"Sếp, phu nhân đang lên lầu rồi."
Âm thanh của trợ lý lập lại lần nữa, bên trong mang theo cảm xúc gì Hằng Thời không muốn lý giải. Dù sao hắn cũng không vui.
"Tôi biết. Anh cứ đi chuẩn bị chuyến bay cho tôi đi."
Bên kia khựng lại một chút rồi cung kính hỏi: "Bao giờ bay thưa sếp?"
"Chiều nay, sau khi cuộc hội cổ đông kết thúc."
Hằng Thời vừa nói dứt lời đã nhìn thấy bóng dáng của mẹ hắn bên ngoài văn phòng thông qua kính một chiều.
Hắn đặt điện thoại xuống, cửa phòng cũng bật mở mà không đợi hắn đồng ý.
Đối phương cũng không gõ cửa mà cứ thể đi vào.
Hằng Thời không có tỏ ra buồn bực, mặt không cảm xúc cùng quý phu nhân vừa mới xuất hiện ở cửa hai mặt nhìn thoáng qua.
Giây sau hắn đã đứng dậy, thản nhiên chào đón: "Mẹ tìm con có chuyện gì không?"
Mẹ hắn, Hằng phu nhân mở miệng liền đâm chọt: "Nếu mẹ còn không tới đảm bảo cửa nhà ta sẽ bị phóng viên đạp đồ mà còn không biết là vì chuyện gì đấy."
"..."
Ai dám đem cửa nhà hắn chặn?
Hằng Thời cầm nín.
Hắn đành lái vào chủ đề chính: "Con sắp có cuộc hội rồi."
Hằng phu nhân liền sừng sộ: "Đừng có đuổi mẹ." (*
"..."
Con đuổi mẹ hồi nào chứ.
Hắng Thời bất lực đỡ trán.
Hằng phu nhân cảm thấy mĩ mãn rồi liền thu tay, nói vào chuyện chính: "Tình nhân gì đó rốt cuộc là chuyện thế
nao?"
Mẹ hắn vẫn thô bạo thẳng thắn như vậy, Hằng Thời nghĩ, ngoài miệng bình thản chối bỏ: "Không có tình nhân."
"Con nghĩ mẹ mù à!?"
Bà Hằng lập tức nạt nộ: "Con đừng tưởng mấy năm nay chuyện con làm chúng ta đều không biết."
Nhìn mẹ mình một bộ cái gì ta cũng biết hết, đừng có chối, Hằng Thời cảm thấy não đau.
Mẹ Hằng lại tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn răn dạy: "Con trai à, con làm tổng tài thì không có gì để chê, nhưng ở trên chuyện tình cảm thì quá ngây thơ."
".."
"Chúng ta cũng là sợ con bị lừa nên mới càng thêm quan tâm con thôi."
Hằng Thời bất lực day day trán, nhưng không có phản bác lời của bà. Sau chuyện của Lục Tư Nhiên, hắn cũng tự nhận về mặt tình cảm bản thân còn quá non nớt. Nếu không sao hắn có thể mắc sai lầm cấp thấp như vậy chứ.
Nhiều năm như thế lại có thể còn lầm tưởng bản thân vẫn còn thích Lục Tư Nhiên.
Ngẫm lại năm xưa mặc dù hắn thích Lục Tư Nhiên nhưng lúc cô riđi hắn chỉ giận dữ không hiểu lại không có
buồn bã lâu đã lại lao vào sự nghiệp. Dù sao cô vẫn là tình đầu của hắn. Thiếu gia từ khi sinh rađã thông minh tài
giỏi như hắn, không có chuyện gì không làm được đối với rung động đầu đời thật ngây thơ, đến tay cũng ngại
nắm, đối xử với Lục Tư Nhiên càng thêm dịu dàng không có gì đề chê. Ngẫm lại có thể là Lục Tư Nhiên cảm thấy
hẳn rất chán đi.
Lục Tư Nhiên rời điđả kích hắn, cho nên hắn mới có thể làm cái chuyện giống như bao nuôi tình nhân này, ấn
tượng đầu tiên để lại cho Hạ Quý Linh là sự trầm n nhưng hình thức, không giống một tay già đời.
