Lê đại nương đứng ở cửa sau lầu ba nhìn ra phía ngoài ở đằng trước, nhìn mấy người trong tiểu viện đang tụ chung một chỗ, thấy họ dường như đang nghị luận cái gì. Nàng có thể nhìn thấy động tác của họ nhưng lại không nghe được thanh âm, cho nên hình ảnh ấy cứ chuyển động và đôi lúc lại ngừng lại, rất kỳ diệu.
Lông mi của Lê đại nương rất đẹp, ngay cả cái nam tử đầy hình thức năm đó đều đã từng nói lông mi của nàng làm cho tim hắn đập thình thịch. Nhưng lúc này, hai đầu lông mi rất đẹp hình như đang quấn lấy nhau.
Khu sân sau của Hải Dương Quán, rất có thể ở không lâu sau sẽ trở thành một cơn gió lốc trong thành Thanh Long, thậm chí là toàn bộ Đế quốc Đại Nam. Âu cũng bởi vì bên trong cái tiểu viện kia có giấu một người điên dùng kiếm giết thẳng vào Binh Bộ.
Vô luận như thế nào, Hoàng đế Đại Nam cũng không thể để mặc như vậy, cũng không thể coi như qua.
- Tiểu Đinh Điểm, đi gọi Trương Thế Nhân đến đây.
Nàng quay người lại, phân phó một câu.
Tuy rằng không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng đây là lần đầu tiên mà Tiểu Đinh Điểm nhìn thấy sắc mặt của Lê đại nương ngưng trọng như vậy. Cho nên trong nội tâm của nàng rất sợ hãi, có một loại ảo giác như đã mất đi hay sắp mất đi cái gì.
Cho tới nay Lê đại nương là trụ cột của Hải Dương Quán, nếu như cả căn trụ cột này cũng bắt đầu dao động, như vậy các nàng… những chú chim nhỏ đậu trên cành cổ thụ Hải Dương Quán làm sao sẽ không thất kinh?
Với làn váy của mình, nàng đi xuống lầu tìm Trương Thế Nhân như bay.
Hậu viện.
Trương Thế Nhân ôm Trầm Khuynh Phiến, đặt nằm ở trên một chiếc ghế nằm, để cho nàng tiếp xúc với ánh mặt trời ấm áp.
Đại Khuyển cũng tốt, Mộc Tiểu Yêu cũng vậy, bọn họ đều chưa từng gặp qua bộ dạng này của Trầm Khuynh Phiến. Nhất là Mộc Tiểu Yêu, ở trong ấn tượng của nàng, Trầm Khuynh Phiến vĩnh viễn là một nữ nhân cao ngạo và lạnh lùng. Nàng ta sẽ không bao giờ tỏ ra yếu thế với người nào, phải nói là từ khi nàng ta tiến vào sư môn, bộ dạng của nàng ta chính là thế này. Nàng ta lại có tính quái gở, không bao giờ tiếp xúc với các sư tỷ muội trong sư môn.
Ánh mắt mà nàng ta nhìn bất luận người nào cũng đều mang theo miệt thị, nàng ta xem thường những sư tỷ kia. Tuy khi đó nàng ta chẳng qua là tiểu cô nương, nhưng nàng ta giống như chưa từng nghi ngờ rằng bản thân nàng sẽ siêu việt hết thảy mọi người trong sư môn. Nàng là một thanh kiếm, giống y chang như thanh kiếm mà nàng ôm trong ngực, không cần vỏ kiếm để che lại sự lạnh lẽo cùng sắc bén.
Song vào lúc này, Trầm Khuynh Phiến được Trương Thế Nhân ôm ra khỏi nhà lại như dịu dàng như một con mèo nhỏ. Nàng hơi hơi nâng lên mí mắt, đầu dựa ở trên lồng ngực kiên cố của Trương Thế Nhân. Mà ánh mắt của nàng vẫn nhìn mặt Trương Thế Nhân, thậm chí nó làm cho Mộc Tiểu Yêu có một loại ảo giác rằng, ở bên trong ánh mắt của Trầm Khuynh Phiến có một loại cảm giác không muốn rời xa Trương Thế Nhân.
Chuyện này với Trầm Khuynh Phiến, quả thực là một chuyện không thể nào xảy ra.
Nàng xem thường tất cả nam nhân, nàng cũng xem thường Trương Thế Nhân.
