Chinh Chiến

Chinh Chiến - Chương 51: Trí giả trong mắt người Bắc Tàu





Hai người Trương Thế Nhân cùng Đại Khuyển ẩn thân ở trong bụi cỏ rậm rạp, nhìn về con đường nhỏ cách đó không xa. Bởi vì bộ quần áo đỏ quá dễ gây chú ý, cho nên Mộc Tiểu Yêu ẩn nấp trong bụi cỏ lau xa xa ở đằng sau họ. Từ khi Mộc Tiểu Yêu cảm nhận được có không ít người đến gần nơi bọn họ đang đứng, bọn họ có đủ thời gian cho việc ẩn núp này.


Vốn tưởng rằng là người của Nhãn Sở của Đại Nam. Nhưng khi người đến gần thì Trương Thế Nhân cũng không khỏi kinh ngạc mà nhỏ giọng nói:


- Như thế nào lại là bọn họ?


Trên con đường nhỏ cách đó không xa, một đoàn người gồm mười người đàn ông vạm vỡ đang nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Có mấy người cũng tách ra bốn phía để đề phòng, những người khác tìm địa phương sạch sẽ mà ngồi xuống nghỉ ngơi. Trong đám người đó, Trương Thế Nhân nhận ra cái người nam nhân trẻ tuổi ngồi ở chính giữa kia.


Trường bào, áo khoác ngoài, ủng da, loan đao.


Cái trán được cạo bóng loáng, sau đầu là một búi tóc màu đen nhánh.


- Người Bắc Tàu?


Đại Khuyển cũng hơi kinh hãi, theo bản năng nhìn về phía Trương Thế Nhân, hỏi:


- Ngươi biết bọn họ?


Trương Thế Nhân chỉ chỉ vào nam tử Bắc Tàu ở giữa, nói:


- Khi còn ở thành Gia Trang, ta từng gặp hắn một lần, hắn chính là người mang theo năm trăm con chiến mã tốt nhất vào thành bán. Tên của hắn hình như là Hoàn Nhan Ly Yêu… Tuy rằng hắn giả vờ là một người dân du mục bình thường, nhưng ta quan sát kĩ lại nhận ra thân phận của người này tại Bắc Tàu tuyệt đối sẽ không thấp. Ngươi xem… Những người Bắc Tàu kia dùng hắn làm trung tâm mà tản ra xung quanh, tất cả phòng ngự đều nhằm vào người này mà bố trí.


Trương Thế Nhân trầm ngân trong chốc lát, nói tiếp:


- Nhanh như vậy liền trở về, chẳng lẽ lần này họ lại bị Hoàng đế Đại Nam cự tuyệt?


- Không hiểu ngươi đang nói cái gì.


Đại Khuyển hít hít mấy hơi, nói:


- Những người này không phải nhằm vào chúng ta mà tới, trên người bọn họ không có sát khí. Nhưng nếu eo nhỏ đã nói trong bọn họ có cao thủ thì chúng ta không thể không cẩn thận chút ít.


Trương Thế Nhân cười cười, thò tay chỉ về những con chiến mã của người Bắc Tàu:


- Nếu như có thể nghĩ ra biện pháp trộm ba con ngựa của bọn họ thì càng tốt rồi. Đương nhiên, nếu như có thể trộm cả chiếc xe ngựa kia thì mới là tốt nhất.


- Ồ?


Trương Thế Nhân mới nói xong liền không khỏi “ồ” lên một tiếng, bởi vì hắn phát hiện trong đám người Bắc Tàu kia còn có một nữ tử.


Một người mặc nam trang có thân hình nhỏ hơn nhiều so với những người còn lại, sau khi hắn cởi mũ xuống thì lộ ra bộ tóc dài. Hiển nhiên cái búi tóc ở sau đầu khi hắn đội mũ vào là giả đấy. Bởi vì khoảng cách hơi xa một chút, Trương Thế Nhân cũng không nhìn thấy rõ dung mạo của nàng. Nhưng khẳng định dung mạo của nàng cũng là đã được thay đổi rồi, trên mặt có lẽ bôi cái gì đó cho nên màu da có đen một tí. Trương Thế Nhân biết rõ người Bắc Tàu đều có da màu trắng, đặc biệt là nữ giới. Nữ giới Bắc Tàu không chỉ có làn da trắng như tuyết, mà còn có dung mạo xinh đẹp.


