Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm

Chương 8: Em đừng hòng chạy




"Bảo bối, có ai biết bên dưới vẻ ngoài nhàm chán của em là nội tâm nhiệt tình phóng đãng còn hơn cả lửa hay không?"

"A..."

"Em xem... Em ngọt ngào chưa kìa."

Đầu óc Hạ Quý Linh ầm ầm nổ tung khi nhìn thấy người đàn ông đem những ngón tay dính đầy nước xuân của cô đưa lên miệng liếm một cách sắc tình đến mức khiến cô muốn bốc cháy.

Cô... Hình như cô không quen người này... Hạ Quý Linh hoang mang.

Hằng Thời mà cô biết cho dù bình thường ở trên giường nhiệt tình một chút... Không, ban đầu anh còn chẳng biết làm những tư thế khác nào cách truyền thống, sau này mới... Hạ Quý Linh nhất thời bối rối khi không rõ ràng từ bao giờ người đàn ông kia dần thay đổi. Vì cô mà thay đổi.

Cô chính là thủ phạm khiến hắn thay đổi. Vì để khám phá đào sâu sự ngọt ngào đến từ cô, Hằng tổng của chúng ta mới thay đổi.

"Em thất thần, bảo bối."

"A!"

Hạ Quý Linh bất giác trợn to mắt đồng thời hít thở không thông khi cái chày lớn của hắn bất thình lình xông thẳng vào động tiên yếu ớt.

Ít nhất là hành động này của hắn cũng đã thành công đem cô kéo về hiện thực. Nhưng đối với gió giật sấm rền tiếp theo tất cả hành động của cô chỉ còn là bản năng.

Bản năng ôm chầm lấy người đàn ông phía trên, bởi vì cảm giác vui thích đối với sự hòa hợp khăng khít đến không tưởng mà vô thức hùa theo.

"Nơi đó... Ưm!"

Mãnh liệt giã vào cái nơi khiến người con gái vui thích đến nheo cả mắt, âm thanh yêu kiều càng thêm ngọt ngào, khóe miệng Hằng Thời khẽ nhếch lên.



Nếu có một lý do cho tất cả những gì đang diễn ra hiện tại thì cũng có thể nói là do thân thể của họ quá mức hợp nhau.

Trước khi Lục Tư Nhiên bất thình lình trở về, Hằng Thời chưa từng nghĩ đến việc một ngày nào đó hắn sẽ buông tha cho Hạ Quý Linh.

Đến khi Lục Tư Nhiên xuất hiện, Hằng Thời dù muộn một chút nhưng vẫn cam chịu chấp nhận rằng từ lâu bản thân đã không còn cảm tình gì với Lục Tư Nhiên nữa. Mà ngược lại, nhìn thấy Lục Tư Nhiên, hắn sẽ nhớ đến Hạ Quý Linh.

Rốt cuộc ban đầu hắn bao dưỡng Hạ Quý Linh thật sự là vì cô giống Lục Tư Nhiên ư?

Đến Hằng Thời còn không có đáp án cho câu hỏi này thì làm sao Hạ Quý Linh hiểu được.

Mà khác với cô, Hằng Thời sẽ không rối rắm về việc đó. Hắn chỉ cần làm theo bản năng mách bảo thôi.

Hắn cần gì phải giải thích.

Hằng tổng chính là bá đạo như vậy đó.

"Hạ Quý Linh, em đừng hòng chạy."

"Hức! Ư ư a!"

Ván giường bị sự va chạm của hai người mà rung lên từng cơn, kẽo kẹt kẽo kẹt.

Hạ Quý Linh không chịu nổi khoái cảm như che trời lấp đất kia mà bất giác để lại trên lưng người đàn ông mấy vết cào đỏ rực. Hằng tổng có nên may mắn khi bình thường Hạ Quý Linh không thích để móng tay dài còn tô tô vẽ vẻ?

Chỉ biết rằng dưới sự kích thích của đau đớn, động tác của hắn càng thêm hung mảnh.

"Hức không... Em chịu không nổi a!!"



Đáp lại Hạ Quý Linh chính là những cú thúc như trời giáng.

Nơi mật hợp của hai người đã sớm là một mảnh hỗn loạn, bọt trắng sủi lên không ngừng như lớp kem mềm xốp được trang trí trên chiếc bánh trứng thơm ngon.

Trong không khí tràn ngập hương vị khiến người đê mê, sắc tình chảy nước.

"Gọi tôi, Quý Linh."

Âm thanh khàn khàn tràn ngập dục vọng khiến người ta chết đuối còn không quên kèm theo những cái đỉnh hông như đang đóng cọc. Không biết mệt mỏi, giống như bị cắn thuốc, mặc cho mồ hôi đã thấm ướt bắp thịt săn chắc, nhỏ cả lên thân thể trắng mịn mềm mại bất đồng của người con gái bị hắn đặt dưới thân mà làm.

"Thời... Hằng Thời anh a!!"

Lý trí đã sớm bay đi mất, Hạ Quý Linh không chút tự chủ tuân theo yêu cầu của hắn, giữa đường lại bị những cú đóng cọc đánh cho tan vỡ thành từng mảnh nhỏ.

"Ư ư a không... Em..."

"Em để tôi nhịn đói mười ngày rồi."

"..."

Anh còn có liêm sĩ hay không hả! Là ai trước đó chính chủ vừa về liền vắng vẻ cô mấy ngày trời!?? Sao không thấy anh nhắc tới hả!!!

Hạ Quý Linh tức giận cắn phập lên vai hắn, để lại một hàng dấu răng bắt mắt.

"A!"

Nhưng rất nhanh đã bị những cú thúc ác ý như muốn trừng phạt của hắn đánh trở về.