Chính Khí Trời Nam

Chương 16: Nàng Quốc Vân Dung Tha Kẻ Ác




Vừa lúc bãi đóng thuyền phát pháo lệnh thì làng Luồng lập tức ứng tiếng trả lời. Nhiều đợt pháo lệnh nổi lên. Trang đinh trong làng chia thành đội ngũ chỉnh tề và canh phòng nghiêm mật. Tại cổng làng thấp thoáng có bóng hai cô gái dùng khinh công thượng thừa chẻ gió lướt ra ngoài. Một cô tuổi khoảng 20, tóc cột gọn phía sau ót, tay cầm trường thương. Đôi hàng mi cong thanh tú của cô khẽ cau lại. Mắt cô sáng quắc nhìn về bãi đóng thuyền. Bộ giáp phục cô mặc vội lên người vì đây là điều hệ trọng nhưng sắc mặt của cô vẫn bình thản chứng tỏ là một người trầm tĩnh, tự tin. Cô thứ hai tuổi khoảng 19 lưng đeo cung tên và lối mặc gọn gàng. Đôi tay cô lấm tấm bùn đất, trên khuôn mặt khả ái như thiên thần đọng vài giọt mồ hôi do làm việc chăm chỉ mà có. Cả hai người không đeo nữ trang nhưng vẫn toát ra nét đẹp dịu dàng đầy nữ tính. Mũi cao sáng, môi hồng hào tự nhiên của thiếu nữ mới lớn đủ làm say mê nhiều người con trai trong thiên hạ.

Theo sau hai cô là năm đội bang chúng do năm nam và hai nữ cưỡi bò tót chỉ huy. Nam thì mày rậm mắt sáng, thân hình khỏe mạnh to lớn. Nữ thì thướt tha yểu điệu nhưng chân không yếu và tay không mềm. Ngược lại, những cánh tay săn chắc, những bàn tay chai sạm chỉ chỉ trỏ trỏ thống lĩnh thuộc hạ rầm rầm rộ rộ hướng về nơi phát pháo lệnh. Tuổi tác của bảy người đều trên dưới 20 nhưng kinh nghiệm chỉ huy lại tỏ ra tinh tường và lịch lãm. Hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên họ huy động thuộc hạ.

Giao Long Bang chuộng trâu bò hơn ngựa. Chạy đường trường hoặc xông pha trận mạc ngựa quý hơn rất nhiều. Nhưng dùng để cày bừa, kéo gỗ, lội ruộng, băng sình thì ngựa tuyệt đối bằng trâu bò và nhất là bò tót. Trong các giống súc vật sống trên cạn ở Đại Việt thì chỉ có voi là to lớn và mạnh khỏe hơn bò tót. Giao Long Bang cho lai giống bò tót thuần chủng với bò nhà để có những con vật vừa làm việc dẻo dai chăm chỉ, vừa hiền lành dễ sai bảo.

Hai cô gái đến bãi đóng thuyền, thấy cảnh tượng đang xảy ra cũng phải kinh hoàng. Đề đang giao đấu với tên mặt đen đến hồi khốc liệt. Nguyễn Tử Thanh và Nguyễn Tử Hồng Linh đang bị thương và gặp cao thủ nên chưa phân thắng bại. Trần Triệu Quốc Vân đã băng bó vết thương cho Trương Trang xong và để ông ở một nơi. Nàng ra lệnh:

‒ Tất cả dừng tay! Bản tòa ra lệnh cho tất cả dừng tay!

Lập tức có tiếng thuộc hạ nhao nhao lên:

‒ Bang Chủ ơi không được!

‒ Bọn người này võ công cao quá… ối mà sao ngươi lại tấn công ta?

‒ Thế này là sao vậy Bang Chủ?

‒ Huynh đệ mình tự nhiên chém giết nhau là sao?

‒ Ối chết tôi…

‒ Giết chết hết bọn phản đồ!

‒ Phải chém hết con mẹ nó cả nhà bọn chúng.

Tình trạng hoàn toàn thoát ra khỏi sự kềm chế của nàng. Trần Triệu Quốc Vân chỉ biết hét khản cổ cho mọi người ngưng cuộc tương tàn nhưng tiếng nói của nàng bây giờ không có uy lực. Nàng van xin mặc nàng, chém giết vẫn tiếp diễn. Thân người vẫn ngã xuống, máu đỏ vẫn tuôn dòng, lòng người vẫn uất hận. Mới đó nói nói cười cười mà bây giờ trở thành kẻ thù không nhìn mặt. Đã thế, có năm tên phản đồ rời bỏ trận ngũ chạy lại tấn công nàng bằng những chiêu thức hung hiểm nhất. Nhưng bây giờ Trần Triệu Quốc Vân không còn bỡ ngỡ như lúc mới xảy ra chuyện. Năm tên kia dù có tấn công thế nào cũng không hại được nàng. Nhưng vì nàng hoàn toàn tự vệ nên bọn phản đồ mặc sức tấn công không một chút kiêng dè hay úy kỵ.

‒ Chương, Chung, Chùy, Chức, Chuẩn các ngươi muốn giết bản tòa nhưng ta vẫn không nỡ ra tay. Đại Bang Chủ giao cho bản tòa trông coi trên dưới Giao Long Bang nhưng bản tòa đã phụ kỳ vọng. Nhìn thấy cảnh máu chảy đầu rơi ta thật cảm thấy đau lòng xót dạ. Tại sao các ngươi làm phản bản Bang? Tại sao như vậy chứ?

Năm tên kia vẫn lầm lầm lỳ lỳ bao vây Trần Triệu Quốc Vân. Chúng thẳng tay đến mức tàn nhẫn nhưng nàng vẫn một mực tự vệ. Hai cô gái mới đến lập tức chia ra để quản thúc thuộc hạ nhưng đội ngũ bị rối tung hết vì đâu đâu cũng có nội gian. Vừa lúc đó có hai đội bang chúng từ hạ lưu và hai đội từ thượng lưu kéo đến. Cô gái sử dụng trường thương ra lệnh, tiếng nói của nàng sang sảng, trong vắt và vang dội khắp bãi đóng thuyền:

‒ Trâu Lồng, Trâu Cày, Trâu Chạy, Trâu Kéo bao vây tất cả lại. Ai không nghe lời lập tức chém đầu.

Bốn người đội trưởng lực lưỡng chia thuộc hạ ra bao vây bãi đóng thuyền lại. Nhưng bãi đóng thuyền lớn quá, họ không đủ quân nên đánh ép từ hai mặt đông nam và tây bắc. Năm đội bang chúng từ tổng đàn mới đến, cô gái đeo cung tên đứng lược trận và chỉ huy:

‒ Tất cả đánh ép từ hướng đông bắc. Hợp với bốn Trâu. Lệnh các chiến thuyền đánh ép từ phía sông.

Chín đội bang chúng lập thành vòng cung đánh dồn bãi đóng thuyền về mặt sông. Lúc đó các chiếc thuyền từ phía sông cũng bắn cung tên để yểm trợ. Phần tử trung thành với Giao Long không dại gì để bị tấn công cả hai mặt nên lập tức buông vũ khí đầu hàng. Nhưng vàng thau lẫn lộn nên chúng tạm thời được tập trung vào một góc của bãi đóng thuyền. Chúng không ngớt miệng nguyền rủa đám phản đồ lúc này còn đang giao tranh bằng những lời lẽ nặng nề nhất. Số người bị thương lập tức được băng bó lại. Cô gái sử dụng thương đã thấy Trần Triệu Quốc Vân không khỏi kinh ngạc:

‒ Ngũ Bang Chủ, sao chị… lại… mát mẻ thế này?

Cô vung trường thương lên và chỉ một chiêu đã đánh dạt năm tên phản đồ ra. Cô đánh theo năm đạo kình lực, năm gã phản đồ té xuống đất như quả mít rụng. Trần Triệu Quốc Vân sắc mặt bơ phờ:

‒ Phương, em mới đến. Chị cám ơn em.

Phương tỏ ý quan hoài:

‒ Dạ Ngũ Bang Chủ. Sự việc thế này là sao? Chúng ta có nội gian?

Trần Triệu Quốc Vân gật đầu:

‒ Có một số bang chúng muốn ám sát chị, cũng may có Đề ra tay cứu giúp.

‒ Thật là to gan. Chị không nỡ thì để em ra tay trừng trị…

‒ Đừng em.

Phương đành hậm hực nhìn bọn phản đồ đang bị siết vòng vây dần. Trong mắt cô hiện thời những người ấy không hơn một đám chó hoang cần bị đuổi đánh. Thấy tình thế khá ổn định, Phương chạy vội vào trong lấy ra một cái áo choàng để khoác lên người Trần Triệu Quốc Vân. Bãi đóng thuyền còn có những dẫy nhà kho to lớn dùng chứa các vật dụng cần thiết cho việc đánh cá trên biển, tu bổ thuyền bè và trang bị cho những đội quân tinh nhuệ. Do đó Phương tìm được một cái áo cho Trần Triệu Quốc Vân rất dễ dàng. Mệnh lệnh của Phương quả nhiên hiệu nghiệm. Ít lâu sau đám phản đồ bị vây vào giữa.

‒ Chiêu Linh, Trân Linh hai em thay thế cho anh Tử Thanh và Hồng Linh.

Cô gái mang cung tên vừa ra lệnh xong thì bàn tay còn lấm tấm bùn dơ ném về phía Áng Chất và Á Chung mỗi người hai mũi dao nhỏ. Chất và Chung thấy bốn mũi ám khí với kình lực mạnh kinh người bay đến thì không dám khinh thường. Chúng đành bỏ dở thế công và nhảy lùi lại né tránh. Nhân cơ hội đó Khưu Ni Chiêu Linh xông vào tấn công Á Chung và Vương Trân Linh tấn công Áng Chất. Cả hai nàng đều sử dụng Giao Long Yên Lãng Chưởng và chỉ vài chiêu đã ép được đối thủ của mình không còn cách phản công. Hai anh em Nguyễn Tử Thanh và Nguyễn Tử Hồng Linh đều bị thương nặng nên được thuộc hạ đưa vào trong băng bó và chữa trị. Nhìn cuộc chiến sắp tàn, Trần Triệu Quốc Vân hỏi cô gái mặc trang phục màu xanh với áo bốn tà dưới lớp áo giáp mỏng bằng da thú bó sát ngực và chiếc váy dài gần đến gót chân:

‒ Thái A, em có cách can thiệp Đề và ép Mạc An Ánh Chúc ngừng tay hay không?

Trận đấu giữa Đề và tên mặt đen càng khủng khiếp hơn. Cả hai đều dùng đến tuyệt học bình sinh để mong diệt trừ đối thủ. Nội công của hai người tuôn ra liên miên như thác đổ trong mùa lũ. Sát khí làm cho những kẻ xung quanh phải cảm thấy lạnh da rởn tóc. Đề càng chiến đấu kiếm pháp của cô càng tinh kỳ và mới lạ hơn. Đề không khỏi mừng thầm vì hôm nay có một đối thủ đáng sợ như tên mặt đen này và từ đó nàng học hỏi thêm được rất nhiều. Trong lòng tên mặt đen còn đang bày mưu tính kế thì Đề đổi chiêu thức. Hắn lợi dụng cơ hội này để phản công. Búa được vung lên, hàng trăm vết chém được phát ra nhưng hắn thầm chấn động. Lúc mới giao đấu thì hắn còn có thể phản công bằng cách này. Nhưng bây giờ, cái mà hắn tưởng là sơ hở khác nào chém vào vách núi núi không rung, chém vào mặt biển biển vẫn lặng sóng. Đến lúc đó hắn cảm nhận được có một luồng kình lực thứ ba với sức mạnh chia trời rẽ đất đổ ập đến.

Riêng phần Đề tùy tâm tùy ý và tùy sở thích thay đổi chiêu thức. Cô không còn giới hạn là phải sử hết chiêu hoặc là phải biến chiêu theo một hình thức nhất định. Bây giờ cô chỉ dùng linh tính để đoán sự biến hóa của đối thủ và thay đổi chiêu thức để thích ứng. Đột nhiên cô có cảm tưởng như hàng ngàn vạn mũi kim đâm vào và phá nát màn lưới kiếm quang của cô. Kèm theo ngàn vạn mũi kim châm ấy là những luồng cảm lực không tà không chính len lỏi giữa cuộc chiến của hai người. Đề vận mười thành công lực phát ra chiêu Kiếm Võng Thù Quang để triệt tiêu luồng tấn công kỳ dị đó.

Keng keng keng keng keng… nhiều tiếng đinh tai nhức óc vang lên. Cả cánh tay của Đề cảm thấy tê rần. Thay vì cảm thấy kinh ngạc và tiếp tục phát chiêu tấn công thì Đề thu hồi chân khí lại và nhảy ra khỏi vòng chiến:

‒ Vạn Tiễn Xuyên Tâm. Đây là chiêu tâm đắc nhất của Thái A. Võ công của em ngày càng tinh tiến.

Giọng nói của Đề không hoàn toàn lạnh lùng mà chứa mấy phần vui mừng. Tên mặt đen cũng dừng tay. Thái A vẫn còn cầm cây cung chỉa vào hai người và âm ba của dây cung vẫn còn rung động không ngớt. Miệng cô cười cười:

‒ Tiểu muội phải dùng cả mười phần công lực bắn ra mười mũi tên liên tiếp mới mong hai người dừng tay. Kiếm pháp của Đề tỷ tỷ cao siêu không thể tưởng tượng. Tiểu muội phải dùng đến chiêu này mà vẫn không nắm chắc được ba phần thành tựu.

Cô đưa bàn tay phải khẽ khều khều màng bụi nhỏ còn vương vấn đâu đó trong không gian:

‒ Đây là những gì còn lại của mười mũi tên gỗ.

Cô nhẹ nhàng giương cung nhưng không lắp tên, hướng vào gã mặt đen:

‒ Mạc An Ánh Chúc, hà cớ tôn giả làm phản bản Bang và muốn hại Ngũ Bang Chủ?

