Chính Khí Trời Nam

Chương 13: Dũng, Giao Long Đắc Quế, Viễn Lý Thân Chinh Bình Ác Tặc




‒ Đại sư huynh! Tiểu đệ tìm mãi mới kiếm thấy đại sư huynh.

Dương Diễn và Trần Triệu Quốc Nguyệt đang sóng vai đi vào cửa tây phủ Trường Yên thì nghe Kiều Tuấn Mỹ gọi vọng lại. Hắn dùng khinh công thượng thừa, thoáng chốc đã đến bên hai người. Hắn nói tiếp:

‒ Đang đêm tối nghe tiếng đánh nhau ầm trời. Tiểu đệ ra ngoài tìm mãi không thấy đại sư huynh, không rõ sư huynh ở đâu. Cuối cùng tiểu đệ theo dõi đám người của Giao Long Bang ra tận ngoài này nên bây giờ mới tìm lại được sư huynh.

Kiều Tuấn Mỹ miệng nói chuyện với Dương Diễn nhưng mắt không ngớt lấm lét nhìn Trần Triệu Quốc Nguyệt. Dương Diễn trả lời:

‒ Huynh cũng theo dõi Giao Long Bang mà ra đến đây. Nhưng huynh theo dõi Tam Bang Chủ đi về phía nam, không như nhị sư đệ theo ra cửa tây.

Hắn chỉ vào Trần Triệu Quốc Nguyệt nói tiếp:

‒ Để huynh giới thiệu, vị này là Tam Bang Chủ của Giao Long Bang kiêm Tế Tác Đường Chủ của Long Võ Trang tên Trần Triệu Quốc Nguyệt.

Hắn quay sang Trần Triệu Quốc Nguyệt:

‒ Vị này là nhị sư đệ của tại hạ tên Kiều Tuấn Mỹ.

Kiều Tuấn Mỹ tỏ ra nhã nhặn lịch sự:

‒ Sư huynh đệ tại hạ vẫn thường nghe danh của Bang Chủ, nhất là trong trận đánh với ma giáo vừa qua. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, thuộc hạ của Giao Long Bang thật khiến cho người ta kính phục.

Trần Triệu Quốc Nguyệt thấy Kiều Tuấn Mỹ cứ lấm la lấm lét nhìn mình, ánh mắt không được như Dương Diễn nên trong lòng lạnh nhạt muốn xa lánh. Mặc dù nàng với Dương Diễn có chút hiểu lầm nhưng thấy hắn là người cương trực thẳng thắn nên có nhiều thiện cảm. Vì vậy nàng cũng đáp lễ:

‒ Danh tiếng của ba ngọn sóng Thần Phù khá lớn, hôm nay tôi thấy được hai trong ba người. Nhị Lãng đã quá khen, tôi không dám nhận.

Kiều Tuấn Mỹ nghe cách trả lời của Trần Triệu Quốc Nguyệt khá hời hợt nên trong lòng có chút thất vọng. Hắn những tưởng nàng thấy hắn có dung mạo phi phàm, nếu không ngỡ ngàng e lệ thì cũng chăm chú đến hắn. Ngược lại hắn thấy nàng chỉ liếc qua rồi tiếp tục sóng vai Dương Diễn mà bước, không buồn để ý đến hắn. Hắn nhanh bước đi theo cạnh nàng làm cho Trần Triệu Quốc Nguyệt đi giữa hai sư huynh đệ hắn. Kiều Tuấn Mỹ bắt chuyện:

‒ Đám người kia là người phương nào mà lại giao tranh với Giao Long Bang?

‒ Tôi cũng không được rõ, còn đang điều tra.

‒ Làm sao đại sư huynh lại quen được với Tam Bang Chủ?

Dương Diễn trả lời thay Trần Triệu Quốc Nguyệt:

‒ Tại vì có sự hiểu lầm mà huynh nhúng tay vào chuyện của Tam Bang Chủ nên xảy ra việc đánh nhau.

Hắn kể sơ lại cho Kiều Tuấn Mỹ nghe sự hiểu lầm của hai người, Kiều Tuấn Mỹ suýt xoa:

‒ Võ công của Bang Chủ cao cường lắm mới có thể ép được đại sư huynh rút lui như vậy, nói không chừng có thể ngang với tại hạ.

Hắn nói xong nhìn lén Trần Triệu Quốc Nguyệt. Dương Diễn cười nhẹ còn Trần Triệu Quốc Nguyệt không hề để ý đến câu nói tâng bốc của Kiều Tuấn Mỹ. Ba người vẫn tiếp tục đi nhưng Trần Triệu Quốc Nguyệt cố tình đi rất chậm. Nàng không muốn tự nhiên sánh vai đi giữa hai sư huynh đệ Thần Phù trong khi đó thuộc hạ nàng ở một bên hành quân có trật tự và uy nghi đi qua mặt nàng. Dương Diễn biết ý nên cố tình bước nhanh hơn nhưng Kiều Tuấn Mỹ lại chậm chân để được đi chung với nàng. Thế là Dương Diễn để cho Kiều Tuấn Mỹ đi ở giữa, hắn một bên và Trần Triệu Quốc Nguyệt một bên. Triệu Hòa Vinh rất đỗi ngạc nhiên khi hắn thấy Trần Triệu Quốc Nguyệt đi chung với hai người đàn ông lạ. Hắn đến hành lễ rồi hỏi ý:

‒ Thưa Bang Chủ, chúng ta vào trong Trường Yên rồi bao giờ sẽ hội quân?

Suy nghĩ chốc lát Trần Triệu Quốc Nguyệt trả lời:

‒ Đợi đến đầu giờ Thìn rồi hãy hội quân. Trước hết dùng quán trọ An Cư làm bản doanh để kiểm lại tổn thất.

Dương Diễn nghe nàng nói trong lòng thêm mấy phần kính phục. Hắn nghĩ thầm: “Hai ngày đêm không ngủ mà nội công, chiêu thức, hành sự đều hơn hẳn người thường, đúng là một vị cân quắc anh thư.” Triệu Hòa Vinh nhìn xung quanh, lúc bấy giờ có rất nhiều nhân sĩ gần xa tụ họp bàn tán chuyện Giao Long Bang. Hắn góp ý:

‒ Theo kế hoạch ban đầu là chúng ta dùng quán trọ An Cư. Nhưng thuộc hạ nghĩ chúng ta đã kinh động đến giới võ lâm Trường Yên, e là An Cư không còn thích hợp nữa.

Trần Triệu Quốc Nguyệt nhìn xung quanh một lượt. Nàng trầm ngâm:

‒ Theo trên bản đồ có ghi quán trọ An Cư không xa phủ đệ của quan trấn thủ Trường Yên. Có việc chúng ta cho người đến đấy cũng tiện. Tuy nhiên, có lẽ anh nói đúng. Cứ nhìn cảnh tượng này chắc là An Cư sẽ ồn ào phức tạp.

‒ Hay là chúng ta cứ tạm dùng quán trọ An Cư rồi tính sau. Thuộc hạ sẽ đích thân mang danh thiệp của Bang Chủ đến phủ của quan an phủ sứ trình bày mọi sự lần nữa để khỏi lo phiền toái về sau.

‒ Cứ như thế mà làm.

Triệu Hòa Vinh thi lễ với nàng rồi dùng kinh công lướt người đi. Dương Diễn và Kiều Tuấn Mỹ đều tỏ ý vui mừng khi nghe Trần Triệu Quốc Nguyệt quyết định ở quán trọ An Cư. Dương Diễn nói:

‒ Quán trọ An Cư cũng là nơi tại hạ dùng để nghỉ đêm.

Kiều Tuấn Mỹ phụ họa:

‒ Đúng là đại phúc đại duyên. Sư huynh đệ tại hạ cũng ở đó, nay Bang Chủ cũng đến, chúng ta trở thành người đi chung đường.

Trần Triệu Quốc Nguyệt nghe xong ngoài miệng vẫn mỉm cười nhưng trong lòng than khổ. Nếu biết sớm nàng đã dùng nam bờ sông Vân Sàng làm nơi đóng quân. Tuy từ cổng tây Trường Yên đến đó khá xa nhưng sẽ ít đi phiền phức. Nơi dùng làm bản doanh vốn không cần lớn, nhưng một khi quyết định đã ban ra thì không thể tùy hứng mà đổi vì không có lý do chính đáng. Xưa đến giờ nàng ít có qua lại với người khác bang phái, chỉ quanh quẩn với thuộc hạ.

Đầu giờ Mão mọi người đến giữa thủ phủ Trường Yên. Cuộc sống về đêm dần dần nhường cho cuộc sống ban ngày. Trời hãy còn sớm nhưng vì mới trải qua một đêm đánh nhau dậy đất nên đa số đã thức. Các quán trọ, quán ăn, quán rượu đều huyên náo hẳn lên. Những người không biết sự tình thì ngồi yên lắng nghe những vị đích mắt chứng kiến trận đánh giữa Giao Long Bang với một thế lực bí mật thao thao kể lại. Mỗi lần kể là mỗi lần những chi tiết nhỏ nhặt nhất được đánh bóng, những thắc mắc được phân tích thêm từ mọi khía cạnh, những lời phê bình được chặt chẽ hơn. Đại đa số đều tán đồng là Giao Long Bang ở xa lại thắng trận một cách vẻ vang. Tên tuổi của Triệu Hòa Vinh, Đinh Văn Tú cùng Quách Lăng được nhiều người nhắc đến. Bốn chữ “Trần Triệu Quốc Nguyệt” trong một đêm trở thành lừng lẫy. Người thì khen nàng thông minh tài trí, người thì trầm trồ nhan sắc diễm lệ. Có người còn đi xa hơn cho nàng xứng làm con cháu Trưng Vương, Bà Vương (1), noi gương sáng của ba công chúa Thiên Thành, Động Thiên và Thiên Ninh (2) của triều Lý.

Vì để duyệt qua một vài nơi Giao Long Bang đánh vào đêm trước, Trần Triệu Quốc Nguyệt đi vòng xuống phía nam rồi mới quay lên hướng bắc nhắm quán trọ An Cư. Khi ngang qua kỹ viện Phong Hoa nàng thấy Lương Gia Tam Kiệt từ bên trong bước ra ngoài. Mặt mày Lương Hào Kiệt hớn hở nói với hai người em:

‒ Trường Yên đại loạn, chúng ta ở trong này sung sướng, bình an nhất.

Lương Thành Kiệt lên tiếng phụ họa:

‒ Các cô nương xinh đẹp không được ai đoái hoài, chỉ có ba anh em mình thôi.

Lương Dũng Kiệt tiếc nuối:

‒ Nếu Trường Yên mãi luôn loạn lạc thì tốt biết mấy. Nhân sĩ võ lâm bận lo việc thiên hạ, các giai nhân để cho anh em mình lo. Giá cả vừa rẻ vừa được tận tình.

Lương Thành Kiệt nói với hai anh:

‒ Nhưng mà dường như chúng ta đi hơi sớm. Tiểu đệ nghĩ ở lại chút nữa có sao.

Lương Dũng Kiệt quở trách:

‒ Ngươi ngu à? Ở lại để chút nữa gặp mặt bọn chính phái võ lâm nghe họ lên mặt dạy…

Lão vừa nói đến đó đã thấy Trần Triệu Quốc Nguyệt cùng với Dương Diễn và Kiều Tuấn Mỹ đi ngang qua. Lão vội ngưng tiếng, nhìn anh rồi nhìn em:

‒ Ghét của nào trời trao của đó.

Lương Hào Kiệt cũng lên tiếng:

‒ Ra đường không coi ngày, kỳ đà cản mũi.

Lương Thành Kiệt nói thêm:

‒ Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Chạy!

Nói rồi ba anh em chia làm hai hướng bắc nam dùng toàn lực khinh công mà vụt đi, thoáng chốc mất dạng. Trần Triệu Quốc Nguyệt cảm thấy ngạc nhiên vì ba anh em họ Lương bỏ đi một cách nhanh chóng. Nhưng chuyện không liên can đến nàng nên nàng không muốn tò mò thêm. Ba người tiếp tục đi đến quán trọ An Cư. Kiều Tuấn Mỹ cứ nói huyên thuyên, hết chỉ chỗ này rồi kể chỗ kia, không như Dương Diễn nói rất ít. Trần Triệu Quốc Nguyệt cứ ậm ừ cho qua chuyện.

Quán trọ An Cư lớn nhất Trường Yên, ngày thường dập dìu quan khách từ các nơi đến cố đô. Không những phòng ngủ sang trọng, ban đêm yên lặng mà các món ăn cũng nổi tiếng. Không biết tự lúc nào có tin báo ra là Giao Long Bang sẽ dùng quán trọ An Cư làm bản doanh, Trần Triệu Quốc Nguyệt và các thuộc hạ thân tín sẽ đến ở. Thế là quán trọ An Cư càng thêm mười phần tấp nập. Người người chen nhau đến ăn uống làm cho tầng thấp dùng làm quán ăn chật những khách là khách. Bọn hầu bàn chạy tới chạy lui đến vã cả mồ hôi. Những người ăn xong vẫn chưa chịu đi mà ngồi ỳ lại chén thù chén tạc. Những người đến muộn nóng lòng hỏi ông chủ quán trọ ngoài năm mươi tuổi chừng nào mới có bàn ghế. Thường ngày nếu có chuyện chen lấn như vầy thế nào cũng xảy ra cãi vả, đánh nhau. Nhưng hôm nay các nhân sĩ võ lâm, anh hùng bốn phương đều lễ nghĩa đến lạ lùng. Ở giữa quán có kê hai cái bàn lớn được trải khăn trắng sạch sẽ. Trên bàn còn có hai bình hoa thơm, chén dĩa được sắp xếp ngăn nắp. Bất kể là ai, khi nghe nói đến hai cái bàn đó dành cho Giao Long Bang thì lập tức mọi người hết cảm thấy đói bụng hoặc gối mỏi chân chùn. Không có chỗ ngồi thì đợi một chút, hao tốn làm bao. Không lẽ người ta rảnh rỗi đến nỗi ngồi đó cả ngày à? Khi Trần Triệu Quốc Nguyệt cùng Thần Phù Nhị Lãng đến quán trọ An Cư thì trong ngoài chật ních. Có người lên tiếng ra lệnh:

‒ Kìa kìa Tam Bang Chủ kiêm Tế Tác Đường Chủ đã đến, mau tránh đường cho Tam Bang Chủ.

Trần Triệu Quốc Nguyệt nhìn người vừa lên tiếng thì rõ đó không phải là thuộc hạ của Giao Long Bang. Hắn ngoài hai mươi tuổi, nước da đen bóng. Đôi mắt của hắn to thao láo lộ hung quang và trên mặt có vài vết sẹo do đao kiếm gây nên. Thân hình vạm vỡ, hắn to lớn như một hộ pháp và ngay cả Triệu Hòa Vinh cũng không cao bằng. Quần áo tươm tất nhưng không dấu nổi vẻ bụi trần của một tay anh chị. Nét ngang tàng hống hách của hắn khiến nhiều người xung quanh phải khiếp sợ. Hắn hô tránh đường, mọi người xung quanh lập tức làm theo. Trần Triệu Quốc Nguyệt khẽ cười thầm vì ngay đến thuộc hạ của nàng cũng chưa chắc đã sốt sắng đến vậy. Long lanh ngời ngời, nàng tròn xoe đôi mắt nhìn hắn. Bắt được cặp mắt ấy, ánh mắt ấy của nàng tự nhiên hắn tỏ ra ngoan hiền kỳ lạ. Hắn hơi ngỡ ngàng và cử chỉ có chút vụng về. Nhiều tiếng trầm trồ khen thưởng:

‒ Đúng là nghe danh không bằng gặp mặt. Quả nhiên Tam Bang Chủ có dung mạo phi phàm.

