Chinh Chiến

Chinh Chiến - Chương 44: Con mắt





Trương Thế Nhân không phải là người không có kiến thức, không chỉ là do hắn đi rất nhiều nơi trong mười mấy năm nay, mà đời trước của hắn cũng không phải là chưa đi qua các thành phố lớn cùng với các thành cổ ở trong nước và ngoài nước. Cho nên trong tư duy của hắn, thành Thanh Long chẳng qua là cái thành cổ với tường thành nhiễm rêu phong cùng với những mái nhà gỗ có ngói đỏ mà thôi. Bởi vậy khi Hạng Thanh Ngưu nói đến sự hùng vĩ của đế đô Thanh Long, hắn không hề có chút hứng thú.


Ngược lại, Thôi Thương Lượng nghe ra mùi ngon, rất nhanh sau đó, tâm trí hắn hướng về đế đô.


- Các ngươi có biết tường thành đế đô cao bao nhiêu hay không?


Hạng Thanh Ngưu ngồi trên xe ngựa, ở bên cạnh Đại Khuyển, chớp chớp con mắt, đứng lên khoa trương với sự đắc ý:


- Nó cao như vầy!


Trương Thế Nhân đang cưỡi ngựa mà đi cũng nở một nụ cười:


- Đạo trưởng tôn kính, ngươi có thể đừng dùng thân thể của ngươi để chứng minh sự hùng vĩ của tường thành thành Thanh Long hay là không? Cho dù ngươi đứng ở trên xe ngựa mà khoa tay múa chân… Nếu như tường thành Thanh Long chỉ cao bằng thân thể của ngươi cộng với cánh tay ngươi đang giơ lên, như vậy thì ta rất hoài nghi danh hào thiên hạ đệ nhất thành của nó có phải là giả hay không.


Hắn đưa tay sờ sờ đầu của Hạng Thanh Ngưu một chốc, nói:


- Ngay cả tường thành thành Gia Trang cũng đã cao như thế này.


Đối với cái tên thiếu niên không có lai lịch rõ ràng lắm, trong lòng Hạng Thanh Ngưu cất chứa sợ hãi. Cũng không biết là bởi vì bốn đường vân tay của Trương Thế Nhân giao nhau tại nốt ruồi son, hay là do người này không chỉ có mặt dày mà lòng dạ đều đen hơn cả chính hắn.


Thế nên hắn chỉ hừ lạnh một tiếng. Một lát sau, cảm thấy bản thân phải tìm về chút mặt mũi, hắn lập tức đẩy ra bộ dáng cao ngạo:


- Ngươi không nên là thí sinh của Kinh Võ Viện, bằng không thì ta cam đoan ngươi thi sẽ không đậu.


Thôi Thương Lượng sững sờ, sau đó chỉ vào Trương Thế Nhân, giải thích:


- Hắn là thí sinh của Kinh Võ Viện mà, hơn nữa còn là thí sinh xuất thân từ quân đội. Ngẫm lại thì so với hai người chúng ta, thân phận thí sinh của hắn lấy được dễ dàng hơn. Ngươi có biết cô cô ta là vì gần đây được phong làm quý phi, có cái tầng mặt mũi như vậy mà còn phải đưa không biết bao nhiêu lễ vật thì mới lấy được danh ngạch. Hắn ta lại chỉ cần tích lũy đủ quân công ở biên quân, sau đó thì đã được đề cử tham gia cuộc thi rồi.


- A ha!


Hạng Thanh Ngưu lập tức nổi lên hứng thú, con mắt đều trợn đến căng tròn:


- Ngươi thật sự là thí sinh của Kinh Võ Viện, vậy ngươi sẽ rất thảm!


Trương Thế Nhân không để ý đến Hạng Thanh Ngưu, mà chăm chú nhìn về Thôi Thương Lượng, nghiêm nghị nói ra:


- Trong mắt những người xuất thân thế gia và phú thương như các ngươi, binh sĩ trong quân đội không có tư cách lấy được danh ngạch thí sinh của Kinh Võ Viện? Trong mắt các ngươi, những binh lính không có xuất thân hiển hách chúng ta lấy được danh ngạch đơn giản đến mức không thể so sánh với việc lấy được danh ngạch của những người xuất thân phú quý?