Cô buông dây, một đạo kình phong rít lên nhắm vào yết hầu của Mạc An Ánh Chúc xẹt nhanh như tia chớp. Hắn đưa ngang cây búa chặn trước cổ chắn đạo kình phong. Bùng! Hắn cảm thấy bàn tay nhức nhối khôn tả. Mạc An Ánh Chúc thất kinh. Hắn thuộc đội người đóng thuyền và ở dưới quyền Trần Triệu Quốc Vân nên ít khi gặp người của những đội ngũ khác. Hắn chỉ nghe nói tài thiện xạ của Thái A trên dưới Giao Long Bang không một đối thủ. Hắn gặp cô có vài lần nhưng không lần nào Thái A để lại ấn tượng trong lòng hắn cô là một người tài giỏi. Hắn những tưởng cô không hơn được Trần Triệu Quốc Vân và do đó hắn không để ý đến. Mạc An Ánh Chúc nhìn quanh. Nhóm người của hắn đã bị bao vây và không còn giao tranh nữa. Dưới đất xác người la liệt, máu chảy lênh láng. Nhiều thuộc hạ khác cùng Áng Chất và Á Chung đều bị chiến bại. Hắn không còn ham chiến mà nghĩ cách thoát khỏi vòng vây.

Trần Triệu Quốc Vân sắc mặt buồn bã, đau khổ. Cõi lòng của nàng như bị dầy xéo đến tan nát khi nhìn cảnh tượng xung quanh. Bên trái của nàng, Phương chống trường thương đứng yên như một pho tượng. Nhìn cô không khác gì một thiên tướng nhà trời mới hạ phàm. Sắc mặt của cô đanh lại. Đôi mắt sáng quắc và trừng trừng nhìn Mạc An Ánh Chúc. Đôi môi hồng hào giờ đây hơi mím. Khí vũ hiên ngang của Phương làm cho thuộc hạ xung quanh mười phần kính trọng. Thái A đứng bên phải của Trần Triệu Quốc Vân và vẫn giương cung nhắm vào Mạc An Ánh Chúc. Khác với Phương, thần thái của Thái Ai muôn phần hòa nhã. Tuy trong lòng cô giờ đây gã mặt đen là một kẻ thù nhưng ánh mắt vẫn vô tu hồn nhiên không hề chất chứa một niềm oán hận nào. Nỗi lòng sâu kín bên trong khó có ai nhìn qua mà đoán được. Đề đứng riêng một nơi nhìn gã mặt đen không chớp. Sắc mặt của cô càng lạnh lùng hơn bao giờ hết. Trần Triệu Quốc Vân từ từ đẩy cây cung trên tay Thái A xuống như ngầm bảo cô nương tay. Không riêng Thái A mà tất cả những người xung quanh kinh ngạc. Trần Triệu Quốc Vân lệ nhỏ đôi dòng nhìn Mạc An Ánh Chúc:

‒ Ánh Chúc. Tại sao? Tại sao ngươi làm phản bản Bang? Tại sao ngươi phản ta? Ta có lầm lỗi gì với ngươi, ngươi cứ nói. Ngươi có bất mãn đến ta, đến bản Bang thì nói ra. Hoặc như ngươi bị điều gì bị ràng buộc có thể nói riêng với một mình ta. Trước mặt mọi người bản tòa hứa không trị tội ngươi. Tại sao ngươi làm phản?

Đề không khỏi thất kinh:

‒ Cá Chép… Chị… nói gì thế?

Trần Triệu Quốc Vân đưa tay lên lắc đầu:

‒ Em đừng nói gì cả. Chị đang hỏi thuộc hạ của chị. Tội của chị đối với bản Bang rất lớn. Chị sẽ gánh hết trách nhiệm trước mặt Cá Kình và Cá Sấu.

Nàng nhìn tên phản đồ mặt đen và càng thêm nức nở:

‒ Tội gánh thì dễ nhưng lòng này sẽ ray rứt mãi không nguôi. Mạc An, ngươi gia nhập bản Bang hơn hai năm nay. Ta đối xử với ngươi có chỗ nào không đúng? Hai năm nay ngươi luôn miệng cười vui gọi ta là bang chủ, tất cả đều là chót lưỡi đầu môi?

Mạc An Ánh Chúc sa sầm nét mặt xuống. Hắn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh đẫm lệ của Trần Triệu Quốc Vân mà cúi gầm đầu.

‒ Ngươi muốn giết ta, ta có thể bỏ qua…

‒ Cá Chép!!!

‒ Tất cả các ngươi muốn giết bản tòa, bản tòa cũng có thể bỏ qua.

‒ Cá…

‒ Nhưng các ngươi nỡ lòng…

‒ … Chép! Chị hãy bình tĩnh lại!

‒ … giết những người huynh đệ chung sống với ngươi hơn hai năm nay? Tại sao?

Trần Triệu Quốc Vân chậm chậm bước đến trước mặt Mạc An Ánh Chúc:

‒ Ngươi hãy nhìn thẳng vào mắt ta.

Mạc An Ánh Chúc ngước mặt lên nhìn. Mọi người xung quanh hốt hoảng. Nước mắt lã chã của gã mặt đen khiến tất cả hoang mang. Bây giờ không còn một Mạc An Ánh Chúc lòng dạ sắt máu và ra tay độc ác như khi giao đấu với Đề. Trong mắt họ giờ đây hắn là một kẻ có sắc mặt khốn khổ, ray rứt, hối hận và dường như trong lòng có nhiều điều khó nói. Đôi mắt của hắn đỏ ngầu và rưng rưng. Vầng trán của hắn nhăn nhúm. Đôi lông mày chau lại làm cho vẻ mặt của hắn càng khắc khổ hơn. Đôi môi của hắn không ngừng mấp máy mà nói chẳng nên lời. Đột nhiên Mạc An Ánh Chúc phủ phục người xuống và lạy như tế sao:

‒ Thuộc hạ biết tội. Thuộc hạ có nhiều điều khó nói. Thuộc hạ không thể tự chủ. Thuộc hạ cắn cỏ lạy xin Ngũ Bang Chủ tha tội. Thuộc hạ cũng rất khổ tâm. Trên đời có những cái khó nói, khó nghĩ, khó làm nhưng bắt buộc phải làm vì tâm thân không phải của mình, không thể tự chủ. Thuộc hạ hết lòng đội ơn Bang Chủ mấy năm qua cho cơm ăn áo mặc không thể một lời nói hết được. Ngoài nghĩa chúa tôi còn tình bằng hữu, chị em. Sự việc đã ra thế này, Bang Chủ có xử phạt thuộc hạ xin gánh hết trách nhiệm. Những người kia chỉ theo lệnh mà làm, chúng không có tội. Trăm dâu đổ đầu tằm, trăm tội Bang Chủ cứ đổ hết lên người Mạc An Ánh Chúc này. Thuộc hạ sẽ gánh chịu tất cả không nửa lời oán trách.

‒ Thủ lĩnh! Thủ lĩnh…

Đám bang chúng dưới quyền Mạc An Ánh Chúc cũng quỳ mọp người xuống khóc lóc van xin một cách thảm thiết. Chúng càng rống lên thì Trần Triệu Quốc Vân càng choáng người.

‒ Các ngươi… Các ngươi… có điều khó nói à? Là chuyện gì? Các ngươi cứ nói ra. Biết đâu bản Bang có thể giúp các ngươi. Ta hứa sẽ dùng hết tâm trí và tài sức để giúp các ngươi. Các ngươi nói mau, nói mau.

Đề không còn kềm nén được sự tức giận trong lòng. Nàng vọt người đến cạnh Trần Triệu Quốc Vân:

‒ Cá Chép! Chị không có ý định tha tội bọn chúng đó chứ?

Nàng chỉa mũi kiếm vào cổ của Mạc An Ánh Chúc:

‒ Bọn phản đồ các ngươi chỉ có cái chết. Các người hãy tự xử sao cho bớt chướng tai gai mắt. Dù là dao cùn trong Giao Long Bang ta cũng không muốn làm bẩn.

Mạc An Ánh Chúc hiên ngang ngẩng cao đầu, tay buông cây búa xuống đất. Hắn nhắm đôi mắt lại, đôi dòng lệ chảy vẫn không thôi:

‒ Cô muốn giết, muốn băm thì cứ ra tay. Mạc An Ánh Chúc này quyết không phản kháng.

‒ Ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Trần Triệu Quốc Vân cầm tay Đề ngăn lại:

‒ Chị xin em. Em đừng nói gì, em đừng làm gì cả. Đây là thuộc hạ của chị.

‒ Cá Chép!!! Không lẽ chị quên tình hình lúc nãy rồi sao?

‒ Xin em đừng nói nữa.

‒ Bọn chúng phạm vào tội chết. Em không thể buông tha được. Phản đồ chỉ có đường chết.

Lúc đó Phương và Thái A cũng đến gần:

‒ Em không rõ chuyện gì xảy ra nhưng Mạc An Ánh Chúc làm phản và giết nhiều bang chúng, đó là sự thật. Chị không thể tha thứ dễ dàng như vậy.

‒ Phương tỷ tỷ nói phải. Tiểu muội xin Ngũ Bang Chủ hãy bình tĩnh suy xét.

Bọn bang chúng phạm tội vẫn lạy như tế sao, cầu khẩn không ngớt tiếng trong khi đó nhóm người trung thành bị gom ở một góc không ngừng mắng chửi. Cảnh tượng của bãi đóng thuyền càng thêm lộn xộn. Phương vận công ra lệnh:

‒ Tất cả im lặng.

Chỉ có đám bang chúng tuân lệnh nhưng trong lòng còn cay đắng và tức giận. Trần Triệu Quốc Vân vẫn một mực:

‒ Các em đừng nói nữa. Chị van các em đấy. Hôm nay người chết bấy nhiêu còn chưa đủ hay sao mà các em còn muốn máu thêm đổ, đầu thêm rơi?

Đề, Phương và Thái A đều chấn động. Đề ngầm than khổ vì cô biết rất rõ tính tình của Trần Triệu Quốc Vân nhưng cô không thể nhượng bộ:

‒ Cá Chép chị nên biết rõ nội quy của bản Bang. Chị không thể vì tình riêng mà không xử phạt.

‒ Xử phạt để được cái gì?

‒ Để răn đe những kẻ khác đừng có cuồng ngông phạm tội.

‒ Và để được cái gì? Chị không đủ tài đức để làm Bang Chủ của bọn họ. Dùng hình phạt và sức mạnh ép được người nhưng không thu phục được người. Chị chưa từng phạt ai và hôm nay cũng không ngoại lệ.

‒ Bọn chúng làm phản đâu phải lỗi ở chị…

‒ Chị là bang chủ của chúng, là người thủ lĩnh trực tiếp chỉ huy. Cả tổng đàn Cá Kình, Cá Sấu và Cá Đuối giao cho chị gánh vác. Bọ họ làm sai, chị không có lỗi thì ai có lỗi?

Nàng nhìn Mạc An Ánh Chúc lúc bấy giờ vẫn còn quỳ dưới đất và nhắm nghiền đôi mắt:

‒ Ta không đủ tài đức làm bang chủ của các ngươi. Các ngươi không cần phải quỳ.

‒ Cá Chép!!! Chị… chị làm cái quái gì thế???

‒ Chị biết rõ chị đang làm gì. Chị sẽ gánh hết trách nhiệm trước Cá Kình, Cá Sấu, Cá Đuối, Cá Hồi và cả em, Cá Kiếm.

‒ A! Chúc mừng Đề tỷ tỷ lên làm Lục Bang Chủ.

Thái A vuột miệng nói ra. Mọi người xung quanh nhìn cô không chớp khiến cô đỏ mặt lên.

‒ Cá Chép cớ sao chị lại… Nợ máu phải trả bằng máu. Có đem bọn này băm ra…

‒ Hôm nay chị không muốn máu phải đổ thêm nữa. Bao nhiêu máu phải đổ nữa đây? Lấy máu rửa máu làm sao sạch? Vô ích lắm Đề yêu quý của chị ơi. Chị xin em đừng nói nữa.

‒ Máu của kẻ phản đồ phải được dùng để tế vong linh của người quá cố.

‒ Dùng máu trả máu bao giờ mới dứt?

‒ Để những người sau lấy đó làm gương.

‒ Người đã chết rồi có dùng bao nhiêu máu cũng không thể cứu sống lại.

‒ Dùng máu là để trả lời cho người còn sống.

‒ Bang chủ giết thuộc hạ không bao giờ là câu trả lời đúng.

‒ Ba thống lĩnh Trương Trang, Nguyễn Tử Thanh và Nguyễn Tử Hồng Linh xém bị mất mạng vì bọn này.

‒ Bọn họ cũng có người vong mạng. Chị không muốn nhìn thấy ai chết. Chị lại càng không muốn ai phải phơi thây vì chị. Chị không xứng. Chị không đáng và họ không nên.

‒ Chị… chị…

Đề giận run người lên. Cô nhìn đám phản đồ với đôi mắt tóe lửa. Ngoại trừ Mạc An Ánh Chúc tất cả đều cúi gầm đầu xuống. Đề từ từ tra thanh kiếm vào vỏ. Cô hít một hơi rồi bước nhẹ đến trước mặt Trần Triệu Quốc Vân và quỳ một chân xuống:

‒ Thuộc hạ Hồ Thị Vu Đề xin theo lời Ngũ Bang Chủ.

Những người xung quanh vừa kinh ngạc vừa khóc sụt sùi. Cuộc khẩu chiến giữa Hồ Thị Vu Đề và Trần Triệu Quốc Vân tất cả đều chứng kiến. Phương thầm mong Trần Triệu Quốc Vân đổi ý còn Thái A lại vô cùng đau đớn khi thấy hai người cãi nhau trước thuộc hạ. Khi Đề quỳ xuống nói lên những lời ấy cô càng tan nát cõi lòng. Cô có cảm tưởng như chính mình dùng chiêu đắc ý nhất tự bắn vào tim. Trần Triệu Quốc Vân quỳ xuống ôm Đề vào lòng khóc nức nở:

‒ Đề yêu quý của chị. Em hiểu cho chị. Chị nhìn thấy quá nhiều người chết, chị không thể nào tự xuống tay chém đầu những người từng gọi chị ba tiếng “Ngũ Bang Chủ” được.

