Mạnh Vô Địch không thật sự vô địch, ít nhất là ở Nhãn Sở có hai người làm cho hắn xuất hiện sợ hãi mỗi khi nhìn thấy. Mạnh Vô Địch cũng thật sự vô địch, bởi vì từ khi hắn tập võ đến nay hắn chưa từng bị đánh bại. Đương nhiên đây không phải là do cái bản lĩnh gặp mạnh thì càng mạnh, hay do ý chí chiến đấu của hắn rất mạnh, mà là bởi vì hắn chưa bao giờ khiêu chiến những người mà hắn đánh không lại.
Mạnh Vô Địch là Phó Thống lĩnh Nhãn Sở, tuy chỉ là Phó Thống lĩnh, nhưng chức quan của hắn vẫn là Trần phủ sứ.
Ở bến đò Phong Lâm, sở dĩ hắn dám đi đến trước mặt bà chủ của Hải Dương Quán Lê đại nương là do hắn không có phát hiện có người ở trong Hải Dương Quán có thể uy hiếp được hắn. Những cô gái ở trong Hải Dương Quán cũng tốt, những hộ vệ kia cũng vậy, đám người này không làm cho hắn kiêng kỵ, trái lại, hắn rất kiêng kỵ cái ngọc bài nọ ở trong tay Lê đại nương.
Cho nên hắn mới sẽ nói chuyện khách khí. Tuy thế nhưng trong giọng nói của hắn vẫn có sự ngạo mạn chỉ thuộc về Nhãn Sở của đại nội thị vệ.
Nhưng hắn sai rồi.
Cái lão già què mà nhìn qua thì tùy lúc có thể bị một cơn gió quật ngã, thế mà cũng như vị đại nhân Hầu Văn Cực kia, khiến hắn một lần nữa cảm thấy khí tức tử vong. Mặc dù hắn có thể leo lên ngồi ở trên cái ghế Phó Thống lĩnh Nhãn Sở, nhưng đó không phải là do tên của hắn là Mạnh Vô Địch nên hắn vô địch, mà bởi vì hắn có sở trường là tự mình hiểu lấy.
Ở quan trường, điều này rất quan trọng.
Những lúc ở Nhãn Sở, hắn không bao giờ biểu hiện ra một tia bất kính dù là nhỏ nhất với Trần phủ sứ Hầu Văn Cực. Hắn đúng là nhân vật số ba của Nhãn Sở, nhưng trước mặt Hầu Văn Cực, hắn không hề có chút tôn nghiêm nào đáng nói.
Mọi người ở trong Nhãn Sở đều khẳng định một điều, nếu đại nhân Hầu Văn Cực bảo Mạnh Vô Địch hắn đi ăn phân của ngài, Mạnh Vô Địch cũng nhất định sẽ đi ăn, sau đó còn phải nói với ngài rằng phân của ngài có hương vị rất ngọt ngào, đồng thời nó cũng rất ngon miệng.
Thời điểm hắn thả câu ở bờ sông, hắn cố gắng hết sức biểu hiện ra sự lạnh nhạt và tỉnh táo, toàn bộ điều đó là do hắn bắt chước vị đại nhân ấy.
Đã từng có người nói qua rằng có thể nhìn thấy bóng dáng nhất thời của Thống lĩnh Nhãn Sở Hầu Văn Cực ở trên người Mạnh Vô Địch hắn, song cái bắt chước này rất vụng về và thô ráp, khiến người buồn nôn.
Ở trong Nhãn Sở, dám đánh giá Mạnh Vô Địch như thế, thì chỉ có thể là nhân vật số hai của Nhãn Sở. Mặc dù người này không có chức vị trong Nhãn Sở, thậm chí hắn chính là kẻ mà chỉ mặc một thân áo vải – cái đặc thù mà đã trở thành biệt danh của hắn. Nhưng Mạnh Vô Địch chưa bao giờ biểu hiện ra một chút không tôn kính.
Phải biết ở Nhãn Sở, tất cả mọi người đều phải công nhận một chuyện… Đó là thà rằng đắc tội đại nhân Hầu Văn Cực, thì cũng không thể đắc tội mưu sĩ của ngài là Trác Bố Y. Là vì đại nhân Hầu Văn Cực có thể sẽ dễ dàng tha thứ thuộc hạ có chút bất kính với mình, nhưng ngài ấy tuyệt đối không cho phép người của Nhãn Sở có một chút bất kính với Trác Bố Y.