Thôi Thương Lượng ngẩn người, có chút kinh ngạc hỏi:


- Không phải vậy sao?


Trương Thế Nhân không nhịn được bật cười, cười có chút âm trầm:


- Ta không biết ngươi dùng bao nhiêu bạc, cũng không có hứng thú muốn biết rõ gia tộc ngươi đã bán đi bao nhiêu mặt mũi để giúp ngươi đổi lấy cái danh ngạch này. Nhưng ngươi chắc hẳn cũng không biết ta dùng cái gì đổi lấy danh ngạch, có lẽ cho dù ta nói ta dùng hai mươi mốt lần quân công để đổi thì ngươi cũng sẽ không cảm thấy điều này là cái quái gì.


Hắn nói thật tình:


- Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có biết hai mươi mốt lần quân công có ý vị thế nào sao?


Thôi Thương Lượng hỏi:



- Thế nào?


Trương Thế Nhân gằn từng câu, từng chữ, nói:


- Có ý là mạng ta lớn, hơn hai mươi mốt lần phải chết mà không chết… Những người như các ngươi vĩnh viễn sẽ không biết một danh ngạch thí sinh có thể tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện quan trọng bao nhiêu với những người binh sĩ bình thường, cũng không biết đó là giấc mộng xa xỉ cỡ nào đối với họ! Đó là vô số lần bọn họ liều sống liều chết, mà rất có thể cả đời của họ liều sống liều chết cũng không thể đổi được một cơ hội thay đổi số phận. Các ngươi dựa vào danh vọng của gia tộc cùng vàng bạc và châu báu mà đổi, chúng ta… dùng mạng sống của mình để đổi lấy.


Hắn chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, tự giễu bản thân, cười cười:


- Đương nhiên, ở trong mắt của các ngươi, mạng sống của những lính quèn trong biên quân như chúng ta có lẽ căn bản cũng không có giá trị bằng số bạc mà các ngươi đã bỏ ra.


- Ta…


Mặt Thôi Thương Lượng đỏ lên, không khỏi lắc đầu giải thích:


- Ta thật sự không có nghĩ như vậy.


Trương Thế Nhân cười lạnh, hỏi:


- Vậy ta hỏi ngươi một việc. Nếu như ngươi hoặc những bằng hữu quý tộc của ngươi bởi vì một lý do nào đó - có thể là do cố ý, cũng có thể là do vô ý - mà đánh chết một người binh sĩ bình thường thì khi chuyện này xảy ra, các ngươi giải quyết như thế nào?


- Bồi thường.


Thôi Thương Lượng chân thành nói:


- Bồi thường một số bạc lớn, đầy đủ để cho người thân của người đã chết sống yên ổn cả đời. Đương nhiên… Cũng sẽ có một ít tên bại hoại có xuất thân thế gia mượn thế lực sau lưng của mình mà mạnh mẽ áp việc này xuống, làm nó không thể được đưa thành một vụ án của nha môn. Ban đầu ở thành Tương Thành, Nguyễn Duyên đã đánh chết một tên thủ hạ của bộ khoái có tên là Tô Họa, hắn chưa từng bồi thường một đồng tiền, lại còn đuổi cả nhà người kia ra khỏi Tương Thành… Ta biết hắn làm vậy là không đúng, cũng đã từng khuyên nhủ hắn…


Trương Thế Nhân cắt đứt lời nói của Thôi Thương Lượng, hỏi:


-Nếu như một binh lính bình thường lỡ tay đánh chết người có xuất thân hiển hách như các ngươi thì sẽ như thế nào?


- Sẽ… Đền mạng…


Thôi Thương Lượng biến sắc, phát hiện tiếng nói của mình trở nên nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy. Trước kia hắn chưa từng nghĩ qua vấn đề này, hiện tại suy nghĩ kỹ một chút thì trong nội tâm có chút xúc động.


- Đền mạng thì xong rồi?


Trương Thế Nhân hừ lạnh một tiếng:


- Nếu như tên Tô Họa ở Tương Thành kia lỡ tay đánh chết Nguyễn Duyên, chỉ sợ hắn không chỉ đơn giản là đền mạng như vậy, mà nhà tan cửa nát… Thậm chí sẽ gây họa cho bằng hữu và thân thích!