Hồ Thị Vu Đề không để cho nước mắt trào tuôn:

‒ Em xin lỗi chị vì em đã lấn quyền của chị trước mặt thuộc hạ. Dù sao em cũng không đúng.

Trần Triệu Quốc Vân ôm Hồ Thị Vu Đề khóc sụt sùi. Đề khẽ nhắm đôi mắt lại. Lúc bấy giờ lưng cô đang xoay về phía Mạc An Ánh Chúc. Hắn mở mắt nhìn lướt qua, thở dài lắc đầu, rồi khẽ nhắm. Trần Triệu Quốc Vân đứng dậy nói lớn:

‒ Các ngươi là thuộc hạ của bản tòa. Các ngươi có phạm tội gì bản tòa cũng có thể bỏ qua. Từ nay về sau ta không muốn nhìn thấy mặt các ngươi nữa. Ánh Chúc, ngươi cũng vậy. Võ công của ngươi bản tòa không phải là đối thủ. Thế nhưng trong võ lâm Trời Nam có mấy người biết ngươi? Ngươi ở đây để giết bản tòa vì mục đích gì, bản tòa không muốn biết. Ngươi, Á Chung, Áng Chất và tất cả thuộc hạ của ngươi cứ đi đi. Ta không đủ tài đức làm bang chủ của các ngươi.

Nàng nói những lời đó mà có cảm tưởng như muôn ngàn mũi dao đang rạch nát từng tấc dạ. Mạc An Ánh Chúc ba người cùng đám thuộc hạ năm mươi tên đều đứng lên. Hắn khom người vái Trần Triệu Quốc Vân một vái:

‒ Ngũ Bang Chủ từ nay bảo trọng. Tại hạ đi đây. Tại hạ sẽ mãi luôn ghi nhớ giọng nói, tiếng cười của Ngũ Bang Chủ. Trời có trở gió thuộc hạ xin Bang Chủ nhớ mặc nhiều áo. Chuột có chạy ra đường Bang Chủ cũng nên cẩn thận. Ân tình này thuộc hạ khắc ghi tận đáy lòng. Non xanh còn đó, nước biết còn đây, mai sau ngày nào gặp lại không ai biết được. Bang Chủ đừng quá nhẹ dạ và thuộc hạ phải thật nhẫn tâm. Duyên của chúng ta đến đây là cạn, tình của chúng ta đến đây cũng dứt. Mạc An Ánh Chúc này cáo từ.

Mạc An Ánh Chúc dẫn bọn thuộc hạ bỏ đi một mạch. Đám bang chúng Giao Long Bang ở bãi đóng thuyền nhìn chúng với ánh mắt đầy hận thù. Trần Triệu Quốc Vân trông theo. Nước mắt vẫn chảy đều trên đôi gò má hồng hào mịn màng của nàng. Chưa bao giờ nàng thấy cõi lòng thê lương và tan nát như lúc này. Nhìn bóng đám phản đồ khuất dần theo bờ sông mà nàng cảm tưởng từng khúc ruột bị vùi sâu dưới đáy mộ địa. Hồ Thị Vu Đề lạnh lùng:

‒ Cá Chép. Chị đã đuổi bọn chúng ra khỏi bản Bang. Từ nay bọn chúng không còn là thuộc hạ của chị.

Trần Triệu Quốc Vân kinh hoàng:

‒ Đề… Đề… em… em…

Hồ Thị Vu Đề hòa hoãn lại đôi chút:

‒ Bọn phản đồ ra khỏi đất của Giao Long Bang sẽ không còn người của bản Bang nữa. Những tội ác chúng phạm ở đây sẽ trở thành chuyện của võ lâm. Bắt chúng đến Long Võ Trang quy án là điều nên làm.

Cô nhìn quanh:

‒ Trước mặt thuộc hạ em đã hứa nghe lời chị nên em không thể đích thân đuổi theo. Nhưng em có thể nhờ người khác đuổi theo bắt chúng.

Trần Triệu Quốc Vân tái mặt. Nàng không còn lạ gì với tính tình cứng rắn và quyết đoán của Hồ Thị Vu Đề. Đề đã nói như vậy Trần Triệu Quốc Vân không thể biện bác. Nàng chỉ biết thầm kêu khổ. Hồ Thị Vu Đề nhìn Thái A:

‒ Chị có thể nhờ Thái A thay mặt chị đuổi theo đám sát nhân để bắt họ quy án hay không?

Cô gái mới 19 tuổi còn ngây thơ chưa biết hết chuyện đời nghe Đề hỏi vậy không khỏi giật mình. Cô ấp a ấp úng hết nhìn Trần Triệu Quốc Vân lại nhìn Đề. Cô đọc được sự thỉnh cầu trong ánh mắt của Giao Long Ngũ Bang Chủ và cũng hiểu được tầm quan trọng trong lời nói của Đề. Tất cả do cô quyết định và Thái A biết một trong hai người sẽ thất vọng vì lựa chọn của cô.

‒ Thái A cứ việc suy nghĩ.

Thái A nhìn xung quanh. Bọn thuộc hạ đều hướng về cô để nghe câu trả lời. Trời đã quá trưa, ánh nắng gay gắt cùng những làn gió nhẹ càng làm nặng cõi lòng. Nước sông Tiên Yên vẫn chảy êm đềm làm sao cho tim cô đập nhẹ nhàng hơn. Bãi chiến trường bắt đầu được thu dọn. Xác người được chất ngay ngắn một nơi. Thuộc hạ bị thương đều được băng bó và chăm sóc cẩn thận. Thái A hít một hơi thật sâu như dằn những cảm tình riêng tư lại:

‒ Tỷ muội chúng ta yêu thương đùm bọc lẫn nhau và tiểu muội quý tình cảm đó hơn tất cả. Những ai làm Ngũ Bang Chủ của tiểu muội phải nhỏ nước mắt, tiểu muội sẽ bắt người đó phải chịu khổ.

Hồ Thị Vu Đề không nói gì thêm nhưng Trần Triệu Quốc Vân nhẹ giọng:

‒ Em quyết định thế chị không cản. Mai sáng là ngày quan trọng của Đề, mong em về kịp lúc.

‒ Tiểu muội đã hiểu ý ngũ tỷ tỷ.

Khưu Nhi Chiêu Linh vừa nghe Thái A nói xong, nàng lập tức vào một nhà kho chứa vũ khí gần đấy để lấy ra mười mũi tên bằng gỗ đinh đưa cho Thái A. Thái A lẳng lặng cho mười mũi tên vào giỏ chung với hai mũi tên đồng ở trên lưng.

‒ Khưu Ni Chiêu Linh, Vương Trân Linh, Trâu Lồng, Trâu Cày, Trâu Chạy, Trâu Kéo, Trâu Ngủ, Trâu Gặm, Trâu Lười, Trâu Húc và Trâu Đánh nghe lệnh.

‒ DẠ!

‒ Chuẩn bị hành trang kỹ càng để cùng nhau đi bắt kẻ ác quy án.

Thái A dõng dạc ra lệnh và những người nàng nêu tên lập tức chuẩn bị hành trang. Khưu Ni Chiêu Linh và Vương Trân Linh là hai người bạn thân ngang tuổi của Thái A. Chín Trâu là chín người đội trưởng hiện đang có mặt tại bãi đóng thuyền. Người nào cũng thân hình vạm vỡ và võ công kiệt xuất. Nét rắn rỏi trên mỗi khuôn mặt như nói lên sứ mệnh này dù cam khổ họ quyết không từ nan. Sau khi chuẩn bị xong, Thái A quay người chào Trần Triệu Quốc Vân rồi đi thẳng một mạch theo hướng Mạc An Ánh Chúc và đám phản đồ lúc nãy. Cung tên được mang trên lưng, bộ võ phục được nai nịt lại chỉnh tề, vật dụng được đem theo đầy đủ. Thái A hiên ngang bước đi trong muôn ánh mắt nể vì và ngưỡng mộ của bang chúng. Trần Triệu Quốc Vân nhìn theo mà tấc dạ bâng khuâng.

Thái A đi cùng đoàn người đi dọc bờ sông Tiên Yên được hơn một dặm thì dừng lại. Cô khom người xuống đất để quan sát cây cỏ xung quanh. Cô đưa mũi hít hít lên một vài cọng cỏ, lá cây rồi lại hít hít trong không khí:

‒ Họ không theo dọc bờ sông về hướng tây bắc nữa mà đổi sang chính bắc.

Khưu Ni Chiêu Linh mỉm cười, để lộ ra hàm răng đều đặn:

‒ Thợ săn giỏi nhất của Giao Long Bang đã định hướng được con mồi. Tất cả chuẩn bị chưa?

Chín Trâu cùng trả lời:

‒ Dạ rồi!

Vút! Thái A như một làn hơi nhẹ lướt mình về phía trước với tốc độ nhanh hơn gấp nhiều lần mũi tên bắn. Những người đi theo cô không một chút chậm trễ cũng dùng khinh công thượng thừa theo sát phía sau. Họ đuổi được nửa canh giờ thì Thái A ra lệnh:

‒ Đổi sang hướng đông bắc.

Họ tiếp tục theo đuổi. Có khi chuyển sang hướng tây bắc, có khi chuyển hẳn về hướng đông rồi vòng về hướng nam. Mỗi lần Thái A ra lệnh là những người đi theo rắp rắp tuân theo. Không ai thắc mắc đến nửa lời. Đến một khu rừng, Thái A dừng lại và quan sát cây cỏ xung quanh:

‒ Họ chia ra làm hai toán. Khá lắm. Trân Linh muội dẫn năm Trâu theo hướng chính bắc. Kẻ chiến bại của muội đi theo hướng đó. Những người còn lại đuổi theo về hướng tây bắc. Nếu như chúng ta không gặp lại thì dùng sông Tiên Yên làm mốc. Nếu gặp nguy hiểm thì rút về hướng sông để có thêm viện binh. Nếu mất dấu vết cũng đến đấy chờ.

‒ Chị đừng lo, mũi em cũng thính lắm không để mất con mồi đâu.

Nàng nói chưa dứt lời mà bóng nàng đã xa khuất sau mấy lùm cây. Thái A đuổi theo hướng tây bắc được nửa canh giờ nữa.

‒ Chiêu Linh, Trâu Húc và Trâu Đánh đi về hướng tây bắc. Trâu Ngủ và Trâu Lười đi theo tiểu muội về hướng chính tây.

Lúc đó trời đã về chiều. Thái A theo đuổi bọn phản đồ đã gần ba canh giờ. Cô dựa vào chiếc mũi vô cùng bén nhậy nên biết được đã đuổi gần kề.

‒ Càng đến gần chúng ta càng nên cẩn thận.

Trâu Ngủ như tên gọi, có tướng mặt như người mới ngủ dậy và giọng nói cũng tương tự:

‒ Thái A em nghĩ bọn người đó là thế nào? Anh nghĩ bọn chúng đến ở ẩn trong Bang hai năm nay ắt có ý đồ rất đen tối.

Thái A chưa trả lời thì Trâu Lười đã nói:

‒ Đuổi theo cả nửa ngày, anh mệt lắm rồi Thái A ơi. Đầu hoa, mắt váng, tay chân lẩy bẩy, miệng khô, tai ù, tim đập thình thịch, anh cứ ngỡ mình là trâu đang kéo cầy thật đấy.

Thái A bật cười:

‒ Ca ca lười quá đi, ráng đuổi theo một chút nữa. Chưa dùng đến một phần công lực mà đã kêu trời như bộng…

‒ Trời sập tối rồi còn đâu…

‒ A ca ca nói sai, trễ lắm mới cuối giờ thân thôi mà. Tiểu muội nghĩ bọn người đó cố tình ám sát Ngũ Bang Chủ nhất định sẽ không rút lui êm thắm. Hai ca ca cẩn thận.

Trâu Ngủ chen vào:

‒ Giờ dậu đi ngủ là vừa, phải chi có ổ rơm đâu đây. Thật là tức giận bọn này gây nên chuyện. Hừ hừ…

‒ Một người thì lười, một thì ham ngủ. Tiểu muội không bắt hai ca ca đi theo, nói không chừng hai ca ca đã ôm nhau lăn đùng ra ngáy to hơn sấm lúc nào rồi cũng nên.

Ba người vừa nói chuyện vừa dùng khinh công thượng thừa đuổi theo kẻ địch xuyên qua hết khu rừng này đến khu rừng khác và chẳng mấy chốc đến bờ sông Tiên Yên. Ba người cùng vượt sông nhắm hướng tây đuổi theo.

Đến một khu rừng thưa ở chân dãy núi Đông Triều thì trời nhá nhem tối. Vùng núi Đông Triều còn được gọi là cánh cung Đông Triều vì có hình dạng như cánh uốn cong đưa lưng ra biển. Dãy núi chạy từ biên giới Tống Việt xuống và là ranh giới của hai lộ Hải Đông và Bắc Giang. Thấy phía xa xa thấp thoáng bóng người, Thái A nói lớn:

‒ Con mồi đã tìm thấy, trâu bây giờ sẽ thành kễnh. Ba người phân ra.

Bóng người phía xa lại mất dạng, Thái A vẫn một mực đuổi theo. Bỗng nhiên cây lá xung quanh xạc xào như có ai rung động mạnh. Cô vận công nói lớn:

‒ Các vị có hai đường lựa chọn. Một là ngoan ngoãn chịu trói, hai là đích thân ta trói từng người một.

Có tiếng văng vẳng khi gần khi xa vang lên, âm thanh nghe ma quái rùng rợn:

‒ Những tưởng con bé Đề đến, nào ngờ người đến là một con bé càng non nớt hơn. Đáng giận, đáng hận.

‒ Người đáng giận phải là Ngũ Bang Chủ cớ sao lại là Mạc An tôn giả?

‒ Vì người hôm nay chết là ngươi thay vì con bé Đề nên ta giận.

