Cho nên biết điều thì tự giác cút đi, đừng đợi đến lúc người nhà họ Hằng ra tay thì đủ mất mặt.
Lục Tư Nhiên chỉ thiếu huỵch toẹt ra, trong lòng dữ dằn nghĩ, tôi không có được thì cũng không muốn để người khác có. Tâm thái cực đoan đến mức khiến khuôn mặt cô ta có chút vặn vẹo khó coi.
Ban đầu Hạ Quý Linh không có nghĩ quá sâu xa, cho đến khi điện thoại báo có tin tức được đẩy lên, bởi vì có nhắc tên cô cho nên mới báo về máy cô. Hạ Quý Linh trước mặt họ mở điện thoại ra nhìn một cái, phản ứng đầu tiên chính là buồn cười.
Sau đó dưới cái nhìn thất thố của Lục Tư Nhiên, cô ngẩng đầu cho cô ta một cái tươi cười không chút so đo lại không khác gì cái bạt tai tát vào mặt Lục Tư Nhiên: “Vất vả cho cô rồi.”
Sắc mặt Lục Tư Nhiên bỗng chốc trở nên vặn vẹo.
Nếu không phải có Hà Phỉ ngăn lại đúng lúc thì có khi Lục Tư Nhiên đã nhào lên cho cô mấy cái ngũ âm bạch cốt trảo rồi.
Tin tức vừa rồi Hạ Quý Linh xem Hà Phỉ cũng đã nhìn tới, nói không cảm thấy hứng thú với phản ứng của Hạ Quý Linh thì hơi giả dối, Hà Phỉ không mặn không nhạt một tay giữ chặt Lục Tư Nhiên, một bên cố ý nhắc nhở Hạ Quý Linh: “Buổi tuyên truyền sắp tới của cô chắc sẽ náo nhiệt lắm. Cô không nên tính toán một chút sao?”
Rất rõ ràng, ở trong mắt họ Hạ Quý Linh đang nằm trong tình huống vô cùng xấu, một không chú ý là vạn kiếm bất phục liền.
Nói sao thì Hạ Quý Linh vẫn không nên ung dung tự tại như thế đi.
Đương nhiên dưới cái nhìn của Hà Phỉ, người trước đây chị ta cũng từng nghe tiếng Hạ Quý Linh nhưng lại cảm thấy cô ngoài việc có quan hệ với Hằng Thời thì chẳng có tài năng gì, hiện tại có cơ hội tiếp xúc chị ta không khỏi cảm thán người này cũng không phải tầm thường như chị ta đã nghĩ.
Có điều, như thế lại có sao. Hiện tại chỉ cần Hạ Quý Linh xuất hiện, đám ký giả sẽ lập tức dìm chết cô.
Theo chị ta thấy, trừ khi Hằng Thời một mực đứng ra bảo vệ thì Hạ Quý Linh lần này không chết cũng bị lột một tầng da.
Đối với suy nghĩ trong lòng Hà Phỉ Hạ Quý Linh không phải quá tò mò, cũng ngờ ngợ được đôi chút. Nhưng trước sau cô vẫn giữ nụ cười hờ hửng, dưới sự lý giải của người khác chính là một bộ tự tin không chút run sợ khiến người ta không hiểu được, cũng không muốn tin.
Hạ Quý Linh lại không định giải thích gì cho bọn họ. Dù vậy trước khi quay lưng đi cô vẫn nhìn Lục Tư Nhiên, giống như đang trần thuật một vấn đề vô cùng đơn giản nói: “Ai cũng có quyền lựa chọn cho bản thân. Hằng gia có quyền không ưa thích một người trông chẳng hề xứng với con họ. Cô cũng có quyền lựa chọn tiếp tục ở bên một người.”
“Nhưng rất hiển nhiên, cô đã chọn từ bỏ.”
Hạ Quý Linh mỉm cười, mặc dù trong mắt Lục Tư Nhiên chính là tràn ngập châm chọc: “Còn tôi thì không.”
