Chính Khí Trời Nam

Chương 09: Đinh Hoàng Kỳ Anh Tài Y Dược




Rạng ngày mồng một tháng Bảy cũng bình thường như bao ngày khác. Như thường lệ tại Y Dược Đường ở Thôn Đông Trên, trời chuyển sang canh năm không bao lâu thì có tiếng gà gáy. Canh gà gáy vang báo hiệu cho một ngày mới bắt đầu. Cũng như thường lệ, sau canh gà gáy đúng hai khắc thì tại một gian nhà tranh ở sau Y Dược Đường có một tiếng nổ long trời, khói bay mịt mù. Nhưng không như thường lệ, lần này có tiếng người:

‒ Cháy nhà! CHÁY NHÀ! Các sư huynh, sư tỷ mau mau thức dậy chữa cháy. Mau mau chữa cháy! CHÁY NHÀ!

Tiếng la thất thanh của người thiếu niên không lay động được một ai. Quái lạ. Chàng thiếu niên tuổi khoảng mười sáu tên Lê Viễn Chí nét mặt khôi ngôi nhưng giờ đây không còn chút máu, hớt hơ hớt hải vừa chạy vừa kêu réo. Tóc tai hắn chưa kịp chải, quần áo ngủ chưa kịp thay, chân chạy khập khiễng vì tay đang cầm theo một chiếc giầy. Hắn vừa chạy vừa cố mang. Đến một gian phòng phía đông hậu viện hắn đập cửa:

‒ Trương nhị sư huynh ơi, mau thức dậy. Cháy nhà. Mau mau gọi các sư huynh sư tỷ đi chữa cháy.

Hắn gọi cửa mãi mới có một người đàn ông tuổi trên ba mươi, thân hình vạm vỡ, mắt mũi kẻm nhẻm kèm nhèm ra mở cửa phòng. Hắn cố dương cặp mắt còn ngái ngủ nhìn khói bốc lên cuồn cuộn cách đó không xa, giọng nói dài lê thê:

‒ Lại cháy nữa à? Trời còn sớm mà tiểu sư đệ. Hôm nay sư phụ cho nghỉ một buổi đừng để uổng phí.

Chàng thiếu niên Lê Viễn Chí chỉ biết trố mắt nhìn. Không riêng gì nhị sư huynh mà tất cả những người khác không ai đi ra ngoài. Hắn ấp úng:

‒ Nhưng mà cháy nhà…

‒ Cứ mặc kệ cho nó cháy. Nghe lời sư huynh Lê sư đệ về phòng ngủ đi. Hôm qua sư đệ đi đường mệt nhọc nên nghỉ ngơi cho khoẻ.

Nhị sư huynh Trương Ngọc Trác đóng cửa phòng lại, hiển nhiên là leo lên giường ngủ cho đến trời sáng tỏ. Gã tiểu sư đệ trong lòng bấn loạn vì thấy khói mỗi ngày một nhiều. Cháy nhà mà ai cũng say giấc nồng thì biến thành trâu thui lúc nào không hay, gã nghĩ vậy. Còn đang lưỡng lự chưa biết tính sao thì một giọng nói yếu ớt, trong trẻo ở sau lưng:

‒ Tiểu sư đệ nên nghe lời nhị sư huynh mà trở về phòng. Nó cháy cứ để mặc nó, sư đệ đừng làm phiền đến tam sư huynh.

Quay người lại gã thiếu niên cung tay chào:

‒ Tiểu đệ xin chào lục sư tỷ.

Cô gái mới đến tên Hoàng Linh Chi có mặt trái soan, da xanh xao như người bệnh lâu ngày nhưng tuyệt đẹp, tuổi mới đôi chín gật đầu cười:

‒ Sư đệ không cần phải đa lễ. Cũng may là sư đệ không chạy ngay đến gian nhà tranh đàng kia, nếu không đã bị tam sư huynh quở.

Lê Viễn Chí từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác:

‒ Ủa, chữa cháy mà lại bị trách phạt hay sao vậy sư tỷ?

‒ Sư đệ mới nhập môn nên không biết tính tình quái dị của tam sư huynh. Sáng nào sau khi gà gáy mà không phát ra tiếng nổ thì chúng ta mới phải cấp tốc đến xem xảy ra chuyện gì. Còn có khói bốc lên ngùn ngụt như vậy thì thôi. Ngoài sư phụ và sư tỷ ra, không ai dám đến gian nhà tranh đó làm phiền. Ngay cả đại sư tỷ và nhị sư huynh cũng vậy.

Vì nói hơi nhiều, Hoàng Linh Chi đứng không vững, phải dựa vào vách nhà nghỉ mệt. Lê Viễn Chí tỏ ra quan hoài:

‒ Sư tỷ trong người không khoẻ à?

‒ Cám ơn sư đệ, sư tỷ hơi mệt một chút. Nhờ đệ dìu sư tỷ đến gian nhà tranh phía sau.

Lê Viễn Chí đỏ mặt lên ấp úng:

‒ Nhưng mà… nhưng mà… tam sư huynh thì sao?

‒ Tam sư huynh sẽ không trách sư đệ nếu đi chung với sư tỷ.

‒ Nhưng còn… còn sư tỷ thì sao? Nam nữ cách biệt mà.

Hoàng Linh Chi mắng yêu:

‒ Đồ ngốc. Còn tỵ hiềm nam nữ thì làm sao học nghề y dược cho thành tài? Tỷ không ngại, sư đệ ngại cái gì? Mau đến đỡ sư tỷ!

Bất đắc dĩ Lê Viễn Chí đến bên người sư tỷ đẹp như hoa kề vai cho nàng dựa vào. Hắn không dám nhìn thẳng mà quay đầu sang một bên làm bộ nhìn trời, chầm chậm dìu cô gái đi ra phía sau. Một mùi thơm dịu từ người nàng làm hắn ngất ngây, tim hắn đập loạn lên. Hoàng Linh Chi hỏi:

‒ Sư đệ nhập môn với tư cách là nội đồ hay ngoại đồ vậy?

Lê Viễn Chí nhìn trời đáp lại:

‒ Tiểu đệ tuân theo di chúc của gia nghiêm xin làm ngoại đồ và được chưởng môn sư bá chấp nhận. Sư bá kêu tiểu đệ đến đây để theo học với sư phụ và giúp việc trong Y Dược Đường. À mà này sư tỷ, thế nào là nội đồ và ngoại đồ vậy? Đệ mới nhập môn nên không được rõ.

‒ Ngoại đồ chỉ học về thuốc thang y dược và chẩn bệnh còn nội đồ phải học thêm võ công. Nếu sư đệ được sư phụ sai vặt, phục thị cho Người là hay nhất. Còn nếu không thì theo học với tam sư huynh.

Nghe nói đến “học với tam sư huynh” làm Lê Viễn Chí chột dạ:

‒ Sao lại học với tam sư huynh? Nghe sư tỷ nói tam sư huynh chắc là người kỳ quái và hung dữ lắm.

Hoàng Linh Chi mỉm cười, hàm răng trắng đều như ngọc châu:

‒ Tam sư huynh quái thì có nhưng dữ thì tùy.

Lê Viễn Chí vừa dìu vị sư tỷ yếu đuối này đi vừa hỏi dò:

‒ Tam sư huynh kỳ quái lắm à?

Cô gái không trả lời thẳng mà cười cười. Lúm đồng tiền trên hai gò má phơn phớt hồng của nàng càng tăng vẻ duyên dáng, kiều mỵ. Lê Viễn Chí quay đầu nhìn lén nàng, nhưng vừa thấy nàng đang nhìn mình cười, gã vội quay đi. Cô gái nói:

‒ Đừng có hỏi nhiều, thế nào sư đệ cũng biết. Sư huynh cấm tất cả mọi người ngoại trừ sư phụ và sư tỷ đến căn nhà kia.

‒ Như vậy cũng đâu có gì lạ.

‒ Nhị sư huynh đã nói lúc nãy, hôm nào mà không nghe tiếng nổ mới phải đến xem. Chuyện này trước này chỉ xảy ra một lần. Khi mọi người đến căn nhà tranh chỉ thấy tam sư huynh nằm dưới đất bất tỉnh, đầu máu chảy ròng ròng.

Lê Viễn Chí ngạc nhiên:

‒ Có kẻ gian đả thương sư huynh à?

‒ Có kẻ gian nào dám đột nhập vào đây đả thương người? Tam sư huynh lại không mấy khi ra ngoài, làm gì có kẻ thù. Vết thương cho chính tam sư huynh gây ra.

‒ Dạ sư tỷ.

Lê Viễn Chí nhìn đôi chim đang đùa giỡn với nhau, trong lòng hắn miên man suy nghĩ, sắc mặt gã từ từ đỏ hồng, chân bước đều. Khi mùi khói quá nặng làm cho gã cảm thấy khó thở phải ho khan lên một tiếng gã mới giật mình. Nhìn kỹ lại, gã thấy mình đứng trước căn nhà bị bốc khói tự bao giờ còn vị sư tỷ đang chăm chú nhìn mình. Đô gò má nàng hây hây làm gã trong lòng càng rạo rực. Nàng hỏi:

‒ Sư đệ suy nghĩ cái gì mà thần sắc mơ màng đến thế? Sư tỷ gọi mãi mà sư đệ không nghe.

Mặt Lê Viễn Chí đỏ rần. Gã vội quay mặt đi tránh cái nhìn soi mói của cô gái đẹp như hoa buổi sớm và lớn hơn gã không quá hai tuổi kia. Có tiếng ho kèm theo tiếng mắng trong căn nhà bốc khói làm gã quay đầu lại nhìn:

‒ Mẹ kiếp… [ho] thấy mình bị cháy nhà… [ho] mà đếch có đứa nào… [ho] đến chữa cháy… [ho] rõ là… [ho] may… Mẹ kiếp hồi nãy có… [ho] đứa nào kêu chữa cháy… [ho] cũng may nó không … [ho] vác xác tới đây… [ho] không thì ốm đòn [ho] với mỗ.

Một người thanh niên từ trong nhà loạng choạng bước ra đầu tóc người đó rối bời. Khói làm hắn cay mắt nên nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Ra đến bên ngoài hắn vươn vai:

‒ Mẹ kiếp sao mà khoẻ quá… [ho]

Miệng thì văng tục nhưng dáng điệu lại khôi hài, khó biết người đó đang giận hay vui. Có tiếng cười khúc khích của Hoàng Linh Chi làm cho hắn sực tỉnh nhận ra có hai người đang đứng trước sân nhà mình. Thấy nàng đứng cười hắn mừng vô hạn:

– Á a, lục sư muội. Sư muội không khoẻ thì sáng sớm đừng nên ra ngoài. Trời nhiều sương sẽ làm cho sư muội khó lành bệnh.

Hắn vừa nói vừa chạy lại ôm chặt lấy nàng. Lê Viễn Chí thấy cảnh tượng này cảm thấy như bị bàn tay vô hình nào đó xé nát cõi lòng. Hắn cảm thấy vừa buồn vừa thất vọng mà chính hắn cũng không biết tại sao. Hoàng Linh Chi để cho tam sư huynh ôm một lúc lâu rồi mới đưa tay lên mũi vừa quạt vừa nhăn mặt nói:

‒ Ối ối sư huynh làm gì đây, có buông người ta ra không thì bảo. Người sư huynh hôi quá, hôi khói quá.

‒ Ừ nhỉ, sư huynh này bậy quá, thấy sư muội cầm nên lòng không được mà ra nông nỗi. Sư muội tha tội cho huynh nhé.

Nói rồi hắn bước ra sau ba bước vái nàng ba vái. Hoàng Linh Chi tránh qua một bên:

‒ Muội đâu có trách huynh bao giờ, chỉ nói huynh hôi… khói thôi mà.

‒ Ừ nhỉ, sư muội bịnh nặng trong người không nên ngửi thấy mùi ô uế.

Hắn chạy nhanh vào một căn phòng khác trong nhà và trong chốc lát ngắn ngủi chạy ra với bộ quần áo mới, trên tay cầm một cái áo choàng. Mặt hắn cũng được rửa sạch. Hắn ân cần đỡ Hoàng Linh Chi ngồi xuống gần một cái ghế đá gần đấy rồi lấy áo khoác lên người nàng. Nàng nhìn vị sư huynh với ánh mắt mãn nguyện, say đắm, tình tứ, ngọt ngào. Hắn lại chạy vô nhà, lát sau đem ra một bát thuốc nóng:

‒ Sư muội nên ở trong phòng. Hễ đến giờ là sư huynh đem thuốc đến ngay mà, đâu cần phải đến đây.

Nàng cầm bát thuốc uống một hơi hết sạch, hắn thấy vậy vui mừng:

‒ Sư muội không còn nhăn mặt mỗi khi uống thuốc như lúc trước.

Hoàng Linh Chi mỉm cười đưa tay vén mái tóc rối bù của hắn:

‒ Mới uống thì thấy đắng nghét và khó chịu. Nhưng uống quen rồi muội thấy rất ngon miệng. Tình ý của sư huynh trong chén thuốc muội nếm được tất cả hương vị.

Lê Viễn Chí nhìn kỹ tam sư huynh: người tầm thước, nước da nâu sậm. Ánh mắt và khuôn mặt đều lộ ra nét tinh anh, thông minh xuất chúng. Chỉ có điều những nét hay ngừng lại nơi đó. Tóc thì bên xám bên đen, lông mày bên rậm rạp bên nhẵn nhụi, ria mép lốm đốm còn râu màu muối tiêu đâm tua tủa không cạo. Gã đoán tam sư huynh của mình tuổi khoảng hai mươi lăm nhưng lại có nét như ông cụ năm mươi hai. Gã thầm nghĩ: “Chẳng trách sư tỷ bảo tam sư huynh là một người quái dị; nhìn khuôn mặt cũng đủ biết. Có thể bảo là một người đẹp trai, nhưng cũng có thể bảo là một người nhìn gai mắt.” Bắt gặp ánh mắt của Hoàng Linh Chi nhìn tam sư huynh, gã tiểu sư đệ cảm thấy tưng tức trong lòng. Đến bây giờ tam sư huynh mới nhìn đến gã tiểu sư đệ, hắn nhướng mắt:

‒ Tên kia mi là ai, đến đây làm gì?

