Trương Thế Nhân tuyệt đối sẽ không nghĩ tới việc trong bất tri bất giác, hắn quấn vào một hồi gió tanh mưa máu dài hơn chục dặm trong triều đình Đại Nam, tuy rằng ở trong cuộc mưa gió này, hắn chỉ là một tiểu nhân vật cực nhỏ ở biên giới. Đương nhiên, ngay cả người thao túng trận gió lốc này, Hoàng đế Đại Nam bệ hạ cũng không có để ý tới một tên tiểu tốt biên quân tầm thường như Trương Thế Nhân.
Trận này Hoàng đế là vì nghiệp lớn mở lộng lãnh thổ mà phát động gió lốc trước giờ, là vì tăng uy tín của mình lên cao nhất, lại để cho tất cả quan lại, thần tử thu lại những kính sợ đã mất. Cũng là để cho văn võ bá quan biết rõ rằng khi Hoàng đế quyết định một chuyện nào đó thì không ai có thể ngăn cản.
Mà đã không thể ngăn cản, như vậy những người thần tử như họ cũng chỉ có thể dùng năng lực mạnh nhất của mình để đi phụ trợ Hoàng đế làm tốt việc này.
Cho nên, Binh Bộ Thị Lang Hầu Quân Tứ chết đi bất quá chỉ là bước đầu của việc Hoàng đế lập uy.
Nếu như Hoàng đế không động thủ trước, sợ rằng một khi hắn tuyên bố quyết định sắp dụng binh với tây bắc, người ủng hộ tất nhiên sẽ có khối người, nhưng không nghi ngờ chút nào là trong triều cũng sẽ có khối người can đảm đứng ra phản đối. Đến lúc đó, những đại quan trên triều sẽ liên tục cãi vã, và cái quá trình này sẽ vô cùng dài, dài đằng đẵng. Hiển nhiên, Hoàng đế không có tâm tình, cũng không có hứng thú, càng không có thời gian đi xem quá trình bọn họ giúp nhau làm lý luận dần dần chuyển hóa.
Giết mấy người, nhất là trong số người bị giết còn có mấy người có chức vụ không tầm thường. Như vậy, miệng lũ triều thần sẽ đóng chặt.
Đã vài năm không có giết qua những kẻ làm quan, có lẽ Hoàng đế cảm thấy được uy nghiêm của mình dần dần đang giảm xuống. Song, một khi khai chiến, hắn lại cần một Đại Nam đồng tâm hiệp lực, cần chính là một triều đình đồng tâm nỗ lực và coi hắn là trung tâm.
Sau khi Hoài Thu rời khỏi xe ngựa của Ngu Đông Lai, Ngu Đông Lai đã thông suốt và nhìn thấu thế cuộc, đã biết mình nên làm cái gì rồi. Cũng chính lúc này, hắn mới hiểu được Hoàng đế bệ hạ để hắn sám hối trong nhà một ngày, tỉnh táo lại có ý nghĩa chính thức là gì. Nếu không phải được Hoài Thu nhắc nhở, hắn căn bản là không hiểu rõ Hoàng đế bảo mình tỉnh ngộ là tỉnh ngộ cái gì. Có lẽ chỉ cho rằng bệ hạ có ý để cho hắn đóng cửa suy nghĩ về sai lầm của mình.
Tỉnh lại, là một ít phần nên rơi đầu phải nằm trong danh sách.
Sức nặng phần danh sách này không phải quá nặng, cũng không phải quá nhẹ, cho nên, thật sự hắn cần phải suy nghĩ thật cẩn thận lại một phen.
Vào một khắc khi hắn đi xuống xe ngựa, hắn cũng đã hiểu rõ mặc dù chuyện này có chút tổn hại với địa vị của hắn, nhưng tất nhiên lợi ích lấy được sẽ vượt rất xa tổn thất. Thế nên khi tiễn Hoài Thu, trên khóe miệng của Ngu Đông Lai đều là vui vẻ.
Bệ hạ muốn khai đao ở Binh Bộ, danh sách do hắn đến định ra.