Bảy năm trước, khi Hầu Văn Cực dẫn Trác Bố Y đi vào cửa lớn của Nhãn Sở, hắn nói:
- Từ nay về sau Mạnh Vô Địch trở thành nhân vật thứ ba ở Nhãn Sở.
Sau đó một lát, Hầu Văn Cực còn nói:
- Từ hôm nay trở đi, lời nói của Áo Vải chính là lời nói của ta, mệnh lệnh của Áo Vải chính là mệnh lệnh của ta. Lúc ta không có ở đây, tất cả phải nghe lệnh của Áo Vải.
Mọi người Nhãn Sở hiểu rõ hàm ý trong câu nói của Hầu Văn Cực, Mạnh Vô Địch cũng thế. Dẫu bị giáng xuống vị trí thứ ba, nhưng qua nhiều năm như vậy, Mạnh Vô Địch chưa từng có ý định khiêu chiến hay cướp đi vị trí thứ hai của tên Áo Vải kia.
Xưa nay Mạnh Vô Địch chưa từng nhìn thấy Áo Vải xuất thủ, thậm chí hắn còn nghi ngờ rằng Trác Bố Y hoàn toàn không biết tu hành. Nhưng mà nó không ảnh hưởng đến việc hắn sợ Trác Bố Y, âu cũng là do phía sau lưng của Trác Bố Y là Hầu Văn Cực.
Với nhãn lực cùng sức phán đoán của mình, ở trên quan trường của Đại Nam, Mạnh Vô Địch giống như cá gặp nước, bởi thế mà hắn vẫn luôn rất tự phụ.
Nhưng vào hôm nay, hắn có một loại xúc động muốn quất mình một cái bạt tai.
Mà trên thực tế, lời nói của lão già què cũng không khác gì những cái tát giáng lên mặt hắn.
“Ta thật khó hiểu là vì sao một người ngu ngốc như ngươi mà có thể ngồi trên cái ghế Trấn phủ sứ đây? Chẳng lẽ ngươi không có đầu óc? Một đoàn ca múa được cao thủ Cửu Phẩm bảo vệ thì chẳng lẽ thật sự chỉ là một đoàn ca múa? Một nữ nhân có thể sai khiến cao thủ Cửu Phẩm thì chẳng lẽ là nữ nhân bình thường? Dù không cần cái ngọc bài kia thì chẳng lẽ ngươi lại chọc nổi? Lê đại nương nói một chữ “tốt” không phải là do nàng không thể quản, mà là nàng vốn không muốn quản.”
Mấy lời nói ấy khiến hắn không thể không suy nghĩ lại hành động lần này của chính mình.
Thế mà vào lúc hắn đang xấu hổ, Nhãn Sở Thiên Hộ Cao Thiên Bảo hỏi một câu rất lỗi thời:
- Đại nhân, hay là chúng ta bắt tất cả bọn họ lại?
Bành!
Sau một âm thanh vang dội, thân thể Cao Thiên Bảo như diều đứt dây, bay ngang ra ngoài. Cơ thể hắn bay hết sáu, bảy thước mới rơi xuống đất, phát ra một tiếng “bịch”, làm cho một đám bụi mù bay lên.
Không hề có dấu hiệu nào tiếp theo, Mạnh Vô Địch đá một cước vào trên ngực Cao Thiên Bảo. Một cước tuy nhìn có uy lực kinh người, nhưng Mạnh Vô Địch đã thu lại một phần sức mạnh, bằng không thì đã trực tiếp giết chết Cao Thiên Bảo. Dù vậy, Cao Thiên Bảo cũng cảm thấy chính mình gãy ít nhất hai chiếc xương sườn.
- Để ngươi nhìn chằm chằm vào tên tội phạm quan trọng kia, hiện tại ngươi lại nói cho ta biết là không có người… Cao Thiên Bảo, vụ án phản nghịch ba năm trước đây ở Giang Đô, ngươi để thủ phạm chính trốn mất, nên ta đã tự tay cắt mất một con mắt của ngươi. Có phải là ba năm về sau con mắt của ngươi đã hết đau? Ta cho ngươi thời gian hai ngày, nếu như ngươi lại không tìm thấy cái người vốn nên ở trong xe ngựa kia, thì ta liền cắt thêm một con mắt của ngươi.