- Có liên quan gì sao?


Đại Khuyển thấp giọng nói:


- Nếu người này là một đại nhân vật của Bắc Tàu như ngươi đoán, bên người mang theo cái nha hoàn làm ấm giường cũng không đủ. Quý tộc, ý tứ của nó chính là hàng đêm đều phải có nữ tử “quấn quít” cùng.


Vào thời điểm hai người bọn họ đang xì xào, bàn tán ở trong bụi cỏ, ở bên kia đường, nhóm người Bắc Tàu đang nghỉ ngơi cũng bàn tán chuyện gì đó.


Cái người đã xác định rõ ràng là nữ tử kia ngồi xuống bên cạnh Hoàn Nhan Ly Yêu. Lần ngồi xuống này khiến thân phận nữ nhi của nàng lộ ra không sót chút nào. Hai chân cong cong, đầu gối ngang đầu gối, hai cái chân lại liên tục duỗi ra, gập vào. Nếu nam nhân để cái tư thế này, e rằng sẽ bị người cười chết. Phải biết xương đùi nam nhân rất cứng, rất khó biểu hiện được dáng ngồi có vẻ đẹp dễ thương như vậy.


Bởi vì nàng bôi gì đó rất dày lên mặt, cho nên không thể nhìn được dung mạo của nàng. Cũng chính bởi vì vậy cho nên nhìn thế nào thì kiểu tóc nữ tính của nàng cùng với tấm mặt đen này… có chút buồn cười.



Nhìn khuôn mặt nàng thì có thể khẳng định thân thể của nàng sẽ không thể nào béo mới đúng. Ấy nhưng mà thân hình bây giờ của nàng không chỉ khôi ngô, mập mạp mà bả vai còn rất rộng. Hẳn là nàng lót rất nhiều thứ vào trong quần áo.


Nàng cúi thấp đầu nhìn vào bàn chân nhỏ của mình, cầm lấy ấm nước uống một hớp nhỏ, sau đó nhìn về Hoàn Nhan Ly Yêu:


- Ca ca, Hoàng đế Đại Nam rốt cuộc có ý gì? Chúng ta trở về mà không rõ ràng lý do như vậy, phụ thân nếu hỏi chúng ta thì chúng ta trả lời thế nào… Mặc dù so với dĩ vãng mà nói, lần này có đại nhân vật đã gặp gỡ ca ca ngươi, nhưng mà người đó nói tới nói lui cũng không chịu nói cho rõ ràng ra, điều này làm cho chúng ta biết phải chuẩn bị thế nào?


- Điểm này của người Trung Nguyên khiến cho người ta chán ghét nhất, rất không sảng khoái!


Một người đàn ông có râu quai nón, tục tằng ở cách đó vài thước nói:


- Chúng ta thành tâm thật lòng đầu nhập vào Đại Nam, nguyện ý làm con dân của Hoàng đế Đại Nam, ngược lại bọn họ lại không chịu buông ra giá đỡ, chẳng lẽ còn sợ chúng ta tiết lộ sự tình ra ngoài? Phải biết so với người Đại Nam bọn họ, người Bắc Tàu chúng ta phải chịu nguy hiểm nhiều hơn rất nhiều.


- Khoát Đài, cũng không thể nói như vậy.


Dùng tên giả Hoàn Nhan Ly Yêu, vương tử Bắc Tàu Hoàn Nhan Trọng Đức khoát tay áo, nói:


- Người Đại Nam cân nhắc như vậy cũng có đạo lý, bất kể có phải thật sự tiếp nhận Bắc Tàu chúng ta quy hàng hay không, Đại Nam cũng sẽ không trả lời một câu rõ ràng và thuyết phục khi chưa chuẩn bị tốt. Một khi cái tin tức này rò rỉ ra ngoài, Đại Nam cùng Thiên Thuận nhất định phải có một trận chiến. Thiên An Hảo cũng tốt, Hoàng đế Đại Nam bệ hạ cũng tốt, bọn họ đều là Hoàng đế của Đế quốc cường đại như vậy thì họ đều rất coi trọng thể diện của mình. Nếu quả thật muốn khai chiến, bọn họ sẽ không cho phép mình bại trận.