Lê Viễn Chí thấy tam sư huynh hỏi tự nhiên cảm thấy sợ, nghĩ tam sư huynh muốn gây chuyện với mình. Nhất thời gã không biết và không dám trả lời. Cũng may Hoàng Linh Chi gỡ rối:

‒ Em quên mất. Để em giới thiệu: Đây là ngoại đồ mới nhập môn của sư phụ tên Lê Viễn Chí.

Nàng nhìn Lê Viễn Chí nhỏ nhẹ:

‒ Sư đệ đứng đó làm gì thế? Mau chào tam sư huynh Đinh Hoàng Kỳ.

Lê Viễn Chí tỉnh ngộ, vội chạy đến cung tay:

‒ Tiểu đệ tham kiến…

Chưa nói dứt câu Lê Viễn Chí đã bị đá một cái vào bụng. Lê Viễn Chí vốn không ngờ đến lại không biết võ nên lãnh trọn cái đá, hai chân bắn tung lên và ngã sấp xuống đất. Gã còn chưa hoàn hồn đã nghe tam sư huynh hỏi:

‒ Có phải mi dẫn lục sư tỷ đến đây không? Mắt ngươi nhìn láo liên tức là tâm ngươi không định. Ngươi hay nhìn lén tức là trong lòng nghĩ chuyện tồi bại. Sư Phụ nhận ngươi làm ngoại đồ là phúc cho ngươi. Nếu như ngươi gặp mỗ trước ngươi đã bị tống cổ đi rồi.

Nghe hỏi đến Lê Viễn Chí còn hồn vía nào nữa. Gã không ngờ tam sư huynh lại tinh mắt, thấy gã cứ lấm lét nhìn vị sư tỷ diễm kiều ấy và đoán ra lòng dạ của gã. Tam sư huynh nổi ghen đánh gã thì cũng là chuyện thường. Chính gã cũng không hiểu tại sao gã lại có ý nghĩ đen tối trong đầu. Đinh Hoàng Kỳ hỏi lại:

‒ Có phải mi dẫn lục sư tỷ đến đây không?

Dù có muốn chạy tội cũng không thoát, Lê Viễn Chí đành thừa nhận:

‒ Dạ… chính là tiểu đệ.

Đinh Hoàng Kỳ đá thêm một cái vào hông:

‒ Ngươi bị ăn đòn là đáng lắm. Nhưng vì ngươi mới nhập môn nên còn có chỗ tha thứ.

Hoàng Linh Chi nói với Lê Viễn Chí:

‒ Sư đệ đứng lên và cảm ơn tam sư huynh giáo huấn đi.

Thấy Lê Viễn Chí còn đang nhăn nhó chưa chịu đứng dậy, nàng giục:

‒ Mau lên, sư đệ đừng nên bỏ qua cơ hội này.

Đợi cho Lê Viễn Chí đứng lên, Đinh Hoàng Kỳ hỏi:

‒ Ngươi có biết tại sao bị đá hai cái hay không?

Lê Viễn Chí trống ngực đánh mạnh hơn trống làng, lấm la lấm lét nhìn cô gái. Đinh Hoàng Kỳ gay gắt hơn:

‒ Ngươi có biết tại sao bị đá hai cái hay không?

Lê Viễn Chí kinh hoàng:

‒ Dạ tại… dạ tại… tiểu đệ trong đầu có ý đen tối…

Chát! Chát!

Lê Viễn Chí bị hai cái tát, mắt nổ đom đóm, hai gò má in đậm dấu bàn tay. Đinh Hoàng Kỳ nói:

‒ Mỗ đá ngươi hai cái, đánh ngươi hai cái cho ngươi nhớ đời bài học nhập môn: làm thầy thuốc trên không sợ cường quyền, dưới không khinh kẻ cùng đinh. Từ công hầu khanh tướng cho đến tên ăn mày, đã là bệnh nhân thì phải coi như nhau. Mới bị đá có hai cái đã làm cho ngươi sợ như vậy thì sau này ngươi sẽ không ngần ngại vì cái an toàn của bản thân mà bỏ đi trách nhiệm của kẻ làm thầy thuốc. Làm thầy thuốc lúc nào cũng phải chạm vào bệnh nhân, nếu có ý nghĩ đen tối sẽ hại đến người mà chính bản thân khó tránh tai vạ. Ngươi hiểu chưa?

Lê Viễn Chí run sợ. Chẳng lẽ gã bị đá cũng có… đạo lý trong đó? Gã hoang mang không hiểu rõ lắm nên chỉ gật đầu cho qua. Đinh Hoàng Kỳ hỏi tiếp:

‒ Lục sư tỷ bịnh nặng như vậy, lẽ nào ngươi không nhìn ra? Tất nhiên ngươi nhìn ra, phải không?

Lần này Lê Viễn Chí lấy can đảm trả lời:

‒ Dạ phải.

Tam sư huynh gật đầu:

‒ Tốt!

Bình! Lê Viễn Chí bị đá thêm một cái nữa, lại té sấp xuống đất. Gã cắn răng nhịn đau lồm cồm bò dậy. Đinh Hoàng Kỳ dậy dỗ:

‒ Biết lục sư tỷ bịnh nặng mà không ân cần săn sóc. Sợ đến gần sẽ nảy ra tà ý. Tuy là sợ mà vẫn để tà ý nảy sinh nên mới làm bộ những gì nam nữ thọ thọ bất tương thân, vì vậy phải tránh xa. Làm thầy thuốc mà không giữ đúng bổn phận sao ra thầy thuốc? Cứ để tà ý nảy sinh mà không kềm chế, sau này chỉ thiệt thân. Người thầy thuốc phải hiểu và phải cảm thấy cái đau đớn của bệnh nhân. Ngoài ra, trời cao sinh ra người đàn ông là để bảo vệ cho người đàn bà, ngươi hiểu chưa? Ngươi còn phạm tội thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt mỗ.

Lê Viễn Chí tỉnh ngộ: “Thì ra mỗi việc sư huynh làm đều có ẩn ý trong đó và chỉ để dạy dỗ mình. Gớm, dạy gì mà dạy đau quá.”

Tuy biết được thâm ý của tam sư huynh, Lê Viễn Chí tuổi trẻ nóng nảy, gàn bướng nên bất phục trong lòng: “Gì mà trên không sợ người, dưới không khinh người. Chừng nào làm được mới nói nha. Mình bị hành hạ không phải là điều khinh khiến kẻ dưới hay sao?”

Hoàng Linh Chi nghiêm giọng nói với Lê Viễn Chí:

‒ Nếu sư đệ muốn học thành tài để khỏi phụ lòng lời trăn trối của nghiêm đường thì nên nhớ lấy những gì tam sư huynh nói.

Đến lúc đó có một cô gái vừa đến. Thấy ba người đều ở ngoài sân cô chào:

‒ Tiểu muội xin chào Tam sư huynh và Lục sư tỷ. Ô, tiểu sư đệ cũng có đây nữa a?

‒ Dạ Quế Chi sư tỷ, tiểu đệ xin chào.

Hoàng Linh Chi mỉm cười hỏi cô gái mới đến:

‒ Quế Chi em đến đây có chuyện gì không?

Quế Chi vui vẻ:

‒ Sư Phụ kêu muội đến đây chuyển lời cho Tam sư huynh là Sư Phụ có chuyện muốn gặp sư huynh.

Nghe Quế Chi nói mắt Đinh Hoàng Kỳ sáng rực lên, hai tay vò sát vào nhau ra chiều thích thú:

‒ Sư Phụ gọi mỗ à? He he he… tất là Sư Phụ có điều gì mới lạ muốn dạy cho mỗ. Nhất định là vậy.

Quế Chi cũng cười nói:

‒ Cái đó tiểu muội không biết nhưng lúc nãy Sư Phụ có dặn hễ gặp sư huynh thì bảo sư huynh đến liền. Sư Phụ hiện đang ở hậu viện phía tây.

Đinh Hoàng Kỳ đỡ Hoàng Linh Chi đứng dậy và nói:

‒ Sư Phụ đang đợi chúng ta, sư muội đi chung với huynh cho vui.

Hắn đưa mắt nhìn Lê Viễn Chí ra lệnh:

‒ Oắt con ngươi cũng đi theo luôn.

Quế Chi nhìn căn nhà lúc đó khói đã bớt rất nhiều:

‒ Còn khói trong nhà thì sao vậy Tam sư huynh?

‒ Cứ mặc nó. Chừng nào thấy có lửa bốc cháy thì lo chữa cháy cũng chưa muộn.

Bốn người đi từ dẫy nhà nọ sang dẫy nhà kia cho đến hậu viện phía tây. Lúc ấy Ngô Diệp Thảo đang phân phối công việc cho vài đệ tử ở một khu đất trống. Thấy bốn người đi đến lập tức có nhiều tiếng reo:

‒ A Tam sư huynh cũng đến đây a?

‒ Tam sư huynh như con thần long, thấy đầu không thấy đuôi.

‒ Không biết ngọn gió nào thổi Tam sư huynh đến đây?

Đinh Hoàng Kỳ nhăn mặt:

‒ Long với lở quái gì. Mẹ kiếp! Mỗ vẫn ở một nơi mà đứa nào đó dám bảo thấy đầu không thấy đuôi? Phải nói là cả đầu lẫn đít đều ít thấy. Còn ngọn gió nào ư? Tất nhiên ngọn gió mang đầy khói đen từ hướng đông thổi lại.

Cả bọn cười ầm lên. Ngô Diệp Thảo thấy người đệ tử thứ ba của mình tính tình vẫn cổ quái như lúc nào, bà chỉ biết lắc đầu. Đinh Hoàng Kỳ dìu Hoàng Linh Chi trước mặt Ngô Diệp Thảo rồi kính cẩn thưa:

‒ Đệ tử Đinh Hoàng Kỳ và lục sư muội Hoàng Linh Chi xin vấn an Sư Phụ. Chúng con kính chúc Sư Phụ luôn luôn được an lạc.

Lê Viễn Chí cũng làm theo:

‒ Đệ tử Lê Viễn Chí xin vấn an Sư Phụ.

Ngô Diệp Thảo gật đầu rồi đưa tay ra bắt mạch cho Hoàng Linh Chi, bà khẽ nhíu mày rồi bất thình lình đưa tay vặn tai Đinh Hoàng Kỳ làm cho hắn nhảy choi choi lên vì đau đớn, bà hỏi:

‒ Con mới cho sư muội uống cái gì?

Đinh Hoàng Kỳ nhăn nhó:

‒ Dạ tâm, can, tỳ, phế, thận, bàng quang, tam tiêu, vị, đởm… một loạt bổ hết… cho sư muội.

‒ Đã mấy ngày rồi không tắm?

Đinh Hoàng Kỳ nghe sư phụ hỏi liền bật cười hề hề:

‒ Dạ cũng phải ba ngày hơn.

‒ Cái gì mà ba ngày. Đứng ở đầu gió mà còn nghe nặng mùi, ít nhất cũng mười ngày rồi chứ.

Đinh Hoàng Kỳ vỗ tay tán thưởng:

‒ Sư Phụ được người đời tặng mỹ hiệu Ngọc Thủ Đại Phu quả nhiên rất xứng. Chỉ cần vẹo tai một cái đã đoán đúng. Đệ tử đúng mười một ngày rồi chưa tắm.

Cả đám đệ tử cùng phá lên cười một lần nữa. Ngô Diệp Thảo buông tay ra nói:

‒ Sư phụ chưa thấy ai sợ tắm như mi.

Bà đưa bàn tay lên nhìn:

‒ Thấy không, tay sư phụ đã bị trúng độc rồi.

Đám đệ tử Y Dược Đường một phen cười bằng thích. Nhưng người vui vẻ nhất là Quế Chi vì hơn nửa tháng nay rồi nàng mới thấy sư phụ nàng tâm tình cởi mở đến thế. Ngô Diệp Thảo lại nói.

‒ Không biết tại sao Linh Chi là người ưa thanh tịnh, sạch sẽ mà lại thương mi đến như vậy.

Đinh Hoàng Kỳ cười một cách tinh quái:

‒ He he he… tại ngửi riết nên quen mũi… hồi nãy chính sư muội nói vậy.

Hoàng Linh Chi lườm lườm nhìn hắn nhưng miệng lại chúm chím cười. Ngô Diệp Thảo nói với Đinh Hoàng Kỳ:

‒ Sư phụ kêu con ra đây là vì có một số người sư phụ muốn con trị bệnh cho.

Nghe nói đến trị bệnh đôi mắt Đinh Hoàng Kỳ sáng ngời ngời. Ngô Diệp Thảo đã nuôi Đinh Hoàng Kỳ trên hai mươi năm nay từ lúc hắn mới bảy tuổi, bà còn lạ gì tính nết của hắn. Thấy ánh mắt của hắn bên trong còn ẩn tàng sự tà quái, khinh bạc. Bà lại đưa tay vặn tai hắn lần nữa. Đinh Hoàng Kỳ la lên, bà chậm rải nhắc hắn:

‒ Sư phụ bảo mi đi chữa bệnh chứ không phải bắt mi đi đè người khác ra thử thuốc, nghe chửa?

Đinh Hoàng Kỳ mặt mày tiu nghỉu:

‒ Vậy à Sư Phụ? Thử một chút cũng không được nữa sao? Chút nhỏ nhoi cỏn con xíu xíu thôi mà.

Ngô Diệp Thảo nghiêm giọng:

‒ Không được là không được.

‒ Đi mà Sư Phụ… đi đi mà Sư Phụ.

‒ Ngươi thử chó mèo gà vịt chưa đủ sao?

‒ Dạ chưa… Ối đauuuuu…

‒ Còn lắm lời?

‒ Dạ tại vì chó mèo gà vịt đâu có giống người. Chúng dễ bảo, dễ răn trị hơn nhiều.

‒ Nữa, cái tính khinh bạc của mi lúc nào mới chừa?

Ngô Diệp Thảo buông tay ra. Đinh Hoàng Kỳ vừa xoa tai vừa nói:

‒ Đệ tử kính cẩn làm theo lời Sư Phụ nói.

Ngô Diệp Thảo đưa cho Đinh Hoàng Kỳ một tờ giấy và nói:

‒ Trên đó có tên những người và nơi họ đang dưỡng bệnh sư phụ muốn con chữa bệnh giùm sư phụ. Chữa bằng cách nào thì tùy ý.