"Mẹ, lần này con là thật lòng."
Hắn thở ra một hơi, nói được nhẹ nhàng.
Hằng phu nhân lại không hiểu: "Con đương nhiên thật lòng, nếu không đã không nhớ nhung người phụ nữ nhìn là
biết trong mắt chỉ có tiền bạc lợi ích rồi."
..."
Hằng Thời mệt mỏi lắc đầu đính chính lại: "Không phải. Ý con là con thật sự thích Quý Linh."
"Mẹ biết mẹ biết. Là Lục..."
Mấy chữ "Tư Nhiên chứ gì" của bà còn cha kịp văng ra đã bị nghẹt lại. Hằng phu nhân ngẩng phắt đầu lên nghi
ngờ nhìn con trai: "Quý Linh?"
Hang Thii chan nan gat daน.
"Hạ Quý Linh?"
Lại gật đầu.
"Tình nhần kia của con?"
Hằng Thời gục ngã: "Không phải tình nhân."
"Con bao nuôi người ta mấy năm nay mà bảo không phải tình nhân!"
Hằng phu nhần sừng sộ.
".."
Hằng Thời không phản bác được biểu tình nứt ra từng chút một, bất lực nói: "Con sai."
Hằng phu nhân tự nhiên bị hai chữ nhận sai cực kỳ đáng thương của con trai lôi một cái, nhất thời không thốt được nên lời. Bà không khỏi giật mình nhìn con trai
Là người làm cha làm mẹ, từ rất lầu rồi mẹ Hằng đã nhận ra đứa con trai bà cực kỳ tự hào này đối với tình cảm một chút khái niệm cũng không có. Rõ ràng lớn lên đẹp trai, giỏi giang, thông minh, đi học cũng là học bá, giáo thảo, nữ sinh yêu thích cũng phải xếp hàng dài. Đến khi bà nhận ra con rai mình chỉ lo đâm đâm vào học tập, không nói chuyện yêu đương, hỏi tới là một mặt không hiểu gì thì con trai đã học xong đại học, bắt đầu dấn thân vào sự nghiệp quản lý tập đoàn của gia đình.
Bà cứ nghĩ đời này của con trai chỉ có thể lấy vợ sinh con thông qua mai mối. Kết quả đùng một cái bà phát hiện con trai yêu đương.
Cực độ sợ hãi cho đến lo lắng thái quá, bà mới âm thầm đi điều tra xem người con trai thích là ai. Kết quả lại khiến bà trầm mặc sâu sắc.
Làm người đã trải qua hơn nửa đời, Hằng phu nhân đương nhiên nhìn ra được cảm tình mà Lục Tư Nhiên giành cho con trai bà không giống như nó đối với cô ta. Nhưng thay vì mãnh liệt dạy dỗ và khuyên bảo, bà chỉ âm thầm tác động một chút. Nếu kết quả là bà nghĩ sai thì tốt, nhưng... Bà không hề nghĩ sai. Trong lúc cả Lục Tư Nhiên đều không biết bản thân không được Hằng gia yêu thích đã đưa ra quyết định chạy theo lợi ích như phù sa, không nói tiếng nào bỏ lại con trai bà. Hằng phu nhân vừa thương con trai vừa mới trải qua yêu đương, cũng tức giận ở nước ngoài gây khó dễ cho Lục Tư Nhiên, những chuyện này Hằng Thời cũng không biết.
Vì đau lòng con trai nên bà mới dung túng cho anh bao nuôi Hạ Quý Linh mà nhắm mắt làm ngơ.
Bỗng nhiên bây giờ con trai nói nó động lòng rồi, thái độ còn thành khẩn như vậy, Hằng phu nhân sau một chốc giật mình bắt đầu sợ bóng sợ gió: "Không phải, con chắc chắn chứ?"
Hằng Thời không biết nổi khổ trong lòng bà, nghiêm chỉnh gật đầu.
Mẹ Hằng ngẩn ngơ, nhất thời không biết nên nói gì mới đúng.