Ít nhất là trước kia nàng vẫn luôn như vậy, nàng không chỉ một lần mắng Trương Thế Nhân là phế vật. Cũng không chỉ có một lần muốn vứt bỏ Trương Thế Nhân, để hắn tự sinh tự diệt. Ở trên đường chạy trốn, có một lần nàng thậm chí dùng thanh trường kiếm trong tay rạch lên cánh tay của Trương Thế Nhân một đường. Lúc đó, bọn người Mộc Tiểu Yêu đều cảm thấy Trầm Khuynh Phiến thật sự động sát tâm với Trương Thế Nhân.
Nàng làm cho bản thân mình cách ly mọi người, nàng ngạo nghễ và độc lập.
Chỉ là… một cô gái như vậy, vì sao mà lại thay đổi, biến thành mảnh mai như thế này?
Chính là một cô gái như vậy, vì sao mà ánh mắt nhìn Trương Thế Nhân lại mang theo sự ỷ lại?
Cho nên, Mộc Tiểu Yêu cảm thấy cái này nhất định là ảo giác của mình.
Trương Thế Nhân ôm ngang Trầm Khuynh Phiến, đem nữ tử hư nhược đặt ở trên ghế nằm. Khi Trầm Khuynh Phiến rời khỏi sự ôm ấp của Trương Thế Nhân, sự không muốn rời xa trong ánh mắt của nàng tựa hồ càng dày đặc chút ít.
Mộc Tiểu Yêu cầm tấm thảm nhung trong tay che lên trên người Trầm Khuynh Phiến, sau đó yên lặng quay người.
- Cảm ơn.
Nàng nghe được lời nói của Trầm Khuynh Phiến.
Bả vai Mộc Tiểu Yêu run nhè nhẹ, sắc mặt biến đổi không ngừng. Đây là trong mười mấy năm qua, lần thứ nhất mà Trầm Khuynh Phiến nói hai chữ “cảm ơn” với người khác. Hơn nữa, là với một người ở trong sư môn đã bị nàng siêu việt. Trầm Khuynh Phiến lúc này, dường như không phải là Trầm Khuynh Phiến rồi.
Mộc Tiểu Yêu không nói chuyện, cũng không còn quay đầu lại.
Khóe miệng của Trầm Khuynh Phiến có chút nhếch lên, hình như đắc ý vì Mộc Tiểu Yêu vậy mà không biết phản ứng sao với hai tiếng “cảm ơn” của nàng. Thế nên… nàng vẫn là một Trầm Khuynh Phiến kiêu ngạo. Vẫn là một người không muốn biểu hiện yếu thế so với bất cứ ai cho tới tận bây giờ. Dù rằng, bây giờ tay của nàng căn bản không cầm được chuôi trường kiếm không có vỏ kiếm này.
- Chúng ta phải đi ngay hôm nay.
Trương Thế Nhân nhìn Đại Khuyển cùng Mộc Tiểu Yêu, rồi lại liếc nhìn lão già què đang ngồi uống rượu giải sầu ở bên cạnh.
Không đợi Đại Khuyển cùng Mộc Tiểu Yêu trả lời, hắn đi đến trước người lão già què, quỳ xuống, rất nghiêm túc và tỉ mỉ dập đầu, lạy ba cái. Hắn không nói gì, dập đầu xong liền đứng lên.
Ngô Nhất Đạo cứu hắn, vào thời điểm rời khỏi phủ của vị Tán Kim Hầu ấy, hắn chỉ nói hai tiếng cảm ơn với Ngô Nhất Đạo. Lão già què cứu Trầm Khuynh Phiến, hắn lại quỳ xuống mà dập đầu.
- Lão già, có lẽ ta chỉ có thể dập đầu.
Ý của những lời này là có lẽ hắn không thể có cơ hội báo ân nữa rồi.
Khóe miệng Trương Thế Nhân mang theo sự đắng chát, hắn cười một cái, nói:
- Vốn còn muốn bấu víu vào ngài, mặc kệ thế nào cũng phải học xong một thức đao pháp kia. Nhưng mà hiện tại xem ra không có cơ hội rồi, vô luận chúng ta có thể đi hay không, vô luận có thể đi được thật xa, hay là chỉ có thể sống thêm được một ngày, nhưng vẫn phải vì mạng sống của mình mà chạy trốn. Tuy cùng Trác tiên sinh như bèo nước gặp nhau, nhưng hắn đã nói với Mộc Tiểu Yêu rằng có thể áp nó xuống ba ngày, ta tin hắn. Có ba ngày thời gian chạy trối chết này, đã không tệ… Dẫu rằng khi làm như vậy, chúng ta thực có lỗi với Trác tiên sinh.