‒ Bất luận là võ công hay tài trí đều hạng xuất sắc.

‒ Thần thái uy nghi, nét mặt nghiêm trang, sóng mắt trong sáng, đúng là một trang tài nữ.

‒ Ô hay, nàng ấy lại đi chung với hai người trong Thần Phù Tam Lãng nữa ta.

‒ Trông họ thật xứng đôi, nam thì anh tuấn phi phàm, nữ thì tài mạo tuyệt thế.

Không phải ai ai cũng tán dương Trần Triệu Quốc Nguyệt mà có tiếng trách móc vang lên:

‒ Tên Trương Vân Giang hôm nay ăn lộn giống hay sao…

Trương Vân Giang là người lên tiếng kêu mở đường cho Trần Triệu Quốc Nguyệt quắc mắt nhìn một gã thư sinh da mặt hồng hào trong bộ đồ sạch sẽ và tươm tất. Mùa hè nóng nực nhưng hắn khoác thêm một chiếc áo choàng bằng lụa đắt tiền bên ngoài. Ngang thắt lưng hắn đeo một dây đai màu bạc viền vàng, lóng lánh sặc sỡ. Trương Vân Giang gầm lên:

‒ Không ai mượn tên Bạch Dương ngươi sủa vào.

Thư sinh tên Bạch Dương họ Đoàn cười cười:

‒ Ngươi muốn nịnh Giao Long Bang không nên bợ đít thái quá, kẻo thiên hạ khinh thường tư cách như giẻ lau của mi.

Trương Vân Giang lồng lộn hét:

‒ Thằng mặt trắng lòng đen Bạch Dương kia muốn sủa gì ra chỗ ngoài kia sủa. Lần này mỗ sẻ cho ngươi thảm bại hơn cái mền rách.

Đoàn Bạch Dương không mất nụ cười trên môi:

‒ Tên thô lỗ này cứ việc đi đâu mặc xác, ta không muốn dơ tay với ngươi…

‒ Hai người có im không thì bảo? Hay là cả hai muốn tại hạ ra tay?

Kiều Tuấn Mỹ trừng mắt nhìn Đoàn Bạch Dương và Trương Vân Giang khiến cả hai im lặng. Kiều Tuấn Mỹ nghe nhiều người tán dương và ghép đôi mình với Trần Triệu Quốc Nguyệt thì trong lòng cao hứng đến dường nào nên hắn phải dùng uy bắt hai gã côn đồ im miệng. Không như Dương Diễn khá khô khan cục mịch khi nói chuyện, Kiều Tuấn Mỹ giao du rất rộng nên trong đám đông không ít người biết mặt hắn. Dương Diễn mỉm cười đi vào trong còn Kiều Tuấn Mỹ luôn vẫy tay chào mọi người, miệng không ngớt nói những câu khách sáo với người hắn quen biết. Riêng Trần Triệu Quốc Nguyệt bề ngoài vẫn giữ nét lạnh lùng, đôi môi hơi mỉm cười nhưng lòng lại nổi lên bão tố, nàng chế nhạo chính bản thân: “Mấy năm nay mình vẫn muốn cho mình và Giao Long Bang được nổi danh thiên hạ, có được cơ hội trổ tài lấp biển vá trời. Nhưng bây giờ nhìn cảnh này thấy nó nhạt nhẽo làm sao. Mới sáng sớm mà gặp toàn những chuyện không đâu vào đâu.” Nàng nhìn quanh một lượt, nghĩ tiếp: “Những người khen mình chắc gì đã khen thật lòng, nhìn trong ánh mắt có ai dấu nổi được sự đố kỵ hay thèm thuồng. Nếu như đêm rồi mình thua trận thì khúc khải hoàn này trở thành tiếng cười chế nhạo.” Nàng đi vào trong quán trọ, một người thân hình mập mạp, miệng cười niềm nở đến chào:

‒ Già chính là chủ của quán trọ này tên Phạm Kiên, xin hỏi cô có phải là bang chủ Giao Long Bang không ạ?

Trần Triệu Quốc Nguyệt gật đầu:

‒ Chính là tôi.

‒ Dạ thưa Bang Chủ đã có sẵn bàng, xin mời Bang Chủ đi theo già.

Trần Triệu Quốc Nguyệt đoán là Quách Lăng hoặc Đinh Văn Tú đã cho người đến đặt bàn từ trước nên nàng không nói gì. Nàng lẳng lặng đi theo ông chủ quán trên năm mươi tuổi với mái tóc hoa râm và miệng luôn nở một nụ cười thân thiện. Nàng đến bàn ngồi xuống, Dương Diễn thì nhìn quanh tìm bàn trống nhưng Kiều Tuấn Mỹ ngồi xuống cạnh nàng không một chút khách sáo. Nàng thấy hắn quá tự tiện, nhưng vì đi chung với nhau và quán đã hết bàn ghế nên không nỡ cự tuyệt. Nàng nói với Dương Diễn:

‒ Mời anh cùng ngồi xuống.

Dương Diễn mỉm cười biết ơn, ngồi xuống đối diện nàng. Người hầu bàn bưng đến một cái khay có một bình trà nóng và ba cái khăn ướt. Trên khay còn có một danh thiếp, bên trong ghi thực đơn của quán. Trong khi Trần Triệu Quốc Nguyệt dùng khăn lau mặt, cả quán im phăng phắc nhìn nàng không chớp. Mặt mộc của nàng chưa từng dùng qua son phấn bao giờ nên cái đẹp tự nhiên, tươi thắm, khỏe mạnh. Làn da mịn màng thu hút tất cả những con mắt xung quanh. Kiều Tuấn Mỹ rót ra ba chung trà. Trà sen ngan ngát tỏa ra một mùi hương nhẹ nhàng. Giao Long Bang có hai cái bàn lớn kê giữa phòng. Những bàn nhỏ xong quanh đã có người ngồi từ trước. Thực khách cứ len lén nhìn Trần Triệu Quốc Nguyệt rồi nhìn Kiều Tuấn Mỹ. Dương Diễn nhìn quanh một lượt, không mấy để ý đến bốn người mặc áo xanh ngồi khuất ở một góc phòng, quay mặt vào trong. Người hầu bàn chưa đến hai mươi tuổi vui vẻ và kính cẩn hỏi ba người:

‒ Ba vị quý khách muốn kêu đồ ăn chưa? Sáng nay quán của chúng tôi có món cháo huyết rất đặc biệt không có ghi trong thực đơn. Nếu dùng để làm món ăn khai vị vào buổi sáng hôm nay rất là hợp.

Trần Triệu Quốc Nguyệt chưa kịp trả lời thì Kiều Tuấn Mỹ đã nhanh miệng:

‒ Món cháo đặc biệt ra sao? Ngoài món cháo còn có món nào đặc sắc nữa cứ nói hết cho Bang Chủ nghe.

Trần Triệu Quốc Nguyệt hơi cau mày tỏ ý không vừa lòng. Nàng sống độc lập từ nhỏ, bang chủ một bang, trực tiếp cai quản trên hai ngàn thuộc hạ nên nàng đã quen với cách tự quyết định cho mình thay vì ỷ lại người khác, nhất là một người đàn ông nàng mới biết chưa được nửa buổi. Nhưng thấy lời lẽ của Kiều Tuấn Mỹ có lý nên nàng đằng hắng hai cái chứ không nói. Người hầu bàn thao thao bất tuyệt nói cách nấu món cháo ra sao, gia vị thế nào cho mọi người nghe. Hắn đã học thuộc những bài giới thiệu món ăn nên cứ thế mà thêm thắt mùi vị vào để tăng sự thèm thuồng ở khách. Món ăn chưa chắc ngon, nhưng nếu biết cách sắp xếp trình bày và dùng chữ để diễn tả khéo léo một chút nhất định sẽ bán đắt. Quán trọ An Cư đã lập lên nhiều năm, nếu không biết cách lấy lòng khách thì phải đóng cửa từ lâu. Tuy nhiên lời lẽ của người hầu bàn có hoa mỹ thế nào cũng không lọt vào tai Trần Triệu Quốc Nguyệt. Nàng không để ý thức ăn cho lắm, miễn no bụng mà không làm chết người là được. Nhưng Kiều Tuấn Mỹ thì ngược lại, hắn để ý đến từng lời nói của người hầu bàn, thỉnh thoảng lại gật gù và hỏi lại những chi tiết khác. Gã hầu bàn như được gãi đúng chỗ ngứa, hắn cứ thế diễn thuyết không thôi. Ông chủ quán thấy người làm của mình được lòng của khách nên vui trong lòng không bút nào tả xiết. Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng cô gái vang lên:

‒ Thiệt là tức chết người ta đi được. Rượt đuổi ba con chuột nhắt đến Trường Yên này thì để cho chúng chạy thoát. Lần sau ta mà gặp được thì các ngươi ốm đòn.

Cô gái vừa nói oang oang vừa rẽ đám đông đi vào. Quần hùng ngắm Trần Triệu Quốc Nguyệt chưa đã mắt thì có thêm một tuyệt thế giai nhân xuất hiện làm họ thêm phen chao đảo. Những người đàn ông có mặt ai nấy đều mắt la mày lém nhìn cô gái có mái tóc đen bóng dài đến giữa lưng đi đến bàn Trần Triệu Quốc Nguyệt đang ngồi. Dáng đi của nàng khoan thai với cái eo nhỏ xíu, thân người trên dưới cân đối. Khuôn mặt của nàng sáng ngời như trăng rằm. Mũi nàng cao thẳng. Môi nàng cong vút hồng mộng. Đôi mắt nàng to lớn với con ngươi đen láy và cặp lông mày uốn dài như cánh cung. Tuy nàng xõa tóc nhưng vẫn không che được vầng trán cao thẳng. Đến như Trần Triệu Quốc Nguyệt cũng hơi sững sờ vì sắc đẹp của cô gái mặc dù xung quanh nàng không ít mỹ nhân. Nhưng người bị ngửa nghiêng nặng nhất vì nhan sắc của cô gái mới đến chính là Đoàn Bạch Dương. Hắn vọt miệng xuýt xoa:

‒ Người ở đâu mà đẹp thế này. Chắc là trên trời mất đi một vị tiên nga và Đại Việt có thêm một mỹ nhân tuyệt trần.

Trương Vân Giang hừ mũi:

‒ Mèo mù cũng đòi vồ cá rán, thương hại cho gã họ Đoàn.

Đoàn Bạch Dương nổi giận:

‒ Ta có kính trọng thiên tiên thì can gì đến tên nhà quê dốt nát như ngươi…

Hắn còn định nói nữa nhưng cảm thấy thần uy của Kiều Tuấn Mỹ làm hắn lạnh cổ. Cô gái mới đến đổi giận làm vui:

‒ Ái chà giai nhân nào ngồi ở đây với đại và nhị sư huynh thế kia?

Nàng nhìn Trần Triệu Quốc Nguyệt rồi trầm trồ trong khi đôi mắt của Trần Triệu Quốc Nguyệt cũng đang tròn xoe nhìn cô gái và trên tay đang cầm chung trà đang uống dở:

‒ Nhị sư huynh anh tuấn phong lưu nên chọn bạn gái như vầy mới hợp ý tiểu muội. Hai người xứng đôi quá.

Trần Triệu Quốc Nguyệt nghe cô gái nói xong mà xém chút nữa bị sặc, chung trà trên tay đổ vài gọt xuống mặt bàng. Nàng nhìn Kiều Tuấn Mỹ rồi đến Dương Diễn. Cả hai cùng nhìn nàng với sắc mặt ngạc nhiên không kém. Ba người cùng nhìn cô gái và đồng lên tiếng:

‒ Hiểu lầm rồi.

Cô gái tuổi khoảng hai mươi hai nhìn Trần Triệu Quốc Nguyệt cười lớn:

‒ Bất cứ cô gái nào lần đầu tiên đi chung với nhị sư huynh cũng e lệ bảo là hiểu lầm.

Nàng nhìn Kiều Tuấn Mỹ:

‒ Nhị sư huynh muốn cho người phụ nữ bên cạnh mình không phải quá bối rối trước sư muội nên cũng nói hiểu lầm.

Nàng nhìn Dương Diễn nói luôn:

‒ Còn đại sư huynh luôn bênh vực cho nhị sư huynh tất nhiên phải nói là hiểu lầm.

Nàng đi vòng vòng quanh bàn vừa nói vừa gật gù:

‒ Nhưng tiểu muội không có hiểu lầm vì biết rõ hai vị sư huynh quá mà. Đây là người bạn gái đẹp nhất của nhị sư huynh từ trước đến giờ. Hai người đã quen nhau lâu chưa sao nhị sư huynh còn chưa giới thiệu cho tiểu muội biết?

Quần hùng xung quanh nghe cô gái nói như vậy thì tin là thật, đại đa số đều cảm thấy vừa thất vọng cho bản thân vừa ghen ghét với Kiều Tuấn Mỹ có số đào hoa. Hai người trở thành đôi thành cặp thì cả võ lâm Trời Nam chấn động. Trai tài gái sắc hành hiệp võ lâm, thử hỏi có giai thoại nào hơn được. Kiều Tuấn Mỹ mở cờ trong lòng trong khi Trần Triệu Quốc Nguyệt dở khóc dở cười. Ngày thường nàng đối đáp không kiêng nể ai. Nhưng lần đầu tiên trong đời bị rơi vào cảnh này nàng chỉ biết kêu khổ chứ không biết cách trả lời. Cô gái kia cứ chắc ba bó một giạ, bây giờ có ráng giải thích sẽ không chịu nghe. Đành là biết vậy nhưng Trần Triệu Quốc Nguyệt vẫn nói:

‒ Cô hiểu lầm rồi. Tôi với Kiều Tuấn Mỹ mới quen nhau chưa được nửa buổi.

Cô gái càng rạng rỡ nét mặt, lấy tay huých Kiều Tuấn Mỹ một cái:

‒ Nhị sư huynh này ghê gớm quá. Hai người quen nhau chưa được nửa buổi mà đã đi chung đường, ngồi chung bàn, uống chung bình, ăn chung mâm, nói chung chữ. Tiểu muội kính phục. Không biết vị tỷ tỷ này tên họ như thế nào, xưng hô ra sao. Tiểu muội tên Khúc Thị Trinh Đoan, người thứ ba trong Thần Phù Tam Lãng. Chắc là hai vị sư huynh đã nói về tiểu muội cho tỷ tỷ biết.

