Quả thật là ngây người.
Tống Bách đã há hốc mồm nãy giờ cùng với nhân viên nhà hàng nghe tiếng động chạy ra cũng thế.
Bé fangirl hiếm hoi của Hạ Quý Linh lại không hề cảm thấy hình tượng thần tượng sụp đồ mà hai mắt còn tỏa sáng nhìn chằm chằm Hạ Quý Linh, nghiễm nhiên một bộ sùng bái đến không lối về rồi.
Hạ tỷ quá mạnh mẽ đi!
Hên là Hạ Quý Linh không biết, nếu không cô sẽ ngại chết.
Cô cũng là bị chọc giận thôi.
Bình thường cô thùy mị nết na lắm!
"Phụt!"
Tống Bách sững sờ một hồi đến lúc này không nhịn được một tiếng cười phun ra.
Thấy Hạ Quý Linh nhìn mình, hắn nói: "Cậu đúng là không thay đổi gì. Tôi còn tưởng mấy năm làm minh tinh đã xem phần cá tính này của cậu mài rớt rồi chứ."
Lúc này Hạ Quý Linh mới nhận ra xung quanh đầy người, có cả khách lẫn nhân viên làm việc của nhà hàng. Cô không khỏi ngượng ngùng, nhưng lại bị câu trêu đùa của Tống Bách kéo lại không ít cảm xúc, ngược lại còn sảng khoái cười.
"Khiến cậu chê cười rồi."
Cô cũng đâu nghĩ ở lúc vừa gặp lại bại học trước đây lại xảy ra chuyện khôi hài vậy chứ.
"Đi thôi, chúng ta đi ôn chuyện."
Cô xem như không thấy Lục Tư Nhiên đang co mình một cục trên đất, bị cô đánh đến thất thần, hướng hắn tỏ vẻ.
"Cái đó..."
Tống Bách lại không có quên, im lặng chỉ chỉ Lục Tư Nhiên.
Hạ Quý Linh vẫn không nhìn cô ta lấy một cái xua tay nói: "Mặc kệ cô ta. Đồ dở hơi." 2
Tống Bách che miệng cười, nhưng cũng không có đồng tình cho Lục Tư Nhiên. Bất kể nguyên nhân là gì, việc quan trọng nhất chính là cô ta gây sự trước, bị đánh là đáng.
"Cậu đừng quên mình còn là minh tinh đó."
Hắn lại không quên nhắc nhở.
"X01"
Hạ Quý Linh xua tay: "Sau đó sẽ giải thích với cậu. Tóm lại là tôi không sợ."
"Xin lỗi đã gây rắc rối cho nhà hàng. Tổn thất bao nhiêu cứ tính cho tôi, tôi sẽ trả."
Sau khi nói chuyện bồi thường với nhà hàng xong cô cùng Tống Bách dời đến chỗ khác nói chuyện. Trong lúc đó cô hoàn toàn không nhìn tới Lục Tư Nhiên.
Cho nên cô cũng không nhìn thấy ánh mắt oán độc của Lục Tư Nhiên đuổi theo sau lưng cô như rắn rết.
Nhưng cũng chẳng bất ngờ, cô ta vốn đã hận chết Hạ Quý Linh, thêm một chuyện thì đã làm sao. Giỏi thì tới cắn cô đi.
Thật tốt.
Lục Tư Nhiên không cắn được miếng thịt nào trên người cô. Nhưng lại ở sau lưng đâm cô một vố trước bàng dân thiên hạ.
<< Thực hư minh tinh Hạ Quý Linh đánh người>>
Cái tin tức này giống như bị thủy quân đẩy lên với tốc độ không chậm, chớp mắt đã chiếm lĩnh bảng xếp hạng trong hai mươi hạng đầu, đủ để người ta nhìn thấy, còn đang không ngừng leo lên.
Bên trong tin tức là đủ lời lẽ phỉ báng bôi xấu Hạ Quý Linh cùng một tấm ảnh lúc cô đánh Lục Tư Nhiên ở trong nhà hàng. Cũng không biết là do vị khách nào lén lút chụp được. Mặt mũi của Hạ Quý Linh trong tấm ảnh chụp không quá rõ, nhưng người đăng tin cố tình còn chuẩn bị thêm một tấm ảnh của cô để so sánh, rất nhiều người cho rằng rất giống.
"Đùa phải không?"
"Tôi nghĩ là cố ý bôi đen. Bây giờ người giống người còn tìm ra được, bất quá là một thân hình. Mặc dù diễn xuất của Hạ Quý Linh có thể không đặc sắc, thế nhưng cô ấy là người vô cùng khép nép, thân hình còn nhỏ gầy như vậy, làm sao có thể đánh người được. Chắc chắn là ảnh ghép, không cũng là diễn trò."
"Đánh người ta thành như vậy, làm minh tinh mà thế à!? Lầu trên bị sao thế, đánh người chính là đánh người!"
"Dạo trước không phải nói minh tinh này có kim chủ nên mặc dù đóng dở thế vẫn được đóng chính ư. Đều là dùng thân mà nổi tiếng đó, nhân phẩm nhất định không ra gì."
"Lầu trên kéo hơn xa rồi đó, đừng có đánh giá phiến diện như vậy được không, coi chừng vả mặt."
"@Hạ Quý Linh đâu rồi, ra giải thích cho rõ đi chứ."
"@..."
Lúc Hạ Quý Linh biết được những chuyện này là ngày hôm sau, thông qua cô bé nhân viên fangirl của cô.
Nhìn trên mạng không ngừng xuất hiện những lời lẽ bôi đen, xen giữa là vài lời tẩy trắng nhưng chẳng hề nhiều, phần lớn là giữ thái độ nghi ngờ đợi kết quả, cô cũng không thất vọng hay có chút nào để bụng.
"Chị ơi, như vậy không sao chứ?"
Bé fangirl của cô lại vô cùng lo lắng.
Hạ Quý Linh lắc đầu: "'Chị đánh người thật mà, có gì mà phải giải thích."
"Này..."
Cô bé nhất thời không biết nên nói sao.
Cho dù có giải thích thì cái cốt yếu là đánh người cũng sẽ bị antifan đem ra làm mũi dùi công kích Hạ Quý Linh.
Làm nhân vật của công chúng chính là mệt mỏi như vậy, hở tí là bị chỉ trích, bị soi mói. Ngồi gác chân lên ghế sẽ bị nói là bất lịch sự. Hạ Quý Linh thở dài nhẹ nhỏm khi nhớ rằng mình đã giải nghệ. Nếu không phải cuộc sống đưa đẩy, cảm thấy cái nghề này dễ kiếm tiền nhất lại không cần bằng cấp thì ngày xưa cô cũng dấn thân vào. Quá mức gò bó, quả thật không hợp tính tình của cô.