‒ Tôn giả vẫn còn nghĩ đến việc giết người ư?

‒ Ta còn nghĩ đến việc tắm máu thuồng luồng, sao ngươi lại hỏi?

‒ Vậy là lúc trưa tôn giả…

‒ Không chỉ đàn bà mới biết dùng nước mắt. Lần sau ta có gặp con bé Vân ta sẽ nghĩ đến từng rơi nước mắt trước mặt nó mà chỉ bêu đầu thay vì băm xác nó.

‒ Tôn giả… Tôn giả… Ngũ Bang Chủ tha tôn giả là một sai lầm. Đề tỷ tỷ…

‒ Con bé Đề ta sẽ hành hạ nó gấp vạn lần. Con bé Vân ngu ngốc thả cọp về rừng nhưng mỗ cảm được sát khí trong ánh mắt con bé Đề và đoán nó sẽ không bỏ qua. Ban trưa nó cố tình để lộ ra sơ hở để dụ mỗ, nhưng mỗ đâu có ngu. Tiếc là bây giờ nó không đến.

Víu víu víu. Hàng trăm mũi ám khí xung quanh bắn vào người Thái A. Cô vọt người lên cao để né tránh thì bên trên có một luồng kình phong hung ác hơn núi lở ập xuống đầu cô gái mới 19 tuổi. Sự nguy hiểm trong đường tơ kẻ tóc không khiến cô run sợ. Ngược lại khóe môi cô khẽ nhếch một nụ cười mỉm. Cô ngửa người ra phía sau vung đôi bàn tay lên. Lập tức nhiều món ám khí khác nhau đang hướng vào các yếu huyệt trên người cô liền nằm gọn trong đôi bàn tay xinh xắn. Cổ tay khẽ di chuyển, loạt ám khí bắn thẳng vào luồng kình phong.

‒ Chiêu thức của những đứa trẻ ranh không biết võ công còn đáng sợ hơn tôn giả.

Thái A lúc nãy bị chê là non nớt nên bây giờ cô chọc lại kẻ tấn công bằng hai chữ “trẻ ranh” để cho đối phương biết cô không phải là người dễ bị trêu ghẹo. Luồng kình phong từ phía trên phải rút lại và tránh né nhưng những loạt ám khí xung quanh người cô càng dầy đặc hơn. Đà phóng lên cao của cô bị giảm nhiều do dư lực của luồng kình phong cản lại lẫn sức phản xạ từ cái ném ám khí. Người cô sắp bị rơi xuống thì một luồng kình phong khác ở một bên hông đánh tới. Sự tấn công ồ ạt giữa kình phong và ám khí phối hợp với nhau rất chặt chẽ. Hiển nhiên kẻ địch không hề nói ngoa. Chúng ra tay lúc nào cũng dốc toàn lực để lấy tính mạng của đối phương bằng những chiêu thức cao thâm và hung hiểm. Lần này đích thân Mạc An Ánh Chúc xuất chiêu.

Nhưng thợ săn giỏi nhất của Giao Long Bang là một cô gái văn võ kiêm toàn, trí dũng ít kẻ sánh kịp. Cô dám dấn thân vào hang hùm ổ rắn thì đã có suy tính trước. Luồng kình phong ập đến cô khẽ xoay người đánh ra một chưởng bằng tay phải. Lơ lửng trên không thiếu mất điểm tựa, ban nãy cô phóng ra loạt ám khí nên cái chưởng này rất hời hợt. Hời hợt có suy tính.

Ầm! Người cô bị chấn động, đang đà rơi xuống trở thành bay vọt ngang. Cô dùng tay trái phóng ra một chưởng trong pho Giao Long Yên Lãng Chưởng theo hướng đang vọt tới. Một số ám khí bị đánh bay đi, một số khác nằm gọn trong tay cô. Bọn người mai phục tưởng là lần này Thái A sẽ rơi vào tử lộ, nào ngờ cô thoát khỏi sự nguy hiểm một cách dễ dàng khiến chúng vừa giận vừa thán phục. Trời lúc này vẫn chưa tối hẳn, Thái A đưa mắt nhắm định tình hình rồi khẽ lộn người để cho chân đi trước. Tay trái cô ném loạt ám khí mới bắt được để đà bay hơi đổi hướng và cả thân người cô cũng khẽ xoay. Đổi hướng có suy tính.

Thái A đã nhắm vào một thân cây cách nàng chưởng đối chưởng với ác nhân gần mười trượng. Hai chân cô co lại để đáp ngang vào thân cây to lớn bằng năm người ôm. Đôi guốc gỗ sao xanh có quai bằng dây mây trên chân cô lún sâu vào hơn một gang. Sự chấn động làm cả thân lẫn cành rung rinh không ngớt. Lúc ấy hàng loạt ám khí vẫn nối đuôi nhau nhắm vào người cô. Thái A cầm một mũi tên trên tay phải dùng đỡ gạt ám khí. Cô vận nội công rút chân ra, thân cây bị rách một mảng lớn và dùng đó làm điểm tựa phóng lên cành cây hơi chênh chếch phía trên. Trong khi đó tay trái của cô húc vào dây cung, cánh cung đang đeo chéo lưng liền vòng ra trước. Khi hai chân cô đứng vững trên cành thì nhiều luồng kình phong được phát ra. Phực phực phực phực… tiếng nhả dây cung như một chuỗi dài vô tận. Kèm theo đó là một mũi tên nhắm vào bóng đen như quỷ hiện chờn vờn xung quanh. Chỉ những cao thủ thượng thừa mới có thể nhận ra từng tiếng riêng biệt. Kẻ phàm phu chỉ có thể nghe giống một tiếng tù và hiệu lệnh trời đất núi rừng không một gián đoạn. Mũi tên bị nổ tung thành bụi mịn. Cành lá xung quanh bị Thái A bắn gẫy đứt lào xào rơi xuống tạo ra một khoảng trống cho tiện bề công thủ.

‒ Ta có lệnh bắt các vị đến Long Võ Trang quy án. Ngũ Bang Chủ cũng không muốn các vị bị chết trong tay…

‒ Ha ha ha bé con ngây thơ ngu muội. Luật trên đời mạnh được yếu thua. Mỗ đã giăng bẫy để mong con bé Đề đuổi theo mà sa lưới, nhưng mi đến nộp mạng thì mỗ không cản.

‒ Tôn giả từng là thuộc hạ dưới quyền, vì sao lại tráo trở gian tà như thế này?

‒ Trên đời không có chính tà. Chỉ có kẻ thắng thua. Ta muốn làm gì không cần giải thích với ngươi.

‒ Cớ sao Mạc An tôn giả làm phản…

‒ Làm phản?

‒ … bản Bang?

‒ Mỗ có trung thành bao giờ.

‒ Tôn giả nên sám hối tội lỗi. Ta chưa có muốn đào mộ cho Mạc An tôn giả.

‒ Nhãi ranh chưa đủ tư cách.

‒ Hãy nhớ cánh cung này trong tay không bao giờ thiếu cách.

‒ Võ công Giao Long Bang của các ngươi thế nào ta học được ít nhiều. Nói thật, toàn là những thứ rác rưởi trông thật tởm mắt. Đao, thương, kiếm, chưởng, quyền, cước, côn, gậy chẳng có môn nào là không muốn nôn mửa khi nhìn thấy.

‒ Những gì tôn giả nói ta sẽ bắn trả lại cho hết.

‒ Chỉ có kiếm pháp của con bé Đề là đỡ chướng mắt một chút. Nhưng mỗ đã tìm ra cách phá giải rồi. Lần sau có gặp thây nó nát hơn chả cá.

‒ Mạc An tôn giả muốn nói gì mặc ý. Nhưng tôn giả xúc phạm đến tỷ tỷ ta thì tôn giả sẽ nếm đủ mùi vị của sự hối hận.

Đôi bên lời qua tiếng lại với nhau nhưng những đợt công thủ không bao giờ gián đoạn. Đứng trên cành cây, Thái A trông không khác một thần nữ oai dũng bất phàm. Những cơn gió nhẹ kèm với từng đợt kình phong làm các tà áo phất phơ. Thái A vốn dĩ rất xinh đẹp với nước da trắng ngần láng mịn, thân hình thon thả và nét mặt lúc nào cũng tươi vui. Sự ngây thơ trong trắng của cô gái mới lớn vẫn còn đó. Đôi má hồng hồng, đôi môi mộng mộng, đôi mắt hồn nhiên chưa nhuốm thương đau của bụi trần. Cô luôn kính trọng kẻ đối diện, bất kể kẻ đó là người như thế nào. Thái A biết Mạc An Ánh Chúc nói đúng vì chính cô cũng thấy mười một chiêu Giao Long Yên Lãng Chưởng hết sức bình thường. Lúc nãy cô sử dụng mấy thế là vì tình huống thích hợp chứ sở trường của cô là bắn cung và ném khí. Tuy biết rõ là thế nhưng nghe người khác, nhất là người từng là kẻ dưới quyền, chê bai võ công thấp kém thì lòng tự hào về Giao Long Bang không khỏi bị va chạm. Những đạo kình phong tiếp tục đánh dạt ám khí xung quanh người cô. Nhờ có thân cây to lớn chắn phía sau, Thái A tập trung hết về phía trước, trên dưới và hai bên.

Tiếng nói của Mạc An Ánh Chúc khi gần khi xa, khi đông khi tây nên Thái A chưa nhận được rõ vị trí. Cô dùng kình phong để bắn rơi những ám khí do đối phương ném. Mà ám khí thì lớp nọ nối lới kia đến hàng ngàn, hàng vạn. Ban đầu còn là những mũi đinh sắt, lưỡi dao, lưỡi búa nhưng bây giờ thêm cả lá cây, cành cây, cọng cỏ được những cao thủ biến thành võ khí chết người. Cô bị mấy mươi cao thủ bao vây nhưng không một chút nao núng. Đối phương có trận thế rõ ràng, vị trí luôn di động nên Thái A vẫn chưa hạ được người nào. Thấp thoáng một bóng hình, Thái A vừa nhận thấy ánh mắt không khỏi cảm thấy lạnh thấu xương. Đó là ánh mắt của ma quỷ chứ không phải người.

‒ Bé con sẽ thưởng thức Giao Long Yên Lãng Chưởng do chính mỗ phát chiêu. Giao long chết sóng yên biển lặng.

Mạc An Ánh Chúc từ xa vung song chưởng lên phát ra chiêu Giao Long Hí Thủy. Giao long giỡn nước làm cho sóng nổi tư bề. Thái A không khỏi kính phục kẻ thù trước mắt sử dụng chiêu thức ấy cao siêu gấp nhiều lần cô ban nãy. Cùng một chiêu thức nhưng sự biến hóa lẫn sức mạnh do Mạc An Ánh Chúc đánh ra cô mới thấy lần đầu. Không những thế mà sát khí ào ào dồn đến cũng đủ làm cho người xung quanh khiếp sợ. Mạc An Ánh Chúc không những thi triển Giao Long Hí Thủy thành một sát chiêu hung hiểm, hắn còn dùng nhiếp tâm thuật để khống chế tâm, ý, thần và thức của Thái A. Ác quỷ luôn làm người đời khiếp sợ là thế.

Nhưng nếu Thái A sợ thì cô đã không đuổi theo đến đây. Vút! Hai mũi tên bằng gỗ đinh cô đem theo được lắp vào cung và bắn ra cùng một lúc. Khi chưa nhận rõ mục tiêu Thái A không bao giờ để tốn tên một cách vô ích. Một khi Thái A nhận rõ mục tiêu thì chưa từng bắn sai đích. Hai mũi tên được cô dùng mười thành công lực bắn ra, tốc độ lẫn sức mạnh mấy ai bì kịp. Nếu Mạc An Ánh Chúc dùng mắt để sử dụng nhiếp tâm thì cô sẽ cho hắn mù mắt. Hai mũi tên hướng thẳng đến mục tiêu.

‒ Trò chơi trẻ con. Thuồng luồng mà tệ hơn cả thằn lằn đứt đuôi.

Mạc An Ánh Chúc vẫn không đổi chiêu thế. Đương nhiên hắn thấy rõ mũi tên nhắm thẳng vào mắt hắn nhưng hắn là người có bản lĩnh lẫn lòng can đảm phi thường. Hắn thét lên một tiếng, hai mũi tên đến cách đôi mắt không đến nửa gang tay thì thần lực nghiền nát thành bụi mỏng. Song chưởng vẫn đà tiến tới chỗ Thái A đang đứng trên cành cây.

Thái A thầm khen tài nghệ của Mạc An Ánh Chúc. Cô liền hướng lên phía trên đầu bắn ra nhiều phát kình lực. Những cành cây đầy nhánh xum xuê to hơn thân người bị tiện đứt phẳng lì như dao cắt. Cô đề khí phóng người lên cao hướng đến các nhánh cây. Thêm một loạt kình lực phát ra, nhiều phần của các nhánh cây bị nát thành nhiều mảnh nhỏ. Thái A giương cung lên bắn, những mảnh cây khác nào như cơn thác lũ đổ ập vào người Mạc An Ánh Chúc.

Ầm ầm. Chưởng lực của Mạc An Ánh Chúc đánh nát cả thân cây. Mặc dù Thái A đã đoán được thế tấn công và đã nhảy lên cao né tránh nhưng cô vẫn cảm thấy đôi chân tê buốt. Riêng gã mặt đen mặc dù đánh át thế công của Thái A nhưng hắn cũng không hoàn toàn vô sự. Tự nhiên hắn cảm thấy đầu bị nhức lên nhưng hắn vội vận công và định tâm lại. Hắn không khỏi rúng động trong lòng. Khi hắn giao thủ với Hồ Thị Vu Đề hắn nghĩ khắp Giao Long Bang chỉ có một người đủ định lực và nội công thi triển nhiếp tâm ngang cơ với hắn. Bây giờ Thái A có thể vừa tự vệ vừa phản công, đang trong trùng vây mà bình yên vô sự.