Phải chết đều là những người không đồng ý vơi ý định tây chinh của Hoàng đế. Và người làm Thượng Thư Binh Bộ… Không, bây gờ là Binh Bộ Thị Lang rồi, Ngu Đông Lai hắn tự nhiên phải kiên định đứng ở bên Hoàng đế. Vậy nên, đến lúc đó, bổ sung người tiến vào Binh Bộ cũng phải là người ủng hộ ý định tây chinh của Hoàng đế bệ hạ. Những chỗ trống, hắn có thể an bài người của hắn.
Từ trước đến nay Hầu Quân Tứ cùng hắn bằng mặt nhưng không bằng lòng, trước kia bệ hạ không hi vọng bất kỳ quan viên của một bộ đoàn kết, cho nên mặc kệ hắn và Hầu Quân Tứ lục đục với nhau. Một Thượng Thư, một Thị Lang, chỉ sợ bệ hạ sẽ càng vui khi thấy hai người họ càng đấu càng lục đục. Nhưng thời thế đã bất đồng, lúc này bệ hạ muốn một cái Binh Bộ phải đoàn kết, thậm chí là toàn bộ triều đình cũng phải đoàn kết. Và cơ hội lần này, là cơ hội hắn có thể chộp toàn bộ quyền lực ở Binh Bộ vào tay mình, nên so với việc mất đi, hắn lấy được nhiều hơn.
Sau khi trở về phủ, hắn ra lệnh cho người hầu đóng tất cả cửa phủ lại, bất luận khách nhân nào, vô luận họ là ai thì đều không gặp. Trong thư phòng của Ngu Đông Lai, ngọn đèn sáng suốt một đêm, mãi cho đến chạng vạng tối ngày hôm sau thì cửa thư phòng mới được mở ra từ bên trong. Ngu Đông Lai với hai mắt đỏ chót, thoạt nhìn giống như sự mỏi mệt khi chạy năm mươi dặm, chỉ có biểu lộ trên mặt của hắn là một cỗ nhẹ nhõm không tên.
Sau khi ra khỏi thư phòng, thậm chí Ngu Đông Lai không có rửa mặt, ăn cơm mà trực tiếp quay về phòng ngủ mà nằm ngủ, ngủ thẳng giấc đến bình minh ngày tiếp theo. Sau khi rời giường, Ngu Đông Lai không có mặc cái bộ quan phục Thượng Thư Binh Bộ, mà là một bộ thường phục. Hắn đi thẳng đến Hoàng cung, trong tay hắn bưng một cái hộp không lớn, bên trong cái hộp có một tấu chương.
Phòng ở của đại nội thị vệ.
Thống lĩnh đại nội thị vệ La Úy Nhiên chậm rãi nâng chén lên, thổi thổi lá trà đang nổi lơ lửng trong chén, chầm chậm hít một hơi. Trà này là loại đắt giá nhất được thiên hạ đệ nhất phú Ngô Nhất Đạo “tặng” cho hắn. Nghe nói một cân của loài trà này có thể đổi lấy một tòa nhà không quá nhỏ ở đế đô.
Thống lĩnh Nhãn Sở, Trấn phủ sứ Hầu Văn Cực đẩy cửa đi vào, nhịn không được dùng mũi hít hít, tán thưởng một câu:
- Thơm quá.
La Úy Nhiên cười cười, tự tay rót đầy một ly trà cho Hầu Văn Cực, sau đó mỉm cười nói:
- Hai ngày trước trên lông mày của ngươi có vẻ lo lắng, đến giờ cuối cùng cũng đã không thấy. Hôm nay gặp lại đã thấy sự vui vẻ trên khóe miệng của ngươi… Như thế nào, bệ hạ đã làm xong công việc vào hôm qua?
Hầu Văn Cực ngồi xuống, nâng chung trà lên, đưa tới dưới lỗ mũi mình, ngửi ngửi. Hắn không có vội vã trả lời vấn đề của La Úy Nhiên, mà lại cảm khái:
- Cùng một cân lá trà, chỉ sợ một năm bổng lộc của ta cũng không mua được.