Kiều Tuấn Mỹ vẫn ngồi cười cười không nói. Hắn đang thưởng thức sự hiểu lầm tai hại nhưng có lợi cho hắn. Dương Diễn ít nói nên cũng chưa từng nhắc qua người sư muội này cho Trần Triệu Quốc Nguyệt biết. Nàng có nghe danh tiếng của Khúc Thị Trinh Đoan nhưng không có lý do hỏi Dương Diễn làm chi mặc dù Tế Tác Đường chuyên đi thu lượm các loại tin tức trong võ lâm. May lúc đó Quách Lăng bên ngoài đi vào:

‒ Thưa Bang Chủ thuộc hạ mới đến. Triệu đại ca và Đinh đại ca còn đang thu xếp một ít việc nhỏ nên tới sau. Triệu đại ca nhờ thuộc hạ chuyển lời cho Bang Chủ biết là việc ở phủ quan an phủ sứ Trường Yên hoàn toàn tốt đẹp. Chúng ta còn được quan trấn thủ cho tạm dùng một bãi đất trống ở phía bắc làm chỗ đóng quân.

Trần Triệu Quốc Nguyệt đứng lên, tự tay rót ba chung trà trao cho Quách Lăng:

‒ Tôi hiểu rồi. Anh uống trước ba chung trà để giải khát, sau đó ngồi xuống cùng bàn với tôi. Đợi khi nào hai anh Hòa Vinh và Văn Tú cùng bảy đội trưởng đến thì chúng ta cùng ăn sáng. Chúng ta được toàn thắng là nhờ anh đánh lui địch ra phía tây Trường Yên và nhanh chóng thu dọn chiến trường.

Quách Lăng không khỏi cảm động trước bao nhiêu con mắt đang nhìn mình. Có ánh mắt trầm trồ tán thưởng cử chỉ phong độ của Trần Triệu Quốc Nguyệt. Có ánh mắt ghen tức Quách Lăng được biệt đãi và cũng có ánh mắt khinh thường vì cho rằng Trần Triệu Quốc Nguyệt đang đóng vở kịch rẻ tiền trước mặt mọi người. Trần Triệu Quốc Nguyệt nào có để ý đến những người đó, nàng chỉ để ý đến sự kinh ngạc tột cùng của Khúc Thị Trinh Đoan. Khúc Thị Trinh Đoan nhìn Kiều Tuấn Mỹ:

‒ Không lẽ nhị sư huynh sánh đôi sánh cặp với bang chủ Giao Long Bang à?

Như bao nhiêu người võ lâm khác, Khúc Thị Trinh Đoan có nghe đến Giao Long Bang mới vừa chiến thắng. Tam bang chủ Giao Long Bang đang ngồi trước mặt nàng mà không hề hay biết cho đến khi Quách Lăng đến bẩm báo. Nghe nàng hỏi Kiều Tuấn Mỹ câu đó xong Quách Lăng đã ngồi xuống và đang uống dở chung trà thứ tư lập tức bị sặc. Kiều Tuấn Mỹ cười lớn hơn, Dương Diễn tỏ vẻ thương hại, Trần Triệu Quốc Nguyệt thì e ngại còn Khúc Thị Trinh Đoan ngơ ngác không biết tại sao Quách Lăng lại bị sặc đến đỏ mặt tía tai. Khúc Thị Trinh Đoan tỏ vẻ quan hoài:

‒ Anh hãy cẩn thận chút. Uống trà phải uống từ từ, uống gấp rút thế kia dễ bị sặc.

Trần Triệu Quốc Nguyệt nói với Quách Lăng:

‒ Khúc cô nương hiểu lầm thôi.

Quách Lăng đã bớt ho, hắn gật gật đầu:

‒ Dạ thuộc hạ biết rõ nên mới bị sặc đến vậy chứ.

Hắn nghiêm sắc mặt nhìn Khúc Thị Trinh Đoan:

‒ Bang Chủ của tại hạ vẫn là hoa chưa chủ, xin cô nương hãy giữ lời kẻo làm thương tổn đến thanh danh.

Khúc Thị Trinh Đoan nhìn mọi người một lượt. Kiều Tuấn Mỹ lúc này không cười nữa, Dương Diễn nhìn nàng gật nhẹ. Đến bây giờ nàng mới sực tỉnh:

‒ Á a! Thì ra người hiểu lầm chính là mình. Nhị sư huynh và Tam Bang Chủ Giao Long Bang không có qua lại. Cái miệng này nói bậy quá.

Nàng đến trước mặt Trần Triệu Quốc Nguyệt quỳ chân phải xuống:

‒ Tiểu muội không biết nên lỡ lời mong tỷ tỷ bỏ qua cho.

Trần Triệu Quốc Nguyệt vội đứng lên đỡ Khúc Thị Trinh Đoan không cho nàng quỳ:

‒ Không sao, may là những gì cô nói không phải là sự thật. Nhưng mà này, cô chớ nên võ đoán như thế mới phải.

Trần Triệu Quốc Nguyệt nhận thấy Khúc Thị Trinh Đoan tính tình bộc trực, sòng phẳng, rõ ràng, có đôi nét giống mình nên trong lòng sinh thiện cảm:

‒ Hai sư huynh của cô đã ngồi, mời cô ngồi xuống ăn sáng chung với chúng tôi.

Trần Triệu Quốc Nguyệt mời Khúc Thị Trinh Đoan ngồi chung bàn, một phần là vì giao thiệp, phần khác là vì nàng dùng Khúc Thị Trinh Đoan làm lá chắn cho nàng. Nên khi mời Khúc Thị Trinh Đoan ngồi xuống Trần Triệu Quốc Nguyệt để Khúc Thị Trinh Đoan ngồi giữa nàng và Kiều Tuấn Mỹ. Kiều Tuấn Mỹ biết ý nhưng không nói, hắn vẫn ngồi uống trà. Dương Diễn hỏi Khúc Thị Trinh Đoan:

‒ Lúc nãy huynh nghe tam sư muội phàn nàn trước khi vào quán, đó là chuyện gì?

Khúc Thị Trinh Đoan còn nhiều bực tức trong lòng:

‒ Ba sư huynh muội mình hẹn gặp nhau ở quán trọ này mấy ngày hôm trước…

Kiều Tuấn Mỹ chen vào:

‒ Đúng rồi, nhưng mãi trưa hôm qua sư muội mới đến.

‒ Thì đó. Mấy hôm trước muội ra đường không coi ngày nên gặp phải ba con chuột nhắt Lương Gia Tam Kiệt làm kỳ đà cản mũi chọc ghẹo. Muội nghe nói ba lão đó có nhiều tai tiếng nên muốn nhân dịp này dạy cho bọn họ một bài học. Loài chuột chỉ biết trốn chui trốn nhủi nên tiểu muội rượt đuổi đến đây thì ba lão mất tích, tìm kiếm từ hôm qua đến giờ nhưng không được.

Kiều Tuấn Mỹ nghe kể mà bật người ra ghế cười ha hả. Trần Triệu Quốc Nguyệt cũng lấy làm lạ vì nàng thuận miệng gọi Lương Gia Tam Kiệt là ba con chuột nhắt, nhưng không ngờ cũng có người suy nghĩ như nàng. Khúc Thị Trinh Đoan tỏ ra kém vui:

‒ Sao nhị sư huynh lại cười người ta thế kia?

Kiều Tuấn Mỹ xua tay:

‒ Không không, huynh không có cười muội. Muội hỏi đại sư huynh thì biết. Trước khi hai huynh đến quán trọ này có đi ngang qua một nơi sư muội không nên đến. Lúc đó cũng vừa lúc Lương Gia Tam Kiệt từ bên trong bước ra. Bọn họ vừa thấy mặt chúng huynh thì lập tức co giò bỏ chạy. Nếu huynh biết trước bọn họ vô lễ với muội thì đã đích thân bắt giữ bọn họ cho sư muội răn dạy.

Lương Gia Tam Kiệt không có tiếng tốt từ lâu nhưng võ công rất mực cao thâm. Thế mà Thần Phù Tam Lãng không xem Tam Kiệt vào đâu khiến cho quần hùng xunh quanh thán phục. Nhưng lời lẽ khen ngợi hơn hết là từ cửa miệng của Đoàn Bạch Dương làm cho Trương Vân Giang ngứa tai. Hắn châm chọc gã họ Đoàn, gã họ Đoàn trả đũa, thế là ồn ào hỗn tạp như chợ cá. Đến lúc đó Triệu Hòa Vinh và Đinh Văn Tú dẫn bảy người đội trưởng đến nơi hành lễ:

‒ Thuộc hạ xin tham kiến Bang Chủ.

Trần Triệu Quốc Nguyệt mỉm cười gật đầu:

‒ Tất cả không cần đa lễ.

Như ban nãy nàng đối với Quách Lăng, Trần Triệu Quốc Nguyệt đích thân rót cho từng người thuộc hạ ba chung trà. Nàng rót cho Triệu Hòa Vinh trước:

‒ Anh vừa như người anh ruột trong nhà vừa như người thầy của tôi. Giao Long Bang được thành công, anh là người có nhiều đóng góp nhất.

‒ Đa tạ Bang Chủ có lời khen thưởng.

Triệu Hòa Vinh thản nhiên uống cạn ba chung trà. Hắn biết rất rõ tính của Trần Triệu Quốc Nguyệt: Rất hiếm khi la rầy thuộc hạ, luôn tìm cách khen thưởng, miệng cứng lòng mềm, bề ngoài khó tính nhưng trong dạ ngay thẳng. Đến lượt Đinh Văn Tú, Trần Triệu Quốc Nguyệt khen đôi lời:

‒ Mặt nam Trường Yên không có anh thì không xong. Trong ba trận thì phía anh đoạt chiến thắng trước nhất.

‒ Tạ ơn Bang Chủ.

Đinh Văn Tú uống cạn. Rồi đến lượt trưởng đội 12 tên Phương Quảng Đằng. Trưởng đội 15 tên Đàm Siêu. Trưởng đội 16 tên Hoàng Văn Quang. Trưởng đội 17 tên Từ Long. Trưởng đội 18 tên Phạm Vĩnh Chính. Trưởng đội 19 tên Trần Quốc Lâm và trưởng đội 20 tên Lê Tông Lập nhất nhất đều được nàng khen thưởng trước chỗ đông người. Bọn họ vô cùng cảm động, hào khí bừng bừng.

Thấy bọn đội trưởng thân thể cao lớn, khí vũ hiên ngang, thần thái kiên định, nhân sĩ xung quanh trầm trồ bàn tán. Trong lòng Trương Vân Giang tán thán những người đội trưởng, thống lĩnh của Giao Long Bang không ngớt. Hắn càng thần tượng hóa Giao Long Bang nên bịa chuyện để kênh Đoàn Bạch Dương:

‒ Giao Long Thất Hùng quả nhiên danh bất hư truyền.

Lập tức nhiều tiếng phụ họa:

‒ Còn phải nói, võ công bọn họ rất cao cường.

‒ Dưới tay dũng tướng không có lính hèn.

‒ Chẳng trách Giao Long Bang mấy năm gần đây bắt đầu gây dựng lại thanh thế trong võ lâm.

Không riêng gì Trần Triệu Quốc Nguyệt mà ngay đến “Giao Long Thất Hùng” cũng không biết rằng mình có danh hiệu đó. Đinh Văn Tú ngồi gần Quách Lăng hỏi nhỏ:

‒ Bọn người này là ai, đến đây làm gì vậy chú Lăng?

‒ Dạ em cũng không biết. Khi em đến đây đã thấy có người bu đầy rồi. Bọn họ chỉ reo hò hoan hô bản Bang chứ không thấy có ác ý.

Đột nhiên Đinh Văn Tú nảy ra một ý:

‒ Khi nào bản Bang chiêu mộ thêm thuộc hạ, phủ Trường Yên này là một nơi rất tốt.

Quách Lăng tán đồng:

‒ Ý của anh cả rất hay, em nghĩ Bang Chủ sẽ làm theo.

Quách Lăng là em rể của Đinh Văn Tú nên dùng cách xưng hô trong nhà với nhau cho được thân mật.

Các món ăn được bầy ra. Thần Phù Tam Lãng và người của Giao Long Bang chào hỏi nhau rồi cùng ngồi dự buổi tiệc nhỏ. Có hai người đẹp ngồi cùng bàn ăn chung, nói chuyện với nhau thân mật nên mọi người càng thấy ngon miệng. Trần Triệu Quốc Nguyệt không nói chuyện Giao Long Bang với thuộc hạ ở chỗ đông người như thế này. Nàng chỉ giữ im lặng. Mà dù nàng muốn nói nhiều cũng nói không lại Kiều Tuấn Mỹ. Ít người có tài ăn nói như hắn. Hắn đã đi đây đó nhiều nơi, nam từ Chiêm Thành cho đến Đại Lý, Lưỡng Quảng của Tống không nơi nào hắn chưa từng đặt chân đến. Hắn là đứa con duy nhất của một gia đình giàu có ở lộ Thanh Hoa nên xài tiền rất rộng. Nhờ giao thiệp giỏi, nói chuyện hay, dầy kinh nghiệm, lắm thành tích nên lúc nào hắn cũng có đề tài để kể, ý kiến đóng góp và những câu chuyện dí dỏm chọc mọi người cười. Ngược lại với Kiều Tuấn Mỹ, Dương Diễn nghe nhiều nói ít. Tiệc gần tàn, Kiều Tuấn Mỹ tự rót cho mình một chung trà rồi hỏi những người xung quanh:

‒ Thiên hạ sắp đại loạn các vị có biết hay không?

Đoàn Bạch Dương là người đọc sách, hiểu biết rộng rãi nên vội lên tiếng:

‒ Chuyện có gì lạ, ma giáo và Long Võ Trang sắp có chiến tranh.

Trương Vân Giang cũng không chịu kém:

‒ Đừng quên là thêm Nam Hải Long Vương ở Bạch Long Vỹ. Cứ xem Giao Long Bang mới giao tranh đêm hôm trước thì biết.

Kiều Tuấn Mỹ uống cạn chung trà rồi mỉm cười trả lời:

‒ Những việc đó đã hẳn, nhưng đó là võ lâm Nam Thiên. Ý tại hạ nói là cả thiên hạ đại loạn, không riêng gì ở Trời Nam này.

Khúc Thị Trinh Đoan hỏi:

‒ Ý của nhị sư huynh là sao?

Kiều Tuấn Mỹ liếc nhìn Trần Triệu Quốc Nguyệt rồi nói:

‒ Việc này nói ra hơi dông dài một chút. Hoàng đế Tuyên Hòa (3) nhà Đại Tống lên ngôi được hai mươi năm nhưng chỉ lo ăn chơi, hội họa mà không màng đến chính sự. Hai năm trước Tống Giang làm loạn ở Hoài Nam, đê Hoàng Hà bị vỡ gây lụt lội, dân tình thán oán.

‒ Đó là chuyện của Tống triều đâu phải thiên hạ đại loạn.

