâu dài, tuy rằng không thể làm đồng nghiệp nhưng vẫn có thể ở bên nhau. Đầu tiên Tinh Thần cô biết thời gian đi làm của người ta không, sau đó ở cùng một tiểu khu làm bộ ngẫu nhiên gặp được, nhiều lần ngẫu nhiên gặp được sẽ tự nhiên nhớ rõ...]
[Đột nhiên cảm thấy lầu trên thật khủng bố, nhưng nói lại thấy đúng, Tinh Thần có phải muốn theo đuổi người ta hay không?]
[Tôi cho rằng cô có thể giả vờ bệnh đi nằm viện.]
.......
Sau khi xoát mấy trăm bình luận Tô Tinh Thần yên lặng buông di động thở dài.
Bị bệnh nằm viện không quá thích hợp, Lục Hành Chỉ là bác sĩ khoa ngoại cô cũng không thể đem mình ngã gãy xương linh tinh gì đó để nằm viện đi, quá thảm rồi, không thích hợp với cô.
Duy nhất cảm thấy việc lắc lư nhiều trước mặt còn có chút tác dụng. Nghĩ nghĩ vậy, Tô Tinh Thần đem lịch làm việc của Lục Hành Chỉ lôi ra nhìn yên lặng đọc xong liền đi vào trong bếp. Hôm nay anh làm ca sáng đồng nghĩa với việc giữa trưa sẽ ăn cơm ở bệnh viện. Cô quyết định trước phải đánh chiếm dạ dày anh sau rồi mới bắt được người, có lẽ tương đối thích hợp.
Tục ngữ có câu muốn bắt lấy tâm người đàn ông đầu tiên phải bắt được dạ dày của anh ta.
Những lời này cô cảm thấy cực kỳ chính xác.
*
Tô Tinh Thần bắt tay làm một bữa cơm gia đình, trước đó cô đã cùng tiểu hộ sĩ nghe ngóng được, thời gian bác sĩ ăn cơm cũng không dài chủ yếu là lo lắng vấn đề của người bệnh. Giống như Lục Hành Chỉ bọn họ đều giải quyết ngay tại nhà ăn không thì là trực tiếp ăn cơm hộp.
Cô phỏng đoán rằng đồ ăn ngoài cũng không ngon lắm. Mắt nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, cô chuẩn bị làm gà hầm hạt dẻ cùng với canh bí đao viên, vừa lúc cô cũng muốn ăn hai món này.
Gà hầm hạt dẻ là món ăn mà Tô Tinh Thần cực kỳ thích ăn, hạt dẻ mềm mềm cùng với thịt gà thơm mềm, hai thứ này ở cùng nhau cực kỳ mỹ vị. Đến nỗi canh, cô nghĩ mùa đông hẳn là mỗi người đều cần một chén canh nóng làm ấm dạ dày.
Gà hầm hạt dẻ không khó. Đem đùi gà bỏ da rồi thái thành từng miếng xong dùng dầu hào ướp nửa tiếng. Đem hạt dẻ chiên qua dầu một lượt như vậy khi hầm hạt dẻ sẽ không bị nát.
Đem gà đã ướp qua xào đến khi mặt ngoài chín vàng, đổ hạt dẻ vào rồi cho một ít nước vừa đủ, dùng lửa nhỏ chậm rãi hầm. Cuối cùng đem nước lèo đổ vào, cho thêm một ít gia vị.
Nước canh bọc lấy thịt gà cùng hạt dẻ phiếm dầu, ở dưới ánh sáng nhìn qua như là phản xạ ánh sáng, nhìn qua bóng loáng cực kỳ muốn ăn.
Canh bí đao viên cực kì nhanh, không cần tốn nhiều thời gian liền làm xong. Tô Tinh Thần đem thịt băm nát, từng bước từng bước tạo thành hình viên. Để vào trong nước rồi dùng lửa vừa nấu đến khi thịt viên nổi lên mới vớt để ra ngoài dùng sau.