Đinh Hoàng Kỳ nhận tờ giấy ngạc nhiên:

‒ Những người này bị bệnh nan y gì mà Sư Phụ muốn đệ tử thay mặt Sư Phụ?

‒ Tính ra không có gì nhưng Sư Phụ không muốn nhúng tay vào chuyện này. Khi con đến nơi sẽ biết. Sau khi chẩn đoán và thuốc thang cho họ xong, con đến gian nhà nấu thuốc, ở đó có một phương thuốc bí truyền sư phụ muốn con thử qua.

Nghe đến “phương thuốc bí truyền” đôi mắt Đinh Hoàng Kỳ lại sáng ngời ngời lên, miệng cười toe toét. Hắn quay sang nói với Hoàng Linh Chi:

‒ Để huynh đưa sư muội về phòng rồi sư huynh đi lo chuyện của Sư Phụ.

‒ Dạ sư huynh.

Ngô Diệp Thảo ngoắc tay bảo Lê Viễn Chí đến gần, bà vuốt tay vào đôi gò má bị tát sưng vù của gã và nói:

‒ Khiếp! Chưa gì con đã bị tam sư huynh đánh hai cái tát tai rồi à. Chắc là tính khí có chỗ không phải, hành sự có chỗ không đúng phải không? Xem ra con bị như vậy vẫn còn nhẹ. Sư phụ muốn con theo học với tam sư huynh một thời gian rồi mới theo học với những sư huynh, sư tỷ khác. Con ráng mà học đấy.

Lê Viễn Chí nghe sư phụ mình nói như vậy thì rụng rời tay chân. Gã sau khi bị hai cái đá, hai cái tát tai vốn đã chán ngán người tam sư huynh của mình. Gã những mong được theo sư phụ sai vặt hoặc ít ra cũng được theo đại sư tỷ hay nhị sư huynh. Nào ngờ gã bị bắt đi theo tam sư huynh, trong lòng không khỏi thất vọng não nề.

‒ Nhóc con! Mi đứng trơ như phỗng kia làm gì? Mau theo mỗ.

Tiếng gọi của Đinh Hoàng Kỳ làm Lê Viễn Chí giật mình, vội chạy theo sau. Nhìn tam đệ tử của mình âu yếm dìu lục đệ tử đi, một nỗi buồn u uất hiện lên ánh mắt xa vời của Ngô Diệp Thảo: “Tội nghiệp cho Hoàng Kỳ và Linh Chi. Không lẽ trời cao không thương xót cho chúng nó hay sao?”

Sau khi đưa Hoàng Linh Chi về phòng, Đinh Hoàng Kỳ lại lấy tấm giấy ra xem một lần nữa rồi lẩm nhẩm:

– Vũ Thanh Phương, Lê Hạo Thiên, Mạc Ẩn, Bùi Thế Minh… Trung Châu Tứ Nghĩa là cái đếch gì, sao mà phách lối thế?

Lê Viễn Chí đứng gần đó nghe Đinh Hoàng Kỳ văng tục chỉ biết đứng nhìn. Trung Châu Tứ Nghĩa cũng là lần đầu tiên gã mới nghe thấy. Đinh Hoàng Kỳ cho tờ giấy vào trong người rồi ra lệnh:

‒ Nhóc con, theo mỗ.

Lê Viễn Chí vừa lục tục theo sau vừa ngắm phòng ốc hai bên. Dãy nhà này nối tiếp dãy nhà kia, san sát nhau. Gã mới đến Y Dược Đường chiều hôm trước nên chưa đi lại nhiều, đường lối chưa biết hết.

Hai người vòng qua lách lại mãi mới đến một khu riêng biệt của Y Dược Đường bên ngoài có hàng giậu. Cổng giậu có một tấm bảng đề chữ “Bệnh Xá” cao nửa trượng, dài hơn hai trượng. Cổng mở toang, người ra vào tấp nập, hầu hết là đệ tử của Y Dược Đường. Trong cổng có nhiều dãy nhà nằm san sát nhau. Đinh Hoàng Kỳ đi đến đâu cũng được chào đón, có người ba bốn mươi tuổi gặp hắn vẫn gọi tam sư huynh như thường.

Lê Viễn Chí chỉ mới làm lễ nhập môn tại tổng đàn phái Sài Sơn. Nhân vì chuyện ma giáo cướp ngục vừa rồi, một số đệ tử trong Y Dược Đường không may qua đời nên tổng đàn phái thêm đệ tử đến vừa bổ sung số tổn thất vừa phụ giúp công việc sửa sang. Gã nằm trong đợt người thứ ba và cũng là đợt cuối cùng từ tổng đàn gởi đến. Tuy mới nhập môn, gã cảm thấy rất tự hào về môn phái và nhất là được một người như Đinh Hoàng Kỳ đi đâu cũng được trọng vọng chào đón. Cảm giác lo sợ lúc đầu khi mới đi theo Đinh vụt biến mất. Vừa vào dãy nhà đầu tiên hai người đã nghe tiếng quát tháo ầm ỹ:

‒ Bọn nhãi ranh các ngươi là cái thá gì mà dám đòi chữa bệnh cho lão phu? Ngô Diệp Thảo đâu? Ngươi mau mau gọi Ngô Diệp Thảo đến đây để lão phu phải hỏi cho ra lẽ. Ngay đến Cao Huyền Minh gặp lão phu cũng không dám phách lối như bọn ngươi.

Đinh Hoàng Kỳ nghe quát thì khẽ nhíu màu còn Lê Viễn Chí thì lo sợ. Cao Huyền Minh là đương kim chưởng môn của phái Sài Sơn, đại sư huynh của Ngô Diệp Thảo. Đinh Hoàng Kỳ chầm chậm bước đến gian phòng có người đang la lối và đám đệ tử dọn dẹp của Y Dược Đường đang năn nỉ trối chết. Có tiếng khác nói lớn:

‒ Trung Châu Tứ Nghĩa danh chấn giang hồ, trang đinh và thuộc hạ dưới tay không dưới một ngàn. Thân phận bọn lão phu thế nào mà Ngô Diệp Thảo không đích thân chữa trị từ hôm rằm đến giờ, hử? Hử?

Một tiếng chát vang lên và có hai tiếng người cùng thét. Một tiếng là của người mới nói lúc nãy, một tiếng là giọng của con gái.

Hai người đến phòng trị bệnh của Trung Châu Tứ Nghĩa nhìn vào thì một cảnh tượng đập vào mắt hai người. Quần áo, khăn, giẻ lau, thau nước, v.v. nằm bừa bãi dưới đất. Hai đệ tử Y Dược Đường một trai một gái tuổi khoảng đôi tám vừa dọn dẹp, vừa luôn miệng xin lỗi. Khi nhìn thấy Đinh Hoàng Kỳ đến, cô gái khóc òa lên chạy đến ôm chầm lấy hắn. Đứa con trai thì mếu máo và có mấy dấu tay trên hai gò má. Lê Viễn Chí nhìn sắc mặt Đinh Hoàng Kỳ lúc bấy giờ rồi đột nhiên nổi lòng bất nhẫn. Đinh Hoàng Kỳ vẫn trơ ra, đưa mắt dáo dác nhìn quanh phòng vừa tìm tòi vừa quan sát. Hắn khẽ đẩy hai cô gái ra và nói:

‒ Đi gặp mặt tên Đỗ Tế Tân và nói với hắn như sau: Tam sư huynh phạt hắn quỳ gối hướng về tổng đàn một canh giờ về tội để cho người ngoài ức hiếp sư muội, sư đệ mà không chịu bênh vực. Sư Phụ giao cho hắn trông coi bệnh xá chứ đâu có giao cho hắn để hắn cho người ngoài làm nhục bản môn. Còn hai đứa, sư huynh cho nghỉ nguyên ngày hôm nay. Sư huynh sẽ trị cho bốn đứa này. Nếu hai đứa muốn ở lại giúp cũng được.

Cô gái bị tát lúc nãy tròn xoe đôi mắt còn long lanh ngấn lệ hỏi Đinh Hoàng Kỳ:

‒ Có thật không vậy Tam sư huynh? Hôm nay sư huynh đích tay trị bốn vị này ư?

Đinh Hoàng Kỳ cúi đầu sát xuống mặt cô gái rồi chỉ tay vô mặt mình:

‒ Cái mặt này là mặt của kẻ nói chơi, làm trò à?

Khuôn mặt quái đản của Đinh Hoàng Kỳ ai nhìn vào cũng phải cảm thấy tức cười. Nay hắn nói vậy, cô gái mặc dù vẫn còn thấy đau trên gò má cũng phải bụm miệng phì cười:

‒ Để tiểu muội truyền đạt lời của Tam sư huynh rồi trở về liền.

Đinh Hoàng Kỳ ngăn lại:

‒ Khoan đã.

Gã lấy trong người ra một hộp cao nhỏ, mở nắp ra. Cao màu đen sập thoát ra mùi thơm thơm. Gã đưa tay quệt một miếng cao rồi thoa lên mặt cô gái:

‒ Cao thoa vào nhìn xấu thật đấy nhưng sẽ làm cho vết sưng chóng lành. Được rồi, sư muội đi đi.

‒ Cám ơn sư huynh.

Cô gái lập tức đứng lên đi ngay. Đinh Hoàng Kỳ bước vào phòng chằm chằm ngó Trung Châu Tứ Nghĩa. Bùi Thế Minh bực mình quát:

‒ Tên ôn con kia, Ngô Diệp Thảo ở đâu sao không đến chữa trị cho lão phu?

Nghe tiếng quát Lê Viễn Chí nhủ thầm trong bụng: “Thì ra lão này là người lúc nãy đánh sư tỷ đây. Lão này đáng ghét thật.”

Đinh Hoàng Kỳ không trả lời, hết nhìn lão rồi nhìn đến ba người còn lại. Bùi Thế Minh giận dữ vì thói khinh bạc của Đinh Hoàng Kỳ nên lão vung chưởng lên đánh hắn. Lê Viễn Chí và người con trai còn lại đều thất kinh định kêu lên. Bùi Thế Minh mới đánh được nửa chừng thì lão nhăn nhó, ôm ngực và rên ư ử. Đinh Hoàng Kỳ dường như không hề hay biết Bùi Thế Minh vừa rồi định đánh lén mình, hắn tiếp tục nhìn chằm chằm vào ba người còn lại. Hắn cứ đi vòng quanh trong phòng, hai tay chắp sau lưng, hết nhìn đi rồi nhìn lại, cử chỉ khá nhàn tản. Lê Viễn Chí và đệ tử chỉ biết đứng nhìn hắn rồi nhìn nhau. Hai người không biết Đinh Hoàng Kỳ muốn làm trò gì.

Một lúc lâu sau, cô gái bị tát lúc nãy trở lại. Đi sau cô còn có một người đàn ông tuổi khoảng ba mươi bảy, thân hình nhỏ nhắn, cử chỉ nhanh nhẹn. Người đó vừa nhìn thấy Đinh Hoàng Kỳ định lên tiếng thì Đinh Hoàng Kỳ ra dấu cho hắn giữ im lặng. Đinh Hoàng Kỳ hỏi Trung Châu Tứ Nghĩa:

‒ Bốn tên nhóc kia người từ đâu đến? Tên họ là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Có mấy vợ, mấy con? Làm nghề gì sinh sống?

Trung Châu Tứ Nghĩa nghe hỏi mặt liền biến sắc vì giận. Hai đệ tử Y Dược Đường, Lê Viễn Chí và người đàn ông mới đến cũng kinh ngạc không kém. Người có vóc dáng đạo sĩ là Vũ Thanh Phương hỏi lại:

‒ Nhóc con mi là ai? Đối với phái Sài Sơn và Ngọc Thủ Đại Phu Ngô Diệp Thảo có quan hệ thế nào?

‒ Quan hệ thế nào cũng được, muốn được trị bệnh thì phải ngoan ngoãn một chút.

Bùi Thế Minh tức giận quát:

‒ Tên ôn con kia, mau kêu Ngô Diệp Thảo ra đây.

Đinh Hoàng Kỳ vẫn chậm rãi nói:

‒ Mỗ là thầy thuốc. Khi thầy thuốc hỏi thì cấm nói chuyện vớ vẩn khác và khôn hồn thì trả lời cho thật thà. Có trả lời thật thà thì thầy thuốc mới biết đường mà trị. Nếu cứ ấm ớ đông tây, thầy thuốc trị ẩu thì xuống lỗ nằm thẳng chân trước khi leo bàn thờ ngồi xếp chân. Mỗ không muốn biết mặt Diêm Vương làm gì vội, nhưng các vị muốn gặp thì mỗ chìu ý.

Nói rồi Đinh Hoàng Kỳ bỏ đi ra ngoài. Trung Châu Tứ Nghĩa mặt tím lại. Hai đệ tử thì hả hê trong lòng. Người đàn ông mới đến há hốc miệng ra còn Lê Viễn Chí vô cùng khoái chí thầm nghĩ: “Cứ xem khẩu khí của bốn lão này có lẽ danh phận trên cả Sư Phụ mình. Bị Tam sư huynh mắng một trận, không nói gì được. Thì ra Tam sư huynh bảo trên không sợ cường quyền là thế này đây.” Đinh Hoàng Kỳ ra đến cửa Lê Hạo Thiên vội gọi lại:

‒ Xin đại phu dừng bước. Lão phu tên là Lê Hạo Thiên, được đồng đạo võ lâm gọi là Đoạt Mệnh Kim Tiền hoặc là Bàn Toán Tử.

Đinh Hoàng Kỳ quay người lại:

‒ Như vậy có tốt hay không. Mỗ sẽ trị cho lão trước.

Lê Hạo Thiên ngạc nhiên:

‒ Đại phu chữa được à? Chữa bằng cách nào?

Đinh Hoàng Kỳ nhíu đôi mày:

‒ Mẹ kiếp. Nếu chữa không được mỗ chui vào trong này làm gì cho tốn công nhọc xác.

Bùi Thế Minh tức giận:

‒ Tên ôn con đừng có khua môi múa mỏ trước mặt người lớn. Mi có gọi Ngô Diệp Thảo đến đây không thì bảo?