Cao Thiên Bảo đau đớn đến mức không thể thở, hắn cũng có chút tức giận, nhưng hắn nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu nói:
- Thuộc hạ cam đoan trong hai ngày sẽ tìm được ba người kia. Nếu như không tìm thấy… Thuộc hạ sẽ tự sát tạ tội.
- Hừ!
Mạnh Vô Địch phất tay áo mà đi, không còn phong thái lạnh nhạt của cao thủ như lúc thả câu ở bên bờ sông nữa. Lúc này sắc mặt của hắn vô cùng khó coi, trong nội tâm chứa đầy sự xấu hổ và giận dữ với mức độ đậm đặc, hắn thật sự muốn mắng to.
Cao Thiên Bảo phun ra một ngụm nước miếng có lẫn máu, nhìn bóng lưng của Mạnh Vô Địch mà sâu trong đáy mắt có một tia ý lạnh.
- Vị đại nhân này, xin dừng bước.
Vừa lúc đó, Lê Mỹ Lệ nhẹ giọng gọi Mạnh Vô Địch, chậm rãi đi qua, khẽ cười nói:
- Chiếc quan thuyền đại nhân đáp ứng Hải Dương Quán chúng ta khi nào đến?
…
…
Hạng Thanh Ngưu trợn mắt nhìn tên mặc áo Phi Ngư trước mặt, con mắt nhìn chằm chằm vào con mắt của người kia, không nháy một cái. Cứ như vậy cho đến hai phút sau thì người mặc áo Phi Ngư không địch lại, quay đầu nhìn về nơi khác. Hạng Thanh Ngưu không chịu bỏ qua, vây quanh bên cạnh người nọ mà tiếp tục hung hăng nhìn chằm chằm vào con mắt của người kia. Người mặc áo Phi Ngư này lại chuyển đầu về hướng khác, Hạng Thanh Ngưu lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào.
Cái như vậy cho đến lần thứ ba thì rốt cuộc tên mặc áo Phi Ngư sụp đổ, thầm thì trong miệng vài tiếng rồi quay đầu rời đi. Hạng Thanh Ngưu đắc ý, cười vài tiếng đầy đê tiện, quay đầu nhìn Thôi Thương Lượng, nói:
- Thấy không, tại trước pháp nhãn của bản tôn, bọn nhóc như thế đâu dám nhìn thẳng, ngươi có biết đây là cái gì không?
Trong nội tâm đang sợ hãi đến cực điểm, nhưng Thôi Thương Lượng vẫn giả vờ trấn định, theo quán tính hỏi một câu:
- Là cái gì?
Hạng Thanh Ngưu nghiêm trang nói:
- Cái này là uy áp trong truyền thuyết, uy áp mà chỉ có cao thủ tuyệt đỉnh mới có. Ở dưới ánh mắt đầy uy áp của ta, bất cứ ai đều chỉ có thể bại lui.
- À…
Trong lòng đang không yên, Thôi Thương Lượng gật đầu lấy lệ, nhìn xem những tên mặc áo Phi Ngư ở xung quanh, nhỏ giọng nói:
- Đạo trưởng, ngươi nên tranh thủ thời gian mà thi triển ra toàn bộ uy áp, hù chạy cái bọn người này đi.
Hạng Thanh Ngưu hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi cho rằng uy áp là loại vật như thức ăn ở chợ hay cà rốt được một bà cô bày bán? Ngươi tưởng một lượng bạc là có thể mua được nửa xe với giá rẻ sao? Uy áp… Uy áp… Uy áp là muốn hao phí công lực, ngươi hiểu hay không? Nhìn mặt ngươi đã biết ngươi không hiểu, đối với những người tu hành mới chập chững bước vào như ngươi thì ta rất vui lòng chỉ giáo, nhưng xác thực là rất khó để giải thích rõ ràng.
Thôi Thương Lượng thất vọng liếc nhìn Hạng Thanh Ngưu, sau đó đưa ánh mắt cầu cứu về phía đám người Hải Dương Quán.