Bí đao xào chín qua liền đổ nước vào ngập qua bí tầm 1cm. Nước trong nồi sôi thì đổ thịt viên vào trong nấu đén khi bí đao trở nên trong suốt cho gia vị vào liền xong.
Canh bí đao nhẹ nhàng khoan khoái lại có tư vị liền hoàn thành.
Đem đồ vật để vào hộp giữ ấm, Tô Tinh Thần còn cố ý trang trí đồ ăn. Sau khi nhìn thời gian mới ra cửa hướng Bệnh viện Nhân Dân số 1 chạy đến.
Cô dự đoán hôm nãy cũng không đến mức bị cự tuyệt đi.
Nhưng nghĩ nghĩ, cự tuyệt thì cự tuyệt, dù sao cô có nghị lực thuộc về loại hình con gián đánh không chết!
Càng cản càng hăng.
*
Bệnh viện Nhân Dân số 1, toàn bộ buổi sáng nhân viên y tế bận đến mức chân không chạm đất.
Làm ở bệnh viện cũng không phân biệt ngày thường hay cuối tuần chỉ cần đến thời gian làm việc liền chen đầy bệnh nhân.
Người đến người đi cực kỳ chen chúc, một người lại đến một người khác. Thời điểm bận rộn gần như không có thời gian nghỉ ngơi.
Buổi sáng Lục Hành Chỉ thực hiện một ca phẫu thuật sau đó lại khám cho vài người bệnh bận đến mực không kịp nghỉ tay. Toàn bộ buổi sáng liền nước còn không có uống được.
Đến tận 11 giờ 30 mới xem như dừng lại.
Thời gian nghỉ trưa sắp đến, cũng không có bệnh nhân lại đứng ở cửa cầm số thứ tự chờ đợi.
Anh vừa mới ngồi xuống đem ly nước vặn ra, y tá liền gõ của tiến vào: "Bác sĩ Lục bệnh nhân làm phẫu thuật ngày hôm qua nói là không thoải mái cần anh qua kiểm tra."
Lục Hành Chỉ đáp: "Được."
Đem ly nước đặt xuống, Lục Hành Chỉ vội vàng đi tới phòng bệnh nhân kia.
Kiểm tra xong cũng đã 11 giờ 50.
Lần này khám ngược lại thật sự nhẹ nhàng.
Lục Hành Chỉ liễm mắt, tay cắm trong túi áo blouse trắng cúi đầu đi đến văn phòng của mình. Vừa mới đi tới cửa liền nghe được bên trong truyền đến tiếng cười của con gái.
Thanh âm còn vô cùng quen tai, tay nắm chốt cửa dừng một chút, Lục Hành Chỉ mặt không đổi sắc đấy cửa đi vào.
Đi vào, Chu Thâm liền a tiếng nói: "Hành Chỉ có người tìm cậu."
Lục Hành Chỉ ngước mắt nhìn liền thấy một gương mặt cười tươi như hoa xuất hiện ở đáy mắt mình.
Tô Tinh Thần thanh âm vui sướng: " Chào bác sĩ Lục, lại gặp mặt a."
Bước chân Lục Hành chỉ dừng một chút, lãnh đạm ân một tiếng: "Tới bệnh viện hẳn là không khỏe lắm."
Nghe vậy, Tô Tinh Thần nghèn nghẹn hoàn toàn không có lời nào để đáp trả. Nhưng Chu Thâm đứng một bên xì một tiếng cười nói: "Tinh Thần tôi đi ăn cơm trước đây, hai người từ từ nói chuyện."
"Được được, Chu đại ca đi thong thả." Tô Tinh Thần sung sướng đáp lời.
Lục Hành Chỉ nhướng mày, có chút dụng ý nhìn về phía cô: "Cô không đi?"
