Chỉnh Cổ

Chương 33




Trong nửa năm kế tiếp, ta ở Hiên Viên có thể nói như cá gặp nước.

Trước tiên không tính đến thắng lợi kỳ tích bảo vệ ổn định Hiên Viên và cục diện chính trị, mà còn đem đến cho Hiên Viên của cải đếm không xuể và uy danh chấn động, sau đó trong những câu chuyện thắng lợi truyền trong nhân dân thì ta chính là sứ giả được Á Lạp Khiết phái tới thủ hộ Hiên Viên, làm cho địa vị của ta tại một quốc gia kính thần một cách điên cuồng này tăng thêm cả chục bậc, tiếp theo, tin tức không biết từ đâu truyền ra, nói rằng ta chính là lão bản đứng sau màn của Long Tự Thương, ta nhất thời trở thành nhân vật truyền kỳ của Hiên Viên.

Hiên Viên Dực cũng biết thức thời, đem những lĩnh vực liên quan đến làm muối, đúc tiền, vận chuyển đường bộ trong thương nghiệp giao hết cho ta quản lý. Vì vậy ta không chỉ có danh mà còn có quyền.

Thật ra ta cũng hiểu rõ dụng ý của Hiên Viên Dực, hắn chính là đang thực hiện lời hứa của hắn. Con người là loại động vật luôn đa nghi nhưng lại dễ bất an, có một chút tình cảm lưu luyến, nhưng địa vị hai người lại bất đồng, nếu ngồi đấy đàm luận những thứ ái tình chân thành thì khác gì ngắm bóng hoa ở dưới nước và vớt trăng trong ảo ảnh. Cái tin ta là lão bản sau màn của Long tự Thương chính là hắn phóng ra trong dân chúng, song song đó lại gây áp lực trong triều, đem những công biệc béo bở mà kẻ khác phải tranh đoạt đỏ con mắt đưa cho ta làm.

Hiên Viên Dực — thật sự là không phải đang tiết kiệm dầu trong đèn (tinh giảm biên chế), mà bởi vì làm như thế, ta sẽ coi trọng hắn. Nếu đem vị trí đầy quyền lực mà lại dễ dàng vơ vét của cải này cho người khác làm, nhỡ gặp phải tên tham quan vô lại nào đó vơ hết tiền về túi mình, thế thì không bằng đưa cho ta làm — nghĩ thử xem, ta có nhiều tiền như vậy nhưng chỗ để tiêu xài thì không có lấy một cái, hơn nữa hắn biết rõ ta không có tâm tư đi tranh quyền đoạt vị, vì thế ta là người tốt nhất đáp ứng tất cả điều kiện tuyển người của hắn.

Tuy công việc này chẳng làm sứt mẻ được một chút tinh lực của ta, thế nhưng tài năng xuất sắc này của ta cũng không cần phải lãng phí làm gì. Cho nên ta đều ngầm đồng ý và chấp nhận một loạt những hành động mờ ám của hắn. Chính là ta vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc của chính mình — tuyệt đối không tham dự vào bất cứ việc chính trị và quân sự trong triều đình Hiên Viên, hơn nữa đấy cũng là biểu hiện sự tôn trọng của ta với Hiên Viên Dực. Hắn muốn chứng minh với ta, hắn sẽ bằng chính thực lực của mình mà trở thành bá chủ của lãnh thổ rộng lớn.

Trong nửa năm tính toán lập kế hoạch, ta cũng không phụ lòng mong đợi của mọi người — Tài sản trong quốc khố Hiên Viên tăng lên, đủ để toàn dân chúng Hiên Viên sống phóng túng trong nhiều năm.

Tình cảm của chúng ta trong khoảng thời gian này cũng không có gì kinh thiên động địa hay nồng nàn cháy bỏng, mà chỉ như dòng nước nhỏ chảy từ từ rồi lắng lại. Kỳ thật, trong mắt mọi người đều nghĩ hai ta là người không thiên vị chuyện riêng, đặc biệt là người bên cạnh chúng ta, có thể lấy ví dụ Vệ Tình hoặc Thượng Quan Liên Phong. Bọn họ luôn cho rằng tình cảm bình thường tựa như không thích hợp với loại nhân vật rung chuyển trời đất như chúng ta. Thế nhưng có ngồi vào địa vị cao cao ấy mới biết, khát vọng của chúng ta chỉ là những giây phút ấm áp bình thường khắc sâu trong lòng, để rồi đến lúc già có thể vui vẻ không ngừng ôn lại những hồi ức đó. Mấy ngày nay, hai ta đều đã dần quen với cảm giác tồn tại của người kia trong cuộc sống.

Thời gian trôi qua nhanh, Hiên Viên đã bước vào mùa đông.