Thân cây đồ sộ bị đánh nát một khoảng nên lập tức ngã xuống. Thái A co đôi chân lại rồi đạp mạnh vào phần trên thân cây để vọt thẳng người ra xa. Cô để cho cả thân người xoáy như cơn lốc trong khi đó cô vẫn tiếp tục nhả dây cung để bắn ra khắp mười phía. Cùng lúc đó, tại một cây khác phía xa xa có pháo lệnh bắn lên. Thái A mỉm cười.

Mạc An Ánh Chúc quyết ý đuổi theo. Hắn cũng vọt người lên cao và đánh ra chiêu Giao Long Đằng Vân. Như những chiêu khác trong pho chưởng, chiêu Giao Long Đằng Vân là một chiêu thường, nhưng khi Mạc An Ánh Chúc sử dụng lại thành một tuyệt chiêu. Hắn không khác nào con giao long đang cưỡi mây trên bầu trời, bóng chưởng tỏa ra che kín một vùng. Chiêu này còn ác hiểm hơn chiêu Giao Long Hí Thủy khi nãy. Hơn thế nữa, trên hai mươi đồng đảng của Mạc An Ánh Chúc xếp thành hai hàng nối đuôi nhau để hợp nội lực phát ra chiêu Giao Long Độ Chúng. Ba luồng kình lực mạnh rung trời lở đất cuồn cuộn hướng về phía Thái A. Lần này, Thái A không khỏi cảm thấy kinh tâm.

Hai bóng đen đen đột nhiên hiện ra trước mặt chặn hướng phóng của Thái A. Cô thu người nhỏ lại và ngưng bắn những luồng kình phong để lướt qua giữa hai bóng ấy. Hai người vung chưởng lên, cũng là chiêu Giao Long Độ Chúng, để ngăn hai luồng chưởng lực từ đồng đảng Mạc An Ánh Chúc. Thái A xoay người lại và bắn về phía Mạc An Ánh Chúc hai mũi tên bằng gỗ đinh.

‒ Ca ca Trâu Ngủ, Trâu Lười có khác. Đợi mãi tiểu muội mới thấy bóng.

Muôn tiếng ầm ầm vang dội. Những luồng chưởng lực đối đầu với nhau làm rung động cả núi rừng. Chim muông hàng đàn rủ nhau đi lẩn tránh. Trâu Ngủ và Trâu Lười bị đánh bật ngược lại. Hai Trâu vung chưởng đánh lên cao cho đà rơi xuống đất được nhanh hơn. Trâu Ngủ nói vọng lên:

‒ Thái A em cứ tập trung vào tên phản phúc. Bọn tép riu kia để cho hai anh.

‒ Anh và Trâu Ngủ đã đi hết khu rừng để phá cạm bẫy của bọn chúng. Đâu đâu chúng cũng cắm chông dưới đất. Bây chúng ta có thể an tâm nhập trận.

Mạc An Ánh Chúc cả giận:

‒ Hay cho hai tên đầu trâu mặt ngựa kia. Hôm nay những con cá nằm trên thớt sẽ bị băm tại rừng Đông Triều này.

Trâu Ngủ và Trâu Lười không màng đến lời hăm dọa. Hai người dùng thân pháp nhanh nhẹn di chuyển dưới đất tập kích đồng đảng của đối phương. Từ lúc mới giao tranh một mình Thái A phải đối trận với mấy mươi người tuy không núng thế nhưng rất ít cơ hội phản công. Bây giờ có thêm hai Trâu góp sức cô càng tự tin hơn. Ở một thân cây khác phía xa xa, Thái A bắn theo những đợt ám khí do cô biến thành từ lá cành xung quanh để yểm trợ hai Trâu. Hai Trâu nhanh nhẹn đánh hạ được mấy kẻ phản đồ làm Mạc An Ánh Chúc nổi giận:

‒ Đối thủ của mi là mỗ này bé con. Chiêu Vạn Tiễn Xuyên Tâm của ngươi đâu sao không thi triển? Hay là mi sợ mỗ đã tìm được cách phá giải?

‒ Mạc An tôn giả, một mũi cũng đủ nói chi vạn tiễn.

‒ Khoác lác. Qua xác chết của ngươi con bé Đề sẽ biết chân tài của mỗ. Nội công của mi thua kém con bé Đề xa làm sao tranh được với mỗ.

Ở trên cao Mạc An Ánh Chúc hú lên một tiếng và phóng người về phía Thái A để đánh ra chiêu Giao Long Nộ Lãng. Sức mạnh của chưởng phong làm cành lá bị rơi gẫy nhiều nơi. Thái A cũng lao người tới và luôn tay nhả dây cung để đối lại sát chiêu. Trong khi đó Trâu Ngủ và Trâu Lười cùng phóng ra chiêu Giao Long Yên Ba để tập kích vào hai bên hông của Mạc An Ánh Chúc từ phía dưới.

Một mình Mạc An Ánh Chúc đối chiêu với ba cao thủ của Giao Long Bang không những không nao núng mà còn có vẻ khinh thường. Kình phong, bóng chưởng tàn phá cả khu rừng. Cỏ cây bị trốc gốc, cành lá rơi như mưa. Đôi bên đều dùng chân tài thực học của mình ra đối trận không chút nương tay.

Đùng đùng đùng. Nhiều pháo lệnh được nổi lên để khoảnh khắc thắp sáng bầu trời. Bây giờ đã tối hẳn, dù cao thủ có giỏi đến đâu tầm mắt cũng bị giới hạn. Đôi bên đều dựa vào trực giác, linh tính, đôi tai bén nhậy và sự cảm nhận của nhau để ra chiêu sao cho được ăn khớp. Do đó cuộc chiến càng khốc liệt và kinh khủng. Chỉ cần sơ sẩy, không những chính mình bị thương mà còn làm nguy hiểm đến người cùng phía.

Giao Long Bang chỉ có ba người nhưng toàn là cao thủ. Phía đối trận chỉ có mỗi Mạc An Ánh Chúc là phi thường hơn cả. Những người khác tuy không thể so với hai đội trưởng của Giao Long Bang nhưng cũng thuộc hạng hiếm có. Cho nên khi thấy pháo lệnh viện binh của Giao Long Bang nổi lên thì Mạc An Ánh Chúc không dao động trong tâm. Hắn biết một số thuộc hạ đắc lực nhất cũng gần đến nơi.

Đôi bên giao tranh thêm khoảng nửa khắc nữa thì phía đông đông bắc Á Chung dẫn một số thuộc hạ chạy đến và hắn hú lên để ra ám hiệu. Mạc An Ánh Chúc cũng hú lên nhưng theo một nhịp điệu bí mật của hắn để ra lệnh. Á Chung hiểu được liền định hướng và lao tới. Hắn tung ra một chiêu thức ngụy dị để tấn công Trâu Ngủ. Trâu Ngủ trả lại bằng chiêu Giao Long Thủy Để. Ầm! Cả hai cùng lảo đảo lùi lại. Trâu Ngủ đã nhận ra được kẻ đối chưởng với mình là ai:

‒ Tối nay mỗ sẽ bắt tên Á Chung này để trị tội.

‒ Khoác lác! Các ngươi chỉ là cái xác biết đi.

Hai người lao vào cuộc chiến. Thuộc hạ Á Chung dẫn theo dàn ra, một phần nhập trận với Mạc An Ánh Chúc, một phần dùng ám khí trợ chiến cho hắn.

Lúc này ở giữa không trung của khu rừng Thái A và Mạc An Ánh Chúc thi triển một cuộc chiến vô cùng ngoạn mục. Một bên là cao thủ tà đạo, những chiêu thức được tung ra toàn mang sát khí kinh người. Một bên là nhà thiện xạ siêu việt dùng hết tuyệt nghệ để tranh hơn kém. Mạc An Ánh Chúc có thuộc hạ trợ chiến bằng ám khí với những thế trận rất độc ác. Thái A với cánh cung trong tay khác nào rồng thiêng giữa trời. Nhất thời đôi bên không phân hơn kém và điều đó làm Mạc An Ánh Chúc càng điên tiết hơn. Hắn thầm suy tính nội công lẫn võ công của Thái A không thể bằng hắn. Nhưng tài bắn cung của cô quá điêu luyện. Kèm với khinh công vô cùng xuất sắc và cách công thủ bằng những tia kình phong tốn rất ít nội lực, một mình Thái A ở giữa trùng vây vẫn không bị áp đảo.

Phía đông đông nam có pháo lệnh của Giao Long Bang nổi lên. Áng Chất dẫn thuộc hạ từ hướng đó lao tới. Cũng như gã Á Chung, Áng Chất xông vào tấn công Trâu Lười dưới sự chỉ huy bằng tiếng hú của Mạc An Ánh Chúc.

‒ Mạc An tôn giả, viện binh của ta cũng sắp đến nơi.

‒ Mỗ đâu có lạ gì với pháo lệnh của bọn mi.

‒ Và tôn giả sẽ dần quen cảnh cá chậu chim lồng của cuộc sống mới, nếu tôn giả còn có cuộc sống mới.

‒ Phách lối!

Quả nhiên đúng lời Thái A nói. Không bao lâu sau Khưu Ni Chiêu Linh, Trâu Húc và Trâu Đánh đã đuổi đến nơi. Khi còn ở xa, Khưu Ni Chiêu Linh đã cảm giác được sát khí phát ra từ khu rừng. Đuổi đến gần nàng đã nhanh chóng ấn định được tình hình. Nàng định tâm rồi nói lớn:

‒ Á Chung mi chuẩn bị thua tập hai: nằm đo ván.

Nàng lao người tới và phóng ra chiêu Giao Long Giáng Vũ tấn công thẳng vào đầu Á Chung.

‒ Nhường cho Chiêu Linh đấy, anh đi bắt tép mò tôm để làm một bữa no nê.

Trâu Ngủ không tấn công Á Chung nữa mà chuyển hướng nhắm vào bọn thuộc hạ. Trâu Đánh mới đến, thấy trận chiến ầm ầm diễn ra trước mắt thì cảm thấy ngứa tay:

‒ Chiêu Linh, tập ba là chết đứ đừ phải không em?

Trâu Húc oang oang:

‒ Mẹ kiếp, hôm nay màn một cho cả nhà nó xuống sông Tiên Yên để rửa chân leo bàn thờ ngồi hết.

Trâu Đánh và Trâu Húc tiếp tay với Trâu Ngủ giao chiến với thuộc hạ của Mạc An Ánh Chúc. Giữa hai bên đều quen mặt với nhau nên trận đánh này không thuần túy đánh bại kẻ thù mà nó là một sự nhẫn tâm thanh lý môn hộ, huynh đệ tương tàn.

Khác với trận đấu lúc trưa, lần này Á Chung có thêm thuộc hạ trợ chiến nên Khưu Ni Chiêu Linh chưa thể áp đảo hắn ngay được. Nàng vung chưởng phát ra chiêu Giao Long Đối Ảnh tấn công Á Chung cùng đám thuộc hạ của hắn mà cũng là người quen của nàng. Á Chung cũng trả lại bằng chiêu Giao Long Đối Ảnh.

Ầm! Á Chung bị đánh bật về phía sau nhưng Khưu Ni Chiêu Linh không thể tiến lên được. Một màn ám khí bay phủ đầu nàng bắt nàng phải lùi lại xuất chiêu tự vệ. Nhân cơ hội đó, Á Chung chuyển người đánh ra một chiêu. Lần này hắn dùng môn võ bí truyền biến ảo nhiều hơn và sát khí cũng đậm hơn. Khưu Ni Chiêu Linh đề khí rút lui thêm mấy trượng để tránh loạt ám khí mới phóng đến. Nàng xoay người dùng khinh công thượng thừa để vọt thẳng lên một thân cây đồ sộ cao chót vót rồi lộn nửa vòng đề khí lao xuống. Nàng phóng ra chiêu Giao Long Giáng Vũ với cả sức lực. Ánh chưởng lập lòe, bóng chưởng dầy đặc phủ lên người Á Chung. Trong đôi mắt âm trầm sâu thẳm của hắn, không biết bao nhiêu bàn tay của Khưu Ni Chiêu Linh lập lòe phản chiếu. Hắn xuống trung bình tấn và cũng gom hết sức mạnh đánh lên cao một chưởng. Trong khi đó đám thuộc hạ một phần trợ chiến bằng ám khí, một phần phóng hướng vào người Khưu Ni Chiêu Linh.

Nhưng chúng không hoàn toàn thấy rõ. Sau lưng Khưu Ni Chiêu Linh là Thái A. Thái A đưa cánh cung nhắm xuống. Vèo vèo vèo. Bao nhiêu ám khí hướng vào người Chiêu Linh đều bị kình phong của Thái A bắn nát. Bọn thuộc hạ Á Chung thất kinh nhưng không hoảng loạn. Chúng cùng đề khí phóng chưởng lên trợ chiến cho hắn.

Ầm ầm ầm ầm. Mặt đất dưới chân đám người làm phản bị rạn nứt nhiều nơi. Cát đá lá hoa mù bay và xung quanh có nhiều hố lớn nhỏ. Khưu Ni Chiêu Linh nương theo lực phóng người lên cao hơn lúc nãy và xuất chiêu Giao Long Nhập Uyên bằng hết sức lực để tấn công vào mạn sườn của Mạc An Ánh Chúc.

Thái A đang giao đấu với Mạc An Ánh Chúc thì cảm được thế công của Khưu Ni Chiêu Linh khi nàng nương theo thân cây để vọt người lên cao. Thái A rút một mũi tên bằng gỗ đinh đẩy lui đối thủ rồi dùng khinh công bám theo phía sau Chiêu Linh trợ chiến. Mạc An Ánh Chúc thấy Thái A phân tâm liền xuất một sát chiêu bằng cây búa và phi thân lại tấn công Thái A. Thái A trợ chiến Khưu Ni Chiêu Linh biết thế nào đối phương cũng thừa cơ nên cô chú tâm đối đầu với Mạc An Ánh Chúc. Hắn tấn công Thái A bị Khưu Ni Chiêu Linh phát chưởng đánh vào mạn sườn. Kế dụ địch của Thái A thành công. Cô và Chiêu Linh vừa là bạn thân vừa xem nhau như chị em, tình nghĩa thâm sâu như biển. Hai người học võ, luyện võ chung với nhau nhiều năm nên khi sát cánh đối trận phối hợp rất nhịp nhàng.