- Người Việt ở Trung Nguyên sống quá mệt mỏi!


Khoát Đài không ngừng quơ roi ngựa đánh vào cỏ dại ở ven đường:


- Lo trước lo sau như vậy thì có thể làm nên đại sự gì. Nếu đổi thành ta, ta đã sớm phái đại quân, cùng liên thủ với thiết kỵ Bắc Tàu mà đánh một trận. Thiên Thuận bố trí chỉ không đến mười vạn kỵ binh ở biên giới tây bắc Đại Nam mà thôi, nếu đánh nhau thật sự, ba vạn Hàn kỵ của Bắc Tàu chúng ta có thể làm thịt chúng, căn bản không cần Đại Nam xuất binh!


Hoàn Nhan Trọng Đức lắc đầu:


- Hiện tại ta có suy đoán, nếu quả như thật như những gì họ đã nói, như vậy sau khi trở về, chúng ta phải khuyến khích Khả Hãn chuẩn bị đánh giặc cho tốt. Bất quá ở trước khi ta đi, hết lần này đến lần khác, Thượng Thư Lễ Bộ Hoài Thu lại bắt đầu giả hồ đồ, làm cho ta không đoán được rõ ràng suy tính của bọn họ.


- Cái gì suy đoán.


Nữ tử Bắc Tàu kia hỏi.


- Là…


Hoàn Nhan Trọng Đức còn chưa kịp nói tiếp thì bỗng nhiên võ sĩ Bắc Tàu đang đề phòng ở cách đó không xa hét lớn:


- Người nào!


Hoàn Nhan Trọng Đức cùng nữ tử Bắc Liêu nọ liền vội vàng đứng lên, nhìn về phía bên kia. Lập tức họ nhìn thấy một thiếu niên mặc quần áo ướt nhẹp đang mỉm cười đi tới.


- Hoàn Nhan huynh, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?


Từ xa xa, thiếu niên kia chắp tay, mỉm cười chào một tiếng.








- Trương đại nhân?


Vào lúc Hoàn Nhan Trọng Đức nhận ra Trương Thế Nhân, hắn không khỏi kinh ngạc đến mức há hốc miệng. Đến bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ đến việc ở trên con đường nhỏ như thế này mà lại có thể gặp được người thiếu niên ở thành Gia Trang kia, cái người đã lưu lại cho hắn ấn tượng sâu sắc. Tuy hắn biết rõ thiếu niên kia bất quá là một đội phó biên quân, nhưng từ sau một vài chuyện, hắn đã bắt đầu tôn sùng thiếu niên này.


Lúc ấy, ở trong địa lao thành Gia Trang, thiếu niên này đã nói với hắn rằng lần hắn đến đế đô này, nhất định sẽ có quan lớn đến gặp hắn. Khi ấy Hoàn Nhan Trọng Đức còn chưa tin, thế nhưng mà khi hắn đến đế đô rồi, quả nhiên Thượng Thư Lễ Bộ đại nhân tự mình đến gặp hắn. Hắn tuyệt đối không tin có vào lời tiên đoán, cho nên hắn càng tin tưởng rằng đầu óc của thiếu niên này rất tốt.



Ỏ Bắc Tàu, người như vậy được gọi là trí giả.


Mà trí giả là người mà người Bắc Tàu luôn cực kỳ tôn kính.


- Đừng gọi ta là đại nhân cái gì, ta cũng chỉ là một tên tiểu tốt của biên quân Đại Nam mà thôi.


Trương Thế Nhân mỉm cười đi tới, căn bản không hề để ý đến những võ sĩ đang đưa tay đè lên thanh loan đao ở bên hông. Cử động lạnh nhạt như vậy của hắn lại làm cho nữ tử Bắc Tàu kia chú ý.


Nữ tử này cũng không phải tầm thường, vào ngay một khắc hắn xuất hiện thì nàng đã nhanh chóng đội mũ vào, cái búi tóc lại xuất hiện ở sau đầu nàng, nhìn qua chẳng thấy một sơ hở gì.


