Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm

Chương 69: Hằng Thời, em yêu anh (Hoàn)




Hà Phỉ vẫn còn đang nói: “Người đàn ông kia thật sự là ác độc. Hắn không tiếc bỏ ra vài cái đại diện làm tiền đề cho sự ra mắt của cô, đợi cô mắt thấy muốn nổi tiếng rồi, hắn lại đưa chân ra đạp cô một đạp, đạp thẳng xuống bùn, trơ mắt nhìn cơ hội nổi tiếng vỗ cánh bay đi, đem thời cơ tốt nhất của cô đóng băng, chôn vùi. Hắn thật tốt với cô a…”

Giọng điệu của chị ta tràn ngập sự trào phúng, mỉa mai. Cũng không biết là đối với Lục Tư Nhiên hay là người đàn ông thâm độc kia.

Chỉ biết cái tát này đánh vào mặt Lục Tư Nhiên quả thật là vang dội hơn bất cứ cái tát nào.

Hằng Thời rõ ràng hơn ai hết Lục Tư Nhiên truy cầu là cái gì.

Ha hả, nếu ban đầu Lục Tư Nhiên chịu nghe lời mình thì đâu có cái kết cục này. Cho nên là cô ta tự làm tự chịu mà thôi, trách ai.

Hà Phỉ nói đủ, cũng xem như phát tiết hết đám cảm xúc tích tụ từ lúc bước ra khỏi văn phòng của Mặc Khiêm rồi thì cũng nghĩ thông suốt. Không muốn nói thêm nữa mà đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Aaaa!!!

Phía sau chị ta Lục Tư Nhiên rốt cuộc bộc phát.

Nhưng chị ta không chút chừng bước.

Quan tâm chi nữa. Lục Tư Nhiên có nổi điên cỡ nào thì từ bây giờ làm bạn với cô ta chỉ có bốn bức tường trong căn hộ công ty cung cấp cho minh tinh. Cô ta không thể làm cái gì ra tiền, ít ra còn có nhà để ở, mỗi tháng công ty vẫn trả lương cho cô ta. Đó là phúc lợi cơ bản khi ký hợp đồng. Nghe cũng nhân đạo nhỉ.

“Haizzz…”



“Ê, có nghe tin gì chưa?”

“Tin gì?”

“Thì về cái cô minh tinh mới của Sao Kim ấy, vừa xuất đầu lộ diện liền đóng vai chính, cái người có dáng vẻ giống Hạ Quý Linh ấy.”

“À, nhớ rồi. Cô ta làm sao? Không phải cô ta đang nổi tiếng à.”

Lý Đồng Đồng đang được nhân viên trang điểm cho nghe thấy cuộc đối thoại này cũng không nhịn được dỏng tai lên nghe ngóng. Lục Tư Nhiên cô ta cũng đã nghe nói qua, thật ra cái khiến cho cô ta nhớ đến người tên Lục Tư Nhiên này là vì cô ta giống Hạ Quý Linh. Cô ta ăn quả đắng từ Hạ Quý Linh, vốn muốn tìm cơ hội tính sổ với cô mà vẫn chưa tìm được. Không nghĩ tới lại nghe thấy tin tức về Lục Tư Nhiên. Nghe đồn người này là người yêu cũ của Hằng tổng thì phải.

Đám đàn bà này thật là may mắn, Lý Đồng Đồng không nhịn được ghen ghét.

Cô ta vừa nghĩ vừa nghe hai người bên kia nói chuyện, khó được chịu an phận không làm khó nhân viên trang điểm cho cô ta.

“Xì, nổi tiếng cái gì chứ. Cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn thôi.”

“Nói vậy là sao?”

“Thì cô ta bị đóng băng rồi.”

“Cái gì!?”

Đừng nói người kia mà cả Lý Đồng Đồng cũng run sợ theo.

“Chuyện này không có công bố ra ngoài, chỉ có nội bộ công ty Sao Kim truyền tai nhau thôi. Quần chúng nhân dân còn đang rỉ tai nhau lập fanclub cho cô ta, làm fan nhà của cô ta kìa. Có ai biết từ giờ sẽ không có bộ phim nào nữa, cũng chẳng có tài nguyên nào xuất hiện mặt của cô ta nữa. Thật là không thể tin nổi mà.”

“Vì sao lại như vậy? Cô ta đắc tội ai sao?”

Lý Đồng Đồng cũng vô tức dỏng tai lên.

“Cô ta quả thật đắc tội người. Đắc tội Hạ Quý Linh ấy.”

Lần này Lý Đồng Đồng không nhịn được run rẩy.

“Chỉ có thể nói Hằng tổng quá độc ác đi. Vì vợ yêu, không nể tình người yêu cũ chút nào. Ra mặt cho vợ yêu thì ra mặt đi, đày ra biên đảo cũng được. Đây không, anh ta thế mà để cho cô ta ảo tưởng tốt đẹp, đợi cô ta vui vẻ hớn hở rồi đem cô ta đày vào địa ngục.”

“Ác! Quá ác!”

“Cô cũng thấy vậy đi. Chậc chậc.”