Lão già què há to miệng, nhưng lại không biết nói cái gì.
- Có lẽ hắn… chính là cho các ngươi một cơ hội chạy trốn.
Đến cuối cùng lão già què nói ra một câu đầy bất đắc dĩ, sau đó gục đầu xuống, không nói thêm cái gì.
Trương Thế Nhân sững sờ, nghe được lão già què nói mà đột nhiên cảm thấy trên lưng mình lại cõng thêm một ân huệ lớn bằng trời. Trác tiên sinh nói cho Mộc Tiểu Yêu biết có ba ngày thời gian, ban đầu hắn còn chưa hiểu được, giờ này nghe được lão già què nhắc nhở, hắn mới hiểu được thì ra Trác tiên sinh có ý bảo bọn họ tranh thủ trốn đi trong ba ngày này.
Lúc ấy Trác tiên sinh không nói rõ cái ẩn ý ở bên trong với Mộc Tiểu Yêu, hẳn là khi đó hắn kiêng kị cái gì.
- Mặc dù hiện tại không có người biết Trầm Khuynh Phiến là người xông vào Binh Bộ vào đêm trước…
Đại Khuyển lắc đầu:
- Nhưng bây giờ tất cả các cửa thành của thành Thanh Long đều có trọng binh kiểm tra, chúng ta đi như thế nào?
Mộc Tiểu Yêu chỉ chỉ cái bao được nàng ném lên bàn từ lúc trước, nói:
- Trác tiên sinh đưa, hắn nói có thể chúng ta sẽ cần dùng đến.
Đại Khuyển mở bao ra, phát hiện bên trong là mấy bộ quần áo Phi Ngư mới tinh.
Trong nội tâm Trương Thế Nhân chấn động.
- Trác tiên sinh…
Hắn thấp giọng gọi một tiếng xưng hô thế này, sau đó xoay người hướng về hướng Hoàng cung mà bái một cái.
- Mười mấy năm trước hắn là một người có tính tình chân thật, vì vậy mà bị nhốt vào đại lao có tường đồng vách sắt, Hoàng đế coi trọng tài năng nên không giết hắn… Nơi đó chân chính là tường đồng vách sắt, nếu không thì không thể nào giam được hắn. Chỉ là bị bắt lại nhiều năm như vậy, đến bây giờ mà tính tình của hắn vẫn không thay đổi mảy may.
Lão già què trầm ngâm một tiếng, giọng điệu kính nể.
- Hắn đã từng là người của gia tộc suy bại ở Giang Đô, năm đó là người duy nhất của một gia tộc suy bại sống sót dưới cuộc giết chóc của mấy vạn tinh nhuệ. Tuy hắn không phải họ Khâu, nhưng Khâu gia có đại ân với hắn. Hắn rất muốn đào tẩu theo bản năng, nhưng lại cố chấp ngồi ở bên cạnh lão thái gia của Khâu gia, hai người đối ẩm, thản nhiên đối mặt với vũ khí đang chen chúc xông vào.
Lão già què nói.
…
…
Trương Thế Nhân đứng đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình.
Lê đại nương ngồi trên ghế dựa nhàn nhạt nhìn hắn một cái, sau đó hỏi:
- Phải đi?
Trương Thế Nhân gật đầu.
- Trấn thủ Nam Cương Đại Nam là La Diệu, hắn thân là Đại tướng quân Tả Tiền Vệ… Nhưng trước khi đi bình diệt Thương Quốc, hắn đã từng suýt nữa thì chết. Chuyện này, ngươi có biết không?
Lê đại nương đột nhiên hỏi một câu như vậy, dường như cùng chuyện cần nói không có tí liên quan.
Trương Thế Nhân lắc đầu.
