Lần nữa rời đi, cô cho rằng mình sẽ không trở lại nơi này nữa. Không nghĩ tới lần này trở về, thân phận lại hoàn toàn thay đổi. Cô không phải tình nhân của anh mà là người yêu, danh chính ngôn thuận.
Nói tới cái này, bỗng nhiên cô nhớ ra giữa họ vẫn còn một tờ hợp đồng.
Hạ Quý Linh vừa bước vào bồn tắm xa hoa vừa nghĩ lát nữa phải hỏi một chút người nào đó về nó mới được. Bất kể thế nào, giữa họ không nên tồn tại thứ gọi là hợp đồng.
Cạch.
Nhưng Hạ Quý Linh chỉ mới ngâm mình được một chút đã nghe thấy tiếng cửa nhà tắm bị mở ra.
Cô theo bản năng mở mắt nhìn tới, đập vào mắt là một thân hình trần trụi đường cong hoàn mỹ, lưu sướng, khiến người thèm thuồng… Khụ!!
“Anh…”
Rào ào ào…
Hạ Quý Linh còn chưa kịp nói hết đã bị bọt nước ầm ĩ do người đàn ông tạo ra bắn vào mặt, cô hoảng hốt vội vàng ngồi dậy vuốt mặt.
“A!”
Còn chưa vuốt xong đã cảm nhận thân thể bay lên, cô chỉ kịp kêu một tiếng, mở mắt ra lần nữa đã thấy bản thân ngồi trên đùi người đàn ông kia.
Cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn cũng chỉ là một cái chớp mắt, tất cả đều là thuận lí thành chương. Mặc dù họ chỉ mới xa cách nhau được một tháng, nhưng đối với ai đều là củi để quá khô lâu ngày bốc cháy.
Hạ Quý Linh từ giật mình cho tới chủ động ôm cổ người đàn ông từ trên xuống dưới đều đang thể hiện trạng thái gấp không đợi được, hôn lên môi anh. Tư thái mười phần mị nhân.
So với trước đây thêm một phần chủ động, phóng túng, phong tình vô hạn, lại chẳng khác gì tưới dầu vào lửa.
“Hức a… Hằng Thời…”
Thời điểm cổng thành yếu ớt bị xông phá, cô ngửa cổ yêu kiều rên lớn, thân hình vẽ ra một đường cong xinh đẹp trên tay người đàn ông. Bởi vì khoái cảm quá lớn mà vô thức kẹp chặt thân mình, kẹp đến mức người đàn ông nghiến răng vì suýt nổ tung.
“Quá chặt, em thả lỏng… Quý Linh.”
Nhưng Hạ Quý Linh không những không thả lỏng, hai tay cô còn ôm chặt lấy đầu anh, đem cả khuôn mặt anh chôn vào trong ôn nhu hương cực kỳ câu nhân trước ngực cô.
Bàn tay đang nắm eo cô nổi cả gân xanh. Hằng Thời hít vào một hơi thật sâu mùi hương thơm ngát đặc trưng trên người cô gái mới không khiến mình ngạt thở chết. Đây gọi là cái chết phong lưu đi.
Tức giận há miệng cắn lên cái bánh bao thơm tho trước mặt, người đàn ông không hề báo trước phi nước kiệu bên trong người con gái.
“A hức… Không… Anh nhanh a…”
“Em quá lẳng lơ!”
“Ư a!!..”
Đáp lại âm thanh khàn khàn nghiến răng nghiến lợi vì khoái cảm nổ tung đang xông thẳng lên đỉnh đầu của Hằng Thời là tiếng rên rỉ phóng đãng của người con gái.
Nhưng sự phóng túng của cô không chỉ không khiến anh phản cảm mà càng muốn phun máu.
Sóng nước dưới thân bị động tác suồng sã không chút tiết chế của hai người làm nhộn nhạo, tràn cả ra bên ngoài.
Xuyên qua màn nước mông lung, nơi mật hợp đến khăng khít không rời của hai người thoát ẩn thoát hiện càng dễ dàng khiến người ta mơ màng đỏ cả mắt. Hai thân thể khác biệt lại hòa hợp đến không ngờ không ngừng va chạm, mỗi âm thanh bên trong phòng tắm như đang hợp ca, tạo thành một bản nhạc mang tên dục vọng chấn động lòng người.
“Hằng Thời… Ư ư ưm…”
“Tôi đây. Quý Linh, tôi yêu em.”
Nói xong hắn hôn lên bàn tay đeo nhẫn của cô, dưới thân lại ra sức chạy nước rút, lại thêm không biết bao nhiêu lần liền gồng mình phóng thích.
“A!..”
“Quý Linh.”
Tiếng gầm gừ đầy thỏa mãn xen tiếng rên rỉ yêu kiều quấn quýt lấy nhau không rời không bỏ.
Lại qua vài phút hòa hoãn, tiếng nước chảy bên trong phòng tắm lại tiếp tục quay cuồng.
Không ai quan tâm bên ngoài là ban ngày hay ban đêm. Dục vọng mang theo tình yêu là không phân biệt thời điểm như vậy đấy. Chỉ cần củi khô bốc cháy, trừ khi cháy hết thì chẳng có thứ gì có thể dập được nó.
Cho nên thời điểm lần nữa tỉnh lại phát hiện bên ngoài đã trời rung đất chuyển, Hạ Quý Linh không kịp hoàn hồn cứ nghĩ rằng mình còn chưa có tỉnh.