Hắn lại hỏi:


- Ngươi có biết binh sĩ biên quân giết bao nhiêu tặc mới tích lũy được một lần quân công không?


Thôi Thương Lượng lắc đầu.


Trương Thế Nhân chậm rãi nói:


- Làm một kẻ địch bị thương thì được một cái thẻ ghi công màu trắng, giết hơn ba người thì mới được một cái thẻ ghi công màu xanh lục. Chín cái thẻ ghi công màu trắng đổi được một cái thẻ ghi công màu xanh lục, chín cái thẻ ghi công màu xanh lục mới được một lần quân công. Mà muốn tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện Đại Nam thì cần tích lũy ít nhất hai mươi lần quân công… Ngươi tính xem là cần phải giết bao nhiêu tặc? Vậy ngươi có biết mỗi khi giết một người thì đều phải đối mặt với nguy hiểm bị giết hay không?


Trương Thế Nhân không biết là Nguyễn Văn Dũng lừa hắn. Dựa theo quy củ của Đại Nam, tích lũy năm lần quân công thì cũng có thể báo danh tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện. Vì giữ lại Trương Thế Nhân, Nguyễn Văn Dũng đã nói cái lời dối trá này ít nhất hai năm.



Ở ngay lúc Trương Thế Nhân nói đến hai chữ “bị giết”, một mũi tên nhỏ nhanh chóng bay đến, thẳng về cổ họng của hắn!








Mũi tên từ bên đường bay tới!


Ở trong bụi cỏ hai bên con đường bỗng nhiên có mười mấy người vạm vỡ mặc áo đen nhảy ra. Rõ ràng là trước đó bọn họ đã đào sẵn những cái hố ở nơi này, chỉ chờ bọn người Trương Thế Nhân đi qua, thì những người này sẽ đột nhiên nhảy lên như những con chim ưng. Trong tay bọn họ đều có một cây đơn nỏ mang uy lực kinh người.


Một cái liên nỏ có thể bắn xối xả vài chục mũi tên một lần thì lực sát thương sẽ cao hơn một chút, thế nhưng cũng phải xem xem là được sử dụng trong trường hợp nào. Nếu là hai quân giao đấu, uy lực của liên nỏ tuyệt đối có thể xưng là một cái đại sát khí. Nhưng dùng để ám sát, thì một cái đơn nỏ lại có ưu thế cực kỳ rõ ràng. Đơn nỏ có tầm bắn xa hơn, độ mạnh lại càng lớn, dù là ván cửa thì cũng có thể bị bắn thủng một lỗ.


Hơn mười mũi tên từ đơn nỏ phát uy, tựu như mười tia chớp đồng thời bổ về phía mục tiêu!


Trương Thế Nhân không hề có phòng bị, bởi vì hắn đã sớm có thói quen chờ đợi hai người có năng lực cảm nhận là Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu nhắc nhở. Phải biết trong hai người họ thì một người có thể cảm nhận được tu vị của địch nhân, một người có thể cảm nhận được sát khí. Vô số lần trước kia, ở bất cứ tình cảnh nguy cơ nào thì hai người kia đều cảnh báo từ sớm.


Thế nhưng mà lần này hắn lại không nhận được dấu hiệu cảnh báo nào.


Mộc Tiểu Yêu không có cảm nhận được có cao thủ tồn tại ở phụ cận, mà Đại Khuyển lại không hề ngửi được sát khí.


Từ lúc chào đời tới nay, Trương Thế Nhân là lần đầu tiên gặp được một lần ám sát bất ngờ và kỳ lạ như vậy!


Hắn không ở bên người Đại Khuyển, cũng không ở bên trong xe.


Hắn cưỡi một con ngựa cao lớn, hắn đang là cái mục tiêu cực kỳ rõ ràng. Trừ Thôi Thương Lượng đang cưỡi ngựa ở kế bên, cách hắn hai bước, hắn thậm chí không tìm được một chướng ngại vật có thể ngăn cản mũi tên. Những thích khác kia nhảy lên từ hai bên đường, bọn họ ở cách Trương Thế Nhân có hai mươi mấy bước. Đối với độ bắn của đơn nỏ mà nói, chỉ chớp mắt là tên đã tới trước mặt Trương Thế Nhân.