Đinh Hoàng Kỳ nhướng mắt nhìn lão:

‒ Tài của Sư Phụ mỗ như trăng soi đầu núi, đức của Sư Phụ mỗ như gió thổi tám phương, tâm của Sư Phụ mỗi như mây ngũ sắc giữa trời xanh. Sư Phụ mỗ chỉ chữa những bệnh mà người thiên hạ chưa ai biết đến, chưa ai bị đến và thậm chí chưa ai nghĩ đến. Chữa bệnh ai mà không chữa được, nhưng làm sao cho thiên hạ chúng sinh không cần đi xem đại phu thì đó mới là chí của Sư Phụ mỗ vậy. Nội thương của bốn lão cỏn con như bọ chét mà cũng đòi nhọc sức Sư Phụ mỗ à? Cái tên tứ sư đệ Đỗ Tế Tân khốn kiếp đâu, mau mau đem nước đến cho mỗ rửa tai và súc miệng.

Người đàn ông mới đến lúc nãy lập tức lên tiếng nhưng mặt hắn mồ hôi vã ra như tắm, giọng nói cũng run run:

‒ Dạ… dạ có tiểu đệ… xin Tam… Tam sư huynh lời nói… uyển… uyển chuyển một chút.

‒ Mẹ kiếp. Tứ đệ, ngươi tự bao giờ đầu gối quỳ không biết đau vậy? Mà lạ không, mỗ phạt ngươi quỳ gối chuộc tội, ngươi chạy đến đây làm gì?

Đỗ Tế Tân sợ toáng lên vội phân trần:

‒ Tam sư huynh xử phạt như vậy oan cho tiểu đệ lắm lắm. Trung Châu Tứ Nghĩa là người thế nào, cả võ công lẫn thế lực tiểu đệ đều không bằng.

Lê Viễn Chí nãy giờ chăm chú nhìn vào trong không để ý Đồ Tế Tân đã đến. Nghe tứ sư huynh lên tiếng gã vội quay đầu lại chào:

‒ A thì ra đây là Tứ sư huynh. Tiểu đệ là Lê Viễn Chí mới nhập môn hôm qua và có nghe nói người em ruột của Tứ sư huynh là thập sư huynh Đỗ Trọng Quý nhắc đến.

‒ Ừ.

Đinh Hoàng Kỳ nhìn Đỗ Tế Tân như nhìn một người xa lạ:

‒ Thì ra là vậy à?

Đinh Hoàng Kỳ đến trước mặt Đỗ Tế Tân, nắm hai cổ tay của họ Đỗ bắt mạch rồi nói:

‒ Dạo này ngươi làm việc hơi nhiều cho nên ít luyện tập, lưng và đầu gối đều yếu. Do đó thay vì phạt ngươi quỳ gối một canh giờ, mỗ phạt thêm hai canh giờ nữa là ba canh. Chừng nào lưng và đầu gối của ngươi cứng cáp thì thôi.

Đỗ Tế Tân méo mặt, không dám năn nỉ xin tha tội nữa. Tại một bàn trong góc phòng có bốn quyển sổ y án. Đinh Hoàng Kỳ lật từng quyển ra xem. Bên trong ghi chép tỉ mỉ từ lúc Trung Châu Tứ Nghĩa bị thương, được đưa vào Y Dược Đường, được điều trị ra sao, uống thuốc gì, lúc mấy giờ, được châm cứu vào những huyệt nào. Đọc qua một lượt Đinh Hoàng Kỳ hỏi:

‒ Ai châm cứu cho bốn gã thất phu này?

Đỗ Tế Tân trả lời:

‒ Bọn họ tuân theo chỉ thị của Sư Phụ mà châm. Nhưng Sư Phụ không hề đến đây một lần nên sáng trưa chiều chỉ châm vào những huyệt cũ.

‒ Hèn gì…

Đinh Hoàng Kỳ bắt đầu khám cho Trung Châu Tứ Nghĩa. Hắn banh miệng bốn lão ra xem lưỡi; xem mắt. Hắn làm qua loa cho có lệ, mà cũng chẳng thèm nhẹ tay. Hai đệ tử Y Dược Đường một người đi theo sau lưng hắn bưng thau nước và khăn, một người ngồi ở góc bàn chuẩn bị ghi chép những gì hắn nói. Nhưng hắn không nói gì nên cô gái viết tóm lượt những gì hắn đang làm.

Đến khi Đinh Hoàng Kỳ cầm tay bắt mạch cho Trung Châu Tứ nghĩa lại càng giả dối hơn. Hắn không thèm đặt vào bộ vị thốn, quan, xích mà dùng hai tay nắm bóp. Hắn nắn bóp làm sao mà cổ tay bốn lão đỏ rần lên. Bắt mạch xong thì đến phần xem vết thương. Hắn kéo vạt áo xé toạt ra. Trước ngực bốn lão đều có dấu bầm hình bàn tay nhỏ nhắn. Hắn lấy tay mình đè lên dấu bầm đó làm bốn lão mồ hôi đổ ra lớn bằng hột đậu.

Lê Viễn Chí đứng một bên nhìn, trong lòng hết sức chán nản: “Cái gì là đại phu phải biết giữ gìn bổn phận, cái gì là thầy thuốc phải hiểu và phải cảm thấy cái đau đớn của bệnh nhân… toàn là những lời phỉnh gạt. Như vậy mà cũng gọi là bắt mạch nữa hay sao? Mình theo phái Sài Sơn học nghệ chắc không có tương lai.”

Trung Châu Tứ Nghĩa bị thương nặng đã nửa tháng chưa được điều trị lại phải nằm một chỗ nên cảm thấy khó chịu. Vết thương cứ hoành hành luôn nên bốn lão lúc nào cũng rên hư hử. Đinh Hoàng Kỳ khám quá mạnh tay, tuy sức lực không còn bao nhiêu, bốn lão cũng phàn nàn:

‒ Tên ôn con kia, mi có nhẹ tay một chút hay không?

‒ Đúng là lang băm có khác. Không biết xem bệnh cũng bày đặt.

‒ Ngươi nhẹ tay chút không được sao?

‒ Xong việc ở đây lão phu muốn nghe thử xem Cao Huyền Minh giải thích như thế nào về chuyện này.

Đến bên giường của Vũ Thanh Phương, Đinh Hoàng Kỳ mỉm cười tinh quái hỏi:

‒ He he he… Mỗ có một cách chữa, lão muốn chữa cách nào?

Không riêng gì Vũ Thanh Phương mà tất cả những người có mặt đều lạ lùng với câu hỏi đó. Đã bảo có một cách chữa thì còn cách nào nữa mà hỏi? Không để cho Vũ Thanh Phương trả lời, Đinh Hoàng Kỳ hỏi Lê Hạo Thiên:

‒ Còn lão thì mỗ có hai cách chữa, lão muốn cách nào?

Quay sang Mạc Ẩn, hắn hỏi tiếp:

‒ Còn lão thì mỗ có ba cách chữa, trong ba chọn một.

Bùi Thế Minh cố hét:

‒ Tên oắt con chưa ráo máu đầu, cái thằng chết đâm kia. Tên tổ tông mười đời nhà ngươi đẻ lộn đầu lộn đít nên mi dám đem ông nội của mi ra đùa giỡn hả?

‒ Lão nói nhảm nào. Lão dám tự xưng là ông mỗ thì cái câu “tổ tông mười đời nhà ngươi đẻ lộn đầu lộn đít” dành cho lão hưởng thụ trước mỗ. Mỗ có bốn cách chữa cho lão, lão khôn hồn thì chọn lấy cách nào đỡ đau hơn cả.

Bùi Thế Minh nghe nói chột dạ đành nín nhịn. Chưa có chữa bệnh mà lão đã đau toát mồ hôi, nếu gã họ Đinh thật sự chữa thì lão còn khốn khổ đến mức nào nữa. Đinh Hoàng Kỳ tỏ ý tiếc rẻ:

‒ Mỗ có tổng cộng mười cách chữa trị cho Trung Châu Tứ Phịa. Nào, từ một đến mười trong mười chọn một số. Tiếc là Sư Phụ mỗ nhiều lần căn dặn chỉ được chữa trị chứ không được thử, nếu không bốn lão phải chọn từ một đến hai mươi mốt cơ.

Vũ, Phạm, Mạc, Bùi nhìn nhau dở khóc dở cười. Tên quái y này chẳng coi Trung Châu Tứ Nghĩa ra gì mà còn dám gọi là Trung Châu Tứ Phịa. Cả bốn lão sôi gan, nhưng vì bị thương nặng, cử động hết sức khó khăn nên không thể đích thân ra tay cho gã ôn con này một bài học nhớ đời. Bốn lão đành cắn răng chịu nhục. Thấy bốn lão nhìn nhau, mặt mày hết sức khó coi, Đinh Hoàng Kỳ hất hàm nói khích:

‒ Vậy mà còn dám tự xưng là Trung Châu Tứ Nghĩa. Nghĩa đâu không thấy chỉ thấy láo toét. Đau đớn một chút cũng không chịu được, vậy mà đòi ra giang hồ làm đại hiệp cứu khốn phò nguy. Chắc là xưa nay chỉ quen thói ỷ mạnh hiếp yếu nên không hề biết đến cái đau của kẻ bị mình ra tay hành hạ.

Trung Châu Tứ Nghĩa bị mắng xối xả nhưng chỉ dám muối mặt nằm nghe. Lát sau Vũ Thanh Phương từ từ thốt ra:

‒ Lão phu chọn số một.

Đinh Hoàng Kỳ đôi mắt sáng lên:

‒ Hè hè hè hè… như vậy mới giống một phần mười tác phong của đại hiệp lỗi thời chứ.

Bất thình lình Đinh Hoàng Kỳ vung hổ trảo chụp vào huyệt Bách Hội tại đỉnh đầu của Vũ Thanh Phương. Hắn nắm tóc lôi Vũ Thanh Phương bật ngồi dậy, vung song quyền đấm thật mạnh vào ngực họ Vũ.

Vũ Thanh Phương mấy chục năm lăn lộn trên chốn giang hồ, chưa bao giờ lão bị vũ nhục như vậy. Vừa đau điếng ở ngực, ở lòng, làm lão tức muốn ói máu.

Vũ Thanh Phương ói máu thật. Đinh Hoàng Kỳ vội đẩy lão nằm sấp xuống rồi vớ lấy một cái thau hứng lấy máu từ trong miệng Vũ Thanh Phương Trào ra. Hắn điểm thêm nhiều chỉ lên lưng họ Vũ. Vũ Thanh Phương cố kềm chế nhưng không còn đủ sức.

Đinh Hoàng Kỳ đợi Vũ Thanh Phương ngưng ói xong hết mới lật ngửa lão lại. Vũ Thanh Phương mệt lả người ra, lão nằm thở rống. Đột nhiên lão giật mình. Lồng ngực của lão không còn khó chịu như trước. Lão cảm thấy khí huyết đã được lưu thông, hết bị bế tắc. Lão bỗng có linh cảm Đinh Hoàng Kỳ cố ý chọc tức lão, làm cho lão phát tát để cơ thể lão cùng với song quyền đúng huyệt đạo của Đinh Hoàng Kỳ thúc đẩy máu bầm ra ngoài. Tuy cách chữa trị có phần bá đạo nhưng kết quả vô cùng hiệu nghiệm. Đinh Hoàng Kỳ nhìn ba người còn lại nói:

‒ Mỗ không có nhiều thời gian, do đó mỗ quyết định cách chữa tri.

Khẽ xê xích người, Đinh Hoàng Kỳ đến bên cạnh Lê Hạo Thiên. Hắn lật Lê Hạo Thiên nằm úp xuống rồi leo lên giường dùng gót chân dẵm vào hậu tâm của Lê. Họ Lê nào nghĩ Đinh Hoàng Kỳ lại dám làm vậy. Đau quá chịu không được lão la lên một tiếng rồi oẹ ra một ngụm máu. Lão vẫn còn thấy khó chịu trong cổ nên ói ra thêm nữa. Càng ói lão càng cảm thấy dễ chịu, trong khi đó mồ hôi đổ ra đầy người. Lần này do có kinh nghiệm người đệ tử Y Dược Đường đi theo Đinh Hoàng Kỳ liền dùng một cái thau khác đựng máu bầm Lê Hạo Thiên ói ra.

Mạc Ẩn cũng không tránh khỏi lối trị bệnh vô cùng quái ác làm cho Đỗ Tế Tân, người nhập môn sau Đinh Hoàng Kỳ mấy tháng, cũng phải dương to cặp mắt ra mà nhìn. Chứng kiến cảnh “tra tấn” của Vũ Thanh Phương và Lê Hạo Thiên, Mạc Ẩn chẳng còn lòng dạ nào nữa. Khi đến phiên lão được chữa trị thì lão chỉ biết thầm kêu khổ.

Đinh Hoàng Kỳ lên trên giường của họ Mạc nhưng lại đứng ở phần chân của lão. Hắn nắm chặt vào cổ chân Mạc Ẩn nhấc bổng hai chân lão lên. Mạc Ẩn vốn thấp hơn Đinh Hoàng Kỳ khá nhiều nên khi bị nhấc lên như vậy, đầu lão bị nhấc bổng khỏi giường. Đinh Hoàng Kỳ co chân lên dùng đầu gối thúc vào giữa lưng họ Mạc, sau đó lại thúc vào hai bên quả thận. Mạc Ẩn thét lên ngất xỉu. Đinh Hoàng Kỳ đặt Mạc Ẩn xuống, hắn lấy kim châm ra châm vào huyệt Nhân Trung rồi vò hai bên màng tang của Mạc Ẩn. Sau một lúc hắn xoay kim, Mạc Ẩn tỉnh lại. Hắn vội lật Mạc Ẩn nằm xấp xuống rồi dùng tay đập vào gáy và lưng trên. Mạc Ẩn bắt đầu ói ra máu bầm.

Chữa trị xong cho Mạc Ẩn, Đinh Hoàng Kỳ nhìn Bùi Thế Minh. Bùi Thế Minh thấy nụ cười tinh quái không lúc nào tắt trên môi của Đinh Hoàng Kỳ, lão tức giận cảnh cáo:

‒ Tên ôn con kia, mi mà đụng đến lão phu thì sau này mi sẽ mang họa vào thân.

Đinh Hoàng Kỳ cười the thé:

‒ Hé hé hé hé… Vậy để tránh sau này có kẻ trả thù, mỗ cứ để yên cho lão chết. Hoặc giả bây giờ mỗ ra tay thì càng chắc chắn hơn.

