Chính Chủ Trở Về, Thế Thân Muốn Nghỉ Hưu Sớm

Chương 36: Thật sự yêu, còn yêu cuồng nhiệt




Nói đến, người đó gọi là Tăng Lập, là người chuyên đưa tin về những đối tượng nổi tiếng trong giới kinh thương. Nhưng phải biết rằng so với người trong giới giải trí thì người có tiếng tăm trong giới thương trường lại không hề dễ chọc tí nào. Có thể là mỗi một tin tức đều mang đến lợi ích không tưởng cho nên vẫn có rất nhiều người chấp nhất muốn đào móc cho bằng được.

Lại nói, tin tức ban đầu hắn nhận được chỉ là có người từ bức hình Hạ Quý Linh đánh người trên mạng phân tích từ khung cảnh bên trong ra vị trí chính xác Hạ Quý Linh đang ở. Nhưng từ trong những lời phỏng đoán kia, hắn nhận ra đối phương là cố ý muốn đem tin tức rải ra ngoài, ý đồ là gì khó mà xác định. Chỉ là làm một người đưa tin có nghiệp vụ, Tăng Lập làm sao có thể không bị những tin tức có tính giá trị cao như vậy quyến rũ. Mặc dù hắn cũng không ôm quá nhiều hi vọng.

Phải biết rằng cho dù tin tức có là thật thì cũng không dễ dàng bắt được người. Dù sao từ lúc xảy ra chuyện tới giờ đã qua bao lâu, chắc gì người đã còn ở đây mà để cho hắn bắt được.

Nhưng sự thật đã chứng minh vận may của hắn thật tốt.

Tăng Lập vô thức híp mắt nhìn chằm chằm hai người ở phía trước, đến mắt cũng không dám chớp, chỉ sợ hớ hên một chút lại lạc mất người. Cái máy ảnh trên tay lại chưa từng ngừng lại thu thập hình ảnh có khả năng khiến mạng xã hội bùng nổ.

Mặc dù trước đó đã có tin tức người cầm quyền của Hằng thị có quan hệ khó lường với nữ minh tinh Hạ Quý Linh nhưng Tăng Lập cũng chỉ nghĩ giống như tin tức kia đã nói, cô là tình nhân anh bao nuôi thôi. Nhưng hiện tại nhìn thấy dáng vẻ của hai người họ, Tăng Lập kinh ngạc đến gần như không dám tin sự thật trước mặt.

Cho nên người Hằng tổng thích thật sự là nữ minh tinh Hạ Quý Linh dạo này không có tin tức gì ngoài bộ phim sắp chiếu?

Vậy còn người phụ nữ bị cô đánh là ai?

Ban đầu không có coi trọng câu chuyện tình tay ba kia, chỉ vì đối tượng là Hằng Thời, người đàn ông hoàng kim nổi tiếng có đời tư sạch như nước cất, Tăng Lập cũng không có chủ động đi điều tra rõ thực hư bên trong. Hiện tại hắn lại muốn tỉ mỉ làm cho rõ trước khi thật sự bắt tay vào viết bài về chuyện này.

Cứ như vậy trong lúc nhất thời không chú ý, vì một số chuyện mà cả hai người Hạ Quý Linh đều không phải rất quan tâm tới đã bị người âm thầm nắm được. Tăng Lập sau khi lấy đủ thông tin mình muốn, cũng sợ bị Hằng Thời bắt được liền rút lui, không dám tham lam hơn. Dù sao chỉ nhiêu đây cũng đủ cho tin tức của anh ta lên trang nhất, oanh động cả hai giới, hắn đã thỏa mãn.

Hằng Thời cũng không ở vịnh đảo được bao lâu đã phải trở về xử lý công việc.

Chân trước anh vừa đi chân sau mẹ Hằng đã tới.

Lúc Hạ Quý Linh gặp lại bà cô còn chẳng ngờ sẽ còn có ngày này. Nhưng cô cũng không có nghĩ gì nhiều hơn, dưới sự nhiệt tình của mẹ Hằng, Hạ Quý Linh không để ý nhiều nữa.

Nếu mẹ Hằng không nhắc lại chuyện mai mối nữa thì càng tốt hơn.

“Cậu ta thật sự tốt như vậy? Tốt hơn cả người dì giới thiệu cho cháu à? Ài, nếu dì có một đứa con trai ưu tú cũng nhất định sẽ làm mai cho cháu với nó. Nhưng thằng bé này là con trai của bạn dì đó, cũng là nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, đồ tốt thì nên giữ gần bên người. Dì thật sự thấy cháu rất tốt. Cháu không nghĩ lại sao?”

Hai mắt mẹ Hằng long lanh, quyết tâm muốn lừa gạt cho bằng được.

“Anh ấy ấy ạ…”

Sau quá nhiều bất lực không thể chặn được miệng của mẹ Hằng, Hạ Quý Linh xem nhẹ những lời phía sau của mẹ Hằng, chỉ nghiêng đầu, thật sự cẩn thận suy ngẫm: “Anh ấy quả thật không phải người biết nói lời ngon tiếng ngọt, đã vậy còn rất ngây thơ, nhưng lúc trịnh trọng nói lời ngọt ngào lại rất câu nhân. Rõ ràng có rất nhiều lúc khiến người ta dở khóc dở cười, nhưng mà trái tim lại cảm thấy rất ngọt.”

Lúc nói chuyện ánh mắt cô rất sáng, vừa đong đầy tình yêu và chân thành. Giống như bên trong có hàng ngàn ánh sao sáng chói mù mắt, trong một khoảnh khắc mẹ Hằng biết đó là ánh mắt của một người đang yêu say đắm, vừa bình dị lại nhẹ nhàng nhưng dư vị sâu lắng.

Là một người đã từng trải qua tình yêu nồng nhiệt, mẹ Hằng biết Hạ Quý Linh thật sự thích con trai bà. Cái sự thích ấy nói giống như năm tháng bồi đắp mà không phải thứ cảm xúc hào nhoáng.

Không phải mẹ Hằng không chấp nhận được sự thật này, cũng không phải không tin trên đời thật sự có tình yêu. Nhưng mà…

“Cháu thật sự thích cậu ta? Cho dù cậu ta nghèo mạt rệp, không xu dính túi?”

Hạ Quý Linh ngẩn ra. Cô cứ cảm giác giọng điệu của mẹ Hằng đã thay đổi, trở nên nghiêm túc trịnh trọng một cách quá mức, nhưng suy nghĩ của cô đều đã bị câu nói kia chiếm lấy, không nhịn được mà suy nghĩ về nó.

Nếu Hằng Thời không có tiền?