‒ Từ từ đã, sư muội nóng tính quá. Năm năm trước tức là năm Chính Hòa thứ năm nhà Tống, tương đương với Đại Việt là năm Hội Tường Đại Khánh thứ sáu, ở Liêu là năm Thiên Khánh thứ năm, thủ lĩnh tộc Nữ Chân tên Hoàn Nhan A Cốt Đả xưng đế, đặt quốc hiệu là Đại Kim (4). Từ đó đến nay Đại Kim mỗi ngày một lớn mạnh, dần dần xâm chiếm lãnh thổ vạn dặm của Đại Liêu. Võ lâm thiên hạ từ đây mà thay đổi bộ mặt.

Kiều Tuấn Mỹ ngừng lại, rót thêm một chung trà:

‒ Ở Nam Thiên thì Nam Hải Long Vương là con dân Đại Việt, thuần phục triều Lý. Ở Trung Nguyên thì Đông Hải Long Vương theo Tống. Hoàng Hải Long Vương trước kia theo Liêu, Liêu suy yếu chắc là sẽ theo Kim. Cũng hai năm trước, Tuyên Hòa hoàng đế nhà Tống cho sứ sang Kim để kết giao hai nước. Cuộc kết giao này tên là Hải Thượng Chi Minh. Hai nước sẽ cùng nhau đem quân tiêu diệt Đại Liêu. Nói không chừng Hoàng Hải Long Vương và Đông Hải Long Vương sẽ liên kết với nhau. Nếu có chuyện đó xảy ra thì võ lâm Nam Thiên cũng bị cuốn vào thêm một giòng xoáy vì Đông Hải Long Vương sẽ rảnh mặt bắc mà tính đến mặt nam.

Hắn nhìn Trần Triệu Quốc Nguyệt nói tiếp:

‒ Các vị không tin thì cứ hỏi Tam Bang Chủ mối giao tình giữa Giao Long Bang và Đông Hải Long Vương như thế nào.

Trần Triệu Quốc Nguyệt lặng im ngồi nhìn Kiều Tuấn Mỹ. Kiều Tuấn Mỹ nói tiếp:

‒ Võ lâm Đại Việt loạn, võ lâm Tống loạn, võ lâm bắc ngoại chia hai giữa Kim Liêu sẽ toàn lực tiêu diệt lẫn nhau. Võ lâm Tây Vực cũng chuyển mình vì Tây Hạ đang hồi suy vong. Võ lâm Đại Lý có thể vì cơ hội này tranh hùng ở Trung Nguyên cũng nên. Các vị nói xem, võ lâm thiên hạ không đại loạn là gì?

Triệu Hòa Vinh cảm khái trả lời:

‒ Chuyện võ lâm thiên hạ, lo trước không được, lo sau không được, chỉ có thể việc đến đâu lo đến đó.

Kiều Tuấn Mỹ vỗ bàn đồng ý:

‒ Ý của Triệu huynh rất giống tiểu đệ. Việc gì phải lo xa cho mệt. Ta chỉ cần sống cho hiện tại, vui được lúc nào thì vui, sướng được lúc nào thì sướng. Người trong giang hồ như chúng ta hai chữ ngày mai đôi khi không bao giờ có được. Hôm nay ta ngồi cùng bàn, biết đâu sau này ta trở mặt.

Nhiều người không ngờ trong lời nói của Kiều Tuấn Mỹ ẩn chứa tâm sự chập chùng. Kiều Tuấn Mỹ cười lớn:

‒ Cho nên đừng nghĩ đến ngày mai, biết được ngày hôm nay là đủ.

Quách Lăng hỏi Tam Lãng:

‒ Nhưng ba vị có kế hoạch gì không?

Khúc Thị Trinh Đoan vui vẻ trả lời:

‒ Ba sư huynh muội chúng tôi hẹn gặp nhau ở đây rồi ra bắc. Còn không đến tháng rưỡi nữa là đại hội võ lâm nên chúng tôi muốn đến Cổ Loa sớm để có thời gian thăm những di tích lịch sử.

Đinh Văn Tú hỏi thêm:

‒ Phái Ấp Lãng còn vị nào đến đại diện nữa hay không?

Khúc Thị Trinh Đoan mỉm cười:

‒ Ấp Lãng là môn phái nhỏ, ngoài ba sư huynh muội chúng tôi chỉ có chưởng môn sư đệ La Vệ sẽ đi. Còn Giao Long Bang của các vị?

Trần Triệu Quốc Nguyệt trả lời thay thế thuộc hạ:

‒ Có thể là chị Cả hoặc chị Hai của tôi tham dự đại diện cho bản Bang. Tôi cũng có mặt nhưng là đi theo Long Võ Trang.

Buổi tiệc đến lúc tàn, Trần Triệu Quốc Nguyệt hỏi Phạm Kiên:

‒ Tôi muốn đãi ăn cho bảy trăm người vào chiều nay, ông liệu có thể lo được chăng?

Đôi mắt ông chủ quán trọ sáng rực lên như vớ được vàng:

‒ Thưa Tam Bang Chủ, đừng nói bảy trăm người, dù trên ngàn người thì quán của chúng tôi vẫn có thể lo được đầy đủ.

Nàng nhìn mười người thuộc hạ rồi nói tiếp:

‒ Chiều nay Giao Long Bang sẽ đãi tiệc khao quân bảy trăm người ở khu đất trống phía bắc. Tôi nhờ ông lo hết.

Phạm Kiên vui mừng nhận lời. Nàng nhìn quanh quán ăn một lượt:

‒ Không những vậy, tất cả những chi phí ở đây của các vị bằng hữu võ lâm đều được chúng tôi đài thọ, coi như Giao Long Bang đãi tiệc ăn mừng chiến thắng.

Quần hùng xung quanh đa số là vì hiếu sự cùng muốn xem mặt của Tam Bang Chủ Giao Long Bang mà đến. Họ tuyệt đối không ngờ được ăn no uống đậm một cách miễn phí. Họ không hẹn mà cùng vô tay hoan hô vang dội. Người vui vẻ hơn hết chính là Trương Vân Giang. Triệu Hòa Vinh, Đinh Văn Tú và Quách Lăng nhìn nhau mỉm cười vì họ hiểu được thâm ý của Trần Triệu Quốc Nguyệt.

Quá giờ Thìn, Triệu Hòa Vinh và các người mới đưa Trần Triệu Quốc Nguyệt đến chỗ đóng quân của Giao Long Bang. Bọn thuộc hạ đã dùng lương khô trên thuyền để ăn sáng. Họ nghiêm trang đứng theo đội ngũ, khí thế ngất trời. Quần hùng võ lâm càng đa sự hơn. Người này truyền tai người kia rủ nhau đến xem Giao Long Bang hội quân, số người đông nghẹt.

Trần Triệu Quốc Nguyệt trong bộ chiến bào màu đen đến trước bảy đội quân, uy nghi lẫm liệt. Nàng nói vài câu khích lệ thuộc hạ:

‒ Võ lâm Trời Nam dưới sự dẫn dắt của Long Võ Minh Chủ trở thành cái gương sáng chói. Giao Long Bang chúng ta được nhờ vào đó mà ngày càng lớn mạnh. Tuy nhiên, nếu không được các ngươi trên dưới dốc lòng ra sức, tuân giữ kỷ luật, gồng gánh trách nhiệm, làm tròn phận sự thì lần ra quân của Giao Long Bang trong nhiều năm không vẻ vang như thế. Vì vậy chiến công hôm nay do các ngươi mà có, thành đạt hôm nay do các ngươi mà tròn. Nói cách khác, không có các ngươi thì không có Giao Long Bang ngày hôm nay. Chúng ta trên dưới một ý, cùng nhau cố gắng hơn nữa để ngày mai càng tươi đẹp hơn.

Bầu nhiệt huyết trong lòng thuộc hạ Giao Long Bang sôi sục, tiếng hoan hô tiếp nối nhau vang dậy một góc trời. Nhìn thấy sĩ khí của bang chúng Giao Long Bang như vậy, trong số quan khách có mặt không ít người muốn gia nhập Giao Long Bang vì cảm thấy đó là nơi có thể nương thân và lập công danh.

Cuộc hội quân của Giao Long Bang ngắn ngủi nhưng đầy đủ. Trần Triệu Quốc Nguyệt cùng thuộc tướng của nàng quyết định cho thuộc hạ vui chơi nửa ngày trong thị trấn Trường Yên. Bọn chúng sẽ lại tụ họp vào đầu giờ Thân, khao quân vào đầu giờ Dậu, nghỉ ngơi vào đầu giờ Hợi để sáng hôm sau vào giữa giờ Dần thu xếp lều trại về Khánh An.

Thay vì dùng quán trọ An Cư làm bản doanh như dự tính lúc đầu, Trần Triệu Quốc Nguyệt thấy nơi đó trở nên ồn ào phức tạp nên nàng ở lại chỗ đóng quân để hội tướng. Nàng cùng ba thuộc hạ thân tín và bảy đội trưởng liệt kê những tổn thất về vật dụng, thương vong của thuộc hạ và kiểm thảo chiến lợi phẩm Giao Long Bang thu được từ đám người bí mật. Đinh Văn Tú cao hứng:

‒ Ban đầu thuộc hạ nghi ngờ và cho rằng chúng ta tiến về phủ Trường Yên thay vì vượt sông Đáy sang lộ Thiên Trường là một sai lầm. Nhưng bây giờ nghĩ lại, không những chúng ta đã làm đúng mà còn gặp vận may vì địch đã lạy ông con ở bụi này.

Quách Lăng thắc mắc:

‒ Thuộc hạ cũng lấy làm lạ tại sao chúng lại tấn công chúng ta trước. Dù mục tiêu của chúng ta là ở giữa phủ Trường Yên này, nếu chúng án binh bất động thì dễ gì chúng ta tìm được mau chóng. Thuộc hạ nghĩ bên trong chắc có ẩn tình.

Triệu Hòa Vinh cùng một ý nghĩ:

‒ Chúng ta phải mất nhiều thời gian khám xét những gian hàng tơ lụa và vật dụng nếu họ không tự làm bại lộ. Ở phía nam thì phục kích Tú đệ, phía tây phục kích thuộc hạ và ở đây tự ý phóng hỏa. Lạ quá. Chiến lợi phẩm chúng ta thu được nhiều vô kể.

Trần Triệu Quốc Nguyệt đưa ra giả thuyết:

‒ Có thể họ biết chúng ta sớm muộn cũng đến nên đã xóa hầu hết vật chứng và đã có kế hoạch rút lui. Có lẽ chúng ta tới sớm hơn dự định nên mới thu được nhiều chiến lợi phẩm.

Đàm Siêu, đội trưởng đội 15 kiêm thuyền trưởng tặc lưỡi:

‒ Vàng bạc gấm vóc cả kho đụn.

Đột nhiên một ý nghĩ thoáng qua đầu, Trần Triệu Quốc Nguyệt mỉm cười:

‒ Nói không chừng Giao Long Bang chúng ta có thể thay thế bọn người kia mà buôn bán tơ lụa ở đây.

Mười người thuộc hạ có mặt đồng thanh phụ họa:

‒ Bang Chủ nói có lý, đây là dịp cho chúng ta phát tài.

‒ Chúng ta không nên bỏ qua cơ hội này.

Trần Triệu Quốc Nguyệt nói tiếp:

‒ Chuyện này khi về Khánh An chúng ta sẽ bàn kỹ lại với Trương Quân và nhất là Trương Nghị chứ việc bán buôn tôi không biết. Nếu chúng ta có làm thì để cho Trương Nghị phụ trách vì đây là sở trường của anh ấy.

Thấm thoát đã đến trưa, cả mười một người đều ở lại trong lều vừa ăn vừa bàn việc lớn nhỏ. Lệnh ban ra là tạm thời đóng một khán đài nho nhỏ để trong buổi tiệc khao quân Trần Triệu Quốc Nguyệt dùng tưởng thưởng những người thuộc hạ có biểu hiện xuất sắc. Nàng vừa ăn vừa hỏi thuộc hạ:

‒ Bọn người bí mật xóa tan vật chứng rất kỹ, không còn đầu mối. Bước tới chúng ta làm gì, ai có ý kiến không?

Bọn thuộc hạ trầm ngâm, ăn trưa trong yên lặng. Gần hết bữa ăn Đinh Văn Tú mới nảy ra một ý:

‒ Chúng ta còn một đầu mối cuối cùng, có thể dùng đến.

‒ Anh cứ nói:

‒ Cứ nhìn vào vật dụng chúng ta lấy được, ắt hẳn toàn là gian hàng hạng khá. Có gian hàng tất có chủ, có người đóng thuế cho triều đình. Chúng ta có thể hỏi xem người chủ là ai, quê quán ở đâu.

‒ Vậy tôi phải đến phủ của quan an phủ sứ Trường Yên một lần.

‒ Theo thuộc hạ nghĩ chắc quan an phủ sứ không biết.

Trần Triệu Quốc Nguyệt ngạc nhiên:

‒ Tại sao không biết?

‒ Thường thì quan an phủ sứ cũng lo về thuế vụ cho triều đình, nhưng cả lộ Trường Yên, ngoại trừ làng Xứ, đều là đất phong của Sùng Hiền Vương, em ruột của hoàng đế bệ hạ (5). Sùng Hiền Vương được phong cấp bậc như sau: Kiểm hiệu thái phó, đồng trung thư môn hạ bình chương sự, Tả kim ngô thượng tướng quân, Trường Yên tiết độ sứ, thực phong lộ Trường Yên. Vì là thực phong nên tất cả thuế vụ đều do Sùng Hiền Vương ấn định. Quan an phủ sứ là chức vụ của triều đình nên chính sự thì tâu thẳng về triều. Việc cai trị của lộ Trường Yên nằm ở trong tay Sùng Hiền Vương vì ngài còn là quan tiết độ sứ.

‒ Nói như vậy quan an phủ sứ là bù nhìn, ngồi chơi xơi nước à?

Đinh Văn Tú bật cười:

‒ Thưa Bang Chủ là vậy. Đại Việt chúng ta đang thời thịnh trị, bốn phương không giặc. Trường Yên là nơi bờ xôi giếng mật của miền nam Đại Việt. Quan an phủ sứ ngồi không hưởng lộc, chẳng phải làm gì, kể ra cũng sướng. Sùng Hiền Vương dùng cố đô Hoa Lư vừa làm vương phủ để ở vừa làm phủ tiết độ sứ để lo thuế vụ và quân binh. Dưới quyền của Sùng Hiền Vương còn có hai đạo Thiên Tử Binh tên Đằng Hải và Quảng Thánh, tổng cộng bốn vạn quân. Cũng may chúng ta đã tính trước và nhờ quan an phủ sứ lo giùm, nếu không để đụng đến Thiên Tử Binh thì thật không hay.

Trần Triệu Quốc Nguyệt trầm ngâm:

‒ Vậy tạm thời chúng ta bỏ qua chuyện này. Long Võ Minh Chủ đích thân đến gặp Sùng Hiền Vương may ra xem được sổ thuế. Tôi vác mặt đến đó chắc bị người ta đuổi như đuổi tà. Ha ha.