Ta không thích mùa đông, tuy cảnh tuyết rơi ở Hiên Viên đẹp có một không hai, nhưng cơ thể của “Lận Á Hiên” này lại lạnh bẩm sinh (ý nói cơ thể lúc nào cũng lạnh lạnh, thành ra vào mùa đông lại càng lạnh). Khí trời hơi lạnh một tí mà chân tay đã lạnh như băng, có đôi khi cả tối ngồi bên hỏa lò nhưng vẫn không làm sao cho cơ thể ấm lên được.

Ta nhìn chăm chú sổ sách chi tiêu của tháng này, bỗng nghe thấy tiếng cửa sổ bị gió mạnh thổi đập vào tường. Ta từ trên sập đứng dậy, vỗ vỗ hai chân đã tê cứng, bất giác đi tới cạnh cửa sổ.

Gió thổi làm cửa sổ mở toang, không khí lạnh mang theo vài bông tuyết chui vào phòng. Ta nhất thời đứng ngây ngẩn ngắm cảnh tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ, giơ tay lên đón một bông tuyết nhỏ đang tung bay, nhìn nó chậm rãi tan trên tay.

Trong lúc ta còn đứng ngơ ngẩn thì Hiên Viên Dực xộc vào. Hắn thấy ta một thân bạch y đứng trước cửa sổ, hiển nhiên có chút sửng sốt rồi bất giác thốt lên một cái tên nghe không rõ “Trữ Nhi”.

Ta quay qua nhìn hắn: “Sao thế? Sao không để người hầu vào thông truyền ta một tiếng?”

Trong mắt hắn hiện ra một tia thương cảm, tuy nháy lên rồi biến mất nhưng vẫn bị ta nhìn thấy. Ta khép cửa sổ rồi đến chỗ hắn. Chuyện quá khứ của hắn, ta cũng chưa bao giờ tìm hiểu hay hỏi hắn. Ai mà chẳng có bí mật của riêng mình? Dù cho là người yêu thân mật nhất cũng phải để cho mình một chút không gian riêng tư.

Hiên Viên Dực thấy ta không thắc mắc hắn “Trữ Nhi là ai?” nên thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lấy lại thần thái tự nhiên.

Hắn nắm tay ta: “Trời lạnh thế này sao còn mở cửa sổ? Ngươi không phải sợ nhất là lạnh sao? Tay lạnh ngắt hết cả rồi này.”

Ta nhàn nhạt cười: “Dù không có mở cửa sổ thì tay ta có ấm lên được chút nào đâu. Ngươi cũng không phải là không biết a.”

Hắn ngồi trên sập, kéo ta vào trong lòng.

“Không phải đã bắt ngự y chuẩn bị thuốc bổ cho ngươi uống sao? Sao cơ thể vẫn kém như cũ thế này? Thật là nuôi một đám vô dụng!” Hắn nắm hai tay ta rồi truyền chân khí, phút chốc tay đã khôi phục lại nhiệt độ bình thường.

Ta ngắm nghía những ngón tay dài của Hiên Viên Dực: “Cái này cũng không thể trách ngự y được, bọn họ đã cố hết sức rồi.”

“Ngươi biết không, ở bên kia chúng ta thường hay nói, những người tay chân lạnh như ta đã được định trước là sẽ không ai yêu thương, có khi ta là loại người đó, cho nên uống thuốc gì cũng không có tác dụng.”

Nghe ta nói xong, Hiên Viên Dực cau mày lại: “Nói bậy! Đây là cách nói của Đại Á sao? Ta thế nào lại chưa bao giờ nghe thấy? Chẳng lẽ ta không phải người sao?”

Ta ghé vào tai hắn, hơi thở phả ra: “Nhưng mà chân ta đến bây giờ vẫn còn lạnh…”

Hiên Viên Dực nhìn vào mắt ta, một tay ôm ta, một tay lần mò theo đùi ta, cởi tất ra.

Sau đó chân cũng ấm lên.

“Ha hả.” Ta cười khẽ, “Sợ rằng trên đời này chỉ có một mình ta có thể đem ngươi biến thành cái hỏa lò mà thôi.”

Hiên Viên Dực hôn ta một cái thật sâu, một lúc lâu sau mới luyến tiếc bỏ ra.

“Ngươi biết không?” Cánh tay ôm ta có chút chặt hơn, mơ hồ như sợ ta tự nhiên sẽ biến mất, “Ta có thể sưởi ấm hai tay ngươi, nhưng người có thể sưởi ấm lòng ta lại chỉ có mình ngươi, cái này đúng là có qua có lại nhưng ta vẫn cảm thấy mình có lời.”

Nghe câu nói này, tim ta thoáng đập mạnh, nếu so câu nói đó với “Ta yêu ngươi” thì quả thật gây hiệu quả chấn động rất lớn…

“Làm sao bây giờ? Toàn thân ta hiện tại vẫn còn lạnh…” Ta giương mắt nhìn Hiên Viên Dực.

“Vậy chúng ta tập một chút động tác để làm nóng người đi!” Hiên Viên Dực ôm lấy ta đi vào phòng trong, “Ngươi thật là tên yêu tinh…”