Ánh mắt của Trương Thế Nhân chỉ khẽ quét qua trên mặt của cô gái này, không dừng lại nhiều hơn một phần nào. Thế nhưng Trương Thế Nhân rất có ấn tượng với đôi mắt to và sáng ngời của nàng. Ánh mắt của nàng lớn mà lại sáng ngời như nước trong, thoạt nhìn cực kỳ hấp dẫn. Chỉ là không biết nàng bôi cái gì trên mặt mà khiến cho hắn không nhìn ra được màu sắc vốn có của da thịt nàng.


Đôi mắt khá to mà dễ thương của cô gái này dừng lại ở trên người Trương Thế Nhân, lộ ra vẻ kỳ lạ.


Trương Thế Nhân vừa đi tới vừa cười nói:


- Nếu Hoàn Nhan huynh không ngại thì có thể gọi ta một tiếng lão đệ.


Hoàn Nhan Trọng Đức bước nhanh tới mà nghênh đón, cũng vừa đi vừa cười nói:


- Ngươi là trí giả mà ta rất tôn kính kể từ khi ta vào Đại Nam. Có thể cùng ngươi xưng huynh gọi đệ cũng là vinh hạnh của ta. Từ khi từ biệt thành Gia Trang, ta thường xuyên nhớ tới ngươi, luôn tiếc nuối khi nghĩ đến việc không có cơ hội gặp mặt lần nữa. Có lẽ Trường Sinh Thiên đã nghe được lời cầu nguyện của ta, cho nên mới an bài cuộc gặp này.


Đối với loại phương thức nói chuyện này của người Bắc Tàu, Trương Thế Nhân cũng không xa lạ gì.


Hắn vừa cười vừa nói:


- Đúng vậy, Trường Sinh Thiên cho ta một giấc mộng, nói ngươi luôn mong ngóng ta, cho nên ta không thể không vượt qua nghìn dặm mà chạy tới gặp ngươi.


- Ha ha!


Hoàn Nhan Trọng Đức nhịn không được bật cười, không hề câu nệ gì, kéo tay Trương Thế Nhân đi trở về, vừa đi vừa giới thiệu với thủ hạ:


- Đây là hảo huynh đệ của ta tại thành Gia Trang, hắn chính là người nói cho ta biết lần đi Đại Nam này nhất định sẽ có quan lớn tiếp kiến chúng ta.


- Xin chào Trương trí giả.


Bọn người Khoát Đài không dám thất lễ, liền bỏ tay ra khỏi loan đao, đặt ở trước ngực mà hành lễ.


Trương Thế Nhân vội vàng khoát tay, nói:


- Ta đâu phải là trí giả gì đâu, là Hoàn Nhan huynh thổi phồng rồi. Đúng rồi… Hoàn Nhan huynh, không phải các ngươi đi đế đô sao, tại sao ta lại gặp các ngươi ở chỗ này?


Hoàn Nhan Trọng Đức khoát tay áo, những tên võ sĩ Bắc Tàu kia lập tức rời đi. Hắn cầm tay Trương Thế Nhân, đi đến ngồi xuống ở một tảng đá ven đường, kể lại một lần những chuyện ở đế đô mà hắn đã trải qua, sau đó thở dài:


- Trương huynh đệ ngươi không phải là ngoại nhân, là bằng hữu của Bắc Tàu ta, cho nên ta cũng không định gạt ngươi. Lần này cũng vậy, chúng ta lại phải thất vọng trở về Bắc Tàu ở Thập Vạn Đại Sơn. Chúng ta cô phụ ký thác của Khả Hãn rồi, mỗi lần nghĩ đến là nội tâm của ta lại khó chịu.


Trương Thế Nhân khẽ nhíu mày, ngẫm nghĩ một lúc, hỏi:


- Như thế nào sẽ? Triều đình để cho các ngươi sống phóng túng một phen rồi để cho các ngươi rời đi?


- Lần này không phải thế.


Hoàn Nhan Trọng Đức lại kể lại cuộc gặp với Thượng Thư Lễ Bộ Hoài Thu. Sau khi hắn do dự một chút thì hỏi:


- Trương huynh đệ, ngươi là người có trí tuệ nhất mà ta đã gặp được. Ta đối đãi với ngươi như huynh đệ của mình, người Bắc Tàu cũng thật lòng xem ngươi là bằng hữu. Thỉnh Trương huynh đệ suy nghĩ giúp ta, lần này rốt cuộc triều đình Đại Nam các ngươi là thái độ gì?