Bùi Thế Minh sợ điếng người. Nhưng lão sợ thì mặc lão sợ, chân tay vô lực thì làm được gì. Đinh Hoàng Kỳ bắt đầu ra tay với lão. Hắn vỗ ba chưởng vào huyệt Khí Hải, Bùi Thế Minh miệng há hốc, hai tai bị ù đi, mắt nổ đom đóm. Nhưng chưa hết, Đinh Hoàng Kỳ đánh hai chỉ vào huyệt Đản Trung trước ngực rồi lật Bùi Thế Minh nằm sấp xuống và đánh thêm một chưởng vào hai huyệt Đại Trùy và Thân Trụ dưới gáy. Bùi Thế Minh hai mắt trợn ngược, miệng há hốc, lưỡi của lão cứng đơ. Lão muốn nói gì đó nhưng cứ ú ớ mãi nói không được.

Nhưng vẫn chưa xong. Đinh Hoàng Kỳ ngồi bẹt lên lưng Bùi Thế Minh, nắm hai bàn tay lại thành quyền dùng khủy đốt ngón tay cà lên cà xuống vào hai bên mạn sườn, dưới nách Bùi Thế Minh. Lão họ Bùi vừa đau, vừa nhức, vừa tức, vừa mệt lại vừa nhột. Lão ráng vùng vẫy nhưng có sức đâu mà vùng vẫy, chỉ cục cựa, lăn lộn. Đinh Hoàng Kỳ dùng song chưởng đánh vào sau lưng họ Bùi khiến lão hét ra một tiếng và máu bầm cũng theo miệng lão tuôn ra. Đinh Hoàng Kỳ leo xuống giường, lấy một cái khăn lau mồ hôi trên trán:

‒ Mẹ kiếp. Chữa bệnh cho trâu già thiệt là cực khổ.

Hai đệ tử Y Dược Đường chứng kiến cảnh Đinh Hoàng Kỳ trị nội thương có một không hai trong võ lâm cười mãi không thôi. Lê Viễn Chí thì ôm bụng cười đến chảy nước mắt nhưng Đỗ Tế Tân thì mồ hôi nhiều gấp ba lần Bùi Thế Minh. Hắn sợ sau này Trung Châu Tứ Nghĩa sẽ tầm thù.

Đợi cho Bùi Thế Minh trở lại bình thường, Đinh Hoàng Kỳ dùng bốn chiếc đũa chấm vào bốn thau máu rồi đưa lên mũi ngửi. Hắn khẽ nhíu mày ra chiều trầm tư suy nghĩ. Nửa khắc trôi qua, hắn bỏ bốn chiếc đũa xuống, ngồi bên cạnh từng người trong Trung Châu Tứ Nghĩa bắt mạch lần nữa.

Lối bắt mạch của phái Sài Sơn khá đặc biệt là lúc nào cũng bắt hai tay một lúc. Trước hết là bắt cùng tay, tức là thầy thuốc tự chéo tay mình, dùng tay phải mình bắt mạch cho cổ tay phải bệnh nhân và dùng tay trái mình bắt tay cho cổ tay trái của bệnh nhân. Sau nửa khắc trôi qua, Đinh Hoàng Kỳ đổi tay. Lần này hắn bắt mạch nghịch tay. Bắt mạch cho bốn người xong, Đinh Hoàng Kỳ đứng lên nói:

‒ Tiền trị thương mỗi người một vạn lượng, bốn người bốn vạn lượng.

Một câu nói ra bao nhiêu người trố mắt. Bùi Thế Minh gay gắt:

‒ Nhà ngươi định cướp giữa ban ngày hay sao mà đòi tới mỗi người một vạn? Y Dược Đường lâu nay vẫn chữa không kia mà.

Đinh Hoàng Kỳ khinh khỉnh:

‒ Chỉ chữa không cho những người không có tiền. Trung Châu Tứ Phịa danh trấn giang hồ, tiền rừng bạc biển lại không có bốn vạn lượng à?

‒ Mi làm như vậy khác gì cướp giật giữa ban ngày?

‒ Ai bảo mỗ không cướp? Mỗ vừa mới đánh cướp xong, đó là tiền thù lao của mỗ.

‒ Ôn con, mi nói nhăng nói càn gì thế? Ngô Diệp Thảo đâu?

‒ Dùng bốn vạn lượng để cướp lại bốn cái mạng già từ cửa chết trở về, như vậy còn rẻ chán. Không lẽ lão nói tính mạng của lão không đáng một vạn lượng mà chỉ đáng một đồng?

Bùi Thế Minh cứng lưỡi không trả lời được. Đinh Hoàng Kỳ nói thêm:

‒ Mỗ vừa mới cướp tính mạng của của bốn vị từ trong tay Diêm Vương Lão Tử trở về. Bốn vạn lượng mà còn chê mắc? Dù có bốn trăm vạn lượng mỗi người mà không gặp đúng thầy đúng thuốc thì cũng bằng vứt xác cho kiến ăn. Trên đời này thiếu gì kẻ cướp bất lương, nhưng mỗ lại là người ăn cướp thiện lương, lão Diêm Vương tất ghét bỏ lắm, nên mỗ đòi tiền chữa trị không phải là vô lý.

Đinh Hoàng Kỳ thuyết thao thao bất tuyệt, Bùi Thế Minh càng nghe càng giận căm gan nhưng lý thì tìm mãi không ra để phản bác. Vũ Thanh Phương là người tu hành nên điềm đạm hơn Bùi Thế Minh, lão hỏi:

‒ Bọn lão phu chỉ bị nội thương, xem ra đâu có nguy hiểm đến tính mạng mà đại phu nói gì hoang đường vậy?

Đinh Hoàng Kỳ đắc ý:

‒ Xem ra lão mũi hếch này biết chút về đạo nghĩa trong khi nói chuyện. Nếu mỗ nói đúng bệnh của mỗi người, lão có chịu trả hay không?

‒ Nếu nói đúng thì bốn vạn không phải là quá.

‒ Được rồi. Mỗ sẽ vì bốn vạn mà tốn nước bọt thêm chút nữa. Bốn lão bị thương cùng một nơi do cùng một người đả thương.

Bùi Thế Minh hừ một tiếng:

‒ Con nít cũng đoán ra được, hay ho gì mà khoe khoang.

Miệng lão nói thế nhưng trong lòng không khỏi không thán phục.

‒ Đã đành là vậy, nhưng con nít có biết người đả thương bốn lão bằng bốn luồng nội công khác nhau hay không? Còn nữa, con nít có biết là người ra tay là phái nữ nhưng nội công so với bốn lão thì khác gì mặt trời sánh với thiêu thân?

Trung Châu Tứ Nghĩa lại một phen tái mặt. Không tái mặt vì Đinh Hoàng Kỳ đoán đúng mà tái mặt vì Đinh bảo bốn lão là bốn con thiêu thân. Nhưng xét ra cũng đúng vì bốn lão dù có nằm mơ cũng không phải đối thủ của giáo chủ Thiên Ma Giáo. Đinh Hoàng Kỳ nói tiếp:

‒ Người này chỉ đùa giỡn với các vị nên dù có thể hạ sát nhưng vẫn không ra tay. Bốn vị được Sư Phụ mỗ điểm huyệt cầm đau. Chuyện xảy ra khoảng nửa tháng trước.

Mạc Ẩn khinh thường:

‒ Những chuyện này bất cứ ai trong Long Võ Trang có tham dự cũng biết, cần gì ngươi nói.

‒ Thì đúng vậy. Nhưng những người đó có biết lão đã bị chưởng vô ngực nhưng lại bị thương ở thận hay không? Vũ Thanh Phương bị thương ở tim, Lê Hạo Thiên bị thương ở phổi, còn Bùi Thế Minh bị thương ở gan, đởm, vị và bàng quang. Bị thương tuy khác nhau nhưng đánh cùng một chỗ nên triệu chứng bị thương giống nhau: người mệt mỏi, hơi thở yếu ớt, lồng ngực bị tắt nghẽn, khí huyết không đều. Tất cả là do máu bầm gây nên. Nếu bốn lão không tin thì cứ xem lại ngực, vết bầm đã tan đi rất nhiều.

Cả bốn người cùng vạch áo ra xem lại vết bàn tay ở ngực. Đúng như Đinh Hoàng Kỳ nói, dấu bàn tay chỉ còn lờ mờ. Đinh Hoàng Kỳ càng thao thao:

‒ Ngoài ra mỗ còn biết võ công bốn vị tập luyện ra sao, ngày thường thích ăn những món gì, tửu sắc có quá độ hay không. Tất cả những thứ đó nhìn vào máu bầm và ngửi qua mỗ biết hết. Nếu các vị không tin mỗ sẽ nói ra hết, nhưng nói ra các vị bị mất mặt ráng chịu, chớ trách mỗ không cảnh cáo trước.

Lê Hạo Thiên thấy Đinh Hoàng Kỳ nói ra vanh vách, lão biết hắn không nói ngoa nên đấu dịu:

‒ Tạm thời lão phu không thể đưa tiền cho đại phu được. Nhưng trong vòng một tháng sẽ cho người mang đến Y Dược Đường, hoặc giả tổng đàn phái Sài Sơn.

Đinh Hoàng Kỳ vẫy tay từ chối:

‒ Mỗ lấy bốn vạn lượng làm gì? Có nhiều tiền chỉ nhọc xác mà thôi. Phái Sài Sơn của mỗ cũng đủ ăn đủ mặc.

‒ Ô hay, vậy đại phu đòi bốn vạn lượng là nói chơi à?

‒ Mỗ là thầy thuốc, không nói giỡn với bệnh nhân. Hồi nãy mỗ có bảo chí của Sư Phụ mỗ là muốn cho thiên hạ chúng sinh càng ít người bị bệnh càng tốt. Mà trên đời này người ta bị bệnh phần nhiều là vì ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Các vị đem bốn vạn lượng bố thí cho người cùng đinh tức là trả công cho mỗ. Vì chữa cho các vị mà mỗ phần nào thực hiện được cái chí cao cả của Sư Phụ mỗ.

Lê Hạo Thiên hết sức ngạc nhiên. Lão thấy Đinh Hoàng Kỳ nói năng khinh bạc, nhưng bên trong lúc nào cũng bao hàm một cái ý cao siêu. Bất giác lão không còn cảm thấy giận người trẻ tuổi này mà ngược lại lão còn cảm thấy kính phục. Quay sang Đỗ Tế Tân, Đinh Hoàng Kỳ ra lệnh:

‒ Phần khó nhọc mỗ đã làm xong. Bây giờ mỗ phải đi chữa bệnh cho người khác. Về việc bắt mạch hốt thuốc mỗ để cho nhà ngươi làm. Làm nhanh lên đi rồi còn quỳ gối ba canh giờ. Đừng để mỗ nhắc lại.

Đinh Hoàng Kỳ bỏ đi ra ngoài, Đỗ Tế Tân hướng theo vái:

‒ Tiểu đệ xin nghe lời Tam sư huynh.

Ra đến bên ngoài, Đinh Hoàng Kỳ vươn vai, hít hơi. Lê Viễn Chí thấy hắn làm thì cũng bắt chước làm theo. Vừa vươn vai Lê Viễn Chí vừa suy nghĩ: “Tam sư huynh quả thật là người thâm cơ viễn lự. Những chuyện làm, xem qua tuy có chút quái đản thật nhưng bên trong đều có suy tính trước.” Đinh Hoàng Kỳ hỏi Lê Viễn Chí:

‒ Nhà ngươi là đệ tử ngoại đồ à?

‒ Dạ phải, tiểu đệ là để tử ngoại đồ. Còn sư huynh chắc là nội đồ?

‒ Ừ, mỗ là nội đồ.

‒ Vậy chắc võ công của sư huynh cao thâm lắm.

‒ Ngược lại, võ công mỗ rất bình thường. Trong mười đại đệ tử của Sư Phụ mỗ đứng hạng mười một.

Lê Viễn Chí ngẩn người vì câu nói của Đinh Hoàng Kỳ, gã hỏi lại:

‒ Sư huynh là đệ tử thứ ba, nhưng trong mười đại đệ tử sư huynh đứng hạng mười một nghĩa là sao?

Đinh Hoàng Kỳ chấp tay đàng sau tư lự:

‒ Vì trong mười đệ tử võ công cao nhất không có mỗ. Nhưng nói đến y thuật thì mỗ đứng hạng mười một không có ai dám đứng hạng một đến mười. Thế nhưng dù y thuật hay võ thuật, con người ai cũng có giới hạn của nó. Vì cái giới hạn đó mà mỗ không cam tâm. Làm cách nào, nghiên cứu bao nhiêu mỗ vẫn không chữa được bệnh cho lục sư muội. Đó là mối hận trong lòng của mỗ.

Lê Viễn Chí bây giờ mới hiểu rõ tại sao Đinh Hoàng Kỳ cấm không cho ai đến căn nhà lá kia quấy rầy. Tam sư huynh gã phải để hết tâm trí vào việc tìm ra thuốc chữa bệnh cho Hoàng Linh Chi. Lê Viễn Chí hỏi:

‒ Lục sư tỷ bị bệnh gì vậy Tam sư huynh?

Đinh Hoàng Kỳ thở dài:

‒ Nếu mỗ biết được thì nói làm gì nữa. Sư Phụ đoán là Hoàng sư muội sống chỉ được vài năm nữa là nhiều. Mỗ nhất định không tin và quyết ý chống lại tới cùng.

Đinh Hoàng Kỳ lại thở dài:

‒ Thôi, bỏ chuyện đó qua một bên. Ngươi nghĩ sao về Trung Châu Tứ Nghĩa?

Lê Viễn Chí ngẫm nghĩ đôi chút rồi nói:

‒ Trong bốn người chỉ có lão họ Vũ là hòa nhã và lão họ Lê có tính cách quân tử hơn cả. Còn hai lão Mạc và nhất là họ Bùi thì… thì khó chơi.

Đinh Hoàng Kỳ ngạc nhiên:

‒ Chú mày còn nhỏ mà nhận xét khá tinh tường. Thường những người danh vọng càng lớn bao nhiêu càng dễ bị quyền lợi che mờ lương tri bấy nhiêu. Hạng người đó chỉ nói toàn những lời sáo rỗng nhưng tư cách không bằng bãi phân chó. Đó là con người của Bùi Thế Minh. Hăm dọa người rất giỏi nhưng bị đau một chút thì rên la như trời sập.