Vào thời điểm này, hắn phát hiện tên nam tử trung niên phất tay áo bỏ đi, tên Phi Ngư Thiên Hộ vừa bị đạp bay lúc nãy cũng vẫy vẫy tay, thế là những tên mặc áo Phi Ngư vây quanh bên cạnh họ đều quay đầu rời đi.
Họ đến nhanh chóng, đi cũng nhanh chóng, không dây dưa, dài dòng.
Hắn lập tức mở cờ trong bụng, quay người nhìn về Hạng Thanh Ngưu, thấp giọng hoan hô:
- Vẫn là bà chủ của Hải Dương Quán có bản lĩnh, người quan sai cầm đầu đi rồi!
Câu nói tiếp theo hắn không có nói ra thì đã thấy Hạng Thanh Ngưu đứng thế trung bình tấn, hai tay chậm rãi ép xuống, sau đó thở ra một hơi:
- Nhìn thấy sao… Cái này là uy áp, ta chỉ vừa thi triển thì những người kia đã té cứt té đái. Cũng chỉ có loại người không có kiến thức như ngươi mới có thể cho rằng nàng kia có bản lĩnh.
Sắc mặt của hắn có chút ửng hồng, giọng điệu đầy tức giận, nói:
- Chẳng lẽ ngươi không thấy ta đang vận khí để phóng ra uy áp?
Thôi Thương Lượng vừa muốn trả lời lại chợt nghe một tiếng rắm mềm mại, kéo dài, đầy buồn bực.
Phù…
Mặt Hạng Thanh Ngưu đỏ lên, ngượng ngùng cười cười, quay đầu đi nơi khác.
Thôi Thương Lượng hít một hơi, sau đó sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ đặc sắc, hắn vừa chạy vừa thấp giọng mắng:
- Cái rắm ở dưới cái con mẹ nó uy áp này… Quả nhiên là không phải là thối như bình thường!
Cùng lúc đó, ở cách bến đò Phong Lâm khoảng mười dặm, ở nơi dòng sông Tương Thủy có dòng chảy nhẹ nhất.
Ở trên con sông, vài chiếc thuyền đánh cá rong ruổi, đặc biệt là thỉnh thoảng có thể thể nhìn thấy cá lớn nhảy lên khỏi mặt nước. Địa hình một khúc sông này không phải bằng phẳng, nhưng hai bên bờ sông đều là bụi cỏ lau, cho nên không thích hợp đậu thuyền. Cũng vì thế mà vào thời điểm quyết định thành lập bến đò, quan phủ mới chọn đặt cái bến đò Phong Lâm nọ ở dưới hạ du mười dặm.
Một ngư dân bỗng nhiên trông thấy mấy cái bóng đen hiện lên cực nhanh dưới nước, lập tức hắn sợ đến xanh mặt. Nhìn những cái bóng đen to lớn, thần kỳ ở dưới nước, hắn có thể thấy mơ hồ được nó có độ lớn không giống người thường. Hắn liền nghĩ đến hà bá là cá Thiết Đầu nổi danh hung hãn dưới nước trong truyền thuyết ở hai bên bờ sông. Mới nghĩ đến nó, ngư dân này suýt nữa bị dọa đến nỗi ngất xỉu.
- Nhanh, bà nhà, mau đem đầu heo, gà rừng, dê con đã chuẩn bị xong vứt xuống sông! Hà bá đang qua lại ở dưới thuyền của chúng ta, chớ chậm!
Người vợ chưa từng va chạm xã hội của hắn càng hoảng sợ thất sắc, liền vội vàng ném dê con, đầu heo, gà rừng đã chuẩn bị sẵn vào mỗi lần đi thuyền xuống sông. Chỉ thấy con dê con mới được ném vào trong nước thì bọt sóng quay cuồng, sau đó con dê đã không còn thấy tung tích. Đôi vợ chồng ngư dân rốt cuộc không kiên trì nổi, hai người gần như sụp đổ, không còn dám nhìn nữa. Không biết qua bao lâu sau, hai người tỉnh táo lại, vội vàng quỳ rạp xuống, hai tay hợp thành hình chữ thập, liên tục cầu xin tha thứ.