ẦM! Một tay Mạc An Ánh Chúc đỡ chưởng của Khưu Ni Chiêu Linh, một tay vung búa chém ra nhiều đợt sát kình để đối lại tài thiện xạ của Thái A. Lực của ba người giáp công, nhiều tiếng nổ lớn phát ra làm cây lá bị xiêu vẹo. Kẻ phản đồ của Giao Long Bang bị đánh bay về phía sau hơn mười trượng. Sắc mặt của hắn lúc này nhìn đáng sợ hơn bao giờ hết. Khi trước hắn ở dưới quyền Trần Triệu Quốc Vân nên ít có qua lại với Thái A hoặc Khưu Ni Chiêu Linh. Hắn giao đấu với một mình Thái A mà trong thời gian ngắn chưa tìm ra cách thủ thắng mặc dù luôn tự tin võ công mình cao thâm hơn cô rất nhiều. Bây giờ thêm Chiêu Linh nữa khiến hắn quá đỗi tức giận. Hắn tự nhận xét rằng chưởng lực và nội công của nàng không mạnh bằng hắn, nhưng dù đôi bên song đấu dưới một canh giờ hắn tự nghĩ chưa nắm được bảy phần thắng. Hắn giận là vì Giao Long Bang có nhiều cao thủ, hắn tiềm ẩn hơn hai năm mà không biết hết. Nhưng cái làm hắn cảm thấy bực tức hơn cả là không riêng gì hắn và đám thuộc hạ công thủ nhịp nhàng, Thái A và những người tùy tùng phối hợp với nhau rất đều đặn.

Bỗng nhiên Mạc An Ánh Chúc cảm thấy bị áp lực nặng nề đè xuống thân người. Toàn thân hắn gai gốc nổi lên và nghe đau rát đến tận xương tủy. Dường như hắn bị đi mất tri giác xung quanh và bây giờ tâm trí chỉ còn cảm thấy mông lung, mờ ảo. Hắn vội định thần lại và xoay người đánh ra một chưởng và một búa với tất cả sức mình vì hắn cảm được một luồng chưởng lực hùng mạnh không thể tưởng đã ập đến. BÙNG! Mạc An Ánh Chúc bị chấn động toàn thân và bay về phía sau hơn mười trượng. Nội lực trong người hắn nhốn nháo khó chịu làm cho toàn thân tê rần. Đã rất lâu rồi hắn mới cảm thấy khiếp sợ lẫn giận dữ như lúc này. Những người Giao Long Bang phối hợp quá chặt chẽ. Nếu hắn không phải là kẻ dầy dạn kinh nghiệm và có thực tài thực lực hắn đã bị bỏ mạng qua cái chưởng mới rồi. Điều hắn không ngờ hơn là có kẻ thứ ba ẩn nấp tài tình chẳng để lộ sát cơ. Đến lúc cuối kẻ địch mới tung ra một chưởng hung hãn và sát thủ kinh người. Hắn nhận ra đó là chiêu thức trong pho Giao Long Yên Lãng Chưởng và người này, nếu có thua kém hắn thì sự thua kém nào có bao nhiêu. Đôi tai hắn văng vẳng nghe tiếng nói:

‒ Chị Thái A em đến trễ. Tên Áng Chất mai phục nhiều nơi nhưng em vẫn đuổi đến đây.

Tiếng nói của Vương Trân Linh nghe xa xa mà lại gần gần, phiêu phiêu hốt hốt nhưng khác nào sấm động trong lòng Mạc An Ánh Chúc. Hắn chia thuộc hạ ra làm ba toán mai phục ba nơi nhưng không nơi nào hắn thành công. Hắn định thần lại, hú lên nhiều tiếng dài và nhanh nhẹn dùng hết tài sức cùng thuộc hạ xung sát không nương tay.

Nói về Vương Trân Linh cùng Trâu Lồng, Trâu Cày, Trâu Chạy, Trâu Kéo và Trâu Gặm đuổi theo gã Áng Chất đến khu rừng. Ngay từ lúc ở xa nàng đã cảm thấy được sát khí từ bãi chiến. Nàng ra lệnh cho năm Trâu âm thầm len lỏi đến và quan sát tình hình để tìm cơ hội ra tay sao cho có nhiều hiệu quả nhất. Riêng nàng bọc ra phía sau Mạc An Ánh Chúc tìm cơ hội tấn công. Nhưng họ Mạc là kẻ tài hoa hơn người, trong lúc nguy cấp mà vẫn phát chiêu tự vệ một cách tài tình. Vương Trân Linh bị chưởng lực của hắn làm chấn động và bật lui lại. Phần vì đêm tối, phần vì còn thiếu kinh nghiệm lâm trận và phần vì chính nàng cũng không ngờ chưởng lực của họ Mạc lại cao cường và hung hãn đến thế nên nàng không kịp tiến lên tấn công chiêu thứ hai. Khi nàng nhận ra được đã quá trễ.

Những đợt ám khí vẫn không ngớt bắn về phía Thái A, trong đó có vô số bằng kim loại. Thái A rút trong người ra ba viên pháo lệnh và tung lên cao. Cô với tay tóm được vô số ám khí rồi lại ném trả. Ám khí đôi bên chạm nhau lửa bắn tung tóe. Ba viên pháo lệnh còn chơi vơi trên không bắt được lửa liền cháy xè xè. Thái A lập tức đề khí và canh đúng phương vị để phóng người lại và giương cung bắn ba viên pháo lệnh bay tít lên lưng trời. Mạc An Ánh Chúc biết được ám hiệu:

‒ Bé con, để xem Giao Long Trận của ngươi và mỗ ai hơn ai kém.

Khưu Ni Chiêu Linh nói lớn:

‒ Giun đất không bao giờ sánh được với Giao Long.

Khu rừng thưa trải qua một trận đánh long trời, nhiều cây bị gẫy đổ do chưởng lực và sát chiêu của đôi bên. Mạc An Ánh Chúc hú lên và cũng phát ra ám hiệu y hệt như Thái A. Đám thuộc hạ của hắn lập tức thay đổi đội hình và chiến thuật. Bọn chúng bây giờ tụ thành từng nhóm năm người với nhau. Các nhóm họp nhau vây quanh các người bên Giao Long Bang. Đứng trên một cành cây, Thái A lắp mũi tên gỗ vào cung.

‒ Tôn giả làm Ngũ Bang Chủ rơi lệ, bắt buộc ta làm tôn giả rơi máu.

‒ Lệ Giao Long Bang của mi còn phải rơi nhiều hơn lá trong rừng này.

‒ Ta có lệnh bắt sống Mạc An tôn giả để trị tội, không phải tìm cửa địa ngục cho tôn giả dẫn xác vào.

‒ Vậy mỗ sẽ biến cả Giao Long Bang thành địa ngục, bé con khỏi mắc công tìm.

Thái A bắn hết bốn mũi tên gỗ còn lại. Sau đó cô đeo lại cây cung trên lưng. Hai tay cô rút từ bên hông mười hai mũi dao nhỏ và ném ra. Cô dùng khinh công thượng thừa vọt người ra xa, song chưởng vung lên, bóng chưởng ẩn ẩn hiện hiện khắp nơi. Tất cả những hành động đó nhanh hơn một cái chớp mắt và cùng hướng về phía Mạc An Ánh Chúc. Gã họ Mạc thấy thế công vừa hung hiểm, vừa đẹp mắt lại vừa bàng bạc khắp đất trời thì tuyệt đối không dám khinh thường. Hắn múa tít cây búa lên để chống đỡ. Một lần nữa hắn có cảm tưởng như hàng ức vạn mũi kim châm từ mọi phía nhắm vào người hắn mà đâm tới. Hắn biết Thái A thi triển tuyệt chiêu Vạn Tiễn Xuyên Tâm liền vận công và liên tục nhảy nhót né tránh. Cây búa trên tay không ngớt tuôn ra những đợt kình lực ầm ầm như sóng xô biển lớn để chống lại các mũi kim châm.

Vương Trân Linh và Khưu Ni Chiêu Linh cũng rút mũi dao cất giấu bên hông ra và nhắm về hai tên Á Chung, Áng Chất. Hai tên đó lùi lại lẩn tránh thì hai nàng không đuổi theo mà lại nhắm vào Mạc An Ánh Chúc. Hai nàng sử dụng hư chiêu vô cùng ngoạn mục. Vì muốn trợ chiến cho Thái A nên phải ép hai đối thủ của mình lùi để được rảnh tay. Những mũi dao của hai nàng phóng ra tạo thành tầng lớp thứ hai bao vây Mạc An Ánh Chúc vào. Không những thế, tất cả cành, lá, cỏ, hoa xung quanh đều bị bóng chưởng của ba cô gái trẻ chi phối và điều khiển. Ám khí vây quanh trùng trùng điệp điệp. Trong khi đó chín Trâu xông vào đội ngũ của bọn phản đồ mà tấn công không chút nương tay. Bóng kiếm vầng đao va chạm vào nhau tạo thành những tia chớp nối đuôi lóe lên trong đêm tối.

Mạc An Ánh Chúc hét lớn. Hắn vận hết tất cả sức lực trong người để phản lại thế công của ba cô gái. Khi đông khi tây, thoạt cao thoạt thấp, hắn vẫy vùng như cây to trong trời bão. Màn đêm tăm tối càng u tối hơn với kình lực và tâm cảnh của hắn. Từng vệt sát khí tuôn ra liên miên không dứt để chọi lại tấm màn bao vây mỗi lúc thu hẹp dần.

Những kẻ tâm cơ khi giao chiến bao giờ cũng để cho mình lối thoát. Tâm cơ càng sâu thì nước cờ càng bí hiểm. Hai tên thuộc hạ đắc lực của Mạc An Ánh Chúc hiểu được Trân Linh, Chiêu Linh muốn trợ chiến cho Thái A nên chúng giả rút lui. Lùi một bước để tiến ngàn bước. Thừa cơ song Linh để tâm tấn công vào Mạc An Ánh Chúc, hai tên đó phóng hết ám khí phòng thân vào hai cô gái. Mục đích của hai gã là vừa giải vây cho chủ tướng vừa ép hai nàng phải nương tay và nhường bước.

Nhưng hai nàng không lùi bước và cũng không nương tay vì biết có chín Trâu trợ chiến. Chín Trâu không làm Vương Trân Linh và Khưu Ni Chiêu Linh thất vọng. Trâu Húc, Trâu Đánh, Trâu Ngủ, Trâu Lười dùng võ công thượng thừa của mình để bảo vệ hai nàng Linh. Trong khi đó Trâu Lồng, Trâu Cày, Trâu Kéo, Trâu Chạy và Trâu Gặm tấn công Á Chung và Áng Chất.

Đó là mục đích thứ ba của hai kẻ bất lương. Chúng cố tình để lộ sơ hở cho các Trâu tấn công thì thuộc hạ của chúng mới rảnh tay. Những tên thuộc hạ vô cùng đắc lực và hữu dụng. Trên bốn mươi người cùng nhảy lên và lao vào màn ám khí bao vây Mạc An Ánh Chúc làm Thái A giật mình và hơi khựng tay. Cô tuyệt không ngờ chúng lại cố ý hy sinh tính mạng cứu chủ tướng lúc này. Từ khựng tay thành nhẹ tay vì trong ánh mắt cô chập chờn hình ảnh Trần Triệu Quốc Vân rơi nước mắt bên cạnh từng tử thi. Một hòn đá vô hình nặng hàng ngàn vạn vạn cân đè lòng dạ cô trĩu xuống. Thái A dừng tay. Vòng vây bị dãn ra. Vương Trân Linh và Khưu Ni Chiêu Linh cũng bị sự thay đổi thình lình của Thái A làm dao động và chậm lại.

Phực, phực, phực. Tiếng này tiếp nối tiếng kia vang lên không ngớt. Thuộc hạ Mạc An Ánh Chúc có nhiều người bị ám khí chém nát thây. Chúng kêu la thảm thiết trước khi chết. Trong người chúng có tiếng nổ lốp bốp rồi từng đợt khói trắng bốc ra. Mạc An Ánh Chúc hú lên cùng vớ Á Chung và Áng Chất phát chưởng vào đám thuộc hạ để biến chúng thành những con thiêu thân bay về hướng Thái A. Tiếng gào thét càng thảm khốc hơn. Tiếng nổ càng nhiều và khói càng dầy đặc hơn. Thái A, Trân Linh và Chiêu Linh bị ép nên phải lùi lại. Màn ám khí của ba người hoàn toàn bị phá. Mạc An Ánh Chúc cùng Á Chung, Áng Chất và vài người thuộc hạ còn sống sót bỏ chạy lấy thân.

Khi hiểu rõ sự tình, Thái A đề khí phóng người theo thì cô hít phải khói trắng. Cô chạy được vài mươi bước thấy mũi bị cay khói nên đành dừng lại. Trong đêm tối cô muốn đuổi theo phải dựa vào chiếc mũi thính hơn người. Bây giờ mũi bị cay, hầu như mất hết hương giác. Thái A vận công, thấy khí huyết vẫn bình thường nên mới an tâm là khói kia không có độc.

Thuộc hạ Giao Long Bang thường đem pháo lệnh bên mình, tất nhiên bọn phản đồ kia cũng có. Thay vì bắn lên cao chúng cho nổ trong người để phát ra khói mới có thể dễ dàng bỏ trốn. Thái A muốn đuổi theo chỉ cần vận công nửa khắc là mũi sẽ trở lại như cũ nhưng những tiếng kêu la thảm thiết vẫn văng vẳng bên tai. Mạc An Ánh Chúc đã trốn thoát khỏi tay cô. Thuộc hạ của hắn nhiều người bị tử thương ắt hẳn Trần Triệu Quốc Vân không khỏi đau lòng. Trong chín Trâu có ai bị thương không, Thái A chưa rõ. Khinh công của Mạc An Ánh Chúc và đám thuộc hạ còn sống sót không thể so sánh với cô được. Hồ Thị Vu Đề đã đặt trách nhiệm lên vai cô, cô không thể để cho thất vọng. Nhưng cô làm cách nào cũng sẽ có người thất vọng. Đuổi theo hay rút lui? Thái A chần chừ mãi chưa quyết định.