Lê Viễn Chí cũng đồng ý:

‒ Tiểu đệ cũng thấy Bùi Thế Minh như vậy. Tiểu đệ không muốn làm người trong võ lâm vì người trong võ lâm địa vị càng lớn bao nhiêu thì thường hay nói những lời huyênh hoang rỗng tuếch bấy nhiêu.

‒ Ừ!

Đinh Hoàng Kỳ nói với Lê Viễn Chí:

‒ Ngươi quay lưng lại đây cho mỗ xem.

Lê Viễn Chí ngạc nhiên:

‒ Làm chi vậy Tam sư huynh?

‒ Ơ kìa, bảo quay thì cứ quay, nói nhiều làm chi vậy?

Lê Viễn Chí rất lấy làm lạ lùng, từ từ quay lưng lại. Hắn quay lưng chưa xong thì bị Đinh Hoàng Kỳ tống vào đít một cái thật mạnh. Lê Viễn Chí ngã chúi xuống đất, miệng dính đầy bùn đất. Gã lồm cồm bò dậy mắt la mày lém nhìn tam sư huynh. Đinh Hoàng Kỳ quát:

‒ Nhưng mỗ là người trong võ lâm. Ở đây cũng chỉ có hai người mà địa vị của mỗ lại cao hơn. Nếu ngươi cho lời nói của mỗ huyênh hoang rỗng toét thì mi đi theo mỗ học nghề y dược làm gì cho tốn công? Mau cút khỏi mặt mỗ. Người tự phụ, cao ngạo như ngươi có học thành tài thì cũng làm hại thiên hạ mà thôi. Mau Cút!

Lê Viễn Chí biết mình đã phạm phải sai lầm, lập tức quỳ xuống năn nỉ:

‒ Tiểu đệ nhỏ tuổi trót dại, nói năng không chịu suy nghĩ trước sau. Tiểu đệ cầu mong sư huynh tha tội.

‒ Mỗ tha tội cho ngươi rất dễ, nhưng chính bản thân ngươi tha tội cho ngươi mới khó. Ngươi cứ khăng khăng ôm lấy nó mà không chịu bỏ nó đi. Tránh điều dở học điều hay không ai làm cho ngươi được. Ngươi hiểu chứ?

‒ Dạ, tiểu đệ sẽ ráng tuân theo lời của Tam sư huynh.

‒ Được rồi, đứng lên đi.

Hai người đi qua mấy dãy nhà trong bệnh xá. Điều làm cho Lê Viễn Chí ngạc nhiên là có ba dãy nhà bên ngoài có đệ tử của cả Thập Đường đứng canh gác. Bên trong tiếng la ó, đùa giỡn, chọc ghẹo vang một góc trời. Lê Viễn Chí định hỏi nhưng gã thấy Đinh Hoàng Kỳ khẽ chau mày, bất giác chột dạ nên đành giữ im lặng.

Khu nhà này được kiến trúc khác với những dãy nhà bên ngoài. Những dãy nhà bên ngoài nằm song song nhau thì khu này bốn dãy đâu lại với nhau tạo thành một hình vuông, ở giữa là một cái sân rộng. Giữa dãy nhà này với dãy nhà kia đều có lối ra vào khá lớn, cổng làm bằng gỗ lớn, trông rất chắc chắn. Xung quanh bốn dãy nhà đó đều có người nghiêm cẩn canh gác. Tiếng reo hò vang dội là từ bên trong vọng ra. Đinh Hoàng Kỳ và Lê Viễn Chí chưa đến cổng đã bị một người chặn lại:

‒ Hai người là ai? Đến đây làm gì?

Lê Viễn Chí trả lời:

‒ Chúng tôi là đệ tử của Y Dược Đường, đây là Tam sư huynh của tiểu đệ tên là Đinh Hoàng Kỳ. Tiểu đệ tên Lê Viễn Chí.

Người kia lại hỏi:

‒ Nhìn hai ngươi rất lạ mặt, làm sao chúng tôi biết được thân phận là thật hay giả?

Lê Viễn Chí vội đưa ra một cái thẻ bài thuộc Y Dược Đường để tên gã và nói:

‒ Đây là thẻ bài của tiểu đệ.

Người đó cầm thẻ bài lên xăm xoi rồi nói:

‒ Thẻ bài thì đúng là thẻ thật, nhưng làm sao biết hai ngươi không phải là người giả mạo?

Đinh Hoàng Kỳ chưa kịp trả lời thì bên trong có năm người đệ tử của Y Dược Đường đi ra. Họ đều nhận diện được mặt của Đinh Hoàng Kỳ nên vội nói:

‒ Đó là Tam sư huynh của bọn này. Về y thuật thì trong Y Dược Đường Tam sư huynh chỉ kém Sư Phụ của bọn này mà thôi. Bọn tiểu đệ xin tham kiến Tam sư huynh.

Người kia nghe nói liền nở một nụ cười xã giao:

‒ Xin lỗi đã làm phiền. Danh phận Đinh huynh rất lớn nhưng tiểu chưa từng thấy mặt bao giờ nên có đôi điều mạo phạm, mong huynh bỏ qua.

Đinh Hoàng Kỳ khẽ gật đầu:

‒ Các vị chỉ làm theo bổn phận, khỏi cần phải khách sáo.

Hai người vào trong cổng, băng qua một khuôn viên quanh co đến giữa sân. Lúc đó có vô số người đang đứng thành một vòng tròn, la lối om sòm. Hai người nổi lòng hiếu kỳ đến xem chuyện gì xảy ra thì có một vị thanh niên tuổi trên ba mươi chạy lại chào:

‒ Tiểu đệ Đỗ Trọng Quý xin tham kiến Tam sư huynh. Ô hay, tiểu sư đệ, ngươi cũng có đây nữa sao?

‒ Dạ Sư Phụ bảo tiểu đệ theo Tam sư huynh học hỏi. Hồi nãy tiểu đệ có gặp đại ca của Thập sư huynh.

‒ Ô, thì ra hai người mới từ chỗ Tứ Nghĩa đến đây. Gặp được Tam sư huynh thật hay quá. Đám đệ tử của chín Đường kia muốn làm loạn.

Đinh Hoàng Kỳ ngạc nhiên:

‒ Sao lại làm loạn?

Đỗ Trọng Quý giải thích:

‒ Tại vì người bị thương nhiều quá chúng ta không thể phân chia ra theo bang phái được mà phải để họ ở chung, tùy theo nặng nhẹ. Khổ một cái là giáo chúng bị thương của ma giáo do Tạ công tử, con trai của Tạ Tổng Đường, cứu được cũng để ở đây. Thế là đệ tử các nơi kia bắt bọn tiểu đệ chữa trị cho họ mà không cho chữa trị giáo chúng của ma giáo. Từ sáng đến giờ lo tranh cãi mãi không thôi. Đại sư tỷ và Nhị sư huynh đều bận rộn với công việc kiến thiết, cũng may có Tam sư huynh đến đây.

Đinh Hoàng Kỳ nghe nói mà ngán ngẫm:

‒ Mẹ kiếp. Mỗ không ra ngoài thì thôi. Hễ ra ngoài thì có chuyện làm phiền. Mỗ định làm cho nhanh chóng còn về nấu thuốc. Nhưng kiểu này, mẹ kiếp, thật là phiền hà. Có vậy mà giải quyết cũng không xong nữa sao?

Đinh Hoàng Kỳ rẽ đám đông đi vào giữa. Đám đệ tử thấy hắn mặc y phục của Y Dược Đường nên đều nhường lối. Đám giáo chúng ma giáo mấy mươi cô gái ngồi chung với nhau dưới đất. Đệ tử Y Dược Đường thì đứng xung quanh họ ráng phân trần. Đệ tử các Đường đứng ở ngoài la lối, chọc ghẹo. Đinh Hoàng Kỳ đi đến, ai cũng chú ý nhìn khuôn mặt quái đản của hắn. Bất giác tiếng huyên náo giảm đi gần hết. Đỗ Trọng Quý lên tiếng:

‒ Có Tam sư huynh ở đây, mọi chuyện sẽ được giàn xếp ngay.

Đinh Hoàng Kỳ phất tay có ý bảo đám sư đệ, sư muội của hắn khỏi hành lễ:

‒ Cứ theo tôn chỉ bản phái: bị thương nặng chữa trước, bị thương nhẹ chữa sau, nữ chữa trước, nam chữa sau, nhỏ chữa trước, lớn chữa sau, già yếu chữa trước, trai tráng chữa sau, có gì mà làm nhặng lên thế?

Lập tức có nhiều tiếng người phản đối:

‒ Lý nào đối xử với đồng đạo võ lâm như vậy?

‒ Họ là ma giáo, là kẻ thù của chúng ta. Không nên trị thương cho họ.

‒ Phải trả thù cho những người đã chết.

‒ Y Dược Đường không nên bênh vực cho ma giáo.

‒ Chúng tôi bị thương nặng hơn mà.

Đinh Hoàng Kỳ nhìn đám đông lạnh lùng:

‒ Tư cách của đệ tử các Đường như vậy làm gì chẳng bị ma giáo đánh bại. Thật là bỉ mặt.

Nhiều tiếng căm phẫn nổi lên chửi Đinh Hoàng Kỳ. Hắn lặng im không nói gì. Chờ cho bọn họ bớt huyên náo hắn mới nói tiếp.

‒ Họ là kẻ thù bị bắt; họ bị thương mà không có kêu ca. Các ngươi thân là đệ tử chính phái mà lại kêu than nhặng lên nào là bị thương nặng, nào là trách nhiệm của bọn mỗ. Tư cách đệ tử chính phái là thế đó? Các ngươi không cảm thấy mất mặt sao? Kỷ luật không có, chịu khổ không nổi, chịu đau không được. Chúng ta bị đánh bại, không cảm thấy thẹn mà còn ra đây làm đình làm đám lên thế này. Nghe các ngươi la ó vang động một góc trời chứng tỏ thuốc thang của Y Dược Đường linh nghiệm. Các ngươi đủ sức la, chẳng lẽ người bị thương nặng la lớn được? Những gì mỗ nói, ai phản bác được câu nào thì mỗ, tam đệ tử của Ngọc Thủ Đại Phu, đích thân chữa trị cho người đó ngay bây giờ.

Cả đám đông nghe Đinh Hoàng Kỳ ngạo nghễ mắng, chẳng ai nói được lời nào. Sự thật thì đệ tử Y Dược Đường vốn không đủ người nên chữa trị cho bọn họ trước, còn giáo chúng ma giáo chỉ cho uống thuốc cầm đau mà thôi. Khi chữa trị cho đệ tử các Đường xong, người của Y Dược Đường mới quay sang chữa trị cho giáo chúng ma giáo. Đệ tử Y Dược Đường tụ họp giáo chúng ma giáo ra giữa sân để bắt mạch, trị thương cùng một lần cho dễ, khỏi phải mắc công chạy từng phòng một.

Đinh Hoàng Kỳ vốn không hề biết những chi tiết này. Nhưng hắn là một thầy thuốc đại tài, chỉ cần nghe giọng nói và nhìn sắc mặt cũng biết vết thương nặng nhẹ ra sao.

Không có ai phản bác, Đinh Hoàng Kỳ đi xung quanh nhìn sắc mặt đám giáo chúng ma giáo toàn là con gái một lượt. Hắn chợt thấy một cô gái mặt mũi lem luốc, mệt mỏi nhưng thần sắc còn mạnh. Hắn cảm thấy có điều gì lạ lùng, lẩm bẩm trong miệng rồi ngồi xuống kéo hai tay cô ra bắt mạch. Cô gái sợ hãi vội rút tay lại nhưng Đinh Hoàng Kỳ nào chịu bỏ qua. Hắn liền dùng hổ trảo chụp cổ tay cô lại. Vì bị nội thương khá nặng, cô gái đành chịu thua. Ánh mắt của cô vừa tức giận, vừa van lơn lại vừa hổ thẹn. Đinh chẳng thèm để ý đến, vừa bắt mạch vừa lẩm bẩm trong miệng. Hắn dùng hai tay vạch mí mắt của cô ra thì lập tức cô phản kháng mãnh liệt, đánh vào ngực hắn một chưởng. Đinh Hoàng Kỳ bị trúng một chưởng yếu ớt kia không những không giận mà trái lại còn nhỏ nhẹ:

‒ Cô nương nên cẩn thật. Mỗ là thầy thuốc chứ không phải kẻ xấu. Nội thương của cô nương rất nặng, không chữa trị tính mạng sẽ lâm nguy. Không những một mình cô nương mà tất cả những người bên cô đều như vậy, nhưng chỉ có cô là bị nặng nhất.

Cô gái chỉ trố mắt nhìn hắn. Đinh Hoàng Kỳ đang mải mê bắt mạch, tự nhiên hắn ngã chúi và đè lên người cô. Lập tức có tiếng cười ầm lên:

‒ Thì ra đệ tử Y Dược Đường là kẻ hái hoa đại đạo.

‒ Giả vờ bắt mạch để tán gái.

‒ Không phải tán gái mà là dùng kiến thức y học nông cạn hăm dọa người ta để tìm cách kiếm lời.

‒ Cái gì mà lời lỗ? Tặng bầu tâm sự thì đúng hơn.

Cả bọn cùng cười vang. Người nào cười lớn nhất thì đó cũng là người căm hận Đinh Hoàng Kỳ nhất. Hầu hết tất cả giáo chúng ma giáo nghe chọc đều mắc cỡ cúi đầu xuống. Đinh Hoàng Kỳ bình tĩnh:

‒ Mẹ kiếp. Mỗ chỉ muốn bắt mạch thôi, nào ngờ có tên hèn nào đó đạp vào lưng làm mỗ té lên người cô ta. Đáng lẽ mỗ cũng chưa đoán ra, nhưng nhờ như vậy mới biết cô ta sắp bị phế nội công. Mẹ kiếp. Mỗ phải tạ ơn người đó vì nhờ người đó mà mỗ đoán trúng bệnh. Chữa trị đúng pháp, lý, phương thì những người họ sẽ không ai bị phế võ công. Đâu đâu, người nào vừa là ân nhân của mỗ, vừa là kẻ gián tiếp ra tay giúp cho ma giáo đâu nào?