Trần Triệu Quốc Nguyệt tự chế giễu bản thân, đám thuộc hạ cũng cười theo. Triệu Hòa Vinh nói:

‒ Quan an phủ sứ chắc cũng có sổ trang đinh của thị trấn Trường Yên này chứ, từ đó sẽ biết những ai đóng thuế.

Đinh Văn Tú lắc đầu:

‒ Nếu có chỉ có tên họ, còn gia đình, quê quán, hai bên nội ngoại thì phủ tiết độ sứ mới có đầy đủ. Với lại đây là việc của triều đình, Bang Chủ đến gặp an phủ sứ chưa chắc được việc. Minh Chủ vốn là mệnh quan, dễ nói chuyện hơn.

Trần Triệu Quốc Nguyệt nói:

‒ Tôi ít để ý đến việc triều đình, nay nhờ anh Văn Tú mới biết rõ sự tình. Chúng ta cứ để Minh Chủ giải quyết việc này.

Trần Triệu Quốc Nguyệt và mười thuộc hạ ở trong lều chính làm việc không ra ngoài cho đến chiều. Danh thiếp từ các thân hào, phú gia, nhân sĩ võ lâm đang có mặt ở Trường Yên muốn đến gặp mặt nàng chất mấy chồng cao. Nàng bảo thuộc hạ khéo từ chối hết vì Giao Long Bang có quá nhiều việc cần làm. Số thuộc hạ bị thương cần được chữa trị và chăm sóc. Số người không may qua đời cần lo hậu sự. Vật dụng bị hư cần được kê khai để sửa hoặc thay. Chi phí cho buổi khao quân cần được tính rõ.

Tuy lệnh ban ra giờ Thân tụ họp trở lại nhưng chưa hết giờ Mùi bọn thuộc hạ Giao Long Bang đã có mặt đầy đủ, kéo theo một số bạn bè mới kết giao. Một phần là vì người võ lâm đa số nhiều chuyện, ở đâu có vui là họ theo đến. Phần khác là thuộc hạ Giao Long Bang được nhân sĩ Trường Yên đón nhận rất nồng hậu. Trần Triệu Quốc Nguyệt cùng thuộc hạ đoán thế nào cũng có thêm người đến dự nên đã đặt tiệc cho hơn một ngàn người. Thế nhưng chưa đến giữa giờ Thân mà đã có trên hai ngàn người. Còn đang suy tính thì Thần Phù Tam Lãng đến, theo sau là ngựa xe từ mấy quán ăn lớn ở gần đấy chở theo vô số đồ ăn thức uống. Khúc Thị Trinh Đoan nói với Trần Triệu Quốc Nguyệt:

‒ Ba sư huynh muội tiểu muội đoán thế nào tỷ tỷ cũng tính thiếu vì sẽ đoán không ra có bao nhiêu người sẽ đến. Sư huynh muội nhà này đến để giúp vui với Giao Long Bang.

Dương Diễn sợ sư muội mình nói hơi quá lời nên vội giải thích:

‒ Huynh muội tại hạ ở ngoài nghe nhiều người bàn tán nói sẽ đến xem Giao Long Bang khao quân. Tại hạ nghĩ rằng dù sao giữa tại hạ và Bang Chủ từng đánh nhau mà kết giao, nay lại nhằm lúc quý Bang chuẩn bị khao quân nên có một chút tâm ý muốn đóng góp. Quý Bang khao quân lẫn đãi tiệc quần hùng sẽ được đầy đủ và long trọng hơn. Ở đây chúng tôi có đủ để thết tiệc cho hơn một ngàn người.

Cả ngày trời mới nghe Dương Diễn nói nhiều như vậy, nhưng điều làm cho Trần Triệu Quốc Nguyệt kinh ngạc hơn là Thần Phù Tam Lãng lại bỏ tiền của ra nhiều như vậy. Nhưng Dương Diễn cùng Khúc Thị Trinh Đoan đều không nhân danh phái Ấp Lãng mà chỉ dựa vào sự giao tình chưa sâu giữa nàng và Dương Diễn làm cho Trần Triệu Quốc Nguyệt vừa bối rối vừa ngạc nhiên. Nhất thời nàng không đoán ra thâm ý của Thần Phù Tam Lãng nên chần chờ chưa quyết định. Nàng nghĩ thầm: “Người ta đã đem ngựa xe chở thức ăn đến cho hơn ngàn người, mình thẳng thừng từ chối, rõ ràng cố ý chê bai và làm khó người ta. Mà tự nhiên mặt chai mày đá đi nhận quà lễ của người càng không tiện. Buổi tiệc khao quân này thật tình là khó nuốt quá.”

Bình thường Trần Triệu Quốc Nguyệt là người quả cảm, quyết đoán nhưng ở tình trạng vô cùng tế nhị này nàng cứ đắn đo mãi không biết làm sao. May lúc đó Triệu Hòa Vinh thay mặt nàng trả lời:

‒ Tuy Bang Chủ với Dương Đại Lãng mới quen nhưng đó cũng là một cái duyên. Vậy chúng ta nên dùng cơ hội này để đôi bên được kết giao thân thiết hơn. Tình bạn nào cũng bắt đầu từ sơ đến thân. Tại hạ xin thay mặt Bang Chủ đón nhận món quà của Tam Lãng.

Thần Phù Tam Lãng nhìn nhau vui mừng. Trần Triệu Quốc Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Tam Lãng dùng tư cách cá nhân để tặng quà. Triệu Hòa Vinh biết cái khó của bang chủ mình nên đứng ra thay mặt nàng và cũng dùng tư cách cá nhân để nhận. Nàng và Triệu Hòa Vinh nhìn nhau. Cả hai hiểu là Thần Phù Tam Lãng nhân cơ hội này mượn danh nghĩa của Giao Long Bang để lấy tiếng. Nhưng họ có chút tự trọng nên để Dương Diễn đứng ra nói chuyện. Hắn vừa là người đứng đầu vừa là người quen biết nàng đầu tiên. Nàng cũng hiểu được chuyện. Chút nữa đây trước mặt quần hùng nàng lên tiếng nhắc đến phái Ấp Lãng giúp cho Tam Lãng. Thần Phù Tam Lãng mượn tiếng của Giao Long Bang so với Giao Long Bang mượn uy của Long Võ Trang thì còn thua kém xa. Người trong giang hồ mượn tiếng của nhau là chuyện hết sức bình thường.

Rượu thịt bầy ra ê hề, quần hùng cùng nhau ăn uống no say. Không có bàn ghế nên mọi người ngồi dưới đất, chén thù chén tạc. Đây là trại tạm thời của Giao Long Bang nên bang chúng không hề phàn nàn và quần hùng cũng biết điều, không ai lên tiếng. Bảy đội bang chúng ngồi ở bảy góc, vây xung quanh một cái đài nhỏ. Trên đài, Trần Triệu Quốc Nguyệt ngồi ở bàn giữa, ba thống lĩnh và bảy đội trưởng ngồi ở hai bên. Trên đài còn kê thêm một cái bàn dành riêng cho Thần Phù Tam Lãng. Buổi sáng nhiều người thấy Tam Lãng ngồi chung với Giao Long Bang nên bây giờ không có ngạc nhiên. Chỉ những người tự ý đến dự tiệc vào buổi chiều mới thấy ngỡ ngàng. Họ xầm xì bàn tán với nhau và cho rằng phái Ấp Lãng và Giao Long Bang mới kết thân nên Tam Lãng được biệt đãi như thượng khách.

Phái Ấp Lãng tuy nhỏ nhưng từng giúp vua Thái Tông nam chinh vào năm Thiên Cảm Thánh Võ nguyên niên, lập được đại công (6). Lúc bấy giờ thủy quân Đại Việt đi đến cửa Thần Phù sóng to gió lớn không đi được, may có Ấp Lãng Chân Nhân dùng pháp thuật làm yên sóng dữ. Đánh Chiêm trở về vua Thái Tông đặc biệt phong thưởng. Ấp Lãng Chân Nhân dùng cơ hội đó mà lập ra phái Ấp Lãng. Không ai biết Ấp Lãng Chân Nhân tên gì, chỉ biết ông họ La và phái Ấp Lãng do họ La làm chưởng môn. Truyền đến Dương Diễn, Kiều Tuấn Mỹ và Khúc Thị Trinh Đoan là đời thứ tư.

Có hai giai nhân ngồi trên đài cao, quần hùng vừa ăn tiệc vừa ngắm nghía so sánh. Một bên là Khúc Thị Trinh Đoan xuất thân danh môn đài các. Mỗi cử chỉ của nàng đều kín đáo nhưng tự nhiên. Dù là nhấc tay, chớp mắt, hay bưng dĩa cầm chén đều toát ra vẻ cao quý. Suối tóc đen bóng của nàng đong đưa trong gió chiều làm lâng lâng hồn lãng khách.

Trần Triệu Quốc Nguyệt khác hẳn với Khúc Thị Trinh Đoan trong việc ăn uống. Ban sáng trong quán trọ An Cư nàng còn chút e dè vì xung quanh toàn người lạ, có phần mất tự nhiên. Nhưng bây giờ trước thuộc hạ thì hiện nguyên hình bang chủ của một đám lâu la trên biển. Nàng ăn to, uống đậm, nói lớn, cười vang. Đôi khi nàng còn chửi tục vài câu khiến cho đám thuộc hạ cười ầm. Đinh Văn Tú luôn thích nghe Tam Bang Chủ của mình nói tục vì hắn thấy nàng đáng mến làm sao. Hắn vừa ăn vừa cười tủm tỉm.

Thói đời kẻ yêu người ghét ở đâu cũng có. Có người yêu quý vẻ đài các cao sang của Khúc Thị Trinh Đoan thì cũng có người thương cái bộc trực, gần gũi của Trần Triệu Quốc Nguyệt. Tất nhiên cũng có người quan niệm người đẹp là người đẹp và thầm yêu trộm nhớ cả hai. Khúc Thị Trinh Đoan như viên minh châu sáng chói còn Trần Triệu Quốc Nguyệt như miếng ngọc cổ. Hai người đều có cái đẹp rất riêng và rất khác nhau.

Năm trong bảy đội trưởng mới gần Trần Triệu Quốc Nguyệt mấy ngày nên chưa biết rõ về nàng. Đàm Siêu đã rỉ tai những người ấy một số điều nhưng ít ai tin. Vì vậy trưởng đội 16 là Hoàng Văn Quang to lớn vạm vỡ cầm bình nước lớn đến trước mặt Trần Triệu Quốc Nguyệt vận nội công nói lớn:

‒ Bang Chủ, xin mời!

‒ Được!

Nàng cũng vội cầm bình nước vối lên. Hai người nhìn nhau, một số thuộc hạ của đội 12 và 15 hiểu biết chuyện nên bỏ chỗ ngồi chạy đến vây quanh lễ đài. Trên đài sau một lúc trừng mắt nhìn nhau thì hai người cùng hô:

‒ Uống!

Đám thuộc hạ lập tức reo lên:

‒ Uống! Uống! Uống! Uống…

Huyên náo hẳn lên. Quần hùng không ai hiểu chuyện nhưng thấy bang chúng Giao Long Bang reo hò thì cũng cho mượn thêm hơi để phát thanh.

‒ Xong!

Trần Triệu Quốc Nguyệt để bình nước đã cạn sạch xuống bàn một cái ầm. Nàng lại thắng. Hoàng Văn Quang để bình nước xuống sau. Hắn lắc đầu:

‒ Thuộc hạ xin chịu thua Bang Chủ.

Đàm Siêu ngồi vỗ đùi cười ngất:

‒ Mỗ đã bảo mà ngươi không tin, bây giờ chịu phục chưa?

‒ Còn phải hỏi, mỗ phục lăn. Ha ha ha. Tam Bang Chủ của chúng ta là số một.

Trần Triệu Quốc Nguyệt thách thức:

‒ Trong các ngươi có đứa nào không phục bản tòa cứ việc thử tài, nhưng giới hạn là mỗi ngày một người.

Đám bang chúng Giao Long Bang cười ầm. Quần hùng đa số là tán thưởng nhưng không ít người chê trách Trần Triệu Quốc Nguyệt không giữ gìn ý tứ của một người con gái.

Không riêng gì Thần Phù Tam Lãng mà có rất nhiều nhóm người khác muốn kết thân với Giao Long Bang. Họ đã đưa danh thiếp nhưng Trần Triệu Quốc Nguyệt từ chối đón tiếp vì bận rộn. Bây giờ nhân lúc yến tiệc vừa xong họ tranh nhau lên khán đài tự giới thiệu cá nhân và nói vài lời chúc mừng chiến thắng. Món quà họ đưa đến, phần nhiều chỉ là những tấm thiệp đắt tiền với những câu sáo ngữ. Quý mến không nằm ở món quà mà ở tấm lòng muốn kết thân, dù là sự kết thân đó có mục đích riêng tư nào khác. Trần Triệu Quốc Nguyệt đứng trước mặt quần hùng vận nội công đưa giọng nói trong vắt của nàng đi khắp nơi:

‒ Giao Long Bang chúng tôi không ngờ lại được bạn bè võ lâm quý trọng đến dự lễ khao quân như vầy. Đó mới biết uy đức của Long Võ Minh Chủ lớn như thế nào, Giao Long Bang luôn đội ơn của Minh Chủ. Nhưng buổi tiệc của Giao Long Bang hôm nay không thể thành công như mong muốn nếu không có sự trợ giúp của Thần Phù Tam Lãng. Một ngày không xa, Giao Long Bang sẽ cho người đến tổng đàn của phái Ấp Lãng để tạ lễ.

Quần hùng vỗ tay vang dội, bang chúng Giao Long Bang reo hò. Thần Phù Tam Lãng cũng nói vài câu khách sáo. Họ không nói ra, nhưng những mong mỏi của họ đã được Trần Triệu Quốc Nguyệt làm đủ trước mặt quần hùng. Tam Lãng có hoài bão rộng lớn, muốn phát triển phái Ấp Lãng hùng mạnh nên ra sức kết thân khắp nơi. Nay được Giao Long Bang trợ giúp nên họ rất cảm kích. Trong đám đông có hai người thanh niên tuổi trên hai mươi, hiên ngang bước đến khán đài. Hai người đều mặc áo nâu, chỉ có dây đai khác màu. Người quấn đai nâu tự giới thiệu:

‒ Tại hạ tên Lý Nam Hưng, cùng với nghĩa đệ là Ngô Yên Dũng, tự xưng là Trường Yên Song Ngư. Anh em tại hạ có đôi lời muốn hỏi ý Bang Chủ.

Trần Triệu Quốc Nguyệt ngạc nhiên nhìn người thanh niên có tiếng nói tuy nhỏ nhưng ngân xa như chuông đồng. Thay vì trả lời, nàng trực tiếp nhận xét:

‒ Hai anh có tướng đi giống nhau, không chỉ anh em mà còn là bạn tâm giao, tri kỷ của nhau.

Lý Nam Hưng và Ngô Yên Dũng ngạc nhiên nhìn nhau. Ngô Nam Dũng cung tay:

‒ Bang Chủ cứ nói.