Lý Đồng Đồng lúc này đã run như cày sấy, đến mức thợ trang điểm cũng kinh sợ theo: “Đồng Đồng, cô làm sao vậy?”

Nhưng Lý Đồng Đồng không có nghe. Trong lòng cô ta còn đang nhấm nuốt thủ đoạn trả đũa của người đàn ông nào đó mà không rét đã run.

Làm một tiểu thư đã quen được nuông chiều, Lý Đồng Đồng không có đảm lược giống như Lục Tư Nhiên. Vừa nghe đến thủ đoạn ác độc của Hằng tổng liền rụt vòi, đương nhiên là ý nghĩ muốn trả đũa Hạ Quý Linh không cánh mà bay mất tiêu rồi.

Nếu Hằng Thời mà biết hành vi mình làm ra còn có thể tạo thành hiệu quả dây chuyền thì không biết anh có cười hay không.

Cơ mà Hằng tổng ta nào có thời gian quan tâm đến những thứ không đâu, cả tâm trí anh đều nhét đầy kinh nghiệm chăm sóc mẹ bầu rồi.

Chỉ đến một hôm Hạ Quý Linh vô tình nhớ ra chuyện của Lục Tư Nhiên hỏi anh, anh mới muộn màng nhớ đến trên đời còn có một người như vậy nữa. Thực chất sau khi bàn giao cho Mặc Khiêm xong anh đã sớm quên mất tiêu.

“Oe oe oe!!”

Ưm… Hạ Quý Linh rên khẽ một tiếng, mệt mỏi mở mí mắt ra khi bị âm thanh vang dội trong đêm tối kia đánh thức.

Nhưng cô còn chưa ngồi dậy đã bị bàn tay người đàn ông đè lại: “Để anh đi xem cho.”

Nói xong người đàn ông xuống giường, đi đến bên cạnh chiếc nôi nhỏ đặt trong phòng họ. Nơi đó có đứa con nhỏ vừa mới ra đời, còn chưa đầy tháng của họ.

Thuần thục bế đứa bé lên, đung đưa trong khuỷu tay như đã làm hàng trăm lần mà không hề có chút ngượng nghịu nào. Một chút luống cuống tay chân cũng không có, coi bộ đã âm thầm học trộm rất lâu rồi. Đứa nhỏ được anh bế lên thì không khóc nữa, chỉ thút tha thút thít như con mèo nhỏ đáng thương, mở to đôi mắt ngập nước ướt sủng nhìn anh.

“Ngoan, ba pha sữa cho con nhé.”

Anh vừa nói vừa định ẵm con rời khỏi phòng. Nhưng vừa ra đến cửa đã thấy dì giúp việc đứng ở đó, trên tay còn cầm bình sữa. Dì nói: “Tôi nghe tiếng cô chủ khóc.”

Dì giúp việc từ lúc Hạ Quý Linh sinh thì kiêm luôn cả việc giúp đỡ cô chăm sóc đứa nhỏ lúc Hằng Thời đi làm. Chỉ là Hạ Quý Linh cảm thấy đứa con quá nhỏ, muốn để nó ở bên mình nên trừ ban ngày, đến đêm nó liền ở với hai người họ.

Hằng Thời cũng không có ý kiến gì, cảm ơn rồi nhận bình sữa trong tay bà đi vào phòng.

Mặc dù anh đã nói để anh nhưng Hạ Quý Linh vẫn không có ngủ lại. Cô ngồi dựa vào đầu giường nhìn người đàn ông dịu dàng ôm con, vừa cho nó uống sữa. Ánh mắt ôn nhu kia cứ như có thể chảy ra mật, khiến người chết chìm.

“Sao không ngủ đi.”

Anh vừa nói vừa ngồi lên giường. Hạ Quý Linh liền sáp lại, cúi đầu xem đứa con rất biết sinh, toàn chọn điểm tốt của cha mẹ mà lấy, quả thật chính là công túa trong ảo tưởng của cô.

Hạ Quý Linh nắm lấy bàn tay nhỏ của nó, cười híp mắt nói: “Tiếu Tiếu con xem, ba con thật hiền huệ nha.”

“…”

Hằng Mịch Tiếu bé bổng không biết nội tâm khốn khổ vì bị vợ chọc ghẹo của ba nó, còn rất nể mặt mama mà nhấp nháy đôi mắt to lúng liếng nhìn cô, đáng yêu tợn.

“Ha hả!”

Người con gái vô tâm vô phế cười.

Hằng tổng im lặng tỏ vẻ, cái nhà này hết ở được nữa rồi.

Thế nhưng nụ cười nhàn nhạt bên môi anh khi nhìn người anh yêu, đứa con thơ mới sinh vẫn không tắt đi. Nó tràn ngập ôn nhu, cưng chiều cùng dung túng.

Hạ mama cười đủ thì tựa đầu vào vai người đàn ông, rướn cổ hôn lên khóe miệng anh một cái, thấp giọng thì thầm: “Hằng Thời, em yêu anh.”

Cảm ơn ông trời đã đem anh đến cho em.

Hoàn.