" Không đi a, tôi tìm được anh rồi." Tô Tinh Thần đương nhiên nói, ánh mắt cô thẳng tắp nhìn anh. Sau khi trầm mặc, vội vàng nói: "Bác sĩ Lục chẳng lẽ cả buổi sáng anh không uống một ngụm nước nào sao."
Lục Hành Chỉ dừng lại mím môi nhìn cô. Cả sáng nay đều trong trạng thái bận rộn, môi anh hiện tại tái nhợt không chút huyết sắc. Quả thật không có uống nước, môi hiện tại nhìn có chút khô nứt.
Tô Tinh Thần mượn hoa hiến phật đem ly nước để bên cạnh qua cho anh: "Bác sĩ Lục uống nước trước đi."
Lục Hành Chỉ nhìn khuôn mặt tươi cười nịnh nọt của cô không đưa tay nhận, rũ mi nhìn thấy những ngón tay trắng nõn của cô vừa lúc để trên ly uống nước màu đen của anh tạo nên sự đối lập rõ rệt.
Ho một tiếng, giọng nói có chút không thoải mái: "Tìm tôi có việc gì?" Thần sắc thản nhiên với cô vẫn như cũ. Tô Tinh Thần cười tủm tỉm nhìn anh: "Bác sĩ Lục, anh có phải còn chưa có ăn cơm phải không, tôi cố ý làm 2 món ăn mang đến cảm ơn anh."
Lụ Hành Chỉ dừng lại một chút, liếc mắt nhìn hộp giữ ấm màu hồng nhạt để bên cạnh, cười nhạt đáp: "Không cần khách sáo, đó là trách nhiệm của bác sĩ."
"Không không, cần phải khách sáo." Tô Tinh Thần đem hộp giữ ấm đẩy lên phía trước vội vàng nói: "Bác sĩ Lục anh nhất định phải nhận lấy, đi làm vất vả. Tôi đi trước, hộp giữ ấm ngày mai tôi sẽ đến lấy."
Nói xong, Tô Tinh Thần một chút cũng không kì kèo,bật người chạy nhanh ra khỏi phòng trực ban.
Sau khi chạy ra, cô mới nhớ ra điều gì đó lại đẩy cửa ra, liếm liếm môi nó: "Bác sĩ Lục anh nhất định phải uống nước nhé."
Lục Hành Chỉ nhướng mày, quay đầu nhìn về phía cô.
Tô Tinh Thần cười tủm tỉm nói: "Môi anh đều khô hết cả rồi, nếu anh không muốn uống nước.... tôi không ngại giúp anh đâu."
Lục Hành Chỉ: "......"
Tô Tinh Thần hoàn toàn không có một chút rụt rè nào của con gái cả, trực tiếp hỏi: "Anh có biết là loại giúp nào không?"
Trên mặt cô vẫn luôn hiện nụ cười trong trẻo: "Tôi đoán bác sĩ Lục nhất định biết cho nên không muốn tôi giúp đâu. Bác sĩ Lục phải uống nhiều nước a, uống nhiều nước thân thể mới khỏe."
Sau khi nói xong Tô Tinh Thần lại chạy nhanh chuồn ra khỏi phòng trực ban, cửa đóng lại vang lên bang bang. Cô sợ muộn một chút Lục Hành Chỉ liền thuận tiện trước mặt cô đem cả cô lẫn hộp giữ nhiệt ném ra khỏi phòng trực ban.
Sau khi ra khỏi phòng trực ban, Tô Tinh Thần mới vỗ lên trái tim đang nhảy lên quá nhanh, yên lặng đỡ tường đi ra bên ngoài.
Cô nghĩ, anh ấy sẽ ăn chứ, dù sao trù nghệ của cô tốt như vậy, nếu thực sự không ăn thì làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ a, Tô tinh Thần lâm vào trong vòng luẩn quẩn do chính mình tạo ra.