‒ Bước đi như cọp, nhẹ nhàng nhưng uy nghi. Hơi thở sâu và đều chứng tỏ nội lực hùng mạnh. Đôi mắt trong sáng mạnh mẽ, nhìn người hiểu người nhưng không sợ một người. Bàn tay to lớn ắt hẳn muốn quản chuyện to lớn của giang sơn. Cọp đến nhà Giao Long, nếu không chực đánh nhau ắt đánh tiếng làm quen. Tôi, Trần Triệu Quốc Nguyệt, không biết hai anh chắc không phải vì thù mà đến. Không thù, có thể làm bạn, nên chăng?

Lý Nam Hưng dấu sự vui mừng dưới sắc mặt lạnh tanh:

‒ Anh em tại hạ là cá. Cá đến tìm Cá hỏi xem biển bao lớn, sông bao dài.

‒ Biển rộng sông dài mặc tình bơi vẫy.

‒ Bang Chủ đã bơi được bao quãng, còn lại bao quãng?

‒ Bắc nam thỏa chí, đông tây phỉ nguyền. Nhưng biển, hồ, sông, suối to lớn vẫn cần thêm bạn đồng hành để nổi sóng cả tám phương.

Ngô Yên Dũng nhíu mày:

‒ Giao Long chí lớn nhưng không lớn bằng bão táp đại dương. Sóng to lớn quá sẽ chìm thuyền. Thói thường cá lớn nuốt cá bé, Bang Chủ có tự lượng sức chăng?

‒ Sức lượng vào thành quả, không ở lời nói. Cá lớn nuốt cá bé vì cá bé cam tâm chịu làm mồi. Nếu chịu cam tâm đã không hỏi biển rộng sông dài để thử tài đo sức. Bão táp đại dương, nếu sợ suốt đời đừng đến gần biển. Chiếc thuyền chìm nổi do người chèo chống có biết thế thời hay không.

Lý Nam Hưng hỏi tiếp:

‒ Bang Chủ vì đâu không cam tâm và thành quả đã được bao nhiêu phần?

‒ Tại vì Cá Đuối là thợ săn của biển. Tại vì Giao Long là linh vật của nước Nam. Tại vì công chúa Gia Hưng là gương sáng của hậu thế. Tại vì gái Việt không chịu để người ta sai khiến mà phải cưỡi sóng dữ dẹp nỗi bất bình. Trước mắt quả còn chưa chín nhưng cây sai trái, gió thuận mùa, mưa nắng hài hòa, người người hăng hái chờ đến mùa thu hoạch không xa.

Ngô Yên Dũng hỏi tiếp:

‒ Vậy ai là người đủ tư cách, đức độ trồng cây chờ gặt hái?

‒ Khắp võ lâm Trời Nam không ai hơn được Long Võ Minh Chủ. Nhưng trồng cây ăn trái không ai bằng được chị em nhà Giao Long.

‒ Bang Chủ ỷ tài quán thế, cần gì đến ai khác? Ngửa mặt ngạo nghễ nhìn thế gian, ngồi trên cao chót vót mà chỉ tay năm ngón.

‒ Nói vậy là sai. Quả ngon hái được cùng người san sẻ. Mùi vị nhục vinh cùng người cam chịu. Lúc này và ở nơi này không có bang chủ, không có thuộc hạ, chỉ có Giao Long Bang hòa mình cùng vui mừng trên chiến thắng.

Lý Nam Hưng hỏi thêm:

‒ Giỡn chó chó liếm mặt, gần chùa gọi Bụt bằng anh. Cho nên thế nào mới là Bụt ngồi trên tòa gà nào mổ được mắt?

Trần Triệu Quốc Nguyệt cùng mười thuộc hạ thân tín ở câu hỏi thâm sâu của Lý Nam Hưng. Ý hắn hỏi là làm người lãnh tụ thế nào là ra uy của người trên, thế nào là hòa hợp cùng kẻ dưới. Nàng vui mừng trong lòng vì câu hỏi ấy:

‒ Gần gũi với thuộc hạ để hiểu rõ lòng người nhưng không dễ dãi để mất đi phong độ của người thủ lĩnh. An nguy của thuộc hạ là an nguy của bản thân. Nhục vinh của thuộc hạ là nhục vinh của bản thân. Để lấy lòng thuộc hạ, mệnh lệnh phải nghiêm nhưng không vô lý. Bắt người ta xả thân vì mình, trước hết chính mình vì họ mà xả thân. Hơn hết, chốn hiểm nguy người thủ lĩnh không thể khước từ nhưng công lao phải để cho kẻ dưới hưởng.

Lý Nam Hưng nhìn Ngô Yên Dũng, cả hai cùng rùng mình. Trần Triệu Quốc Nguyệt chằm chằm nhìn hai người. Nàng cười nửa miệng:

‒ Bây giờ đến phiên tôi hỏi.

Lý Nam Hưng, Ngô Yên Dũng khẳng khái cung tay:

‒ Anh em tại hạ quyết không trốn tránh.

‒ Được. Tài hai người làm bao mà đòi xưng Cá? Đã vượt sông gì?

‒ Vẩy, vây, sức, vóc đều đủ chỉ đợi ngày anh vũ vượt long môn.

‒ Như vậy đã tranh tài với Giao Long Bang…

‒ Không phải. Như vậy để chứng tỏ thực tài mà vào nhà Giao Long.

‒ Nếu tài năng quán thế nơi triều đình có thể lập công danh, nơi võ lâm có thể gia nhập vào phái lớn để sự nghiệp lẫy lừng. Nhà Giao Long có gì để ghé mắt?

‒ Nơi lăng miếu có nhiều bó buộc, không thích hợp cảnh sóng nước tiêu dao. Các phái lớn có sự gò bó theo quy củ, không thích hợp cho kẻ làm việc theo ý thích.

‒ Giao Long Bang không ít quy chế.

‒ Nhưng Bang Chủ không phải là người quá cứng ngắc với lễ nghi.

‒ Giao Long Bang tiếng tăm không lớn.

‒ Đó là do cây còn non trái, chính Bang Chủ nói đã có cả vườn chờ ngày gặt hái kia mà.

‒ Hai ngươi có tài gì để gặt hái?

‒ Học rộng, biết nhiều, võ giỏi, chăm chỉ, trung thành, cần mẫn, mưu lược, trí tuệ, năng lực… không ít thì nhiều đều có cả. Hai con cá chỉ có thể giỡn nước nhìn trăng, một đàn cá mới có thể biển hồ vùng vẫy.

‒ Phái khác lớn hơn kia mà.

‒ Phò tá lúc hàn vi khi thành công mới rõ mặt anh hào. Đi vào phái lớn khác gì phường ăn bám chạy theo bả vinh hoa, người có cốt cách và chí khí quyết định không làm. Sông biển rộng lớn mới thỏa chí lấp biển vá trời. Với lại ở đời muôn sự của chung, hơn nhau hai tiếng anh hùng mà thôi. (Ca dao.)

Lý Nam Hưng và Ngô Yên Dũng đối đáp trôi chảy khiến Trần Triệu Quốc Nguyệt cảm thấy rất vui trong lòng. Lý Nam Hưng nói thêm:

‒ Anh em tại hạ hai người, tài tuy có nhưng không có đất dụng võ để nẩy mầm vươn lên, tô điểm cho đời. Hôm nay chúng tôi đến đây, phần là nghe tiếng thắng trận, phần là nhận thấy ở Giao Long Bang có thể nở rộ tài hoa và ở Bang Chủ có một khí khái anh hùng. Con người ta cũng như cây cỏ, cần đất tốt để sống, có “Nước” ngọt để tươi và tìm ánh nhật nguyệt để rạng ngời. Nay ở Bang Chủ hai anh em chúng tôi tìm thấy ba yếu tố đó nên muốn theo về.

Lý Nam Hưng vừa dứt lời lập tức có nhiều tiếng bàn tán xầm xì vang lên. Danh tiếng của Trường Yên Song Ngư khá lớn ở đất Hoa Lư. Ngày thường anh em họ sống bằng nghề đánh cá dọc theo các con sông. Cách cư xử của hai người được kẻ xung quanh nể phục. To mồm to miệng như Trương Vân Giang và Đoàn Bạch Dương đều không thể sánh ở khí chất. Hơn thế nữa cả hai đều học rộng tài cao, ứng đối lưu loát. Nhân sĩ các nơi nghe tiếng đến kết thân nhưng họ vẫn giữ cốt cách thanh cao mà không theo về phe nào. Tuy bề ngoài thích ngao du sơn thủy, vô ưu tự tại nhưng trong lòng hai huynh đệ mang hoài bão lấp biển vá trời. Với tư cách và võ công, họ muốn vào môn phái nào cũng được, nhưng làm như thế khác gì núp bóng kẻ khác. Hai người muốn tìm đến nơi mà thực học của họ được dùng đến, tài năng được phát triển và sự nghiệp có cơ hội sinh trưởng mà mở mặt với đời.

Vào buổi sáng Lý Nam Hưng và Ngô Yên Dũng nghe tin Trần Triệu Quốc Nguyệt từ Long Võ Trang trong nửa đêm quét sạch một đám cường đồ. Hai người bèn rủ nhau xem thật giả thế nào. Đến nơi thấy nàng trò chuyện với Thần Phù Tam Lãng nên vẫn có ý nghi ngờ về con người của nàng. Đến khi thấy nàng đãi tiệc khao quân và trò chuyện với thuộc hạ, hai người bèn đến thăm dò ý tứ.

Nghe hai người công khai muốn gia nhập Giao Long Bang, Trần Triệu Quốc Nguyệt một phen kinh ngạc, nhất thời chưa biết giải quyết ra sao. Lúc nãy đối đáp nàng chỉ tưởng hai người muốn thử thách trí tuệ của nàng. Mấy năm nay các chị em nàng ra sức tuyển mộ thêm người để phát triển nhưng đây là lần đầu tiên gặp trường hợp như vầy. So với tám phái kia và cả Long Võ Trang thì Giao Long Bang không là gì cả. Nàng làm đường chủ Tế Tác Đường nên không thể tự ý tuyển mộ thuộc hạ. Việc tuyển mộ và huấn luyện đều do tổng đàn Giao Long Bang gánh vác. Nay có người đến xin gia nhập, trong lòng nàng tuy rất vui nhưng có chút e dè. Ngô Yên Dũng cùng Lý Nam Hưng đều có khí độ hiên ngang nàng sinh cảm mến nhưng vì nhiều lý do nàng đành từ chối:

‒ Hôm nay Giao Long Bang đãi tiệc khao quân, xin mời hai vị ăn uống bằng thích.

Biết Trần Triệu Quốc Nguyệt từ chối khéo, Ngô Yên Dũng nói:

‒ Hay là Bang Chủ còn e ngại miệng đời dèm pha? Nếu Bang Chủ muốn làm việc lớn mà lo đến việc nhỏ nhặt chăng? Nếu anh em tại hạ không thể vì Bang Chủ chia sẻ gánh nặng đã không ở trước mặt mọi người ngỏ lời xin gia nhập.

Trần Triệu Quốc Nguyệt nghe nói mà thấy cảm động trong lòng. So với hai người họ, chị em nàng đâu có khác biệt gì. Cố sức cho bằng được để vào Long Võ Trang. Vào được rồi thì gắng sức làm được việc để chứng tỏ tài năng. Nghe Ngô Yên Dũng nói thế, nàng không đành lòng cự tuyệt nhưng vẫn còn do dự.

Thấy Trường Yên Song Ngư ở trước đám đông xin vào làm môn hạ Giao Long Bang, nhiều người hưởng ứng làm theo có cả Trương Vân Giang nên huyên náo hẳn lên. Trần Triệu Quốc Nguyệt có chút bối rối vì đây là lần đầu tiên nàng ở trong tình huống như vầy. Nàng thiếu kinh nghiệm xử thế nên nhất thời chưa biết phải làm sao. Phần khác là nhiều năm qua nàng cứ trông mong cho Giao Long Bang được rạng danh. Nay mới được một chút thành tích mà cả ngày đã đem đến cho nàng không ít phiền phức. Nàng chợt cảm thấy lưỡng lự.

Hơn nữa, từ lúc thành lập Long Võ Trang đến nay, các đường chủ cần thêm thuộc hạ chỉ việc gởi tin về bản phái là trong vài ngày có đủ. Do đó chưa từng có việc các vị đường chủ tự đi ra ngoài tuyển mộ thuộc hạ. Về lý thì không nên làm vậy vì khác nào vạch áo cho người ta xem lưng; môn phái của mình hèn yếu kém cỏi quá không thể chu cấp nhân lực, đường chủ đi ra ngoài tuyển mộ thêm. Tuyển mộ rồi còn phải sàn lọc, huấn luyện binh bị võ học, dạy dỗ lễ nghi quy chế. Vì thế Trần Triệu Quốc Nguyệt do dự. Nàng không sợ mang tai tiếng dèm pha nhưng thể diện của Giao Long Bang, là bang chủ nàng có trách nhiệm giữ gìn.

Trong số người của Giao Long Bang hiện diện chỉ có Triệu Hòa Vinh là trên ba mươi tuổi, nhiều kinh nghiệm nhất. Hắn biết đây là cơ hội tốt cho Giao Long Bang vì để cho người ta tự theo mình tốt hơn là ra sức chiêu dụ. Hắn thấy Trần Triệu Quốc Nguyệt còn đang phân vân thì thay mặt nàng dàn xếp:

‒ Xin các vị giữ trật tự. Bản Bang trên dưới đều lấy Bang quy làm trọng. Những ai không theo được luật lệ bản Bang thì không thể vào làm thuộc hạ. Nhập giang tùy khúc, nhập gia tùy tục. Nếu làm môn hạ bản Bang mà lộn xộn như thế này còn ra thể thống gì?

Triệu Hòa Vinh nhắc nhở, mọi người bớt huyên náo lại. Hắn thấy vậy trong lòng vui mừng khôn kể xiết. Một tổ chức mạnh yếu đều do những người trong tổ chức có chịu tuân theo quy củ hay không. Những người kia biết nghe lời thì việc đào tạo và huấn luyện cũng dễ. Sau một chốc đắn đo suy tính Trần Triệu Quốc Nguyệt quyết định:

‒ Hôm nay, nơi này là dùng để khao quân của bản Bang. Ai muốn gia nhập thì ngày mai theo bản tòa về Khánh An rồi sẽ liệu.

Trần Triệu Quốc Nguyệt biết rằng quyết định như vầy sẽ đem lại cho nàng và Giao Long Bang nhiều phiền toái nhưng đây là cơ hội tốt, nàng không thể bỏ qua. Nàng cảm thấy ở Trường Yên Song Ngư có khí khái uy nghi, tư cách xuất chúng, mới nhìn mà đã mến ngay. Trong khi đám quần hùng huyên náo làm ồn ào mất trật tự thì hai người họ đứng một bên giữ im lặng. Họ biết rõ rằng muốn vào làm thuộc hạ người ta thì không thể làm phiền người ta. Hơn ai hết Trần Triệu Quốc Nguyệt hiểu rằng muốn làm lớn, bản thân có hoài bão cũng chưa đủ mà phải có thuộc hạ góp sức. Nàng muốn thu phục Trường Yên Song Ngư nên nhận lời với tất cả những ai có lòng. Nàng nói với Song Ngư:

‒ Hai vị có thể vì tôi mà cho tất cả những người có mặt biết được tài của hai vị chăng?