Trong lòng Trương Thế Nhân tự nhủ: “Những người Bắc Tàu quả nhiên đều là những thằng khờ ngốc nghếch. Làm gì có chuyện mới gặp mặt mà tùy ý nói ra những chuyện trọng yếu như vậy được. Nhưng mà ta lại rất thích người có tính tình thẳng thắn như hắn, cùng nói chuyện với người như vậy sẽ không rất mệt.”


Hắn hồi tưởng lại một lần những lời Hoàn Nhan Trọng Đức đã nói… Sau đó lắc đầu, nói:


- Lần này khẳng định bất đồng, bằng không thì Thượng Thư Lễ Bộ đại nhân sẽ không đích thân gặp các ngươi. Hơn nữa, kỳ thật từ khi bắt đầu thì ngươi không nên nghi hoặc, ngươi có từng nghĩ lần cầu kiến Hoàng đế Đại Nam này đã cực kỳ không giống với dĩ vãng.


- Ở đâu bất đồng?


Theo bản năng, Hoàn Nhan Trọng Đức hỏi.


Trương Thế Nhân khẽ cười, nói:


- Ngươi suy nghĩ một chút, trước kia, mỗi lần các sứ giả được Khả Hãn Bắc Tàu phái đến yết kiến Hoàng đế Đại Nam, rồi đưa ra ý kiến muốn phụ thuộc Đại Nam này thì quan viên Lễ Bộ cho ra loại câu trả lời gì?


- Tránh né, nếu tiếp tục hỏi thì họ liền từ chối trả lời.


- Còn nữa không?


- Còn có thể đưa không ít lễ vật.


- Lần này các ngươi có nhận được lễ vật không?


Hoàn Nhan Trọng Đức lắc đầu, nói:


- Không có. Đừng nói là đồ sứ tinh xảo cùng lá trà, thời điểm rời đi đế đô cũng không có quan viên triều đình Đại Nam đưa tiễn. Trước khi ta rời đế đô, cũng đưa ra ý định muốn cầu kiến Hoài Thu đại nhân, nhưng không có ai đáp lại lời thỉnh cầu của ta. Thật giống như bỗng nhiên lúc đó chúng ta không được người ta đặt ở trong lòng.


Trương Thế Nhân đứng lên, vỗ vỗ bả vai Hoàn Nhan Trọng Đức, nói thật lòng:


- Nhanh trở về nói chuyện này cho Khả Hãn của các ngươi, còn đề nghị hắn ra lệnh cho dũng dĩ Bắc Tàu chuẩn bị sẵn sàng. Có lẽ… chiến tranh thật sự sắp tới.


Hoàn Nhan Trọng Đức kinh hỉ nói:


- Ngươi thật sự khẳng định như vậy?


- Ca… Lời nói của trí giả đại nhân chúng... Lời nói của trí giả đại nhân thì ngươi nên tin tưởng.


Nữ tử giả nam trang vẫn luôn ngồi yên tĩnh một chỗ bỗng nhiên oán trách Hoàn Nhan Trọng Đức một câu. Cũng có thể bởi vì vậy, mà cũng có thể là do nàng suýt nữa nói sai mà khuôn mặt đen kịt kia lộ ra một vòng đỏ ửng.


Hoàn Nhan Trọng Đức khẽ giật mình, vội vàng hướng về Trương Thế Nhân xin lỗi.


Trương Thế Nhân do dự một tí, nói:


- Không cần cảm ơn ta… Thật ra ta tới tìm ngươi là muốn nhờ ngươi giúp. Hiện tại ta gặp chút khó xử, không biết Hoàn Nhan huynh có chịu giúp đỡ hay không.


- Chịu!


Hoàn Nhan Trọng Đức còn không kịp nói chuyện, nàng kia đã dùng sức gật nhẹ đầu. Cái lời nói theo bản năng này vừa mới thốt ra thì nàng lập tức tỉnh ngộ, sắc mặt dường như đỏ hơn một ít.