Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm

Chương 67: Ngọt đến ngấy




Người đàn ông không có trả lời ngay mà dừng hẳn một đỗi, siết chặt cả người cô như muốn đem nó dung nhập vào máu thịt của mình nhưng cử chỉ lại vô cùng mềm nhẹ như đang đối đãi món quà trân quý nhất thế gian. Cảm giác được nâng niu đó thật sự rất dễ khiến người mê muội. Ít nhất Hạ Quý Linh tham lam muốn chiếm lấy đến tận kiếp sau.

Âm thanh của anh trầm trầm vang lên bên tai cô: “Anh biết tất cả về em.”

Hạ Quý Linh hơi kinh ngạc mở to mắt.

Cô đã suy nghĩ rất nhiều, đã từng nghĩ đến anh sẽ hỏi thế nào về chuyện này, lại chưa từng nghĩ sẽ nghe một câu như thế. Mặc dù lúc cô hỏi trong thâm tâm cô nghĩ rằng mình chẳng có khuất mắc nào cả.

Hạ Quý Linh là một cô gái kiên cường và mạnh mẽ, không bi quan và luôn hướng về phía trước. Cô nghĩ mình như vậy đấy.

Thế nhưng bác sĩ lại nói cô có tâm bệnh. Trước hôm nay cô sẽ ngay lập tức phản bác liền. Nhưng sau khi biết mình mang thai, nhìn rõ những triệu chứng xuất hiện trên người mình, cô bỗng chốc không dám khẳng định chắc chắn nữa. Bởi vì lúc này đây liên lụy không chỉ có mình cô mà còn đứa nhỏ mới có tí ti của cô và anh. Cho nên cô hoang mang rồi.

Chẳng lẽ cô thật sự có uất ức trong lòng?

“Em có cảm thấy những chuyện em trải qua khiến em rất khó chịu, khổ sở?”

“Không.”

Cô không suy nghĩ lập tức đáp lại.

Cô nghe anh thở ra một hơi, đặng nói: “Anh cũng nghĩ vậy.”

…Cho nên anh nói anh biết tất cả về cô, là tự tin đến cỡ nào cho rằng cô vốn chẳng có cái khuất mắc mang tên quá khứ hiện tại hay tương lai. Hạ Quý Linh giật mình lại buồn cười, anh đừng có tự tin quá như vậy chứ.

Tuy nhiên em cho phép anh tự tin.

Hạ Quý Linh ở trong bóng tối không tiếng động cười toét miệng.

“Cho nên anh nghĩ…”

Cô vô thức dỏng tai lên nghe ngóng.

“Có lẽ là em thiếu cảm giác an toàn.”

Cô im lặng.

“Có lẽ là thiếu sự đảm bảo. Hay là một cái chắc chắn về tương lai?”

Âm thanh của người đàn ông vẫn đều đều vang lên, như đang tự lẩm bẩm: “Cuộc sống trước kia của em khiến em chỉ biết nhắm mắt liều mạng bước về phía trước, nhưng chưa từng nghĩ ảo tưởng về tương lai. Tương lai quá mù mịt đối với em lúc đó, em không dám nghĩ.”

“Đó không phải chuyện gì xấu… Chắc là vậy.”

Giọng điệu không chắc chắn của anh khiến tâm trạng đang bỗng nhiên nặng nề của cô tan biến, thay vào đó cảm thấy buồn cười.

Anh lại không có biết, còn đang nói: “Chỉ là con người thường thích nghĩ xa xôi, đó giống như bản năng. Chỉ cần là người còn sống liền sẽ không thôi nghĩ về tương lai, cho dù là ảo tưởng cũng được. Nhưng đó là cách người ta can đảm bước chân đi về phía trước, lỡ thiếu mất rồi chẳng phải… Chẳng phải…”

Tự nhiên anh không tìm được từ nào để hình dung, điệu bộ lầm bà lầm bầm khó xử của anh khiến người ta cảm thấy vô cùng khó tin. Thế mà có chuyện làm khó anh được kìa.

“Hì hì…”

“…”

Sau một chuỗi im lặng, âm thanh thẹn quá hóa giận của người đàn ông bay tới: “Em cười gì hả?”

“Ha hả!”

Cô trực tiếp cười lớn lên.

“.”

Hằng tổng xụ mặt, giận.

“Thôi đi ngủ.”

“Thôi mà, em không cười nữa. Anh nói nữa đi.”

“Không nói.”

“Nói đi mà.”

Những âm thanh mang theo hơi thở của tình yêu cứ giằng co quá lại trong bóng đêm. Trái tim quá đỗi ngọt ngào.

Ngọt đến ngấy.



Xà quần một đỗi trên giường mới im ắng lại.

Tóc tai của người con gái quen thói được đằng chân lên đằng đầu có chút tán loạn, hơi thở gấp gáp, đôi môi ướt át đỏ tươi vì vừa bị trừng phạt phì phò nằm thẳng băng trên giường. Bên cạnh cô người đàn ông thỏa mãn liếm miệng khoác tay qua eo cô, vây cô trong lòng ngực.

Đợi một lát âm thanh hơi khàn của Hạ Quý Linh mới bây tới: “Mới nói tới chỗ nào rồi nhỉ?”

“…”

Có cảm xúc muốn cắn chết người con gái này là sao nhỉ?

Trong bóng tối, khóe môi của Hạ Quý Linh cong lên thành một nụ cười giảo hoạt.

Âm thanh bực tức của người đàn ông xen lẫn với bất lực vang lên: “Không có gì.”

“Sao lại không có được?”

Cô vô thức hỏi.