Còn có câu nói vừa rồi của cô có phải rất lưu manh hay không, hẳn là còn tốt đi. Tô Tinh Thần sờ sờ khóe môi mình, trên mạng không phải nói...đối với người mình thích phải làm như vậy sao, cô cảm thấy chính mình nói vậy cũng chưa hẳn là sai, lớn mật một chút...Đừng sợ!
Cảm thấy bất an không yên, suy nghĩ một hồi cô quyết định về nhà tìm sự trợ giúp.
Nghe năm đó mẹ cô cũng là chủ động theo đuổi ba cô, cho nên mẹ cô hẳn là có không ít chủ ý đi.
*
Ánh mắt Lục Hành Chỉ dừng trên hộp giữ nhiệt màu hồng hồi lâu mới di chuyển tầm mắt.
Anh nhẹ nhàng nhếch môi mội chút, nhu tình trên mặt chính anh cũng không nhận thấy được. Về phần hộp giữ nhiệt, anh thật đúng không có động vào. Giống như tào phớ hạnh nhân lần trước vậy.
Hộp bị đặt an tĩnh ở một bên cho đến khi Chu Thâm trở lại, có chút kinh ngạc nhìn anh: "Cậu không ăn?"
"Ừm, không hứng thú."
Chu Thâm chẹp miệng, trực tiếp đem hộp giữ nhiệt mở ra, một hương thơm xông vào mũi dụ dỗ người ta muốn ăn ngay lập tức.
"Tinh Thần thật vất vả mới làm được, vì cái gì mà cậu không ăn?"Chu Thâm nhìn đồ ăn trên bàn nhịn không được nuốt nước miếng: "Thật thơm."
Nghe vậy, Lục Hành Chỉ chuyển bút trong tay, nâng mắt nhìn anh ta một cái: "Cậu cùng cô ấy rất quen thuộc?"
"Ai? Tinh Thần sao?"
Chu Thâm đáp lời: "Còn được đi, tuy rằng chưa gặp qua nhưng vẫn luôn đều có thể nghe được tin tức của cô ấy, ba tôi cùng ba cô ấy rất thân."
Lục Hành Chỉ nhướng mày: "Như vậy à."
Chu Thâm liếc mắt nhìn anh: "Cậu như thế nào nhận thức cô ấy? Liền lần trước đến bệnh viện khám bệnh gặp được?"
"Ừm."
Chu Thâm nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh nhịn không được chẹp miệng: "Sớm biết thì ngày đó tôi đã không đi rồi, cậu nói xem Tinh Thần có đối với tôi nhất kiến chung tình không?"
Lục Hành Chỉ khó có được cho anh ta một cái nhìn chính mình đi lĩnh hội.
Chu Thâm nghẹn nghẹn, liếc anh một cái: "Cậu có ăn không, không ăn để tôi còn ăn."
"Cậu ăn đi." Lục Hành Chỉ nhìn, thấp giọng nói: "Tôi không hứng thú."
Chu Thâm: "Vậy cậu liền bị chết đói đi, lãng phí một mảnh khổ tâm của Tinh Thần."
Một lát sau, Chu Thâm ăn bữa cơm trưa thứ hai, vừa ăn vừa cảm khái: "Ăn ngon thật."
Anh ta nhìn về phía Lục Hành Chỉ: "Cậu xác định không ăn?"
Lục Hành Chỉ: "....Cậu nói thêm một câu nữa, tôi liền đem cả cậu lẫn hộp cơm ném ra bên ngoài."
Chu Thâm che chở hộp cơm, giả vờ bộ dạng vô cùng đáng thương: "Sợ quá a."Anh ta thở dài nhìn về phía Lục Hành Chỉ nói: "Nếu cậu thật sự không có cảm giác hay là để tôi theo đuổi Tinh Thần đi. Tay nghề tốt như vậy rất thích hợp cưới về nhà làm vợ, cậu cảm thấy sao?"