La Úy Nhiên cười cười, nói:
- Ngươi quá xem thường trà này rồi, dù hai năm bổng lộc của ta cũng không mua được. Đây là lá trà Đại Hồng Bào được hái từ một cành trà chính tông, hàng năm ngoại trừ kính dâng cho bệ hạ, số lượng lưu thông ở bên ngoài không cao hơn năm cân. Nhà giàu nức tiếng ở Đại Nam quá nhiều, có thể mua nổi loại trà Đại Hồng Bào cực phẩm này cũng quá nhiều, cũng không phải ai muốn mua thì đều có thể mua được, còn phải xem xem hắn có mặt mũi này hay không.
Hầu Văn Cực gật đầu, nói:
- Đồ mắc như vậy, làm quan không có một người dám mua. Chỉ cần ai mua… thì các Ngự Sử của Viện Giám Sát cũng có việc làm ngay.
La Úy Nhiên cười ha ha.
Hầu Văn Cực phẩm một ngụm trà, sau đó chậm rãi thở nhẹ, khoát tay áo ra hiệu thị vệ đứng ở cửa đóng cửa phòng lại. Hắn đặt chén trà xuống, liếc nhìn La Úy Nhiên, nói:
- Ngươi vẫn là người nhìn thấu triệt chuyện này, nếu không phải ngươi cho ta cái chủ ý đó, ta thật không biết vượt qua cửa ải kia như thế nào.
La Úy Nhiên lắc đầu nói:
- Mặc dù ta không giúp ngươi nghĩ một lời nói dối, bệ hạ vẫn sẽ thả ngươi qua cửa ải ấy. Thế nào mà đến giờ ngươi vẫn chưa có suy nghĩ cẩn thận, bệ hạ vốn không phải muốn Nhãn Sở xấu mặt… Mặc kệ cái lời nói dối này như thế nào, bệ hạ đều sẽ đem lửa giận dẫn tới Binh Bộ.
Hắn lườm Hầu Văn Cực, cười nói:
- Ngươi cho rằng đến bây giờ bệ hạ thật sự còn bị mơ mơ màng màng? Thời gian ngươi làm Trấn phủ sứ của Nhãn Sở quá lâu… Lâu đến mức chính ngươi đều cho rằng Nhãn Sở là của ngươi. Nhưng ngươi lại đã quên rằng Nhãn Sở vẫn luôn là của bệ hạ đấy… Nếu như bệ hạ muốn biết cái gì, chẳng lẽ ai trong Đại Nam có thể giấu giếm được?
Hầu Văn Cực khẽ giật mình, sắc mặt biến đổi một hồi, sau đó không thể không gật nhẹ đầu:
- Ta xác thực quá làm càn.
La Úy Nhiên mỉm cười:
- Không có việc gì, bệ hạ muốn ngươi quản lý… Lại nói tiếp, một chiêu cờ này của bệ hạ thật sự rất đẹp. Xinh đẹp đến nỗi làm cho tất cả mọi người đều không kịp đề phòng, không chỉ riêng Binh Bộ, mà cả mấy người chúng ta.
- Còn có ai?
Hầu Văn Cực hỏi.
La Úy Nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Làm gì phải giả ngu? Người như ngươi dù có giả vờ cũng không thể giả vờ được.
- Ta chỉ không biết người đặc biệt nọ là ai.
- Còn có thể là ai, chiến sự tây bắc… trước tiên nhất muốn liên lụy tới ai?
- Nguyễn Viễn Sơn?
- Đúng… Đối với việc dụng binh ở tây bắc, bệ hạ tất nhiên là coi trọng Nguyễn Viễn Sơn. Hữu Kiêu Vệ trú binh ở biên thùy tây bắc nhiều năm, không có đạo lý là không cần một đội quân có chiến lực kinh người và đã quen thuộc địa hình. Một khi thật sự khai chiến, Hữu Kiêu Vệ tất phải là đội quân mang nhiệm vụ tiên phong, đi xóa sổ chướng ngại vật trên đường.
Hầu Văn Cực nghe La Úy Nhiên nói xong lời này thì trầm mặc một hồi, hắn nhíu mày trầm tư rồi bỗng tỉnh ngộ, vỗ mạnh vào cái ót, nói ra:
- Giờ ta mới hiểu được chiêu thức hạ quân cờ này của bệ hạ, vậy mà làm thật xinh đẹp, không thể không tán thưởng! Một cục đá hạ ba con chim!