Lê đại nương dùng ngữ khí bình thản nói:
- Thật ra La Diệu có hai đứa con trai. Người chiếm danh đầu của Diễn Võ Trường trong mấy ngày trước đây là con thứ của hắn, tên là La Văn. Nói rõ ra, sau khi con trai trưởng chết đi thì La Diệu mới có con trai thứ hai. Năm đó La Diệu bất quá là một Tiểu Tướng Ngũ Phẩm… Vào thời điểm con trai trưởng của La Diệu là La Vũ mang theo một ít gia đinh và thủ hạ dạo bước ở núi Thái Sơn, hắn ta coi trọng một cô gái, dùng bạo lực chiếm được thân thể của người ta… Về sau hắn mới biết được nàng kia dĩ nhiên lại là con gái của Quận Thừa Lỗ Quận.
- La Vũ lo lắng sự tình bại lộ ra, vậy mà hắn mang theo gia nô, trong vòng một đêm, giết sạch một nhà già trẻ gồm ba mươi mấy người của Quận Thừa. Tuy rằng sự tình làm được rất sạch sẽ, nhưng cuối cùng vẫn bị tra ra. Tức thì nó bị người vạch trần, trước đó La Vũ lại còn bị người ta lừa ngồi lên ghế đá mà Thái tổ Hoàng đế đã từng ngồi qua. Chuyện này rơi vào trong đế đô, tiên đế tức giận. Tiên đế vốn định hạ một ý chỉ để tịch thu tài sản của cả nhà La Diệu, sau đó giết chết kẻ phạm tội. Nhưng ngay tại lúc tiên đế chuẩn bị đóng ấn xuống, La Diệu đã đến kinh thành.
- Hắn mang theo bốn tên lính vào thành, nửa người trên để trần, trên người cột cành mận gai. La Vũ đi ở phía sau hắn, bộ dáng giống như một con chó hoang đang sợ hãi mà cụp đuôi. Bốn tên lính rinh theo một cái rương lớn, cũng không biết bên trong chứa gì mà rất nặng. Mà sau khi vào thành, La Diệu làm một chuyện để cho tất cả mọi người khiếp sợ.
- Ở ngay bên ngoài Thái Cực Điện, hắn dùng đôi tay của mình móc ra trái tim của con trai trưởng La Vũ của hắn. Sau đó, hắn ra lệnh cho một tên lính mở ra chiếc rương kia, rồi quỳ hoài trước Thái Cực Điện mà không đứng dậy.
- Cành mận gai đâm vào người hắn tạo thành vô số miệng vết thương, máu me thấm ướt cả thân thể. Một người đầy máu quỳ ở trước cung Thái Cực Điện, tình huống đó không biết đã dọa hỏng bao nhiêu người.
- Tiên đế lại để cho bệ hạ, lúc ấy là Tứ Hoàng tử đi nhìn. Bệ hạ chỉ liếc nhìn cái rương kia thì mặt đã đổi sắc. Trong rương, chứa ba mươi hai cái đầu người. Kể cả phụ thân, thê tử, tiểu thiếu, còn có hai nữ nhi của La Diệu. Thậm chí còn có đệ đệ của hắn, em dâu và đứa cháu trai mới mười ba tuổi.
- Bệ hạ hỏi hắn tội gì phải làm như thế?
- La Diệu nói: “Thần cầu kiến nhìn thấy Hoàng đế bệ hạ chỉ vì nhận tội và đền tội, sau đó liền tự sát tạ tội. Quốc có quốc pháp, giết người thì đền mạng. Cả gia đình Tôn Quận Thừa đã chết ba mươi hai người, thần cũng giết ba mươi hai người chí thân của mình để đền mạng cho cả gia đình Tôn Quận Thừa. Hoàng uy của Đại Nam, quân luật và quốc pháp, thần không thể khinh nhờn mảy may. Nhưng dạy con không được, vô luận thế nào cũng phải chết. Sở dĩ thần còn không có chết, có lẽ là chỉ để đến đế đô, ở trước mặt dân chúng đế đô cùng cả triều thần văn võ, nói một tiếng: Thần biết tội.”