Chỉ thấy một cái bóng đen trong số mấy cái bóng đen dường như đang nuốt con dê con kia, sau chốc lát thì nó bơi một vòng quanh thuyền đánh cá. Thân thể ngư dân mới nhìn trộm lập tức cứng đờ, “a” một tiếng rồi lập tức ngất đi.
May mắn cái bóng đen nuốt xong con dê kia thì không có tiếp tục ở lại, sau khi bơi quanh thuyền đánh cá một vòng thì chậm rãi bơi về bờ sông bên kia. Không bao lâu thì biến mất, đã không còn thấy gì nữa.
Chân người vợ đang vịn chồng mình đã sớm mềm nhũn, căn bản không thể đứng dậy nổi, một bên khóc lóc, một bên cố nhéo người chồng, cố gắng làm cho hắn tỉnh lại. Sau khi ngư dân này tỉnh lại, phát hiện vợ mình vẫn còn, thuyền đánh cá cũng vẫn còn, liền thở phào một hơi thật dài, sau đó hai người ôm nhau mà gào khóc.
Người vợ đang thút thít, nỉ non nhìn thoáng qua nơi xa xa, lại phát hiện có mấy thân cây cỏ lau đứng thẳng đi theo cái bóng đen kia, càng ngày càng xa.
…
…
Trên quan thuyền, lòng Thôi Thương Lượng vẫn còn sợ hãi, nhìn xem chiếc xe ngựa bị vứt bỏ ở bên cạnh bờ sông, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, hạ thấp giọng hỏi:
- Rượu thịt trong xe đều mang đi rồi chứ hả? Nếu như để cho tên xa phu hung ác cùng nữ tử mặc áo đỏ biết rõ chúng ta không mang theo rượu thịt, chúng ta có thể sẽ thảm lắm đấy…
Hạng Thanh Ngưu nghiêm trang nói:
- Ta làm sao sẽ e ngại hai người kia? Tên xa phu thì không cần phải nói, một ngón tay của ta cũng có thể quật ngã hai mươi tên như vậy. Còn nàng kia… Nam nhân tốt thì phải tự biết đạo lý không đấu với nữ nhân! Đương nhiên… Vì sự đoàn kết của năm người chúng ta, ta đều đã chuyển rượu thịt lên đây.
Trong lòng Thôi Thương Lượng tự nhủ: “Ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì, trong miệng thổi chính mình trâu bò đến tận trời nhưng không phải mỗi lần nhìn thấy nữ tử mặc áo đỏ kia thì liền cái rắm cũng không dám phóng, vẫn là bị sợ mà rụt lại…”
Hắn tìm một mạn thuyền mà hắn cảm thấy tạm ổn, ngồi xuống, nhìn gợn sóng của trước mắt mà không khỏi thở dài.
- Sao vậy?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
Thôi Thương Lượng trầm ngâm trong một lúc, sau đó nói:
- Tuy ta không biết Trương Thế Nhân, cũng không biết hắn và hai người bên cạnh hắn có quan hệ thế nào. Nhưng có thể cùng sống cùng chết, cùng chung vinh nhục như ba người bọn họ lại tốt. Ta thật sự cảm thấy hâm mộ. Nếu như ta cũng có bằng hữu như vậy… Có chết cũng không tiếc.
Hạng Thanh Ngưu liếc hắn, nói:
- Cũng chỉ có cái người mới đi ra giang hồ như ngươi mới có thể nói ra cái lời nói ngu ngốc này, quan hệ giữa người với người nói đơn giản thì đơn giản, có thể khái quát thành hai chữ lợi ích. Mà muốn nói phức tạp, thì không có gì hơn là chuyện ràng buộc tình cảm mà thôi.
- Ràng buộc?
Thôi Thương Lượng ngẩn ngơ, trong lòng tự nhủ: “Cái tên Hạng Thanh Ngưu thô tục này dùng từ cũng quái lạ chút ít”. Sau một lúc lâu, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hắn nhìn về phía Hạng Thanh Ngưu, giọng điệu chăm chú và không xác định, nói:
- Đạo trưởng… Ngươi vừa mới nói là ràng buộc… Đó là uy hiếp, đe dọa tình cảm của người ta sao?