“Tạm biệt.”
Cô quay lưng đi, để lại cho bọn họ một cái bóng lưng tiêu dao không chút vướng bận. Chỉ có Hạ Quý Linh biết trong lòng cô đang nghĩ gì.
Hằng gia từng bí mật tiếp xúc với Lục Tư Nhiên sau lưng Hằng Thời?
Chuyện này đúng là khiến cô có chút kinh ngạc. Mặc dù trước đó cô đã từng nghe thấy tin đồn Hằng gia cũng không vừa ý để cho Hằng Thời yêu đương với Lục Tư Nhiên, thế nhưng cô lại không nghĩ tới Hằng gia sẽ trình diễn cái màn đe dọa dụ lợi, ép buộc Lục Tư Nhiên phải rời khỏi Hằng Thời.
Hằng gia đã chọn dùng cái thức gì mà cả Lục Tư Nhiên đến thật lâu sau đó mới nhận ra việc này?
Bỗng nhiên có tia sáng chợt lóe qua trong đầu, tốc độ nhanh đến nổi Hạ Quý Linh suýt chút không bắt kịp. Nhưng bắt kịp rồi cô lại có chút không tin nổi, rồi cảm thấy thật ra như thế cũng không sai mà gật gù. Nếu là như thế thì… Cũng đủ thú vị.
Cười cười, Hạ Quý Linh lắc đầu đem chuyện này ném qua một bên. Dù sao đó cũng chỉ là suy nghĩ phiến diện của cô. Hơn nữa việc quan trọng cô cần quan tâm bay giờ là giải quyết những rắc rối trước mắt mà không phải suy nghĩ đến vấn đề Lục Tư Nhiên cố tình nhồi vào đầu cô. Đến nổi người nhà Hằng gia này… Nói sau đi.
“Cô đã xem tin tức mới nhất trên mạng chưa?”
Hạ Quý Linh vừa bước vào văn phòng tổng giám đốc đã nghe thấy Mặc Khiêm nói như vậy.
Cô nhướng mày, đáp: “Ừm, đã nhìn lướt qua.”
“Mặc tổng để ý ư?”
Cô thấy hắn nên vui mới đúng. Chuyện này không phải càng làm lớn thì càng tốt hơn sao?
Đảm bảo vả mặt cũng đau nữa.
Hạ Quý Linh có chút muốn cười trên nổi đau của người khác nhiều chút.
Mặc Khiêm nheo mắt nhìn cô, có chút nhìn ra thái độ hả hê của cô, bỗng nhiên nghĩ mình quả thật là đã suy nghĩ nhiều rồi. Người có thể chiếm được trái tim vị nào đó, từ vị trí thế thân trở thành chính chủ quả thật không đơn giản tí nào. Cũng không phải không đúng.
“Cô nói đúng, quả thật là dệt hoa trên gấm.”
Hoa mà họ nói tới không ngoài tin tức mà Hạ Quý Linh vừa nhận được lúc nãy.
Chuyện là có người đăng lên một tấm ảnh vu khống cô ngoài Hằng Thời còn dan díu với người khác. Trong ảnh, một người giống cô, hoặc chính là cô cùng một trung niên nhân bụng phệ đi vào khách sạn.
Mặc Khiêm có thể không rõ vì sao đối phương lại làm cái trò thật ra cũng chẳng đau chẳng ngứa gì đối với Hạ Quý Linh thế này. Thế nhưng Hạ Quý Linh lại biết. Đối phương không phải muốn nhằm vào sự nổi tiếng của cô mà chỉ muốn bôi đen cô, khiến cô đen đến không thể đen hơn. Bất kể cô có không phải làm ra chuyện đó thì một người dính dáng nhiều thị phi như vậy sẽ làm ảnh hưởng bộ mặt của Hằng Thời, đặc biệt là Hằng gia.
Vì để không mất mặt, Hằng gia nhất định sẽ thoái thác, không muốn có chút quan hệ gì với một người lắm thị phi như Hạ Quý Linh.