Lý Nam Hưng vui mừng nhìn người em kết nghĩa Ngô Yên Dũng. Hắn nghe Trần Triệu Quốc Nguyệt nói vậy là mặc nhiên chấp nhận anh em hắn gia nhập. Hai huynh đệ hắn cũng muốn nhân dịp này để trổ tài. Ngô Yên Dũng vận công, dùng tay phải đánh ra thế cách không đoạt vật, một vò nước lớn cách hơn hai trượng lập tức bay đến. Vò nước này người bình thường dùng một tay vốn không thể cầm lên được, thế nhưng nó dính chặt vào lòng bàn tay của Ngô Yên Dũng mà không rớt xuống. Mọi người xung quanh hoan hô vang dội. Trần Triệu Quốc Nguyệt cũng không ngờ Ngô Yên Dũng lại có nội công mạnh đến như vậy.

Lý Nam Hưng lách nhẹ mình một cái, hắn đã đứng cách Ngô Yên Dũng hơn hai trượng, trong tay có hai cái chén nhỏ. Hắn dùng tay phải cách không đấm vào vò nước, tay trái ném ra hai cái chén ra. Vò nước trên tay Ngô Yên Dũng bị chấn động nhưng không vỡ, nước trong vò dao động bắn tung ra ngoài. Lý Nam Hưng đã tính rất chính xác. Số nước bắn tung ra ngoài vừa vặn rót đầy hai chén nước đang bay tới trước mặt Ngô Yên Dũng. Ngô Yên Dũng dùng tay trái búng vào một chén nước rồi xòe ra để cho chén thứ hai rơi nhẹ vào lòng bàn tay. Tay phải của hắn hất nhẹ, vò nước bay trở về chỗ cũ không phát ra tiếng động. Lý Nam Hưng cũng dùng cách tương tự, xòe bàn tay trái ra cho chén nước rơi gọn vào lòng bàn tay. Hai huynh đệ sóng vai nhau đến trước mặt Trần Triệu Quốc Nguyệt thi lễ:

‒ Anh em thuộc hạ xin ra mắt Bang Chủ, kính mời Bang Chủ dùng nước.

Trần Triệu Quốc Nguyệt uống cạn hai chén nước trong sự kinh ngạc đến ngẩn ngơ của mọi người xung quanh. Nàng cũng không ngờ võ công của Song Ngư lại cao đến dường ấy nên trong lòng cảm thấy mừng rỡ không bút nào tả xiết. Nàng nghĩ thầm: “Chuyến đi Trường Yên này tình cờ mà được hai con cá này mới là quan trọng hơn hết. Thời đã đến với Giao Long Bang.” Nàng rót ra hai chén nước trao cho Song Ngư. Song Ngư cảm động uống cạn.

Khúc Thị Trinh Đoan nhìn thấy Trần Triệu Quốc Nguyệt được quần hùng hoan hô, thuộc hạ kính nể thì trong lòng không khỏi so sánh: “Cùng là phận nữ lưu hào kiệt với nhau, nàng làm được thì ta cũng làm được. Sắc đẹp ta có thể hơn nhưng tài trí ta không bằng sao? Không thể nào. Rồi đây phái Ấp Lãng sẽ có nhiều người biết đến. Mình phải học theo gương của Giao Long Bang.”

Từ xa có một chiếc xe ngựa đi đến. Đánh xe là một người đàn ông tuổi bốn mươi, nước da đen đen. Thần Phù Tam Lãng liền từ lễ đài đi xuống đón. Người đánh xe thi lễ với Tam Lãng:

‒ Món hàng của ba vị đặt hồi xế trưa tiệm của chúng tôi đã tức tốc làm xong và được gói ghém cẩn thận, giờ đem đến giao.

Kiều Tuấn Mỹ vừa đưa tiền cho người đánh xe vừa vui vẻ:

‒ Quý quá. Đại sư huynh giúp đệ một tay.

Từ trên xe Dương Diễn và Kiều Tuấn Mỹ mỗi người đem xuống một vật bề ngang bằng nửa sải tay và dài mấy sải tay được quấn kín bằng lụa đỏ. Dương Diễn dẫn Thần Phù Tam Lãng đến trước mặt Trần Triệu Quốc Nguyệt nói:

‒ Khuya hôm qua tại hạ làm hư việc của Tam Bang Chủ. Bang Chủ không trách cứ mà còn hai lần đối đã ba sư huynh đệ tại như thượng khách. Thay mặt cho phái Ấp Lãng, ba sư huynh đệ tại hạ xin tặng Bang Chủ và Giao Long Bang món quà nhỏ.

Triệu Hòa Vinh và Đinh Văn Tú mỗi người đón nhận một vật. Đám thuộc hạ chưa kịp xé lụa đỏ ra thì Trường Yên Song Ngư mỗi người cách không dùng cầm nã đánh vào hai món quà. Lập tức tấm lụa đỏ quấn kín bị xé tan thành hàng vạn mảnh. Song Ngư còn dùng nội công đánh tung những mảnh vụn đó lên trời cho chúng rơi xuống như mưa, rất đẹp mắt. Triệu Hòa Vinh nhìn Đinh Văn Tú thầm nghĩ: “Hai người kia quả nhiên hành sự sáng suốt và nhanh nhẹn. Nếu không phải mình và Tú đệ đứng cầm mà là kẻ khác thì chắc không chịu nổi luồng nội công của hai người.”

Món quà Thần Phù Tam Lãng tặng là hai tấm biển sơn son thếp vàng, ghi đôi câu đối:

‒ Dũng. Giao Long Đắc Quế, Viễn Lý Thân Chinh Bình Ác Tặc.
‒ Tài. Quốc Nguyệt Yên Ba, Minh Quang Tự Chiếu Tụ Anh Hùng.

Dịch nghĩa:

Dũng. Giao Long được quế. Đích thân đánh xa bình giặc ác.
Tài. Quốc Nguyệt yên sóng. Ánh sáng tự chiếu tụ anh hùng.

Quần hùng vừa trầm trồ ý nghĩa sâu xa vừa khen ngợi chữ viết vô cùng hoa mỹ. Lý Nam Hưng tấm tắc:

‒ So sánh chữ viết như rồng múa phượng bay cũng chưa đủ. Nhìn nét bút có sâu có cạn, có cứng có mềm, có nhanh có chậm, có cao có thấp. Từng vệt từng vệt rõ ràng như chiêu thức không hề rối loạn, định lực vững vàng và hàm chứa nguồn nội lực thâm sâu nhưng trong sáng. Không biết là chữ viết của cao nhân phương nào, tại hạ tự xét võ công còn kém mấy phần.

Kiều Tuấn Mỹ cười lớn:

‒ Lý huynh đệ có con mắt tinh đời, biết cách nhận xét. Câu đối ấy là do tại hạ nghĩ ra tặng Giao Long Bang nhưng tam sư muội là người đặt bút viết xuống. Đại sư huynh đích thân trao quà cho Tam Bang Chủ.

Trần Triệu Quốc Nguyệt thầm cảm kích món quà có ý nghĩa của Thần Phù Tam Lãng. Nàng biết rõ thâm ý của Kiều Tuấn Mỹ khi nghĩ ra đôi câu đối đó. Hắn khen nàng tài dũng song toàn. Cây quế còn có nghĩa là mặt trăng, tức là nguyệt. Giao Long Bang có được Trần Triệu Quốc Nguyệt cũng có nghĩa là được thời ví như được cành quế. Đích thân nàng viễn chinh, đuổi được kẻ ác dành thắng lợi. Ánh trăng soi đáy nước, sóng yên trăng càng sáng. Trăng sáng thì tự chiếu, người có tài thì tự nhiên được người khác quy phục. Nó còn mang ý nghĩa là Trần Triệu Quốc Nguyệt làm việc sáng suốt, có tài yên sóng, có sức quy tụ anh hùng. Trần Triệu Quốc Nguyệt mỉm cười nhìn Thần Phù Tam Lãng:

‒ Cám ơn ba vị tặng một món quà quý giá như vầy. Tôi xin thay mặt Minh Chủ và thay mặt Giao Long Bang đón nhận. Giao Long Bang và Tế Tác Đường luôn mở rộng cửa đón nhận ba vị và phái Thần Phù.

Thần Phù Tam Lãng nhìn nhau không kềm nỗi sự vui mừng. Ba người họ không nghĩ rằng có thể kết giao với Giao Long Bang lại dễ dàng và suông sẻ đến thế.

Trong buổi tiệc khao quân đông người phức tạp của Giao Long Bang, tất nhiên không phải tất cả những nhân sĩ không mời mà tự đến đều có lòng tốt. Xa xa đây đó có nhiều ánh mắt ghanh tỵ hoặc khinh thường, nhìn ngang quét dọc đến những yếu nhân của Giao Long Bang. Tại một góc xa lễ đài nhất, vài nhóm người ngồi riêng biệt ăn uống và nói chuyện thầm với nhau. Trong đó có nhóm bốn người mặc áo xanh lợt đã có mặt trong quán trọ An Cư vào buổi sáng là nổi bật hơn cả. Mỗi người đều ẩn dấu sự nhẹ nhàng linh động của mình, chứng tỏ ai cũng có định lực hơn người. Ánh mắt sáng ngời của họ không ngớt nhìn về phía lễ đài. Một người thanh niên tuổi trên ba mươi, trẻ nhất trong nhóm, hỏi người lớn tuổi nhất:

‒ Thủ lĩnh nghĩ sao về việc này? Thuộc hạ vẫn cho rằng mấy con cá Giao Long chỉ dựa hơi Long Võ Trang mà vỗ sóng mạn thuyền.

Vị thủ lĩnh tuổi gần năm mươi cười nhẹ tỏ ý khinh khi:

‒ Tất nhiên không phải rồng mà chỉ là bầy lòng tong núp bóng ăn rong. Chọc trời khuấy nước có hơn được vài ba bong bóng nước.

Một người đàn ông tuổi gần bốn mươi phụ họa:

‒ Sử đại ca nói đúng. Giao Long Bang chỉ là bại tướng, từng bị chúng ta làm nhục đến nỗi bao năm không ngóc đầu lên được. Nhìn đám nhóc con này tiểu đệ chỉ thấy ngứa mắt.

Người thứ tư tuổi trên bốn mươi, nét mặt thâm trầm hơn, nói khẽ:

‒ Người ta đãi tiệc thì mình cứ hưởng, người ta mừng chiến thắng to bằng vẩy con rồng rồng thì mình phụ họa giúp vui.

Hắn vừa nói vừa rót nước cho cả bốn người. Họ nâng chén uống cạn, trong lòng vô cùng đắc ý. Vị thủ lĩnh họ Sử đang mỉm cười thì chợt nhiên cảm thấy rùng mình, ớn lạnh toàn thân. Hắn nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Trần Triệu Quốc Nguyệt. Bên tai nàng một người thuộc hạ thì thầm nhỏ to một lúc. Thủ lĩnh họ Sử vội định thần, thu liễm chân khí rồi giả ngó lơ đến xung quanh.

Trần Triệu Quốc Nguyệt nghe thuộc hạ báo cáo, nàng nhìn về phía bốn người áo xanh lợt, miệng nở nụ cười lạnh nói thầm: “Bang Nhật Lệ cũng có mặt ở đây. Tốt lắm! Hôm nay là rượu mời, mai này là rượu phạt.”

Khi tiệc đã tàn là đến việc ban thưởng. Lần lượt những người có công trạng đều được tuyên dương và ban tặng. Sau đó Triệu Hòa Vinh đứng trên lễ đài dõng dạc nói lớn với bảy đội bang chúng:

‒ Thông lệ của bản Bang là sau tiệc thì cùng vui chơi với nhau trong tình huynh đệ. Thay mặt Bang Chủ ta ra lệnh cho tất cả bảy đội, mỗi đội tập họp lại trong vòng một khắc để thảo luận và phân công. Sau đó các đội chia nhóm lần lượt lên khán đài diễn trò. Nhóm nào nổi bậc nhất, đội nào nổi bậc nhất sẽ được tưởng thưởng.

Triệu Hòa Vinh vừa ra lệnh xong, bảy đội bang chúng như bầy ong vỡ tổ. Bọn thuộc hạ kết nhóm với nhau, chuyện trò vang động góc trời. Nếu lúc ăn uống sự ồn ào huyên náo một thì bây giờ ồn ào hơn gấp năm, bảy lần. Nhìn không khí nhộn nhịp như ngày lễ hội của đám thuộc hạ, Trần Triệu Quốc Nguyệt không thể không cảm thấy hãnh diện và vui theo. Sự kính trọng của thuộc hạ không bao giờ thể hiện qua những chữ dạ vâng ở cửa miệng. Nó chỉ được hiện rõ qua những mệnh lệnh dù là nhỏ nhoi đến bao nhiêu. Quần hùng thấy sự đồng tình của bang chúng Giao Long Bang mà ngạc nhiên đến ngớ ngẩn. Họ càng tỏ ra hiếu kỳ hơn.

Đám bang chúng đang rần rần là thế mà vừa nghe tiếng tù và báo hiệu một khắc ngắn ngủi đã qua thì bọ họ lập tức im lặng. Họ im lặng đến nỗi có thể nghe rõ tiếng từng nhịp đập con tim thúc đẩy luồng nhiệt huyết của nhau. Triệu Hòa Vinh lại lên tiếng:

‒ Cứ theo thứ tự như thường lệ.

Lễ đài đã được dọn sạch và nhường lại cho đám thuộc hạ. Thế là đội 12 cho người lên trước rồi lần lượt đến các đội khác. Có nhóm thì vài ba người, có nhóm thì đến chín, mười người. Họ diễn tuồng tích, họ ca hát, họ kể truyện vui, họ biểu diễn võ công, họ so tài đô vật, họ nói những câu dí dỏm để chọc Trần Triệu Quốc Nguyệt và các vị thủ lĩnh. Trào lộng là mục đích chính nên hầu như nhóm nào cũng có cái đặc biệt riêng khiến cho khán giả cảm thấy thêm mười phần thích thú. Hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên thuộc hạ Giao Long Bang mới có cuộc vui như thế này. Các nhóm lần đang tiếp nối nhau pha trò thì có một thuộc hạ cắc cớ:

‒ Anh em thuộc hạ diễn đã nhiều, thuộc hạ xin mời Bang Chủ và các vị thống lĩnh giúp vui đi ạ.

Không những đám thuộc hạ hưởng ứng mà bảy người đội trưởng cũng phụ họa:

‒ Nói đúng! Xin mời Bang Chủ dìu dắt chúng thuộc hạ qua cuộc thử thách cam go này.

‒ Bang Chủ dẫn đầu, thuộc hạ nguyện theo sau.

‒ Bang Chủ hãy làm gương sáng cho thuộc hạ noi theo.

‒ Các huynh đệ đã đi tiên phong, giờ đến lượt Bang Chủ thân chinh.

‒ Bang Chủ sẽ chiếu sáng trước quần hùng thiên hạ.