“Chính là anh chỉ cần cho em một mục tiêu để tiến về phía trước, để em mỗi ngày ảo tưởng về tương lai là được rồi.”

Nói xong anh trùm chăn lên đắp kín người cả hai, có tiết tấu muốn chuẩn bị đi ngủ.

Hạ Quý Linh không phản kháng, bởi vì cô còn đang giật mình vì cách nói kia của anh.

Mục tiêu?

“Đó là gì vậy?”

Cô vô thức hỏi ra miệng.

Cứ nghĩ anh sẽ không đáp, ai ngờ lại nghe anh nói: “Trước hôm nay anh cũng không biết, nhưng giờ anh biết rồi.”

“Là gì vậy?”

Cô vừa hỏi dứt lời đã cảm thấy anh cầm tay cô đặt lên bụng cô. Lòng bàn tay anh ấm nóng quá chừng phủ kín mu bàn tay cô, cả hai ôm lấy cái bụng vẫn còn phẳng lỳ của cô, bên trong có một hạt gạo bé tin hin.

“Là nó đấy.”

Anh nói, âm thanh ôn nhu đến bất ngờ: “Em nói con sẽ giống em hay giống anh nhỉ?”

Cô vô thức đáp: “Giống anh.”

“Anh đẹp trai hơn.”

Cô còn nói thêm.

Trong bóng đêm, khó thấy được khóe miệng anh cong lên.

“Tốt nhất là con gái.”

“Vì sao?”

Giọng anh mang theo kinh ngạc khó hiểu.

Cô cười ngây ngô đáp: “Con gái mà thừa hưởng vẻ đẹp của anh, nhất định sẽ được nhiều người theo đuổi.”

Anh bật cười thành tiếng.

“Anh không cảm thấy như thế rất tốt sao! Hồi xưa em ước ao lắm đấy!”

Giọng người con gái hớn hở nghe thật vui tai.

Cô không nhận ra trong thoáng chốc này đây, cô như đã bước ra một bước dài, đạp lên tương lai, mở to đôi mắt đi nhìn ngắm con đường phía trước, đầy dục vọng hướng tới.

“Được, vậy chúng ta sinh con gái. Lần này không được thì sinh tới khi có mới thôi.”

Hằng Thời im lặng nhìn tất cả, lại không hề lên tiếng nhắc nhở, chỉ kiên định nói. Cho dù sau đó rước lấy tiếng cười ha hả của người con gái: “Anh nói như dễ lắm ấy!”

“Anh giỏi thì anh sinh đi!”

“Được, anh sinh.”

“Ha hả!”



“Con xem đôi giày này thế nào? Có phải cưng lắm không?”

Trong trung tâm thương mại, mẹ Hằng hớn hở đưa đôi giầy em bé trong tay cho Hạ Quý Linh xem.

“Đáng yêu lắm mẹ!”

Đừng nói là bà, Hạ Quý Linh cũng thấy cưng chịu không nổi.

Nếu được, họ còn muốn đem hết tất cả đồ trẻ con trong tiệm mang về nhà.

Hai người phụ nữ đã dạo không thiếu cửa hàng rồi mà vẫn không biết mệt, chỉ vì ham muốn chưa từng ít đi từ khi biết có một thiên sứ sắp chào đời.

Việc đi dạo cùng mẹ Hằng đã trở thành một thói quen hằng ngày. Cả mẹ chồng lẫn con dâu đều nguyện ý, không gì cản nổi.

Cũng may là mẹ Hằng luôn có một ý thức vô cùng chuyên nghiệp, bất kể vui quên trời quên đất cũng sẽ không quên chăm sóc cho con dâu đang mang thai, cái bụng càng ngày càng nặng.

“Nào nào, đã đi lâu lắm rồi, tìm một chỗ ngồi đã.”

Mẹ Hằng không chút lưu luyến đem đôi giày thả xuống vị trí cũ, dứt khoát quay đầu dắt con dâu tìm chỗ ngồi xuống.

Còn may trong khu thương mại không thiếu những nơi dừng chân. Hai người ngồi xuống một quán nước bên ngoài tiệm quần áo.

Đã qua nửa năm kể từ ngày Hạ Quý Linh tuyên bố giải nghệ, mặc dù bấy giờ vẫn có người sẽ nhận ra cô trong đám đông nhưng phản ứng của họ không còn quá khích như lúc trước nữa. Hạ Quý Linh ra ngoài cũng không thèm bịt kín mít. Bây giờ cô ra đường hầu như đều có người đi theo cô, người đàn ông kia thì không nói, đổi lại là mẹ Hằng, lỡ có fan quá kích động cũng sẽ bị sức chiến đấu mạnh mẽ mẹ Hằng đuổi chạy.

Nói đùa, lỡ không cẩn thận đụng vào cháu nội của bà thì sao. Đụng vào cháu bà đương nhiên sức chiến đấu phải mạnh rồi.

Hiện tại Hạ Quý Linh cũng đã mang thai được bốn tháng. Bụng nhỏ lộ lên được áo bầu rộng che đi, mặc dù chưa đến mức khiến thân hình trước đây trở nên biến dạng, nhìn từ sau lưng vẫn nhìn thấy đường cong lả lướt, thế nhưng không cần tận lực nhìn kỹ cũng có thể nhìn ra cô đang mang thai. Vì chuyện này mà ban đầu còn có người rảnh rỗi đăng tin trên mạng, cái tên Hạ Quý Linh vốn im hơi lặng tiếng một thời gian lại không gió mà bay lên, khiến nhiều người cảm thán lại khó hiểu vô cùng.

Đại loại là vì sao cái người này vẫn còn nhiệt độ như vậy nữa nhỉ.