Lê đại nương nói hết câu chuyện trong một hơi, sau đó nàng mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, hỏi:
- Đến cuối cùng hắn không chết, bởi vì tiên đế cảm động và nhớ đến sự trung thành của hắn, miễn đi tử hình, thay đổi thành quất ba mươi roi. Nhưng sau lưng hắn đã bị cành mận gai đâm nát, không có một địa phương tốt để đánh roi, thế là ngay cả quất roi đều không thể đánh, rốt cuộc vẫn là được miễn. Bây giờ hắn là một lá chắn ở Nam Cương Đại Nam, vinh quang của võ tướng có bao nhiêu thì hắn đều chiếm được rồi. Nếu như lúc ấy tâm hắn không đầy đủ hung ác… Thế thì liền không có Hỗ Quốc Công bây giờ. Chẳng lẽ ngươi cho rằng… Lúc trước hắn thực không biết con trai của mình ngang ngược, lấn nam hiếp nữ? Ngươi có biết không, cũng bởi vì lúc trước hắn giết cả nhà mình, chính tay đâm con của mình, thế nên mỗi lần tiên đế nhớ tới chuyện này, ngài đều cảm thấy bản thân ngài có chút bạc đãi hắn, bởi vậy sau này hắn không ngừng được phong thưởng!
Nói xong, nàng nhìn Trương Thế Nhân, ánh mắt chờ đợi câu trả lời thuyết phục.
- Tốt, thật tốt.
Trương Thế Nhân chậm rãi thở một hơi, dường như cũng bị cố sự này làm rung động.
- Cố sự này rất tuyệt.
Trương Thế Nhân nói.
- Đây không phải câu chuyện.
Lê đại nương nhìn ánh mắt của hắn, nói ra.
- Phát sinh trên thân người khác đều là câu chuyện, cho nên… Ta không phải nhân vật chính trong câu chuyện xưa, ta cũng không làm được đến mức này. Nếu như hiện tại ta gật gật đầu, lại để cho Trác tiên sinh mang theo đại nội thị vệ bắt Trầm Khuynh Phiến mang đi. Thậm chí có lẽ người cùng bị mang đi còn có Đại Khuyển. Bọn hắn bị bắt, bị định tội rồi bị chém đầu. Còn ta? Ở dưới sự giúp đỡ của đại nương, có thể ta thật sự là một kẻ sống sót nhờ tham sống sợ chết. Sau đó giả vờ như ta cùng họ chưa từng phát sinh chút quan hệ nào, cái gì cũng không biết, rồi tiếp tục tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện. Dựa theo tính tình của ta, không dám nói trước rằng sau ba năm nữa thì ta có thể có danh tiếng vô hạn như bọn người La Văn, có được quyết một trận thắng thua cùng hai người khác, rồi sau đó thăng chức rất nhanh hay không. Nhưng điều này rất có thể sẽ trở thành sự thật, bởi vì ta tin vào chính mình.
Hắn nói thật:
- Từ trước đây thật lâu ta liền xác định, một khi đã đặt ra mục tiêu thì ta nhất định sẽ không tiếc một cái giá lớn để đạt tới. Ta chưa bao giờ vì mình là một tiểu nhân không từ thủ đoạn mà cảm thấy sỉ nhục, cũng không hâm mộ những người được dân chúng tôn làm thánh hiền. Ta chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ làm một kẻ quét rác, một tên phật đồ không bao giờ làm một con sâu, cái kiến bị thương. Cũng chưa bao giờ tin tưởng quang minh chính đại lại càng dễ nổi tiếng cùng thành công hơn âm tàn, độc ác. Tuy tuổi ta cũng không lớn bao nhiêu, nhưng nhìn cái thế giới này, tâm của ta so bất cứ ai đều lạnh hơn một ít.
Trương Thế Nhân khẽ cười nói:
- Nhưng ta sợ, sợ mỗi lúc trời tối, khi nằm ở trên giường mà nhắm mắt lại, sẽ có ác quỷ đến cắn đầu ngón chân. Cực kỳ lâu trước kia, mẹ ta đã từng nói cho ta biết, làm việc trái với lương tâm thì quỷ sẽ gõ cửa, sẽ bị gặm đầu ngón chân. Ta đã làm việc trái với lương tâm, nhưng ta biết rõ con đường của mình. Ta tin tưởng chắc chắn rằng… chỉ cần không đi đụng vào những điểm mấu chốt của mình, ác quỷ sẽ không tìm tới ta. Người có thể vì tiền đồ của mình mà tính toán, dùng hết thủ đoạn của mình với người ngoài, nhưng với thân nhân của mình, trong nội tâm phải rất sạch sẽ, chuyện này… cũng là điểm mấu chốt của chính ta.
Hắn quay người rời đi, vào lúc đi tới cửa thì quay đầu lại hỏi Lê đại nương:
- Lê đại nương… Ngài đoán xem, hiện tại vào mỗi lúc trời tối, La Diệu hắn ngủ có ngon không?