‒ Thái A, Thái A! Em có bị thương không?

Tiếng gọi của Trâu Ngủ kéo Thái A trở về thực tại. Cô nhìn trời và đoán thời gian. Tuy còn sớm nhưng đường về Giao Long Bang là một đoạn khá xa. Trần Triệu Quốc Vân đã dặn, Thái A càng không tự cho phép mình vắng mặt vào ngày nhận chức bang chủ của Đề nên cô đành rút lui. Cô khẽ thở ra:

‒ Tiểu muội vẫn bình yên. Trong các ca ca có ai bị thương không?

Trâu Ngủ cười vang:

‒ Bọn Trâu các anh đâu quá đỗi tệ hại như thế? Cứng đầu cứng cổ lắm, không ai bị thương.

Hắn khẽ thở dài:

‒ Tên khốn kiếp Mạc An Ánh Chúc đúng là mưu trí hơn người. Hắn thấy em dùng pháo lệnh để lập Giao Long Trận thì hắn cũng làm theo. Ai ngờ cả hai bên đều phỉnh nhau vì không ai thật sự lập trận. Em hư trương thanh thế mục đích là dồn hắn vào vây. Ban đầu là hắn trúng bẫy, ai ngờ lại tương kế tựu kế hy sinh thuộc hạ để chạy lấy thân.

Thái A hơi trầm ngâm, sóng vai cùng Trâu Ngủ trở lại nơi vừa trải qua một cuộc chiến khủng khiếp. Giọng của cô có chút buồn buồn:

‒ Đáng lẽ tiểu muội phải đoán ra. Hắn cùng thuộc hạ bao vây một mình tiểu muội mà vẫn không thể đắc thắng trong thời gian ngắn. Khi Chiêu Linh và Trân Linh đến thì hắn đã nhận ra thế kém và tính kế bỏ chạy. Nếu như… nếu như tiểu muội…

Trâu Ngủ vỗ về an ủi:

‒ Thái A đừng quá cảm thấy thất vọng. Cứ xem tính khí của tên phản đồ, giữa ta với hắn chỉ có thể đấu sinh tử chứ không thể nào bắt sống.

‒ Muội biết…

‒ Em đừng quá lo nghĩ đến sự thất bại hôm nay. Cũng may là phản đồ bị ta phát hiện ra sớm.

‒ Muội lo không biết còn bao nhiêu Mạc An Ánh Chúc mà chúng ta chưa biết.

Trâu Ngủ thực tế:

‒ Đến lúc đó sẽ hay. Em lo xa thế này đâu được việc gì.

Lúc này trời đã tối om. Có vài Trâu đem theo đuốc bên mình nên lửa được thắp. Tiếng rên la của đám phản đồ ngày một yếu dần rồi im hẳn. Thấy hai người đến gần, Trâu Ngủ đốt một viên pháo lệnh rồi dùng nội công ném mạnh về phía Thái A. Hành động nhấp nháy, Thái A rút cây cung đang leo trên lưng xuống và giương lên để bắn lên trời. Hai luồng lực đạo hợp một, viên pháo lệnh bay lên cao cả trăm trượng nổ ra một quả cầu màu đỏ chói. Phía xa xa ở bờ sông Tiên Yên cũng có pháo lệnh bắn lên đáp lời.

Xác người la liệt khắp nơi. Nhìn đống tử thi mà trong lòng Thái A cảm thấy lạnh hơn tro tàn. Chiêu Linh đến gần cô như thể tìm lấy sức mạnh bên ngoài để thỏa lấp cái yếu đuối bên trong. Hai người nhìn nhau không nói nhưng tâm trạng trĩu nặng trĩu nề. Đêm tối rừng sâu nhưng vẫn sáng và cạn hơn lòng dạ con người. Trong lúc đánh nhau khí huyết hưng thịnh, tâm trí không mấy chú trọng đến việc khác. Sau khi cuộc chiến tàn, sự thật trở về và ập vào trước mắt. Các thi thể chưa đầy nửa khắc trước còn biết đi đứng nói nghĩ. Giờ đây chúng ngày càng lạnh dần theo lòng đất, lòng người. Tâm hồn hai cô gái trẻ đã bị vết máu làm úa lem. Cảm giác lần đầu tiên chính mình giết người, giết thật nhiều người, làm cho Thái A lẫn Chiêu Linh muốn nôn mửa. Trong đoàn người của Giao Long Bang, Trâu Lồng lớn tuổi hơn hết nên ra lệnh cho các Trâu:

‒ Bây giờ chúng ta đem các xác chết này đến bờ sông rồi dùng thuyền chở về tổng đàn. Ai có ý kiến?

Trâu Cày cười hề hề:

‒ Kiến thì không nhưng Trâu thì có. Chúng ta đào hố ngay trong rừng này rồi chôn chúng xuống, như vậy tiện hơn.

Vương Trân Linh đang dùng một ngọn đuốc để khám vội các tử thi liền xua tay:

‒ Không được, chúng ta phải xét kỹ trên người bọn này để mong biết chúng là ai. Mình nên đem hết về tổng đàn.

Trâu Lười dơ hai tay lên cao lắc đầu:

‒ Vậy là bắt anh phải cõng bọn này ra bờ sông? Eo ôi thế là còn gì buổi tối an nhàn của anh?

Hắn nói xong ngồi phệt xuống đất ra chiều mệt rũ rượi, thở không ra hơi.

Khưu Ni Chiêu Linh hít sâu vào và nói lớn:

‒ Phải cho anh hết lười mới thôi.

‒ Đừng đối xử với anh như vậy mà Chiêu Linh. Anh van em, anh lạy em.

Khưu Ni Chiêu Linh ráng cười lớn:

‒ Anh mà lạy được một vạn cái em sẽ tha.

Trâu Lười tiu nghỉu. Hắn ngồi một chỗ đập đập hai tay vào với nhau. Trâu Gặm còn tức giận bọn phản đồ nên không muốn động tay. Hắn dùng đòn tâm lý:

‒ Trời tối, rừng sâu, xác người la liệt, máu chảy cùng khắp… em không sợ ma hay sao Trân Linh mà đòi vác xác ra bờ sông?

Vụt. Khưu Ni Chiêu Linh dùng khinh công đến cạnh Trâu Gặm rồi đưa tay nhéo tai hắn:

‒ Anh dám dùng ma để nhát em?

Trâu Gặm la oai oái:

‒ Thiên linh linh, địa linh linh, Chiêu Linh đừng có chiêu vong linh, tha anh làm phúc.

Cả bọn Trâu cùng cười vang. Đối với họ, hai nàng Linh khác nào em ruột nên có cơ hội là đem ra đùa giỡn. Khưu Ni Chiêu Linh cảm thấy cõi lòng có chút thư thái trở lại. Trong khi đó Vương Trân Linh vẫn giữ yên lặng. Nàng nhẹ nhàng đến cạnh Thái A:

‒ Ở trong rừng này nhất định không có ma phải không chị Thái A?

‒ Tỷ à? Tỷ… tất nhiên… ma tỷ tỷ không sợ. Vì… trong rừng đâu có ma để sợ.

Một tiếng rú văng vẳng rùng rợn vang lên. Thái A cùng Vương Trân Linh cảm thấy lạnh người vội đảo mắt nhìn quanh thì nghe tiếng la hét:

‒ Ối ối Chiêu Linh tha cho anh.

‒ Con Trâu Đánh này không đánh không nghe. Anh còn giả tiếng ma tiếng quỷ em sẽ lột da đem làm trống chiêu hồn.

‒ Eo ôi dữ quá.

Trâu Lồng hỏi ý kiến nhưng Thái A không nói. Những người khác thì đùa giỡn nên hắn kéo tất cả về thực tại:

‒ Thái A là chúa tướng trong nhiệm vụ lần này. Anh quyết định đem tất cả ra bờ sông để chở về tổng đàn, em nghĩ sao?

‒ Muội thấy làm như vậy là có lý.

Cách bãi chiến trường không xa, trên những cành cây thưa có nhiều cặp mắt quái lạ theo dõi từng cử động một của Giao Long Bang. Một giọng nói trầm trầm, khô khốc chỉ đủ người gần đó nghe:

‒ Lão Thập Tam tự ý làm càn, để lộ hành tung, chiến bại và bỏ chạy, phá hỏng kế hoạch. Phế vật.

Giọng nói khác tàn nhẫn không kém:

‒ Tên rác rưởi làm không xong để ta phải thu dọn chiến trường.

Giọng nói thứ ba có vẻ cao hứng hơn:

‒ Thất bại của hắn mình giúp làm gì?

Giọng nói thứ hai trả lời:

‒ Hôm nay mỗ khát máu…

‒ Ngươi đừng điên sai chỗ. Cứ để lão Thập Tam gánh hết.

‒ Giết đám vô danh này chỉ thêm mất mặt. Thế cờ đã đổi, rút lui thôi.

‒ Mẹ kiếp thật là tức quá. Để ông nội đến đùa giỡn bọn nhãi ranh…

‒ Không được!

‒ Hừ.

‒ Tuyệt đối không được! Đó là mệnh lệnh.

‒ Tại sao?

‒ Giết bọn nhãi ranh này đạt được mục đích gì?

‒ Đỡ ngứa tay và nhàm chán.

‒ Mi chuyên uống máu nhưng máu không lên đến óc. Chả trách cứ ngu ngu ngốc ngốc.

‒ Không lẽ tha cho bọn chúng?

‒ Cứ để lão Thập Tam gánh trách nhiệm. Hắn bị hạ thì ngươi cũng có lợi.

‒ Á à…

‒ So với giết bọn nhãi ranh này, ngươi không lợi mà hắn có công. Suy nghĩ đi.

‒ Hừ hừ thật là khát, thật là tức…

Hơn mười người bí mật như làn khói sương vút đi theo hướng của Mạc An Ánh Chúc.

Thái A đang phân chia công việc thì lập tức lắp hai mũi tên đồng còn lại và giương cung. Cô quắc mắt nhìn về phía nhóm người bí mật vừa đi khỏi. Do dự một chút, Thái A hạ cung xuống và đeo lại trên lưng. Cô khẽ lắc đầu không nói. Hành động của Thái A không qua mắt được hai nàng Linh cùng Trâu Lồng. Hắn nhỏ nhẹ:

‒ Sát khí của hơn mười người đó kinh khủng thật. Mình không biết họ là ai. Họ bỏ đi chúng ta đừng nên gây thêm sự.

Đuốc đem theo không nhiều nên vài cây được cắm ở bãi chiến làm mốc, vài cây dùng để đánh dấu đường đi. Vương Trân Linh lột hết áo của hai xác chết và dùng dao cắt thành dây để bó lại. Nàng vực lên lưng xác người đang bầy hầy máu tươi vẫn chưa đông làm cho quần áo, tay chân và cả tóc tai đều dính đầy. Ngay cả khuôn mặt thơ ngây trong sáng của nàng cũng không tránh khỏi nhiều vết máu chảy dài xuống. Nàng nở nụ cười hồn nhiên để lộ ra hàng răng đều và khít khao:

‒ Chúng ta bắt đầu đi chứ các anh Trâu.

‒ Ừ!

Ánh mắt ngây thơ trong sáng nhưng kiên cường của Vương Trân Linh mang nhiều ý nghĩa hơn lời nói. Nếu không chính mình đối diện sự thật và phấn đấu vượt qua, chẳng có ai khác làm cho mình điều đó. Thái A chợt hiểu ra. Giao Long Bang cũng như cô, còn phải gặp phải nhiều sóng gió hơn nữa. Cái khó khăn trước mắt chỉ là hòn đá nhỏ tạm che những dãy núi sừng sững đầy chông gai phía sau. Thái A đã quyết tâm. Cô cũng làm tương tự. Vương Trân Linh đi đầu rồi đến Trâu Gặm. Đoàn người nhắm hướng về phía sông sông Tiên Yên mà đi. Mỗi người đem theo hai xác chết mà chỉ đem hơn một nửa.

Sông Tiên Yên dài trên ngàn dặm bắt nguồn từ đỉnh Ba Lanh chảy sang Tống rồi mới vòng trở lại Đại Việt. Vì đây là vùng núi non hiểm trở có độ dốc lớn nên lượng nước của sông chênh lệch rất nhiều. Vào mùa khô nước thấp sông trơ ra nhiều ghềnh đá. Đến mùa mưa thì nước dâng cao và chảy xiết. Vì Tiên Yên là con sông quan trọng đối với Giao Long Bang nên lúc nào cũng có thuyền ngược xuôi tuần tiễu. Thuộc hạ còn dùng sông để đi lại chăm sóc các vườn cây ăn quả, ruộng lúa phì nhiêu và những khu rừng bạt ngàn trồng lấy gỗ. Do sự khác biệt giữa hai mùa, dùng thuyền nhỏ thuận lợi hơn.

Khi Thái A và hai nàng Linh lần lượt vượt sông Tiên Yên, pháo lệnh đều có bắn lên để làm dấu nên có đến ba chiếc thuyền nhận tin tiếp ứng. Đám bang chúng lựa chọn một khúc sông tương đối êm và hai bên bờ trống trải làm nơi cắm sào. Pháo lệnh cứ cách khoảng được bắn lên để làm mốc. Trên thuyền vật dụng cần thiết không thiếu món nào. Trời sụp tối, đuốc được thắp lên chiếu sáng một vùng. Thuộc hạ lên bờ canh phòng cẩn thận.