…
…
Hầu Văn Cực trầm ngâm trong chốc lát, sau đó mới nói:
- Thứ nhất, mượn chuyện lần này của thành Gia Trang mà làm mưu đồ lớn, khiến cho chư tướng trong quân cùng quân văn đều an tĩnh lại. Giết mấy người, đè mấy người, quan lại trong triều dù có tự cho mình là đúng thì chẳng lẽ còn dám làm nghịch ý bệ hạ ở lúc này? Trừ khi đã không muốn sống nữa, nếu không thì cũng không thoát khỏi việc bị lột áo quan, đưa đi cày ruộng.
- Thứ hai, làm thịt cả đám người không phải một lòng trung thành với bệ hạ, cả một chút ít những kẻ không quản lý tốt quân vụ ở Binh Bộ. Như vậy thì người của Binh Bộ sẽ nơm nớp lo sợ, tận tâm tận lực trong những chuyện tình tiếp theo, e sợ làm sai bất cứ việc gì mà theo gót Hầu Quân Tứ. Một khi chiến sự bắt đầu, hậu cầu tiếp tế là quan trọng nhất, sự điều hành ở Binh Bộ là mấu chốt, vào lúc này bệ hạ chỉnh Binh Bộ, lội ngược dòng như thế sẽ có trăm lợi mà không có một hại.
- Thứ ba, bệ hạ sẽ dụng binh với tây bắc, thì tất nhiên ngài sẽ dùng Hữu Kiêu Vệ của Nguyễn Viễn Sơn… Với năm vạn tinh binh Hữu Kiêu Vệ kia, nếu chiến sự nổ ra, quân công sẽ lần lượt chồng chất trên người Nguyễn Viễn Sơn. Song vì triển lộ thiên uy của Đại Nam cùng ủng hộ sĩ khí, e rằng việc quân công chồng chất trên người Nguyễn Viễn Sơn sẽ làm cho việc phong thưởng những tướng sĩ có công gặp khó khăn tầng tầng… Thế nhưng Nguyễn Viễn Sơn đã là quốc công, hắn chính là Đại tướng quân Tam phẩm, hắn lại ngăn cản việc phong thưởng người khác… Vả lại còn có thể phong thưởng cho Nguyễn Viễn Sơn cái gì? Chẳng lẽ lại còn muốn phong hắn làm Quận Vương? Phong làm Thống Soái?
La Úy Nhiên lắc đầu:
- Di huấn của Thái tổ Hoàng đế, Đại Nam tuyệt đối không thể có bất kỳ một vị Vương không cùng huyết thống với Hoàng tộc. Dẫu là người trong Hoàng thất, ngoại trừ huynh đệ của Hoàng đế cùng con nối dõi của họ, cũng không thể phong người khác làm Vương. Cho dù Nguyễn Viễn Sơn dùng năm vạn tinh binh Hữu Kiêu Vệ bình định Thiên Thuận, bắt sống Thiên Vương Thiên An Hảo, thì cũng đừng hi vọng có thể được phong Vương.
Hầu Văn Cực cười cười:
- Cho nên, trước khi động binh, đầu tiên bệ hạ đè Nguyễn Viễn Sơn xuống, đè chức quan của hắn. Vậy thì một khi khai chiến, Nguyễn Viễn Sơn có lập nhiều đại công, bệ hạ chỉ cần đưa hắn về nguyên chức, lại ban thưởng thêm một ít vàng bạc cùng đất đai là đủ rồi… Đây mới là chỗ hay của chiêu hạ quân cờ này, càng suy nghĩ, càng cảm thấy nó hay đến nỗi không thể tưởng tượng được.
Hắn thở dài:
- Một cục đá hạ ba con chim… Hay lắm!
La Úy Nhiên lại lắc đầu nói:
- Ở đâu là một cục đá hạ ba con chim… Cùng một cục đá như vậy, cũng không biết sẽ đập chết bao nhiêu chim.