Trước một giây, Trương Thế Nhân còn đang bất công thay cho những tổn thương mà binh sĩ biên quân đã nhận, vì lẽ ấy hắn không hề đề phòng.


Thế nhưng mà một giây sau, thanh Hoàng Đao sau lưng hắn đã được hắn cầm trong tay.


Trong những đốm lửa tung bay, Trương Thế Nhân đưa đao đánh rớt những mũi tên đã lao đến trước mặt hắn. Sau đó, hắn không chút do dự mà nhảy xuống khỏi lưng ngựa, không để ý đến việc Thôi Thương Lượng với hộ vệ của hắn có bị ngộ thương hay không, mà lăn ra ngoài đường. Rồi hắn điều chỉnh dáng người như báo săn, nhanh chóng xông ra ngoài.


Hắn không có trốn ở phía sau xe ngựa, mà ra ngoài dự liệu của người khác, vọt vào đám thích khách ở bên trái con đường. Ở sau lưng hắn, những mũi tên kia đã đâm xuống mặt đất trên đường.


Nếu như động tác của hắn chậm nửa giây… chỉ sợ hắn đã bị ít nhất ba mũi tên xuyên thủng thân thể.


Ngay tại lúc hắn nhảy ra lề đường, đánh về đám thích khách kia, một cái dải băng màu đỏ từ trong xe ngựa bay ra như con rắn lớn, cuốn lấy tên thích khách ở gần Trương Thế Nhân nhất. Rắn lớn cuốn lấy con mồi rồi chợt nhanh chóng siết chặt.


Răng rắc!


Tên thích khách kia lập tức gãy đi không biết bao nhiêu cái xương sườn, mất mạng ngay tức thì.


Một giây sau, Mộc Tiểu Yêu đã vọt ra khỏi xe ngựa.


Mà Đại Khuyển cũng đã bóp nát cái cổ của một tên thích khách khác.


Chính ở vào thời gian cực ngắn này, những người khác có phản ứng không giống nhau. Một tên hộ vệ ở bên người Thôi Thương Lượng đạp một cước vào lưng Thôi Thương Lượng, làm hắn ngã xuống đất, sau đó cũng nhảy xuống ở ngay bên người Thôi Thương Lượng. Mũi tên như mưa, bốn tên hộ vệ của Thôi Thương Lượng đều bị bắn chết, người hộ vệ ở bên cạnh Thôi Thương Lượng cũng trúng ba mũi tên trên lưng, mắt thấy là không sống được.


Mà Hạng Thanh Ngưu, ngày từ lúc đầu đã chui vào trong xe ngựa đầu tiên.


Thân thể Trương Thế Nhân đè thấp, cơ hồ mà dán sát mặt đất mà lao nhanh. Thừa dịp một tên thích khách không kịp vứt bỏ chiếc đơn nỏ trong tay, hắn chém một đao ra ngoài. Đao kia đánh xuống như một dải lụa, trong khoảng khắc đã đến trước người tên thích khách. Sau một tiếng “phù”, một bên đầu của tên thích khách bị Hoành Đao chém rớt.


Thích khách này còn không kịp kêu lên một tiếng, khi thân thể còn chưa ngã xuống đất, Trương Thế Nhân duỗi chân đá một cước vào người hắn.


Đúng lúc này, tên thích khách thứ hai đã vứt bỏ đơn nỏ, rút ra thanh đoản đao từ bên hông.


Nhưng hắn vẫn chậm.


Hoành Đao đang ở bên dưới của Trương Thế Nhân lấy một góc độ rất khó tưởng tượng đâm lên, xuyên thẳng qua cằm tên thích khách, lưỡi đao chui ra từ đỉnh đầu của hắn. Sau một đao đắc thủ, cổ tay Trương Thế Nhân uốn éo, lưỡi đao đang ở trong đầu người nọ chợt lượn một vòng, lao ra khỏi đầu tên ấy từ phía sau.


Cùng lúc thi thể tên thứ hai ngã xuống, não màu trắng pha lẫn máu tươi màu đỏ chậm rãi chảy ra từ trong vết thương. Bởi vì… hai loại chất này hỗn hợp một chỗ, cho nên thoạt nhìn rất là sền sệt.