Tiếng cười càng ngày càng nhỏ xuống rồi im bặt. Những gì Đinh Hoàng Kỳ nói chưa chắc đã đúng, nhưng hắn biện bác hay quá, vừa chửi vào mặt, vừa gọi là ân nhân lại vừa bảo người đó đồng lõa với ma giáo. Mặc dù không ít người biết rõ thủ phạm là ai nhưng họ nói ra không được. Nói ra thì hai phái sẽ gây xích mích với nhau. Trong khi đó chẳng ai muốn lạy ông con ở bụi này. Ý thức của bất kỳ đám đông nào cũng có điểm ngộ nghĩnh. Ban đầu còn có người muốn đứng ra chỉ chứng hung thủ, nhưng thấy ai cũng im lặng thì mình cũng im theo. Nhưng cả đám đông càng im lặng bao nhiêu thì người ta càng không dám nói ra bấy nhiêu. Đinh Hoàng Kỳ thấy bọn họ im tiếng nên không muốn khiêu khích thêm. Hắn quay sang nói với các sư đệ, sư muội của hắn:

‒ Mẹ kiếp, còn đứng chết trân đó làm gì? Có chữa trị cho người ta không thì bảo? Cứ làm giảm đau và chữa lành ngoại thương trước. Nội thương thì chờ mỗ bẩm với Sư Phụ rồi nghe chỉ dẫn sau. Mỗ có việc gấp cần phải làm. Nếu có chuyện lớn gì thì bảo tên Đỗ Tế Tân đến đây lo. Hắn mà nghe mỗ nói như vậy hắn sẽ mừng lắm. Ngoài ra các ngươi đứa nào mà bỏ đói họ dù chỉ một miếng thịt hay nửa muỗng cơm thì mỗ sẽ phạt đứa đó. Hiểu chưa?

Nói rồi Đinh Hoàng Kỳ rẽ đám đông đi một mạch, chẳng thèm để ý đến người xung quanh nghĩ gì. Lê Viễn Chí lập tức theo sau nhưng gã không quên ngoái đầu lại nhìn các cô gái của ma giáo thêm một lần nữa.

Hai người đi đến dãy nhà cuối cùng trong khu bệnh xá. Nơi đây yên ổn nhất. Trong dãy nhà phòng nào cũng được mở toang ra và quét dọn sạch sẽ, chứng tỏ không có người. Lê Viễn Chí thấy tình trạng như vậy đoán rằng đệ tử các phái gần như hoàn toàn khôi phục cho nên mới có phòng trống như vậy. Đến một căn phòng cửa đóng kín mít ở cuối dãy nhà, Đinh Hoàng Kỳ gõ nhẹ ba tiếng. Chỉ thoáng một cái là cánh cửa được mở ra.

Người mở cửa là một cô gái tuổi đôi mươi, nhan sắc diễm lệ nhưng trầm tư buồn bã. Nàng mặc quần áo theo lối con gái đã xuất giá làm cho Lê Viễn Chí trong lòng cảm thấy ngẩn ngơ xao xuyến, một nỗi buồn man mác dâng lên. Người vợ trẻ dường như không thấy Lê Viễn Chí, chỉ ngạc nhiên nhìn vào khuôn mặt quái lạ của Đinh Hoàng Kỳ, đôi mắt đen láy tròn xoe. Đinh Hoàng Kỳ tự giới thiệu:

‒ Mỗ là Đinh Hoàng Kỳ, tam đệ tử của Y Dược Đường Chủ và tiểu sư đệ của mỗ Lê Viễn Chí. Mỗ tuân lệnh Sư Phụ đến đây chữa bệnh.

Thiếu phụ đôi chút e thẹn vì thái độ của mình, hai má khẽ ửng hồng cúi đầu đáp lễ:

‒ Được tam đệ tử của Ngô Đại Phu đích thân đến chữa bệnh thì còn gì quý bằng. Tiểu muội Đinh Bạch Yến thuộc Tế Tác Đường xin chào Đinh Đại Phu và lệnh sư đệ. Xin mời hai vị vào trong.

Đinh Hoàng Kỳ ung dung bước vào còn Lê Viễn Chí thì ngơ ngẩn bước theo. Bên trong còn có một cô gái nữa, nhan sắc không kém gì Đinh Bạch Yến đứng lên chào hai người và tự giới thiệu:

‒ Tiểu muội Quách Uyên Linh xin chào hai vị.

Được vào chung một phòng với hai vị giai nhân hiếm có, hồn vía của Lê Viễn Chí lên chín tầng mây, gã chỉ biết ậm ừ, không nói được lời nào. Quách Uyên Linh nói gì gã nào có nghe được.

Đinh Hoàng Kỳ đến một góc phòng nơi có một cái bàn nhỏ. Trên bàn là một chậu nước và mấy chiếc khăn được để đó tự bao giờ. Nước trong vắt bốc lên một mùi thơm dịu. Đinh Hoàng Kỳ lấy trong một ngăn tủ gần đấy ra một bình thuốc nhỏ màu trắng, mở nắp ra và đổ vào chậu nước. Hắn vừa dùng tay khuấy nước lên vừa rửa tay rồi dùng khăn lau.

Xong việc rửa tay, Đinh Hoàng Kỳ ngồi lên chiếc giường duy nhất trong phòng. Trên giường một cô gái sắc mặt lợt lạt, đôi mắt nhắm nghiền nằm đấy. Quách Uyên Linh giới thiệu cô gái nằm trên giường với Đinh Hoàng Kỳ:

‒ Người này là phó đường chủ của tệ bang tên là Hồ Trường Giang Linh. Vì giao thủ với người không may bị thương nặng, tính mạng nguy kịch, tiểu muội khẩn thiết xin Đại Phu ra tay chữa trị.

Giọng nói nhỏ nhẹ, mắt long lanh ngấn lệ của Quách Uyên Linh không làm Đinh Hoàng Kỳ đổi sắc. Hắn cũng không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt khả ái của Hồ Trường Giang Linh. Hắn đưa tay lên mũi nàng để nghe hơi thở rồi vạch đôi mắt nàng ra. Xem mắt xong hắn khẽ vuốt đôi gò má và hai bên tóc mai của nàng. Cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng, êm ái và thân mật của hắn làm Quách Uyên Linh và Đinh Bạch Yến đứng một bên cũng phải đỏ mặt lên. Nếu hắn không tự xưng là tam đệ tử của Ngọc Thủ Đại Phu thì hai nàng mỗi người song chưởng tấn công hắn rồi. Lê Viễn Chí đứng nhìn chằm chằm, nước bọt trong miệng gã nuốt hoài không hết.

Vuốt mặt xong, Đinh Hoàng Kỳ đút tay xuống dưới chăn khẽ kéo hai cổ tay Hồ Trường Giang Linh ra ngoài để bắt mạch. Đôi bàn tay trắng nõn, mịn màng nhưng có phần hơi lớn của Hồ Trường Giang Linh không làm sao rời khỏi đôi mắt gần như thất thần của Lê Viễn Chí. Trong lòng nghĩ ngợi mông lung Lê Viễn Chí ước sao mình mau chóng học thành tài để có thể chữa bệnh cho các giai nhân khắp thiên hạ.

Đinh Hoàng Kỳ hai tay bắt mạch cứ thay đổi luôn luôn. Thời gian một khắc trôi qua, Đinh Hoàng Kỳ khẽ ngồi ngay ngắn lại. Hắn đưa tay nhè nhẹ kéo tấm chăn đắp lên đến cổ Hồ Trường Giang Linh xuống dưới bụng nàng. Ngực nàng dưới lớp yếm lụa màu trắng khẽ nhô lên thụp xuống chứng tỏ hơi thở rất yếu.

Đứng một bên xem cử chỉ của Đinh Hoàng Kỳ mà Quách Uyển Uyển và Đinh Bạch Nương cứ hồi hộp theo dõi từng cử chỉ của hắn. Lê Viễn Chí không còn đứng vững nữa mà phải dùng hay tay chống xuống cái bàn đặt giữa phòng cho khỏi ngã. Đinh Hoàng Kỳ đưa tay cởi yếm của Hồ Trường Giang Linh ra. Nhưng vạch được giải yếm lụa lên, để lộ ra một làn da trắng trẻo mịn màng thì hắn dừng tay lại, khẽ lắc đầu rồi rút tay về. Hắn thở dài một cách thất vọng làm Đinh Bạch Yến và Quách Uyên Linh lo sợ đến thất sắc. Trong khi đó Lê Viễn Chí cũng thất vọng nhưng là cái thất vọng của người chưa thỏa được cơn thúc giục của thú tính. Trong đầu gã bao hình ảnh chợt hiện ra, sống động, hưng phấn, hoan lạc, thỏa mãn. Gã còn sẽ lạc vào cõi hư vô lâu lắm lắm nếu gã không bị song quyền mạnh như trời giáng của Đinh Hoàng Kỳ đấm vào giữa ngực gã.

‒ Cho tại hạ tạ tội vì tâm tính ti tiện của tên sư đệ hư đốn này. Tại hạ muôn ngàn lần xin lỗi.

Dù có nằm mơ chín kiếp Lê Viễn Chí cũng không ngờ đến song quyền trời giáng đó. Gã té bật ngửa ra sau để rơi về thực tại. Song quyền đó quá nặng làm cho Lê Viễn Chí máu rỉ ra khỏi khoé miệng. Nhưng điều làm hắn ghê sợ hơn bao giờ hết là ánh mắt và sắc mặt của Đinh Hoàng Kỳ lúc đó. Đinh Hoàng Kỳ trừng trừng nhìn Lê Viễn Chí gằn từng tiếng:

‒ Đã bao nhiêu lần mỗ cảnh cáo ngươi mà ngươi không chịu nghe. Ở nơi Trung Châu Tứ Nghĩa, nơi đám giáo chúng ma giáo tụ họp và tại đây, đầu óc thối tha của ngươi bao giờ chịu thức tỉnh? Hết nhìn lén sư muội rồi đám giáo chúng, bây giờ mi còn có ý muốn làm chuyện ti tiện tồi bại? Ông già ngươi để lại di chúc như vậy đó à? Một tên rác rưởi như ngươi mà học thành tài, bất kể đó là cái gì, cũng chỉ là mối nguy cho thiên hạ, mối hận của môn phái, mối nhục cho gia đình và mối hại cho chính bản thân ngươi. Nuôi phải dạy, dạy phải nghiêm. Đáng lẽ mỗ đánh chết ngươi rồi.

Đinh Hoàng Kỳ thở dài vô cùng thất vọng, ánh mắt của hắn không còn hung dữ mà bi thương tột độ:

‒ Ông già ngươi ở dưới suối vàng thấy ngươi trong lúc này thì sẽ ra sao? Mẹ ngươi chín tháng cưu mang ngươi, bao năm cực khổ nuôi nấng ngươi mà ngươi nỡ để cho mẹ ngươi khóc hết nước mắt khi chôn xác ngươi à? Mỗ có ý muốn xem ngươi sẽ phản ứng ra sao. Tuổi ngươi mới lớn, chưa gần nữ sắc nên phần nào có thể dễ dãi và dung thứ được. Mỗ cũng là đàn ông, không bao giờ cấm ngươi nhìn phụ nữ. Có nhìn thì cứ nhìn thẳng, sợ ai mà phải lén lút? Mới từng ý tuổi mà đã có ý nghĩ đen tối, muốn cưỡng hiếp người trong lúc nguy nan. Ngươi làm thầy thuốc mà lén lút, ti tiện như vậy là chết người đấy.

Đinh Hoàng Kỳ lại thở dài:

‒ Nhưng ngươi đã làm cho mỗ vô cùng thất vọng. Đáng lẽ mỗ đã giết ngươi rồi, nhưng vì mỗ còn nghĩ đến song thân và nhất là lời di chúc của cha ngươi nên mỗ để ngươi sống. Đối với ngươi mỗ thật là khó nghĩ. Dạy mà không nghiêm sẽ không thành người. Nhưng nếu quá nghiêm khắc tai hại càng đáng sợ hơn, có thể sẽ đưa đến tình trạng như con giết cha, tôi nghịch chúa, hoặc đệ tử phản bội sư môn. Mỗ cảnh cáo lần cuối cùng: nếu ngươi còn phạm vào sắc giới nặng như vậy mỗ sẽ đích thân lấy mạng ngươi. Nếu ngươi còn nhớ ơn song thân, còn quý tính mạng thì nên dùng cơ hội cuối cùng này để sửa tâm tính kẻo mang họa vào thân. Nhớ đấy. Bây giờ thì ngươi cút cho khuất mắt mỗ trước khi mỗ đổi ý.

Lê Viễn Chí như người từ trên cao rơi xuống vực thẳm. Gã hoảng sợ tột cùng, vội lết ra ngoài, miệng vẫn còn rỉ máu. Chờ cho Lê Viễn Chí đi khỏi, Đinh Hoàng Kỳ đóng cửa lại rồi nhìn Đinh Bạch Yến và Quách Uyên Linh trịnh trọng nói:

‒ Tên tiểu sư đệ đáng chết của tại hạ dám có ý xúc phạm đến tiết hạnh của quý phó đường chủ. Thân làm sư huynh mà không biết dạy dỗ, tại hạ lấy làm hổ thẹn.

Nói rồi Đinh Hoàng Kỳ hướng vào Hồ Trường Giang Linh quỳ xuống lạy bốn lạy. Đinh, Quách hai nàng không sao ngờ được câu chuyện xảy ra như vậy nên từ đầu đến cuối chỉ biết lặng im đứng nhìn. Đinh Hoàng Kỳ lại ngồi lên giường, lần cởi yếm của Hồ Trường Giang Linh ra xem xét vết thương trên ngực nàng. Dấu đôi bàn tay tím bầm hiện rõ trên làn da trắng mịn giữa đôi gò đảo no tròn. Đinh Hoàng Kỳ lấy kim ra cẩn thận châm từng huyệt xung quanh vết thương. Thần thái của hắn kiên định, hơi thở đều đặn, thiết nghĩ trên đời này khó có cái gì có thể lay động được tâm tư của hắn lúc bấy giờ. Châm, cứu, xoay kim, bắt mạch, tay ấn nhẹ vào vết thương, một mình Đinh Hoàng Kỳ làm hết. Hắn để một bàn tay vào giữa ngực nàng rồi nhè nhẹ truyền nội công sang. Nhưng vì nội công của hắn bình thường nên chưa được nửa khắc là mồ hôi đổ ra như tắm. Đinh Bạch Yến và Quách Uyên Linh đứng kế bên chờ hắn lên tiếng nhờ vả nhưng hắn nói rất ít. Một nàng giúp lau mồ hôi cho hắn, một nàng đứng quạt chứ không biết làm gì hơn.