‒ Bang Chủ đài các của chúng ta, xin mời Bang Chủ thượng đài đi ạ!

Trần Triệu Quốc Nguyệt giật mình, nàng quát mắng:

‒ Tiên sư bố khỉ đứa nào mới nói bản tòa đài các. Người đâu, bắt lấy nó đánh mười côn.

Đám thuộc hạ bò lăn ra cười nhưng tuyệt đối không có ai bị đánh đòn. Nàng nói thêm:

‒ Mẹ kiếp chúng bay dở hơi cả lũ.

Tiếng thuộc hạ nhao nhao:

‒ Bang Chủ đài các cao quý của chúng ta chửi tục cũng dễ thương đáng yêu nữa.

‒ Dung nhưng thoát tục, thoát tục một cách dung tục anh em ơi.

‒ Nói tóm lại là nói tục…

‒ … và chửi tục.

‒ Chuyện trần tục mà lỵ.

Những lần trước không có sự việc như vầy. Nay tự dưng đám thuộc hạ lên tiếng làm nàng tròn xoe mắt kinh ngạc. Trần Triệu Quốc Nguyệt giữ sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt ngời ngời. Nàng chậm rãi bước lên lễ đài, đám bang chúng reo hò vang dội. Nàng hít vào một hơi thật sâu, quét mắt nhìn một lượt, với một thần thái nghiêm trang và kiên định. Nàng dõng dạc tuyên bố:

‒ Các ngươi có im không, nhốn nháo lên như vậy làm sao bản tòa diễn?

Đến lượt đám thuộc hạ ngạc nhiên. Chúng hơi ngẩn người nhìn nhau rồi reo lớn:

‒ Hoan hô Bang Chủ. Tung hô Bang Chủ. Bang Chủ anh minh. Bang Chủ cao quý đài các…

Trần Triệu Quốc Nguyệt mỉm cười, xoa tay nói tiếp:

‒ Nhưng mà bản tòa không biết tuồng tích gì hết, thôi đành hạ đài không diễn.

Thế là đám bang chúng lại một phen nhao nhao lên tiếng năn nỉ. Trần Triệu Quốc Nguyệt mới xoay người chưa kịp bước thì Đinh Văn Tú dùng khinh công nhảy đến gần. Nhìn thấy nụ cười bí hiểm của hắn Trần Triệu Quốc Nguyệt khựng lại và thầm kêu khổ.

‒ Bang Chủ không biết nhưng thuộc hạ biết và biết rất nhiều. Xin mời Bang Chủ ở lại.

Trần Triệu Quốc Nguyệt biết rằng nếu so về đẳng cấp mọt sách thì khắp lộ Trường Yên không mấy người hơn Đinh Văn Tú. Biết là không thể từ chối được, nàng đành chịu:

‒ Thôi được, tôi chìu ý anh vậy.

Đám thuộc hạ lại reo hò cổ vũ.

‒ Nhưng mà các ngươi chờ một chút đã. Tôi nhờ anh Văn Tú giúp hộ việc này.

Đinh Văn Tú vui vẻ:

‒ Thuộc hạ xin kính cẩn nghe theo.

Trần Triệu Quốc Nguyệt bật cười nhưng không nói. Nàng cùng Quách Lăng, Triệu Hòa Vinh, Đinh Văn Tú và bảy đội trưởng chuyện trò ở một nơi trong khi đám bang chúng vẫn tiếp diễn. Sau khi thương nghị một chút, Đinh Văn Tú quyết dùng tích Trưởng Công Chúa Bảo Hòa Chiến Tam Anh Ngũ Hổ. Sự tích này sâu xa như sau:

Vào năm Sùng Hưng Đại Bảo thứ tư thời vua Lý Thái Tông (1052), Trưởng Công Chúa Bảo Hòa, cháu gọi vua Lý Thái Tông bằng cậu ruột, giúp cho đệ tử của mình là Nùng Trí Cao đem quân nước Trường Sinh đánh Lưỡng Quảng nhà Tống. Một mặt Nùng Trí Cao cho quân đánh phá các nơi, mặt khác giả dâng biểu lên vua Tống xin thần phục Tống triều, cố ý đánh lạc hướng nhà Tống. Khi triều Tống biết rõ sự thật thì đã quá muộn, Nùng Trí Cao chiếm gần hết Lưỡng Quảng. Vua Tống sai Địch Thanh thống lĩnh Tam Anh, Ngũ Hổ tướng đánh Nùng Trí Cao.

Tam Anh gồm Địch Thanh, Tôn Tiết và Trương Ngọc. Ngũ Hổ Tướng gồm Địch Thanh, Thạch Ngọc, Lưu Khánh, Trương Trung và Lý Nghĩa. Vì vậy, tuy gọi là Tam Anh, Ngũ Hổ nhưng chỉ có bảy người.

Trưởng công chúa Bảo Hòa biết rằng với quân số Trường Sinh của Nùng Trí Cao không đủ nên xin vua Lý Thái Tông dùng Thiên Tử Binh giúp Nùng Trí Cao. Nhưng vì vua Lý Thái Tông không muốn ra mặt trực tiếp đánh nhau với Tống nên Trưởng Công Chúa lập kế: dụ Địch Thanh đem quân vào biên giới Đại Việt để đánh bọc phía sau Trường Sinh (Cao Bằng ngày nay.) Trưởng Công Chúa sẽ lấy cớ là nhà Tống cho quân xâm lấn biên cương nên Đại Việt mới ra quân tự vệ. Quả nhiên Địch Thanh mắc mưu và trúng phục binh, toàn quân đại bại. Trưởng Công Chúa xua quân thủy bộ tràn qua biên giới đuổi theo. Tôn Tiết tử trận ở Côn Lôn Phố. Lưu Khánh tử trận ở Kỳ Châu. Quân Đại Việt giúp Trường Sinh toàn thắng. Nùng Trí Cao lên ngôi xưng là Nhân Huệ Hoàng Đế, lập ra nước Đại Nam. Những danh tướng của Đại Việt lúc bấy giờ như Dư Phi, Dương Bình, Tôn Đản, Tôn Trọng, Tôn Quý, Lý Thường Kiệt, v.v. đều dưới quyền của Trưởng Công Chúa.

Đinh Văn Tú phân vai như sau: Trần Triệu Quốc Nguyệt diễn vai Trưởng Công Chúa Thân Bảo Hòa. Đinh Văn Tú diễn vai Thân Thiệu Cực, vừa là anh ruột vừa là quân sư. Triệu Hòa Vinh diễn vai Tôn Đản. Quách Lăng diễn vai Lý Thường Kiệt. Bảy người đội trưởng làm Tam Anh, Ngũ Hổ.

Phân xong đâu đấy, mười một người đi lên lễ đài trong sự hoan hô dậy đất của đám thuộc hạ. Trần Triệu Quốc Nguyệt nghiêm chỉnh, uy nghi đi vòng vòng giữa đài. Rồi nàng ngửng đầu lên, sắc mặt đanh lại, ánh mắt như tóe lửa, oai phong lẫm liệt. Nàng vận công nói lớn:

‒ Như ta đây là Trưởng Công Chúa Thân Bảo Hòa anh minh thần võ, uy danh chấn động Trời Nam. Ta không biết kịch bản tuồng tích này nên bị tên quân sư quạt mo kia giật dây sau lưng mà phải đứng đây làm trò. A Ha Ha Ha!

Nàng vừa nói vừa khoa chân múa tay và chỉ vào mặt Đinh Văn Tú rồi cười ngạo nghễ. Đinh Văn Tú giật mình còn bảy người đội trưởng cùng té xuống nền cái rầm, ôm bụng cười quặn người. Đàm Siêu một tay đập xuống nền, một tay vẫy vẫy, đầu lắc lắc nói lớn:

‒ Thế này thì chết tôi, chết tôi.

Trần Cung cũng chịu không nổi:

‒ Ối giời ơi chết mất đi thôi.

Đinh Văn Tú thầm kêu khổ. Hắn thấy Trần Triệu Quốc Nguyệt không theo sự tích nên hắn phăng luôn:

‒ Như ta đây là anh ruột của Trưởng Công Chúa. Quốc công thế tử Thân Thiệu Cực chính là ta. Ta là một quân sư quạt mo đại tài… Đó đó, Trưởng Công Chúa mới xuất nửa chiêu võ miệng mà hai tướng Tống đã than sống than chết.

Hắn dùng khinh công nhảy lại nhấc Đàm Siêu lên quăng xuống dưới đài:

‒ Tôn Tiết tử trận ở Côn Lôn Phố.

Đàm Siêu nằm ỳ một chỗ nhưng vẫn không nín được cười. Quách Lăng thấy sự việc đã thế, hắn cũng biến chiêu theo. Hắn nhảy lại phía Trần Cung nói lớn:

‒ Như ta đây là Đại Tư Mã Lý Thường Kiệt. Ta xuất thân trung lương, có công trấn Bắc bình Nam, có công trấn Bắc bình Nam, trấn Bắc bình Nam, trấn Bắc bình Nam…

Mỗi cái “trấn Bắc” thì Quách Lăng đánh nhẹ vào đầu Trần Cung, mỗi cái “bình Nam” thì đánh nhẹ vào bụng hắn. Quách Lăng ném Trần Cung xuống lễ đài nằm gần Đàm Siêu:

‒ Nhà ngươi đi Kỳ Châu ngủ đi.

Năm người đội trưởng nhìn nhau rồi cùng hô lớn:

‒ Tam Anh, Ngũ Hổ bị đánh bại, ù té bỏ chạy.

Năm người lập tức nhảy xuống bên dưới. Triệu Hòa Vinh xuôi theo luôn. Hắn đi vài vòng trên lễ đài rồi dõng dạc:

‒ Như ta đây là công thần, danh tướng Tôn Đản. Ta không có gì làm nên đành đi kinh lý nước Đại Nam. Ý mà Bang Chủ, mình quên chọn người làm Nhân Huệ Hoàng Đế.

Đám bang chúng cùng quần hùng cười rần rần. Trần Triệu Quốc Nguyệt nhảy xuống nắm tay Ngô Yên Dũng kéo lên lễ đài:

‒ Ai bảo không có? Đây là Nhân Huệ Hoàng Đế Nùng Trí Cao.

Nàng chỉ tay đến Khúc Thị Trinh Đoan lúc bấy giờ ráng giữ cho mình không phải cười quá lớn:

‒ Hoàng hậu Thuần Khanh của Nhân Huệ Hoàng Đế là kia kìa.

Khúc Thị Trinh Đoan thoáng đỏ mặt. Kiều Tuấn Mỹ và Dương Diễn cùng cười vang. Mọi người xung quanh đều biết Trần Triệu Quốc Nguyệt cố ý trả đũa việc Khúc Thị Trinh Đoan hiểu lầm nàng và Kiều Tuấn Mỹ vào buổi sáng. Ngô Yên Dũng ngớ người, nhưng vì thấy vui quá nên cũng làm tới. Hắn khoa tay múa chân rồi phán:

‒ Trẫm là Nhân Huệ Hoàng Đế. Các khanh hãy bình thân, bình thân. Ý quên, Bang Chủ cũng bình thân.

Hắn dáo dác nhìn xung quanh:

‒ Mà này Bang Chủ, ngai vàng của thuộc hạ đâu rồi?

Đám bang chúng Giao Long Bang cùng quần hùng cười lăn cười bò. Đợi cho mọi người dịu xuống, Trần Triệu Quốc Nguyệt kết thúc:

‒ Tuồng tích gì nữa. Trách nhiệm của bản tòa xong rồi, bản tòa hạ đài đây.

Người người xung quanh reo hò vang dội.

Sự tích Trưởng Công Chúa đánh bại Tam Anh, Ngũ Hổ là một trong những giai thoại oai hùng nhất thời vua Lý Thái Tông nên đa số đều biết và thuộc. Trần Triệu Quốc Nguyệt chuộng võ hơn văn nên nàng không biết tích này. Vì Đinh Văn Tú cứ đinh ninh nàng biết nên hắn không sắp đặt cho được rõ ràng. Trần Quốc Nguyệt cứ muốn cho xong chuyện nên cũng không nói. Kết quả là nàng tự phăng làm cho các thuộc hạ phải làm theo, trở thành một cuộc trào lộng. Bang chúng Giao Long Bang xem đó là chuyện thường vì đây là buổi khao quân của họ.

Cuộc vui kéo dài đến giữa giờ Tuất mới được tuyên bố chấm dứt. Bang chúng Giao Long Bang cùng nhau dọn dẹp cho đến quá giờ Hợi mới xong. Ai nấy về trại của mình nghỉ qua đêm để sáng hôm sau vào giữa giờ Dần thì về lại Khánh An. Riêng Trần Triệu Quốc Nguyệt cùng Triệu Hòa Vinh các người làm việc đến đầu giờ Tý mới đi ngủ. Sau ba ngày, hai đêm chưa chợp mắt, Trần Triệu Quốc Nguyệt yên giấc đến sáng trên chiếc soái chu của nàng.

————————

Ghi chú:

(1) Bà Vương là tên gọi tắt của Lệ Hải Bà Vương, danh hiệu người đời sau gọi bà Triệu Thị Trinh.

(2) Công chúa Động Thiên và Thiên Ninh đều là con vua Lý Thánh Tông, chị vua Lý Nhân Tông. Trong cuộc kháng Tống vào năm 1076, hai ngài đều tuẫn quốc trong trận Như Nguyệt. Riêng công chúa Thiên Ninh còn được người đời thờ phụng và gọi là Bà Chúa Kho. Công chúa Thiên Ninh là người trực tiếp chỉ huy các cuộc vận chuyển lương thảo cho các đạo Thiên Tử Binh của Đại Việt trong ba cuộc chiến: đánh Chiêm Thành (1069), đánh Lưỡng Quảng (1075) và kháng Tống (1076).

(3) Tuyên Hòa (1119‒1125) là niên hiệu của vua Tống Huy Tông Triệu Cát (1100‒1125).

(4) Người Nữ Chân lập quốc, lấy tên là Đại Kim vào năm 1115.

(5) Vua Lý Thánh Tông có hai người con trai, do Ỷ Lan Phu Nhân sinh ra. Con lớn là vua Nhân Tông Lý Càn Đức, con thứ là Sùng Hiền Hầu. Theo tôi biết, dù không có tài cán gì thì con ruột và em ruột của vua đều được phong tước vương. Chỉ là con cháu của những dòng đó về sau mới mang tước công, hầu. Tôi không rõ tại sao các tài liệu đều ghi chép ngài là em ruột vua Lý Nhân Tông, con trai duy nhất của ông là Lý Dương Hoán được lập làm thái tử mà ông vẫn chỉ được phong tước hầu. Do đó trong truyện tôi “cho” ông được mang tước vương với hai lý do: 1) Năm 1120 Lý Dương Hoán được 4 tuổi và được vua Lý Nhân Tông nhận làm con nuôi, phong làm thái tử. 2) Lý Minh Nghĩa được phong tước công, nên em ruột vua phải mang tước vương.

(6) Thiên Cảm Thánh Võ nguyên niên là năm 1044.