Đao thứ ba, Trương Thế Nhân trực tiếp cắt một đường trên bụng một tên thích khách. Ruột cùng nội tạng của tên xấu số theo lỗ thủng mà phun ra ngoài, trộn lẫn lộn vào nhau mà rơi xuống ngay bên cạnh chân của tên xấu số, phát ra một tiếng “lạch cạch”. Thích khách này đang muốn bước tới đâm Trương Thế Nhân một đao thì một chân của chính hắn giẫm lên ruột và nội tạng của bản thân mình, thân thể của hắn không bị khống chế mà té xuống phía trước.


Lúc Trương Thế Nhân giết liền ba người, Mộc Tiểu Yêu đã giết bảy người, Đại Khuyển giết sáu người.


Đối với việc giết người đơn thuần mà nói, thân thủ của Trương Thế Nhân dường như không chậm hơn hai người bọn họ bao nhiêu. Phải biết Trương Thế Nhân không phải là người tu hành, tốc độ giết người của hắn có thể hình dung bằng hai từ “biến thái”. Thoáng nhìn thì hắn tuyệt đối không phải là một người binh sĩ hèn yếu chưa từng giết người ở biên giới, hắn càng giống một tên lão binh bò ra từ trong núi đao biển xác.


- Không đúng!


Đại Khuyển chợt nhảy qua, nện một quyền vào trong ngực một tên thích khách, lúc tay thu về thì đã nắm chặt một trái tim đang nhỏ máu của người này.


- Những tên thích khách này… quá yếu, chỉ toàn là võ giả bình thường! Ngay cả thực lực Nhất Phẩm cũng không có!


Trương Thế Nhân dùng một đao chẻ ra bả vai của một tên thích khách, tránh khỏi một thanh đoản đao đâm tới, hỏi một câu:


- Vì sao mà ngươi không có ngửi được sát khí?


Răng rắc!


Đại Khuyển dùng sức mạnh kéo đứt hai cánh tay của một tên thích khách, lại đạp một cước làm cho thân thể của tên thích khách nọ bay ra ngoài:


- Không biết, ta cũng chưa nghĩ được rõ ràng!


Ba người Trương Thế Nhân giết người trong lúc bất ngờ, Thôi Thương Lượng nhìn những tên hộ vệ bảo vệ hắn đã chết mà thất kinh. Hắn hoàn toàn quên mất tu vị Nhị Phẩm của mình mà trốn trong xe ngựa với Hạng Thanh Ngưu. Còn Hạng Thanh Ngưu nhìn thấy thế thì nhịn không được buồn bã hô một tiếng:


- Trương Thế Nhân, thằng chó! Rốt cuộc thì ngươi có lai lịch gì, làm sao mà dính vào cái bọn khốn khó dây dưa nhất thiên hạ! Nếu như ai bị bọn hắn nhìn chằm chằm vào thì chắc chắn phải chết!


Nhưng lần này Trương Thế Nhân không chết.


Khi hai mươi mấy tên thích khách tử thương, tên đàn ông cầm đầu thét lên một tiếng, toàn bộ những tên còn lại liền xoay người bỏ chạy. Đại Khuyển cùng Mộc Tiểu Yêu chia nhau đuổi theo, không bao lâu thì mỗi người bắt được một tên. Nhưng mà không có chút ý nghĩa nào, bởi vì hai tên thích khách bị bắt này lập tức cắn nát độc dược được giấu trong hàm răng.


Hai người họ còn muốn đuổi theo những tên khác thì hơn mười con chiến mã lao ra từ trong rừng, tiếp ứng mời mấy tên thích khách bỏ chạy.


Trương Thế Nhân phun một ngụm nước miếng có lẫn máu tươi, nhảy vào trong xe ngựa, kéo Hạng Thanh Ngưu ra.


- Bọn họ là ai!


Hạng Thanh Ngưu sợ đến run cầm cập, thân thể dường như mềm oặt, ngã xuống đất. Không phải là do trận ám sát này, mà là vì không biết lúc nào hai con mắt Trương Thế Nhân đã biến thành màu đỏ.