Hắn đếm trên đầu ngón tay, nói:
- Trừ ba chuyện ngươi đã nói ra, còn có rất nhiều người cùng nhiều sự tình bị chiêu cờ này của bệ hạ tính kế. Ví dụ như bệ hạ muốn lập uy, trước khi mở ra đại chiến đã làm cho mọi người không dám có bất cứ một tia bất kính với Hoàng quyền. Có như vậy, bệ hạ chỉ huy tây chinh mới không bị bất kỳ trở ngại nào. Ví dụ như cho biên quân gấp đôi tiền lương, bất luận chuyện này có trở thành sự thật hay không, một khi tin tức thả ra, tất cả quân đội sẽ mang ơn bệ hạ. Một khi khai chiến, ba quân đánh nhau thì ai không anh dũng giết địch? Lại ví dụ như…
La Úy Nhiên nhìn Hầu Văn Cực, gằn từng chữ, từng câu nói:
- Chuyện gõ ngươi - tên Trấn phủ sứ của Nhãn Sở, có lẽ bệ hạ còn muốn nói cho ngươi biết… Từ đầu đến cuối, Nhãn Sở đều là Nhãn Sở của bệ hạ, chỉ là giao cho ngươi quản lý… Mà không phải bệ hạ ban cho Nhãn Sở cho ngươi, và nó thành vật sở hữu của ngươi.
Hầu Văn Cực gật nhẹ đầu, bưng lên chén trà đã hơi lạnh, uống một ngụm, sau đó nhẹ giọng nói:
- Có lẽ ta phải phân một ít quyền lợi cho người khác? Bảy năm trước, ta mang Trác tiên sinh ra khỏi đại lao, đưa hắn vào Nhãn Sở. Bảy năm này có hắn, bệ hạ không hề nghi ngờ ta… Nhưng ở trong lúc mấu chốt như bây giờ, ta dường như phải phân một ít quyền lực ra.
La Úy Nhiên lắc đầu:
- Phân? Nếu như ngươi thực có can đảm thì nói ra xem, ngay lập tức bệ hạ sẽ chửi, mắng ngươi ngu ngốc! Bệ hạ gõ ngươi lúc này không phải là hoài nghi ngươi, mà là bệ hạ vẫn hoàn toàn tin ngươi… Bằng không thì ngươi cho rằng bệ hạ chỉ phạt ngươi ba năm bổng lộc là xong việc? Quan to Nhất phẩm của triều đình không dám làm gì với Trần phủ sứ ngươi, nhưng nếu bệ hạ muốn giết ngươi, ngài chỉ cần một câu mà thôi.
Chẳng những Hầu Văn Cực không có thấp thỏm lo âu, ngược lại cười cười:
- Ta biết.
La Úy Nhiên nói:
- Biết rõ mà vẫn còn giả vờ.
Hầu Văn Cực cười nói:
- Nếu không phải được xác nhận qua miệng ngươi, ta cũng không tin. Ta nghĩ như vậy, ngươi cũng nghĩ như vậy… Như thế thì có tám, chín phần mười bệ hạ cũng nghĩ như vậy.
La Úy Nhiên trừng mắt nhìn hắn, mắng:
- Lão hồ ly!
Hầu Văn Cực đứng lên, sửa sang lại quần áo một chút, sau đó cáo từ:
- Ta không phải lão hồ ly… Mặc dù phải đi nữa, thì cũng chỉ là một con hồ ly rất có sức sống, phong nhã hào hoa.
La Úy Nhiên cười mắng:
- Cút mẹ mày đi, ngươi cho tới đây giờ đều là tao nhã như cặn.
Vào thời điểm hai vị đại nhân vật bọn họ đang nói chuyện trời đất, trải qua ba tháng hành trình, rốt cuộc tiểu nhân vật Trương Thế Nhân tiến vào tỉnh Kinh Kỳ. Tuy rằng còn phải đi một đoạn thời gian nữa mới tới đế đô, nhưng tiến vào tỉnh Kinh Kỳ thì cũng đã gần sát trái tim Đại Nam rồi. Trương Thế Nhân cưỡi con ngựa đỏ thẫm, nhìn về phía trước, nheo mắt lại, nghiêng tai lắng nghe với thần sắc chuyên chú.
Đại Khuyển khó hiểu, hỏi:
- Ngươi đang nghe cái gì vậy?
Trương Thế Nhân cười nói:
- Thử xem có nghe được mạch đập của trái tim Đại Nam hay không?