Xong xuôi đâu đó, Đinh Hoàng Kỳ cẩn thận mặc lại cái yếm của Hồ Trường Giang Linh lại. Hắn bắt mạch lần nữa rồi thở ra nhẹ nhàng:

‒ Có thể nói lệnh phó đường chủ tạm thời giữ được tính mạng. Nhưng sau mười hai canh giờ nữa tại hạ mới biết được chắc chắn.

Hắn lấy giấy, nghiên, bút và mực sẵn có trong phòng để lên bàn. Quách Uyên Linh muốn mài mực cho hắn nhưng Đinh Hoàng Kỳ xua tay:

‒ Mực ở đây rất đặc biệt, cô không biết cách mài đâu.

Hắn lấy sáu thỏi mực màu khác nhau ra mài vào sáu nghiên mực. Vừa mài mực Đinh Hoàng Kỳ vừa nói:

‒ Khi bắt mạch thì mỗ thấy nội công của Hồ Trường phó đường chủ rất cao, trên hẳn người ra tay ít nhất là một thành công lực, nhờ vậy mới duy trì mạng sống đến bây giờ. Vết thương chí mạng giữa ngực, như vậy tất nhiên bị đánh lén. Trong phái Việt Thành, lão già Mai Nhật Sinh nội công cao thâm hơn người này nhiều lắm tất không phải lão. Ba người còn lại là Mai Trung Tín, Mai Trung Thành và Tô Hiếu ai là hung thủ?

Đinh Bạch Yến và Quách Uyên Linh nhìn nhau vô cùng khâm phục tài nghệ của Đinh Hoàng Kỳ. Chỉ bắt mạch và xem vết thương mà có thể đoán ra hung thủ là ai, thử hỏi trên đời có mấy người làm được? Quách Uyên Linh trả lời:

‒ Thưa Đại Phu đó là Mai Trung Tín.

Đinh Hoàng Kỳ xua tay:

‒ Thưa với thớt. Cứ gọi mỗ là Hoàng Kỳ được rồi, đại phu đếch gì… Thì ra là gã Mai Trung Tín. Nếu gã mà gặp mỗ, mỗ sẽ cho gã một bài học đích đáng. Hành động tồi bại như vậy sao xứng làm nam nhi, đệ tử danh môn? Hừ, tên đó võ công tuy hơn người thật đấy nhưng đã ba năm nay chẳng có chút tiến triển gì. Cũng may mấy năm nay gã ăn chơi trác táng nên đánh lén vẫn không đủ sức lấy được tính mạng của Hồ Trường phó đường chủ.

Đinh Hoàng Kỳ ngừng lại một chút như suy nghĩ chuyện gì rồi nói tiếp:

‒ Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại. Nếu không nhờ nội lực của phó đường chủ phát huy tối đa thì không bảo vệ được tính mạng đến lúc này đâu… Ý mà… Ừ nhỉ, phải vậy chứ. Chắc là hai bên giao tranh rồi vì chuyện gì đó mà Hồ phó đường chủ ngừng tay nhưng không hóa giải nội công trong người và bị đánh lén vào ngực. Có phải vậy không?

Đinh, Quách hai nàng vô cùng thán phục Đinh Hoàng Kỳ. Quách Uyên Linh kể sơ lại chuyện xảy ra lúc ấy. Nàng vừa kể xong thì Đinh Hoàng Kỳ cũng vừa lúc mài mực xong. Hắn trộn sáu loại mực lẫn lộn vào nhau thành một dung dịch màu nâu đậm rồi dùng để viết nguyệch ngoạc lên hai tờ giấy. Hắn đưa cho Quách Uyên Linh:

‒ Cứ gặp một đứa vô dụng nào của tệ phái thì đưa hai thang thuốc này cho người đó rồi dặn như sau: Tam sư huynh bảo một thang sắc cho lục sư tỷ uống sau bữa cơm tối, còn thang kia thì sắc ngay và đem đến đây. Xin lỗi cho mỗ làm phiền một chút vì mỗ cần bắt mạch và châm cứu cho bệnh nhân một lần nữa.

Đinh Hoàng Kỳ cũng làm như lúc nãy nhưng lần này hắn để Hồ Trường Giang Linh nằm nghiêng một bên để châm kim vào lưng. Hắn không dám để nàng nằm sấp vì sẽ động đến vết thương ở ngực. Quách Uyên Linh cầm hai thang thuốc đi ngay. Nàng ra đến cổng bệnh xá thấy có một người đệ tử phái Sài Sơn liền đưa cho hắn:

‒ Xin nhờ huynh chuyển hai toa…

Nói đến đó rồi Quách Uyên Linh nghẹn ngang, chỉ biết nhìn vào hai tờ giấy, không nói được gì nữa. Hai toa thuốc lúc nãy đầy chữ nguyệch ngoạc bây giờ càng khó đọc hơn nữa vì nét còn nét mất. Nàng không biết Đinh Hoàng Kỳ đã làm gì mà hai toa thuốc lại như vậy. Nàng lật qua lật lại, đưa tay vuốt kỹ lên hai tờ giấy nhưng vẫn không tìm ra lý do. Bỗng người kia cười:

‒ Thì ra là thủ dụ của Tam sư huynh, cô nương cứ để tại hạ nấu thuốc giùm cho, không cần phải lo gì cả.

Hắn lấy hai tờ giấy trên tay nàng rồi vội đi ngay. Quách Uyên Linh đi trở vào mà trong lòng không khỏi cảm thấy lạ lùng.

~oOo~

Vùng thượng nguồn con sông Đào là động Dã Năng xưa kia được dùng làm nơi trú thân của Hậu Lý Nam Đế nhưng bây giờ nó thuộc phạm vi cai quản của Thiên Hoa Giáo. Tại khu đất bằng phẳng bên cạnh Đào Giang một cái đài cao mười góc đã được dựng lên. Mỗi cạnh dưới chân đài dài năm trượng có bậc thang đi chéo lên mặt đài với mỗi cạnh dài hai trượng rưỡi. Cái hùng vĩ của núi rừng, cái tiêu dao của tạo hóa được cái đài trên tăng thêm vẻ uy nghi. Sắc thái uy nghi đó bất cứ nhân vật võ lâm nào nhìn vào cũng phải nể sợ.

Đầu giờ Thìn ngày mồng một tháng Bảy mây mù còn bao phủ núi rừng phía tây Đại Việt. Từ xa có mười đoàn, mỗi đoàn một ngàn người chỉnh tề đi đến. Nhịp bước đều đặn, khí vũ hiên ngang, mặc toàn một màu trắng tinh, long trọng uy nghi như một lễ hội lớn. Mỗi người đều có khăn trắng chít đầu, mặt được che lại chỉ chừa đôi mắt đen láy, sáng long lanh. Ở hai bên gò má của tấm khăn che mặt, ở trước ngực và hai bên bả vai đều có thêu một đóa hoa. Mỗi đoàn người thêu hình một đóa khác nhau. Riêng những người đi đầu áo choàng của họ cũng được thêu hoa. Mười đoàn người đứng ở mười phía góc đài. Cạnh lễ đài còn có một đoàn nhạc công đang trẩy lễ nhạc. Sau Khi tất cả đứng vào vị trí của mình, mười đoàn người quỳ mọp xuống sau khi nghe tiếng hô.

‒ Giáo chủ đến!

Mười đoàn người lập tức quỳ xuống. Giàn nhạc lại được trỗi lên. Bài Văn Lang Ký Sự gồm nhiều đoạn, mỗi đoạn sơ lược về những điển tích thời Văn Lang như Trầu Cau, Bánh Chưng Bánh Dầy, Phù Đổng Thiên Vương, v.v.

Có thêm bốn người đi đến, quần áo cũng một loại, một kiểu. Người đi đầu là giáo chủ ma giáo Đào Thiên Hương chít khăn trắng viền vàng. Tấm khăn che mặt thì được thêu tất cả mười đóa hoa, mỗi bên gò má là năm đóa. Cử chỉ của nàng có mấy phần khó khăn nên hai bên có hai thị nữ dìu dắt. Người thứ tư là Hồ Nguyên Hoa thì sau cùng, cách nửa trượng. Bài Văn Lang Ký Sự vừa hết thì người đi đầu tiên đã đến chân đài. Tất cả mười đoàn người cùng tung hô:

‒ Cung nghinh Giáo Chủ! Cung nghinh Giáo Chủ. Cung nghinh Giáo Chủ.

Hai thị nữ dùng khinh công nhấc bổng giáo chủ ma giáo lên lễ đài. Hồ Nguyên Hoa cũng lên theo sau. Giàn nhạc lại nổi lên, lần này là tấu bài Việt Nữ Đoạn Trường Ca. Bài nhạc này kể về cái hận của Trưng Nữ Vương thấm sâu vào giòng Cẩm Khê. Tiếng nhạc hạo khí ngất trời của kẻ xả thân vì nước, nỉ non như tiếng cha dặn con, ai oán như vợ khóc chồng, uất hận như một dân tộc chịu cảnh ngàn năm nô lệ.

Thiên Hoa Giáo Chủ nhìn mười đoàn người một lượt:

‒ Nhiều năm qua rồi mà trong các ngươi vẫn có người còn nhớ đến bản tòa. Khi bản tòa bị sa cơ, hầu hết các ngươi đều chưa ra đời. Thế nhưng các ngươi lại xả thân mạo hiểm, tấm chân tình đó bản tòa xin khắc cốt ghi tâm. Vì sức khỏe của bản tòa không tốt, tất cả những việc lớn nhỏ của bản giáo sẽ do Hộ Giáo sắp đặt.

Giọng nói của nàng rất thấp nhưng bao nhiêu người có mặt, xa cũng như gần đều nghe rõ từng chữ. Hồ Nguyên Hoa thay thế Đào Thiên Hương thông báo:

‒ Trước hết bản giáo đổi tên. Từ nay về sau không còn gọi là Thiên Hoa Giáo nữa mà gọi là Vạn Hoa Giáo. Ngoài ra Giáo Chủ dùng ngày một tháng Bảy làm ngày trùng hưng bản giáo.

Giàn nhạc được trổi lên tấu bài Bách Việt Hoan Khúc. Giáo chúng Vạn Hoa Giáo quỳ xuống tung hô:

‒ Chúc mừng Giáo Chủ trùng hưng bản giáo, tài trí khuynh thiên hạ, uy đức chấn võ lâm.

Tiếng hô vang dội một vùng. Trên đài đã có một cột đá lớn được lụa trắng cho lại. Sau khi giáo chúng tung hô xong, Hồ Nguyên Hoa cho người tháo tấm lụa ra. Một mặt của cột đá được mài phẳng và xung quanh được chạm trổ, sơn màu rất tinh vi. Hồ Nguyên Hoa đến trước mặt Đào Thiên Hương cúi xuống:

‒ Xin Giáo Chủ chính thức khắc tên bản giáo lên cột đá.

Đào Thiên Hương khẽ nhắm mắt lại ngưng thần, đôi bàn tay nhẹ nhàng đưa lên đánh ra nhiều chưởng nhẹ nhàng tưởng chừng như đang múa. Những tiếng rít thét từ cột đá cách ba trượng làm đinh tai nhức óc. Năm chữ “Nam Thiên Vạn Hoa Giáo” được khắc vào sâu hơn nửa gang, chữ viết vô cùng lăng lệ. Giáo chúng Vạn Hoa Giáo càng tung hô lớn hơn. Hồ Nguyên Hoa sắp đặt:

‒ Theo sự chấp thuận của Giáo Chủ, nhân sự bản giáo được sắp xếp như sau: Trung Phương Sứ Giả Phương Hoàng Tử Vi thống lĩnh Mẫu Đơn Cung và Quế Hoa Cung. Đông Phương Sứ Giả Lục Ngọc Trâm Anh thống lĩnh Đỗ Quyên Cung, Đào Hoa Cung. Tây Phương Sứ Giả Mai Bạch Kim Ngân thống lĩnh Sơn Trà Cung, Cúc Hoa Cung. Nam Phương Sứ Giả Chu Nhật Phù Dung thống lĩnh Ngọc Lan Cung, Hồng Hoa Cung. Bắc Phương Sứ Giả Hà Huyền Hải Đường thống lĩnh Thủy Tiên Cung, Liên Hoa Cung.

Lập tức có năm người bước đến gần cái đài quỳ xuống:

‒ Thuộc hạ xin tuân lệnh!

Hồ Nguyên Hoa nói tiếp:

‒ Sau đây là mười cung chủ thống lĩnh Thập Đại Danh Hoa Cung:

Đệ Nhất Mẫu Đơn Cung là Lý Mẫu Đơn
Đệ Nhị Đỗ Quyên Cung là Mai Đỗ Quyên
Đệ Tam Sơn Trà Cung là Lâm Trà Mi
Đệ Tứ Ngọc Lan Cung là Ngô Ngọc Lan
Đệ Ngũ Thủy Tiên Cung là Lê Thủy Tiên
Đệ Lục Quế Hoa Cung là Đỗ Vân Quế
Đệ Thất Đào Hoa Cung là Phạm Trúc Đào
Đệ Bát Cúc Hoa Cung là Cao Hoàng Cúc
Đệ Cửu Hồng Hoa Cung là Dương Bảo Hồng
Đệ Thập Liên Hoa Cung là Hà Huyền Cẩm Liên

Tuy gọi là thập cung chủ của Thập Hoa Cung nhưng chỉ có sáu người bước ra quỳ xuống:

‒ Thuộc hạ xin tuân lệnh!

‒ Giáo Chủ cần được tịnh dưỡng cho nên buổi lễ trùng hưng hôm nay được làm ngắn gọn. Ngoài ra công việc còn rất nhiều. Trước hết các ngươi phải ráng chuẩn bị xong khu đất này trước rằm tháng Tám và cũng là để tuyên chiến với cả võ lâm Nam Thiên.

Tất cả đám giáo chúng quỳ xuống tung hô:

‒ Kính chúc Giáo Chủ mười phần khang phục, tuyệt nghệ võ công!