Sau mấy lùm cây có tiếng động phát ra, bang chúng Giao Long Bang tay nắm chặt các loại binh khí, mắt đăm đăm quan sát. Soạt soạt soạt. Ánh đuốc len vào, có đôi mắt long lanh sáng rực trong bóng tối chiếu sáng. Tiếp theo là ba cái đầu máu chảy lênh láng ló ra. Mái tóc luộm thuộm xõa xuống. Nhiều cánh tay lắc lắc vào cành lá. Một thân người, mà không giống một thân người, ló dạng nguyên hình. Quần áo bị rách nhiều chỗ. Đôi mắt vẫn chiếu sáng rực, mặt dính đầy máu nên nụ cười hàm tiếu trên môi vừa ma quái vừa rùng rợn.

‒ Có ma! Có ma!

‒ Ngươi là ai?

‒ Anh em hãy cẩn thận.

Một thân người biến thành ba thân. Hai thân lập tức mọp xuống đất, một thân vút lên cao tiến tới. Đám thuộc hạ Giao Long Bang kinh hoảng, lăm lăm vũ khí tấn công thì nghe tiếng kêu ơi ới:

‒ Ma đâu? Ma đâu?

‒ Ý… a… ma này biết nói, các anh em phải cẩn thận!

‒ Là em đây mà, Vương Trân Linh đây mà.

‒ Trời đất quỷ thần!

Đám bang chúng nhận ra là người nhà thì ngừng tay lại.

‒ Trân Linh em làm chuyện ma quái ú tim gì thế?

‒ Sao mà máu chảy đầy người, chị Trân Linh bị thương nặng?

‒ Trên thuyền có thuốc cầm máu trị thương đó chị.

Vương Trân Linh xua tay trả lời:

‒ Không không, đây không phải máu của em, mà của hai xác chết kia.

‒ Ối giời ôi chết tôi, chết mất tôi!

Tiếng Trâu Gặm kêu than. Hắn gục người dưới đất tại bìa rừng làm tất cả rúng động. Lúc đó Thái A, Khưu Ni Chiêu Linh đã ra đến. Hai nàng và Vương Trân Linh đến gần xem xét. Chỉ thấy Trâu Gặm nằm co dưới đất ôm bụng lại người hắn run run. Đôi mắt hắn nhắm nghiền và nước mắt tuôn nườm nượp:

‒ Ma nữ Trân Linh ba đầu sáu tay, mặt dính đầy máu, nhe răng nhe lưỡi… ối giời ôi chết tôi mất.

Hắn chịu không nổi nữa mà lăn lộn dưới đất cười vang như sấm. Bọn thuộc hạ ngoài bìa rừng nhận ra cảnh vừa rồi cũng ôm bụng cười theo.

‒ Nếu đó là Chiêu Linh thay vì Trân Linh càng đúng biết mấy!

Vụt. Chiêu Linh cầm một ngọn đuốc lên dí vào mặt Trâu Gặm:

‒ Anh còn bỡn cợt nữa em đổi tên anh thành Trâu Thui.

‒ Cô Chiêu nhà ta dữ quá. Mà mình đã có chín Trâu rồi còn gì.

Những người Giao Long Bang lại cười vang. Bỗng nhiên họ nghe tiếng bõm thật lớn. Khi nhìn kỹ lại đã thấy Vương Trân Linh đang bơi dưới sông.

‒ Chị Phúc ơi trên thuyền không có đồ để thay.

‒ Ấy a…

Bị chọc là ma nữ vì trên người dính đầy máu tươi trong khi đó rượt đuổi kẻ địch cả ngày trời nên Vương Trân Linh cảm thấy dơ dáy khôn cùng. Hơn nữa, đánh nhau trong rừng rồi lại vác xác ra ngoài nên áo và váy bị vướng cây rách nhiều nơi. Nàng ra đến bờ sông liền nghĩ ngay đến việc nhảy xuống tắm mà quên mất là thuyền tuần tiễu không có mang đồ cho nàng thay.

‒ Đàng nào cũng ướt, tắm cho sạch vết máu.

Ầm ầm. Thái A và Khưu Ni Chiêu Linh cũng để nguyên áo sống trên người mà nhảy xuống sông. Trong khi các Trâu còn sắp xếp xác người ngay ngắn vào một chỗ bên bờ sông thì Trâu Lười đã lên thuyền đem xuống một bình rượu. Hắn ngồi rung chân, ngửa mặt nhìn trời, nhìn sông, nhìn mọi người xung quanh mà ngả người gật gù ra chiều rất thư thái bên cạnh đống xác chết. Trâu Lồng biết ba cô gái ưa chuộng sạch sẽ nên ra lệnh cho các Trâu và thuộc hạ:

‒ Trong rừng còn hơn 20 xác người. Có xác cụt tay, có xác mất chân. Do đó chúng ta chặt cây làm cáng đem hết ra đây. Ngoài này đã có Thái A và hai Linh, không cần cắt người canh gác. Nhưng trước hết dọn dẹp ba con thuyền để đem xác người lên. Tất cả theo ta làm việc.

‒ DẠ!

Thuộc hạ Giao Long Bang lao vào công việc một cách hăng say. Chỉ riêng Trâu Lười vẫn ngồi đấy ngất ngây với bình rượu. Hắn khẽ nói thầm: “Đến lúc cuối cùng các ngươi dám vì chủ tướng mà hy sinh. Tiếc là chúng ta đột ngột trở thành kẻ khác chiến tuyến nhưng lòng dạ trung can mỗ không khỏi cảm thấy kính phục. Dù sao mỗ cũng không hối hận từng quen biết các ngươi.” Hắn đổ xuống đất ba chung rượu đầy.

‒ Thưa cô Thái A và hai cô Linh, ở xa xa có một chiếc thuyền lớn cắm sào quan sát chúng ta từ hồi chiều.

Nghe thuộc hạ báo cáo, Thái A mới để ý cách đó không xa có một chiếc thuyền. Trên thuyền cũng đốt đuốc. Cô đi sau Trâu Gặm nên vừa ra khỏi rừng Trâu Gặm đã làm náo lên nên cô không để ý xung quanh. Sau đó thấy Vương Trân Linh tắm sông cô cũng làm theo. Chiếc thuyền lạ nhổ sào từ từ tiến lại gần. Thuyền không treo cờ nên không nhận ra là của ai. Thái A lên một chiếc thuyền của Giao Long Bang để quan sát. Cô nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt tuổi trên năm mươi đứng ở mũi thuyền thì khẽ cúi đầu chào. Thuyền lạ đến sát bên, ông ấy cung tay nói lớn:

‒ Tại hạ Tô Từ Vũ, nhị bang chủ Thủy Tinh Bang, xin được nói chuyện với người chỉ huy của Giao Long Bang.

Đúng như tên gọi, Tô Từ Vũ có dáng người cao lớn, khí thế hiên ngang và tiếng nói như chuông đồng. Nghe qua lời xưng hô Thái A khẽ giật mình và nhìn hai nàng Linh. Khưu Ni Chiêu Linh thì khẽ gật đầu còn Vương Trân Linh ra chiều nghĩ ngợi. Thái A biết Trần Triệu Quốc Vân nhiều lần từ chối không gặp mặt người của Thủy Tinh Bang. Tiếng là Thủy Tinh Bang muốn liên kết với Giao Long Bang nhưng sự thật là hoàn toàn nhờ Giao Long Bang nâng đỡ về cả hai mặt buôn bán lẫn chuyện võ lâm. Trong khi đó Giao Long Bang tự lượng sức, không muốn quang gánh nặng thêm. Trần Triệu Quốc Vân ra lệnh từ trên xuống dưới hễ gặp thuyền của Thủy Tinh Bang thì né tránh. Nhưng tối hôm nay Thái A có muốn né tránh cũng không được. Tô Từ Vũ lên tiếng mở lời trước. Dù Thủy Tinh Bang gần đây có suy yếu thế nào đi nữa thì họ Tô cũng là người đứng thứ hai sau bang chủ Tô Từ Lôi nên Thái A không thể phớt lờ. Cô nhìn xung quanh tìm Trâu Lồng vì muốn nhờ hắn đứng ra thay mặt cô. Trong các Trâu thân phận của hắn lớn nhất và tuổi cũng cao nhất. Nhưng Trâu Lồng đã trở vào rừng. Thái A nhìn Khưu Ni Chiêu Linh ngầm ra dấu, Khưu Ni Chiêu Linh trả lời:

‒ Tiểu nữ là thống lĩnh Khưu Ni Chiêu Linh cùng với chị em là Thái A và Vương Trân Linh xin chào Tô nhị bang chủ. Không rõ tối hôm nay Tô nhị bang chủ đi đâu đây?

Hai nàng Linh đúng là thống lĩnh, chức vụ trên cả chín Trâu. Khưu Ni Chiêu Linh nói mập mờ vì không muốn bộc lộ thân phận của Thái A là em Trần Triệu Quốc Vân. Tô Từ Vũ không ngờ tối hôm nay lại gặp mặt thêm “ba” vị thống lĩnh của Giao Long Bang nữa nên rất mừng. Lần nào ông đến đưa danh thiếp cho Giao Long Bang cũng chỉ gặp có mỗi Nguyễn Tử Mộng Linh. Ông nghĩ rằng ba cô gái trước mắt cũng ở dưới quyền Trần Triệu Quốc Vân nên không vui mừng sao được.

‒ Hồi sáng nay tại hạ có đến tổng đàn quý Bang xin gặp Ngũ Bang Chủ nhưng không được nên đành dùng thuyền đi dạo trên sông Tiên Yên này. Nào ngờ bây giờ lại gặp các vị.

Bất kể là tuổi tác hay thân phận Tô Từ Vũ đều trên hẳn ba người, nhưng ông xưng tại hạ tỏ ý nhún nhường và kính trọng. Thái A biết rõ thâm ý của Tô Từ Vũ nên thầm kêu khổ.

‒ Không biết Giao Long Bang có việc gì mà nhiều người chết thế kia? Tại hạ giúp gì được chăng?

Vì đám phản đồ vẫn còn mặc quần áo bang chúng Giao Long Bang nên Tô Từ Vũ hiểu lầm.

‒ Giao Long Bang tiểu nữ gặp phải cường địch không rõ lai lịch. Khi đuổi đến đây thì xảy ra trận đánh nhau nên có nhiều người chết như vậy.

Khưu Ni Chiêu Linh nói cho qua chuyện. Tô Từ Vũ thấy rõ những vết thương trên xác người không khỏi rùng mình. Có kẻ toàn thân bị chém nát bấy. Có xác cụt tay cụt chân. Áo, váy trên người ba cô gái ướt mem và vết máu loang lổ nhiều nơi. Tô Từ Vũ cho là ba cô đều bị thương, đi lại không tiện. Ông đốc thúc thuộc hạ phụ giúp Giao Long Bang chặt cây làm cáng và đem xác người lên thuyền. Hơn 40 thi thể ba chiếc thuyền chở không hết nên phải đóng thêm bè gỗ. Trong tình thế đó Thái A biết là không thể cùng thuyền xuôi dòng về tổng đàn Giao Long Bang với bang chúng. Cô ngầm ra hiệu cho song Linh hễ xong việc thì lập tức từ biệt Tô Từ Vũ và dùng khinh công để đi riêng. Mục đích chính của cô là tránh mặt Tô Từ Vũ. Nhưng Tô Từ Vũ muốn kết thân với Giao Long Bang nên bắt chuyện này đến chuyện khác. Khi xong việc đâu đấy, Thái A đành muối mặt:

‒ Ba chị em tiểu nữ bận có việc đi trước, xin Tô nhị bang chủ ở lại.

Tô Từ Vũ làm gì không hiểu ý nên cố tình giữ chân:

‒ Thuyền Giao Long Bang không đủ chỗ trong khi thuyền của tại hạ còn dư. Ba vị thống lĩnh bận việc tại hạ không cản, nhưng bang chúng có thể đi nhờ thuyền của tại hạ về tổng đàn. Dù sao đêm nay tại hạ cũng phải xuôi dòng Tiên Yên này ra biển để về Thăng Long. Đi cùng đường thì không nên khách sáo.

Nghe Tô Từ Vũ đã nói vậy Thái A đành phải đổi ý. Thân làm chúa tướng mà để thuộc hạ cho người khác trông chừng thì không thể chấp nhận. Ba cô gái đành để quần áo dơ dáy đi chung thuyền với Tô Từ Vũ và sáu Trâu.

Trên thuyền Tô Từ Vũ thết đãi đồ ăn và thức uống chu đáo nhưng ba cô gái và sáu Trâu chỉ ậm ừ cho qua. Chén cơm tự mình nấu có thể không ngon bằng cơm người khác dâng đến miệng nhưng dễ nuốt hơn, Thái A bây giờ mới thấm rõ đạo lý đó. Cô biết sau này những lời đề nghị của Thủy Tinh Bang khó mà từ chối. Phần Tô Từ Vũ như người vớ được cọc. Nhiều lần Trần Triệu Quốc Vân thoái thác không tiếp nên lần này đến ông mang hy vọng không nhiều. Cho nên bây giờ ông ra sức chiêu đãi các người Giao Long Bang để có được một món ân tình về sau. Tô Từ Vũ là người từng trải, dầy dạn kinh nghiệm, nên khi có cơ hội như vầy quyết chẳng bỏ qua. Ông muốn dò la một ít tin tức ở Giao Long Bang nên những chuyện xa gần trong võ lâm ông đều đem ra đàm đạo, hỏi chuyện. Nhưng Thái A và hai Linh ít nói, các Trâu càng ít dám bàn ra tán vào. Tô Từ Vũ biết rõ tại sao các người Giao Long Bang lại như thế nên không để tâm.

Trên chiếc thuyền đi đầu của Giao Long Bang Trâu Lười vẫn một mình nhâm nhi với bầu rượu. Trên chiếc thuyền thứ hai Trâu Ngủ lăn ra nằm thẳng cẳng, ngáy vang như sấm. Trên chiếc thuyền thứ ba Trâu Đánh nhìn trời mây tư lự một mình. Bốn chiếc thuyền vừa xuôi giòng vừa ra sức chèo. Êm đềm tiếng nước khua vang, mũi thuyền rẽ sóng, màn đêm bao phủ để đợi lúc bình minh. Đến quá canh ba đội thuyền mới về đến bến nhưng trên dưới Giao Long Bang không một ai ngủ mà tưng bừng như ngày hội.